Tinh Giới
Chương 268: Xúc xắc
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Sao Tiểu Linh lừa gạt chủ nhân được? Chế tạo một viên Độ Ách Kim Đan cần một ức duy giới lực.
Lâm Thiên giật mình kêu lên:
– Một ức duy! Tiểu Linh có lầm không? Vật nhỏ xíu vậy mà hết một ức duy giới lực?
Tiểu Linh cười tủm tỉm:
– Chủ nhân, chế tạo một vên Độ Ách Kim Đan có thể nháy mắt bổ sung toàn bộ tu vi tu chân giả Độ Kiếp Kỳ, không phải cục đất. Nếu chủ nhân muốn tiểu cục đất thì Tiểu Linh có thể dùng vài duy giới lực tạo ra cho chủ nhân.
Lâm Thiên bĩu môi nói:
– Miễn, không cần Tiểu Linh chế tạo cục đất, lúc nhỏ ta tự biết nặn rồi.
Ngẫm nghĩ lại Lâm Thiên cũng hiểu tại sao viên Độ Ách Kim Đan nho nhỏ cần nhiều giới lực như thế. Cao thủ Độ Kiếp Kỳ có tu vi cao thâm biết mấy, so với Lâm Thiên như trên trời và dưới đất. Bổ sung chân nguyên toàn thân cho cao thủ Độ Kiếp Kỳ thì đừng mơ dùng chút xíu năng lượng là xong. Một viên Độ Ách Kim Đan cuối cùng giá thành giao lên đến năm trăm vạn cực phẩm tinh thạch, nam nhân trung niên áo tím mua lấy. Nhìn bộ dạng đau lòng của nam nhân trung niên chắc đã dồn hết gia tài vào năm trăm vạn duy giới lực.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Năm trăm vạn cực phẩm tinh thạch khi hấp thu là năm mươi ức duy giới lực, có thể chế tạo năm mươi viên Độ Ách Kim Đan. A, lợi nhuận gấp năm mươi lần, mối làm ăn này được.
Nỗi buồn bực Độ Ách Kim Đan cần quá nhiều giới lực chế tạo thoáng chốc tan biến. Hiện tại Lâm Thiên có giới lực, còn mua hai món quà cho Thạch Huyên Hiên, tiếc rằng bản thân hắn không tìm được pháp bảo thích hợp. Lâm Thiên cần một pháp bảo bay, một thanh phi kiếm, nếu được thì còn cần pháp bảo phòng ngự, tính tới tính lui Lâm Thiên nhức cái đầu.
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Sao chủ nhân không tìm Ngân lão? Chắc Trân Kỳ các còn rất nhiều thứ không bày ra.
Mắt Lâm Thiên sáng rực, cách này hay.
Độ Ách Kim Đan bị người mua đi, hội đấu giá nhỏ xem như chấm dứt. Đa số người rời khỏi Trân Kỳ các, không nhiều người ở lại. Lâm Thiên và Linh Lạc là hai trong số đó. Lâm Thiên muốn tìm Ngân lão xem có pháp bảo nào thích ứng cho hắn dùng, Linh Lạc thì vì nàng mua Ẩm Huyết kiếm nên lão nhân áo bạc kêu nàng ở lại.
Lão nhân áo bạc kêu Linh Lạc xong lại gọi Lâm Thiên:
– Lâm tiểu hữu, không biết có thể cùng lại đây không?
– Ta?
Lâm Thiên liếc Linh Lạc giả nam trang, gật đầu nói:
– Được rồi.
Ba người vào một sảnh nhỏ bên cạnh đại sảnh tầng một, quả nhiên đẳng cấp cao hơn đại sảnh.
Lão nhân áo bạc nói:
– Vị công tử này, giữ công tử ở lại vì muốn nói Huyết Ẩm mà công tử đấu giá vốn Trân Kỳ các chúng ta đã giám định, đó chỉ là linh khí thượng phẩm. Nhưng lúc trước Lâm tiểu hữu nói với ta đó không phải linh khí thượng phẩm mà là ma khí.
– Chẳng lẽ Ngân lão không tin trình độ của mình và đại sư giám định của Trân Kỳ các sao? Lại đi tin tu chân giả Nguyên Anh kỳ nho nhỏ như hắn?
Linh Lạc nói câu đó lộ ra cao ngạo làm Lâm Thiên cau mày.
