Tinh Linh Kiểu Bây Giờ
Quyển 1 - Chương 13
Phạm Âm bị nói trúng tâm sự nên ngẩng đầu nhìn thiếu niên.
Giọng nói của thiếu niên ngả ngớn lại mang theo yêu thích, “Ta thật thích ngươi, bộ dáng sửng sốt của ngươi cũng rất đáng yêu, ngươi nhất định phải vĩnh viễn ở cùng ta, ta có thể cho ngươi tất cả mọi thứ.”
Phạm Âm âm thầm dứt khoát lắc đầu, trên mặt lại cười dịu dàng. Trong lòng trực tiếp mắng bản thân dối trá, nhưng mà thiếu niên này chỉ liếc mắt đã nhìn thấu mục đích của mình, y khiến cho Phạm Âm có loại cảm giác lạnh thấu tim.
“Ta chỉ đúng lúc đi ngang qua mà thôi, ừm…” Phạm Âm nghĩ nói, “Ngươi cũng biết mà, du ngâm thi nhân thích đi lại ban đêm, thuận tiện diệt các loại rắn sâu bọ chuột gì đó.”
*Du ngâm thi nhân: là người thích đi dạo chơi khắp nơi, nhìn thấy phong cảnh liền viết thơ.
Thiếu niên cười nheo mắt lại, khiến Phạm Âm cảm thấy không rét mà run, vội vàng nói: “Đúng rồi, ngươi nói ngươi muốn dẫn ta đi đâu vậy?”
Thiếu niên nhìn trời, nói: “Nhà của ta hơi xa, ma pháp của chúng ta có lẽ thân thể nhân loại không chịu nổi… Chúng ta đi bộ trở về cũng được.”
“Được đó được đó.” Phạm Âm nhu thuận gật gật đầu, may mà y nói không dùng ma pháp, nếu không thật đúng là không trở về được… “Như vậy những thứ này…” Phạm Âm trừng thứ vẫn còn nằm ở trên chân của mình, rụt vào lòng thiếu niên.
Thiếu niên ôm Phạm Âm, trừng con chuột dài màu đen đang nằm thoải mái trên chân Phạm Âm.
“Hống…” Chuột dài màu đen lập tức lăn một vòng bò trở về lại đội ngũ, nếu như tay chân của nó đủ rõ ràng, Phạm Âm nhất định sẽ lập tức bật cười.
“Ta đưa chúng nó trở về trước.” Thiếu niên nói, một tay lưu luyến không rời khỏi thân thể Phạm Âm, ngâm xướng một câu thần chú dài, tay kia vẽ lên khoảng không, đã xuất hiện một mặt ánh sáng hình bầu dục. Ánh sáng êm dịu lóe ra để người an tâm, Phạm Âm không tự chủ được vươn tay ra, thiếu niên lập tức kéo tay của Phạm Âm vào trong lòng, “Chỗ đó là thông đạo nối liền không gian, sẽ bị thương.”
“Thông đạo…” Phạm Âm nhíu mày, chẳng lẽ giống với thông đạo Nguyệt Bạch tạo ra? Loại năng lực hiếm có vậy, thế mà thiếu niên cũng có, hơn nữa không cần bất kỳ môi giới nào, chỉ dùng tay ra hiệu…
Sau khi thông đạo mở ra, chuột dài đen chen lấn tiến vào thông đạo, đi hết chẳng còn con nào, sau đó thông đạo từ từ biến mất. Tay của thiếu niên vung lên, ma pháp trận đang bùng cháy cũng yên tĩnh lại, ngọn lửa thoáng cái đã biến mất.
Trong lúc rừng rậm tĩnh lặng, thi thể bị đốt cháy phát ra mùi hôi khét khó ngửi.
“Mệt không?” Thiếu niên nhìn thiếu niên tóc đen xinh đẹp trong lòng, mi dài xinh đẹp cuộn lên, miệng hơi hơi dẩu… Sao lại đáng yêu vậy chứ…
“Rốt cuộc nhà của ngươi ở đâu?” Phạm Âm ngẩng đầu thì nhìn thấy thiếu niên đang nhìn mình thất thần, hắn là hoa si sao?
