Tình Hận
Chương 35
-Hạ Cơ,nàng đến tìm Thuần vương hay Thuần vương đến tìm nàng?
Trác Dạ Hàn lúc nào cũng lo sợ Vũ Hạo sẽ tiết lộ thân phận thật của Diễm Cơ. Hắn tối kỵ không muốn để nàng tiếp xúc với Vũ Hạo,muốn đuổi Vũ Hạo đi càng sớm càng tốt.Vậy mà nàng vừa rời khỏi hắn,Trác Vũ Hạo đã thừa thời cơ chạy đến phá.
-Thuần vương gặp nàng làm gì?-Dạ Hàn sốt ruột hỏi lại.
Nàng bình tĩnh trả lời:
-Thuần vương tình cờ gặp ta khi đi dạo,cũng chỉ nói vài ba câu xã giao bình thường mà thôi.
-Vậy...vậy à?!
Hắn không dám hỏi thêm sợ nàng nghi ngờ,mặc dù rất muốn biết "vài ba câu xã giao bình thường" ấy là gì.
Nếu Trác Vũ Hạo cứ lưu lại hoàng cung e là sớm muộn gì mọi việc cũng bại lộ, nên đuổi về Yên Châu càng sớm càng tốt nhưng lại vướng vào huý nhật của tiên đế,đuổi đi vào lúc này có phần không thoả đáng cho lắm.
-Dạ Hàn,chàng đang nghĩ gì thế?
Hắn giật mình,nhìn nàng mỉm cười:
-Không có gì.Chúng ta ngồi đây lâu như vậy,nàng thấy chán rồi phải không?Ta bế nàng về tẩm điện nhé !
-A...khoan...
Trác Diễm Cơ chưa kịp phản đối,cơ thể đã bị nhấc bổng lên bằng đôi tay rắn chắc của hắn.Dạ Hàn nhìn vẻ luống cuống đáng yêu kia,không kìm được cúi xuống hôn lên môi nàng.
Dạ Hàn ngủ say rồi.
Trác Diễm Cơ ngồi trên giường nhìn hắn một lúc lâu.Nàng đứng dậy kéo rèm lại,tiến đến cửa sổ ngắm trăng.Một bóng người kéo dài trên mặt đất thành một vệt đen dài ngoằng đáng sợ.
-Hiền phi nương nương !
Chủ nhân của chiếc bóng ló mỉm cười với nàng.Là cận vệ của Thuần vương-Xung Tự.Nàng thấy nửa đêm y mò đến điện Cẩm Ngọc là quá to gan,lỡ người thức không phải là nàng thì chưa biết số phận của y sẽ ra sao.Diễm Cơ đưa mắt liếc qua phía giường ngủ,sau lớp rèm mỏng Trác Dạ Hàn vẫn đang say sưa ngủ,hơi thở nhè nhẹ và đều đặn,có vẻ như rất thoải mái.
Xung Tự vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề sợ ai đó đi ngang qua bắt gặp lảng vảng ở đây.Nàng vén tóc nghiêng người thì thầm:
-Ngươi đến đây làm gì?
-Nương nương biết tiểu nhân?-Y hỏi.
-Ta thấy ngươi ở Khuyết lầu cùng với Thuần vương.Người lúc nào cũng như cái bóng của Thuần vương không phải là cận vệ Xung Tự trung thành thì còn ai vào đây nữa?
Xung Tự ngây người ra một lát,xong đó y lại cười cười:
-Không ngờ lại khiến nương nương để ý.Tiểu nhân quả thật có phúc.Có một điều tiểu nhân mạo muội muốn đến thỉnh nương nương.
Nàng nhướn mày dò hỏi:
-Ban ngày ta rảnh rỗi,bao nhiêu thời điểm thích hợp thì không hỏi,đến tối mới thấy thích hợp để hỏi à?!