Lâm Thiên lạnh nhạt nói:
– Ngân lão, không cần nhiều lời, sự thực sẽ chứng minh tất cả. Huyết Ẩm bị phong ấn, mỗi giết một người, uống máu tươi là phong ấn sẽ thả lỏng một phần, đến cuối cùng không chừng sẽ phản phệ chủ nhân.
Linh Lạc lẩm bẩm:
– Hừ! Cho rằng mình là đại sư gì chắc? Lần trước còn mua một khối ngọc giản rách nát.
Linh Lạc cáo từ:
– Ngân lão, vãn bối xin đi trước, nếu thật sự là ma khí thì là vãn bối chiếm lợi Trân Kỳ các.
Tuy Ẩm Huyết kiếm rất có thể phản phệ nhưng nếu người sử dụng nó có tu vi cao thâm thì khả năng này cực nhỏ, lúc ấy ma khí phát huy ra uy lực không nhỏ.
Linh Lạc rời đi, Ngân lão nhìn chăm chú vào Lâm Thiên:
– Lâm tiểu hữu quen tiểu nha đầu kia?
Lâm Thiên nói:
– Xem như quen.
Nếu bảo không quen thì lần trước nàng đi theo hắn chạy một ngày, nhưng bảo quen thì Lâm Thiên chỉ biết cái tên Linh Lạc đó không phải tên thật của nàng. Lâm Thiên hoàn toàn không biết Linh Lạc có bối cảnh gì đó, hắn cũng không hứng thú biết.
Lão nhân áo bạc mỉm cười nói:
– Lâm tiểu hữu, lai lịch của nàng không nhỏ, nếu Lâm tiểu hữu là bằng hữu của nàng sẽ được lợi nhiều. Ha ha ha, ta đã quên, bằng vào năng lực của Lâm tiểu hữu e rằng không cần ai cho mình lợi ích gì.
Lâm Thiên nói:
– Ngân lão nói sai rồi, bây giờ ta cần Ngân lão cho chút lợi đây, ha ha. Ngân lão, mới rồi ta xem hết bốn tầng lầu nhưng không thấy vài món hợp ý, không biết Ngân lão có thể hỗ trợ nghĩ cách được không?
Ngân lão trầm ngâm một lúc, hỏi:
– Lâm tiểu hữu cần cái gì?
Lâm Thiên đáp:
– Một pháp bảo kiểu công kích, một pháp bảo kiểu phòng ngự, còn cần một pháp bảo bay.
Ngân lão cười nói:
– Lâm tiểu hữu, có một pháp bảo không biết Lâm tiểu hữu có thích không, là công phòng một thể, có thể chở người bay, tốc độ không chậm.
Lão nhân áo bạc lòng máy động, pháp bảo xuất hiện trong tay lão.
Lâm Thiên tròn xoe mắt nhìn thứ trong tay lão nhân áo bạc:
– Xúc xắc?
Thứ nằm trong tay lão nhân áo bạc là một hột xúc xắc, Lâm Thiên không biết nên nói cái gì, pháp bảo này thật là độc đáo.
– Khụ khụ, Lâm tiểu hữu, tuy ngoại hình pháp bảo này hơi kỳ lạ nhưng là một bảo khí cực phẩm. Sáu mặt có thể hiện ra công kích kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, lôi, có pháp thuật phòng ngự, bên trong còn một không gian cỡ căn phòng. Khi bay thì người dùng tiến vào trong pháp bảo, cực kỳ thoải mái an toàn.
Lão nhân áo bạc nói:
– Lâm tiểu hữu là khách quý của Trân Kỳ các, pháp bảo này coi như tặng cho Lâm tiểu hữu.
Lâm Thiên bĩu môi nói:
– Ngân lão nói thật với ta đi, thứ này có khuyết điểm gì? Nếu thật sự tốt như Ngân lão nói thì e rằng bây giờ đã không ở trong tay Ngân lão mà sớm bị người mua với giá cao.
Của rẻ là của thiu, huống chi còn là đồ tặng.
Lão nhân áo bạc mỉm cười nói:
– Lâm tiểu hữu, pháp bảo này có một khuyết điểm nhỏ là muốn phát động nó cần một loại pháp thuật, chủ nhân phải có thuộc tính đó.