“À… Nhà của ta ở rừng rậm phía Đông.”
“Phía Đông à…” Phạm Âm nhíu mày, đúng là đủ xa, Thụ Hải Wabenella nằm ở trung tâm của Ager, nhưng mà nghe tinh linh đến từ phía Đông nói phía Đông Ager khắp nơi đều là loạn lạc, cực kỳ lộn xộn. Đứa trẻ này sinh hoạt trong điều kiện cuộc sống thế kia, lớn lên quái thai cũng có khả năng.
“Ngươi từng đến phía Đông à?” Thiếu niên nhìn hắn nghi ngờ.
Phạm Âm lắc đầu, “Ta chưa từng đi đâu cả.”
Thiếu niên chớp chớp mắt, “Không phải ngươi nói mình là du ngâm thi nhân sao?”
“Há?” Phạm Âm trong lòng thầm mắng bản thân ngu ngốc, đừng có lần nào cũng coi thiếu niên này là Kỳ, gạt người thì phải động não, không được tự mình vạch trần chính mình, “Mấy ngày trước ta mới quyết định muốn làm nhà thơ…” Phạm Âm ngẩng đầu thoáng nhìn khuôn mặt thiếu niên, chỉ thấy trên mặt thiếu niên viết đầy chữ không tin.
“Cái đó… nhưng mà sau khi gặp được ngươi, ta cảm thấy cũng không cần thiết làm nhà thơ nữa.” Phạm Âm lộ ra một nụ cười yêu mị, hai tay khoác lên cổ thiếu niên, “Ngươi thấy thế nào?”
Thiếu niên cười, nụ cười xinh đẹp lại mang theo giảo hoạt, “Đúng là vậy ah, vậy chúng ta trước tiên nghỉ ngơi một chút, mệt không?” Thiếu niên lại hỏi lần nữa.
Tuy rằng Phạm Âm quả thực rất mệt, nhưng mà bây giờ quan trọng nhất là dẫn ác ma rời khỏi nơi này, càng xa càng tốt, như vậy gia đình của mẹ mới có thể an toàn.
Vì vậy lắc đầu, “Ta không mệt, ta không thích mùi ở nơi này, chúng ta đi khỏi nơi đây trước được không?”
Thiếu niên cười gật đầu, chỉ về một phương hướng nói: “Vậy chúng ta đi hướng này nhé?”
Mặt Phạm Âm thoắt xanh thoắt trắng, phương hướng thiếu niên chỉ chính là nhà của mẹ. Nhìn thấy sắc mặt của Phạm Âm biến đổi, thiếu niên cười cười, kéo tay của Phạm Âm nói: “Xin lỗi, có thể là do trời quá tối, ta nhận sai đường rồi, hẳn là bên này…”
Phạm Âm ở trong lòng điên cuồng trợn trắng mắt, thăm hỏi tất cả tổ tiên mười tám đời của thiếu niên một lần, tuy rằng Phạm Âm không biết thiếu niên họ gì.
Cái gọi là khiến người ta hận đến ngứa răng chính là thế này sao?
Sau khi lần thứ hai khẳng định thiếu niên này nhất định không phải là Kỳ, Phạm Âm theo thiếu niên rời khỏi rừng cây.
Thiếu niên này rất không đơn giản, còn lừa mình nói y là tinh linh, lừa quỷ à, cho nên tạm thời không thể trở về Wabenella được, nhỡ y gọi loài chuột dài đen kia đến Thụ Hải, vậy không phải loạn rồi sao. Vì lý do an toàn, Phạm Âm quyết định hi sinh bản thân trước, trước tiên dẫn ác ma này rời xa nơi đây, tìm cơ hội khác lại trở về vậy.
Khi trời hửng sáng, hai người đã tiến vào một tòa thành trấn của nhân loại. Đây là một quốc gia nhỏ ở gần Thụ Hải Wabenella, nhưng mà bởi vì nó là quốc gia ở trung tâm đại lục nên có sản vật phong phú và giao thông tiện lợi, vậy nên đây là một nơi rất náo nhiệt.
