Tinh Linh Kiểu Bây Giờ
Quyển 1 - Chương 19
“Chờ một chút.” Nguyệt Bạch đưa tay ngăn Phạm Âm lại.
Trong vẻ mặt nghi ngờ của Phạm Âm, Nguyệt Bạch đi đến trước mặt thiếu nữ, đá thi thể đang chắn phía trước ra.
“Chết rồi sao?” Giọng nói của Phạm Âm truyền đến.
Nguyệt Bạch ngồi xổm xuống, phát hiện thiếu nữ đã hôn mê bất tỉnh, “Vẫn chưa, trọng thương.”
Phạm Âm ngẩng đầu liếc nhìn, đám chim vốn đậu ở trên cây đều bay lên, như có thứ gì đó đáng sợ đang đến gần.
“Chúng ta đi thôi, người quét đường sắp tới xử lý thi thể.” Phạm Âm đi qua kéo Nguyệt Bạch, “Đứa trẻ này bị trọng thương, sống không nổi nữa đâu.”
Nguyệt Bạch lại rút thanh kiếm đang cắm ở trên cánh tay thiếu nữ ra, ôm thiếu nữ vào trong lòng, “Ta muốn dẫn cô ấy trở về điều trị, chắc là vẫn có thể cứu mạng lại được.”
“Không phải chứ.” Phạm Âm ngăn ở đằng trước Nguyệt Bạch, “Cô ta là nhân loại, nếu vào trong sẽ bị Tinh Linh Vương biết, bỏ cô ta xuống đi, cho dù bây giờ cô ta không chết, thì qua mấy chục năm nữa vẫn sẽ chết, cứu lại thì có ý nghĩa gì… Nguyệt Bạch!”
Nguyệt Bạch không để ý tới Phạm Âm, bế thiếu nữ đi thẳng vào rừng cây.
“Xì…” Thân hình Phạm Âm nhoáng một cái đã đuổi kịp bóng dáng màu trắng kia.
…
“Phụ quân phụ quân, Nguyệt Bạch dẫn nhân loại vào rừng rậm.” Phạm Âm cọ vào trong lòng Tinh Linh Vương làm nũng, “Đuổi cô ta ra ngoài đi.”
“Bé con đừng làm ồn, phụ quân đang xem sách, một lát nữa hãy nói.” Tinh Linh Vương tay cầm một quyển sách cổ, tay khác trấn an Phạm Âm, mắt lại chỉ nhìn vào sách.
“…” Phạm Âm bĩu môi, thoát khỏi lồng ngực của Tinh Linh Vương, chạy ra vườn hoa, lại không chú ý tới ánh mắt nóng bỏng của người sau lưng.
Nhìn Phạm Âm biến mất nơi cửa, chẳng hiểu sao trái tim Tinh Linh Vương đau nhói, thì ra ở trong lòng Phạm Âm, Nguyệt Bạch quan trọng như vậy à?
…
“Nguyệt Bạch…” Phạm Âm thò đầu vào trong phòng Nguyệt Bạch dò xét, ánh sáng trong phòng hơi tối, nhìn không rõ lắm.
Phạm Âm đang nhìn đông nhìn tây bỗng nhiên bị một lực lớn đá trúng cái mông, vọt về phía trước, lại ngoài ý muốn rơi vào một vòng ôm ấm áp.
“… Nguyệt Bạch?” Phạm Âm uất ức ngẩng đầu nhìn Nguyệt Bạch.
Nguyệt Bạch cười nhìn người trong lòng, “Tới tìm ta sao?”
Phạm Âm gật đầu, sau đó nhìn cô gái đá mình, khóe mắt chân mày tương tự với Nguyệt Bạch, dáng người hoàn mỹ không thể xoi mói, lại nhiều hơn một phần thoải mái bất cần đời, dung mạo không tính là đặc biệt xinh đẹp, nhưng bởi vì thế mà sinh động hơn.
“Làm gì đá em?” Phạm Âm tủi thân cọ vào trong lòng Nguyệt Bạch.
