Tinh Lạc Ngưng Thành Đường
Chương 34
Bồng Lai cung giáng, chính điện.
Chư thần ngồi vào chỗ, trong bữa tiệc thỉnh thoảng có người thì thầm nói chuyện, chào hỏi lẫn nhau, bầu không khí lại hoà hợp hài hoà. Dạ Đàm mặt xanh môi trắng bước vào, Tử Vu liếc mắt thấy nàng, liền bước lên phía trước kéo lại: "Thanh Quỳ tỷ tỷ! Tỷ...... đây là bị làm sao vậy?"
Dạ Đàm mệt mỏi để mặc nàng kéo đến ngồi xuống bên cạnh bàn trà: "Đừng nói nữa, bị ghét bỏ."
Tử Vu nhíu mày: "Ghét bỏ? Ai lớn gan như vậy, lại dám đối địch với tỷ?"
Dạ Đàm bưng chung trà lên, đưa lên miệng uống, nét mặt biểu lộ sự kinh tởm: "Ta tự ghét bỏ chính mình. Ai, tóm lại một lời khó nói hết, đừng hỏi nữa."
Tử Vu thấy nàng thực sự là thống khổ, đành phải rót trà vào cái chung nhỏ cho nàng: "Hôm nay các tiên gia từ khắp nơi tề tựu lại đây, tỷ tỷ chỉ cần mỉm cười gật đầu chào hỏi, ít nói một chút là được."
Dạ Đàm "ừ" một tiếng, không yên lòng mà nhìn xung quanh —— ta phải tìm một biện pháp nào đó, vừa không bị Hồng Quang Bảo Tình trừng trị, vừa có thể khiến cho Thần đế cùng Thần hậu "mở rộng tầm mắt" chứ?
Trong lòng nàng đang mang ý xấu, chẳng bao lâu sau, Thần đế cùng Thần hậu từ phía sau điện đi ra, lần lượt ngồi vào chỗ.
Thần hậu Nghê Hồng thượng thần đảo mắt qua, đã phát hiện ra Dạ Đàm. Bà mỉm cười nói: "Hài tử, lại đây."
Dạ Đàm "vâng" một tiếng, đứng dậy đi qua. Thần hậu ung dung thản nhiên kéo nàng tới bên cạnh mình, ngồi kế bên Thanh Hành quân. Dạ Đàm nhíu mày —— theo lý, Thanh Quỳ là Thiên phi được Thần tộc hỏi cưới, chỗ ngồi nếu không ở bên cạnh Tử Vu, chắc chắn chính là ở bên cạnh người kế vị.
Nhưng hiện tại, Huyền Thương quân ngồi bên phía Thần đế, Thanh Hành quân lại ngồi ở bên này cùng Thần hậu. Mình và hắn cùng ngồi một chỗ, sao kì lạ như thế?
Hử?! Lần trước Càn Khôn Pháp Tổ từng nói qua, Huyền Thương quân chẳng bao lâu nữa sẽ đi Quy Khư, tu bổ Bàn Long Cổ Ấn gì đó. Hơn nữa lần này đi thập phần hung hiểm. Chẳng lẽ Thần tộc là lo lắng hắn không thể trở về, cho nên có ý định lập Thanh Hành quân làm trữ quân sao?
Dạ Đàm cổ quái mà liếc mắt nhìn Thanh Hành quân Thiếu Điển Viễn Tụ, Thanh Hành quân chớp mắt với nàng, ý tứ thực rõ ràng —— sau khi ta đi, ngươi không gây ra hoạ gì nữa chứ?
Dạ Đàm "hừ" một tiếng, không quan tâm tới hắn. Thần hậu mỉm cười nói: "Sớm nghe nói Thanh Quỳ công chúa của Li Quang thị nhã nhặn lịch sự lại lễ độ. Bây giờ gặp mặt, ngược lại so với bản cung tưởng tượng vẫn có chút vừa ý."
