Tinh Lạc Ngưng Thành Đường
Chương 200
Thiên giới, Thượng Thư Nang.
Huyền Thương quân dạy chỉ quyết, hiển nhiên nếm trải tới ngon ngọt. Vì thế quân thượng rất nhanh thu xếp ra mấy chiêu kiếm quyết, nói: "Kế tiếp bản quân sẽ truyền dạy vài dạng kiếm quyết, các ngươi có thể phối hợp sử dụng cùng pháp thuật căn bản."
Nhóm thiếu niên mặt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, đều triệu ra bảo kiếm. Dạ Đàm nhíu mày, nàng không có kiếm, chỉ có Mỹ Nhân Thứ. Pháp bảo này cùng kiếm khác nhau rất lớn.
Huyền Thương quân dường như sớm có đoán trước, Dạ Đàm còn chưa hỏi ra tiếng, hắn đã rút bảo kiếm của bản thân ra, tiện tay đưa cho nàng. Các thiếu niên khác không quá để ý, mọi người còn đang vui sướng vì Huyền Thương sắp truyền dạy kiếm quyết cho. Ánh mắt của Bộ Thanh Từ cũng di chuyển đến giữa Huyền Thương quân và Dạ Đàm.
Dạ Đàm cầm bảo kiếm của Huyền Thương quân ở trong tay, kiếm này sáng trong như trăng, vào tay khẽ ấm, là một thanh kiếm tốt.
Mà Huyền Thương quân tiện tay bẻ một cành Tử Vi, lấy cành cây thay kiếm, dùng để dạy học. Hắn áo trắng như tuyết, vai rộng eo hẹp, cành hoa trong tay xé gió, nhất chiêu nhất thức, trôi chảy như gió thổi lên tuyết. Nhóm thiếu niên không khỏi ngừng hô hấp, trước mắt cánh hoa bay lên rồi rơi xuống, như loạn tuyết ửng hồng.
Mà dưới cánh hoa, Huyền Thương quân là bức tranh không thể thêm bớt. Mỗi một nét đều đọng lại phong thái tài hoa đi vào trong giấc mộng.
Một người kén chọn như Dạ Đàm, cũng không khỏi ngớ ra trong một lúc. Cả đời này của nàng, xem như là hiểu biết nhiều thứ. Nhưng nếu luận sắc đẹp, có lẽ bất kể bao nhiêu năm tháng phía sau này, mình vẫn sẽ nhớ đến một khắc ở giờ này phút này.
Huyền Thương quân biểu diễn một bộ kiếm chiêu, một đám thiếu niên xung quanh người kinh diễm si mê, hắn đều không chút động lòng, nhưng khóe mắt khẽ liếc, nhìn về phía người kia đứng ở dưới cây hoa. Thấy hướng mắt của Dạ Đàm cũng nhìn về phía mình, hắn bất giác vui sướng, tiện tay vứt bỏ cành hoa, ra hiệu cho nhóm thiếu niên diễn luyện theo.
Quả nhiên, kiếm quyết so với chỉ quyết phức tạp hơn rất nhiều. Cho dù Dạ Đàm có thông minh, cũng chỉ có thể từ từ nghiên cứu. Mà lần này tư thế của nàng, có nhiều chỗ để sửa hơn.
Huyền Thương quân mừng thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn tâm thái trấn định. Hắn rất nhanh sửa đúng chỗ sai cho các thiếu niên khác, cố gắng thả chậm bước chân, giả vờ như lơ đãng đi tới phía sau Dạ Đàm.
Kiếm quyết trước kia của Dạ Đàm, đều là Đế Lam Tuyệt hướng dẫn. Đế Lam Tuyệt vốn ham chơi hơn là tập luyện, cũng không thể nghiêm túc chỉ điểm cho nàng. Nàng đang nhíu mày cân nhắc, đột nhiên, phía sau có một đôi tay vòng qua eo của nàng. Dạ Đàm khẽ giật mình, liền cảm thấy sau tai có một hồi hơi thở ngọt lạnh phả tới, lưu lại trên vành tai nàng hơi nước ấm mềm.
