Tinh Giới
Chương 195: Kim Đan đại viên mãn!
Lâm Thiên hỏi:
– Tiểu Linh, lĩnh ngộ một trận pháp ước chừng cần thời gian bao lâu?
Trong lòng Lâm Thiên hơi hăm hở, nhưng nếu tốn thời gian rất lâu thì đành chờ sau này lại học trận pháp.
– Chủ nhân, cái đó phải suy xét nhiều nhân tố. Một mặt là trận pháp nơi này, tuy cùng một tầng nhưng chia ra mạnh yếu. Trận pháp mạnh chút đủ giết tồn tại Nguyên Anh kỳ, ví dụ trận pháp vòng tròn màu đỏ to trước mặt chủ nhân là ngũ hành diệt sát trận, cao thủ Nguyên Anh kỳ rơi vào đó xác suất sống sót không cao.
– Trận pháp yếu chút như vòng tròn màu đỏ mà chủ nhân đạp dưới chân là huyễn sát trận, đối phó tồn tại Kim Đan kỳ không thành vấn đề nhưng không đối phó Nguyên Anh kỳ được.
– Trận pháp mạnh chút thì phức tạp rất nhiều, để học hiểu cần thời gian càng lâu, mặt khác học tập trận pháp còn phải xem thiên phú. Thiên phú tốt học một lần liền biết, thiên phú kém có lẽ suốt đời không thể bước vào cánh cửa đạo trận pháp.
Lâm Thiên lẩm bẩm:
– A, hy vọng ta không phải loại thiên phú siêu kém, không thì chỉ biết ngó chứ không thể học rất là tức.
Lâm Thiên ngồi xếp bằng, nói:
– Tiểu Linh, nếu trong vòng hai mươi ngày ta chưa tỉnh lại nhớ phải đánh thức ta!
Trước khi vào không gian Tinh Giới Lâm Thiên đã báo cho Chu Dao, Thạch Huyên Hiên sẽ đi tìm một chỗ bế quan nên hắn không sợ hai nữ nhân quá lo.
Hai mươi ngày trong Tinh Giới tương đương năm ngày bên ngoài, khi đó phải đi đảo Sinh Tử. Nên lần đầu tiên Lâm Thiên lĩnh ngộ trận pháp tối đa chỉ có hai mươi ngày. Thời gian qua đi, ước chừng Lâm Thiên lại có thể tăng cao thực lực. Lâm Thiên ôm khát khao với Kim Đan đại viên mãn, khát khao trận pháp, hắn nhắm mắt lại bắt đầu lĩnh ngộ huyễn sát trận. Vì sao chọn huyễn sát trận mà không phải ngũ hành diệt sát trận có thể giết cao thủ Nguyên Anh kỳ vì Lâm Thiên có điều băn khoăn.
Ngũ hành diệt sát trận mạnh hơn huyễn sát trận, nhưng Lâm Thiên không cho rằng hắn tay mơ mới vào có thể lĩnh ngộ được ngũ hành diệt sát trận, dù lĩnh ngộ ra không biết qua bao lâu. Bây giờ Lâm Thiên không có nhiều thời gian, hắn chọn trận pháp dễ hơn chút. Lâm Thiên đã giẫm huyễn sát trận dưới chân tức là có chút duyên phận, thế là hắn dứt khoát chọn nó. Có điều Lâm Thiên không ôm nhiều tự tin trong vòng hai mươi ngày lĩnh ngộ trận pháp này.
Lâm Thiên nhất nhắm mắt bắt đầu lĩnh ngộ, nháy mắt cảm giác có mười mấy con mãnh thú hung dữ lao vào mình. Ánh mắt hung tàn, răng nanh sắc bén của đám mãnh thú rõ mồn một. Phía sau mười mấy mãnh thú là các cương thi bò lên từ mặt đất, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Lâm Thiên.
– Chết tiệt, sao có thể như vậy?
Lâm Thiên mở to mắt, bầy mãnh thú, cương ti vô cùng chân thật.
– Chẳng phải ta đang tu luyện trong tầng thứ nhất Tàng Tinh tháp sao? Tại sao tới đây?
