Tĩnh Lạc Truyền Kỳ
Chương 14
“ Lý Nhược Mai, chẳng phải ngươi rất quý trọng bảo bối nữ nhi này của ngươi sao ??? Hôm nay ta sẽ để cho ngươi chứng kiến nữ nhi của mình chịu đủ dày vò trước mặt ngươi, nhưng mà ngươi lại bất lực không thể làm gì, cũng giống như ta năm xưa, không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn phụ thân chết trước mặt mình ” Quân Dạ Hàn trong giọng nói, không hề che dấu nổi đau cùng chua xót.
Cứ nghĩ đến người phụ thân đã qua đời của mình, Quân Dạ Hàn lại cảm thấy tiếc hận thay y, y một đời vì nữ nhân mà mình yêu, yêu nữ nhân đó còn hơn mạng sống của mình, nhưng rốt cuộc lại chết trong tay nữ nhân mà y yêu, thật không đáng chút nào.
“ Không…không…đừng mà ” Lý Nhược Mai nghe vậy hoảng sợ phe phẩy đầu.
Bên ngoài mấy hắc y nghe xong lời Quân Dạ Hàn thì hiểu ý, lập tức tiến vào trong, mang Đông Thanh Liên ra ngoài. Đông Thanh Liên lúc này thật sự sợ hãi, la to.
“ Mẫu phi, cứu con ”.
“ Ngươi thả nó đi, nó vô tội, muốn gì ngươi hãy trút lên người ta đây này ” Lý Nhược Mai bất lực nhìn nữ nhi của mình bị người mang đi, quay đầu cầu xin nhìn Quân Dạ Hàn.
“ Hừ, vậy cha ta không phải vô tội sao??? Ta không phải cũng vô tội sao ??? ” Quân Dạ Hàn nhìn Lý Nhược Mai hừ lạnh.
“ Đông Thanh Liên, ngươi cũng sắp chết, vậy để ta nói cho người nghe một bí mật, ngươi quả thật là nữ nhi của Đông Thanh đế, nhưng lúc nghiệm máu, là do ta giở trò, cho nên hai giọt máu kia mới tách ra. ” nhìn Đông Thanh Liên vẻ mặt dù sợ hãi nhưng vẫn không hề mất đi tính khí cao ngạo, Tĩnh Lạc ‘ hảo tâm’ vì nàng ta bồi thêm một tin.
“ Ngươi…tiện nhân…thì ra là ngươi. ” Đông Thanh Liên nghe xong lời Tĩnh Lạc tức giận không thôi, hận không thể xông lên giết chết nàng, nhưng mà hiện giờ nàng ta đang bị hai hắc y giữ chặt nên nàng ta không thể làm gì được.
“ Thì ra là ngươi. ” Lý Nhược Mai tức giận nhìn Tĩnh lạc, nhưng lại không nói nên lời nào.
“ Thế nào, năm xưa ngươi mắng ta là nghiệt chủng, hiện giờ ta để nữ nhi bảo bối của ngươi, bị phụ thân ruột của nàng ta xem như nghiệt chủng, xem như công bằng đi. ” Quân Dạ Hàn nhìn thái độ hai người, nét cười trên mặt càng sâu.
“ Ta hận các ngươi, ta làm ma cũng không tha cho các người ” Đông Thanh Liên điên cuồng giãy dụa, nhưng một tên điển tử hô to.
“ Ma ??? Bổn công chúa rất thích đùa với ma, đến lúc đó nhớ đến tìm ta nha ” Tĩnh Lạc nghe xong lời Đông Thanh Liên không khỏi cười nhạo.
Người khác không hiểu, nhưng Lục Ngọc, Hắc Luân, Đa Khắc Nhĩ, Y Tầm Oa Tra, bên cạnh, thì hoàn toàn hiểu rõ những gì mà Tĩnh Lạc nói. Nàng ấy vốn là người thừa kế của Phụ Thần, thì đương nhiên những chuyện linh hồn này đối với nàng ấy mà nói đều rõ hơn ai, và đối phó giỏi hơn mọi người ở đây rồi.
“ Ngươi…” Đông Thanh Liên nhìn Tĩnh Lạc tức giận không thể phản bác. ‘ Nếu không phải nữ nhân trước mắt này thì ta vẫn là trưởng công chúa của Đông Thanh quốc và còn là vị hôn thê của hoàng tử Nam Chu quốc.’
