Tinh Lạc Ngưng Thành Đường
Chương 110
——Thần đế bệ hạ, người ở trên trời có linh thiêng, ta sẽ cố gắng hết sức! Người cũng ngàn vạn lần phù hộ hắn vẫn chưa kịp làm gì tiểu nhi tử của người nha. Nếu không thì chuyện phía sau, ta không chịu trách nhiệm đâu đó!!
"Ngươi là kẻ nào?" Giọng nói của Văn Nhân Hữu Cầm trước mặt dường như cũng lây nhiễm hương hoa ấm áp hài hòa kia.
Tay Dạ Đàm kéo hoa gai, vốn định duy trì tư thế đứng quyến rũ, nhưng vừa nhìn thấy vòng eo thon thả của Văn Nhân Hữu Cầm này, phong thái yêu kiều —— chính mình cũng không quyến rũ bằng hắn! Nàng đành đứng thẳng, nói: "Đã sớm nghe nói công tử dung mạo khuynh thành, ta...... ta là đến tự tiến cử chăn gối (*)."
(*) tự tiến cử chăn gối: ý chỉ người phụ nữ cầu xin làm tì thiếp cho đàn ông.
"Tự...... tự tiến cử chăn gối?" Đầu ngón tay của Văn Nhân Hữu Cầm hái một nhánh hoa đào, ý cười nơi khóe miệng đông lại, "Ta thấy mỹ nhân như cá chép qua sông, đếm cũng không hết. Thẳng thắn vô tư dứt khoát thế này, cô nương chính là người đầu tiên."
Ta không quyến rũ bằng ngươi, nên chỉ có thể thẳng thắn vô tư!
Trong lòng Dạ Đàm "gửi lời hỏi thăm" Thiếu Điển Hữu Cầm, trên mặt lại vẫn tươi cười như cũ, nói: "Công tử quá khen rồi. Ta có thể vào trong nói chuyện không?"
Văn Nhân Hữu Cầm một thân sắc hoa đào trước mặt cẩn thận đánh giá nàng, nàng tử (màu tím) y tóc đen, da tựa như thanh sương, đúng là "lạo thủy tẫn nhi hàn đàm thanh, yên quang ngưng nhi mộ sơn tử" (*). Hắn nói: "Đương nhiên có thể. Mời cô nương."
(*) lạo thủy tẫn nhi hàn đàm thanh, yên quang ngưng nhi mộ sơn tử: nước đọng sau cơn mưa, trời lạnh bể trong, bầu trời ngưng tụ quang mây, hoàng hôn sau núi vương khói tím.
Dạ Đàm cứ như vậy bước vào bên trong hoa đào mênh mông đó.
Dưới tàng cây hoa xinh đẹp, vô số các mỹ nhân có choàng lụa, có gấm, hoặc dựa, hoặc nằm, hoặc ngâm thơ, hoặc đánh đàn. Lúc này, ánh mắt của các mỹ nhân hội tụ, đều dừng ở trên người Dạ Đàm. Có người hừ nhẹ một tiếng: "Cầm lang lại thu người mới vào đây rồi."
Dạ Đàm quay sang, nhìn theo nơi phát ra tiếng, nhất thời càng thêm hỗn loạn —— người vừa nói lại là một nam tử!
Tình lang là cái quỷ gì vậy chứ!!
Nàng xem xét khắp nơi, muốn nhìn thử xem Thiếu Điển Viễn Tụ có ở trong nhà hay không. Một nữ tử cầm trong tay quạt hoa đào tiến lên kéo cánh tay Văn Nhân Hữu Cầm, kiểu mềm mại không xương dựa vào trong lòng ngực hắn: "Cầm lang, chàng đã hứa hôm nay sẽ vẽ cho ta một cái mặt quạt đó."
Văn Nhân Hữu Cầm dịu dàng vòng tay qua ôm vòng eo thon thả như rắn nước của nàng, nói: "Đã hứa với Y Nhân rồi, nhất định không nuốt lời đâu. Y Nhân tới phòng tranh chờ ta trước, được không?"