Cô gái cười, lộ ra hai cái răng nanh, “Vậy thì cần phải hỏi em tại sao lại ở trước cửa nhìn lén rồi.”
Phạm Âm khẽ nhếch môi, “Em mới không có… nhìn lén…” Nói xong giương mắt nhìn Nguyệt Bạch, “Chị gái Nguyệt Bạch thật thích nói lung tung.”
“Xì.” Cô gái không để ý lắc lắc đầu, “Đúng là một đứa trẻ thiếu lễ phép, sao lại gọi chị là chị gái Nguyệt Bạch.”
Phạm Âm ở trong lòng Nguyệt Bạch làm một cái mặt quỷ, “Thì ra chị cũng có tên à?”
“Được rồi, chị Thương Ly.” Nguyệt Bạch ôm Phạm Âm đứng lên, “Phạm Âm là tới tìm em.”
Chờ chị gái Thương Ly của Nguyệt Bạch đi rồi, Nguyệt Bạch kéo Phạm Âm đi vào phòng, đốt cây nến sáng đặc hữu của vương quốc Tinh Linh, trong phòng lập tức sáng bừng lên.
Phạm Âm đi tới bên giường, thấy thiếu nữ đang ngủ say trên giường của Nguyệt Bạch.
“Sao không để cô ta ở khách phòng?”
“Ta muốn tự mình chăm sóc cô ấy.” Nguyệt Bạch cầm giá nến đặt trên tủ đầu giường, ở dưới ánh nến nhu hòa sắc mặt của thiếu nữ vô cùng tái nhợt.
Phạm Âm ngồi ở bên cạnh thiếu nữ, “Aiz! Người đàn ông đó thật đủ thô lỗ, tổn thương cô ta nặng như vậy.”
Nguyệt Bạch đang kéo rèm cửa sổ, nghe được lời này thì quay đầu nói: “Người đàn ông đó chỉ khiến cô ấy bị thương nhẹ ngoài da, trọng thương là do ngươi tạo thành.”
Phạm Âm chớp chớp mắt, “Lần sau ta sẽ ra tay lưu loát hơn.”
Nguyệt Bạch cười nói: “Không có lần sau.”
“Nè, Nguyệt Bạch, đưa cô ta ra khỏi rừng rậm đi.” Phạm Âm nhíu mày, “Ta không thích cô ta.”
“Vết thương của cô ấy rất nặng, phải ở nơi này điều dưỡng vài ngày.” Nguyệt Bạch thờ ơ nói.
“Nguyệt Bạch…”
Nguyệt Bạch cúi người xuống, sờ sờ đầu Phạm Âm, “Phạm Âm về trước đi, đừng làm ồn đến người bệnh được không?”
“…” Phạm Âm giận đến mức bật cười, “Vậy được rồi, ta đi về trước.”
Nói xong thật sự đứng lên đẩy cửa đi ra ngoài, ánh nến lay động một chút, lại khôi phục trạng thái ban đầu.
Không biết tại sao trong lòng bực bội như vậy.
Phạm Âm đứng ở trên cành cây, cành cây theo gió nhẹ nhàng lắc lư, kể cả Phạm Âm cũng khẽ run theo. Ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên trời, cằm lộ ra một độ cong hoàn mỹ mê người.
Mấy cô gái trẻ nhân loại rất mê người, mặc kệ là thời đại nào cũng vậy cả. Những cô gái ấy còn chưa rành thế sự, dùng ánh mắt đơn thuần nhìn thế giới, có nhiệt tình, có chí tiến thủ, lương thiện lại kiên cường, mặc dù những cô gái đó vẫn có yếu ớt và một phần nào đó tính cách yếu đuối đặc hữu của nhân loại.
Thứ tốt đẹp như vậy, khiến người nhịn không được muốn phá hủy, thứ mỹ lệ như vậy, vỡ đi nhất định rất xinh đẹp. Ngón tay thon dài của Phạm Âm xẹt qua mặt của mình, không ngờ tuy mình đã chuyển thế thành tinh linh, lại vẫn bảo trì thói hư tật xấu lúc làm sát thủ.