“ Đông Thanh Liên. Bổn công chúa lại hảo tâm nói cho ngươi thêm một tin nữa. Nghe nói trước đây ngươi cùng Nam Chu quốc Nhị hoàng tử Nam Cung Diệu có hôn ước ??? Bất quá sau khi chuyện của Lý Nhược Mai bại lộ, thì ngươi cùng bà ta đã bị giam vào lãnh cung. Cung nữ Hồng Đào năm đó đã được sắc phong Đào phi, còn nữ nhi của nàng ta thì được ban danh Thanh Tuệ công chúa, thế ngươi có biết, ai sẽ là người thay ngươi thực hiện hôn sự này sao ??? ” Tĩnh Lạc nhìn vẻ mặt tức giận của Đông Thanh Liên ‘ nhân từ ’ bồi thêm một tin, ai bảo trước đây nữ nhân này kiêu căng, ngạo mạn không xem ai ra gì làm chi, không những thế còn không biết tốt xấu đắc tội nàng.
‘ Nàng làm người rất đơn giản người không phạm ta, ta liền không phạm người, thế nhưng ai đã có đảm lượng chọc tới nàng thì đừng trách nàng…ngoan tâm. Hiện giờ đã đến lúc nàng ta cần trả giá, nếm thử tư vị từ trên cao té xuống đi.’
“ Ta giết các ngươi, ta muốn giết tất cả các người, tiện nhân đó chẳng qua là điêu dân thôi, tại sao có thể thay thế ta chứ ??? Ta không cam tâm ” Đông Thanh Liên phe phẩy đầu, một bộ không thể tin được.
“ Chết đến nơi còn không biết hối cãi. Nếu người muốn nam nhân như vậy, bổn tọa đành thành toàn cho ngươi vậy ” Quân Dạ Hàn nhìn Đông Thanh Liên hừ lạnh thanh, vẻ mặt chán ghét.
Quân Dạ Hàn vừa dứt lời. Hắc y đứng phía sau hiểu ý, rời đi. Tĩnh Lạc thấy vậy mỉm cười, nhẹ nhàng nâng tách trà bên cạnh lên nhấm nháp, một bộ chờ xem kịch vui đầy hứng thú, bất quá ánh mắt nàng lại liếc nhìn người của Lâm gia trong phòng giam, trong mắt tràn ngập hận ý, cùng châm biếm.
‘ Lâm gia các người cứ từ từ mà chờ, từ từ mà thưởng thức, một lát nữa sẽ đến các người thôi, không lâu nữa đâu. Ta sẽ chậm rãi cùng các người từ từ mà ngoạn’.
Một lát sau, hắc y trở lại, còn dẫn thêm, năm tên hán tử, dung mạo xấu xí, cả người lỡ loét, cộc cằn thô lỗ.
“ Chủ nhân, người đã dẫn đến ” hắc y đối với Quân Dạ Hàn cung kính phục mệnh.
“ Ân ” Quân Dạ Hàn đối với hắn gật đầu, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho một trong hai hắc y đang giữ lấy Đông Thanh Liên.
Hắc y kia hiểu ý, lấy trong người ra một viên thuốc, nhét vào miệng Đông Thanh Liên, sau đó thì cả hai hắc y đều buông tay, để Đông Thanh Liên tự do.
“ Các ngươi cho ta uống gì ??? ” Đông Thanh Liên giờ phút này cảm thấy trong người nàng ta dường như xuất hiện thêm một cổ nhiệt khí, cổ nhiệt khí này chạy khắp người, gây cho nàng ta cảm giác vô cùng khó chịu.
“ Xuân dược, một loại xuân dược cực mạnh, bất quá người có thể yên tâm, ở đây có nam nhân để thỏa mãn ngươi ” Quân Dạ Hàn cười lạnh giải thích. Đối với năm hán tử phía sau ra hiệu.
Cả năm người hiểu ý, tiến đến gần Đông Thanh Liên, bắt đầu cởi từng lớp y phục trên người mình ra.
“ Các ngươi không cần lại đây…ta…ta là công chúa…các ngươi không cần lại đây…nếu không ta sẽ tru di…tru di cửu tộc các ngươi ” Đông Thanh Liên hô hấp ngày càng dồn dập, không nói thành tiếng.