Mắt của mỹ nhân tên Y Nhân kia giống như làn thu thủy: "Vậy người ta đi đây, Cầm lang chàng nhất định phải tới đó."
Văn Nhân Hữu Cầm nói lời ôn hòa êm ái: "Lời ta đã hứa với Y Nhân, có bao giờ giả dối chưa?"
Mỹ nhân liền lắc lắc eo nhỏ, bước đi như nhược phong phù liễu.
Dạ Đàm thấy nổi da gà toàn thân, bên cạnh các mỹ nhân khác lại dường như sớm đã không lấy gì làm lạ. Còn có người nói: "Cầm lang, mực hôm nay sao mài mãi cũng không đặc, chàng giúp người ta xem thử đi."
Văn Nhân Hữu Cầm liền nghiêng người qua xem mực, Dạ Đàm thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, co giò bỏ chạy!
Trên núi hoa đào này, có nhiều nhà gỗ tinh xảo, có cái khóa, có cái cửa chính rộng mở. Dạ Đàm vội vội vàng vàng mà kiểm tra khắp nơi, cuối cùng ở trong một gian nhà gỗ nhỏ, thật đúng là tìm thấy Thiếu Điển Viễn Tụ!
Nàng xông thẳng vào bên trong, Thiếu Điển Viễn Tụ hôn mê bất tỉnh. Dạ Đàm vỗ mặt hắn gọi một hồi, nhưng người lại không có nửa điểm phản ứng. Văn Nhân Hữu Cầm đuổi tới, liền đứng ở cửa, dựa vào khung cửa mỉm cười. Dạ Đàm hỏi: "Ngươi đã làm gì hắn rồi hả?"
Khóe mắt Văn Nhân Hữu Cầm khẽ cong lên, trong tay không biết từ khi nào đã hái một nhánh hoa đào che nửa mặt, nói: "Làm gì à —— nàng đoán xem?"
Ôi. Dạ Đàm chịu phận bất hạnh mà thở dài một hơi, sờ soạng người Thiếu Điển Viễn Tụ từ trên xuống dưới một lần, phát hiện quần áo hắn đầy đủ, tứ chi toàn vẹn! Cảm tạ trời đất, hắn thoạt nhìn giống như không có chuyện gì! Dạ Đàm gấp gấp rút rút từ trong túi Càn Khôn lục ra một kiện áo bào trắng, trên áo bào trắng có ô vuông màu đen xếp hàng ngăn nắp như bàn cờ. Nàng giũ y bào ra, mặc vào cho Thiếu Điển Viễn Tụ.
Đây...... là thao tác gì?!
Văn Nhân Hữu Cầm trong lòng tò mò, hỏi: "Đây là thứ gì?"
Dạ Đàm mặc xong áo bào cho Thiếu Điển Viễn Tụ, cũng liền nhẹ lòng: "Áo bào này là một kiện pháp bảo, được một người tài giỏi luyện chế, trước kia chưa có tên. Nhưng hiện tại, ta cảm thấy có thể gọi nó là Túc Khiết Băng Thanh (trong ngọc trắng ngà) bào!"
"Túc Khiết Băng Thanh bào?" Văn Nhân Hữu Cầm chìa tay muốn chạm đến kiện ngoại bào kia, nhưng ngoại bào kia lại trong nháy mắt nổi lên một đạo bạch quang. Bạch quang như lưới, khiến cho hắn từng bước lùi về phía sau.
Áo bào trắng này dĩ nhiên là một kiện pháp bảo phòng thân!
Văn Nhân Hữu Cầm chợt hiểu ra, hoa đào trong tay che mặt, tươi cười đặc biệt yêu dã: "Không chỉ xinh đẹp, mà còn thú vị. Là một người tuyệt vời. Người này, là tình lang của nàng à?"