Trong lòng Lâm Thiên cực kỳ khó hiểu, trước mắt hắn không còn núi tinh thạch cao cao, chỉ có mãnh thú trầm thấp gầm gừ, cương thi không ngừng bò lên từ lòng đất.
Giọng Tiểu Linh vang lên trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân. Để học một trận pháp phải cảm nhận trận pháp đó. Bây giờ chủ nhân đang trong huyễn sát trận, trận pháp có một chữ huyễn nên thật ra đàn mãnh thú, cương thi là trận pháp hư cấu. Tuy nhiên đừng tưởng thứ hư cấu thì không có sức sát thương, nếu không thể phá trận thì Kim Đan trung kỳ cũng bị mệt chết tại đây.
Hóa ra là ảo ảnh, nhưng chân thật bà cố! Lâm Thiên mới hơi phân tâm, không hoàn toàn né móng vuốt của một con mãnh thú, bả vai hắn bị cào mấy vệt không sâu không cạn. Nếu Lâm Thiên không nhờ cơ thể cứng kinh người thì đã bị xé thành hai nửa.
Lâm Thiên thở hổn hển, vai đau rát:
– Ui!
Bị dã thú làm bị thương, Lâm Thiên tức giận:
– Dám làm ta bị thương?
Lâm Thiên đấm vào đầu mãnh thú công kích mình. Không xảy ra cảnh đầu mãnh thú nở hoa như đã tưởng, mãnh thú bộ dạng như con cọp trong hiện thực tuy hét thảm trượt ra xa mấy chục thước đè ngã hai con mãnh thú và mấy cương thi khác nhưng nó không chết.
– Lợi hại thật!
Lâm Thiên biết cú đấm vừa rồi của mình dùng hơn năm mươi phần trăm sức mạnh vậy mà không đập bể đầu mãnh thú. Sức mạnh năm mươi phần trăm của Lâm Thiên có thể đấm nát một tảng đá hoa cương to.
Mười con mãnh thú đủ loại hình dáng hỗn chiến cùng Lâm Thiên. Đám cương thi tạm thời không tham gia, nhưng hàng trăm cương thi cùng gầm rú rất rùng rợn.
Sức mạnh Lâm Thiên tăng dần lên đến tám mươi phần trăm mới một đấm đánh chết một mãnh thú.
Lâm Thiên hét to một tiếng:
– Chết hết đi!
Chưởng lực tăng một trăm phần, mười con mãnh thú gục ngã.
– Grao!
Mãnh thú chết, hàng trăm cương thi mắt rực ánh sáng đỏ hưng phấn nhào vào Lâm Thiên. Hắn cẩn thận tấn công, thăm dò ra ngay đám cương thi yếu hơn đàn mãnh thú một chút. Nhưng cương thi rất đông, nếu tính tổng thể thì mạnh hơn đàn mãnh thú một chút.
Lâm Thiên vừa thanh lý cương thi vừa suy nghĩ cách phá trận. Lâm Thiên hoàn toàn dốt đặc cán mai, muốn phá trận pháp không dễ dàng. Khoảng mười phút sau, toàn bộ cương thi chết dưới chưởng của Lâm Thiên.
Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:
– Ta không tin nơi này là vô biên vô hạn!
Thần thức cường đại bộc phát, khí thế vô thiên duy ngã cũng phóng ra. Cảnh tượng trước mắt lung lay, khóe môi Lâm Thiên cong lên. Xem ra trận pháp chỉ có thể đối phó, không có hiệu quả lớn với người có thần thức Nguyên Anh kỳ như hắn. Bầu trời màu đỏ vỡ ra, đất đai rạn nứt, xác chết dã thú biến mất. Lâm Thiên thấy choáng váng, khi mở mắt đã ở trước núi tinh thạch tầng một Tàng Tinh tháp.
Bả vai hơi đau, Lâm Thiên vuốt ve nhưng không có miệng vết thương.
Lâm Thiên lấy làm lạ hỏi:
– Tiểu Linh, thế này là sao?
Tiểu Linh đáp:
– Chủ nhân bị thương trong huyễn sát trận nên sẽ cảm giác đau đớn, chết trong huyễn sát trận tức là chết thật. Đối với người khác, là vậy, còn chủ nhân chết rồi có thể sống lại. Ở Tàng Tinh tháp dù chủ nhân chết một lần vẫn có thể vào lại.