“ Tha cho nó đi, ta cầu xin ngươi tha cho nó đi ” Lý Nhược Mai trong phòng giam, không ngừng giãy dụa gọi, nhưng thủy chung là vô dụng.
“ Ngươi rất độc, bất quá chiêu này cũng được, một lát nữa cho ta mượn dùng tạm nha ??? ” Tĩnh Lạc nhìn Quân Dạ Hàn cười thật tình nói, tên này đối với kẻ thù độc không thua gì nàng.
“ Nàng đừng nên xem, nhắm mắt lại đi ” Quân Dạ Hàn nhìn Tĩnh Lạc nghiêm túc nói, hắn không muốn nàng chứng kiến thân thể của nam tử khác chút nào.
“ Ta chính là muốn xem, nếu không ta làm sao mà học hỏi, mà một lát nữa còn dùng a ??? ” Tĩnh Lạc bướng bĩnh cãi lại. Cũng mặc kệ Quân Dạ Hàn rốt cuộc có đồng ý hay không, vẫn tiếp tục theo dõi diễn biến mọi chuyện.
Nàng không hiểu điều này có nghĩa gì, nhưng không có nghĩa bốn người phía sau nàng lại không hiểu. Cả bốn người đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn đến Quân Dạ Hàn, cùng mỉm cười, ‘xem ra tên này dường như rất chú ý đến công chúa / chủ tử nhà họ a ??? ’ .
“ Các ngươi..tránh…tránh ra ” Đông Thanh Liên càng ngày càng hoảng loạn, giọng nói hoảng hốt, tay chân quơ loạn, mất hết lý trí.
Năm hán tử không hề để ý đến Đông Thanh Liên kêu la, tiến đến xé rách y phục nàng ta, Đông Thanh Liên dần dần trên người y phục đếu bị tê rớt, chỉ còn lại yếm cùng tiết khố cuối cùng, cũng bị một tên hán tử xé toạc, lần này Đông Thanh Liên thật sự bại lộ trước mặt mọi người.
Năm hán tử trên gương mặt ngược lại không hề tỏ vẻ dâm tà, hay thèm khát đối với Đông Thanh Liên, mà ngược lại là trào phúng cùng chán ghét, điều này làm cho Tĩnh Lạc càng thêm hứng thú.
‘ Xem ra những người này đều đã được huấn luyện cho chuyện này a. Quân Dạ Hàn này đúng là đủ độc, không biết rốt cuộc có bao nhiêu nữ nhân đã bị hại trong tay của hắn nữa’.
“ Liên nhi ” Lý Nhược Mai trong phòng giam nhìn Đông Thanh Liên bị năm tên hán tử chà đàp, nhưng bản thân để không thể làm gì, chỉ có thể thống khổ hô tên của nữ nhi mình.
“ Tránh ra…các ngươi tránh ra ” Đông Thanh Liên thân thể do dược vật ảnh hưởng, cộng thêm bị nam tên hán tử đụng chạm, giờ đây giọng nói đã trở nên mềm nhũn, chẳng khác nào muỗi kêu, nếu không ở gần hoàn toàn không thể nghe thấy.
“ AAA ” cuối cùng, Đông Thanh Liên thét lớn một tiếng, phía trên sàn đá, lạc hồng nhuộm một mãnh.
Năm tên hán tử cũng không để ý xung quanh, bắt đầu thực hiện công việc của mình. Bên trong phòng giam khác, mấy gia đinh Lâm gia nhìn thấy cảnh này không khỏi trợn tròn mắt, bất quá vẫn còn vài người ngại ngùng mà liếc mắt sang một bên, không hề để ý cảnh này, tuy nhiên bên tai họ lại văng vẳng những tiếng rên rỉ, thở dốc, khiến họ khó chịu vô cùng.
Nữ quyến Lâm gia thì ngược lại, cả mặt đỏ bừng, cúi đầu hoàn toàn không hề dám nhìn nữa, các nàng đều là nữ hài tử, có nhiều người chưa lập gia đình, đây là lần đầu tiên xem đông cung sống thế này, khiến các nàng ngượng không thôi.
