Tinh Giới
Chương 248: Tả Vân Phi vào Long tổ
Lâm Thiên cau mày, kêu hắn đối phó đám binh sĩ bình thường thì hắn không làm được. Các binh sĩ này không có sai lầm gì lớn, làm quân nhân bọn họ chỉ có thể chấp hành mệnh lệnh cấp trên. Đương nhiên nếu đám binh sĩ mạo phạm Lâm Thiên thì lại là chuyện khác.
Lâm Thiên lạnh lùng quát:
– Các ngươi cút đi, không cần biết các ngươi thuộc nước nào, tốt nhất là thành thật yên phận chút, không thì nước sắp bị phá!
Đội trưởng thấy Lâm Thiên không định giết mình thì như được đại xá, vội vàng kêu đám binh sĩ rút:
– Rút, rút mau!
– Lão tam, nhờ ngươi đến không thì hôm nay ta sẽ đồng quy vu tận với họ rồi.
Tả Vân Phi cười nói:
– Phải rồi, lão tam còn chưa nói đến đây làm gì, chẳng lẽ nhớ ta? Ha ha ha ha ha ha!
Lâm Thiên trợn trắng mắt:
– Nhớ ngươi? Tưởng mình là siêu mỹ nữ chắc?
Tả Vân Phi cười gian:
– Dù ta có là siêu mỹ nữ thì cũng không đẹp bằng Thạch Huyên Hiên của ngươi. Sao, cua được chưa? Không đúng, nàng sớm bị ngươi ăn. Thế giải quyết xong sư tôn của nàng chưa?
– Phi, nói nghe kỳ quá, gì mà giải quyết sư tôn của nàng!
Lâm Thiên nói:
– Sau đó ta đi Từ Hàng Tịnh Trai một chuyến, dường như Diệu Vân trai chủ không phản đối gay gắt chuyện ta và Thạch Huyên Hiên, không biết có phải là ảo giác của ta không. Sao, cuộc sống người rừng trên đảo hoang thế nào, thích không?
Tả Vân Phi ngồi xuống một tảng đá dưới đất:
– Thích cái con khỉ, nếu không phải vì cho thực lực của mình nâng cao một chút ai muốn ở lại nơi khỉ ho cò gáy này? Chỗ này không có mỹ nữ, không có vi tính lên mạng, mỗi ngày chỉ toàn tu luyện. Ta thậm chí nghi ngờ lựa chọn của mình có đúng không.
Lâm Thiên ngồi xuống cạnh Tả Vân Phi:
– Lão tứ, ăn được khổ trong khổ mới là người trên người. Nhưng lần này ta đến vì chấm dứt cuộc sống người rừng trên đảo hoang của ngươi.
– Kết thúc? Lão tam, nếu tu luyện trong đô thị thì tốc độ chậm hơn trên đảo hoang nhiều. Ở trên đảo hoang ta nắm chắc trong nửa năm vào thiên giai hậu kỳ, còn trong thành phố thì hai, ba năm cũng không thể được.
Mắt Tả Vân Phi hấp háy một lúc rồi kiên quyết nói:
– Lão tam, ta ở lại đảo hoang cho rồi, ráng nhịn thêm nửa năm nữa. Chờ tới lúc ta đi Đại Tuyết sơn thăm Uyển nhi một lần, không biết có thể gặp nàng không. Chết tiệt, Huyền Nữ cung gì đó vào rồi khó ra khỏi phái một chuyến.
Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Lão tứ thật sự quyết định tiếp tục ở lại đảo hoang, không đổi ý?
Mắt Tả Vân Phi sáng rực vỗ đầu nói:
– Phi phi phi, ta đã đổi ý. Ta thật là, tu luyện ở dây lâu bị mụ đầu, lão tam đến đây chứng minh ta theo ý ngươi rời đi nơi này càng tốt hơn. Tu vi, kiến thức của lão tam mạnh hơn ta.
– Ha ha ha! Đổi ý mau thật!
Lâm Thiên cười to bảo:
– Cho lão tứ biết hai tin tức. Một là Huyền Nữ cung đã giải trừ lệnh cấm phong phái, đệ tử Huyền Nữ cung đưa ra xin là có thể đi trong hồng trần. Thứ hai, ta tìm một danh ngạch tu luyện bên cạnh chìa khóa hình ngôi sao cho lão tứ đây, muốn không?