-Đúng là ban ngày không tiện,tiểu nhân mặt dày đêm hôm mò đến điện Cẩm Ngọc,mong nương nương lượng thứ. Định phiền nương nương một lát nhưng tiểu nhân nào ngờ Hoàng thượng cũng ở đây.
-Dạ Hàn ở đây thì làm sao?Ngươi sợ điều sắp nói là bí mật không thể tiết lộ cho người khác?Mà,nói với ta,ngươi không sợ ta nói cho người khác à?!
Xung Tự thấy khi ở Khuyết lầu nàng mang một bộ mặt,khi không có người lại còn bộ mặt khác nữa.Có vẻ không khó đối phó cho lắm,chỉ cần lựa lời mà nói.Xung Tự thoáng nghĩ trong đầu.Y chưa từng gặp trường hợp nào mới rơi xuống nước có một chút đã mất trí nhớ,dù cơ thể nàng bẩm sinh yếu ớt cũng chưa đến mức ấy,vì vậy hôm nay y đến đây là để xác nhận.Một phần nhỏ là vì Vũ Hạo,phần chính là cho kế hoạch mà y dày công chuẩn bị.
-Tiểu nhân theo Thuần vương đã lâu biết Hoàng thượng và Thuần vương có một hoàng muội-Cửu Quận chúa Trác Diễm Cơ.Tiểu nhân theo Thuần vương đến Yên Châu đã lâu không gặp,dịp này trở về Cửu Quận chúa mất tích,Hoàng thượng lại nạp thêm nương nương. Điều đáng nói ở đây là nương nương có dung mạo y hệt Quận chúa Diễm Cơ.Chẳng hay trên đời lại có sự trùng hợp đến thế?!
Sắc mặt nàng hơi tái đi,không biết vì gặp gió đêm hay vì lời nói của Xung Tự vừa nãy.Nàng thu người lại,dựa đầu vào khung cửa sổ,im lặng nhìn y mà không nói gì.Y cũng nhìn lại.Bốn mắt nhìn nhau.Cuối cùng nàng thở hắt một tiếng,khoanh tay trước ngực,bảo:
-Ý ngươi rốt cuộc là như thế nào?
-Chẳng gì cả,tiểu nhân chỉ thắc mắc vậy thôi.Cửu Quận chúa đã đi đâu? Nương nương không rõ cũng không thể trách nhưng nương nương là ai chỉ mình mình biết rõ.
Trác Diễm Cơ chưa kịp phản ứng đã bị tiếng y phục sột soạt làm cho giật mình. Trác Dạ Hàn tỉnh giấc.Hắn nhanh tay vén rèm lên.
-Nàng đang làm gì vậy?
Cơ thể nàng cứng đơ trong chốc lát, chỉ một việc ngoái đầu lại cũng khó khăn. Dạ Hàn y phục còn chưa thèm chỉnh lại,tiến đến ôm nàng.Diễm Cơ nuốt khan,hơi liếc về phía sau.
Xung Tự đã biến mất tự lúc nào.
-Dạ...Dạ Hàn,ta đứng hóng gió.
Hắn áp người vào lưng nàng,đôi tay ôm nàng chặt hơn:
-Có ai như nàng nửa đêm đứng hứng gió không?Xem này,tay tê cóng rồi, không thèm chú ý lấy thêm áo khoác nữa.
Dạ Hàn xót xa nắm lấy đôi tay lạnh buốt của Diễm Cơ.Nhiệt độ nơi lòng bàn tay dần dần sưởi ấm tay nàng. Nàng chưa kịp nói gì,hắn đã đóng sầm hai cánh cửa sổ,kéo nàng áp sát tường.
Hắn cao hơn nàng rất nhiều,nàng chỉ đứng đúng đến ngực hắn,lúc này do mới ngủ dậy nên y phục chưa đàng hoàng,không biết hắn vô tình hay cố ý để lộ nửa thân trên cho nàng thấy. Từng lọn tóc đen tuyền rủ xuống vai, quấn quýt cùng mái tóc mềm mại của nàng như dây tơ buộc hai người lại với nhau.Hơi thở dồn dập bên tai,Diễm Cơ ngước lên nhìn hắn,trông có vẻ bình thản nhưng tim đang đánh trống thình thịch trong lồng ngực.Giọng hắn khàn khàn:
-Nàng không ngủ được?
