Tinh Giới
Chương 193: Công kích phản đạn
Lâm Thiên nói:
– Hừ! Ngươi đáng chết!
Chưởng lực mạnh mẽ giáng xuống, mang đi tất cả sự sống của thanh niên. Thanh niên chết, dị năng biến hình không giữ được, biến trở về bộ dạng ban đầu. Gã không phải thanh niên đẹp trai mà chỉ là tên mập lùn khoảng một thước năm mươi mấy, khuôn mặt đó chỉ là biến ra. Lâm Thiên hít sâu, kình khí quét qua, cái xác lùn tịt bay ra chiếc du thuyền rớt vào biển rộng mênh mông. Ước chừng không lâu sau gã sẽ là bữa ăn ngon cho cá mập bị mùi máu hấp dẫn tới đây.
Lâm Thiên ôm chặt Chu Dao, Thạch Huyên Hiên, vô cùng xin lỗi nói:
– Dao nhi, Huyên Hiên, lỗi tại ta hết!
Chỉ kém một chút nữa thì... Lâm Thiên không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì. Với cá tính ngoài mềm trong cứng của Chu Dao nếu chịu nhục sẽ tự sát tại đây, cho dù Lâm Thiên lợi hại cách mấy cũng không cứu sống nàng được.
– Trần Minh, giới lực cho người chết sống lại không?
Lâm Thiên luôn không hỏi vấn đề này nhưng bây giờ hắn cảm thấy nên hỏi một câu.
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân, trong thiên địa có quy tắc của nó, giới lực không phải vạn năng. Nếu linh hồn tan biến thì mạnh như lão lão chủ nhânng chịu thua. Nhưng nếu linh hồn không tan biến, dùng giới lực lượng khổng lồ có thể cho người vừa chết hồi sinh. Nhưng làm như vậy sẽ đắc tội địa phủ, nếu chủ nhân không có thực lực siêu đẳng thì đừng có ý tưởng này.
Con người khi chết đi linh hồn chỉ có thể ở lại thế giới này thời gian ngắn ngủi, tùy linh hồn mạnh hay yếu quyết định lâu hoặc ngắn. Linh hồn nhỏ yếu thì mười giây đã bị hút xuống địa phủ, cường giả Nguyên Anh kỳ thì... Nguyên anh bất diệt, người ta không cần đi địa phủ, nguyên anh bị diệt thì linh hồn cũng tan biến theo.
Chu Dao đau đớn gào khóc:
– Tiểu Lâm Tử, ta rất sợ, ta sợ không còn gặp lại Tiểu Lâm Tử nữa!
Mới rồi Chu Dao định chết, nếu Lâm Thiên tới chậm một chút thì hậu quả không tưởng tượng nổi.
Thạch Huyên Hiên thì thầm bên tai Lâm Thiên:
– Thiên, rất xin lỗi, ta không bảo vệ tốt cho Chu tỷ tỷ.
Lâm Thiên an ủi:
– Không sợ không sợ, là lỗi tại ta đã không bảo vệ tốt cho hai nàng.
Đáy mắt Lâm Thiên lóe tia sáng lạnh, cái tên này chắc chắn là kẻ thù, món nợ này không dễ kết thúc như vậy. Nếu không tại Bát Kỳ đại thần gì đó thì Chu Dao, Thạch Huyên Hiên đâu phải chịu tai nạn lần này? Nếu không trả thù thì hắn không phải là Lâm Thiên!
Lâm Thiên căm giận thầm nghĩ:
– Bát Kỳ, chờ lão tử, sớm muộn gì sẽ giết tới chỗ kẻ thù lột da rút gân ngươi ra!
Bát Kỳ đại xà là cường giả Nguyên Anh kỳ, hiện tại Lâm Thiên không có thực lực giải quyết người. Nhưng với tốc độ trưởng thành của Lâm Thiên thì ngày lành của Bát Kỳ không dài lâu.
Chuyển hướng chiếc du thuyền, nhóm Lâm Thiên hướng về làng du lịch Lưu Vân. Dọc đường gặp Tử Quang Chân Nhân, Thiên Tâm Đạo Trưởng, hai người không đi cùng lúc. Tử Quang Chân Nhân tới trước, nghe Lâm Thiên thuật lại thì chửi um sùm, xúi hắn trong đại tái thanh niên thế giới Võ Giả giao lưu đợt một đừng nương tay với tuyển thủ phe địch, cứ giết đã tay đi.