Thực ra vào lúc đó bản thân hắn cũng không định giết người, nhưng mà nhận ra được Nguyệt Bạch chuẩn bị ra tay nên mới động thủ, hắn không định cứu ai, Nguyệt Bạch là tinh linh lương thiện, không muốn để cho y dính máu của nhân loại.
Rất nhiều người nghĩ sát thủ lãnh khốc, thực tế thì chính xác là như vậy, người có tình cảm phong phú làm sao có thể đi giết bỏ một người khác chứ. Phạm Âm thừa nhận bản thân là một người thiếu thốn tình cảm, từ nhỏ đã là như vậy.
‘Con nên làm người tốt, ngoan ngoãn đọc sách, làm một người thành thật, nói chữ tín, nam tử hán có trách nhiệm, tương lai có thể vì xã hội làm ra cống hiến, trở thành một người có ích.’
Mỗi lần nhớ tới những lời này thì trong lòng chẳng hiểu sao cứ đau nhức, lời nói của cha từng từ bên tai, nhưng một điều cũng không làm được, những thứ này vốn đã sắp quên, nhưng mà thiếu nữ kia xuất hiện đã gợi nhớ lại nó.
Phạm Âm nhìn trăng, sắc trăng lờ mờ như có một tầng vải mỏng che lại bộ mặt thật. Đêm tối như vậy, thật phù hợp để nhớ lại chuyện trước kia.
Phạm Âm thở dài, sợi tóc màu đen nhu thuận nằm ở trên vai. Hắn biết một cô gái trẻ giống vậy, vĩnh viễn là tiêu điểm của lớp học, phóng khoáng nhiệt tình, giúp đỡ bạn học có khó khăn, nhưng mà người như vậy ngược lại đã nhắc nhở Phạm Âm, bản thân đối lập cỡ nào.
Nghĩ tới đây khóe miệng Phạm Âm hơi nhếch lên, “Ừm… Ta thật đúng là bị bản tính xấu xa của nhân loại chiếm giữ hoàn toàn rồi.” Sau khi nhẹ giọng giễu cợt, trên cành cây hơi hơi lắc lư đã không một bóng người.
Trong vẻ mặt nghi ngờ của Phạm Âm, Nguyệt Bạch đi đến trước mặt thiếu nữ, đá thi thể đang chắn phía trước ra.
“Chết rồi sao?” Giọng nói của Phạm Âm truyền đến.
Nguyệt Bạch ngồi xổm xuống, phát hiện thiếu nữ đã hôn mê bất tỉnh, “Vẫn chưa, trọng thương.”
Phạm Âm ngẩng đầu liếc nhìn, đám chim vốn đậu ở trên cây đều bay lên, như có thứ gì đó đáng sợ đang đến gần.
“Chúng ta đi thôi, người quét đường sắp tới xử lý thi thể.” Phạm Âm đi qua kéo Nguyệt Bạch, “Đứa trẻ này bị trọng thương, sống không nổi nữa đâu.”
Nguyệt Bạch lại rút thanh kiếm đang cắm ở trên cánh tay thiếu nữ ra, ôm thiếu nữ vào trong lòng, “Ta muốn dẫn cô ấy trở về điều trị, chắc là vẫn có thể cứu mạng lại được.”
“Không phải chứ.” Phạm Âm ngăn ở đằng trước Nguyệt Bạch, “Cô ta là nhân loại, nếu vào trong sẽ bị Tinh Linh Vương biết, bỏ cô ta xuống đi, cho dù bây giờ cô ta không chết, thì qua mấy chục năm nữa vẫn sẽ chết, cứu lại thì có ý nghĩa gì… Nguyệt Bạch!”
Nguyệt Bạch không để ý tới Phạm Âm, bế thiếu nữ đi thẳng vào rừng cây.
“Xì…” Thân hình Phạm Âm nhoáng một cái đã đuổi kịp bóng dáng màu trắng kia.
…
“Phụ quân phụ quân, Nguyệt Bạch dẫn nhân loại vào rừng rậm.” Phạm Âm cọ vào trong lòng Tinh Linh Vương làm nũng, “Đuổi cô ta ra ngoài đi.”