Nàng cúi gằm xuống,mím môi khẽ lắc đầu.Dạ Hàn cúi sát xuống,lần tìm đến tai nàng cắn mút.Nàng cắn môi, cơ thể mềm nhũn suýt nữa không đứng vững. Dạ Hàn thấy phản ứng này vô cùng thích thú,bàn tay không an phận luồn vào bên trong áo,chạm vào tấm lưng mịn màng như ngọc của nàng.Diễm Cơ run lên.
Hắn chuyển từ tai xuống cổ nàng,lại ngược lên môi nàng,mạnh mẽ chiếm hữu.Đầu lưỡi tách hai hàm răng đều đặn,xâm nhập vào trong khoang miệng đùa giỡn với lưỡi nàng.Diễm Cơ không thể chịu nổi,nàng sợ rằng thêm một giây nữa đầu óc nàng sẽ bị dục vọng làm cho lu mờ,vội vàng cựa quậy,tiếc là hai tay đã bị giữ chặt,chân cũng đã bị kẹp lại,thực sự không còn cách nào thoát thân.Bỗng nàng sực nhận ra chiếc lưỡi đang ngọ nguậy trong miệng mình,lấy hết sức cắn thật mạnh.
Vị máu tanh tràn ngập khoang miệng.
Dạ Hàn bị cắn bất ngờ vội buông nàng ra,tay sờ đầu lưỡi,ngón tay dính đầy máu tươi.
Hắn vừa bị nàng cắn.
Dạ Hàn lùi lại vài bước còn nàng thẫn thờ dựa sát vào tường,từ từ ngồi thụp xuống.
Hắn đứng chôn chân tại chỗ,muốn tiến lên nhưng không dám.Diễm Cơ bó gối ngồi lặng lẽ.Không một tiếng thở mạnh.
-Hạ Cơ...-Giọng hắn nhỏ như tiếng muỗi.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn,ánh mắt trống rỗng.Dạ Hàn lặng im một lúc, sau đó đưa tay ra xoa đầu nàng giống khi còn nhỏ:
-Xin lỗi,nàng không thích,ta sẽ không bao giờ làm như thế nữa.
Những ngày tiếp theo,Trác Dạ Hàn buổi sáng ở điện Cẩm Ngọc bầu bạn với nàng,ban đêm về điện Vĩ Tuyên giống lúc trước.Từ sau đêm hôm đó, hắn đã tuyệt đối tự nhủ sẽ không chạm đến nàng hay làm nàng bị tổn thương nữa.Chỉ cần ngày ngày có thể bầu bạn bên nàng,nghe nàng gọi hai tiếng "Dạ Hàn" là đã mãn nguyện rồi.
Còn Lục Nương,thỉnh thoảng Diễm Cơ cũng bắt gặp.Nàng ta bị phân đi nơi khác,bận rộn suốt ngày,gặp lại nàng cũng chỉ nghiêng đầu cười cười rồi vội vã đi ngay.Dù hơi nhớ Lục Nương nhưng Mẫu Đơn hầu hạ nàng rất tốt, lúc nào cũng cười nói niềm nở với nàng,chỉ có một điều khiến Diễm Cơ không vừa ý là Mẫu Đơn cứ như cái đuôi lẽo đẽo theo sau,cảm giác như bị giám sát 24/24.
Thuần vương,mỗi khi nhìn thấy đều không nói gì,chỉ nhìn nàng với ánh mắt bi ai,xót xa đến thấu tận tâm can.Nàng nhắm mắt làm ngơ.