Không biết rốt cuộc trải qua bao lâu, năm hán tử mới theo trên người Đông Thanh Liên đứng lên, sau đó mặc lại y phục trở lại bên cạnh Quân Dạ Hàn phục mệnh.
“ Ân, các ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi ” Quân Dạ Hàn gật đầu tỏ vẻ hài lòng vì thành quả của họ.
Năm hán tử cung kính nhận mệnh, sau đó rời đi. Trên sàn đá, Đông Thanh Liên giờ đây trên người trải đầy xanh tím hôn ngân, cả người vô lực nằm đó, không thể thở nổi, huống hồ là mở miệng nói chuyện.
“ Lý Nhược Mai, nhìn nữ nhi của mình bị người chà đạp trước mặt mình, nhưng bản thân lại bất lực, không thể làm gì, tư vị thế nào a ??? ” Quân Dạ Hàn nhìn Lý Nhược Mai cười đầy sáng khoái hỏi, hắn chỉ cần nhìn đến nữ nhân kia đau khổ, thì thù hận trong lòng hắn sẽ có thể giảm đi một phần, vì hắn đã một phần nào trả được mối thù năm xưa của mình.
“ Ngươi…ngươi là ma quỷ, ngươi không phải người, ngươi sẽ không chết tử tế ” Lý Nhược Mai tức giận mắng, mà hầu như đã quên mất người trước mặt này cũng là nhi tử của mình, hơn nữa y như ngày hôm nay, hoàn toàn là do mình làm hại.
“ Ma quỷ sao ??? Bây giờ ta sẽ cho ngươi biết, cái gì là ma quỷ chân chính ” Quân Dạ Hàn cũng không để tâm đến những câu mắng chửi kia, đối với thuộc hạ ra lệnh.
Bên ngoài, một hắc y dẫn theo ba đầu chó săn tiến đến, cả bà con chó ngửi được mùi máu tanh, lập tức điên cuồng sủa, hận không thể lập tức đến chỗ của Đông Thanh Liên.
“ Thả chúng ra ” Quân Dạ Hàn lạnh lùng phất tay. Nếu đã nói hắn là ma quỷ, thì hắn sẽ trở thành ma quỷ vậy.
Ba đầu chó săn được tự do, lập tức hướng Đông Thanh Liên chạy đến, bắt đầu cắn xé nàng ta.
“ AAA ” Đông Thanh Liên đau đớn thét to.
“ Không ” Lý Nhược Mai thì bất lực gọi.
Chẳng bao lâu tiếng la, tiếng thét vang dội khắp địa lao, có mấy người trong phòng giam, chịu không nổi cảnh này đã ngất xỉu, thậm chí là nôn mửa. Tiếng la rồi cũng dần dần im hẳn, ba đầu chó săn cũng bắt đầu tản ra, Đông Thanh Liên giờ đây chỉ còn là bạch cốt, huyết nhục mơ hồ, chẳng hề nhận ra được hình dáng ba đầu nữa.
“ Đem nàng ta quăng ra bãi tha ma, không cần chôn, cứ vứt đại là được ” Quân Dạ Hàn đối với hai người đứng phía sau phân phó.
Sau đó thì chuyển mắt nhìn Lý Nhược Mai, ánh mắt lạnh băng, không tia tình cảm, hoàn toàn không hề còn lại ánh mắt đơn thuần năm xưa nữa.
“ Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết đâu, như vậy thật quá tiện nghi cho ngươi. Ta sẽ để ngươi sống nửa quảng đời còn lại trong ân hận, trong thống khổ, dày vò, để ngươi bị tra tấn từ từ mà chết ”.
“ Người tới, đem bà ta tha xuống, phế bỏ gân mạch tay chân, hủy dung, cắt lưỡi, sau đó đem bà ta ném ra ngoài làm ăn xin, nhưng ta muốn bà ta phải còn sống, không được để bà ta chết, có hiểu chưa ??? ” Quân Dạ Hàn trong giọng nói chứa đầy uy nghiêm cùng khẳng định.
“ Dạ ” bọn thuộc hạ lập tức vâng mệnh làm theo, lôi đi Lý Nhược Mai giờ đây đã hoàn toàn thất thần, ngơ ngác, không nói được lời nào.
