Tinh Hỏa
Chương 131 131 Kim Sí Lạc Điểu
Hư ảnh lão nhân hiền từ mỉm cười nhận đủ ba lễ rồi tiêu thất, bên tai Đàm Phi còn văng vẳng tiếng nói trầm ấm:
- Thời Gian Thanh Lưu đích duyên kỳ ngộ!
Đàm chợt bừng tỉnh, thân hình gã vẫn đang ngồi trên tòa sen, tiếng hát đồng dao của Linh Đan vẫn đều đều bên tai.
Tiểu hài nữ ngồi ngay ngắn trên bệ đá tựa như chưa có điều gì xảy ra, sáu cái hư ảnh mờ ảo kia cứ thế im lìm nhập định như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Vậy là gã vừa mơ ngủ, giấc mơ chân thật đến kì lạ, gã vẫn nhớ như in câu nói kia, tuy khó hiểu nhưng rồi sẽ có kỳ ngộ.
‘Thời Gian Thanh Lưu’ trong lời nói của Chử tiên nhân không biết là thứ gì? Chắc chắn nó sẽ đem lại chuyện tốt lành cho gã, vậy từ giờ gã sẽ phải lưu tâm hơn nữa đến cái gọi là ‘Thời Gian Thanh Lưu’ mơ hồ đó.
Cảm giác ngồi tu luyện trên đài sen có phần thuận lợi hơn trong đầm Nhất Dạ, vậy là Đàm Phi tiếp tục đả tọa tham thiền nhập định.
Thần niệm gã chìm vào trạng thái vong ngã, bỏ đi mọi tạp niệm, đan điền như chiếc động không đáy hấp nạp linh khí đậm đặc trong phiến không gian ốc đảo.
Linh Đan đã bỏ đi chơi đùa cùng bầy Lạc Hồ Điệp, để mặc Đàm ngồi đó im lìm như một pho tượng.
Chỉ thấy linh khí huyễn hóa thành thực chất, chúng tựa như những làn khói mờ ảo vấn vít quanh thân ảnh mặt sẹo.
Thời gian cứ thế trôi đi không thể đoán định, Đàm liên tục phục dụng Tề Thái Đan và Thanh Tâm Đan.
Thần niệm lực của gã lúc này đã rất mạnh mẽ, phải nói Thanh Tâm Đan cực phẩm do ‘tiểu nha đầu’ chế ra có công hiệu vượt trội, nó đã tiệm cận đẳng cấp của Linh Đan hạ phẩm một vòng xuyến.
Còn nữa, Tề Thái Đan có dược lực mạnh ghê gớm, pháp lực trong thể nội đã trở nên đặc quánh, gã có thể bắt đầu kết đan ngay từ bây giờ.
Thế nhưng gã cũng chưa có vội bắt tay ngay vào công cuộc phá cảnh, cần phải chuẩn bị một số thứ chu toàn.
Gã biết lần này phá cảnh lên Đại Linh Sư sẽ cực kỳ khó khăn, không có chuyện dễ dàng như khi phá cảnh lên thần thú cấp ba dạo trước.
Đàm Phi đình chỉ tu luyện, gã vội vã chạy thẳng lên phong đình tìm kiếm Linh Đan tiểu hài nữ.
Thần niệm cực kỳ mẫn cảm của gã đã cảm ứng được điểm bất thường tại tòa phong đình rồi.
Bầy Hồ Điệp lít nhít đậu trên mái đình tạo lên cảnh tượng đẹp mê luyến, đám Nhuận Hỏa Trùng lại bị một phen nháo nhác trực phá túi linh thú mà ra.
Linh Đan nằm ườn trên bàn đá, cặp chân nhỏ xinh khua khoắng trong không khí, hai tay chống cằm nhìn vào tụ linh tiểu trận không chớp mắt.
Điều khiến Đàm kinh ngạc chính là quả trứng ở trong trận pháp đang có động tĩnh.
Trứng kia tự rung rinh nhẹ nhẹ, bên trong phát sáng mờ mờ khiến lớp vỏ trứng tựa như một chiếc đèn lồng có sắc vàng kim.
Cả Đàm Phi và Linh Đan không hẹn cùng đưa mắt nhìn nhau, cả hai cùng nín thở chờ đợi.
Ánh sáng bên trong quả trứng bắt đầu nhấp nháy liên hồi, từng đoàn linh văn mờ ảo xuất hiện trong tiểu trận tụ linh vờn quanh vỏ trứng, chúng cứ thế tiềm nhập vào lớp vỏ trơn nhẵn tựa như trâu đất xuống biển, cảnh tượng thập phần quỷ dị.
Bất chợt Linh Đan cất tiếng tò mò:
- Đại thúc! Người đoán xem đây là chim hay thú?
Đàm lắc đầu không dám chắc:
- Có lẽ là chim, vị bằng hữu của ta thấy nó trên một ngọn núi…
- Như thế cũng không thể khẳng định đây là chim, ta tò mò muốn chết đi…
Quả trứng càng rung lắc dữ dội, hẳn là sinh vật bên trong chuẩn bị phá vỏ mà ra.