Giọng nói của thiếu niên ngả ngớn lại mang theo yêu thích, “Ta thật thích ngươi, bộ dáng sửng sốt của ngươi cũng rất đáng yêu, ngươi nhất định phải vĩnh viễn ở cùng ta, ta có thể cho ngươi tất cả mọi thứ.”
Phạm Âm âm thầm dứt khoát lắc đầu, trên mặt lại cười dịu dàng. Trong lòng trực tiếp mắng bản thân dối trá, nhưng mà thiếu niên này chỉ liếc mắt đã nhìn thấu mục đích của mình, y khiến cho Phạm Âm có loại cảm giác lạnh thấu tim.
“Ta chỉ đúng lúc đi ngang qua mà thôi, ừm…” Phạm Âm nghĩ nói, “Ngươi cũng biết mà, du ngâm thi nhân thích đi lại ban đêm, thuận tiện diệt các loại rắn sâu bọ chuột gì đó.”
*Du ngâm thi nhân: là người thích đi dạo chơi khắp nơi, nhìn thấy phong cảnh liền viết thơ.
Thiếu niên cười nheo mắt lại, khiến Phạm Âm cảm thấy không rét mà run, vội vàng nói: “Đúng rồi, ngươi nói ngươi muốn dẫn ta đi đâu vậy?”
Thiếu niên nhìn trời, nói: “Nhà của ta hơi xa, ma pháp của chúng ta có lẽ thân thể nhân loại không chịu nổi… Chúng ta đi bộ trở về cũng được.”
“Được đó được đó.” Phạm Âm nhu thuận gật gật đầu, may mà y nói không dùng ma pháp, nếu không thật đúng là không trở về được… “Như vậy những thứ này…” Phạm Âm trừng thứ vẫn còn nằm ở trên chân của mình, rụt vào lòng thiếu niên.
Thiếu niên ôm Phạm Âm, trừng con chuột dài màu đen đang nằm thoải mái trên chân Phạm Âm.
“Hống…” Chuột dài màu đen lập tức lăn một vòng bò trở về lại đội ngũ, nếu như tay chân của nó đủ rõ ràng, Phạm Âm nhất định sẽ lập tức bật cười.
“Ta đưa chúng nó trở về trước.” Thiếu niên nói, một tay lưu luyến không rời khỏi thân thể Phạm Âm, ngâm xướng một câu thần chú dài, tay kia vẽ lên khoảng không, đã xuất hiện một mặt ánh sáng hình bầu dục. Ánh sáng êm dịu lóe ra để người an tâm, Phạm Âm không tự chủ được vươn tay ra, thiếu niên lập tức kéo tay của Phạm Âm vào trong lòng, “Chỗ đó là thông đạo nối liền không gian, sẽ bị thương.”
“Thông đạo…” Phạm Âm nhíu mày, chẳng lẽ giống với thông đạo Nguyệt Bạch tạo ra? Loại năng lực hiếm có vậy, thế mà thiếu niên cũng có, hơn nữa không cần bất kỳ môi giới nào, chỉ dùng tay ra hiệu…
Sau khi thông đạo mở ra, chuột dài đen chen lấn tiến vào thông đạo, đi hết chẳng còn con nào, sau đó thông đạo từ từ biến mất. Tay của thiếu niên vung lên, ma pháp trận đang bùng cháy cũng yên tĩnh lại, ngọn lửa thoáng cái đã biến mất.
Trong lúc rừng rậm tĩnh lặng, thi thể bị đốt cháy phát ra mùi hôi khét khó ngửi.
“Mệt không?” Thiếu niên nhìn thiếu niên tóc đen xinh đẹp trong lòng, mi dài xinh đẹp cuộn lên, miệng hơi hơi dẩu… Sao lại đáng yêu vậy chứ…
“Rốt cuộc nhà của ngươi ở đâu?” Phạm Âm ngẩng đầu thì nhìn thấy thiếu niên đang nhìn mình thất thần, hắn là hoa si sao?