Tĩnh Lạc ngồi bên cạnh, quan sát xong mọi chuyện, thì bắt đầu đứng dậy, tiến đến gần phòng giam của người Lâm gia, từ bên ngoài song sắt nhìn họ một cách bễ nghễ, lạnh giọng lên tiếng.
“ Bây giờ, đến phiên ta rồi ”.
Cứ nghĩ đến người phụ thân đã qua đời của mình, Quân Dạ Hàn lại cảm thấy tiếc hận thay y, y một đời vì nữ nhân mà mình yêu, yêu nữ nhân đó còn hơn mạng sống của mình, nhưng rốt cuộc lại chết trong tay nữ nhân mà y yêu, thật không đáng chút nào.
“ Không…không…đừng mà ” Lý Nhược Mai nghe vậy hoảng sợ phe phẩy đầu.
Bên ngoài mấy hắc y nghe xong lời Quân Dạ Hàn thì hiểu ý, lập tức tiến vào trong, mang Đông Thanh Liên ra ngoài. Đông Thanh Liên lúc này thật sự sợ hãi, la to.
“ Mẫu phi, cứu con ”.
“ Ngươi thả nó đi, nó vô tội, muốn gì ngươi hãy trút lên người ta đây này ” Lý Nhược Mai bất lực nhìn nữ nhi của mình bị người mang đi, quay đầu cầu xin nhìn Quân Dạ Hàn.
“ Hừ, vậy cha ta không phải vô tội sao??? Ta không phải cũng vô tội sao ??? ” Quân Dạ Hàn nhìn Lý Nhược Mai hừ lạnh.
“ Đông Thanh Liên, ngươi cũng sắp chết, vậy để ta nói cho người nghe một bí mật, ngươi quả thật là nữ nhi của Đông Thanh đế, nhưng lúc nghiệm máu, là do ta giở trò, cho nên hai giọt máu kia mới tách ra. ” nhìn Đông Thanh Liên vẻ mặt dù sợ hãi nhưng vẫn không hề mất đi tính khí cao ngạo, Tĩnh Lạc ‘ hảo tâm’ vì nàng ta bồi thêm một tin.
“ Ngươi…tiện nhân…thì ra là ngươi. ” Đông Thanh Liên nghe xong lời Tĩnh Lạc tức giận không thôi, hận không thể xông lên giết chết nàng, nhưng mà hiện giờ nàng ta đang bị hai hắc y giữ chặt nên nàng ta không thể làm gì được.
“ Thì ra là ngươi. ” Lý Nhược Mai tức giận nhìn Tĩnh lạc, nhưng lại không nói nên lời nào.
“ Thế nào, năm xưa ngươi mắng ta là nghiệt chủng, hiện giờ ta để nữ nhi bảo bối của ngươi, bị phụ thân ruột của nàng ta xem như nghiệt chủng, xem như công bằng đi. ” Quân Dạ Hàn nhìn thái độ hai người, nét cười trên mặt càng sâu.
“ Ta hận các ngươi, ta làm ma cũng không tha cho các người ” Đông Thanh Liên điên cuồng giãy dụa, nhưng một tên điển tử hô to.
“ Ma ??? Bổn công chúa rất thích đùa với ma, đến lúc đó nhớ đến tìm ta nha ” Tĩnh Lạc nghe xong lời Đông Thanh Liên không khỏi cười nhạo.
Người khác không hiểu, nhưng Lục Ngọc, Hắc Luân, Đa Khắc Nhĩ, Y Tầm Oa Tra, bên cạnh, thì hoàn toàn hiểu rõ những gì mà Tĩnh Lạc nói. Nàng ấy vốn là người thừa kế của Phụ Thần, thì đương nhiên những chuyện linh hồn này đối với nàng ấy mà nói đều rõ hơn ai, và đối phó giỏi hơn mọi người ở đây rồi.
“ Ngươi…” Đông Thanh Liên nhìn Tĩnh Lạc tức giận không thể phản bác. ‘ Nếu không phải nữ nhân trước mắt này thì ta vẫn là trưởng công chúa của Đông Thanh quốc và còn là vị hôn thê của hoàng tử Nam Chu quốc.’