Dạ Đàm cũng mặc kệ nhiều như vậy, nếu áo bào này đã mặc vào, vậy trinh tiết của Thiếu Điển Viễn Tụ không đáng ngại. Nàng cũng không có gì phải lo lắng. Nàng nói: "Không phải. Là bằng hữu của ta. Người trước mắt cứ để lại đây, pháp bảo này lợi hại, ngươi đừng làm khó hắn. Ta đi đây."
Dứt lời, nàng xoay người bước đi. Văn Nhân Hữu Cầm nhíu mày, tiến lên muốn ngăn cản. Nhưng đầu ngón tay khó khăn lắm mới chạm tới cổ tay nàng, cả người hắn chợt đông cứng. Đào Yêu các giống như thoát khỏi sương mù!
Trời xanh thẳm, cây cỏ xanh tươi, còn có hoa đào nghìn cây vạn cây kia. Thì ra chúng nó lại kiều diễm ấm áp như vậy.
Thế giới này chưa bao giờ ảm đạm, nó phù thúy lưu đan (nổi xanh chảy đỏ), rực rỡ đa tình.
Trong lúc kinh ngạc, hắn thu tay về. Dạ Đàm đã trôi dạt đi xa.
Sau khi đầu ngón tay rời ra, sắc thái trước mắt Văn Nhân Hữu Cầm liền biến mất hoàn toàn, Đào Yêu các trở về trạng thái u tối. Sau một sự gần gũi chớp mắt, mọi thứ như mộng ảo xa xôi. Nữ tử đó, có thể khiến hắn cảm nhận rõ ràng và hoàn chỉnh thế giới này!
Văn Nhân Hữu Cầm đuổi theo ra ngoài, nhưng bên ngoài chỉ còn một mảnh mưa hoa hồng nhạt. Hoa mai tiêu tán trong cơn mưa hoa, một chút dấu vết cũng chẳng còn.
Thiên giới, Trọng Mặc đài.
Bích Khung tiên tử không ra khỏi cửa trong một thời gian dài. Đan Hà thượng thần bị phái xuống nhân gian lịch kiếp, quyền hành của Hà tộc tạm thời được bàn giao vào tay Thần hậu Nghê Hồng thượng thần. Bích Khung giống như con ruồi mất đầu, trong khoảng thời gian ngắn, vừa đau khổ vừa lo lắng, lại càng bất lực.
Nàng đang ở trong phòng ngẩn người ra, đột nhiên, có người gõ cửa.
"Ai?" Bích Khung vội vàng lau khô nước mắt, hỏi.
"Là ta, Bộ Vi Nguyệt đây. Ngươi mở cửa cho ta trước đi." Ngoài cửa, một giọng nói ôn hòa hàm chứa sự quan tâm vang lên.
Bích Khung nắm cửa mở ra, nhìn thấy người ngoài cửa, cũng ngạc nhiên. Hà tộc thế lực lớn, từ trước đến nay không có gì qua lại với hoa Thủy Tiên điện. Thực ra Bộ Vi Nguyệt độ kiếp thất bại, rơi xuống nhân gian, Đan Hà thượng thần cũng vui tai thích mắt.
Cho nên Bộ Vi Nguyệt cư nhiên đến thăm nàng, nàng đương nhiên bất ngờ. Nàng hỏi: "Vi Nguyệt thượng tiên, người...... có chuyện gì sao?"
Bộ Vi Nguyệt lấy khăn lụa che miệng, nhẹ giọng ho khan, hồi lâu mới nói: "Nghe nói Đan Hà thượng thần hạ phàm lịch kiếp, ta rất lo lắng cho ngươi, cho nên đến đây thăm."
Bích Khung đón tiếp nàng vào trong phòng, rót trà cho nàng, nói: "Ta...... rất khỏe. Làm phiền Vi Nguyệt tiên tử lo lắng rồi."
Bộ Vi Nguyệt cẩn thận đánh giá nàng, nói: "Đan Hà thượng thần làm việc luôn luôn ổn thỏa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bệ hạ mới có thể đột nhiên bảo bà ấy hạ phàm lịch kiếp chứ?"