Tử Quang Chân Nhân rời đi không lâu sau Thiên Tâm Đạo Trưởng đáp xuống chiếc du thuyền, khi đó Lâm Thiên đang trái ôm Chu Dao phải ấp Thạch Huyên Hiên.
Thiên Tâm Đạo Trưởng đáp xuống, không hỏi nhiều, chỉ hừ lạnh một tiếng:
– Lâm Thiên, Thạch Huyên Hiên là thánh nữ của Từ Hàng Tịnh Trai, ngươi làm như vậy là không ổn.
Lâm Thiên tức giận nói:
– Thiên Tâm tiền bối lo quá rộng rồi, nếu tiểu tử nhớ không lầm thì tiền bối là người của Tu Chân giới. Chuyện giữa ta và Huyên Hiên không nên từ tiền bối xen vào!
Thiên Tâm Đạo Trưởng lặng im, vì Lý Sư Sư nên lão quan tâm Từ Hàng Tịnh Trai hơi quá.
– Lâm Thiên, nếu ngươi không phải đã ở cùng tiểu cô nương Chu gia thì ta sẽ không quản lý việc này. Nhưng bây giờ ta sẽ báo cáo chuyện này cho Diệu Vân trai chủ!
Lời Thiên Tâm Đạo Trưởng làm Lâm Thiên, Thạch Huyên Hiên căng thẳng. Nếu sư phụ Thạch Huyên Hiên chạy tới thì Lâm Thiên đừng hòng trái ôm phải ấp nữa.
Tuy rằng tin tức này sớm muộn gì cũng truyền vào tai sư phụ Thạch Huyên Hiên, nhưng sớm một ngày không muộn một ngày.
Lâm Thiên trầm giọng nói:
– Thiên Tâm tiền bối, xin đừng làm như vậy. Vãn bối và Huyên Hiên, Dao nhi thật lòng với nhau. Tiền bối cũng là thế ngoại cao nhân, tiền bối để ý làm gì chuyện thế tục?
– Hừ! Tuổi như ngươi biết cái gì gọi là thật lòng? Nếu thật lòng tại sao ngươi có tiểu cô nương Chu gia rồi còn bắt chặt Thanh Ngưng không thả? Giữa các ngươi có lẽ có chút tình cảm nhưng cách thật lòng còn kém mười vạn tám ngàn dặm. Nếu các ngươi có thể chứng minh thật lòng yêu nhau thì ta nói giúp cho trước mặt Diệu Vân trai chủ có đáng gì? Nếu ta không đủ sức nặng thì lời sư tôn Diệu Vân trai chủ cũng đủ rồi đi?
Thiên Tâm Đạo Trưởng nói xong ngự kiếm biến mất ngay.
Lâm Thiên giật mình tại chỗ: thật lòng? Ta thật lòng sao? Thiên Tâm tiền bối nói đúng, nếu ta thật lòng tại sao có Dao nhi rồi còn muốn Thanh Ngưng? Trong đó nhiều dục vọng chiếm hữu hơn. Ta còn có Thi nhi và Tuyết nhi!
Tiểu Linh nói:
– Chủ nhân đừng bị lão đạo nói mấy câu hù sợ. Không nói thật lòng hay không, chủ nhân có thể bỏ ai trong hai người sao?
– Cái đó... Đương nhiên không!
Lâm Thiên đã xem Chu Dao, Thạch Huyên Hiên là nữ nhân của mình. Bỏ? Sao được?
Tiểu Linh nói:
– Thì đúng rồi, chủ nhân không bỏ bọn họ được, điều chủ nhân cần làm không phải ở đây suy nghĩ mình có thật lòng hay không mà cố gắng đối xử tốt với họ nhiều hơn.
Lòng Lâm Thiên trong sáng, mỉm cười thầm nhủ: Thiên Tâm lão đạo đáng ghét, hại tiểu gia rối rắm nửa ngày, đáng đời mấy chục năm không cua được Lý Sư Sư!
Thạch Huyên Hiên lo lắng kêu lên:
– Thiên...!
Lâm Thiên nói:
– Không sao đâu, Thiên Tâm lão đạo muốn tố cáo thì tùy, cho dù lão không nói ước chừng không lâu sau sư phụ của nàng sẽ biết hai ta tiếp xúc thân thiết. Huyên Hiên, Dao nhi, ta sẽ cho hai nàng hạnh phúc!
Trong đầu Lâm Thiên nhớ lại lúc trước mắt Chu Dao lóe tia sáng vàng, thanh niên che mặt té xuống đất ngay. Lâm Thiên từng cảm nhận ánh sáng vàng đó từ người Chu Dao một lần.
