Tinh Linh Kiểu Bây Giờ
Quyển 1 - Chương 18
Ở bên cạnh công quốc Froger là một rừng rậm cổ xưa thần bí. Rừng rậm to lớn này là lá chắn thiên nhiên của công quốc Froger, nó gần như nằm chính giữa đại lục Ager, nhà thơ gọi nó là ‘Wabenella’, ý nghĩa là rừng rậm của Tinh Linh Vương.
*Công quốc: lãnh địa của công tước
Trong Thụ Hải Wabenella có Tinh Linh Vương không thì mọi người không biết, nhưng mà tất cả cư dân sống ở xung quanh Thụ Hải đều biết đó là một rừng rậm nguy hiểm và tràn đầy ma pháp. Bên trong có những loài cây quái lạ mọc thành bụi, động vật nguy hiểm thì càng nhiều vô số kể, người đi vào rất ít có ai đi ra được, bên trong có rất nhiều đại thụ cao chót vót che lại ánh sáng mặt trời, sương mù biến hóa thất thường bao phủ nơi này, khiến người không rõ ràng tình huống trong đó, có điều gì nguy hiểm hơn thứ mà mình không thể biết trước được?
Đây là một khu rừng rậm nguy hiểm, mọi người biết điều này đã đủ rồi.
“Ha, ha…” Tiếng thở dốc dồn dập.
Một con chim đàn lia đen đứng ở trên cành cây tò mò nhìn về nơi phát ra âm thanh. Một thiếu nữ tóc xoăn màu vàng chạy như điên vào sâu trong rừng rậm, mấy người vạm vỡ đuổi theo ở đằng sau. Đôi chân nhỏ trắng nõn của thiếu nữ đã bị những vật nhấp nhô trên mặt đất ma sát đến máu thịt lẫn lộn, chim đàn lia đen tò mò đi theo, ở trong rừng rậm này gần như không thấy nhân loại xuất hiện, tình huống này thật là hiếm thấy.
“Ha, ha… ai đó… cứu ta…” Thiếu nữ cảm thấy xương cốt trên người mình đã muốn rã rời, nếu như chạy tiếp nữa, phổi cũng sắp nổ tung, mà người phía sau lại không có ý định từ bỏ truy đuổi. Chạy nhanh như vậy, dường như ngay cả tiếng tim đập cũng vang lên bên tai, trong thế giới chỉ còn lại âm thanh ‘thình thịch’.
Đột nhiên, trong rừng rậm truyền đến một tiếng đàn rung động lòng người, thiếu nữ dựa vào trực giác chạy về phía tiếng đàn đó.
“Cứu… ta!” Thiếu nữ dùng một chút sức lực cuối cùng la to, xuyên qua kẽ hở của rừng cây, đi tới một chỗ đất trống không nhỏ. Trên đất trống là một bức tường đá đã đổ nát, nhìn từ hoa văn phong cách cũ xưa mà cổ kính ở bên trên, hẳn không phải do nhân loại tạo ra.
Một người ngồi ở trên tường thấp đã đổ vỡ, trong tay hắn nâng một cây đàn màu trắng, cây đàn đó so với đàn Hạc nhỏ hơn rất nhiều, ngón tay đang đánh đàn của hắn dừng lại, nhìn thiếu nữ.
“…” Người đó nhìn thiếu nữ một cái, lại tiếp tục đánh đàn, như không nhìn thấy cô và người phía sau cô.
Hắn là tinh linh sao? Nhưng mà… lỗ tai lộ ra bên ngoài mái tóc của hắn rõ ràng là kiểu dáng của nhân loại. Trên thế giới có nhân loại nào lớn lên xinh đẹp như hắn sao.
“Hắc hắc, công chúa, ngươi vẫn nên từ bỏ đi.” Một người đàn ông phía sau thiếu nữ phát ra nụ cười nham hiểm đi tới một bước, “Ở trong rừng rậm này chẳng lẽ lại có nhân loại hả? Đó nói không chừng là yêu ma gì đó đấy, tốt hơn hết là đừng có đi qua.”