Lâm Thiên nhíu mày hỏi:
– Tiểu Linh đã nói huyễn sát trận có thể giết cao thủ Kim Đan kỳ nhưng sao ta cảm thấy lực công kích không quá mạnh, người Kim Đan sơ kỳ cũng có thể miễn cưỡng ứng đối.
Tiểu Linh trả lời:
– Chủ nhân, đó là bởi vì người bạo lực phá trận pháp. Nếu trận pháp cứ vận chuyển, cao thủ Kim Đan kỳ ẩn vào trong đó sẽ mệt chết. Chủ nhân nên biết mãnh thú, cương thi vừa bị giết có thể sống lại, trận pháp không phá thì cứ sống lại hoài, chủ nhân hãy tưởng tượng có kết quả gì.
Kết quả gì? Đương nhiên là mệt chết trong đó, thành bữa ăn cho mãnh thú hoặc cương thi. Lâm Thiên tưởng tượng cảnh đó mà rợn tóc gáy.
Tiểu Linh nói:
– Chủ nhân đã cảm nhận huyễn sát trận rồi vậy bây giờ có thể chính thức bắt đầu lĩnh ngộ trận pháp này!
Lâm Thiên cười khổ gật đầu, làm nửa ngày bây giờ mới bắt đầu.
Lâm Thiên lại nhắm mắt, một lão nhân áo đen hiện ra trong đầu hắn.
Lão nhân áo đen thản nhiên nói:
– Tiểu hữu, không ngờ đến đến mau vậy tiểu hữu đã có thể học đạo trận pháp.
Lòng Lâm Thiên rung lên, cung kính hỏi:
– Tiền bối còn ở trong vũ trụ này?
Hình tượng lão nhân áo đen vô cùng rõ ràng, đó là lão chủ nhân của Tiểu Linh.
– Không phải, ta chỉ là một ý thức để lại trong Tàng Tinh tháp. Tiểu hữu, đạo trận pháp bác đại tinh thâm, người không có nghị lực lớn không thể thành đại khí, ngươi khả xác định thật sự muốn tham khảo?
Lâm Thiên nghiêm túc gật đầu:
– Vâng thưa tiền bối.
Lão nhân áo đen nói:
– Vậy bắt đầu đi.
Dòng tin tức khổng lồ không ngừng ùa vào đầu Lâm Thiên, mặt hắn trướng đỏ, vận dụng toàn bộ tinh thần lực nhưng xử lý lượng tin tức khổng lồ rất mất sức.
Lâm Thiên chỉ học huyễn sát trận, một thứ đơn giản lại dính dáng đến vô số tri thức. Trận pháp đúng là bác đại tinh thâm, thứ cần suy xét bao gồm rất nhiều. Huyễn sát trận dùng tinh thần lực bày trận kết hợp thủ ấn trận thành, bày trận chú trọng nhiều điều. Tinh thần lực phải chia ra bao nhiêu nhánh, mỗi tinh thần lực cần sử dụng bao nhiêu, làm sao phối hợp các tinh thần lực lại, làm sao kết ấn, làm sao khiến thủ ấn tinh thần lực phối hợp phát huy ra tác dụng. Lâm Thiên nhức đầu như búa bổ.
May mà hiện tại Lâm Thiên đã có tinh thần lực Nguyên Anh kỳ, xử lý tin tức mau hơn Kim Đan kỳ nhiều. Dù vậy tinh thần lực của Lâm Thiên liên tục thôi diễn vòng tuần hoàn khô kiệt.
Nên nói Lâm Thiên dù không phải thiên tài trận pháp nhưng có chút thiên phú về mặt này, khi hai mươi ngày sắp qua hết hắn đã cơ bản nắm giữ huyễn sát trận.
Nếu người chỉ có tinh thần lực Kim Đan trung kỳ sử dụng huyễn sát trận ước chừng tối đa chỉ giết nổi tu vi Kim Đan trung kỳ. Nhờ tinh thần lực của Lâm Thiên đến Nguyên Anh kỳ nên hắn sử dụng huyễn sát trận dù không đủ sức giết tồn tại Nguyên Anh kỳ nhưng phối hợp công kích của hắn thì đủ giết Kim Đan đại viên mãn.
