Tinh Linh Trên Vai Dã Thú
Chương 30: Trên đường
” Khả năng này xác suất rất lớn, ngươi không phải nói, đoàn trưởng lão và các bộ lạc khác thường xuyên lui tới thân mật sao? Có kẻ nào khả nghi không?”
Aggreko buồn rầu nói ” Vì người khả nghi quá nhiều nên mới phiền toái, mọi người không vừa mắt nhau cũng chẳng phải ngày một ngày hai”
” Được rồi! Chúng ta ở đây đoán già đoán non cũng vô dụng, ngược lại còn lãng phí thời gian. Hiện tại chúng ta nên đi thăm tộc trưởng”
Aggreko và Carlos thảo luận hồi lâu vẫn không có chút manh mối nào, dù sao bọn họ cũng không biết tường tận sự việc, mọi chuyện chỉ nghe lại từ lão sư Gabi mà thôi. Vì vậy hai người định chuyển qua đề tài khác.
Carlos gật gật đầu “Cứ đi thử xem gã muốn làm cái gì”
“Nhưng chúng ta đều đi thì vật nhỏ của ngươi làm sao bây giờ? Đi cùng chúng ta hay ở lại đây? Nhưng một á thú nhân ở trong mùa đông xuất môn thì đúng là có chút không hay lắm” Aggreko gật gật đầu nói.
Carlos nghĩ nghĩ cảm thấy vẫn không nên lưu tiểu tinh linh lại “Vẫn là đi cùng đi, em ấy ở nhà một mình ta sẽ lo lắng” Hắn liền đứng lên đi lên tầng “Ngươi chờ 1 lát, ta đi gọi em ấy”
Carlos lên tầng, tìm được tiểu tinh linh đang ở trong phòng cậu. Hiếm khi thấy được Estes không xem TV mà là cầm mấy khỏa mầm đùa nghịch, trong nháy mắt khiến chúng mọc cao lên rồi lại trong nháy mắt khiến chúng biến trở về dạng mầm, trên mặt có chút rã rời, hiển nhiên là đang nhàm chán.
Carlos nhìn mà có chút đau lòng. Bởi vì mùa này á thú nhân không thể ra ngoài nên hắn cũng không thể đưa cậu đi dạo, hiện tại xem ra đã khiến cậu buồn chán quá rồi.
“Sao lại chơi cái này? TV không có gì xem sao?”
Estes thấy ngân lang lên đây, nhãn tình liền sáng lên, thực vật trong tay cũng bị cậu tùy tiện ném sang một bên, nhảy dựng lên bắt lấy cánh tay của hắn “Anh không xem cùng nên một mình rất nhàm chán! Tên đại phôi đản kia đi rồi?”
“Còn chưa đi” Carlos vươn tay chỉnh lại mái tóc ngắn cho cậu “Chúng ta đang định đi thăm tộc trưởng, em cũng sẽ cùng đi. Sẽ không tốn nhiều thời gian đâu, lúc quay về anh sẽ đưa em đi dạo chung quanh một chút”
“Đi ra ngoài?” Estes có chút do dự nhưng lại nghĩ mấy ngày qua cậu không ra khỏi cửa thật quá nhàm chán.
“Biến nhỏ rồi đi cùng thì thế nào? Sẽ không có ai phát hiện ra em đâu” Carlos đề nghị, đảm bảo cho tiểu tinh linh không bị phát hiện vẫn nằm trong khả năng của hắn.
“Thế thì được” Estes gật đầu rồi tự thu nhỏ lại.
Tiếng chuông thanh thúy, đôi cánh xinh đẹp trong không trung phe phẩy và những bột phấn vàng thản nhiên rơi xuống. Estes đã nhiều ngày không có bay hiện tại có chút không quen, cậu ở trong không trung bay lượn vài vòng, cuối cùng dừng ở trên vai ngân lang “Em sẽ trốn ở đâu?”
Carlos cúi đầu nhìn chính mình, quần áo mặc hôm nay không có túi, phía sau cũng không có mũ, hoàn toàn không có chỗ nào để Estes trốn cả.
Hắn xoay người đi về phòng của mình “Anh đi đổi cái áo khác”
Estes không có đi theo, cậu cũng muốn mặc thêm một bộ quần áo nữa dù sao bên ngoài cũng không thể so với trong nhà ấm áp được.
Sau khi mặc xong một cái áo mùa đông có cả mũ và túi áo trước ngực, Carlos cũng không kéo khóa lại mà cố ý để mở rộng, lúc này mới để cho Estes trốn vào túi tiền, mang theo cậu cùng xuống lầu.
Aggreko đứng chờ ở bên dưới thấy hắn đi xuống mà không có bóng dáng của tiểu tinh linh thì có chút ngoài ý muốn nhưng sau đó liền hiểu ra nhìn về phía trước ngực Carlos.
Carlos để mặc hắn đánh giá, chỉ nói mỗi câu “Đi thôi” liền xuất môn.
Aggreko thấy thế liền vội vã theo sau “Để ta lái xe”
Carlos im lặng đứng bên lề đường chờ Aggreko mở cửa xe, Estes vụng trộm ló ra ngoài. Ngã tư đường im lặng không thấy bóng người cũng không biết là do nơi này hẻo lánh hay là do dân cư của Mông Tát quá thưa thớt nữa.
Thật khó có thể tưởng tượng được thành thị này dân số chưa đến 5 nghìn. Nhưng nhìn những căn nhà kỳ cục rộng lớn và mỗi một tòa kiến trúc cách nhau một khoảng rất xa có thể nhận thấy đất ở đây rất rẻ – vì cũng không có người cần a~ (dân ít nó sướng thía đó >.