“Bé con đừng làm ồn, phụ quân đang xem sách, một lát nữa hãy nói.” Tinh Linh Vương tay cầm một quyển sách cổ, tay khác trấn an Phạm Âm, mắt lại chỉ nhìn vào sách.
“…” Phạm Âm bĩu môi, thoát khỏi lồng ngực của Tinh Linh Vương, chạy ra vườn hoa, lại không chú ý tới ánh mắt nóng bỏng của người sau lưng.
Nhìn Phạm Âm biến mất nơi cửa, chẳng hiểu sao trái tim Tinh Linh Vương đau nhói, thì ra ở trong lòng Phạm Âm, Nguyệt Bạch quan trọng như vậy à?
…
“Nguyệt Bạch…” Phạm Âm thò đầu vào trong phòng Nguyệt Bạch dò xét, ánh sáng trong phòng hơi tối, nhìn không rõ lắm.
Phạm Âm đang nhìn đông nhìn tây bỗng nhiên bị một lực lớn đá trúng cái mông, vọt về phía trước, lại ngoài ý muốn rơi vào một vòng ôm ấm áp.
“… Nguyệt Bạch?” Phạm Âm uất ức ngẩng đầu nhìn Nguyệt Bạch.
Nguyệt Bạch cười nhìn người trong lòng, “Tới tìm ta sao?”
Phạm Âm gật đầu, sau đó nhìn cô gái đá mình, khóe mắt chân mày tương tự với Nguyệt Bạch, dáng người hoàn mỹ không thể xoi mói, lại nhiều hơn một phần thoải mái bất cần đời, dung mạo không tính là đặc biệt xinh đẹp, nhưng bởi vì thế mà sinh động hơn.
“Làm gì đá em?” Phạm Âm tủi thân cọ vào trong lòng Nguyệt Bạch.
Cô gái cười, lộ ra hai cái răng nanh, “Vậy thì cần phải hỏi em tại sao lại ở trước cửa nhìn lén rồi.”
Phạm Âm khẽ nhếch môi, “Em mới không có… nhìn lén…” Nói xong giương mắt nhìn Nguyệt Bạch, “Chị gái Nguyệt Bạch thật thích nói lung tung.”
“Xì.” Cô gái không để ý lắc lắc đầu, “Đúng là một đứa trẻ thiếu lễ phép, sao lại gọi chị là chị gái Nguyệt Bạch.”
Phạm Âm ở trong lòng Nguyệt Bạch làm một cái mặt quỷ, “Thì ra chị cũng có tên à?”
“Được rồi, chị Thương Ly.” Nguyệt Bạch ôm Phạm Âm đứng lên, “Phạm Âm là tới tìm em.”
Chờ chị gái Thương Ly của Nguyệt Bạch đi rồi, Nguyệt Bạch kéo Phạm Âm đi vào phòng, đốt cây nến sáng đặc hữu của vương quốc Tinh Linh, trong phòng lập tức sáng bừng lên.
Phạm Âm đi tới bên giường, thấy thiếu nữ đang ngủ say trên giường của Nguyệt Bạch.
“Sao không để cô ta ở khách phòng?”
“Ta muốn tự mình chăm sóc cô ấy.” Nguyệt Bạch cầm giá nến đặt trên tủ đầu giường, ở dưới ánh nến nhu hòa sắc mặt của thiếu nữ vô cùng tái nhợt.
Phạm Âm ngồi ở bên cạnh thiếu nữ, “Aiz! Người đàn ông đó thật đủ thô lỗ, tổn thương cô ta nặng như vậy.”
Nguyệt Bạch đang kéo rèm cửa sổ, nghe được lời này thì quay đầu nói: “Người đàn ông đó chỉ khiến cô ấy bị thương nhẹ ngoài da, trọng thương là do ngươi tạo thành.”
Phạm Âm chớp chớp mắt, “Lần sau ta sẽ ra tay lưu loát hơn.”
Nguyệt Bạch cười nói: “Không có lần sau.”