“ Đông Thanh Liên. Bổn công chúa lại hảo tâm nói cho ngươi thêm một tin nữa. Nghe nói trước đây ngươi cùng Nam Chu quốc Nhị hoàng tử Nam Cung Diệu có hôn ước ??? Bất quá sau khi chuyện của Lý Nhược Mai bại lộ, thì ngươi cùng bà ta đã bị giam vào lãnh cung. Cung nữ Hồng Đào năm đó đã được sắc phong Đào phi, còn nữ nhi của nàng ta thì được ban danh Thanh Tuệ công chúa, thế ngươi có biết, ai sẽ là người thay ngươi thực hiện hôn sự này sao ??? ” Tĩnh Lạc nhìn vẻ mặt tức giận của Đông Thanh Liên ‘ nhân từ ’ bồi thêm một tin, ai bảo trước đây nữ nhân này kiêu căng, ngạo mạn không xem ai ra gì làm chi, không những thế còn không biết tốt xấu đắc tội nàng.
‘ Nàng làm người rất đơn giản người không phạm ta, ta liền không phạm người, thế nhưng ai đã có đảm lượng chọc tới nàng thì đừng trách nàng…ngoan tâm. Hiện giờ đã đến lúc nàng ta cần trả giá, nếm thử tư vị từ trên cao té xuống đi.’
“ Ta giết các ngươi, ta muốn giết tất cả các người, tiện nhân đó chẳng qua là điêu dân thôi, tại sao có thể thay thế ta chứ ??? Ta không cam tâm ” Đông Thanh Liên phe phẩy đầu, một bộ không thể tin được.
“ Chết đến nơi còn không biết hối cãi. Nếu người muốn nam nhân như vậy, bổn tọa đành thành toàn cho ngươi vậy ” Quân Dạ Hàn nhìn Đông Thanh Liên hừ lạnh thanh, vẻ mặt chán ghét.
Quân Dạ Hàn vừa dứt lời. Hắc y đứng phía sau hiểu ý, rời đi. Tĩnh Lạc thấy vậy mỉm cười, nhẹ nhàng nâng tách trà bên cạnh lên nhấm nháp, một bộ chờ xem kịch vui đầy hứng thú, bất quá ánh mắt nàng lại liếc nhìn người của Lâm gia trong phòng giam, trong mắt tràn ngập hận ý, cùng châm biếm.
‘ Lâm gia các người cứ từ từ mà chờ, từ từ mà thưởng thức, một lát nữa sẽ đến các người thôi, không lâu nữa đâu. Ta sẽ chậm rãi cùng các người từ từ mà ngoạn’.
Một lát sau, hắc y trở lại, còn dẫn thêm, năm tên hán tử, dung mạo xấu xí, cả người lỡ loét, cộc cằn thô lỗ.
“ Chủ nhân, người đã dẫn đến ” hắc y đối với Quân Dạ Hàn cung kính phục mệnh.
“ Ân ” Quân Dạ Hàn đối với hắn gật đầu, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho một trong hai hắc y đang giữ lấy Đông Thanh Liên.
Hắc y kia hiểu ý, lấy trong người ra một viên thuốc, nhét vào miệng Đông Thanh Liên, sau đó thì cả hai hắc y đều buông tay, để Đông Thanh Liên tự do.
“ Các ngươi cho ta uống gì ??? ” Đông Thanh Liên giờ phút này cảm thấy trong người nàng ta dường như xuất hiện thêm một cổ nhiệt khí, cổ nhiệt khí này chạy khắp người, gây cho nàng ta cảm giác vô cùng khó chịu.
“ Xuân dược, một loại xuân dược cực mạnh, bất quá người có thể yên tâm, ở đây có nam nhân để thỏa mãn ngươi ” Quân Dạ Hàn cười lạnh giải thích. Đối với năm hán tử phía sau ra hiệu.
Cả năm người hiểu ý, tiến đến gần Đông Thanh Liên, bắt đầu cởi từng lớp y phục trên người mình ra.
“ Các ngươi không cần lại đây…ta…ta là công chúa…các ngươi không cần lại đây…nếu không ta sẽ tru di…tru di cửu tộc các ngươi ” Đông Thanh Liên hô hấp ngày càng dồn dập, không nói thành tiếng.
“ Tha cho nó đi, ta cầu xin ngươi tha cho nó đi ” Lý Nhược Mai trong phòng giam, không ngừng giãy dụa gọi, nhưng thủy chung là vô dụng.
