Tình Kiếp
Chương 4: Bí mật
"Ngươi còn điều gì muốn hỏi nữa không?"_hắn lạnh lùng xoay lưng về phía ta...thì ra ngay cả nhìn ta hắn cũng không muốn.Nhưng nếu ta biến mất hắn có nhớ đến ta không?...
"Có phải mấy ngày này...ngươi đối xử tốt với ta là vì nội đan của ta phải không?"_ta nhìn bóng lưng lạnh lẽo của hắn,lòng đau như cắt.
"Đúng vậy!"_hắn trả lời nhưng vẫn không nhìn lấy ta một cái...Đến bây giờ ta còn gì phải lưu luyến nữa...Tình yêu của hắn không dành cho ta.Trong tim hắn mãi mãi chỉ có Linh nhi...Linh nhi mà thôi.Ta đã thực sự quá mệt mỏi rồi...ta không còn gì để luyến tiếc nữa.Hai năm sống tại thành Lam Dương,dù là giả dối cũng được, thật lòng cũng tốt...ta đều đã thấy thực mãn nguyện rồi.
"Nếu...nếu như mất nội đan ta sẽ ra sao?"_ta yếu ớt hỏi hắn,không phải ta sợ chết mà là không biết mình sẽ thành cái dạng gì...
"Nặng thì hồn xiêu phách tán,nhẹ thì sẽ mất hết tu vi làm một tiểu hồ bình thường,mãi mãi không thể tu thành người được nữa."_hắn trả lời không lạnh,không nhạt.
"Nếu ta biến thành một tiểu hồ bình thường...thì xin ngươi hãy giết chết ta đi...coi như đây là mong ước cuối cùng của ta."_hắn vẫn lặng đi không nói gì cả.
"Ta cầu xin người...Bạch Ngự Thần...xin ngươi!"_ta tiếp tục yếu ớt cầu xin hắn,ta thà chết còn hơn biến thành một tiểu hồ vô tâm vô phế,một tiểu hồ ngu ngốc...
Đây là lần thứ hai ta kêu tên hắn,lần thứ nhất là lúc ta tỉnh lại...cũng là lần đầu tiên gặp hắn.Đây là lần thứ hai và cũng là lần cuối cùng ta gọi tên hắn,ông trời đối với ta cũng thật bất công...Hắn không nhận ta làm đệ tử vì hắn chỉ có duy nhất một đệ tử là Linh nhi...mà hắn lại đi yêu chính đồ đệ của mình. Hắn không cho ta gọi tên hắn vì chỉ có Linh nhi mới được phép gọi,hắn không cho mọi người đến gần ngự hoa viên phía Đông vì đơn giản là đó là nơi Linh nhi rất thích...Tất cả những việc hắn làm đều là vì Linh nhi mà làm.Ngay cả việc cưu mang một viên nội đan là ta trong suốt hai năm qua cũng vậy.
"Được ta đáp ứng ngươi...Tuyết nhi,ta xin lỗi..."_hắn nói xong liền vận công chưởng thẳng vào ngực ta,vào trái tim đang bị ngàn nhát dao hằn lên...Ta phun ra một ngụm huyết,toàn thân rã rời nằm trên nền đất lạnh lẽo.Nhưng cái lạnh,cái đau đớn ấy vẫn không bao giờ bằng được nỗi đau trong lòng ta.Ta cảm thấy có một cỗ khí nóng truyền từ lục phủ ngũ tạng đến miệng ta,ta buộc phải há miệng ra.Viên nội đan màu đỏ sẫm đang bay ra khỏi miệng ta,nó từ từ đi đến bên tay hắn.
"Tuyết nhi...ta xin lỗi."_nói xong câu đấy,hắn chạy ra khỏi phòng.Ta đoán là hắn đi tìm Linh nhi.Bầu trời vẫn tối đen như cũ,tiểu Cúc từ cửa chạy vào khóc nức nở.
"Tuyết nhi cô nương...người không sao chứ?Người đừng làm ta sợ mà!"_ta cười khổ...thì ra trong thành Lam Dương này,người thật tâm đối đại tốt với ta chỉ có mình tiểu Cúc.Lúc này,ta rất muốn vươn tay lau nước mắt cho tiểu Cúc, nói ta không sao.Nhưng toàn thân ta bất động,ta nhìn thấy tay ta phủ một lớp lông màu trắng...Ta đã biến thành một tiểu hồ bình thường.Trước khi mất đi ý thức,ta nghe thấy tiếng ai đó gọi tên ta cùng tiếng khóc thương tâm của tiểu Cúc...