Dạ Đàm còn chưa kịp đáp, Huyền Thương quân đã liếc mắt cảnh cáo một cái, nàng đành phải ngoan ngoãn nói: "Lời khen ngợi của nương nương, Thanh Quỳ không dám nhận."
Thần hậu liền nắm lấy tay nàng không buông, bà đảo mắt nhìn qua chư tiên trong điện, cao giọng nói: "Các vị tiên gia ngụ tại tiên phủ, bận rộn công vụ. Bản cung hôm nay mở tiệc, thứ nhất, là bệ hạ cảm tạ sự vất vả của mọi người. Thứ hai, là bản cung muốn giới thiệu một người cho mọi người gặp gỡ."
Bà kéo Dạ Đàm đứng dậy, giọng nói điềm đạm, lại rõ ràng truyền khắp từng góc của Bồng Lai cung giáng. Trong điện, chư thần lập tức yên lặng.
"Vị này chính là Thanh Quỳ công chúa của Li Quang thị, đúng vào mười lăm năm trước, Thần tộc thông qua bật chính điện, thần tiêu Ngọc Phủ cùng chứng kiến, Càn Khôn Pháp Tổ tự mình trắc cốt, vì thế định ra Thần tộc trữ phi." Thần hậu giới thiệu Dạ Đàm cho các lộ thần tiên, sau đó lại giới thiệu nàng cho thần tiên tứ phương, "Thanh Quỳ, vị này chính là Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, danh xưng đầy đủ là Thanh Huyền Tổ Khí Ngọc Thanh Nguyên Thuỷ Thiên Tôn Diệu Vô Thượng Đế. Xưa nay ở Côn Lôn Ngọc Thanh cảnh......"
Thần tộc Thiên giới, tồn tại lâu dài, địa vị tôn sùng của thần tiên tự nhiên sẽ rất nhiều. Bà giới thiệu từng người một, chư thần đều đứng dậy ra hiệu. Chỉ có Hà tộc là tương đối lạnh nhạt.
Đan Hà thượng thần cùng nữ nhi Bích Khung ngồi chung một bàn, lúc này nhỏ giọng nói: "Con nói nàng ta mặc một thân y phục lố lăng?"
Vừa nghĩ tới chuyện này, Bích Khung vẫn như còn đắm chìm trong sự chấn động lúc nãy: "Đâu chỉ y phục lố lăng! Quả thực chính là ngực, lưng lộ hẳn ra, đồi phong bại tục (*)! Nàng ta lại còn vẽ cho mình một cái mặt hoa...... Nếu không phải ở trước cửa Thiên Ba viện gặp quân thượng, chỉ sợ cả điện thần tiên tề tựu lại này bị nàng ta doạ sợ tới phát bệnh. Mà nói tới cũng thật kì quái, lúc ấy quân thượng nhìn thấy nàng ta, thực sự là bị chọc cho nổi trận lôi đình, nhưng hiện tại xem ra...... dường như lại rất tốt."
(*) đồi phong bại tục: làm bại hoại thuần phong mỹ tục.
Đan Hà thượng thần đánh giá Dạ Đàm, nàng cả người nhẹ nhàng khoan thai lễ độ, trang dung cũng thập phần bình thường, hoàn toàn không thấy gì khác lạ.
"Đúng là rất kì quái." Đan Hà thượng thần thì thầm với chính mình, cho dù là đập vỡ đầu, bà cũng làm sao có thể lường trước được, là Hà tộc thay Dạ Đàm đội cái nồi này? Bà nói: "Quân thượng và bệ hạ là đúc cùng một khuôn mẫu mà ra, hắn cũng không phải là một người sẽ cho người khác cơ hội thứ hai. Nàng ta phạm phải đại tội như thế, thì làm sao khiến hắn bớt giận, xem như không có chuyện gì mà đi dự tiệc như vậy chứ?"
Bích Khung chần chừ nói: "Chẳng lẽ là...... nàng ta quyến rũ quân thượng?"