Lâm Thiên thầm nghĩ, lòng đau nhói:
– Nếu Dao nhi thật sự là nữ thần chuyển kiếp thì có lẽ ta không tư cách cho nàng hạnh phúc.
Thạch Huyên Hiên vươn tay trắng ngọc ra, liếc Lâm Thiên và Chu Dao:
– Ta tin tưởng, chúng ta sẽ hạnh phúc!
Chu Dao đặt tay lên:
– Ta... Ta cũng tin tưởng!
Tay Thạch Huyên Hiên run rẩy, bàn tay Chu Dao rất lạnh.
Bàn tay to của Lâm Thiên phủ lên, chạm vào tay Chu Dao lạnh băng, biến sắc mặt hỏi:
– Dao nhi cảm thấy sao?
Chu Dao run giọng nói:
– Rất lạnh!
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, giới lực có thể giảm bớt chút đau đớn cho Dao nhi đúng không?
Tiểu Linh đáp:
– Đương nhiên rồi chủ nhân.
– Vậy còn ngây ra làm gì, mau đưa giới lực vào cho Dao nhi!
Lâm Thiên chộp tay Chu Dao, từng dòng nước ấm không ngừng chảy vào cơ thể nàng. Dòng nước ấm vào người Chu Dao hòa cùng khí lạnh lộ ra, vẻ mặt Chu Dao thoải mái nhiều.
Chu Dao nói:
– Tiểu Lâm Tử đừng quá lãng phí công lực, Tiểu Lâm Tử còn phải tham gia đại tái.
Lâm Thiên nắm chặt tay Chu Dao, nói:
– Không lãng phí, lão công của ba đấm hai đá là đánh gục đám nhãi đó ngay!
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân, cho người biết một tin tốt. Giới lực hóa thành dòng nước ấm dung hợp với khí lạnh tiết ra từ Thiên Âm Thần mạch trong Chu Dao hình thành năng lượng đặc biệt, năng lượng này rải rác trong kinh mạch, nếu Chu Dao tu luyện thì thời gian ngắn ngủi sẽ nhanh chóng thành cao thủ Kim Đan kỳ.
Lâm Thiên nghi hoặc hỏi:
– Tiểu Linh, nhanh chóng thành cao thủ thì tu vi tinh thần của Dao nhi đủ không?
Tiểu Linh trả lời:
– Chủ nhân, thực lực Chu Dao càng mạnh thì bị linh hồn kiếp trước ảnh hưởng càng lớn. Nếu kiếp trước Chu Dao thật sự là nữ thần, Kim Đan bình thường không thể dao động tinh thần của nàng. Nhưng chủ nhân có chắc muốn nàng tăng nhiều thực lực không?
Lâm Thiên nói:
– Hơn hai tháng nữa Thiên Âm Thần mạch sẽ bộc phát, ít ra trước đó nên cho Dao nhi tu luyện. Nếu linh hồn kiếp trước thức tỉnh nàng không còn là nàng, ta không giữ được nàng thì không cố níu kéo làm gì.
Nếu linh hồn thay đổi thành người khác, dù thân thể giống nhau cũng có nghĩa gì? Nói thật thì trong lòng Lâm Thiên cho rằng xác suất Chu Dao rời đi rất lớn. Kiếp trước là nữ thần làm sao vừa mắt tiểu tử bình thường như hắn? Chút tu vi của Lâm Thiên trong mắt nữ thần chắc chỉ tính là bình thường.
Mười phút sau, khí lạnh trong người Chu Dao không còn tiết ra ngoài, Lâm Thiên ngừng đưa giới lực vào cơ thể nàng. Chu Dao thật sự là một người không đánh được, trong cơ thể tràn ngập năng lượng đặc biệt khổng lồ. Loại năng lượng này bình thường không do Chu Dao sử dụng, nhưng nếu nàng bị ngoại lực đả kích thì năng lượng đặc biệt đó sẽ nhanh chóng chạy ra bảo vệ chủ, phản đạn công kích về. Khi Lâm Thiên nghe nói Chu Dao được chỗ tốt đó thì rất mừng. Chu Dao không biết võ công, có năng lượng đặc biệt bảo vệ thì Lâm Thiên không cần lo lắng an toàn cho nàng.
Lâm Thiên nói:
– Dao nhi, ta làm một thực nghiệm.
Lâm Thiên vỗ nhẹ mông Chu Dao, nàng yêu kiều khẽ rên, xấu hổ mặt đỏ rực.
Mặt Thạch Huyên Hiên ửng hồng khẽ hừ:
– Thiên và Chu tỷ tỷ cứ nồng nhiệt trong khoang thuyền đi.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, không phản đạn!