Tả Vân Phi ngây người sau đó cười phá lên:
– Ha ha ha! Ta biết ngay lão tam sẽ mang đến tin tốt, vậy là ta có thể luôn luôn gặp Uyển nhi rồi. Danh ngạch tu luyện cạnh chìa khóa hình ngôi sao? Lão tam lấy giúp ta từ Từ Hàng Tịnh Trai sao?
Lâm Thiên nói:
– Không phải danh ngạch Từ Hàng Tịnh Trai, mười danh ngạch từ sau đại tái lần đó không lâu đã quyết định rồi, ta không tiện đuổi một trong mười người cho lão tứ lên. Là chìa khóa hình ngôi sao của Long tổ, chìa khóa hình ngôi sao thứ sáu đã xuất hiện và vào tay Long tổ. Lão tứ đi Bắc Kinh rồi có thể cùng tu luyện với chín người khác Long tổ chọn ra. Trước kia lão tứ thường trốn tránh Nam Cung Uyển Nhi mà sao bây giờ muốn gặp nàng vậy?
Tả Vân Phi ngửa đầu nhìn bầu trời, cảm thán rằng:
– Ta cũng không biết tại sao. Trước kia ở chung với nàng thì rất sợ tính cách tiểu ma nữ đó, nhưng ở lại đây lâu, một người quá cô đơn, rất nhớ thời gian ở cùng nàng. Có lẽ con đường là như vậy, khi có được không biết quý trọng, may mắn bây giờ ta chưa mất đi.
– Ha, lão tứ, chưa từng thấy ngươi có lúc cảm tính như vậy, ha ha. Nếu Nam Cung Uyển Nhi nghe mấy lời lão tứ nói có khi nào lại cảm động không?
Lâm Thiên đứng dậy cười nói:
– Được rồi, đứng lên đi, bây giờ chúng ta về Bắc Kinh, sau này lão tứ có thời gian ngọt ngào với Uyển nhi của ngươi.
– Đi ngay bây giờ?
Tả Vân Phi hỏi:
– Lão tam, làm sao đi? Lão tam bay qua sao? Không có thuyền, lão tam xách ta bay đến đất liền sao?
Tu vi của Lâm Thiên nếu không có pháp bảo bay thì rất khó bay cự ly dài, càng đừng nói mang theo một người. Tả Vân Phi không biết Lâm Thiên đã có pháp bảo Thanh Linh kiếm, không biết tu vi của hắn đến Nguyên Anh kỳ nên nghi ngờ quyết định đi ngay bây giờ của hắn.
Lâm Thiên không nói nhiều, ý niệm động, Thanh Linh kiếm lơ lửng trước mắt hắn rồi biến to ra cho đến dài hai thước, rộng một thước mới ngừng.
Lâm Thiên cười nói:
– Lên đi.
Tả Vân Phi hỏi:
– A, lão tam, cái này là pháp bảo?
Lâm Thiên trợn trắng mắt:
– Hỏi nhảm ruồi, ngươi có pháp bảo chẳng lẽ ta không thể có? Lên mau đi cha!
Tả Vân Phi cười ngại ngùng:
– Lão tam, thứ này có trục trặc gì không? Cảm giác không an toàn bằng ngồi máy bay.
Lâm Thiên nói:
– Cứ yên tâm đi, ngồi máy bay cũng có lúc bị tai nạn, lão tứ ngồi trên phi kiếm dù có rớt xuống thì ta sẽ cứu lên trước khi ngươi té.
Tả Vân Phi nhún nhẹ nhảy lên Thanh Linh kiếm:
– Được rồi, lão tam bay chậm chút, có lẽ ta say phi kiếm.
Lâm Thiên nhảy lên, lòng máy động, Thanh Linh kiếm phát ra màn sáng màu xanh nhạt bao phủ hắn và Tả Vân Phi. Màn sáng này có hai tác dụng, một là khiến người đứng trên phi kiếm bay tốc độ cao không bị gió mạnh ảnh hưởng, hai là tránh nghe tiếng rít. Khi tốc độ vượt qua vận tốc âm thanh sẽ sinh ra tiếng rít, thanh âm không nhỏ. Tốc độ tu chân giả bình thường có thể vượt qua vận tốc âm thanh, nhưng chưa bao có tin đồn khi tu chân giả bay phát ra tiếng rít quá lớn.
– A!!!
Trong tiếng hét chói tai của Tả Vân Phi, Thanh Linh kiếm bay nhanh lên bầu trời xa.