Xúc xắc có thuộc tính đơn nhất, nếu là thân thể thuộc tính thủy, tu luyện công pháp thuộc tính thủy rồi cơ thể thuộc tính thủy càng rõ ràng. Pháp bảo này tuy có thể phát ra sáu loại pháp thuật nhưng đó là về lý thuật, sự thật là tu chân giả cầm xúc xắc thì chỉ có thể hiện ra pháp bảo thuộc tính bản thân, vậy nên giá trị của pháp bảo giảm thấp nhiều.
– Chủ nhân. Pháp bảo này cực kỳ thích hợp chủ nhân. Nên biết chủ nhân pháp khí hồn lực, thiên biến vạn hóa. Người khác không thể phát động sáu loại pháp thuật nhưng chủ nhân có thể!
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Về tốc độ thì tốc độ của pháp bảo này kém hơn pháp bảo bay cùng đẳng cấp khác, nhưng không thua gì pháp bảo bay bảo khí tượng phẩm.
Lâm Thiên vốn không định nhận nhưng nghe Tiểu Linh khuyên thì cười nói:
– Ngân lão, thứ này đã miễn phí vậy ta xin nhận, dù không có gì cần dùng nhưng bình thường cá cược với người, thắng ít tiền cũng không tệ.
Lão nhân áo bạc nói:
– Nếu bằng hữu cũ của ta biết ngươi dùng bảo bối hắn luyện ra để đánh bạc chắc trong lòng sẽ rất… vui.
Bằng hữu cũ của lão nhân áo bạc là con ma cờ bạc, nếu không làm sao luyện ra pháp bảo cá tính như vậy?
Luyện hóa pháp bảo mới cần thời gian, trong thế giới Tinh Giới tốc độ thời gian chảy mau gấp chục lần, Lâm Thiên chọn luyện hóa ở đây.
Lâm Thiên ném xúc xắc to cỡ bóng bàn, hỏi:
– Ngân lão, có thể sắp xếp chỗ cho ta luyện hóa thứ này không?
– Đương nhiên có thể!
Sau chín ngày trong Tinh Giới, Lâm Thiên đã luyện hóa xong xúc xắc.
Lâm Thiên ra khỏi phòng riêng lão nhân áo bạc sắp xếp cho, đi xuống lầu, vừa lúc gặp lão.
– Ngân lão, đa tạ đã sắp xếp cho, tiểu tử luyện hóa xong rồi, xin cáo từ.
Lão nhân áo bạc khó tin hỏi:
– Luyện hóa xong rồi sao?
Thứ bảo khí cực phẩm không dễ luyện hóa, đặc biệt Lâm Thiên chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ. Lão nhân áo bạc vốn nghĩ Lâm Thiên ít nhất cần ba, năm năm, không ngờ chưa đến mười ngày hắn đã xuất quan.
Lâm Thiên mỉm cười, ý niệm động, xúc xắc trồi lên từ lòng bàn tay hắn. Lão nhân áo bạc thấy cảnh đó liền hiểu dù hắn không luyện hóa hoàn toàn cũng không kém bao nhiêu, nếu không làm sao thu xúc xắc vào người được?
Lâm Thiên lên tiếng:
– Ngân lão, cáo từ!
Lâm Thiên vào không gian Tinh Giới, bỏ lại lão nhân áo bạc trợn mắt há hốc mồm nhìn khoảng không.
Lão nhân áo bạc thầm hoảng sợ:
– Người Nguyên Anh kỳ mà có thể nhảy vượt không gian sao? Trân Kỳ các có đặt kết giới!
Mục đích của Lâm Thiên đã hoàn thành, hắn muốn hù lão nhân áo bạc, không biểu hiện cao sâu khó dò thì trời biết sau này lão nhân áo bạc có vì đống lớn tiên tinh trong tay hắn mà nảy ý nghĩ gì không.
Trong không gian Tinh Giới, Dương Thi, Dương Tuyết cố gắng tu luyện, hắn không kêu hai người. Lâm Thiên nhìn bọn họ một lúc rồi ra khỏi không gian Tinh Giới. Vị trí Lâm Thiên xuất hiện là khu vực không người phía đông Bắc Kinh.
Lâm Thiên cau mày thầm nghĩ:
– Đưa hai pháp bảo cho Huyên Hiên trước hay đi Nhật Bản?
Lâm Thiên quyết định đi Nhật Bản trước, Thạch Huyên Hiên hiện ở Từ Hàng Tịnh Trai sẽ không xảy ra chuyện gì. Đám cao thủ Nhật Bản nếu chạy đến Trung Quốc rất có thể sẽ tổn thương đến Chu gia, Lâm gia.