Giỗ tiên đế sắp đến,Trác Dạ Hàn bận tối mắt tối mũi,năm ngày rồi chưa tìm đến nàng.Lương công công đến kể lể rằng hắn dù công việc ngập đầu nhưng không quên nhắc lão báo cho nàng hay một tiếng.Trác Diễm Cơ không để ý lắm,chỉ là một người thường hay xuất hiện trước mặt bỗng dưng không thấy đến nữa,hơi trống trải.
-Hoàng thượng dặn nương nương phải nhớ giữ gìn sức khoẻ,ban đêm đừng ra ngoài kẻo nhiễm phong hàn mang bệnh trong người.Với lại lúc nào mọi việc đã thu xếp ổn thoả,Hoàng thượng sẽ lập tức đến thăm nương nương.
Mẫu Đơn đứng sau lưng nàng khúc khích cười:
-Lương công công,Hoàng thượng thật là,ngày nào cũng kêu công công chạy đi chạy lại thế này ! Công công cứ bảo Hoàng thượng yên tâm,có nô tỳ hầu hạ nương nương rồi mà.
Lương công công nhăn mặt:
-Ngươi chỉ mau miệng,nương nương còn chưa mở lời đã bị ngươi cướp lời rồi.
Đoạn lão quay qua Diễm Cơ:
-Nương nương,công việc còn nhiều,lão nô không dám làm phiền nương nương nữa.Lão nô xin phép cáo lui.
-Phiền công công rồi.
Lương công công nhấc gót rời đi,cây phất trần giắt ngang hông đung đưa theo bước một.Mẫu Đơn nhìn theo,ghé tai nàng thì thầm:
-Nương nương,nô tỳ thấy ngày nào Hoàng thượng cũng đến,giờ không gặp nương nương thực sự không nhớ sao?
-Nhớ?!Quả là rất nhớ ! Thật mong sớm đến lễ huý nhật tiên đế.Đúng không, Mẫu Đơn?!
Mẫu Đơn đứng sau lưng nàng gật lấy gật để,không để ý trên khuôn mặt kiều diễm kia đang vẽ lên một nụ cười khuynh thành đầy ẩn ý.
Trác Dạ Hàn lúc nào cũng lo sợ Vũ Hạo sẽ tiết lộ thân phận thật của Diễm Cơ. Hắn tối kỵ không muốn để nàng tiếp xúc với Vũ Hạo,muốn đuổi Vũ Hạo đi càng sớm càng tốt.Vậy mà nàng vừa rời khỏi hắn,Trác Vũ Hạo đã thừa thời cơ chạy đến phá.
-Thuần vương gặp nàng làm gì?-Dạ Hàn sốt ruột hỏi lại.
Nàng bình tĩnh trả lời:
-Thuần vương tình cờ gặp ta khi đi dạo,cũng chỉ nói vài ba câu xã giao bình thường mà thôi.
-Vậy...vậy à?!
Hắn không dám hỏi thêm sợ nàng nghi ngờ,mặc dù rất muốn biết "vài ba câu xã giao bình thường" ấy là gì.
Nếu Trác Vũ Hạo cứ lưu lại hoàng cung e là sớm muộn gì mọi việc cũng bại lộ, nên đuổi về Yên Châu càng sớm càng tốt nhưng lại vướng vào huý nhật của tiên đế,đuổi đi vào lúc này có phần không thoả đáng cho lắm.
-Dạ Hàn,chàng đang nghĩ gì thế?
Hắn giật mình,nhìn nàng mỉm cười:
-Không có gì.Chúng ta ngồi đây lâu như vậy,nàng thấy chán rồi phải không?Ta bế nàng về tẩm điện nhé !
-A...khoan...
Trác Diễm Cơ chưa kịp phản đối,cơ thể đã bị nhấc bổng lên bằng đôi tay rắn chắc của hắn.Dạ Hàn nhìn vẻ luống cuống đáng yêu kia,không kìm được cúi xuống hôn lên môi nàng.
Dạ Hàn ngủ say rồi.