Thiếu nữ nhìn chàng trai đang đánh đàn, há mồm thở dốc, cho đến khi người đàn ông phía sau kia bắt lấy cánh tay của mình.
“Không! Thả ta ra!” Thiếu nữ giãy dụa, nhưng chẳng có tác dụng chút nào, âm nhạc ưu nhã đến mức khiến người rơi lệ còn đang tiếp tục, lại không mảy may làm dao động trái tim tàn khốc của những người đàn ông này.
“Thả ta ra! Hanks, thần sẽ không cho phép ngươi làm vậy, lẽ nào ngươi muốn làm trái lại thần của chúng ta sao?” Thiếu nữ tuy rằng không có rơi lệ, trên mặt lại tràn đầy phẫn nộ, “Là ai sai khiến ngươi làm việc này, vì tiền tài mà bán rẻ luôn linh hồn của mình sao?”
“Ha ha, buồn cười chết mất, công chúa đáng yêu.” Người đàn ông tuy cười, nhưng ý cười lại chẳng chạm tới được đáy mắt, “Chỉ có chim hoàng yến được nuôi ở trong hoàng cung như ngươi, mới tin tưởng trên thế giới này vẫn có thần. Cha của ngươi, đại công của công quốc Froger vì ổn định quốc gia của mình mà đưa ngươi đến nước Khâm, nếu như thật sự có thần, thì bảo hắn phù hộ cho quốc gia lớn mạnh đi, chứ không phải dựa vào đàn bà để giữ gìn hòa bình.”
*Đại công là công tước, nhưng không phải tất cả công tước đều được gọi là đại công, chỉ có hoàng tử, quân chủ của công quốc mới được gọi là đại công.
“Rốt cuộc là ai phái các ngươi tới!” Cô gái trừng người đàn ông kia, không sợ hãi chút nào.
Người đàn ông cười nói: “Vấn đề này quan trọng không?”
Thiếu nữ gật đầu nói: “Rất quan trọng.”
“Đáng tiếc, chúng ta không thể nói. Vậy giờ công chúa… ngươi bằng lòng cởi quần áo ra lấy lòng chúng ta chứ? Hay là lập tức chết dưới kiếm của chúng ta đây?” Lời nói của người đàn ông vừa ra khỏi miệng, mấy người đàn ông bên cạnh đã phát ra tiếng cười hạ lưu.
“Ta chẳng muốn chọn cái nào cả!” Thiếu nữ thừa dịp nam nhân buông lỏng, từ bên thắt lưng người đàn ông rút thanh kiếm nặng nề của người đàn ông ra.
“Công chúa, ngươi rút kiếm ra làm gì vậy?” Người đàn ông không vui nhíu mày, những người bên cạnh cũng cười không ngừng.
Thiếu nữ khẽ cắn răng khua kiếm, hướng mũi kiếm về phía những người đàn ông đang cười nhạo.
Người đàn ông đi tới một bước, nhe răng cười, “Ánh mắt không tệ, tiếc là… tư thế quá kém.” Nói xong không hề báo động trước bay lên đá một cái vào chính giữa tay đang cầm kiếm của thiếu nữ, kiếm nặng nề rơi vào trong đống lá mục nát đầy trên đất, cắt ra một đường vết tích thật sâu.
Người đàn ông cười ha ha, cúi người vươn tay niết cằm thiếu nữ, “Ta nói rồi, công chúa cao quý làm sao có thể học đàn ông chúng ta cầm đao cầm kiếm chứ.” Nói xong vung tay tát thiếu nữ một cái, thiếu nữ bay về phía chỗ đoạn tường kia, tấm lưng nhỏ gầy đánh lên trên vách tường, bị bắn ngược trở lại rơi trên mặt đất, hất đám lá rụng nhỏ bay lên cao.
Người đàn ông đá kiếm trên đất lên nắm trong tay, đi đến trước mặt thiếu nữ, nhấc tay đâm kiếm vào cánh tay phải của thiếu nữ, xuyên vào trong đá của bức tường đổ. Có lẽ do vết thương rất chỉnh tề, lượng máu chảy rất ít, thiếu nữ nghiến răng không lên tiếng.