Đan Hà thượng thần nói: "Tuyệt đối không thể. Quân thượng dù chưa chính thức được sắc lập là trữ quân, nhưng bệ hạ luôn hướng hắn làm người kế vị. Hắn tâm tính kiên định, vượt xa sự tưởng tượng của con." Bà lo lắng, dặn dò nữ nhi của mình: "Tóm lại, hắn sẽ không bị nữ sắc hấp dẫn. Con lại càng không được có ý định đi đường tắt gì đó. Con chỉ cần hiểu, hắn chỉ biết nhìn vào lợi ích xuất phát của Thần tộc Thiên giới, cân nhắc thiệt hơn."
Bích Khung "vâng" một tiếng, đáp: "Nữ nhi đã hiểu."
Trong điện, Thần hậu đang giới thiệu các vị thần tiên. Dạ Đàm nhìn về phía Thần đế, Thần đế Thiếu Điển Tiêu Y vẻ mặt nghiêm túc, hắn ngồi ngay ngắn trên cao, không giận tự uy. Thoạt nhìn cùng Huyền Thương quân rất giống nhau, không dễ sống cùng.
Dạ Đàm rời chỗ, đi tới giữa điện, lớn tiếng bẩm: "Bệ hạ, Thần hậu, Thanh Quỳ mới tới Thần tộc, chỉ cần nhìn thấy các vị thần tiên, thực sự là được sủng ái mà lo sợ. Thanh Quỳ tự mình dâng tặng một điệu múa, chúc Thần tộc thái bình, vững chắc, Thần đế cùng Thần hậu phúc thọ vô cương." Hừ, thiên quy lệnh cấm gì chứ? Ta múa rất xấu, vẫn không tính là trái với thiên quy đi?
Huyền Thương quân biết nàng muốn múa loạn, vốn đã để ý, lúc này lập tức ho nhẹ một tiếng. Dạ Đàm sao có thể đem lời cảnh cáo của hắn để vào mắt, chỉ ngóng trông Thần đế đồng ý. Mẹ con Đan Hà cũng đều nhíu mày —— nàng ta lại muốn làm gì?
Mặc kệ nàng muốn làm gì, dù sao nàng đã ở trước mặt mọi người nói muốn hiến vũ (dâng tặng một điệu múa), Thiếu Điển Tiêu Y còn có thể nói gì nữa?
Cũng may chỉ là hiến vũ, cũng không phải việc gì thất trách. Thiếu Điển Tiêu Y nói: "Được."
Chư thần nét mặt tươi vui, đều chờ xem điệu múa khuynh đảo thế gian của Dạ Đàm. Dạ Đàm nhìn những gương mặt đầy mong chờ trong điện, khoé miệng khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười tà mị. Nàng đang định múa một điệu thật hoành tráng khiến cho các thần tiên mở mang tầm mắt, đột nhiên, Huyền Thương quân mở miệng nói: " Thanh Quỳ công chúa nếu muốn hiến vũ, xin mời ra sau điện thay vũ y trước. Vừa hay để cho nhạc tiên chuẩn bị một khúc (bài nhạc).
Hắn đứng dậy, làm bộ dẫn đường, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng. Thẳng cho đến khi vòng qua bức bình phong, đi vào nội điện, hắn bất thình lình dừng lại. Dạ Đàm không để ý cẩn thận, trực tiếp đâm sầm vào lưng hắn.
"Ui da!" Nàng xoa xoa trán, vẻ mặt bất mãn.
Huyền Thương quân không hề quay đầu lại, trầm giọng hỏi: "Ngươi chuẩn bị múa cái quái gì hả?"
"Múa gì á ——" Dạ Đàm kéo dài giọng, "Ngươi đoán xem?"