Trác Diễm Cơ ngồi trên giường nhìn hắn một lúc lâu.Nàng đứng dậy kéo rèm lại,tiến đến cửa sổ ngắm trăng.Một bóng người kéo dài trên mặt đất thành một vệt đen dài ngoằng đáng sợ.
-Hiền phi nương nương !
Chủ nhân của chiếc bóng ló mỉm cười với nàng.Là cận vệ của Thuần vương-Xung Tự.Nàng thấy nửa đêm y mò đến điện Cẩm Ngọc là quá to gan,lỡ người thức không phải là nàng thì chưa biết số phận của y sẽ ra sao.Diễm Cơ đưa mắt liếc qua phía giường ngủ,sau lớp rèm mỏng Trác Dạ Hàn vẫn đang say sưa ngủ,hơi thở nhè nhẹ và đều đặn,có vẻ như rất thoải mái.
Xung Tự vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề sợ ai đó đi ngang qua bắt gặp lảng vảng ở đây.Nàng vén tóc nghiêng người thì thầm:
-Ngươi đến đây làm gì?
-Nương nương biết tiểu nhân?-Y hỏi.
-Ta thấy ngươi ở Khuyết lầu cùng với Thuần vương.Người lúc nào cũng như cái bóng của Thuần vương không phải là cận vệ Xung Tự trung thành thì còn ai vào đây nữa?
Xung Tự ngây người ra một lát,xong đó y lại cười cười:
-Không ngờ lại khiến nương nương để ý.Tiểu nhân quả thật có phúc.Có một điều tiểu nhân mạo muội muốn đến thỉnh nương nương.
Nàng nhướn mày dò hỏi:
-Ban ngày ta rảnh rỗi,bao nhiêu thời điểm thích hợp thì không hỏi,đến tối mới thấy thích hợp để hỏi à?!
-Đúng là ban ngày không tiện,tiểu nhân mặt dày đêm hôm mò đến điện Cẩm Ngọc,mong nương nương lượng thứ. Định phiền nương nương một lát nhưng tiểu nhân nào ngờ Hoàng thượng cũng ở đây.
-Dạ Hàn ở đây thì làm sao?Ngươi sợ điều sắp nói là bí mật không thể tiết lộ cho người khác?Mà,nói với ta,ngươi không sợ ta nói cho người khác à?!
Xung Tự thấy khi ở Khuyết lầu nàng mang một bộ mặt,khi không có người lại còn bộ mặt khác nữa.Có vẻ không khó đối phó cho lắm,chỉ cần lựa lời mà nói.Xung Tự thoáng nghĩ trong đầu.Y chưa từng gặp trường hợp nào mới rơi xuống nước có một chút đã mất trí nhớ,dù cơ thể nàng bẩm sinh yếu ớt cũng chưa đến mức ấy,vì vậy hôm nay y đến đây là để xác nhận.Một phần nhỏ là vì Vũ Hạo,phần chính là cho kế hoạch mà y dày công chuẩn bị.
-Tiểu nhân theo Thuần vương đã lâu biết Hoàng thượng và Thuần vương có một hoàng muội-Cửu Quận chúa Trác Diễm Cơ.Tiểu nhân theo Thuần vương đến Yên Châu đã lâu không gặp,dịp này trở về Cửu Quận chúa mất tích,Hoàng thượng lại nạp thêm nương nương. Điều đáng nói ở đây là nương nương có dung mạo y hệt Quận chúa Diễm Cơ.Chẳng hay trên đời lại có sự trùng hợp đến thế?!
Sắc mặt nàng hơi tái đi,không biết vì gặp gió đêm hay vì lời nói của Xung Tự vừa nãy.Nàng thu người lại,dựa đầu vào khung cửa sổ,im lặng nhìn y mà không nói gì.Y cũng nhìn lại.Bốn mắt nhìn nhau.Cuối cùng nàng thở hắt một tiếng,khoanh tay trước ngực,bảo:
-Ý ngươi rốt cuộc là như thế nào?