“A, thật sự là một công chúa quật cường.” Người đàn ông cười, bỗng nhiên quay đầu, “Này, người đánh đàn ở chỗ kia, không có lời nào muốn nói à?”
Tiếng đàn đột nhiên đình chỉ, người ngồi ở chỗ kia ngẩng đầu nhìn về bên này, trong con mắt màu đen tràn đầy ý cười, “Không có.” Vừa mới dứt lời, tay khẽ gẩy dây đàn, những dây đàn sáng ngời này lượn vòng bay ra như những con rắn có sinh mệnh, vẽ ra đường vòng cung ưu nhã trên không trung.
Phút chốc sau lại trở nên yên lặng, đám người chẳng kịp cả kêu gào thì đã bị dây đàn cắt ra, máu chảy đầy đất.
“Phạm Âm…”
Chàng trai quay đầu khẽ cười, “Nguyệt Bạch… những chất dinh dưỡng này đối với Thụ Hải thật sự rất không tệ, đúng chứ?”
Một tinh linh đi ra từ phía sau chàng trai, mái tóc dài màu vàng nhạt.
Nguyệt Bạch nhíu mày.
Phạm Âm đứng lên, cọ vào trong lòng Nguyệt Bạch, “Nguyệt Bạch, chuyện này ngươi sẽ không nói cho phụ quân đúng không, là bọn họ quá ồn mà đúng chứ?”
Nguyệt Bạch khe khẽ thở dài, “Làm bẩn đàn là không đúng đâu, trở về thôi, nơi này đã rất gần biên giới rừng rậm rồi.”
“Được.” Phạm Âm nhu thuận gật đầu, đang định rời đi, lại phát hiện Nguyệt Bạch không hề nhúc nhích, “Làm sao vậy, Nguyệt Bạch?”
“Hình như… một người vẫn còn sống.”
Thiếu nữ cạnh bức tường vẫn đang phát ra hô hấp yếu ớt. Phạm Âm khẽ nhíu mày, hai ngón tay kéo ra một sợi dây đàn từ trên cây đàn.
*Công quốc: lãnh địa của công tước
Trong Thụ Hải Wabenella có Tinh Linh Vương không thì mọi người không biết, nhưng mà tất cả cư dân sống ở xung quanh Thụ Hải đều biết đó là một rừng rậm nguy hiểm và tràn đầy ma pháp. Bên trong có những loài cây quái lạ mọc thành bụi, động vật nguy hiểm thì càng nhiều vô số kể, người đi vào rất ít có ai đi ra được, bên trong có rất nhiều đại thụ cao chót vót che lại ánh sáng mặt trời, sương mù biến hóa thất thường bao phủ nơi này, khiến người không rõ ràng tình huống trong đó, có điều gì nguy hiểm hơn thứ mà mình không thể biết trước được?
Đây là một khu rừng rậm nguy hiểm, mọi người biết điều này đã đủ rồi.
“Ha, ha…” Tiếng thở dốc dồn dập.
Một con chim đàn lia đen đứng ở trên cành cây tò mò nhìn về nơi phát ra âm thanh. Một thiếu nữ tóc xoăn màu vàng chạy như điên vào sâu trong rừng rậm, mấy người vạm vỡ đuổi theo ở đằng sau. Đôi chân nhỏ trắng nõn của thiếu nữ đã bị những vật nhấp nhô trên mặt đất ma sát đến máu thịt lẫn lộn, chim đàn lia đen tò mò đi theo, ở trong rừng rậm này gần như không thấy nhân loại xuất hiện, tình huống này thật là hiếm thấy.
“Ha, ha… ai đó… cứu ta…” Thiếu nữ cảm thấy xương cốt trên người mình đã muốn rã rời, nếu như chạy tiếp nữa, phổi cũng sắp nổ tung, mà người phía sau lại không có ý định từ bỏ truy đuổi. Chạy nhanh như vậy, dường như ngay cả tiếng tim đập cũng vang lên bên tai, trong thế giới chỉ còn lại âm thanh ‘thình thịch’.