Nàng nhắc tới chuyện này, Bích Khung liền hận đến nghiến răng: "Đều tại Thanh Quỳ! Nàng ta...... Nàng ta......" Bích Khung nói không được nữa —— nếu thực sự suy tính lại, hình như cũng luận không ra chỗ sai của "Thanh Quỳ" đó.
Bộ Vi Nguyệt mỉm cười, nói: "Đan Hà thượng thần ở nhân gian, hoa Thủy Tiên điện cũng sẽ phái người chiếu cố. Ngươi không cần phải quá lo lắng, nhìn xem, khóc đến mắt đều sưng lên rồi."
Nàng đưa tay, nhẹ nhàng giúp Bích Khung lau khô lệ ngân nơi khóe mắt. Bích Khung nức nở nói: "Mẫu thần phụng mệnh bệ hạ lịch kiếp, ai cũng không biết hướng đi của bà ấy. Hoa Thủy Tiên điện...... có thể tra được không?"
Bộ Vi Nguyệt nhẹ giọng thở dài, nói: "Cho dù là ngàn khó vạn khó, suy cho cùng cũng là một hồi tiên liêu (quan lại). Bất kể như thế nào, luôn muốn tìm được bà ấy mới yên tâm được."
Bích Khung nhất thời nước mắt lưng tròng: "Vậy...... ta có thể gặp bà ấy không?"
Bộ Vi Nguyệt cầm tay nàng, nói: "Ta hứa với ngươi, chỉ cần tìm được bà ấy, sẽ để cho hai mẫu tử ngươi gặp lại nhau."
"Ta......" Bích Khung trong lòng cảm động, quỳ hai đầu gối xuống, dập đầu bái lạy nói: "Ân huệ của Vi Nguyệt thượng tiên hôm nay, Bích Khung khắc sâu trong lòng. Ngày khác nhất định sẽ báo đáp."
Bộ Vi Nguyệt đỡ lấy nàng, nói: "Đứa bé ngoan, nào đến nỗi này, mau mau đứng lên."
"Ngươi là kẻ nào?" Giọng nói của Văn Nhân Hữu Cầm trước mặt dường như cũng lây nhiễm hương hoa ấm áp hài hòa kia.
Tay Dạ Đàm kéo hoa gai, vốn định duy trì tư thế đứng quyến rũ, nhưng vừa nhìn thấy vòng eo thon thả của Văn Nhân Hữu Cầm này, phong thái yêu kiều —— chính mình cũng không quyến rũ bằng hắn! Nàng đành đứng thẳng, nói: "Đã sớm nghe nói công tử dung mạo khuynh thành, ta...... ta là đến tự tiến cử chăn gối (*)."
(*) tự tiến cử chăn gối: ý chỉ người phụ nữ cầu xin làm tì thiếp cho đàn ông.
"Tự...... tự tiến cử chăn gối?" Đầu ngón tay của Văn Nhân Hữu Cầm hái một nhánh hoa đào, ý cười nơi khóe miệng đông lại, "Ta thấy mỹ nhân như cá chép qua sông, đếm cũng không hết. Thẳng thắn vô tư dứt khoát thế này, cô nương chính là người đầu tiên."
Ta không quyến rũ bằng ngươi, nên chỉ có thể thẳng thắn vô tư!
Trong lòng Dạ Đàm "gửi lời hỏi thăm" Thiếu Điển Hữu Cầm, trên mặt lại vẫn tươi cười như cũ, nói: "Công tử quá khen rồi. Ta có thể vào trong nói chuyện không?"
Văn Nhân Hữu Cầm một thân sắc hoa đào trước mặt cẩn thận đánh giá nàng, nàng tử (màu tím) y tóc đen, da tựa như thanh sương, đúng là "lạo thủy tẫn nhi hàn đàm thanh, yên quang ngưng nhi mộ sơn tử" (*). Hắn nói: "Đương nhiên có thể. Mời cô nương."