-Chẳng gì cả,tiểu nhân chỉ thắc mắc vậy thôi.Cửu Quận chúa đã đi đâu? Nương nương không rõ cũng không thể trách nhưng nương nương là ai chỉ mình mình biết rõ.
Trác Diễm Cơ chưa kịp phản ứng đã bị tiếng y phục sột soạt làm cho giật mình. Trác Dạ Hàn tỉnh giấc.Hắn nhanh tay vén rèm lên.
-Nàng đang làm gì vậy?
Cơ thể nàng cứng đơ trong chốc lát, chỉ một việc ngoái đầu lại cũng khó khăn. Dạ Hàn y phục còn chưa thèm chỉnh lại,tiến đến ôm nàng.Diễm Cơ nuốt khan,hơi liếc về phía sau.
Xung Tự đã biến mất tự lúc nào.
-Dạ...Dạ Hàn,ta đứng hóng gió.
Hắn áp người vào lưng nàng,đôi tay ôm nàng chặt hơn:
-Có ai như nàng nửa đêm đứng hứng gió không?Xem này,tay tê cóng rồi, không thèm chú ý lấy thêm áo khoác nữa.
Dạ Hàn xót xa nắm lấy đôi tay lạnh buốt của Diễm Cơ.Nhiệt độ nơi lòng bàn tay dần dần sưởi ấm tay nàng. Nàng chưa kịp nói gì,hắn đã đóng sầm hai cánh cửa sổ,kéo nàng áp sát tường.
Hắn cao hơn nàng rất nhiều,nàng chỉ đứng đúng đến ngực hắn,lúc này do mới ngủ dậy nên y phục chưa đàng hoàng,không biết hắn vô tình hay cố ý để lộ nửa thân trên cho nàng thấy. Từng lọn tóc đen tuyền rủ xuống vai, quấn quýt cùng mái tóc mềm mại của nàng như dây tơ buộc hai người lại với nhau.Hơi thở dồn dập bên tai,Diễm Cơ ngước lên nhìn hắn,trông có vẻ bình thản nhưng tim đang đánh trống thình thịch trong lồng ngực.Giọng hắn khàn khàn:
-Nàng không ngủ được?
Nàng cúi gằm xuống,mím môi khẽ lắc đầu.Dạ Hàn cúi sát xuống,lần tìm đến tai nàng cắn mút.Nàng cắn môi, cơ thể mềm nhũn suýt nữa không đứng vững. Dạ Hàn thấy phản ứng này vô cùng thích thú,bàn tay không an phận luồn vào bên trong áo,chạm vào tấm lưng mịn màng như ngọc của nàng.Diễm Cơ run lên.
Hắn chuyển từ tai xuống cổ nàng,lại ngược lên môi nàng,mạnh mẽ chiếm hữu.Đầu lưỡi tách hai hàm răng đều đặn,xâm nhập vào trong khoang miệng đùa giỡn với lưỡi nàng.Diễm Cơ không thể chịu nổi,nàng sợ rằng thêm một giây nữa đầu óc nàng sẽ bị dục vọng làm cho lu mờ,vội vàng cựa quậy,tiếc là hai tay đã bị giữ chặt,chân cũng đã bị kẹp lại,thực sự không còn cách nào thoát thân.Bỗng nàng sực nhận ra chiếc lưỡi đang ngọ nguậy trong miệng mình,lấy hết sức cắn thật mạnh.
Vị máu tanh tràn ngập khoang miệng.
Dạ Hàn bị cắn bất ngờ vội buông nàng ra,tay sờ đầu lưỡi,ngón tay dính đầy máu tươi.
Hắn vừa bị nàng cắn.
Dạ Hàn lùi lại vài bước còn nàng thẫn thờ dựa sát vào tường,từ từ ngồi thụp xuống.
Hắn đứng chôn chân tại chỗ,muốn tiến lên nhưng không dám.Diễm Cơ bó gối ngồi lặng lẽ.Không một tiếng thở mạnh.