Đột nhiên, trong rừng rậm truyền đến một tiếng đàn rung động lòng người, thiếu nữ dựa vào trực giác chạy về phía tiếng đàn đó.
“Cứu… ta!” Thiếu nữ dùng một chút sức lực cuối cùng la to, xuyên qua kẽ hở của rừng cây, đi tới một chỗ đất trống không nhỏ. Trên đất trống là một bức tường đá đã đổ nát, nhìn từ hoa văn phong cách cũ xưa mà cổ kính ở bên trên, hẳn không phải do nhân loại tạo ra.
Một người ngồi ở trên tường thấp đã đổ vỡ, trong tay hắn nâng một cây đàn màu trắng, cây đàn đó so với đàn Hạc nhỏ hơn rất nhiều, ngón tay đang đánh đàn của hắn dừng lại, nhìn thiếu nữ.
“…” Người đó nhìn thiếu nữ một cái, lại tiếp tục đánh đàn, như không nhìn thấy cô và người phía sau cô.
Hắn là tinh linh sao? Nhưng mà… lỗ tai lộ ra bên ngoài mái tóc của hắn rõ ràng là kiểu dáng của nhân loại. Trên thế giới có nhân loại nào lớn lên xinh đẹp như hắn sao.
“Hắc hắc, công chúa, ngươi vẫn nên từ bỏ đi.” Một người đàn ông phía sau thiếu nữ phát ra nụ cười nham hiểm đi tới một bước, “Ở trong rừng rậm này chẳng lẽ lại có nhân loại hả? Đó nói không chừng là yêu ma gì đó đấy, tốt hơn hết là đừng có đi qua.”
Thiếu nữ nhìn chàng trai đang đánh đàn, há mồm thở dốc, cho đến khi người đàn ông phía sau kia bắt lấy cánh tay của mình.
“Không! Thả ta ra!” Thiếu nữ giãy dụa, nhưng chẳng có tác dụng chút nào, âm nhạc ưu nhã đến mức khiến người rơi lệ còn đang tiếp tục, lại không mảy may làm dao động trái tim tàn khốc của những người đàn ông này.
“Thả ta ra! Hanks, thần sẽ không cho phép ngươi làm vậy, lẽ nào ngươi muốn làm trái lại thần của chúng ta sao?” Thiếu nữ tuy rằng không có rơi lệ, trên mặt lại tràn đầy phẫn nộ, “Là ai sai khiến ngươi làm việc này, vì tiền tài mà bán rẻ luôn linh hồn của mình sao?”
“Ha ha, buồn cười chết mất, công chúa đáng yêu.” Người đàn ông tuy cười, nhưng ý cười lại chẳng chạm tới được đáy mắt, “Chỉ có chim hoàng yến được nuôi ở trong hoàng cung như ngươi, mới tin tưởng trên thế giới này vẫn có thần. Cha của ngươi, đại công của công quốc Froger vì ổn định quốc gia của mình mà đưa ngươi đến nước Khâm, nếu như thật sự có thần, thì bảo hắn phù hộ cho quốc gia lớn mạnh đi, chứ không phải dựa vào đàn bà để giữ gìn hòa bình.”
*Đại công là công tước, nhưng không phải tất cả công tước đều được gọi là đại công, chỉ có hoàng tử, quân chủ của công quốc mới được gọi là đại công.
“Rốt cuộc là ai phái các ngươi tới!” Cô gái trừng người đàn ông kia, không sợ hãi chút nào.
Người đàn ông cười nói: “Vấn đề này quan trọng không?”
Thiếu nữ gật đầu nói: “Rất quan trọng.”
“Đáng tiếc, chúng ta không thể nói. Vậy giờ công chúa… ngươi bằng lòng cởi quần áo ra lấy lòng chúng ta chứ? Hay là lập tức chết dưới kiếm của chúng ta đây?” Lời nói của người đàn ông vừa ra khỏi miệng, mấy người đàn ông bên cạnh đã phát ra tiếng cười hạ lưu.