Huyền Thương quân nói: "Ta không rảnh đùa cợt với ngươi, nhưng nếu ngươi tưởng rằng, việc đắc tội phụ thần có thể giúp ngươi rời khỏi Thiên giới trở về nhân gian, vậy thì ngươi sai mười phần rồi. Ngươi của ngày hôm nay đã là Thiên phi tương lai của Thần tộc, đại diện cho mặt mũi của Thiên giới. Nếu ngươi dám làm càn, phụ thần sẽ lập tức xử chết ngươi, cũng giáng thiên tai xuống Li Quang thị, để mà rửa sạch nỗi nhục. Đến lúc đó thế gian sẽ có bao nhiêu sinh linh bị hại? Nhân tộc sẽ như thế nào khi trải qua chiến tranh loạn lạc, dịch bệnh cùng suy vong?! Chỉ vì ngươi nhất thời tuỳ hứng, ngươi muốn để cho cả Li Quang thị chôn cùng luôn sao?!"
"Nghiêm trọng như vậy ư?" Dạ Đàm nửa tin nửa ngờ, "Vậy ông ấy không thể chỉ trừng phạt mỗi Li Quang thị rồi đuổi ta trở về thôi sao?"
Huyền Thương quân tức giận: "Ngươi cứ thử một lần sẽ biết!"
Dứt lời, hắn phất tay áo bỏ đi, Dạ Đàm vội giữ chặt lấy hắn: "Vậy...... Người ta không biết múa thì phải làm sao bây giờ?" Bởi vì có chút chột dạ nên giọng nói trở nên nhỏ như tiếng muỗi kêu.
"Cái, gì ——" Huyền Thương quân không thể tin vào tai mình, Dạ Đàm gãi đầu gãi tai: "Thực sự là...... chưa từng học qua."
Huyền Thương quân hận không thể bóp chết nàng: "Vậy ngươi tự mình chờ chết đi!!" Hắn nhấc chân phải lên định đi, Dạ Đàm liền ôm lấy cổ chân hắn, cuống quít nói: "Thiếu Điển Hữu Cầm! Người ta không phải cố ý mà, người ta chỉ muốn được về nhà bầu bạn, làm một nữ nhi hiếu thuận với phụ thân mà thôi! Ngươi cứ như vậy mà bỏ đi, sinh linh thiên hạ phải làm sao bây giờ, bọn họ cũng chỉ là người vô tội bị nạn! Ngươi xem như ta là một phần trong số họ, phải cứu giúp ta nha!!"
Nàng nước mắt nước mũi giàn dụa, còn ôm cứng ngắc lấy chân hắn. Huyền Thương quân thật muốn một cước đá chết nàng. Nhưng hiện tại không phải lúc để tức giận, nếu phụ thần thực sự nổi giận, giáng thiên tai xuống, nàng có chết thì cũng thôi đi, dẫu sao đều đúng người đúng tội. Nhưng Li Quang thị sẽ không thể gánh vác nổi hậu quả.
Hắn chỉ vào Dạ Đàm, chỉ cảm thấy ngực đau đớn, đến cả việc hít thở không khí cũng đều như bị kim châm. Hắn ôm ngực, mất cả nửa ngày, cuối cùng nói: "Mau đứng lên!"
Dạ Đàm ngẩng đầu nhìn hắn: "Vậy...... ngươi đồng ý giúp ta sao?"
Huyền Thương quân rút cái chân đang bị nàng ôm trong lòng ngực ra, đi vài bước, cuối cùng vẫn xoay người lại, đem một đạo bùa chú đánh vào trong cơ thể nàng. Dạ Đàm kêu đau một tiếng —— lần này Huyền Thương quân đúng thật là rất thô bạo.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, nói: "Ta sẽ sử dụng thuật con rối, khống chế lời nói và hành động của ngươi. Li Quang Thanh Quỳ, nếu ngươi còn dám gây rắc rối, đừng hòng......"
Dạ Đàm không đợi hắn nói hết câu, vội vã tiếp lời: "Không bao giờ nữa! Ta hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối không làm quân thượng phải hao tổn tâm tư thêm nữa."
Huyền Thương quân một chữ cũng không muốn nghe thêm, xoay người rời đi.