Chốc lát sau Tả Vân Phi đã thích ứng và rất thích bay nhanh.
Tả Vân Phi hưng phấn hỏi:
– Lão tam, đây là tốc độ nhanh nhất của ngươi sao? Mau nhất là cỡ nào?
Lâm Thiên nói:
– Chở lão tứ nên đương nhiên không phải tốc độ nhanh nhất, nhanh nhất là 1km/1s đi.
– Trời, 1km/1s, tốc độ bay siêu âm, không biết ta chờ đến năm nào tháng nào mới tới cảnh giới như vậy.
Tả Vân Phi nói:
– Lão tam, chúng ta đi Bắc Kinh có gặp tổ trưởng Long tổ không?
Tả Vân Phi hơi hồi hộp, tổ trưởng Long tổ là đại nhân vật đối với gã. Tả gia so với Long tổ như con nít và người khổng lồ. Tả Vân Phi có tu vi thiên giai trung kỳ, xem như khá trong lớp trẻ nhưng trước mặt siêu cao thủ tu vi Nguyên Anh kỳ như tổ trưởng Long tổ thì bé nhỏ không đáng kể.
Lâm Thiên hỏi:
– Lão tứ không muốn gặp? Nếu lão tứ không muốn thì khỏi gặp.
Tả Vân Phi kích động liên tục hỏi mấy vấn đề:
– Không không không, nếu có cơ hội được gặp đại nhân vật như tổ trưởng Long tổ mà ta bỏ lỡ thì sẽ hối tiếc suốt đời! Lão tam có quen thân với tổ trưởng Long tổ không? Hay là ta cũng tham gia Long tổ? Không biết Long tổ có cần ta không.
– Lão tứ muốn vào Long tổ?
Lâm Thiên kinh ngạc hỏi:
– Nếu lão tứ muốn thì không thành vấn đề, ta có thể thay mặt Long lão ca đồng ý lão tứ.
Tả Vân Phi hỏi:
– Long lão ca? Lão tam quen thân với tổ trưởng Long tổ vậy sao?
Lâm Thiên cười nói:
– Coi như hơi thân đi, ha ha.
Hơn hai tiếng sau Lâm Thiên, Tả Vân Phi đến thành Bắc Kinh. Bầu trời sắp tối đen, Lâm Thiên quét thần niệm qua thấy chỗ Long Lăng Thiên đang ở. Thanh Linh kiếm nhanh như tia chớp bay hướng mục tiêu.
Lâm Thiên đáp xuống sân thượng một tòa cao ốc.
Long Lăng Thiên nghênh đón:
– Lâm lão đệ, chờ các ngươi đã lâu!
Lâm Thiên cười nói:
– Long lão ca bận rộn công việc còn chờ ta làm chi, khi nào đến ta sẽ kêu Long lão ca.
Lâm Thiên giới thiệu cho Tả Vân Phi:
– Lão tứ, đây chính là tổ trưởng Long tổ mà ngươi tôn sùng, Long Lăng Thiên được người gọi là Long Đế.
Tả Vân Phi ngơ ngác nhìn Long Lăng Thiên bề ngoài chỉ chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, ăn mặc có phong cách.
Tả Vân Phi ấp úng nói:
– Lão tam có lầm không vậy? Đó là Long Lăng Thiên tiền bối tổ trưởng Long tổ? Long Lăng Thiên tiền bối sao còn trẻ vậy được?
Lần đầu tiên gặp Long Lăng Thiên nếu lão không tự nói thì không ai liên tưởng với tổ trưởng Long tổ được.
Lâm Thiên cười to bảo:
– Bảo đảm trăm phần trăm, ha ha ha ha ha ha!
Biết Lâm Thiên tuyệt đối không nói dối vào lúc này, Tả Vân Phi điều chỉnh biểu tình nghiêm túc, cung kính hành lễ hướng Long Lăng Thiên:
– Vãn bối là Tả Vân Phi, bái kiến Long Đế tiền bối!
– Miễn miễn, kêu tiền bối suốt làm ta già. Ngươi và Lâm lão đệ gọi nhau bằng huynh đệ vậy cũng kêu ta là Long lão ca như Lâm lão đệ đi.
Tả Vân Phi kích động nói:
– Vâng Long lão ca!
Lâm Thiên nói với Long Lăng Thiên:
– Long lão ca, lão tứ muốn tham gia Long tổ, sắp xếp giùm hắn đi. Lão tứ có tu vi thiên giai trung kỳ chắc đủ tư cách?