Tiểu Linh cười nói:
– Công kích thưa chủ nhân, chỉ khi công kích mới phản đạn. Chút sức đó của chủ nhân chỉ xem như vuốt ve đi.
– A, để ta thử lại.
Lâm Thiên vỗ một cái nữa, mạnh hơn lúc trước một chút nhưng vẫn không có phản đạn xuất hiện.
– Tiểu Lâm Tử, đồ xấu xa, mau dừng lại!
Lâm Thiên nói:
– Lần cuối, lần cuối cùng!
Lâm Thiên vỗ một cái, sức rất mạnh, có hiệu quả phản đạn. Tay Lâm Thiên bị sức mạnh đẩy ra.
Lâm Thiên cười to bảo:
– Ha ha ha! Thành công!
Chu Dao nhéo tay Lâm Thiên, hỏi:
– Thành công gì?
– Chu tỷ tỷ, mới rồi khi Thiên đánh tỷ tỷ thì tay bị sức mạnh bật ra.
Thạch Huyên Hiên là cao thủ thiên giai nên có ánh mắt sắc, nàng đã hiểu Lâm Thiên đang thử cái gì.
Lâm Thiên hỏi:
– Dao nhi, mới rồi đau không?
Chu Dao lắc đầu nói:
– Hai cái đầu rất nhẹ, cái thứ ba càng nhẹ hơn, như thể đụng vào rồi tách ra.
Lâm Thiên hỏi thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, năng lực phản đạn của Dao nhi có thể ứng đối công kích mức độ lớn cỡ nào?
Tiểu Linh đáp:
– Công kích thiên giai trung kỳ tuyệt đối không thành vấn đề, súng ống bình thường không có uy hiếp với Chu Dao.
Lâm Thiên mỉm cười vừa lòng. Thiên giai trung giai đã xem như cao thủ, có thể không nhìn cao thủ thiên giai trung kỳ công kích là cực kỳ không đơn giản, hơn xa Lâm Thiên mong muốn.
Khi chiếc du thuyền cập bờ, đám người Tả Vân Phi, Tiêu Bạch, Nam Cung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết, Cổ Vân đã đứng chờ ven biển.
Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Không sao, mọi người giải tán đi.
Tả Vân Phi cẩn thận hỏi, gã bị lừa sợ rồi:
– Ngươi là Lâm Thiên thật hay giả?
Lâm Thiên cốc đầu Tả Vân Phi thật mạnh:
– Lão tứ nhà ngươi không phân biệt được ta là thật hay giả, nói xem có đáng bị đánh không?
Tả Vân Phi nói:
– Ui, xem ra là giả, lão tam thật không đánh ta như vậy.
Đám người Tiêu Bạch lập tức chuẩn bị công kích Lâm Thiên.
Chu Dao vội giải thích:
– Đừng đánh, hắn là người thật! Giả là một kẻ biết thuật biến hình tên là Thiên Huyễn, đã bị Lâm Thiên giết chết.
Tiêu Bạch biến sắc mặt nói:
– Thiên Huyễn?
Tả Vân Phi tò mò hỏi:
– Tiểu Bạch biết người tên Thiên Huyễn sao?
Tiêu Bạch gật đầu nói:
– Một kẻ xấu xa hết thuốc chữa. Dị năng của Thiên Huyễn là biến hình, có thể biến thành hình dạng bất cứ người nào hắn từng tiếp xúc. Thiên Huyễn thường biến thành đủ loại hình dạng chiếm hữu thân thể những thiếu nữ xinh đẹp, nghe nói từng biến ra hình dạng bạn trai của muội muội mình rồi quan hệ tình dục. Ngoài ra nhiều vụ án mưu sát liên quan đến Thiên Huyễn, vì thuật biến hình của hắn thần kỳ nên nhiều thế lực muốn bắt hắn mà mãi không thành công.
– Phi, cái thứ ghê tởm đó thậm chí không buông tha muội muội của mình!
Tả Vân Phi bực tức nói:
– Chết thế này quá tốt cho hắn, ta dám chắc nếu bị thế lực nào bắt thì hắn chắc chắn sẽ thành chuột bạch trong phòng thí nghiệm, dị năng biến hình như vậy e rằng nhiều người muốn có.
Vẻ mặt Nam Cung Uyển Nhi đầy sát khí hỏi:
– Tả – Vân – Phi, chẳng lẽ ngươi cũng muốn có dị năng như vậy? Ngươi muốn đi tai họa thiếu nữ nhà lành?