“Ta chẳng muốn chọn cái nào cả!” Thiếu nữ thừa dịp nam nhân buông lỏng, từ bên thắt lưng người đàn ông rút thanh kiếm nặng nề của người đàn ông ra.
“Công chúa, ngươi rút kiếm ra làm gì vậy?” Người đàn ông không vui nhíu mày, những người bên cạnh cũng cười không ngừng.
Thiếu nữ khẽ cắn răng khua kiếm, hướng mũi kiếm về phía những người đàn ông đang cười nhạo.
Người đàn ông đi tới một bước, nhe răng cười, “Ánh mắt không tệ, tiếc là… tư thế quá kém.” Nói xong không hề báo động trước bay lên đá một cái vào chính giữa tay đang cầm kiếm của thiếu nữ, kiếm nặng nề rơi vào trong đống lá mục nát đầy trên đất, cắt ra một đường vết tích thật sâu.
Người đàn ông cười ha ha, cúi người vươn tay niết cằm thiếu nữ, “Ta nói rồi, công chúa cao quý làm sao có thể học đàn ông chúng ta cầm đao cầm kiếm chứ.” Nói xong vung tay tát thiếu nữ một cái, thiếu nữ bay về phía chỗ đoạn tường kia, tấm lưng nhỏ gầy đánh lên trên vách tường, bị bắn ngược trở lại rơi trên mặt đất, hất đám lá rụng nhỏ bay lên cao.
Người đàn ông đá kiếm trên đất lên nắm trong tay, đi đến trước mặt thiếu nữ, nhấc tay đâm kiếm vào cánh tay phải của thiếu nữ, xuyên vào trong đá của bức tường đổ. Có lẽ do vết thương rất chỉnh tề, lượng máu chảy rất ít, thiếu nữ nghiến răng không lên tiếng.
“A, thật sự là một công chúa quật cường.” Người đàn ông cười, bỗng nhiên quay đầu, “Này, người đánh đàn ở chỗ kia, không có lời nào muốn nói à?”
Tiếng đàn đột nhiên đình chỉ, người ngồi ở chỗ kia ngẩng đầu nhìn về bên này, trong con mắt màu đen tràn đầy ý cười, “Không có.” Vừa mới dứt lời, tay khẽ gẩy dây đàn, những dây đàn sáng ngời này lượn vòng bay ra như những con rắn có sinh mệnh, vẽ ra đường vòng cung ưu nhã trên không trung.
Phút chốc sau lại trở nên yên lặng, đám người chẳng kịp cả kêu gào thì đã bị dây đàn cắt ra, máu chảy đầy đất.
“Phạm Âm…”
Chàng trai quay đầu khẽ cười, “Nguyệt Bạch… những chất dinh dưỡng này đối với Thụ Hải thật sự rất không tệ, đúng chứ?”
Một tinh linh đi ra từ phía sau chàng trai, mái tóc dài màu vàng nhạt.
Nguyệt Bạch nhíu mày.
Phạm Âm đứng lên, cọ vào trong lòng Nguyệt Bạch, “Nguyệt Bạch, chuyện này ngươi sẽ không nói cho phụ quân đúng không, là bọn họ quá ồn mà đúng chứ?”
Nguyệt Bạch khe khẽ thở dài, “Làm bẩn đàn là không đúng đâu, trở về thôi, nơi này đã rất gần biên giới rừng rậm rồi.”
“Được.” Phạm Âm nhu thuận gật đầu, đang định rời đi, lại phát hiện Nguyệt Bạch không hề nhúc nhích, “Làm sao vậy, Nguyệt Bạch?”
“Hình như… một người vẫn còn sống.”
Thiếu nữ cạnh bức tường vẫn đang phát ra hô hấp yếu ớt. Phạm Âm khẽ nhíu mày, hai ngón tay kéo ra một sợi dây đàn từ trên cây đàn.
Tác giả :
Nhu の Thiên Vũ