Hai mươi ngày qua, lần đầu tiên Lâm Thiên mở mắt, mắt lóe tia sáng. Lâm Thiên đứng dậy, cười phá lên, lĩnh ngộ một trận pháp làm hắn rất có cảm giác thành tựu.
Tiểu Linh khinh bỉ nói:
– Chỉ là một huyễn sát trận nho nhỏ có gì vui vậy.
Lâm Thiên trợn trắng mắt, lười cãi với Tiểu Linh.
Tinh thần lực xây dựng không gian ảo ảnh, tay Lâm Thiên nhanh chóng kết ra chín pháp ấn.
Lâm Thiên quát:
– Huyễn!
Không gian bốn phía lung lay, cảnh tượng trước mắt Lâm Thiên không có gì thay đổi nhưng đã thành công bố trí huyễn sát trận. Lúc này nếu có người vào, Lâm Thiên động niệm một cái là sẽ nhốt đối phương trong trận.
Lâm Thiên trừ ảo trận, nói:
– Tiểu Linh, bây giờ ta có thể nâng cao thực lực rồi đi?
Tiểu Linh nói:
– Vâng thưa chủ nhân, phát huy chủ nhân có thể sử dụng giới lực tăng mạnh thực lực. Nhưng hai mươi ngày đã tới, chủ nhân phải lập tức ra ngoài cùng mọi người đi đảo Sinh Tử, lúc này tăng thực lực có thích hợp không? Nếu không kiểm soát được lực lượng rất dễ xảy ra vấn đề.
Lâm Thiên nhíu mày nói:
– Nâng lên đi, ta không có nhiều thời gian. Chỉ còn hai tháng là Thiên Âm Thần mạch trong Dao nhi sẽ bộc phát, Dao nhi cần công pháp thuộc tính hàn còn chưa có tăm tích. Ta đã tăng vọt lực lượng nhiều lần, hiện tại tinh thần lực khá cao chắc có thể miễn cưỡng khống chế. Tuy nhiên lần này ra ngoài để ta tự khống chế hơi thở e rằng bọn họ đều biết ta lại đột phá, sẽ hù chết ngươi. Tiểu Linh hãy tạm thời giấu hơi thở giúp ta.
– Vâng thưa chủ nhân, bây giờ bắt đầu tăng lên đi?
– Bắt đầu!
Lâm Thiên đã hưởng thụ rất nhiều lần nhưng khi giới lực hóa thành dòng nước ấm chảy qua mỗi tế bào toàn thân, khoái cảm đó không khác gì khi cao trào. Lâm Thiên vừa hưởng thụ khoái cảm tinh thần cũng chú ý cảnh tượng trong hạ đan điền. Vầng sáng bạc trắng xoay tít, sâu trong vầng sáng, nguyên màu tím cỡ kim châm nhanh chóng trưởng thành. Nửa tiếng qua đi, khi chấm dứt tăng tiến, nguyên màu tím to cỡ hạt gạo.
Lâm Thiên nhẹ nhàng co nắm tay lại, chân thật cảm nhận lực lượng lại tăng lên cỡ gấp đô.
Khóe môi Lâm Thiên cong lên:
– Cao thủ Kim Đan đại viên mãn!
Lần này vào Tinh Giới có thu hoạch rất lớn, chẳng những lĩnh ngộ huyễn sát trận xem như nhập môn huyễn sát trận còn tiến bước dài trong tu vi.
Lâm Thiên chạy mấy vòng quanh không gian đường kính vạn thước to lớn, hắn thích ứng một chút lực lượng của mình rồi ra Tinh Giới. Trong không gian Tinh Giới, Dương Tuyết, Dương Thi líu ríu bàn bạc với Tiểu Linh làm sao trang trí không gian Tinh Giới lại biến lớn, không nhận ra Lâm Thiên vào không gian Tinh Giới rồi lại ra ngoài.
Địa điểm Lâm Thiên xuất hiện không phải trong phòng ở làng du lịch Lưu Vân mà là rừng cây ngoài làng. Lâm Thiên ra khỏi rừng cây, Lâm Thiên sải bước một bước ba trượng đi hướng làng du lịch.