“Rắc…”
Một vết rạn ngoằn ngoèo như tia sét mảnh mai vẽ lên bề mặt vỏ trứng, rồi nó bắt đầu lan rộng dần.
“Cạch…”
Một cái đầu gà con nhô ra khỏi lớp vỏ trứng vừa vỡ, nó nháo nhác nhìn quanh đánh giá hoàn cảnh.
Bất giác trông thấy Đàm Phi, ‘gà con’ lắc lắc quẫy đảo thân dưới vài cái, toàn bộ vỏ trứng vỡ vụn, hiển lộ một chú gà với lớp lông tơ vàng óng, điểm nhấn duy nhất chính là chín cọng lông đuôi đỏ thắm.
Linh Đan chợt hét lên kinh hãi:
- Kim Sí Lạc Điểu!? Cổ đại linh cầm sinh ra từ hỗn độn.
Khí huyết trong người Đàm Phi nhộn nhạo.
Kim Sí Lạc Điểu là thứ gì chứ? Gã chỉ biết có giống loài Lạc Điểu từng xuất hiện và tuyệt chủng tại Việt Quốc từ thời thái cổ, chưa bao giờ nghe đến bốn từ ‘Kim Sí Lạc Điểu’ cả.
‘Gà con’ sau khi phá trứng bắt đầu lon ton chạy lại dưới chân Đàm, nếu không phải có chín cọng lông đuôi đỏ thắm, Đàm đã tưởng nó chỉ là một chú gà phổ thông chỉ để nuôi lớn rồi giết thịt.
Gã vội cúi xuống xòe bàn tay ra, do đã trích huyết nhận chủ nên gà con không hề tỏ ra sợ hãi, nó nhảy tót lên lòng bàn tay gã, cái mỏ vàng kim há ra kêu ‘chiếp chiếp’ thập phần đáng yêu sinh động.
Linh Đan đã động tâm lắm rồi, nàng ta nhảy khỏi bàn đá đến bên Đàm, hai bàn tay xoắn xoắn vào nhau, cười híp cả mắt:
- Đại thúc…! Đại thúc cho ta mượn gia hỏa này chơi một lúc nha!
Đàm Phi nâng niu gà con trên tay, ánh mắt tỏ ra cực kỳ đa nghi, gã không vội trả lời ‘nhã ý’ của Linh Đan.
Tay gã vuốt ve lớp lông tơ mượt mà trên thân Kim Sí, miệng lẩm nhẩm:
- Từ giờ ngươi sẽ là bằng hữu của ta, vậy gọi ngươi là Kim Việt nhé!?
Kim Sí tỏ ra linh thông cực độ, nó vẫy cánh cụt lủn chạy vòng quanh trên tay gã, mỏ không ngừng phát ra những tiếng ‘chiếp chiếp’ lảnh lót.
Đàm mặc kệ ánh mắt thèm thuồng của Linh Đan, gã thu hồi tiểu trận lại, lật tay lây ra một số linh tài bộ phận yêu thú, toàn những yêu thú do gã đánh chết, dứ dứ trước mặt Kim Việt thử xem nó có hứng thú với chúng.
Kim Việt quay mặt đi, lại còn chổng đít về phía mấy thứ tạp nham của gã đưa ra.
Thái độ phản ứng như vậy cũng thật là bá đạo quá đi mất.
Linh Đan không nhịn được phá lên cười, nàng ta chớp cơ hội xòe ra một đống hạt giống linh thảo, ánh mắt chớp động cực kỳ câu dẫn.
Kim Việt run lên khi thấy đám hạt giống, điều này chứng tỏ nó đã động tâm với đồ vật của Linh Đan.
Tuy nhiên, nó còn chưa dám làm ra chuyện manh động.
Gà kia ngoái đầu lại chớp chớp mắt nhìn Đàm, rõ ràng là nó còn biết tôn ti trật tự trước chủ nhân, quả đúng là huyết mạch cổ thú có phần khác biệt rất lớn so với thú phổ thông.
Đàm thả Kim Việt xuống đất, gật gật đầu với nó khích lệ:
- Gia hỏa này thật có ý tứ… lên đi, ta cho phép!
Kim Việt chỉ chờ có vậy, nó vội lon ton chạy lại chỗ Linh Đan, nhảy tót lên tay nàng mổ lia lịa vào đống hạt giống.
Cuối cùng thì bản năng đã chiến thắng sự kiêng kị, dù sao thì cổ điểu này cũng vừa mới nở, linh trí tuy cao nhưng vẫn bị mồi ngon dụ khị.
Đàm Phi tỏ ra khó tính đầy thủ đoạn:
- Tạm thời cho tiểu nha đầu ngươi mượn Kim Việt một đoạn thời gian, thế nhưng việc gì cũng phải có đi có lại sòng phẳng.
