Tình Duyên Đạo
Chương 73: Hiểu lầm
Trông bộ dáng như bắt được vàng của Hoàng Minh khiến Tử Tân cảm thấy rợn người. Phải biết rằng tên này vừa mới hung dữ với một đại mỹ nhân nhưng bây giờ thấy nam nhân kia lại vui mừng thế kia. Nhìn kĩ thì người kia cũng khá điển trai và nho nhã, chẳng lẽ tên này thực sự… Tử Tân lập tức rùng mình lắc đầu, ở chung với Hoàng Minh lâu như vậy, hắn chắc chắn không phải loại người này. Thông thường những người bị Hoàng Minh nhìn bằng ánh mặt này thì chắc chắn có giá trị rất lớn.
Đúng như Tử Tân suy đoán, chỉ trong khoảnh khắc, Hoàng Minh đã nhanh chóng niềm nở tiến lại gần đón tiếp Khương Tử Nha.
-Nghe danh Khương đạo huynh đã lâu, bây giờ gặp quả thực như lời đồn, không những đạo hạnh cao thâm mà bề ngoài lại vô cùng anh tuấn tiêu sái khiến người khác ghen tị mà.
Nghe Hoàng Minh khiến cho Tử Tân cảm thấy rợn người. Từ trước tới nay đây là lần đầu tiên hắn nghe Hoàng Minh nịnh nọt một người khác, ngay cả với thánh nhân như Lão Tử hay Thông Thiên Giáo Chủ cũng không bằng. Mặc dù không biết Khương Tử Nha với tu vi chỉ sơ nhập Kết Đan Kỳ kia lợi hại ra sao, nhưng người đáng để Hoàng Minh vỗ mông ngựa như thế e rằng người này có giá trị vô cùng lớn.
-Tần đạo hữu quá khen rồi, ta làm sao được như lời ngươi nói chứ.
Khương Tử Nha bề ngoài tỏ ra khiêm tốn nhưng bên trong thì vô cùng sung sướng. Mặc dù ở Xiển Giáo hắn được Nguyên Thủy Thiên Tôn và các sư huynh đệ hết lòng ưu ái bồi dưỡng nhưng hắn biết trong thâm tâm bọn họ đều cảm thấy thất vọng về hắn. Phải biết rằng Xiển Giáo đã bỏ ra rất nhiều đan dược và công pháp cao cấp để bồi dưỡng hắn từ bé, nhưng hắn tư chất kém cỏi, hơn hai mươi năm cũng chỉ đạt vừa tiến nhập vào Kết Đan Kỳ mà thôi, nay lại được người trước mặt hết lời khen ngợi như vậy sao có thể không vui được kia chứ.
-Không hề, không hề, nếu không chê ta có thể gọi huynh một tiếng Khương đạo huynh được chứ?
Hoàng Minh xua tay nói.
-Ha ha, ta và Tần đạo hữu vừa gặp mà như đã quen từ lâu, thật quả là có duyên.
Khương Tử Nha thân thiết đáp.
Tử Tân nhìn hai tên trước mắt kẻ tung người hứng thì lắc đầu thở dài, quả thực là hai tên mặt dày, hắn cũng đành cam bái hạ phong. Chuyện này Tử Tân cũng không muốn quản, với Hoàng Minh thì chỉ có hắn thu lợi của người khác mà thôi, làm gì có ai lấy được cái gì từ hắn chứ.
-Phải rồi, đạo huynh không bị thương chứ?
Hoàng Minh tỏ vẻ lo lắng hỏi.
-Bị thương? Ta làm sao có thể bị thương được?
Khương Tử Nha ngạc nhiên đáp.
-Chẳng lẽ lúc nãy giao đấu với nàng ta huynh không bị thương hay sao?
Lần này đến lượt Hoàng Minh kinh ngạc. Hắn cũng nhìn ra tu vi của Khương Tử Nha, vì vậy nếu như Thạch Cơ ra tay thì có lẽ Khương Tử Nha này đã mất mạng rồi, còn vì sao hắn còn sống đứng trước mặt mình thì Hoàng Minh chỉ nghĩ là do bảo vật hộ thân mà Nguyên Thủy Thiên Tôn cho hắn mà thôi.
-Ta cùng nàng ta căn bản là chưa hề giao đấu qua.
Khương Tử Nha lại một lần nữa khiến cho Hoàng Minh ngạc nhiên.
-Nếu như ngươi và nàng ta không giao đấu với nhau, vậy đây là…
Hoàng Minh đưa tay chỉ về phía cái hố nhỏ hơn.
-Đây là do ta dùng phù chú đánh nàng ta, rất tiếc nàng ta lại tránh được.