– Hừ! Ngươi đáng chết!
Chưởng lực mạnh mẽ giáng xuống, mang đi tất cả sự sống của thanh niên. Thanh niên chết, dị năng biến hình không giữ được, biến trở về bộ dạng ban đầu. Gã không phải thanh niên đẹp trai mà chỉ là tên mập lùn khoảng một thước năm mươi mấy, khuôn mặt đó chỉ là biến ra. Lâm Thiên hít sâu, kình khí quét qua, cái xác lùn tịt bay ra chiếc du thuyền rớt vào biển rộng mênh mông. Ước chừng không lâu sau gã sẽ là bữa ăn ngon cho cá mập bị mùi máu hấp dẫn tới đây.
Lâm Thiên ôm chặt Chu Dao, Thạch Huyên Hiên, vô cùng xin lỗi nói:
– Dao nhi, Huyên Hiên, lỗi tại ta hết!
Chỉ kém một chút nữa thì... Lâm Thiên không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì. Với cá tính ngoài mềm trong cứng của Chu Dao nếu chịu nhục sẽ tự sát tại đây, cho dù Lâm Thiên lợi hại cách mấy cũng không cứu sống nàng được.
– Trần Minh, giới lực cho người chết sống lại không?
Lâm Thiên luôn không hỏi vấn đề này nhưng bây giờ hắn cảm thấy nên hỏi một câu.
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân, trong thiên địa có quy tắc của nó, giới lực không phải vạn năng. Nếu linh hồn tan biến thì mạnh như lão lão chủ nhânng chịu thua. Nhưng nếu linh hồn không tan biến, dùng giới lực lượng khổng lồ có thể cho người vừa chết hồi sinh. Nhưng làm như vậy sẽ đắc tội địa phủ, nếu chủ nhân không có thực lực siêu đẳng thì đừng có ý tưởng này.
Con người khi chết đi linh hồn chỉ có thể ở lại thế giới này thời gian ngắn ngủi, tùy linh hồn mạnh hay yếu quyết định lâu hoặc ngắn. Linh hồn nhỏ yếu thì mười giây đã bị hút xuống địa phủ, cường giả Nguyên Anh kỳ thì... Nguyên anh bất diệt, người ta không cần đi địa phủ, nguyên anh bị diệt thì linh hồn cũng tan biến theo.
Chu Dao đau đớn gào khóc:
– Tiểu Lâm Tử, ta rất sợ, ta sợ không còn gặp lại Tiểu Lâm Tử nữa!
Mới rồi Chu Dao định chết, nếu Lâm Thiên tới chậm một chút thì hậu quả không tưởng tượng nổi.
Thạch Huyên Hiên thì thầm bên tai Lâm Thiên:
– Thiên, rất xin lỗi, ta không bảo vệ tốt cho Chu tỷ tỷ.
Lâm Thiên an ủi:
– Không sợ không sợ, là lỗi tại ta đã không bảo vệ tốt cho hai nàng.
Đáy mắt Lâm Thiên lóe tia sáng lạnh, cái tên này chắc chắn là kẻ thù, món nợ này không dễ kết thúc như vậy. Nếu không tại Bát Kỳ đại thần gì đó thì Chu Dao, Thạch Huyên Hiên đâu phải chịu tai nạn lần này? Nếu không trả thù thì hắn không phải là Lâm Thiên!
Lâm Thiên căm giận thầm nghĩ:
– Bát Kỳ, chờ lão tử, sớm muộn gì sẽ giết tới chỗ kẻ thù lột da rút gân ngươi ra!
Bát Kỳ đại xà là cường giả Nguyên Anh kỳ, hiện tại Lâm Thiên không có thực lực giải quyết người. Nhưng với tốc độ trưởng thành của Lâm Thiên thì ngày lành của Bát Kỳ không dài lâu.
Chuyển hướng chiếc du thuyền, nhóm Lâm Thiên hướng về làng du lịch Lưu Vân. Dọc đường gặp Tử Quang Chân Nhân, Thiên Tâm Đạo Trưởng, hai người không đi cùng lúc. Tử Quang Chân Nhân tới trước, nghe Lâm Thiên thuật lại thì chửi um sùm, xúi hắn trong đại tái thanh niên thế giới Võ Giả giao lưu đợt một đừng nương tay với tuyển thủ phe địch, cứ giết đã tay đi.
Tử Quang Chân Nhân rời đi không lâu sau Thiên Tâm Đạo Trưởng đáp xuống chiếc du thuyền, khi đó Lâm Thiên đang trái ôm Chu Dao phải ấp Thạch Huyên Hiên.