Long Lăng Thiên nói:
– Hoan nghênh hoan nghênh, Vân Phi trẻ tuổi vậy mà đã có tu vi thiên giai trung kỳ, đáng quý.
Lâm Thiên lạnh lùng quát:
– Các ngươi cút đi, không cần biết các ngươi thuộc nước nào, tốt nhất là thành thật yên phận chút, không thì nước sắp bị phá!
Đội trưởng thấy Lâm Thiên không định giết mình thì như được đại xá, vội vàng kêu đám binh sĩ rút:
– Rút, rút mau!
– Lão tam, nhờ ngươi đến không thì hôm nay ta sẽ đồng quy vu tận với họ rồi.
Tả Vân Phi cười nói:
– Phải rồi, lão tam còn chưa nói đến đây làm gì, chẳng lẽ nhớ ta? Ha ha ha ha ha ha!
Lâm Thiên trợn trắng mắt:
– Nhớ ngươi? Tưởng mình là siêu mỹ nữ chắc?
Tả Vân Phi cười gian:
– Dù ta có là siêu mỹ nữ thì cũng không đẹp bằng Thạch Huyên Hiên của ngươi. Sao, cua được chưa? Không đúng, nàng sớm bị ngươi ăn. Thế giải quyết xong sư tôn của nàng chưa?
– Phi, nói nghe kỳ quá, gì mà giải quyết sư tôn của nàng!
Lâm Thiên nói:
– Sau đó ta đi Từ Hàng Tịnh Trai một chuyến, dường như Diệu Vân trai chủ không phản đối gay gắt chuyện ta và Thạch Huyên Hiên, không biết có phải là ảo giác của ta không. Sao, cuộc sống người rừng trên đảo hoang thế nào, thích không?
Tả Vân Phi ngồi xuống một tảng đá dưới đất:
– Thích cái con khỉ, nếu không phải vì cho thực lực của mình nâng cao một chút ai muốn ở lại nơi khỉ ho cò gáy này? Chỗ này không có mỹ nữ, không có vi tính lên mạng, mỗi ngày chỉ toàn tu luyện. Ta thậm chí nghi ngờ lựa chọn của mình có đúng không.
Lâm Thiên ngồi xuống cạnh Tả Vân Phi:
– Lão tứ, ăn được khổ trong khổ mới là người trên người. Nhưng lần này ta đến vì chấm dứt cuộc sống người rừng trên đảo hoang của ngươi.
– Kết thúc? Lão tam, nếu tu luyện trong đô thị thì tốc độ chậm hơn trên đảo hoang nhiều. Ở trên đảo hoang ta nắm chắc trong nửa năm vào thiên giai hậu kỳ, còn trong thành phố thì hai, ba năm cũng không thể được.
Mắt Tả Vân Phi hấp háy một lúc rồi kiên quyết nói:
– Lão tam, ta ở lại đảo hoang cho rồi, ráng nhịn thêm nửa năm nữa. Chờ tới lúc ta đi Đại Tuyết sơn thăm Uyển nhi một lần, không biết có thể gặp nàng không. Chết tiệt, Huyền Nữ cung gì đó vào rồi khó ra khỏi phái một chuyến.
Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Lão tứ thật sự quyết định tiếp tục ở lại đảo hoang, không đổi ý?
Mắt Tả Vân Phi sáng rực vỗ đầu nói:
– Phi phi phi, ta đã đổi ý. Ta thật là, tu luyện ở dây lâu bị mụ đầu, lão tam đến đây chứng minh ta theo ý ngươi rời đi nơi này càng tốt hơn. Tu vi, kiến thức của lão tam mạnh hơn ta.
– Ha ha ha! Đổi ý mau thật!
Lâm Thiên cười to bảo:
– Cho lão tứ biết hai tin tức. Một là Huyền Nữ cung đã giải trừ lệnh cấm phong phái, đệ tử Huyền Nữ cung đưa ra xin là có thể đi trong hồng trần. Thứ hai, ta tìm một danh ngạch tu luyện bên cạnh chìa khóa hình ngôi sao cho lão tứ đây, muốn không?
Tả Vân Phi ngây người sau đó cười phá lên:
– Ha ha ha! Ta biết ngay lão tam sẽ mang đến tin tốt, vậy là ta có thể luôn luôn gặp Uyển nhi rồi. Danh ngạch tu luyện cạnh chìa khóa hình ngôi sao? Lão tam lấy giúp ta từ Từ Hàng Tịnh Trai sao?