“ Ngươi rất độc, bất quá chiêu này cũng được, một lát nữa cho ta mượn dùng tạm nha ??? ” Tĩnh Lạc nhìn Quân Dạ Hàn cười thật tình nói, tên này đối với kẻ thù độc không thua gì nàng.
“ Nàng đừng nên xem, nhắm mắt lại đi ” Quân Dạ Hàn nhìn Tĩnh Lạc nghiêm túc nói, hắn không muốn nàng chứng kiến thân thể của nam tử khác chút nào.
“ Ta chính là muốn xem, nếu không ta làm sao mà học hỏi, mà một lát nữa còn dùng a ??? ” Tĩnh Lạc bướng bĩnh cãi lại. Cũng mặc kệ Quân Dạ Hàn rốt cuộc có đồng ý hay không, vẫn tiếp tục theo dõi diễn biến mọi chuyện.
Nàng không hiểu điều này có nghĩa gì, nhưng không có nghĩa bốn người phía sau nàng lại không hiểu. Cả bốn người đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn đến Quân Dạ Hàn, cùng mỉm cười, ‘xem ra tên này dường như rất chú ý đến công chúa / chủ tử nhà họ a ??? ’ .
“ Các ngươi..tránh…tránh ra ” Đông Thanh Liên càng ngày càng hoảng loạn, giọng nói hoảng hốt, tay chân quơ loạn, mất hết lý trí.
Năm hán tử không hề để ý đến Đông Thanh Liên kêu la, tiến đến xé rách y phục nàng ta, Đông Thanh Liên dần dần trên người y phục đếu bị tê rớt, chỉ còn lại yếm cùng tiết khố cuối cùng, cũng bị một tên hán tử xé toạc, lần này Đông Thanh Liên thật sự bại lộ trước mặt mọi người.
Năm hán tử trên gương mặt ngược lại không hề tỏ vẻ dâm tà, hay thèm khát đối với Đông Thanh Liên, mà ngược lại là trào phúng cùng chán ghét, điều này làm cho Tĩnh Lạc càng thêm hứng thú.
‘ Xem ra những người này đều đã được huấn luyện cho chuyện này a. Quân Dạ Hàn này đúng là đủ độc, không biết rốt cuộc có bao nhiêu nữ nhân đã bị hại trong tay của hắn nữa’.
“ Liên nhi ” Lý Nhược Mai trong phòng giam nhìn Đông Thanh Liên bị năm tên hán tử chà đàp, nhưng bản thân để không thể làm gì, chỉ có thể thống khổ hô tên của nữ nhi mình.
“ Tránh ra…các ngươi tránh ra ” Đông Thanh Liên thân thể do dược vật ảnh hưởng, cộng thêm bị nam tên hán tử đụng chạm, giờ đây giọng nói đã trở nên mềm nhũn, chẳng khác nào muỗi kêu, nếu không ở gần hoàn toàn không thể nghe thấy.
“ AAA ” cuối cùng, Đông Thanh Liên thét lớn một tiếng, phía trên sàn đá, lạc hồng nhuộm một mãnh.
Năm tên hán tử cũng không để ý xung quanh, bắt đầu thực hiện công việc của mình. Bên trong phòng giam khác, mấy gia đinh Lâm gia nhìn thấy cảnh này không khỏi trợn tròn mắt, bất quá vẫn còn vài người ngại ngùng mà liếc mắt sang một bên, không hề để ý cảnh này, tuy nhiên bên tai họ lại văng vẳng những tiếng rên rỉ, thở dốc, khiến họ khó chịu vô cùng.
Nữ quyến Lâm gia thì ngược lại, cả mặt đỏ bừng, cúi đầu hoàn toàn không hề dám nhìn nữa, các nàng đều là nữ hài tử, có nhiều người chưa lập gia đình, đây là lần đầu tiên xem đông cung sống thế này, khiến các nàng ngượng không thôi.
Không biết rốt cuộc trải qua bao lâu, năm hán tử mới theo trên người Đông Thanh Liên đứng lên, sau đó mặc lại y phục trở lại bên cạnh Quân Dạ Hàn phục mệnh.
“ Ân, các ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi ” Quân Dạ Hàn gật đầu tỏ vẻ hài lòng vì thành quả của họ.