Chư thần ngồi vào chỗ, trong bữa tiệc thỉnh thoảng có người thì thầm nói chuyện, chào hỏi lẫn nhau, bầu không khí lại hoà hợp hài hoà. Dạ Đàm mặt xanh môi trắng bước vào, Tử Vu liếc mắt thấy nàng, liền bước lên phía trước kéo lại: "Thanh Quỳ tỷ tỷ! Tỷ...... đây là bị làm sao vậy?"
Dạ Đàm mệt mỏi để mặc nàng kéo đến ngồi xuống bên cạnh bàn trà: "Đừng nói nữa, bị ghét bỏ."
Tử Vu nhíu mày: "Ghét bỏ? Ai lớn gan như vậy, lại dám đối địch với tỷ?"
Dạ Đàm bưng chung trà lên, đưa lên miệng uống, nét mặt biểu lộ sự kinh tởm: "Ta tự ghét bỏ chính mình. Ai, tóm lại một lời khó nói hết, đừng hỏi nữa."
Tử Vu thấy nàng thực sự là thống khổ, đành phải rót trà vào cái chung nhỏ cho nàng: "Hôm nay các tiên gia từ khắp nơi tề tựu lại đây, tỷ tỷ chỉ cần mỉm cười gật đầu chào hỏi, ít nói một chút là được."
Dạ Đàm "ừ" một tiếng, không yên lòng mà nhìn xung quanh —— ta phải tìm một biện pháp nào đó, vừa không bị Hồng Quang Bảo Tình trừng trị, vừa có thể khiến cho Thần đế cùng Thần hậu "mở rộng tầm mắt" chứ?
Trong lòng nàng đang mang ý xấu, chẳng bao lâu sau, Thần đế cùng Thần hậu từ phía sau điện đi ra, lần lượt ngồi vào chỗ.
Thần hậu Nghê Hồng thượng thần đảo mắt qua, đã phát hiện ra Dạ Đàm. Bà mỉm cười nói: "Hài tử, lại đây."
Dạ Đàm "vâng" một tiếng, đứng dậy đi qua. Thần hậu ung dung thản nhiên kéo nàng tới bên cạnh mình, ngồi kế bên Thanh Hành quân. Dạ Đàm nhíu mày —— theo lý, Thanh Quỳ là Thiên phi được Thần tộc hỏi cưới, chỗ ngồi nếu không ở bên cạnh Tử Vu, chắc chắn chính là ở bên cạnh người kế vị.
Nhưng hiện tại, Huyền Thương quân ngồi bên phía Thần đế, Thanh Hành quân lại ngồi ở bên này cùng Thần hậu. Mình và hắn cùng ngồi một chỗ, sao kì lạ như thế?
Hử?! Lần trước Càn Khôn Pháp Tổ từng nói qua, Huyền Thương quân chẳng bao lâu nữa sẽ đi Quy Khư, tu bổ Bàn Long Cổ Ấn gì đó. Hơn nữa lần này đi thập phần hung hiểm. Chẳng lẽ Thần tộc là lo lắng hắn không thể trở về, cho nên có ý định lập Thanh Hành quân làm trữ quân sao?
Dạ Đàm cổ quái mà liếc mắt nhìn Thanh Hành quân Thiếu Điển Viễn Tụ, Thanh Hành quân chớp mắt với nàng, ý tứ thực rõ ràng —— sau khi ta đi, ngươi không gây ra hoạ gì nữa chứ?
Dạ Đàm "hừ" một tiếng, không quan tâm tới hắn. Thần hậu mỉm cười nói: "Sớm nghe nói Thanh Quỳ công chúa của Li Quang thị nhã nhặn lịch sự lại lễ độ. Bây giờ gặp mặt, ngược lại so với bản cung tưởng tượng vẫn có chút vừa ý."