Thiên Tâm Đạo Trưởng đáp xuống, không hỏi nhiều, chỉ hừ lạnh một tiếng:
– Lâm Thiên, Thạch Huyên Hiên là thánh nữ của Từ Hàng Tịnh Trai, ngươi làm như vậy là không ổn.
Lâm Thiên tức giận nói:
– Thiên Tâm tiền bối lo quá rộng rồi, nếu tiểu tử nhớ không lầm thì tiền bối là người của Tu Chân giới. Chuyện giữa ta và Huyên Hiên không nên từ tiền bối xen vào!
Thiên Tâm Đạo Trưởng lặng im, vì Lý Sư Sư nên lão quan tâm Từ Hàng Tịnh Trai hơi quá.
– Lâm Thiên, nếu ngươi không phải đã ở cùng tiểu cô nương Chu gia thì ta sẽ không quản lý việc này. Nhưng bây giờ ta sẽ báo cáo chuyện này cho Diệu Vân trai chủ!
Lời Thiên Tâm Đạo Trưởng làm Lâm Thiên, Thạch Huyên Hiên căng thẳng. Nếu sư phụ Thạch Huyên Hiên chạy tới thì Lâm Thiên đừng hòng trái ôm phải ấp nữa.
Tuy rằng tin tức này sớm muộn gì cũng truyền vào tai sư phụ Thạch Huyên Hiên, nhưng sớm một ngày không muộn một ngày.
Lâm Thiên trầm giọng nói:
– Thiên Tâm tiền bối, xin đừng làm như vậy. Vãn bối và Huyên Hiên, Dao nhi thật lòng với nhau. Tiền bối cũng là thế ngoại cao nhân, tiền bối để ý làm gì chuyện thế tục?
– Hừ! Tuổi như ngươi biết cái gì gọi là thật lòng? Nếu thật lòng tại sao ngươi có tiểu cô nương Chu gia rồi còn bắt chặt Thanh Ngưng không thả? Giữa các ngươi có lẽ có chút tình cảm nhưng cách thật lòng còn kém mười vạn tám ngàn dặm. Nếu các ngươi có thể chứng minh thật lòng yêu nhau thì ta nói giúp cho trước mặt Diệu Vân trai chủ có đáng gì? Nếu ta không đủ sức nặng thì lời sư tôn Diệu Vân trai chủ cũng đủ rồi đi?
Thiên Tâm Đạo Trưởng nói xong ngự kiếm biến mất ngay.
Lâm Thiên giật mình tại chỗ: thật lòng? Ta thật lòng sao? Thiên Tâm tiền bối nói đúng, nếu ta thật lòng tại sao có Dao nhi rồi còn muốn Thanh Ngưng? Trong đó nhiều dục vọng chiếm hữu hơn. Ta còn có Thi nhi và Tuyết nhi!
Tiểu Linh nói:
– Chủ nhân đừng bị lão đạo nói mấy câu hù sợ. Không nói thật lòng hay không, chủ nhân có thể bỏ ai trong hai người sao?
– Cái đó... Đương nhiên không!
Lâm Thiên đã xem Chu Dao, Thạch Huyên Hiên là nữ nhân của mình. Bỏ? Sao được?
Tiểu Linh nói:
– Thì đúng rồi, chủ nhân không bỏ bọn họ được, điều chủ nhân cần làm không phải ở đây suy nghĩ mình có thật lòng hay không mà cố gắng đối xử tốt với họ nhiều hơn.
Lòng Lâm Thiên trong sáng, mỉm cười thầm nhủ: Thiên Tâm lão đạo đáng ghét, hại tiểu gia rối rắm nửa ngày, đáng đời mấy chục năm không cua được Lý Sư Sư!
Thạch Huyên Hiên lo lắng kêu lên:
– Thiên...!
Lâm Thiên nói:
– Không sao đâu, Thiên Tâm lão đạo muốn tố cáo thì tùy, cho dù lão không nói ước chừng không lâu sau sư phụ của nàng sẽ biết hai ta tiếp xúc thân thiết. Huyên Hiên, Dao nhi, ta sẽ cho hai nàng hạnh phúc!
Trong đầu Lâm Thiên nhớ lại lúc trước mắt Chu Dao lóe tia sáng vàng, thanh niên che mặt té xuống đất ngay. Lâm Thiên từng cảm nhận ánh sáng vàng đó từ người Chu Dao một lần.