– Tiểu Linh, lĩnh ngộ một trận pháp ước chừng cần thời gian bao lâu?
Trong lòng Lâm Thiên hơi hăm hở, nhưng nếu tốn thời gian rất lâu thì đành chờ sau này lại học trận pháp.
– Chủ nhân, cái đó phải suy xét nhiều nhân tố. Một mặt là trận pháp nơi này, tuy cùng một tầng nhưng chia ra mạnh yếu. Trận pháp mạnh chút đủ giết tồn tại Nguyên Anh kỳ, ví dụ trận pháp vòng tròn màu đỏ to trước mặt chủ nhân là ngũ hành diệt sát trận, cao thủ Nguyên Anh kỳ rơi vào đó xác suất sống sót không cao.
– Trận pháp yếu chút như vòng tròn màu đỏ mà chủ nhân đạp dưới chân là huyễn sát trận, đối phó tồn tại Kim Đan kỳ không thành vấn đề nhưng không đối phó Nguyên Anh kỳ được.
– Trận pháp mạnh chút thì phức tạp rất nhiều, để học hiểu cần thời gian càng lâu, mặt khác học tập trận pháp còn phải xem thiên phú. Thiên phú tốt học một lần liền biết, thiên phú kém có lẽ suốt đời không thể bước vào cánh cửa đạo trận pháp.
Lâm Thiên lẩm bẩm:
– A, hy vọng ta không phải loại thiên phú siêu kém, không thì chỉ biết ngó chứ không thể học rất là tức.
Lâm Thiên ngồi xếp bằng, nói:
– Tiểu Linh, nếu trong vòng hai mươi ngày ta chưa tỉnh lại nhớ phải đánh thức ta!
Trước khi vào không gian Tinh Giới Lâm Thiên đã báo cho Chu Dao, Thạch Huyên Hiên sẽ đi tìm một chỗ bế quan nên hắn không sợ hai nữ nhân quá lo.
Hai mươi ngày trong Tinh Giới tương đương năm ngày bên ngoài, khi đó phải đi đảo Sinh Tử. Nên lần đầu tiên Lâm Thiên lĩnh ngộ trận pháp tối đa chỉ có hai mươi ngày. Thời gian qua đi, ước chừng Lâm Thiên lại có thể tăng cao thực lực. Lâm Thiên ôm khát khao với Kim Đan đại viên mãn, khát khao trận pháp, hắn nhắm mắt lại bắt đầu lĩnh ngộ huyễn sát trận. Vì sao chọn huyễn sát trận mà không phải ngũ hành diệt sát trận có thể giết cao thủ Nguyên Anh kỳ vì Lâm Thiên có điều băn khoăn.
Ngũ hành diệt sát trận mạnh hơn huyễn sát trận, nhưng Lâm Thiên không cho rằng hắn tay mơ mới vào có thể lĩnh ngộ được ngũ hành diệt sát trận, dù lĩnh ngộ ra không biết qua bao lâu. Bây giờ Lâm Thiên không có nhiều thời gian, hắn chọn trận pháp dễ hơn chút. Lâm Thiên đã giẫm huyễn sát trận dưới chân tức là có chút duyên phận, thế là hắn dứt khoát chọn nó. Có điều Lâm Thiên không ôm nhiều tự tin trong vòng hai mươi ngày lĩnh ngộ trận pháp này.
Lâm Thiên nhất nhắm mắt bắt đầu lĩnh ngộ, nháy mắt cảm giác có mười mấy con mãnh thú hung dữ lao vào mình. Ánh mắt hung tàn, răng nanh sắc bén của đám mãnh thú rõ mồn một. Phía sau mười mấy mãnh thú là các cương thi bò lên từ mặt đất, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Lâm Thiên.
– Chết tiệt, sao có thể như vậy?
Lâm Thiên mở to mắt, bầy mãnh thú, cương ti vô cùng chân thật.
– Chẳng phải ta đang tu luyện trong tầng thứ nhất Tàng Tinh tháp sao? Tại sao tới đây?
Trong lòng Lâm Thiên cực kỳ khó hiểu, trước mắt hắn không còn núi tinh thạch cao cao, chỉ có mãnh thú trầm thấp gầm gừ, cương thi không ngừng bò lên từ lòng đất.