(*) lạo thủy tẫn nhi hàn đàm thanh, yên quang ngưng nhi mộ sơn tử: nước đọng sau cơn mưa, trời lạnh bể trong, bầu trời ngưng tụ quang mây, hoàng hôn sau núi vương khói tím.
Dạ Đàm cứ như vậy bước vào bên trong hoa đào mênh mông đó.
Dưới tàng cây hoa xinh đẹp, vô số các mỹ nhân có choàng lụa, có gấm, hoặc dựa, hoặc nằm, hoặc ngâm thơ, hoặc đánh đàn. Lúc này, ánh mắt của các mỹ nhân hội tụ, đều dừng ở trên người Dạ Đàm. Có người hừ nhẹ một tiếng: "Cầm lang lại thu người mới vào đây rồi."
Dạ Đàm quay sang, nhìn theo nơi phát ra tiếng, nhất thời càng thêm hỗn loạn —— người vừa nói lại là một nam tử!
Tình lang là cái quỷ gì vậy chứ!!
Nàng xem xét khắp nơi, muốn nhìn thử xem Thiếu Điển Viễn Tụ có ở trong nhà hay không. Một nữ tử cầm trong tay quạt hoa đào tiến lên kéo cánh tay Văn Nhân Hữu Cầm, kiểu mềm mại không xương dựa vào trong lòng ngực hắn: "Cầm lang, chàng đã hứa hôm nay sẽ vẽ cho ta một cái mặt quạt đó."
Văn Nhân Hữu Cầm dịu dàng vòng tay qua ôm vòng eo thon thả như rắn nước của nàng, nói: "Đã hứa với Y Nhân rồi, nhất định không nuốt lời đâu. Y Nhân tới phòng tranh chờ ta trước, được không?"
Mắt của mỹ nhân tên Y Nhân kia giống như làn thu thủy: "Vậy người ta đi đây, Cầm lang chàng nhất định phải tới đó."
Văn Nhân Hữu Cầm nói lời ôn hòa êm ái: "Lời ta đã hứa với Y Nhân, có bao giờ giả dối chưa?"
Mỹ nhân liền lắc lắc eo nhỏ, bước đi như nhược phong phù liễu.
Dạ Đàm thấy nổi da gà toàn thân, bên cạnh các mỹ nhân khác lại dường như sớm đã không lấy gì làm lạ. Còn có người nói: "Cầm lang, mực hôm nay sao mài mãi cũng không đặc, chàng giúp người ta xem thử đi."
Văn Nhân Hữu Cầm liền nghiêng người qua xem mực, Dạ Đàm thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, co giò bỏ chạy!
Trên núi hoa đào này, có nhiều nhà gỗ tinh xảo, có cái khóa, có cái cửa chính rộng mở. Dạ Đàm vội vội vàng vàng mà kiểm tra khắp nơi, cuối cùng ở trong một gian nhà gỗ nhỏ, thật đúng là tìm thấy Thiếu Điển Viễn Tụ!
Nàng xông thẳng vào bên trong, Thiếu Điển Viễn Tụ hôn mê bất tỉnh. Dạ Đàm vỗ mặt hắn gọi một hồi, nhưng người lại không có nửa điểm phản ứng. Văn Nhân Hữu Cầm đuổi tới, liền đứng ở cửa, dựa vào khung cửa mỉm cười. Dạ Đàm hỏi: "Ngươi đã làm gì hắn rồi hả?"
Khóe mắt Văn Nhân Hữu Cầm khẽ cong lên, trong tay không biết từ khi nào đã hái một nhánh hoa đào che nửa mặt, nói: "Làm gì à —— nàng đoán xem?"