Lâm Thiên thầm nghĩ, lòng đau nhói:
– Nếu Dao nhi thật sự là nữ thần chuyển kiếp thì có lẽ ta không tư cách cho nàng hạnh phúc.
Thạch Huyên Hiên vươn tay trắng ngọc ra, liếc Lâm Thiên và Chu Dao:
– Ta tin tưởng, chúng ta sẽ hạnh phúc!
Chu Dao đặt tay lên:
– Ta... Ta cũng tin tưởng!
Tay Thạch Huyên Hiên run rẩy, bàn tay Chu Dao rất lạnh.
Bàn tay to của Lâm Thiên phủ lên, chạm vào tay Chu Dao lạnh băng, biến sắc mặt hỏi:
– Dao nhi cảm thấy sao?
Chu Dao run giọng nói:
– Rất lạnh!
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, giới lực có thể giảm bớt chút đau đớn cho Dao nhi đúng không?
Tiểu Linh đáp:
– Đương nhiên rồi chủ nhân.
– Vậy còn ngây ra làm gì, mau đưa giới lực vào cho Dao nhi!
Lâm Thiên chộp tay Chu Dao, từng dòng nước ấm không ngừng chảy vào cơ thể nàng. Dòng nước ấm vào người Chu Dao hòa cùng khí lạnh lộ ra, vẻ mặt Chu Dao thoải mái nhiều.
Chu Dao nói:
– Tiểu Lâm Tử đừng quá lãng phí công lực, Tiểu Lâm Tử còn phải tham gia đại tái.
Lâm Thiên nắm chặt tay Chu Dao, nói:
– Không lãng phí, lão công của ba đấm hai đá là đánh gục đám nhãi đó ngay!
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân, cho người biết một tin tốt. Giới lực hóa thành dòng nước ấm dung hợp với khí lạnh tiết ra từ Thiên Âm Thần mạch trong Chu Dao hình thành năng lượng đặc biệt, năng lượng này rải rác trong kinh mạch, nếu Chu Dao tu luyện thì thời gian ngắn ngủi sẽ nhanh chóng thành cao thủ Kim Đan kỳ.
Lâm Thiên nghi hoặc hỏi:
– Tiểu Linh, nhanh chóng thành cao thủ thì tu vi tinh thần của Dao nhi đủ không?
Tiểu Linh trả lời:
– Chủ nhân, thực lực Chu Dao càng mạnh thì bị linh hồn kiếp trước ảnh hưởng càng lớn. Nếu kiếp trước Chu Dao thật sự là nữ thần, Kim Đan bình thường không thể dao động tinh thần của nàng. Nhưng chủ nhân có chắc muốn nàng tăng nhiều thực lực không?
Lâm Thiên nói:
– Hơn hai tháng nữa Thiên Âm Thần mạch sẽ bộc phát, ít ra trước đó nên cho Dao nhi tu luyện. Nếu linh hồn kiếp trước thức tỉnh nàng không còn là nàng, ta không giữ được nàng thì không cố níu kéo làm gì.
Nếu linh hồn thay đổi thành người khác, dù thân thể giống nhau cũng có nghĩa gì? Nói thật thì trong lòng Lâm Thiên cho rằng xác suất Chu Dao rời đi rất lớn. Kiếp trước là nữ thần làm sao vừa mắt tiểu tử bình thường như hắn? Chút tu vi của Lâm Thiên trong mắt nữ thần chắc chỉ tính là bình thường.
Mười phút sau, khí lạnh trong người Chu Dao không còn tiết ra ngoài, Lâm Thiên ngừng đưa giới lực vào cơ thể nàng. Chu Dao thật sự là một người không đánh được, trong cơ thể tràn ngập năng lượng đặc biệt khổng lồ. Loại năng lượng này bình thường không do Chu Dao sử dụng, nhưng nếu nàng bị ngoại lực đả kích thì năng lượng đặc biệt đó sẽ nhanh chóng chạy ra bảo vệ chủ, phản đạn công kích về. Khi Lâm Thiên nghe nói Chu Dao được chỗ tốt đó thì rất mừng. Chu Dao không biết võ công, có năng lượng đặc biệt bảo vệ thì Lâm Thiên không cần lo lắng an toàn cho nàng.
Lâm Thiên nói:
– Dao nhi, ta làm một thực nghiệm.
Lâm Thiên vỗ nhẹ mông Chu Dao, nàng yêu kiều khẽ rên, xấu hổ mặt đỏ rực.
Mặt Thạch Huyên Hiên ửng hồng khẽ hừ:
– Thiên và Chu tỷ tỷ cứ nồng nhiệt trong khoang thuyền đi.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, không phản đạn!