Aggreko buồn rầu nói ” Vì người khả nghi quá nhiều nên mới phiền toái, mọi người không vừa mắt nhau cũng chẳng phải ngày một ngày hai”
” Được rồi! Chúng ta ở đây đoán già đoán non cũng vô dụng, ngược lại còn lãng phí thời gian. Hiện tại chúng ta nên đi thăm tộc trưởng”
Aggreko và Carlos thảo luận hồi lâu vẫn không có chút manh mối nào, dù sao bọn họ cũng không biết tường tận sự việc, mọi chuyện chỉ nghe lại từ lão sư Gabi mà thôi. Vì vậy hai người định chuyển qua đề tài khác.
Carlos gật gật đầu “Cứ đi thử xem gã muốn làm cái gì”
“Nhưng chúng ta đều đi thì vật nhỏ của ngươi làm sao bây giờ? Đi cùng chúng ta hay ở lại đây? Nhưng một á thú nhân ở trong mùa đông xuất môn thì đúng là có chút không hay lắm” Aggreko gật gật đầu nói.
Carlos nghĩ nghĩ cảm thấy vẫn không nên lưu tiểu tinh linh lại “Vẫn là đi cùng đi, em ấy ở nhà một mình ta sẽ lo lắng” Hắn liền đứng lên đi lên tầng “Ngươi chờ 1 lát, ta đi gọi em ấy”
Carlos lên tầng, tìm được tiểu tinh linh đang ở trong phòng cậu. Hiếm khi thấy được Estes không xem TV mà là cầm mấy khỏa mầm đùa nghịch, trong nháy mắt khiến chúng mọc cao lên rồi lại trong nháy mắt khiến chúng biến trở về dạng mầm, trên mặt có chút rã rời, hiển nhiên là đang nhàm chán.
Carlos nhìn mà có chút đau lòng. Bởi vì mùa này á thú nhân không thể ra ngoài nên hắn cũng không thể đưa cậu đi dạo, hiện tại xem ra đã khiến cậu buồn chán quá rồi.
“Sao lại chơi cái này? TV không có gì xem sao?”
Estes thấy ngân lang lên đây, nhãn tình liền sáng lên, thực vật trong tay cũng bị cậu tùy tiện ném sang một bên, nhảy dựng lên bắt lấy cánh tay của hắn “Anh không xem cùng nên một mình rất nhàm chán! Tên đại phôi đản kia đi rồi?”
“Còn chưa đi” Carlos vươn tay chỉnh lại mái tóc ngắn cho cậu “Chúng ta đang định đi thăm tộc trưởng, em cũng sẽ cùng đi. Sẽ không tốn nhiều thời gian đâu, lúc quay về anh sẽ đưa em đi dạo chung quanh một chút”
“Đi ra ngoài?” Estes có chút do dự nhưng lại nghĩ mấy ngày qua cậu không ra khỏi cửa thật quá nhàm chán.
“Biến nhỏ rồi đi cùng thì thế nào? Sẽ không có ai phát hiện ra em đâu” Carlos đề nghị, đảm bảo cho tiểu tinh linh không bị phát hiện vẫn nằm trong khả năng của hắn.
“Thế thì được” Estes gật đầu rồi tự thu nhỏ lại.
Tiếng chuông thanh thúy, đôi cánh xinh đẹp trong không trung phe phẩy và những bột phấn vàng thản nhiên rơi xuống. Estes đã nhiều ngày không có bay hiện tại có chút không quen, cậu ở trong không trung bay lượn vài vòng, cuối cùng dừng ở trên vai ngân lang “Em sẽ trốn ở đâu?”
Carlos cúi đầu nhìn chính mình, quần áo mặc hôm nay không có túi, phía sau cũng không có mũ, hoàn toàn không có chỗ nào để Estes trốn cả.
Hắn xoay người đi về phòng của mình “Anh đi đổi cái áo khác”
Estes không có đi theo, cậu cũng muốn mặc thêm một bộ quần áo nữa dù sao bên ngoài cũng không thể so với trong nhà ấm áp được.
Sau khi mặc xong một cái áo mùa đông có cả mũ và túi áo trước ngực, Carlos cũng không kéo khóa lại mà cố ý để mở rộng, lúc này mới để cho Estes trốn vào túi tiền, mang theo cậu cùng xuống lầu.
Aggreko đứng chờ ở bên dưới thấy hắn đi xuống mà không có bóng dáng của tiểu tinh linh thì có chút ngoài ý muốn nhưng sau đó liền hiểu ra nhìn về phía trước ngực Carlos.
Carlos để mặc hắn đánh giá, chỉ nói mỗi câu “Đi thôi” liền xuất môn.
Aggreko thấy thế liền vội vã theo sau “Để ta lái xe”
Carlos im lặng đứng bên lề đường chờ Aggreko mở cửa xe, Estes vụng trộm ló ra ngoài. Ngã tư đường im lặng không thấy bóng người cũng không biết là do nơi này hẻo lánh hay là do dân cư của Mông Tát quá thưa thớt nữa.
Thật khó có thể tưởng tượng được thành thị này dân số chưa đến 5 nghìn. Nhưng nhìn những căn nhà kỳ cục rộng lớn và mỗi một tòa kiến trúc cách nhau một khoảng rất xa có thể nhận thấy đất ở đây rất rẻ – vì cũng không có người cần a~ (dân ít nó sướng thía đó >.
Tác giả :
Du Du Tiên