Tay phải nàng cầm kiếm của Huyền Thương quân, Huyền Thương quân cầm tay nàng, thanh quang của bảo kiếm quét qua thiên cung thanh khí quấn quanh, chém hào quang xa xa vỡ thành quang ảnh bảy màu.
Cổ tay Dạ Đàm di động theo sự dẫn dắt của hắn, những chỗ nhớ không rõ, nháy mắt sáng tỏ thông suốt. Sự cọ xát của cơ thể, khiến cho nàng không tự chủ mà quay đầu lại. Nhưng Huyền Thương quân dựa vào thực sự quá gần, chóp mũi của nàng xẹt qua cằm hắn, nàng vội vàng quay đầu về, nhưng Huyền Thương quân bị sắc đẹp mê hoặc, trong một lúc, đã quên luôn kiếm thức còn lại.
...... Hắn bất động tại chỗ, Dạ Đàm liền phát hiện. Nàng rút tay ra, nhất thời cũng có chút không được tự nhiên, nói: "Cái đó...... cứ để ta tự mình luyện đi."
—— lão nam nhân này chẳng lẽ đang chiếm tiện nghi của ta á? Dạ Đàm trong lòng cảnh giác, càng muốn rời xa hắn. Huyền Thương quân buộc lòng phải buông tay nàng ra, trong chốc lát, lại cũng không biết nên nói gì.
May mà lúc này, một giọng nói đột nhiên gọi: "Tôm nhỏ?"
Dạ Đàm vừa ngoảnh đầu lại, liền thấy Càn Khôn Pháp Tổ. Lão vẫn một thân đạo bào, tay cầm phất trần, tiên khí phiêu dật như cũ.
"Thiên Tôn!" Dạ Đàm như trút được gánh nặng, vọt tới trước mặt lão, quả thực hận không thể đâm đầu vào trong lòng lão.
Càn Khôn Pháp Tổ thương yêu mà xoa xoa đầu nàng, nói: "Trở về mấy ngày rồi, sao không đến Huyền Hoàng Cảnh chơi?"
Dạ Đàm lập tức bắt đầu kể khổ: "Ta mới trở về một ngày, mới một ngày, đã được thông báo đến Thượng Thư Nang học!" Nàng vẻ mặt đau khổ, "Nếu Thiên Tôn người nhận ta làm đệ tử, ta có phải sẽ không cần tới nơi này học nữa hay không?"
Mình mới dạy học có một ngày, nàng đã muốn phản sư rồi! Huyền Thương quân trầm giọng nói: "Không được vô lễ."
Càn Khôn Pháp Tổ cũng nét mặt tươi cười: "Dù sao cũng tới giờ tan học rồi, chi bằng công chúa đây cứ theo bần đạo đi đến Huyền Hoàng Cảnh, bần đạo đích thân chỉ điểm một hai phần được không?"
Dạ Đàm nào còn không nghe ra ý của lão —— ba thiếu một chứ gì! Nàng lập tức nói: "Đang có ý này!"
Càn Khôn Pháp Tổ cười ha ha mà dẫn nàng định rời đi ngay, Huyền Thương quân mắt trông theo hai người, xa xăm nói: "Nếu Thiên Tôn đã có nhã hứng như vậy, bản quân cũng cùng đi Huyền Hoàng Cảnh, nghe Thiên Tôn dạy bảo, thế nào?"
Hắn tự thấy lời này mình nói rất thành tâm thành ý, nhưng Càn Khôn Pháp Tổ và Dạ Đàm lại như trái cà tím héo, nụ cười biến mất trong nháy mắt.
"Này, này không được đâu......" Dạ Đàm kiên trì đến cùng, nói, "Quân thượng không phải rất bận sao......"
Huyền Thương quân đi trước dẫn đường, nói: "Không sao, mời."
Uy hiếp! Uy hiếp chói lọi! Càn Khôn Pháp Tổ một mặt nghiêm túc, nói: "Bần đạo đột nhiên nhớ ra, còn có một lò đan chưa kết thành, hôm nay e rằng không rảnh dạy công chúa, lần sau lại nói tiếp nha."