Lâm Thiên nói:
– Không phải danh ngạch Từ Hàng Tịnh Trai, mười danh ngạch từ sau đại tái lần đó không lâu đã quyết định rồi, ta không tiện đuổi một trong mười người cho lão tứ lên. Là chìa khóa hình ngôi sao của Long tổ, chìa khóa hình ngôi sao thứ sáu đã xuất hiện và vào tay Long tổ. Lão tứ đi Bắc Kinh rồi có thể cùng tu luyện với chín người khác Long tổ chọn ra. Trước kia lão tứ thường trốn tránh Nam Cung Uyển Nhi mà sao bây giờ muốn gặp nàng vậy?
Tả Vân Phi ngửa đầu nhìn bầu trời, cảm thán rằng:
– Ta cũng không biết tại sao. Trước kia ở chung với nàng thì rất sợ tính cách tiểu ma nữ đó, nhưng ở lại đây lâu, một người quá cô đơn, rất nhớ thời gian ở cùng nàng. Có lẽ con đường là như vậy, khi có được không biết quý trọng, may mắn bây giờ ta chưa mất đi.
– Ha, lão tứ, chưa từng thấy ngươi có lúc cảm tính như vậy, ha ha. Nếu Nam Cung Uyển Nhi nghe mấy lời lão tứ nói có khi nào lại cảm động không?
Lâm Thiên đứng dậy cười nói:
– Được rồi, đứng lên đi, bây giờ chúng ta về Bắc Kinh, sau này lão tứ có thời gian ngọt ngào với Uyển nhi của ngươi.
– Đi ngay bây giờ?
Tả Vân Phi hỏi:
– Lão tam, làm sao đi? Lão tam bay qua sao? Không có thuyền, lão tam xách ta bay đến đất liền sao?
Tu vi của Lâm Thiên nếu không có pháp bảo bay thì rất khó bay cự ly dài, càng đừng nói mang theo một người. Tả Vân Phi không biết Lâm Thiên đã có pháp bảo Thanh Linh kiếm, không biết tu vi của hắn đến Nguyên Anh kỳ nên nghi ngờ quyết định đi ngay bây giờ của hắn.
Lâm Thiên không nói nhiều, ý niệm động, Thanh Linh kiếm lơ lửng trước mắt hắn rồi biến to ra cho đến dài hai thước, rộng một thước mới ngừng.
Lâm Thiên cười nói:
– Lên đi.
Tả Vân Phi hỏi:
– A, lão tam, cái này là pháp bảo?
Lâm Thiên trợn trắng mắt:
– Hỏi nhảm ruồi, ngươi có pháp bảo chẳng lẽ ta không thể có? Lên mau đi cha!
Tả Vân Phi cười ngại ngùng:
– Lão tam, thứ này có trục trặc gì không? Cảm giác không an toàn bằng ngồi máy bay.
Lâm Thiên nói:
– Cứ yên tâm đi, ngồi máy bay cũng có lúc bị tai nạn, lão tứ ngồi trên phi kiếm dù có rớt xuống thì ta sẽ cứu lên trước khi ngươi té.
Tả Vân Phi nhún nhẹ nhảy lên Thanh Linh kiếm:
– Được rồi, lão tam bay chậm chút, có lẽ ta say phi kiếm.
Lâm Thiên nhảy lên, lòng máy động, Thanh Linh kiếm phát ra màn sáng màu xanh nhạt bao phủ hắn và Tả Vân Phi. Màn sáng này có hai tác dụng, một là khiến người đứng trên phi kiếm bay tốc độ cao không bị gió mạnh ảnh hưởng, hai là tránh nghe tiếng rít. Khi tốc độ vượt qua vận tốc âm thanh sẽ sinh ra tiếng rít, thanh âm không nhỏ. Tốc độ tu chân giả bình thường có thể vượt qua vận tốc âm thanh, nhưng chưa bao có tin đồn khi tu chân giả bay phát ra tiếng rít quá lớn.
– A!!!
Trong tiếng hét chói tai của Tả Vân Phi, Thanh Linh kiếm bay nhanh lên bầu trời xa.
Chốc lát sau Tả Vân Phi đã thích ứng và rất thích bay nhanh.
Tả Vân Phi hưng phấn hỏi:
– Lão tam, đây là tốc độ nhanh nhất của ngươi sao? Mau nhất là cỡ nào?