Khương Tử Nha tiếc nuối nói. Một đòn đó hắn tự tin có thể đánh gục được một tiên nhân Kết Đan Hậu Kỳ, nhưng không ngờ yêu nữ kia lại dễ dàng né được.
-Là do ngươi làm?
Hoàng Minh kinh ngạc hét lên, hắn không tin vào tai mình nữa. Nếu như vậy chẳng lẽ hắn đã trách nhầm Thạch Cơ?
Mọi chuyện do Khương Tử Nha kể lại khiến Hoàng Minh cảm thấy có chút ân hận. Khương Tử Nha vốn muốn tới Triều Ca để thông qua Chiêu Hiền Quán để tự tiến cử bản thân, nhưng khi đi ngang qua liền phát hiện được yêu khí tỏa ra, mặc dù đã che dấu rất kĩ nhưng với pháp bảo của Thánh Nhân ban tặng nên hắn có thể dễ dàng truy ra. Người của Xiển Giáo cực kì ghét căm ghét các tộc khác không phải là nhan tộc, vì vậy Khương Tử Nha không cần nói đạo lí liền đòi đánh chết Thạch Cơ. Khương Tử Nha cho dù thể hiện hết bản lĩnh cũng không thể làm được gì Thạch Cơ, lúc này hắn mới lấy Thiên Phá Phù mà Nguyên Thủy Thiên Tôn tặng để lúc nguy cấp sử dụng, nhưng không ngờ bị Thạch Cơ trấn áp, ngay cả uy lực cũng giảm chỉ còn một phần mười. Nói tới đây Khương Tử Nha có vẻ tiếc nuối, nếu như Thiên Phá Phù có thể xuất ra toàn bộ uy lực thì có thể trấn áp được Thạch Cơ rồi.
Nghe tới đây Hoàng Minh như sắp nộ khí xung thiên. Tên ngu đần Khương Tử Nha này chẳng lẽ định hi sinh bá tánh trong thành Triều Ca chỉ để đánh Thạch Cơ hay sao? Cho dù cái yêu phù của hắn không bị Thạch Cơ áp chế thì may mắn lắm mới có thể làm nàng bị thương một chút mà thôi.
Hoàng Minh thực sự muốn giết chết cái tên Khương Tử Nha này, nhưng hắn biết dù có làm gì thì Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng có thể cứu hắn trở về được. Lúc này đây hắn chỉ cảm thấy có lỗi với Thạch Cơ mà thôi. Nếu nàng ta không áp chế yêu phù kia thì có lẽ thành Triều Ca đã bị tàn phá nặng nề rồi. Đáng hận hơn là hắn còn nặng lời với nàng như vậy.
-Haiz…
Hoàng Minh khẽ thở dài. Dù sao người cũng đã đi rồi, nếu có duyên gặp lại phải tạ tội với nàng ta mới được.
-Đây gọi là tự cho mình thông minh đấy sư đệ ạ.
Tử Tân vỗ vai Hoàng Minh nói.
-Ngươi biết từ trước rồi?
Hoàng Minh trừng mắt nhìn Tử Tân nói.
-Không phải là vì ngươi nóng nảy không chịu nghe nàng ta giải thích hay sao? Hơn nữa ý nàng ta còn rõ ràng như thế kia mà.
Tử Tân nhún vai nói. Hắn đưa tay chỉ về hướng cái hố lớn hơn mà Thạch Cơ làm ra.
Lúc này cẩn thận suy nghĩ Hoàng Minh mới vỡ lẽ. Thạch Cơ đánh một quyền này không phải để thị uy mà để nhắc hắn rằng, nếu nàng ta muốn nàng ta đã sớm đem cả thành Triều Ca này hủy đi rồi.
n hận là một chuyện, nhưng hắn càng cảm thấy có lỗi khi nặng lời với Thạch Cơ. Nhưng hắn càng ngạc nhiên hơn khi Thạch Cơ lại có thể nhẫn nhịn không gây họa và còn ra tay cứu người khác, thật khác xa với những gì hắn luôn nghĩ về nàng.
-Đạo hữu là đang lo lắng yêu nữ kia quay trở lại trả thù hay sao? Đừng lo, nếu ả ta dám trở lại, ta nhất định sẽ làm cho ả ta hối hận.
Khương Tử Nha vỗ ngực tự tin nói.
Hoàng Minh cảm thấy áy náy vì những lời mà hắn nói với Thạch Cơ mà phiền lòng. Hắn cũng lười quản tên Khương Tử Nha này, dù sao hắn cũng là con cờ then chốt ở cuộc chiến phong thần. Không nói đến tu vi của hắn, chỉ là một tên chuyên đi nhờ vả người khác nhưng với việc hắn sở hữu Đả Thần Tiên thì giá trị của hắn đã là cực lớn rồi, hơn nữa cuối cùng cũng là hắn chủ trì phong thần, cho dù là những đại thần khác cũng phải cung kính trước mặt hắn nhận thụ phong.