– Sao Tiểu Linh lừa gạt chủ nhân được? Chế tạo một viên Độ Ách Kim Đan cần một ức duy giới lực.
Lâm Thiên giật mình kêu lên:
– Một ức duy! Tiểu Linh có lầm không? Vật nhỏ xíu vậy mà hết một ức duy giới lực?
Tiểu Linh cười tủm tỉm:
– Chủ nhân, chế tạo một vên Độ Ách Kim Đan có thể nháy mắt bổ sung toàn bộ tu vi tu chân giả Độ Kiếp Kỳ, không phải cục đất. Nếu chủ nhân muốn tiểu cục đất thì Tiểu Linh có thể dùng vài duy giới lực tạo ra cho chủ nhân.
Lâm Thiên bĩu môi nói:
– Miễn, không cần Tiểu Linh chế tạo cục đất, lúc nhỏ ta tự biết nặn rồi.
Ngẫm nghĩ lại Lâm Thiên cũng hiểu tại sao viên Độ Ách Kim Đan nho nhỏ cần nhiều giới lực như thế. Cao thủ Độ Kiếp Kỳ có tu vi cao thâm biết mấy, so với Lâm Thiên như trên trời và dưới đất. Bổ sung chân nguyên toàn thân cho cao thủ Độ Kiếp Kỳ thì đừng mơ dùng chút xíu năng lượng là xong. Một viên Độ Ách Kim Đan cuối cùng giá thành giao lên đến năm trăm vạn cực phẩm tinh thạch, nam nhân trung niên áo tím mua lấy. Nhìn bộ dạng đau lòng của nam nhân trung niên chắc đã dồn hết gia tài vào năm trăm vạn duy giới lực.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Năm trăm vạn cực phẩm tinh thạch khi hấp thu là năm mươi ức duy giới lực, có thể chế tạo năm mươi viên Độ Ách Kim Đan. A, lợi nhuận gấp năm mươi lần, mối làm ăn này được.
Nỗi buồn bực Độ Ách Kim Đan cần quá nhiều giới lực chế tạo thoáng chốc tan biến. Hiện tại Lâm Thiên có giới lực, còn mua hai món quà cho Thạch Huyên Hiên, tiếc rằng bản thân hắn không tìm được pháp bảo thích hợp. Lâm Thiên cần một pháp bảo bay, một thanh phi kiếm, nếu được thì còn cần pháp bảo phòng ngự, tính tới tính lui Lâm Thiên nhức cái đầu.
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Sao chủ nhân không tìm Ngân lão? Chắc Trân Kỳ các còn rất nhiều thứ không bày ra.
Mắt Lâm Thiên sáng rực, cách này hay.
Độ Ách Kim Đan bị người mua đi, hội đấu giá nhỏ xem như chấm dứt. Đa số người rời khỏi Trân Kỳ các, không nhiều người ở lại. Lâm Thiên và Linh Lạc là hai trong số đó. Lâm Thiên muốn tìm Ngân lão xem có pháp bảo nào thích ứng cho hắn dùng, Linh Lạc thì vì nàng mua Ẩm Huyết kiếm nên lão nhân áo bạc kêu nàng ở lại.
Lão nhân áo bạc kêu Linh Lạc xong lại gọi Lâm Thiên:
– Lâm tiểu hữu, không biết có thể cùng lại đây không?
– Ta?
Lâm Thiên liếc Linh Lạc giả nam trang, gật đầu nói:
– Được rồi.
Ba người vào một sảnh nhỏ bên cạnh đại sảnh tầng một, quả nhiên đẳng cấp cao hơn đại sảnh.
Lão nhân áo bạc nói:
– Vị công tử này, giữ công tử ở lại vì muốn nói Huyết Ẩm mà công tử đấu giá vốn Trân Kỳ các chúng ta đã giám định, đó chỉ là linh khí thượng phẩm. Nhưng lúc trước Lâm tiểu hữu nói với ta đó không phải linh khí thượng phẩm mà là ma khí.
– Chẳng lẽ Ngân lão không tin trình độ của mình và đại sư giám định của Trân Kỳ các sao? Lại đi tin tu chân giả Nguyên Anh kỳ nho nhỏ như hắn?
Linh Lạc nói câu đó lộ ra cao ngạo làm Lâm Thiên cau mày.