Hiện ta đang cần một loại đan dược hỗ trợ phá cảnh lên Đại Linh Sư, ngươi có thể…
Còn chưa để Đàm nói hết câu, Linh Đan vội cắt lời:
- Đại thúc thật tham lam quá độ.
Chử Xá Tửu chủ nhân để lại vẫn còn, chừng ấy là đủ để người phá cảnh rồi!
Đàm Phi lắc đầu:
- Cơ thể ta như thế nào ta biết, chỉ nửa bình Chử Xá thôi chưa đủ, vẫn cầu thêm một loại đan dược phá cảnh nữa mới yên tâm được.
Tâm ma trong ta rất nặng, chín phần sẽ không thể vượt qua cửa ải này.
Linh Đan lắc đầu:
- Đại thúc hà tất phải lo lắng quá độ, khẳng định sẽ không có thất bại.
Thôi ta đi chơi đây, chúc người mã đáo thành công, hắc hắc…
Nói rồi Linh Đan ôm Kim Việt chạy vội đi, để lại Đàm Phi đứng đó tiu nghỉu.
Đàm Phi trở lại khoảng sân nơi Chử Đạo Thiên giảng đạo, an tọa trên đài sen của mình ổn định tâm cảnh.
Mặc dù gã vẫn không có nắm chắc việc phá cảnh, nhưng thời điểm này là lúc thích hợp, không thể trần trừ thêm nữa.
Bầu trời ốc đảo thêm một lần nữa xuất hiện dị tượng.
Linh khí hội tụ trên đỉnh Quỳnh Viên Sơn dày đặc, chúng tạo thành một đám mây ngũ sắc xoay chầm chậm rất khủng bố, đâu đó còn nhá lên vài lằn sét trắng lòa.
Đàm Phi đưa bình Chử Xá Tửu lên đớp một ngụm lớn, dược lực vô cùng nóng bỏng và mạnh mẽ kích phát thêm khả năng hấp thụ linh khí.
Đây đang hồi khẩn yếu nhất ở giai đoạn kết thành Kim Đan.
Lực lượng pháp lực trong đan điền cô đặc đến cực điểm, chúng vón thành một khối cầu lớn ngũ sắc dần dần biến cứng.
Bằng tất cả kiến thức Đàm có được, gã lẩm nhẩm khẩu quyết để gia cố pháp lực chuyển sang thể rắn, công việc có vẻ khá thuận lợi, nhưng gã hiểu rằng thời điểm mấu chốt quyết định thành bại vẫn chưa đến.
Vầng mây ngũ sắc trên thiên không bắt đầu vần vũ nhanh dần, bốn luồng linh lực đại biểu cho Kim, Mộc, Thủy và Hỏa trong đó bắt đầu buông xuống Nê Hoàn Cung trên đỉnh đầu Đàm Phi.
Đan Điền của gã tựa như một hắc động cắn nuốt toàn bộ nguồn linh khí bổ sung này.
Kim Đan sắp thành, màu vàng bắt đầu le lói trong khối giả đan, chỉ còn một bước nữa thôi…
Linh Đan bỗng từ đâu chạy đến, gã còn cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng thân thuộc ẩn hiện trong phiến không gian này.
Linh Đan đưa bàn tay nhỏ xinh ôm ngực thở hổn hển:
- Đại thúc! Dưới núi có một vị cô nương xinh đẹp cầu kiến.
Nàng ta nói đã thoát khỏi luân hồi, chạy từ U Minh Chi Địa đến đây cầu ngài đi cứu nhi tử của ngài…
Đàm Phi chết lặng, Tú Tú sao lại có thể đến được đây? Chính tay gã đã chôn cất nàng, U Minh Địa còn chưa biết có thật hay không? nhưng quả thực khí tức quen thuộc của vị đạo lữ không thể sai được.
Tâm trạng còn đang rối bời, mùi u hương quen thuộc đã đến rất gần.
Cẩm Tú Tú yêu kiều xuất hiện trong sân, vẻ mặt nàng khá tiều tụy nhưng vẫn toát lên sự sắc sảo đầy anh khí.
Đôi mắt rưng rưng mọng nước mấp máy nhìn bóng dáng gã, thiên ngôn vạn ngữ muốn nói nhưng chẳng thể thốt ra, hai người cứ vậy lặng lẽ nhìn nhau.
Linh Đan biết ý vội ôm Kim Sí bỏ đi, để lại đôi đạo lữ trẻ giữa không gian tràn ngập ý tứ sâu nặng.
- Nàng sao lại đến được đây? Liệu có phải ta đang mơ? - Đàm thảng thốt hướng Tú Tú cất tiếng.
Tú Tú bắt đầu khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc tuôn rơi, nàng bước nhanh đến bên gã, miệng nói dồn dập:
- Chuyện dài dòng lắm, chỉ biết thiếp đã thoát được kiếp nạn, được Chử Đạo Tổ cứu vớt đưa về đây, nhưng vẫn còn hài tử đang bị bắt làm con tin ở tại U Minh.
Hai ta nên chạy đến đó cứu lấy hài nhi bé bỏng…