Tiểu Linh cười nói:
– Công kích thưa chủ nhân, chỉ khi công kích mới phản đạn. Chút sức đó của chủ nhân chỉ xem như vuốt ve đi.
– A, để ta thử lại.
Lâm Thiên vỗ một cái nữa, mạnh hơn lúc trước một chút nhưng vẫn không có phản đạn xuất hiện.
– Tiểu Lâm Tử, đồ xấu xa, mau dừng lại!
Lâm Thiên nói:
– Lần cuối, lần cuối cùng!
Lâm Thiên vỗ một cái, sức rất mạnh, có hiệu quả phản đạn. Tay Lâm Thiên bị sức mạnh đẩy ra.
Lâm Thiên cười to bảo:
– Ha ha ha! Thành công!
Chu Dao nhéo tay Lâm Thiên, hỏi:
– Thành công gì?
– Chu tỷ tỷ, mới rồi khi Thiên đánh tỷ tỷ thì tay bị sức mạnh bật ra.
Thạch Huyên Hiên là cao thủ thiên giai nên có ánh mắt sắc, nàng đã hiểu Lâm Thiên đang thử cái gì.
Lâm Thiên hỏi:
– Dao nhi, mới rồi đau không?
Chu Dao lắc đầu nói:
– Hai cái đầu rất nhẹ, cái thứ ba càng nhẹ hơn, như thể đụng vào rồi tách ra.
Lâm Thiên hỏi thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, năng lực phản đạn của Dao nhi có thể ứng đối công kích mức độ lớn cỡ nào?
Tiểu Linh đáp:
– Công kích thiên giai trung kỳ tuyệt đối không thành vấn đề, súng ống bình thường không có uy hiếp với Chu Dao.
Lâm Thiên mỉm cười vừa lòng. Thiên giai trung giai đã xem như cao thủ, có thể không nhìn cao thủ thiên giai trung kỳ công kích là cực kỳ không đơn giản, hơn xa Lâm Thiên mong muốn.
Khi chiếc du thuyền cập bờ, đám người Tả Vân Phi, Tiêu Bạch, Nam Cung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết, Cổ Vân đã đứng chờ ven biển.
Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Không sao, mọi người giải tán đi.
Tả Vân Phi cẩn thận hỏi, gã bị lừa sợ rồi:
– Ngươi là Lâm Thiên thật hay giả?
Lâm Thiên cốc đầu Tả Vân Phi thật mạnh:
– Lão tứ nhà ngươi không phân biệt được ta là thật hay giả, nói xem có đáng bị đánh không?
Tả Vân Phi nói:
– Ui, xem ra là giả, lão tam thật không đánh ta như vậy.
Đám người Tiêu Bạch lập tức chuẩn bị công kích Lâm Thiên.
Chu Dao vội giải thích:
– Đừng đánh, hắn là người thật! Giả là một kẻ biết thuật biến hình tên là Thiên Huyễn, đã bị Lâm Thiên giết chết.
Tiêu Bạch biến sắc mặt nói:
– Thiên Huyễn?
Tả Vân Phi tò mò hỏi:
– Tiểu Bạch biết người tên Thiên Huyễn sao?
Tiêu Bạch gật đầu nói:
– Một kẻ xấu xa hết thuốc chữa. Dị năng của Thiên Huyễn là biến hình, có thể biến thành hình dạng bất cứ người nào hắn từng tiếp xúc. Thiên Huyễn thường biến thành đủ loại hình dạng chiếm hữu thân thể những thiếu nữ xinh đẹp, nghe nói từng biến ra hình dạng bạn trai của muội muội mình rồi quan hệ tình dục. Ngoài ra nhiều vụ án mưu sát liên quan đến Thiên Huyễn, vì thuật biến hình của hắn thần kỳ nên nhiều thế lực muốn bắt hắn mà mãi không thành công.
– Phi, cái thứ ghê tởm đó thậm chí không buông tha muội muội của mình!
Tả Vân Phi bực tức nói:
– Chết thế này quá tốt cho hắn, ta dám chắc nếu bị thế lực nào bắt thì hắn chắc chắn sẽ thành chuột bạch trong phòng thí nghiệm, dị năng biến hình như vậy e rằng nhiều người muốn có.
Vẻ mặt Nam Cung Uyển Nhi đầy sát khí hỏi:
– Tả – Vân – Phi, chẳng lẽ ngươi cũng muốn có dị năng như vậy? Ngươi muốn đi tai họa thiếu nữ nhà lành?
Tác giả :
Không Thần