Dạ Đàm còn chưa kịp đáp, Huyền Thương quân đã liếc mắt cảnh cáo một cái, nàng đành phải ngoan ngoãn nói: "Lời khen ngợi của nương nương, Thanh Quỳ không dám nhận."
Thần hậu liền nắm lấy tay nàng không buông, bà đảo mắt nhìn qua chư tiên trong điện, cao giọng nói: "Các vị tiên gia ngụ tại tiên phủ, bận rộn công vụ. Bản cung hôm nay mở tiệc, thứ nhất, là bệ hạ cảm tạ sự vất vả của mọi người. Thứ hai, là bản cung muốn giới thiệu một người cho mọi người gặp gỡ."
Bà kéo Dạ Đàm đứng dậy, giọng nói điềm đạm, lại rõ ràng truyền khắp từng góc của Bồng Lai cung giáng. Trong điện, chư thần lập tức yên lặng.
"Vị này chính là Thanh Quỳ công chúa của Li Quang thị, đúng vào mười lăm năm trước, Thần tộc thông qua bật chính điện, thần tiêu Ngọc Phủ cùng chứng kiến, Càn Khôn Pháp Tổ tự mình trắc cốt, vì thế định ra Thần tộc trữ phi." Thần hậu giới thiệu Dạ Đàm cho các lộ thần tiên, sau đó lại giới thiệu nàng cho thần tiên tứ phương, "Thanh Quỳ, vị này chính là Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, danh xưng đầy đủ là Thanh Huyền Tổ Khí Ngọc Thanh Nguyên Thuỷ Thiên Tôn Diệu Vô Thượng Đế. Xưa nay ở Côn Lôn Ngọc Thanh cảnh......"
Thần tộc Thiên giới, tồn tại lâu dài, địa vị tôn sùng của thần tiên tự nhiên sẽ rất nhiều. Bà giới thiệu từng người một, chư thần đều đứng dậy ra hiệu. Chỉ có Hà tộc là tương đối lạnh nhạt.
Đan Hà thượng thần cùng nữ nhi Bích Khung ngồi chung một bàn, lúc này nhỏ giọng nói: "Con nói nàng ta mặc một thân y phục lố lăng?"
Vừa nghĩ tới chuyện này, Bích Khung vẫn như còn đắm chìm trong sự chấn động lúc nãy: "Đâu chỉ y phục lố lăng! Quả thực chính là ngực, lưng lộ hẳn ra, đồi phong bại tục (*)! Nàng ta lại còn vẽ cho mình một cái mặt hoa...... Nếu không phải ở trước cửa Thiên Ba viện gặp quân thượng, chỉ sợ cả điện thần tiên tề tựu lại này bị nàng ta doạ sợ tới phát bệnh. Mà nói tới cũng thật kì quái, lúc ấy quân thượng nhìn thấy nàng ta, thực sự là bị chọc cho nổi trận lôi đình, nhưng hiện tại xem ra...... dường như lại rất tốt."
(*) đồi phong bại tục: làm bại hoại thuần phong mỹ tục.
Đan Hà thượng thần đánh giá Dạ Đàm, nàng cả người nhẹ nhàng khoan thai lễ độ, trang dung cũng thập phần bình thường, hoàn toàn không thấy gì khác lạ.
"Đúng là rất kì quái." Đan Hà thượng thần thì thầm với chính mình, cho dù là đập vỡ đầu, bà cũng làm sao có thể lường trước được, là Hà tộc thay Dạ Đàm đội cái nồi này? Bà nói: "Quân thượng và bệ hạ là đúc cùng một khuôn mẫu mà ra, hắn cũng không phải là một người sẽ cho người khác cơ hội thứ hai. Nàng ta phạm phải đại tội như thế, thì làm sao khiến hắn bớt giận, xem như không có chuyện gì mà đi dự tiệc như vậy chứ?"
Bích Khung chần chừ nói: "Chẳng lẽ là...... nàng ta quyến rũ quân thượng?"