Giọng Tiểu Linh vang lên trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân. Để học một trận pháp phải cảm nhận trận pháp đó. Bây giờ chủ nhân đang trong huyễn sát trận, trận pháp có một chữ huyễn nên thật ra đàn mãnh thú, cương thi là trận pháp hư cấu. Tuy nhiên đừng tưởng thứ hư cấu thì không có sức sát thương, nếu không thể phá trận thì Kim Đan trung kỳ cũng bị mệt chết tại đây.
Hóa ra là ảo ảnh, nhưng chân thật bà cố! Lâm Thiên mới hơi phân tâm, không hoàn toàn né móng vuốt của một con mãnh thú, bả vai hắn bị cào mấy vệt không sâu không cạn. Nếu Lâm Thiên không nhờ cơ thể cứng kinh người thì đã bị xé thành hai nửa.
Lâm Thiên thở hổn hển, vai đau rát:
– Ui!
Bị dã thú làm bị thương, Lâm Thiên tức giận:
– Dám làm ta bị thương?
Lâm Thiên đấm vào đầu mãnh thú công kích mình. Không xảy ra cảnh đầu mãnh thú nở hoa như đã tưởng, mãnh thú bộ dạng như con cọp trong hiện thực tuy hét thảm trượt ra xa mấy chục thước đè ngã hai con mãnh thú và mấy cương thi khác nhưng nó không chết.
– Lợi hại thật!
Lâm Thiên biết cú đấm vừa rồi của mình dùng hơn năm mươi phần trăm sức mạnh vậy mà không đập bể đầu mãnh thú. Sức mạnh năm mươi phần trăm của Lâm Thiên có thể đấm nát một tảng đá hoa cương to.
Mười con mãnh thú đủ loại hình dáng hỗn chiến cùng Lâm Thiên. Đám cương thi tạm thời không tham gia, nhưng hàng trăm cương thi cùng gầm rú rất rùng rợn.
Sức mạnh Lâm Thiên tăng dần lên đến tám mươi phần trăm mới một đấm đánh chết một mãnh thú.
Lâm Thiên hét to một tiếng:
– Chết hết đi!
Chưởng lực tăng một trăm phần, mười con mãnh thú gục ngã.
– Grao!
Mãnh thú chết, hàng trăm cương thi mắt rực ánh sáng đỏ hưng phấn nhào vào Lâm Thiên. Hắn cẩn thận tấn công, thăm dò ra ngay đám cương thi yếu hơn đàn mãnh thú một chút. Nhưng cương thi rất đông, nếu tính tổng thể thì mạnh hơn đàn mãnh thú một chút.
Lâm Thiên vừa thanh lý cương thi vừa suy nghĩ cách phá trận. Lâm Thiên hoàn toàn dốt đặc cán mai, muốn phá trận pháp không dễ dàng. Khoảng mười phút sau, toàn bộ cương thi chết dưới chưởng của Lâm Thiên.
Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:
– Ta không tin nơi này là vô biên vô hạn!
Thần thức cường đại bộc phát, khí thế vô thiên duy ngã cũng phóng ra. Cảnh tượng trước mắt lung lay, khóe môi Lâm Thiên cong lên. Xem ra trận pháp chỉ có thể đối phó, không có hiệu quả lớn với người có thần thức Nguyên Anh kỳ như hắn. Bầu trời màu đỏ vỡ ra, đất đai rạn nứt, xác chết dã thú biến mất. Lâm Thiên thấy choáng váng, khi mở mắt đã ở trước núi tinh thạch tầng một Tàng Tinh tháp.
Bả vai hơi đau, Lâm Thiên vuốt ve nhưng không có miệng vết thương.
Lâm Thiên lấy làm lạ hỏi:
– Tiểu Linh, thế này là sao?
Tiểu Linh đáp:
– Chủ nhân bị thương trong huyễn sát trận nên sẽ cảm giác đau đớn, chết trong huyễn sát trận tức là chết thật. Đối với người khác, là vậy, còn chủ nhân chết rồi có thể sống lại. Ở Tàng Tinh tháp dù chủ nhân chết một lần vẫn có thể vào lại.