Lão muốn chuồn đi, Dạ Đàm bám lấy góc tay áo của lão, dùng sức lắc đầu, dùng khẩu hình nói: "Ta muốn đi!"
Pháp Tổ nhanh chóng gỡ tay nàng ra, nhỏ giọng: "Không được liên lụy lão tổ nhà ngươi!"
Càn Khôn Pháp Tổ đi được rất nhanh, giống như khi lão đến.
Dạ Đàm vừa gấp vừa tức, giậm chân, quay đầu lại nhìn Huyền Thương quân. Huyền Thương quân thấy Càn Khôn Pháp Tổ đã đi rồi, đúng với ý nguyện, hắn nhìn lại Dạ Đàm, nói: "Hôm nay kiếm quyết tu tập không tốt, buổi tối đến Thùy Hồng điện học bù đi."
Hắn hôm nay chẳng lẽ là trúng tà? Dạ Đàm trong lòng sợ hãi, đương nhiên lại càng không muốn đi, không khỏi nói: "Ta mới học có một chút xíu như vậy, đương nhiên không tốt rồi! Hơn nữa, bọn họ cũng có tốt hơn ta chỗ nào đâu chứ!"
Các thiếu niên khác nghe vậy, nhất thời một mặt chờ mong —— nếu có thể đến Thùy Hồng điện học bù, vậy thật là vinh hạnh to lớn.
Nên biết rằng hiện giờ mười bốn đệ tử của Huyền Thương quân, ngoại trừ Bích Khung nhỏ tuổi nhất, những người khác đều nắm giữ chức vị quan trọng. Không hề nghi ngờ, những người này đều sẽ là trụ cột vững vàng của Thần tộc trong tương lai. Huyền Thương quân quét mắt nhìn bọn họ một cái, nói: "Buổi học hôm nay kết thúc ở đây, đều tan hết đi."
Nhóm thiếu niên vẻ mặt thất vọng, nhưng vẫn hướng hắn thi lễ sâu, cùng bạn bè thân thiết rời đi.
Bộ Thanh Từ kéo theo Bích Khung, lúc đi đến gần còn thâm sâu nhìn thoáng qua Dạ Đàm.
Huyền Thương quân dạy chỉ quyết, hiển nhiên nếm trải tới ngon ngọt. Vì thế quân thượng rất nhanh thu xếp ra mấy chiêu kiếm quyết, nói: "Kế tiếp bản quân sẽ truyền dạy vài dạng kiếm quyết, các ngươi có thể phối hợp sử dụng cùng pháp thuật căn bản."
Nhóm thiếu niên mặt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, đều triệu ra bảo kiếm. Dạ Đàm nhíu mày, nàng không có kiếm, chỉ có Mỹ Nhân Thứ. Pháp bảo này cùng kiếm khác nhau rất lớn.
Huyền Thương quân dường như sớm có đoán trước, Dạ Đàm còn chưa hỏi ra tiếng, hắn đã rút bảo kiếm của bản thân ra, tiện tay đưa cho nàng. Các thiếu niên khác không quá để ý, mọi người còn đang vui sướng vì Huyền Thương sắp truyền dạy kiếm quyết cho. Ánh mắt của Bộ Thanh Từ cũng di chuyển đến giữa Huyền Thương quân và Dạ Đàm.
Dạ Đàm cầm bảo kiếm của Huyền Thương quân ở trong tay, kiếm này sáng trong như trăng, vào tay khẽ ấm, là một thanh kiếm tốt.
Mà Huyền Thương quân tiện tay bẻ một cành Tử Vi, lấy cành cây thay kiếm, dùng để dạy học. Hắn áo trắng như tuyết, vai rộng eo hẹp, cành hoa trong tay xé gió, nhất chiêu nhất thức, trôi chảy như gió thổi lên tuyết. Nhóm thiếu niên không khỏi ngừng hô hấp, trước mắt cánh hoa bay lên rồi rơi xuống, như loạn tuyết ửng hồng.
Mà dưới cánh hoa, Huyền Thương quân là bức tranh không thể thêm bớt. Mỗi một nét đều đọng lại phong thái tài hoa đi vào trong giấc mộng.