Ôi. Dạ Đàm chịu phận bất hạnh mà thở dài một hơi, sờ soạng người Thiếu Điển Viễn Tụ từ trên xuống dưới một lần, phát hiện quần áo hắn đầy đủ, tứ chi toàn vẹn! Cảm tạ trời đất, hắn thoạt nhìn giống như không có chuyện gì! Dạ Đàm gấp gấp rút rút từ trong túi Càn Khôn lục ra một kiện áo bào trắng, trên áo bào trắng có ô vuông màu đen xếp hàng ngăn nắp như bàn cờ. Nàng giũ y bào ra, mặc vào cho Thiếu Điển Viễn Tụ.
Đây...... là thao tác gì?!
Văn Nhân Hữu Cầm trong lòng tò mò, hỏi: "Đây là thứ gì?"
Dạ Đàm mặc xong áo bào cho Thiếu Điển Viễn Tụ, cũng liền nhẹ lòng: "Áo bào này là một kiện pháp bảo, được một người tài giỏi luyện chế, trước kia chưa có tên. Nhưng hiện tại, ta cảm thấy có thể gọi nó là Túc Khiết Băng Thanh (trong ngọc trắng ngà) bào!"
"Túc Khiết Băng Thanh bào?" Văn Nhân Hữu Cầm chìa tay muốn chạm đến kiện ngoại bào kia, nhưng ngoại bào kia lại trong nháy mắt nổi lên một đạo bạch quang. Bạch quang như lưới, khiến cho hắn từng bước lùi về phía sau.
Áo bào trắng này dĩ nhiên là một kiện pháp bảo phòng thân!
Văn Nhân Hữu Cầm chợt hiểu ra, hoa đào trong tay che mặt, tươi cười đặc biệt yêu dã: "Không chỉ xinh đẹp, mà còn thú vị. Là một người tuyệt vời. Người này, là tình lang của nàng à?"
Dạ Đàm cũng mặc kệ nhiều như vậy, nếu áo bào này đã mặc vào, vậy trinh tiết của Thiếu Điển Viễn Tụ không đáng ngại. Nàng cũng không có gì phải lo lắng. Nàng nói: "Không phải. Là bằng hữu của ta. Người trước mắt cứ để lại đây, pháp bảo này lợi hại, ngươi đừng làm khó hắn. Ta đi đây."
Dứt lời, nàng xoay người bước đi. Văn Nhân Hữu Cầm nhíu mày, tiến lên muốn ngăn cản. Nhưng đầu ngón tay khó khăn lắm mới chạm tới cổ tay nàng, cả người hắn chợt đông cứng. Đào Yêu các giống như thoát khỏi sương mù!
Trời xanh thẳm, cây cỏ xanh tươi, còn có hoa đào nghìn cây vạn cây kia. Thì ra chúng nó lại kiều diễm ấm áp như vậy.
Thế giới này chưa bao giờ ảm đạm, nó phù thúy lưu đan (nổi xanh chảy đỏ), rực rỡ đa tình.
Trong lúc kinh ngạc, hắn thu tay về. Dạ Đàm đã trôi dạt đi xa.
Sau khi đầu ngón tay rời ra, sắc thái trước mắt Văn Nhân Hữu Cầm liền biến mất hoàn toàn, Đào Yêu các trở về trạng thái u tối. Sau một sự gần gũi chớp mắt, mọi thứ như mộng ảo xa xôi. Nữ tử đó, có thể khiến hắn cảm nhận rõ ràng và hoàn chỉnh thế giới này!
Văn Nhân Hữu Cầm đuổi theo ra ngoài, nhưng bên ngoài chỉ còn một mảnh mưa hoa hồng nhạt. Hoa mai tiêu tán trong cơn mưa hoa, một chút dấu vết cũng chẳng còn.
Thiên giới, Trọng Mặc đài.
Bích Khung tiên tử không ra khỏi cửa trong một thời gian dài. Đan Hà thượng thần bị phái xuống nhân gian lịch kiếp, quyền hành của Hà tộc tạm thời được bàn giao vào tay Thần hậu Nghê Hồng thượng thần. Bích Khung giống như con ruồi mất đầu, trong khoảng thời gian ngắn, vừa đau khổ vừa lo lắng, lại càng bất lực.