Đan Hà thượng thần nói: "Tuyệt đối không thể. Quân thượng dù chưa chính thức được sắc lập là trữ quân, nhưng bệ hạ luôn hướng hắn làm người kế vị. Hắn tâm tính kiên định, vượt xa sự tưởng tượng của con." Bà lo lắng, dặn dò nữ nhi của mình: "Tóm lại, hắn sẽ không bị nữ sắc hấp dẫn. Con lại càng không được có ý định đi đường tắt gì đó. Con chỉ cần hiểu, hắn chỉ biết nhìn vào lợi ích xuất phát của Thần tộc Thiên giới, cân nhắc thiệt hơn."
Bích Khung "vâng" một tiếng, đáp: "Nữ nhi đã hiểu."
Trong điện, Thần hậu đang giới thiệu các vị thần tiên. Dạ Đàm nhìn về phía Thần đế, Thần đế Thiếu Điển Tiêu Y vẻ mặt nghiêm túc, hắn ngồi ngay ngắn trên cao, không giận tự uy. Thoạt nhìn cùng Huyền Thương quân rất giống nhau, không dễ sống cùng.
Dạ Đàm rời chỗ, đi tới giữa điện, lớn tiếng bẩm: "Bệ hạ, Thần hậu, Thanh Quỳ mới tới Thần tộc, chỉ cần nhìn thấy các vị thần tiên, thực sự là được sủng ái mà lo sợ. Thanh Quỳ tự mình dâng tặng một điệu múa, chúc Thần tộc thái bình, vững chắc, Thần đế cùng Thần hậu phúc thọ vô cương." Hừ, thiên quy lệnh cấm gì chứ? Ta múa rất xấu, vẫn không tính là trái với thiên quy đi?
Huyền Thương quân biết nàng muốn múa loạn, vốn đã để ý, lúc này lập tức ho nhẹ một tiếng. Dạ Đàm sao có thể đem lời cảnh cáo của hắn để vào mắt, chỉ ngóng trông Thần đế đồng ý. Mẹ con Đan Hà cũng đều nhíu mày —— nàng ta lại muốn làm gì?
Mặc kệ nàng muốn làm gì, dù sao nàng đã ở trước mặt mọi người nói muốn hiến vũ (dâng tặng một điệu múa), Thiếu Điển Tiêu Y còn có thể nói gì nữa?
Cũng may chỉ là hiến vũ, cũng không phải việc gì thất trách. Thiếu Điển Tiêu Y nói: "Được."
Chư thần nét mặt tươi vui, đều chờ xem điệu múa khuynh đảo thế gian của Dạ Đàm. Dạ Đàm nhìn những gương mặt đầy mong chờ trong điện, khoé miệng khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười tà mị. Nàng đang định múa một điệu thật hoành tráng khiến cho các thần tiên mở mang tầm mắt, đột nhiên, Huyền Thương quân mở miệng nói: " Thanh Quỳ công chúa nếu muốn hiến vũ, xin mời ra sau điện thay vũ y trước. Vừa hay để cho nhạc tiên chuẩn bị một khúc (bài nhạc).
Hắn đứng dậy, làm bộ dẫn đường, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng. Thẳng cho đến khi vòng qua bức bình phong, đi vào nội điện, hắn bất thình lình dừng lại. Dạ Đàm không để ý cẩn thận, trực tiếp đâm sầm vào lưng hắn.
"Ui da!" Nàng xoa xoa trán, vẻ mặt bất mãn.
Huyền Thương quân không hề quay đầu lại, trầm giọng hỏi: "Ngươi chuẩn bị múa cái quái gì hả?"
"Múa gì á ——" Dạ Đàm kéo dài giọng, "Ngươi đoán xem?"