Lâm Thiên nói:
– Chở lão tứ nên đương nhiên không phải tốc độ nhanh nhất, nhanh nhất là 1km/1s đi.
– Trời, 1km/1s, tốc độ bay siêu âm, không biết ta chờ đến năm nào tháng nào mới tới cảnh giới như vậy.
Tả Vân Phi nói:
– Lão tam, chúng ta đi Bắc Kinh có gặp tổ trưởng Long tổ không?
Tả Vân Phi hơi hồi hộp, tổ trưởng Long tổ là đại nhân vật đối với gã. Tả gia so với Long tổ như con nít và người khổng lồ. Tả Vân Phi có tu vi thiên giai trung kỳ, xem như khá trong lớp trẻ nhưng trước mặt siêu cao thủ tu vi Nguyên Anh kỳ như tổ trưởng Long tổ thì bé nhỏ không đáng kể.
Lâm Thiên hỏi:
– Lão tứ không muốn gặp? Nếu lão tứ không muốn thì khỏi gặp.
Tả Vân Phi kích động liên tục hỏi mấy vấn đề:
– Không không không, nếu có cơ hội được gặp đại nhân vật như tổ trưởng Long tổ mà ta bỏ lỡ thì sẽ hối tiếc suốt đời! Lão tam có quen thân với tổ trưởng Long tổ không? Hay là ta cũng tham gia Long tổ? Không biết Long tổ có cần ta không.
– Lão tứ muốn vào Long tổ?
Lâm Thiên kinh ngạc hỏi:
– Nếu lão tứ muốn thì không thành vấn đề, ta có thể thay mặt Long lão ca đồng ý lão tứ.
Tả Vân Phi hỏi:
– Long lão ca? Lão tam quen thân với tổ trưởng Long tổ vậy sao?
Lâm Thiên cười nói:
– Coi như hơi thân đi, ha ha.
Hơn hai tiếng sau Lâm Thiên, Tả Vân Phi đến thành Bắc Kinh. Bầu trời sắp tối đen, Lâm Thiên quét thần niệm qua thấy chỗ Long Lăng Thiên đang ở. Thanh Linh kiếm nhanh như tia chớp bay hướng mục tiêu.
Lâm Thiên đáp xuống sân thượng một tòa cao ốc.
Long Lăng Thiên nghênh đón:
– Lâm lão đệ, chờ các ngươi đã lâu!
Lâm Thiên cười nói:
– Long lão ca bận rộn công việc còn chờ ta làm chi, khi nào đến ta sẽ kêu Long lão ca.
Lâm Thiên giới thiệu cho Tả Vân Phi:
– Lão tứ, đây chính là tổ trưởng Long tổ mà ngươi tôn sùng, Long Lăng Thiên được người gọi là Long Đế.
Tả Vân Phi ngơ ngác nhìn Long Lăng Thiên bề ngoài chỉ chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, ăn mặc có phong cách.
Tả Vân Phi ấp úng nói:
– Lão tam có lầm không vậy? Đó là Long Lăng Thiên tiền bối tổ trưởng Long tổ? Long Lăng Thiên tiền bối sao còn trẻ vậy được?
Lần đầu tiên gặp Long Lăng Thiên nếu lão không tự nói thì không ai liên tưởng với tổ trưởng Long tổ được.
Lâm Thiên cười to bảo:
– Bảo đảm trăm phần trăm, ha ha ha ha ha ha!
Biết Lâm Thiên tuyệt đối không nói dối vào lúc này, Tả Vân Phi điều chỉnh biểu tình nghiêm túc, cung kính hành lễ hướng Long Lăng Thiên:
– Vãn bối là Tả Vân Phi, bái kiến Long Đế tiền bối!
– Miễn miễn, kêu tiền bối suốt làm ta già. Ngươi và Lâm lão đệ gọi nhau bằng huynh đệ vậy cũng kêu ta là Long lão ca như Lâm lão đệ đi.
Tả Vân Phi kích động nói:
– Vâng Long lão ca!
Lâm Thiên nói với Long Lăng Thiên:
– Long lão ca, lão tứ muốn tham gia Long tổ, sắp xếp giùm hắn đi. Lão tứ có tu vi thiên giai trung kỳ chắc đủ tư cách?
Long Lăng Thiên nói:
– Hoan nghênh hoan nghênh, Vân Phi trẻ tuổi vậy mà đã có tu vi thiên giai trung kỳ, đáng quý.
Tác giả :
Không Thần