Nàng đang ở trong phòng ngẩn người ra, đột nhiên, có người gõ cửa.
"Ai?" Bích Khung vội vàng lau khô nước mắt, hỏi.
"Là ta, Bộ Vi Nguyệt đây. Ngươi mở cửa cho ta trước đi." Ngoài cửa, một giọng nói ôn hòa hàm chứa sự quan tâm vang lên.
Bích Khung nắm cửa mở ra, nhìn thấy người ngoài cửa, cũng ngạc nhiên. Hà tộc thế lực lớn, từ trước đến nay không có gì qua lại với hoa Thủy Tiên điện. Thực ra Bộ Vi Nguyệt độ kiếp thất bại, rơi xuống nhân gian, Đan Hà thượng thần cũng vui tai thích mắt.
Cho nên Bộ Vi Nguyệt cư nhiên đến thăm nàng, nàng đương nhiên bất ngờ. Nàng hỏi: "Vi Nguyệt thượng tiên, người...... có chuyện gì sao?"
Bộ Vi Nguyệt lấy khăn lụa che miệng, nhẹ giọng ho khan, hồi lâu mới nói: "Nghe nói Đan Hà thượng thần hạ phàm lịch kiếp, ta rất lo lắng cho ngươi, cho nên đến đây thăm."
Bích Khung đón tiếp nàng vào trong phòng, rót trà cho nàng, nói: "Ta...... rất khỏe. Làm phiền Vi Nguyệt tiên tử lo lắng rồi."
Bộ Vi Nguyệt cẩn thận đánh giá nàng, nói: "Đan Hà thượng thần làm việc luôn luôn ổn thỏa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bệ hạ mới có thể đột nhiên bảo bà ấy hạ phàm lịch kiếp chứ?"
Nàng nhắc tới chuyện này, Bích Khung liền hận đến nghiến răng: "Đều tại Thanh Quỳ! Nàng ta...... Nàng ta......" Bích Khung nói không được nữa —— nếu thực sự suy tính lại, hình như cũng luận không ra chỗ sai của "Thanh Quỳ" đó.
Bộ Vi Nguyệt mỉm cười, nói: "Đan Hà thượng thần ở nhân gian, hoa Thủy Tiên điện cũng sẽ phái người chiếu cố. Ngươi không cần phải quá lo lắng, nhìn xem, khóc đến mắt đều sưng lên rồi."
Nàng đưa tay, nhẹ nhàng giúp Bích Khung lau khô lệ ngân nơi khóe mắt. Bích Khung nức nở nói: "Mẫu thần phụng mệnh bệ hạ lịch kiếp, ai cũng không biết hướng đi của bà ấy. Hoa Thủy Tiên điện...... có thể tra được không?"
Bộ Vi Nguyệt nhẹ giọng thở dài, nói: "Cho dù là ngàn khó vạn khó, suy cho cùng cũng là một hồi tiên liêu (quan lại). Bất kể như thế nào, luôn muốn tìm được bà ấy mới yên tâm được."
Bích Khung nhất thời nước mắt lưng tròng: "Vậy...... ta có thể gặp bà ấy không?"
Bộ Vi Nguyệt cầm tay nàng, nói: "Ta hứa với ngươi, chỉ cần tìm được bà ấy, sẽ để cho hai mẫu tử ngươi gặp lại nhau."
"Ta......" Bích Khung trong lòng cảm động, quỳ hai đầu gối xuống, dập đầu bái lạy nói: "Ân huệ của Vi Nguyệt thượng tiên hôm nay, Bích Khung khắc sâu trong lòng. Ngày khác nhất định sẽ báo đáp."
Bộ Vi Nguyệt đỡ lấy nàng, nói: "Đứa bé ngoan, nào đến nỗi này, mau mau đứng lên."
Tác giả :
Nhất Độ Quân Hoa