“Nè, Nguyệt Bạch, đưa cô ta ra khỏi rừng rậm đi.” Phạm Âm nhíu mày, “Ta không thích cô ta.”
“Vết thương của cô ấy rất nặng, phải ở nơi này điều dưỡng vài ngày.” Nguyệt Bạch thờ ơ nói.
“Nguyệt Bạch…”
Nguyệt Bạch cúi người xuống, sờ sờ đầu Phạm Âm, “Phạm Âm về trước đi, đừng làm ồn đến người bệnh được không?”
“…” Phạm Âm giận đến mức bật cười, “Vậy được rồi, ta đi về trước.”
Nói xong thật sự đứng lên đẩy cửa đi ra ngoài, ánh nến lay động một chút, lại khôi phục trạng thái ban đầu.
Không biết tại sao trong lòng bực bội như vậy.
Phạm Âm đứng ở trên cành cây, cành cây theo gió nhẹ nhàng lắc lư, kể cả Phạm Âm cũng khẽ run theo. Ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên trời, cằm lộ ra một độ cong hoàn mỹ mê người.
Mấy cô gái trẻ nhân loại rất mê người, mặc kệ là thời đại nào cũng vậy cả. Những cô gái ấy còn chưa rành thế sự, dùng ánh mắt đơn thuần nhìn thế giới, có nhiệt tình, có chí tiến thủ, lương thiện lại kiên cường, mặc dù những cô gái đó vẫn có yếu ớt và một phần nào đó tính cách yếu đuối đặc hữu của nhân loại.
Thứ tốt đẹp như vậy, khiến người nhịn không được muốn phá hủy, thứ mỹ lệ như vậy, vỡ đi nhất định rất xinh đẹp. Ngón tay thon dài của Phạm Âm xẹt qua mặt của mình, không ngờ tuy mình đã chuyển thế thành tinh linh, lại vẫn bảo trì thói hư tật xấu lúc làm sát thủ.
Thực ra vào lúc đó bản thân hắn cũng không định giết người, nhưng mà nhận ra được Nguyệt Bạch chuẩn bị ra tay nên mới động thủ, hắn không định cứu ai, Nguyệt Bạch là tinh linh lương thiện, không muốn để cho y dính máu của nhân loại.
Rất nhiều người nghĩ sát thủ lãnh khốc, thực tế thì chính xác là như vậy, người có tình cảm phong phú làm sao có thể đi giết bỏ một người khác chứ. Phạm Âm thừa nhận bản thân là một người thiếu thốn tình cảm, từ nhỏ đã là như vậy.
‘Con nên làm người tốt, ngoan ngoãn đọc sách, làm một người thành thật, nói chữ tín, nam tử hán có trách nhiệm, tương lai có thể vì xã hội làm ra cống hiến, trở thành một người có ích.’
Mỗi lần nhớ tới những lời này thì trong lòng chẳng hiểu sao cứ đau nhức, lời nói của cha từng từ bên tai, nhưng một điều cũng không làm được, những thứ này vốn đã sắp quên, nhưng mà thiếu nữ kia xuất hiện đã gợi nhớ lại nó.
Phạm Âm nhìn trăng, sắc trăng lờ mờ như có một tầng vải mỏng che lại bộ mặt thật. Đêm tối như vậy, thật phù hợp để nhớ lại chuyện trước kia.
Phạm Âm thở dài, sợi tóc màu đen nhu thuận nằm ở trên vai. Hắn biết một cô gái trẻ giống vậy, vĩnh viễn là tiêu điểm của lớp học, phóng khoáng nhiệt tình, giúp đỡ bạn học có khó khăn, nhưng mà người như vậy ngược lại đã nhắc nhở Phạm Âm, bản thân đối lập cỡ nào.
Nghĩ tới đây khóe miệng Phạm Âm hơi nhếch lên, “Ừm… Ta thật đúng là bị bản tính xấu xa của nhân loại chiếm giữ hoàn toàn rồi.” Sau khi nhẹ giọng giễu cợt, trên cành cây hơi hơi lắc lư đã không một bóng người.
Tác giả :
Nhu の Thiên Vũ