“À… Nhà của ta ở rừng rậm phía Đông.”
“Phía Đông à…” Phạm Âm nhíu mày, đúng là đủ xa, Thụ Hải Wabenella nằm ở trung tâm của Ager, nhưng mà nghe tinh linh đến từ phía Đông nói phía Đông Ager khắp nơi đều là loạn lạc, cực kỳ lộn xộn. Đứa trẻ này sinh hoạt trong điều kiện cuộc sống thế kia, lớn lên quái thai cũng có khả năng.
“Ngươi từng đến phía Đông à?” Thiếu niên nhìn hắn nghi ngờ.
Phạm Âm lắc đầu, “Ta chưa từng đi đâu cả.”
Thiếu niên chớp chớp mắt, “Không phải ngươi nói mình là du ngâm thi nhân sao?”
“Há?” Phạm Âm trong lòng thầm mắng bản thân ngu ngốc, đừng có lần nào cũng coi thiếu niên này là Kỳ, gạt người thì phải động não, không được tự mình vạch trần chính mình, “Mấy ngày trước ta mới quyết định muốn làm nhà thơ…” Phạm Âm ngẩng đầu thoáng nhìn khuôn mặt thiếu niên, chỉ thấy trên mặt thiếu niên viết đầy chữ không tin.
“Cái đó… nhưng mà sau khi gặp được ngươi, ta cảm thấy cũng không cần thiết làm nhà thơ nữa.” Phạm Âm lộ ra một nụ cười yêu mị, hai tay khoác lên cổ thiếu niên, “Ngươi thấy thế nào?”
Thiếu niên cười, nụ cười xinh đẹp lại mang theo giảo hoạt, “Đúng là vậy ah, vậy chúng ta trước tiên nghỉ ngơi một chút, mệt không?” Thiếu niên lại hỏi lần nữa.
Tuy rằng Phạm Âm quả thực rất mệt, nhưng mà bây giờ quan trọng nhất là dẫn ác ma rời khỏi nơi này, càng xa càng tốt, như vậy gia đình của mẹ mới có thể an toàn.
Vì vậy lắc đầu, “Ta không mệt, ta không thích mùi ở nơi này, chúng ta đi khỏi nơi đây trước được không?”
Thiếu niên cười gật đầu, chỉ về một phương hướng nói: “Vậy chúng ta đi hướng này nhé?”
Mặt Phạm Âm thoắt xanh thoắt trắng, phương hướng thiếu niên chỉ chính là nhà của mẹ. Nhìn thấy sắc mặt của Phạm Âm biến đổi, thiếu niên cười cười, kéo tay của Phạm Âm nói: “Xin lỗi, có thể là do trời quá tối, ta nhận sai đường rồi, hẳn là bên này…”
Phạm Âm ở trong lòng điên cuồng trợn trắng mắt, thăm hỏi tất cả tổ tiên mười tám đời của thiếu niên một lần, tuy rằng Phạm Âm không biết thiếu niên họ gì.
Cái gọi là khiến người ta hận đến ngứa răng chính là thế này sao?
Sau khi lần thứ hai khẳng định thiếu niên này nhất định không phải là Kỳ, Phạm Âm theo thiếu niên rời khỏi rừng cây.
Thiếu niên này rất không đơn giản, còn lừa mình nói y là tinh linh, lừa quỷ à, cho nên tạm thời không thể trở về Wabenella được, nhỡ y gọi loài chuột dài đen kia đến Thụ Hải, vậy không phải loạn rồi sao. Vì lý do an toàn, Phạm Âm quyết định hi sinh bản thân trước, trước tiên dẫn ác ma này rời xa nơi đây, tìm cơ hội khác lại trở về vậy.
Khi trời hửng sáng, hai người đã tiến vào một tòa thành trấn của nhân loại. Đây là một quốc gia nhỏ ở gần Thụ Hải Wabenella, nhưng mà bởi vì nó là quốc gia ở trung tâm đại lục nên có sản vật phong phú và giao thông tiện lợi, vậy nên đây là một nơi rất náo nhiệt.
Tác giả :
Nhu の Thiên Vũ