Lâm Thiên lạnh nhạt nói:
– Ngân lão, không cần nhiều lời, sự thực sẽ chứng minh tất cả. Huyết Ẩm bị phong ấn, mỗi giết một người, uống máu tươi là phong ấn sẽ thả lỏng một phần, đến cuối cùng không chừng sẽ phản phệ chủ nhân.
Linh Lạc lẩm bẩm:
– Hừ! Cho rằng mình là đại sư gì chắc? Lần trước còn mua một khối ngọc giản rách nát.
Linh Lạc cáo từ:
– Ngân lão, vãn bối xin đi trước, nếu thật sự là ma khí thì là vãn bối chiếm lợi Trân Kỳ các.
Tuy Ẩm Huyết kiếm rất có thể phản phệ nhưng nếu người sử dụng nó có tu vi cao thâm thì khả năng này cực nhỏ, lúc ấy ma khí phát huy ra uy lực không nhỏ.
Linh Lạc rời đi, Ngân lão nhìn chăm chú vào Lâm Thiên:
– Lâm tiểu hữu quen tiểu nha đầu kia?
Lâm Thiên nói:
– Xem như quen.
Nếu bảo không quen thì lần trước nàng đi theo hắn chạy một ngày, nhưng bảo quen thì Lâm Thiên chỉ biết cái tên Linh Lạc đó không phải tên thật của nàng. Lâm Thiên hoàn toàn không biết Linh Lạc có bối cảnh gì đó, hắn cũng không hứng thú biết.
Lão nhân áo bạc mỉm cười nói:
– Lâm tiểu hữu, lai lịch của nàng không nhỏ, nếu Lâm tiểu hữu là bằng hữu của nàng sẽ được lợi nhiều. Ha ha ha, ta đã quên, bằng vào năng lực của Lâm tiểu hữu e rằng không cần ai cho mình lợi ích gì.
Lâm Thiên nói:
– Ngân lão nói sai rồi, bây giờ ta cần Ngân lão cho chút lợi đây, ha ha. Ngân lão, mới rồi ta xem hết bốn tầng lầu nhưng không thấy vài món hợp ý, không biết Ngân lão có thể hỗ trợ nghĩ cách được không?
Ngân lão trầm ngâm một lúc, hỏi:
– Lâm tiểu hữu cần cái gì?
Lâm Thiên đáp:
– Một pháp bảo kiểu công kích, một pháp bảo kiểu phòng ngự, còn cần một pháp bảo bay.
Ngân lão cười nói:
– Lâm tiểu hữu, có một pháp bảo không biết Lâm tiểu hữu có thích không, là công phòng một thể, có thể chở người bay, tốc độ không chậm.
Lão nhân áo bạc lòng máy động, pháp bảo xuất hiện trong tay lão.
Lâm Thiên tròn xoe mắt nhìn thứ trong tay lão nhân áo bạc:
– Xúc xắc?
Thứ nằm trong tay lão nhân áo bạc là một hột xúc xắc, Lâm Thiên không biết nên nói cái gì, pháp bảo này thật là độc đáo.
– Khụ khụ, Lâm tiểu hữu, tuy ngoại hình pháp bảo này hơi kỳ lạ nhưng là một bảo khí cực phẩm. Sáu mặt có thể hiện ra công kích kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, lôi, có pháp thuật phòng ngự, bên trong còn một không gian cỡ căn phòng. Khi bay thì người dùng tiến vào trong pháp bảo, cực kỳ thoải mái an toàn.
Lão nhân áo bạc nói:
– Lâm tiểu hữu là khách quý của Trân Kỳ các, pháp bảo này coi như tặng cho Lâm tiểu hữu.
Lâm Thiên bĩu môi nói:
– Ngân lão nói thật với ta đi, thứ này có khuyết điểm gì? Nếu thật sự tốt như Ngân lão nói thì e rằng bây giờ đã không ở trong tay Ngân lão mà sớm bị người mua với giá cao.
Của rẻ là của thiu, huống chi còn là đồ tặng.
Lão nhân áo bạc mỉm cười nói:
– Lâm tiểu hữu, pháp bảo này có một khuyết điểm nhỏ là muốn phát động nó cần một loại pháp thuật, chủ nhân phải có thuộc tính đó.
Xúc xắc có thuộc tính đơn nhất, nếu là thân thể thuộc tính thủy, tu luyện công pháp thuộc tính thủy rồi cơ thể thuộc tính thủy càng rõ ràng. Pháp bảo này tuy có thể phát ra sáu loại pháp thuật nhưng đó là về lý thuật, sự thật là tu chân giả cầm xúc xắc thì chỉ có thể hiện ra pháp bảo thuộc tính bản thân, vậy nên giá trị của pháp bảo giảm thấp nhiều.