Một người kén chọn như Dạ Đàm, cũng không khỏi ngớ ra trong một lúc. Cả đời này của nàng, xem như là hiểu biết nhiều thứ. Nhưng nếu luận sắc đẹp, có lẽ bất kể bao nhiêu năm tháng phía sau này, mình vẫn sẽ nhớ đến một khắc ở giờ này phút này.
Huyền Thương quân biểu diễn một bộ kiếm chiêu, một đám thiếu niên xung quanh người kinh diễm si mê, hắn đều không chút động lòng, nhưng khóe mắt khẽ liếc, nhìn về phía người kia đứng ở dưới cây hoa. Thấy hướng mắt của Dạ Đàm cũng nhìn về phía mình, hắn bất giác vui sướng, tiện tay vứt bỏ cành hoa, ra hiệu cho nhóm thiếu niên diễn luyện theo.
Quả nhiên, kiếm quyết so với chỉ quyết phức tạp hơn rất nhiều. Cho dù Dạ Đàm có thông minh, cũng chỉ có thể từ từ nghiên cứu. Mà lần này tư thế của nàng, có nhiều chỗ để sửa hơn.
Huyền Thương quân mừng thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn tâm thái trấn định. Hắn rất nhanh sửa đúng chỗ sai cho các thiếu niên khác, cố gắng thả chậm bước chân, giả vờ như lơ đãng đi tới phía sau Dạ Đàm.
Kiếm quyết trước kia của Dạ Đàm, đều là Đế Lam Tuyệt hướng dẫn. Đế Lam Tuyệt vốn ham chơi hơn là tập luyện, cũng không thể nghiêm túc chỉ điểm cho nàng. Nàng đang nhíu mày cân nhắc, đột nhiên, phía sau có một đôi tay vòng qua eo của nàng. Dạ Đàm khẽ giật mình, liền cảm thấy sau tai có một hồi hơi thở ngọt lạnh phả tới, lưu lại trên vành tai nàng hơi nước ấm mềm.
Tay phải nàng cầm kiếm của Huyền Thương quân, Huyền Thương quân cầm tay nàng, thanh quang của bảo kiếm quét qua thiên cung thanh khí quấn quanh, chém hào quang xa xa vỡ thành quang ảnh bảy màu.
Cổ tay Dạ Đàm di động theo sự dẫn dắt của hắn, những chỗ nhớ không rõ, nháy mắt sáng tỏ thông suốt. Sự cọ xát của cơ thể, khiến cho nàng không tự chủ mà quay đầu lại. Nhưng Huyền Thương quân dựa vào thực sự quá gần, chóp mũi của nàng xẹt qua cằm hắn, nàng vội vàng quay đầu về, nhưng Huyền Thương quân bị sắc đẹp mê hoặc, trong một lúc, đã quên luôn kiếm thức còn lại.
...... Hắn bất động tại chỗ, Dạ Đàm liền phát hiện. Nàng rút tay ra, nhất thời cũng có chút không được tự nhiên, nói: "Cái đó...... cứ để ta tự mình luyện đi."
—— lão nam nhân này chẳng lẽ đang chiếm tiện nghi của ta á? Dạ Đàm trong lòng cảnh giác, càng muốn rời xa hắn. Huyền Thương quân buộc lòng phải buông tay nàng ra, trong chốc lát, lại cũng không biết nên nói gì.
May mà lúc này, một giọng nói đột nhiên gọi: "Tôm nhỏ?"
Dạ Đàm vừa ngoảnh đầu lại, liền thấy Càn Khôn Pháp Tổ. Lão vẫn một thân đạo bào, tay cầm phất trần, tiên khí phiêu dật như cũ.
"Thiên Tôn!" Dạ Đàm như trút được gánh nặng, vọt tới trước mặt lão, quả thực hận không thể đâm đầu vào trong lòng lão.
Càn Khôn Pháp Tổ thương yêu mà xoa xoa đầu nàng, nói: "Trở về mấy ngày rồi, sao không đến Huyền Hoàng Cảnh chơi?"