Lâm Thiên nhíu mày hỏi:
– Tiểu Linh đã nói huyễn sát trận có thể giết cao thủ Kim Đan kỳ nhưng sao ta cảm thấy lực công kích không quá mạnh, người Kim Đan sơ kỳ cũng có thể miễn cưỡng ứng đối.
Tiểu Linh trả lời:
– Chủ nhân, đó là bởi vì người bạo lực phá trận pháp. Nếu trận pháp cứ vận chuyển, cao thủ Kim Đan kỳ ẩn vào trong đó sẽ mệt chết. Chủ nhân nên biết mãnh thú, cương thi vừa bị giết có thể sống lại, trận pháp không phá thì cứ sống lại hoài, chủ nhân hãy tưởng tượng có kết quả gì.
Kết quả gì? Đương nhiên là mệt chết trong đó, thành bữa ăn cho mãnh thú hoặc cương thi. Lâm Thiên tưởng tượng cảnh đó mà rợn tóc gáy.
Tiểu Linh nói:
– Chủ nhân đã cảm nhận huyễn sát trận rồi vậy bây giờ có thể chính thức bắt đầu lĩnh ngộ trận pháp này!
Lâm Thiên cười khổ gật đầu, làm nửa ngày bây giờ mới bắt đầu.
Lâm Thiên lại nhắm mắt, một lão nhân áo đen hiện ra trong đầu hắn.
Lão nhân áo đen thản nhiên nói:
– Tiểu hữu, không ngờ đến đến mau vậy tiểu hữu đã có thể học đạo trận pháp.
Lòng Lâm Thiên rung lên, cung kính hỏi:
– Tiền bối còn ở trong vũ trụ này?
Hình tượng lão nhân áo đen vô cùng rõ ràng, đó là lão chủ nhân của Tiểu Linh.
– Không phải, ta chỉ là một ý thức để lại trong Tàng Tinh tháp. Tiểu hữu, đạo trận pháp bác đại tinh thâm, người không có nghị lực lớn không thể thành đại khí, ngươi khả xác định thật sự muốn tham khảo?
Lâm Thiên nghiêm túc gật đầu:
– Vâng thưa tiền bối.
Lão nhân áo đen nói:
– Vậy bắt đầu đi.
Dòng tin tức khổng lồ không ngừng ùa vào đầu Lâm Thiên, mặt hắn trướng đỏ, vận dụng toàn bộ tinh thần lực nhưng xử lý lượng tin tức khổng lồ rất mất sức.
Lâm Thiên chỉ học huyễn sát trận, một thứ đơn giản lại dính dáng đến vô số tri thức. Trận pháp đúng là bác đại tinh thâm, thứ cần suy xét bao gồm rất nhiều. Huyễn sát trận dùng tinh thần lực bày trận kết hợp thủ ấn trận thành, bày trận chú trọng nhiều điều. Tinh thần lực phải chia ra bao nhiêu nhánh, mỗi tinh thần lực cần sử dụng bao nhiêu, làm sao phối hợp các tinh thần lực lại, làm sao kết ấn, làm sao khiến thủ ấn tinh thần lực phối hợp phát huy ra tác dụng. Lâm Thiên nhức đầu như búa bổ.
May mà hiện tại Lâm Thiên đã có tinh thần lực Nguyên Anh kỳ, xử lý tin tức mau hơn Kim Đan kỳ nhiều. Dù vậy tinh thần lực của Lâm Thiên liên tục thôi diễn vòng tuần hoàn khô kiệt.
Nên nói Lâm Thiên dù không phải thiên tài trận pháp nhưng có chút thiên phú về mặt này, khi hai mươi ngày sắp qua hết hắn đã cơ bản nắm giữ huyễn sát trận.
Nếu người chỉ có tinh thần lực Kim Đan trung kỳ sử dụng huyễn sát trận ước chừng tối đa chỉ giết nổi tu vi Kim Đan trung kỳ. Nhờ tinh thần lực của Lâm Thiên đến Nguyên Anh kỳ nên hắn sử dụng huyễn sát trận dù không đủ sức giết tồn tại Nguyên Anh kỳ nhưng phối hợp công kích của hắn thì đủ giết Kim Đan đại viên mãn.