– Chủ nhân. Pháp bảo này cực kỳ thích hợp chủ nhân. Nên biết chủ nhân pháp khí hồn lực, thiên biến vạn hóa. Người khác không thể phát động sáu loại pháp thuật nhưng chủ nhân có thể!
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Về tốc độ thì tốc độ của pháp bảo này kém hơn pháp bảo bay cùng đẳng cấp khác, nhưng không thua gì pháp bảo bay bảo khí tượng phẩm.
Lâm Thiên vốn không định nhận nhưng nghe Tiểu Linh khuyên thì cười nói:
– Ngân lão, thứ này đã miễn phí vậy ta xin nhận, dù không có gì cần dùng nhưng bình thường cá cược với người, thắng ít tiền cũng không tệ.
Lão nhân áo bạc nói:
– Nếu bằng hữu cũ của ta biết ngươi dùng bảo bối hắn luyện ra để đánh bạc chắc trong lòng sẽ rất… vui.
Bằng hữu cũ của lão nhân áo bạc là con ma cờ bạc, nếu không làm sao luyện ra pháp bảo cá tính như vậy?
Luyện hóa pháp bảo mới cần thời gian, trong thế giới Tinh Giới tốc độ thời gian chảy mau gấp chục lần, Lâm Thiên chọn luyện hóa ở đây.
Lâm Thiên ném xúc xắc to cỡ bóng bàn, hỏi:
– Ngân lão, có thể sắp xếp chỗ cho ta luyện hóa thứ này không?
– Đương nhiên có thể!
Sau chín ngày trong Tinh Giới, Lâm Thiên đã luyện hóa xong xúc xắc.
Lâm Thiên ra khỏi phòng riêng lão nhân áo bạc sắp xếp cho, đi xuống lầu, vừa lúc gặp lão.
– Ngân lão, đa tạ đã sắp xếp cho, tiểu tử luyện hóa xong rồi, xin cáo từ.
Lão nhân áo bạc khó tin hỏi:
– Luyện hóa xong rồi sao?
Thứ bảo khí cực phẩm không dễ luyện hóa, đặc biệt Lâm Thiên chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ. Lão nhân áo bạc vốn nghĩ Lâm Thiên ít nhất cần ba, năm năm, không ngờ chưa đến mười ngày hắn đã xuất quan.
Lâm Thiên mỉm cười, ý niệm động, xúc xắc trồi lên từ lòng bàn tay hắn. Lão nhân áo bạc thấy cảnh đó liền hiểu dù hắn không luyện hóa hoàn toàn cũng không kém bao nhiêu, nếu không làm sao thu xúc xắc vào người được?
Lâm Thiên lên tiếng:
– Ngân lão, cáo từ!
Lâm Thiên vào không gian Tinh Giới, bỏ lại lão nhân áo bạc trợn mắt há hốc mồm nhìn khoảng không.
Lão nhân áo bạc thầm hoảng sợ:
– Người Nguyên Anh kỳ mà có thể nhảy vượt không gian sao? Trân Kỳ các có đặt kết giới!
Mục đích của Lâm Thiên đã hoàn thành, hắn muốn hù lão nhân áo bạc, không biểu hiện cao sâu khó dò thì trời biết sau này lão nhân áo bạc có vì đống lớn tiên tinh trong tay hắn mà nảy ý nghĩ gì không.
Trong không gian Tinh Giới, Dương Thi, Dương Tuyết cố gắng tu luyện, hắn không kêu hai người. Lâm Thiên nhìn bọn họ một lúc rồi ra khỏi không gian Tinh Giới. Vị trí Lâm Thiên xuất hiện là khu vực không người phía đông Bắc Kinh.
Lâm Thiên cau mày thầm nghĩ:
– Đưa hai pháp bảo cho Huyên Hiên trước hay đi Nhật Bản?
Lâm Thiên quyết định đi Nhật Bản trước, Thạch Huyên Hiên hiện ở Từ Hàng Tịnh Trai sẽ không xảy ra chuyện gì. Đám cao thủ Nhật Bản nếu chạy đến Trung Quốc rất có thể sẽ tổn thương đến Chu gia, Lâm gia.
Tác giả :
Không Thần