Dạ Đàm lập tức bắt đầu kể khổ: "Ta mới trở về một ngày, mới một ngày, đã được thông báo đến Thượng Thư Nang học!" Nàng vẻ mặt đau khổ, "Nếu Thiên Tôn người nhận ta làm đệ tử, ta có phải sẽ không cần tới nơi này học nữa hay không?"
Mình mới dạy học có một ngày, nàng đã muốn phản sư rồi! Huyền Thương quân trầm giọng nói: "Không được vô lễ."
Càn Khôn Pháp Tổ cũng nét mặt tươi cười: "Dù sao cũng tới giờ tan học rồi, chi bằng công chúa đây cứ theo bần đạo đi đến Huyền Hoàng Cảnh, bần đạo đích thân chỉ điểm một hai phần được không?"
Dạ Đàm nào còn không nghe ra ý của lão —— ba thiếu một chứ gì! Nàng lập tức nói: "Đang có ý này!"
Càn Khôn Pháp Tổ cười ha ha mà dẫn nàng định rời đi ngay, Huyền Thương quân mắt trông theo hai người, xa xăm nói: "Nếu Thiên Tôn đã có nhã hứng như vậy, bản quân cũng cùng đi Huyền Hoàng Cảnh, nghe Thiên Tôn dạy bảo, thế nào?"
Hắn tự thấy lời này mình nói rất thành tâm thành ý, nhưng Càn Khôn Pháp Tổ và Dạ Đàm lại như trái cà tím héo, nụ cười biến mất trong nháy mắt.
"Này, này không được đâu......" Dạ Đàm kiên trì đến cùng, nói, "Quân thượng không phải rất bận sao......"
Huyền Thương quân đi trước dẫn đường, nói: "Không sao, mời."
Uy hiếp! Uy hiếp chói lọi! Càn Khôn Pháp Tổ một mặt nghiêm túc, nói: "Bần đạo đột nhiên nhớ ra, còn có một lò đan chưa kết thành, hôm nay e rằng không rảnh dạy công chúa, lần sau lại nói tiếp nha."
Lão muốn chuồn đi, Dạ Đàm bám lấy góc tay áo của lão, dùng sức lắc đầu, dùng khẩu hình nói: "Ta muốn đi!"
Pháp Tổ nhanh chóng gỡ tay nàng ra, nhỏ giọng: "Không được liên lụy lão tổ nhà ngươi!"
Càn Khôn Pháp Tổ đi được rất nhanh, giống như khi lão đến.
Dạ Đàm vừa gấp vừa tức, giậm chân, quay đầu lại nhìn Huyền Thương quân. Huyền Thương quân thấy Càn Khôn Pháp Tổ đã đi rồi, đúng với ý nguyện, hắn nhìn lại Dạ Đàm, nói: "Hôm nay kiếm quyết tu tập không tốt, buổi tối đến Thùy Hồng điện học bù đi."
Hắn hôm nay chẳng lẽ là trúng tà? Dạ Đàm trong lòng sợ hãi, đương nhiên lại càng không muốn đi, không khỏi nói: "Ta mới học có một chút xíu như vậy, đương nhiên không tốt rồi! Hơn nữa, bọn họ cũng có tốt hơn ta chỗ nào đâu chứ!"
Các thiếu niên khác nghe vậy, nhất thời một mặt chờ mong —— nếu có thể đến Thùy Hồng điện học bù, vậy thật là vinh hạnh to lớn.
Nên biết rằng hiện giờ mười bốn đệ tử của Huyền Thương quân, ngoại trừ Bích Khung nhỏ tuổi nhất, những người khác đều nắm giữ chức vị quan trọng. Không hề nghi ngờ, những người này đều sẽ là trụ cột vững vàng của Thần tộc trong tương lai. Huyền Thương quân quét mắt nhìn bọn họ một cái, nói: "Buổi học hôm nay kết thúc ở đây, đều tan hết đi."
Nhóm thiếu niên vẻ mặt thất vọng, nhưng vẫn hướng hắn thi lễ sâu, cùng bạn bè thân thiết rời đi.
Bộ Thanh Từ kéo theo Bích Khung, lúc đi đến gần còn thâm sâu nhìn thoáng qua Dạ Đàm.
Tác giả :
Nhất Độ Quân Hoa