Hai mươi ngày qua, lần đầu tiên Lâm Thiên mở mắt, mắt lóe tia sáng. Lâm Thiên đứng dậy, cười phá lên, lĩnh ngộ một trận pháp làm hắn rất có cảm giác thành tựu.
Tiểu Linh khinh bỉ nói:
– Chỉ là một huyễn sát trận nho nhỏ có gì vui vậy.
Lâm Thiên trợn trắng mắt, lười cãi với Tiểu Linh.
Tinh thần lực xây dựng không gian ảo ảnh, tay Lâm Thiên nhanh chóng kết ra chín pháp ấn.
Lâm Thiên quát:
– Huyễn!
Không gian bốn phía lung lay, cảnh tượng trước mắt Lâm Thiên không có gì thay đổi nhưng đã thành công bố trí huyễn sát trận. Lúc này nếu có người vào, Lâm Thiên động niệm một cái là sẽ nhốt đối phương trong trận.
Lâm Thiên trừ ảo trận, nói:
– Tiểu Linh, bây giờ ta có thể nâng cao thực lực rồi đi?
Tiểu Linh nói:
– Vâng thưa chủ nhân, phát huy chủ nhân có thể sử dụng giới lực tăng mạnh thực lực. Nhưng hai mươi ngày đã tới, chủ nhân phải lập tức ra ngoài cùng mọi người đi đảo Sinh Tử, lúc này tăng thực lực có thích hợp không? Nếu không kiểm soát được lực lượng rất dễ xảy ra vấn đề.
Lâm Thiên nhíu mày nói:
– Nâng lên đi, ta không có nhiều thời gian. Chỉ còn hai tháng là Thiên Âm Thần mạch trong Dao nhi sẽ bộc phát, Dao nhi cần công pháp thuộc tính hàn còn chưa có tăm tích. Ta đã tăng vọt lực lượng nhiều lần, hiện tại tinh thần lực khá cao chắc có thể miễn cưỡng khống chế. Tuy nhiên lần này ra ngoài để ta tự khống chế hơi thở e rằng bọn họ đều biết ta lại đột phá, sẽ hù chết ngươi. Tiểu Linh hãy tạm thời giấu hơi thở giúp ta.
– Vâng thưa chủ nhân, bây giờ bắt đầu tăng lên đi?
– Bắt đầu!
Lâm Thiên đã hưởng thụ rất nhiều lần nhưng khi giới lực hóa thành dòng nước ấm chảy qua mỗi tế bào toàn thân, khoái cảm đó không khác gì khi cao trào. Lâm Thiên vừa hưởng thụ khoái cảm tinh thần cũng chú ý cảnh tượng trong hạ đan điền. Vầng sáng bạc trắng xoay tít, sâu trong vầng sáng, nguyên màu tím cỡ kim châm nhanh chóng trưởng thành. Nửa tiếng qua đi, khi chấm dứt tăng tiến, nguyên màu tím to cỡ hạt gạo.
Lâm Thiên nhẹ nhàng co nắm tay lại, chân thật cảm nhận lực lượng lại tăng lên cỡ gấp đô.
Khóe môi Lâm Thiên cong lên:
– Cao thủ Kim Đan đại viên mãn!
Lần này vào Tinh Giới có thu hoạch rất lớn, chẳng những lĩnh ngộ huyễn sát trận xem như nhập môn huyễn sát trận còn tiến bước dài trong tu vi.
Lâm Thiên chạy mấy vòng quanh không gian đường kính vạn thước to lớn, hắn thích ứng một chút lực lượng của mình rồi ra Tinh Giới. Trong không gian Tinh Giới, Dương Tuyết, Dương Thi líu ríu bàn bạc với Tiểu Linh làm sao trang trí không gian Tinh Giới lại biến lớn, không nhận ra Lâm Thiên vào không gian Tinh Giới rồi lại ra ngoài.
Địa điểm Lâm Thiên xuất hiện không phải trong phòng ở làng du lịch Lưu Vân mà là rừng cây ngoài làng. Lâm Thiên ra khỏi rừng cây, Lâm Thiên sải bước một bước ba trượng đi hướng làng du lịch.
Tác giả :
Không Thần