"Có phải mấy ngày này...ngươi đối xử tốt với ta là vì nội đan của ta phải không?"_ta nhìn bóng lưng lạnh lẽo của hắn,lòng đau như cắt.
"Đúng vậy!"_hắn trả lời nhưng vẫn không nhìn lấy ta một cái...Đến bây giờ ta còn gì phải lưu luyến nữa...Tình yêu của hắn không dành cho ta.Trong tim hắn mãi mãi chỉ có Linh nhi...Linh nhi mà thôi.Ta đã thực sự quá mệt mỏi rồi...ta không còn gì để luyến tiếc nữa.Hai năm sống tại thành Lam Dương,dù là giả dối cũng được, thật lòng cũng tốt...ta đều đã thấy thực mãn nguyện rồi.
"Nếu...nếu như mất nội đan ta sẽ ra sao?"_ta yếu ớt hỏi hắn,không phải ta sợ chết mà là không biết mình sẽ thành cái dạng gì...
"Nặng thì hồn xiêu phách tán,nhẹ thì sẽ mất hết tu vi làm một tiểu hồ bình thường,mãi mãi không thể tu thành người được nữa."_hắn trả lời không lạnh,không nhạt.
"Nếu ta biến thành một tiểu hồ bình thường...thì xin ngươi hãy giết chết ta đi...coi như đây là mong ước cuối cùng của ta."_hắn vẫn lặng đi không nói gì cả.
"Ta cầu xin người...Bạch Ngự Thần...xin ngươi!"_ta tiếp tục yếu ớt cầu xin hắn,ta thà chết còn hơn biến thành một tiểu hồ vô tâm vô phế,một tiểu hồ ngu ngốc...
Đây là lần thứ hai ta kêu tên hắn,lần thứ nhất là lúc ta tỉnh lại...cũng là lần đầu tiên gặp hắn.Đây là lần thứ hai và cũng là lần cuối cùng ta gọi tên hắn,ông trời đối với ta cũng thật bất công...Hắn không nhận ta làm đệ tử vì hắn chỉ có duy nhất một đệ tử là Linh nhi...mà hắn lại đi yêu chính đồ đệ của mình. Hắn không cho ta gọi tên hắn vì chỉ có Linh nhi mới được phép gọi,hắn không cho mọi người đến gần ngự hoa viên phía Đông vì đơn giản là đó là nơi Linh nhi rất thích...Tất cả những việc hắn làm đều là vì Linh nhi mà làm.Ngay cả việc cưu mang một viên nội đan là ta trong suốt hai năm qua cũng vậy.
"Được ta đáp ứng ngươi...Tuyết nhi,ta xin lỗi..."_hắn nói xong liền vận công chưởng thẳng vào ngực ta,vào trái tim đang bị ngàn nhát dao hằn lên...Ta phun ra một ngụm huyết,toàn thân rã rời nằm trên nền đất lạnh lẽo.Nhưng cái lạnh,cái đau đớn ấy vẫn không bao giờ bằng được nỗi đau trong lòng ta.Ta cảm thấy có một cỗ khí nóng truyền từ lục phủ ngũ tạng đến miệng ta,ta buộc phải há miệng ra.Viên nội đan màu đỏ sẫm đang bay ra khỏi miệng ta,nó từ từ đi đến bên tay hắn.
"Tuyết nhi...ta xin lỗi."_nói xong câu đấy,hắn chạy ra khỏi phòng.Ta đoán là hắn đi tìm Linh nhi.Bầu trời vẫn tối đen như cũ,tiểu Cúc từ cửa chạy vào khóc nức nở.
"Tuyết nhi cô nương...người không sao chứ?Người đừng làm ta sợ mà!"_ta cười khổ...thì ra trong thành Lam Dương này,người thật tâm đối đại tốt với ta chỉ có mình tiểu Cúc.Lúc này,ta rất muốn vươn tay lau nước mắt cho tiểu Cúc, nói ta không sao.Nhưng toàn thân ta bất động,ta nhìn thấy tay ta phủ một lớp lông màu trắng...Ta đã biến thành một tiểu hồ bình thường.Trước khi mất đi ý thức,ta nghe thấy tiếng ai đó gọi tên ta cùng tiếng khóc thương tâm của tiểu Cúc...
Tác giả :
Ngọc Vân Trần