Năm hán tử cung kính nhận mệnh, sau đó rời đi. Trên sàn đá, Đông Thanh Liên giờ đây trên người trải đầy xanh tím hôn ngân, cả người vô lực nằm đó, không thể thở nổi, huống hồ là mở miệng nói chuyện.
“ Lý Nhược Mai, nhìn nữ nhi của mình bị người chà đạp trước mặt mình, nhưng bản thân lại bất lực, không thể làm gì, tư vị thế nào a ??? ” Quân Dạ Hàn nhìn Lý Nhược Mai cười đầy sáng khoái hỏi, hắn chỉ cần nhìn đến nữ nhân kia đau khổ, thì thù hận trong lòng hắn sẽ có thể giảm đi một phần, vì hắn đã một phần nào trả được mối thù năm xưa của mình.
“ Ngươi…ngươi là ma quỷ, ngươi không phải người, ngươi sẽ không chết tử tế ” Lý Nhược Mai tức giận mắng, mà hầu như đã quên mất người trước mặt này cũng là nhi tử của mình, hơn nữa y như ngày hôm nay, hoàn toàn là do mình làm hại.
“ Ma quỷ sao ??? Bây giờ ta sẽ cho ngươi biết, cái gì là ma quỷ chân chính ” Quân Dạ Hàn cũng không để tâm đến những câu mắng chửi kia, đối với thuộc hạ ra lệnh.
Bên ngoài, một hắc y dẫn theo ba đầu chó săn tiến đến, cả bà con chó ngửi được mùi máu tanh, lập tức điên cuồng sủa, hận không thể lập tức đến chỗ của Đông Thanh Liên.
“ Thả chúng ra ” Quân Dạ Hàn lạnh lùng phất tay. Nếu đã nói hắn là ma quỷ, thì hắn sẽ trở thành ma quỷ vậy.
Ba đầu chó săn được tự do, lập tức hướng Đông Thanh Liên chạy đến, bắt đầu cắn xé nàng ta.
“ AAA ” Đông Thanh Liên đau đớn thét to.
“ Không ” Lý Nhược Mai thì bất lực gọi.
Chẳng bao lâu tiếng la, tiếng thét vang dội khắp địa lao, có mấy người trong phòng giam, chịu không nổi cảnh này đã ngất xỉu, thậm chí là nôn mửa. Tiếng la rồi cũng dần dần im hẳn, ba đầu chó săn cũng bắt đầu tản ra, Đông Thanh Liên giờ đây chỉ còn là bạch cốt, huyết nhục mơ hồ, chẳng hề nhận ra được hình dáng ba đầu nữa.
“ Đem nàng ta quăng ra bãi tha ma, không cần chôn, cứ vứt đại là được ” Quân Dạ Hàn đối với hai người đứng phía sau phân phó.
Sau đó thì chuyển mắt nhìn Lý Nhược Mai, ánh mắt lạnh băng, không tia tình cảm, hoàn toàn không hề còn lại ánh mắt đơn thuần năm xưa nữa.
“ Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết đâu, như vậy thật quá tiện nghi cho ngươi. Ta sẽ để ngươi sống nửa quảng đời còn lại trong ân hận, trong thống khổ, dày vò, để ngươi bị tra tấn từ từ mà chết ”.
“ Người tới, đem bà ta tha xuống, phế bỏ gân mạch tay chân, hủy dung, cắt lưỡi, sau đó đem bà ta ném ra ngoài làm ăn xin, nhưng ta muốn bà ta phải còn sống, không được để bà ta chết, có hiểu chưa ??? ” Quân Dạ Hàn trong giọng nói chứa đầy uy nghiêm cùng khẳng định.
“ Dạ ” bọn thuộc hạ lập tức vâng mệnh làm theo, lôi đi Lý Nhược Mai giờ đây đã hoàn toàn thất thần, ngơ ngác, không nói được lời nào.
Tĩnh Lạc ngồi bên cạnh, quan sát xong mọi chuyện, thì bắt đầu đứng dậy, tiến đến gần phòng giam của người Lâm gia, từ bên ngoài song sắt nhìn họ một cách bễ nghễ, lạnh giọng lên tiếng.
“ Bây giờ, đến phiên ta rồi ”.
Tác giả :
Hoa Tuyết Tử & Tiểu Linh