Huyền Thương quân nói: "Ta không rảnh đùa cợt với ngươi, nhưng nếu ngươi tưởng rằng, việc đắc tội phụ thần có thể giúp ngươi rời khỏi Thiên giới trở về nhân gian, vậy thì ngươi sai mười phần rồi. Ngươi của ngày hôm nay đã là Thiên phi tương lai của Thần tộc, đại diện cho mặt mũi của Thiên giới. Nếu ngươi dám làm càn, phụ thần sẽ lập tức xử chết ngươi, cũng giáng thiên tai xuống Li Quang thị, để mà rửa sạch nỗi nhục. Đến lúc đó thế gian sẽ có bao nhiêu sinh linh bị hại? Nhân tộc sẽ như thế nào khi trải qua chiến tranh loạn lạc, dịch bệnh cùng suy vong?! Chỉ vì ngươi nhất thời tuỳ hứng, ngươi muốn để cho cả Li Quang thị chôn cùng luôn sao?!"
"Nghiêm trọng như vậy ư?" Dạ Đàm nửa tin nửa ngờ, "Vậy ông ấy không thể chỉ trừng phạt mỗi Li Quang thị rồi đuổi ta trở về thôi sao?"
Huyền Thương quân tức giận: "Ngươi cứ thử một lần sẽ biết!"
Dứt lời, hắn phất tay áo bỏ đi, Dạ Đàm vội giữ chặt lấy hắn: "Vậy...... Người ta không biết múa thì phải làm sao bây giờ?" Bởi vì có chút chột dạ nên giọng nói trở nên nhỏ như tiếng muỗi kêu.
"Cái, gì ——" Huyền Thương quân không thể tin vào tai mình, Dạ Đàm gãi đầu gãi tai: "Thực sự là...... chưa từng học qua."
Huyền Thương quân hận không thể bóp chết nàng: "Vậy ngươi tự mình chờ chết đi!!" Hắn nhấc chân phải lên định đi, Dạ Đàm liền ôm lấy cổ chân hắn, cuống quít nói: "Thiếu Điển Hữu Cầm! Người ta không phải cố ý mà, người ta chỉ muốn được về nhà bầu bạn, làm một nữ nhi hiếu thuận với phụ thân mà thôi! Ngươi cứ như vậy mà bỏ đi, sinh linh thiên hạ phải làm sao bây giờ, bọn họ cũng chỉ là người vô tội bị nạn! Ngươi xem như ta là một phần trong số họ, phải cứu giúp ta nha!!"
Nàng nước mắt nước mũi giàn dụa, còn ôm cứng ngắc lấy chân hắn. Huyền Thương quân thật muốn một cước đá chết nàng. Nhưng hiện tại không phải lúc để tức giận, nếu phụ thần thực sự nổi giận, giáng thiên tai xuống, nàng có chết thì cũng thôi đi, dẫu sao đều đúng người đúng tội. Nhưng Li Quang thị sẽ không thể gánh vác nổi hậu quả.
Hắn chỉ vào Dạ Đàm, chỉ cảm thấy ngực đau đớn, đến cả việc hít thở không khí cũng đều như bị kim châm. Hắn ôm ngực, mất cả nửa ngày, cuối cùng nói: "Mau đứng lên!"
Dạ Đàm ngẩng đầu nhìn hắn: "Vậy...... ngươi đồng ý giúp ta sao?"
Huyền Thương quân rút cái chân đang bị nàng ôm trong lòng ngực ra, đi vài bước, cuối cùng vẫn xoay người lại, đem một đạo bùa chú đánh vào trong cơ thể nàng. Dạ Đàm kêu đau một tiếng —— lần này Huyền Thương quân đúng thật là rất thô bạo.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, nói: "Ta sẽ sử dụng thuật con rối, khống chế lời nói và hành động của ngươi. Li Quang Thanh Quỳ, nếu ngươi còn dám gây rắc rối, đừng hòng......"
Dạ Đàm không đợi hắn nói hết câu, vội vã tiếp lời: "Không bao giờ nữa! Ta hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối không làm quân thượng phải hao tổn tâm tư thêm nữa."
Huyền Thương quân một chữ cũng không muốn nghe thêm, xoay người rời đi.
Tác giả :
Nhất Độ Quân Hoa