-Hạ Cơ...-Giọng hắn nhỏ như tiếng muỗi.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn,ánh mắt trống rỗng.Dạ Hàn lặng im một lúc, sau đó đưa tay ra xoa đầu nàng giống khi còn nhỏ:
-Xin lỗi,nàng không thích,ta sẽ không bao giờ làm như thế nữa.
Những ngày tiếp theo,Trác Dạ Hàn buổi sáng ở điện Cẩm Ngọc bầu bạn với nàng,ban đêm về điện Vĩ Tuyên giống lúc trước.Từ sau đêm hôm đó, hắn đã tuyệt đối tự nhủ sẽ không chạm đến nàng hay làm nàng bị tổn thương nữa.Chỉ cần ngày ngày có thể bầu bạn bên nàng,nghe nàng gọi hai tiếng "Dạ Hàn" là đã mãn nguyện rồi.
Còn Lục Nương,thỉnh thoảng Diễm Cơ cũng bắt gặp.Nàng ta bị phân đi nơi khác,bận rộn suốt ngày,gặp lại nàng cũng chỉ nghiêng đầu cười cười rồi vội vã đi ngay.Dù hơi nhớ Lục Nương nhưng Mẫu Đơn hầu hạ nàng rất tốt, lúc nào cũng cười nói niềm nở với nàng,chỉ có một điều khiến Diễm Cơ không vừa ý là Mẫu Đơn cứ như cái đuôi lẽo đẽo theo sau,cảm giác như bị giám sát 24/24.
Thuần vương,mỗi khi nhìn thấy đều không nói gì,chỉ nhìn nàng với ánh mắt bi ai,xót xa đến thấu tận tâm can.Nàng nhắm mắt làm ngơ.
Giỗ tiên đế sắp đến,Trác Dạ Hàn bận tối mắt tối mũi,năm ngày rồi chưa tìm đến nàng.Lương công công đến kể lể rằng hắn dù công việc ngập đầu nhưng không quên nhắc lão báo cho nàng hay một tiếng.Trác Diễm Cơ không để ý lắm,chỉ là một người thường hay xuất hiện trước mặt bỗng dưng không thấy đến nữa,hơi trống trải.
-Hoàng thượng dặn nương nương phải nhớ giữ gìn sức khoẻ,ban đêm đừng ra ngoài kẻo nhiễm phong hàn mang bệnh trong người.Với lại lúc nào mọi việc đã thu xếp ổn thoả,Hoàng thượng sẽ lập tức đến thăm nương nương.
Mẫu Đơn đứng sau lưng nàng khúc khích cười:
-Lương công công,Hoàng thượng thật là,ngày nào cũng kêu công công chạy đi chạy lại thế này ! Công công cứ bảo Hoàng thượng yên tâm,có nô tỳ hầu hạ nương nương rồi mà.
Lương công công nhăn mặt:
-Ngươi chỉ mau miệng,nương nương còn chưa mở lời đã bị ngươi cướp lời rồi.
Đoạn lão quay qua Diễm Cơ:
-Nương nương,công việc còn nhiều,lão nô không dám làm phiền nương nương nữa.Lão nô xin phép cáo lui.
-Phiền công công rồi.
Lương công công nhấc gót rời đi,cây phất trần giắt ngang hông đung đưa theo bước một.Mẫu Đơn nhìn theo,ghé tai nàng thì thầm:
-Nương nương,nô tỳ thấy ngày nào Hoàng thượng cũng đến,giờ không gặp nương nương thực sự không nhớ sao?
-Nhớ?!Quả là rất nhớ ! Thật mong sớm đến lễ huý nhật tiên đế.Đúng không, Mẫu Đơn?!
Mẫu Đơn đứng sau lưng nàng gật lấy gật để,không để ý trên khuôn mặt kiều diễm kia đang vẽ lên một nụ cười khuynh thành đầy ẩn ý.
Tác giả :
Tư Ngoạn Thuần Dương