-Không sao đâu, ta tin nàng ta chắc hẳn sẽ không quay trở lại đâu.
Hoàng Minh lắc đầu thở dài. Hắn đã nặng lời như vậy, Thạch Cơ ắt hẳn sẽ không quay lại tìm hắn nữa đâu.
-Đúng rồi Khương đạo huynh, huynh có phải muốn vào Triều Ca để làm quan?
Hoàng Minh nhớ tới gì đó liền niềm nở đáp. Chuyện của Thạch Cơ gác lại một bên, bây giờ việc cần làm là thu phục được tên Khương Tử Nha này.
-Đúng vậy, ta tầm sư học đạo đã lâu, nay muốn dùng một chút tài mọn cống hiến cho một vị minh quân như thiên tử của Đại Thương.
Khương Tử Nha khi nói mang theo một tia sùng bái. Tử Tân thoáng thấy Hoàng Minh lén đưa mắt liếc hắn nhìn trộm, không biết hắn nghĩ tới đâu nhưng Tử Tân cũng không quan tâm đến chuyện này, dù sao tất cả tên kia cũng đã đều tính toán đâu vào đấy cả rồi.
-Không biết Khương đạo huynh đã có ai tiến cử hay chưa?
Hoàng Minh nói ra khiến cho Khương Tử Nha như bị gãi đúng chỗ ngứa, hắn bắt đầu kể.
Khương Tử Nha theo lời Nguyên Thủy Thiên Tôn rời Xiển Giáo để đi phò tá cho minh quân, tất nhiên là Khương Tử Nha có dấu đi lí do chính. Không phải hắn được Nguyên Thủy Thiên Tôn phái đi vì mục đích cao cả mà là do hắn tư chất thấp kém, Nguyên Thủy Thiên Tôn nói hắn không có duyên với tu đạo nên chỉ có thể trở về nhân giới làm quan, ắt sẽ được hưởng vinh hoa phú quý.
Mọi chuyện tiếp theo có hơi lệch đi khỏi những gì mà Hoàng Minh biết. Sau khi xuống núi, Khương Tử Nha tới thăm Tống Dị Nhân. Tống Dị Nhân không quan tâm tới đạo thuật của Khương Tử Nha, chỉ nhắc nhở hắn đã đứng tuổi, mau chóng kết hôn vì sự nghiệp “kế tục hậu đại”, nhưng Khương Tử Nha này nhất quyết không nghe theo.
Sau này hắn có tới Chiêu Hiền Quán nhưng không có ai xem trọng đạo thuật của hắn. Vì không thể ở lâu ăn bám ở nhà Tống Dị Nhân nên hắn mới đành ra ngoài xem bói. Hôm nay không hiểu vì sao lại gặp Thạch Cơ ở đây.
-Vậy bây giờ ta đề cử đạo huynh tới Triều Ca, huynh có đồng ý hay không?
Hoàng Minh liếc hắn nhìn thâm ý.
-Ngươi có thể giúp ta?
Khương Tử Nha tỏ vẻ không tin nói. Hắn đã bỏ rất nhiều tiền bạc để hi vọng được vào cửa sau nhưng cũng thành công cốc, người đeo mặt nạ kì lạ trước mắt này lại có thể giúp hắn hay sao? Nhưng nếu nhìn kĩ lại nam nhân phía sau, trông y phục và khí chất ắt hẳn là một công tử hào môn thế gia nào đấy, có thể hắn sẽ giúp được mình.
-Đương nhiên. Chỉ cần ngươi cầm lệnh bài này tới Chiêu Hiền Quán, ngươi sẽ được an bài thỏa đáng.
Hoàng Minh lấy ra một tấm lệnh bài ngân sắc khắc một chữ kiếm đưa cho Khương Tử Nha, đây chính là lệnh bài đại biểu cho thân phận Kiếm Quốc Sư của Kiếm Tu, và giờ đây nó được truyền lại cho Hoàng Minh.
-Đa tạ đạo hữu.
Nhận tấm lệnh bài từ tay Hoàng Minh, mặc dù Khương Tử Nha không biết tấm lệnh bài này có bao nhiêu cân lượng, nhưng dù sao cũng đáng thử một lần.
-Không cần, chỉ cần đạo huynh dốc sức vì Đại Thương ta là được.
Hoàng Minh vỗ vai Khương Tử Nha nói.
-Đạo hữu yên tâm, ta xin thề sẽ hết lòng vì Đại Thương.
Khương Tử Nha dõng dạc nói.
-Ta đi trước, sau này sẽ đến tim đạo huynh sau.
Hoàng Minh mỉm cười nói rồi quay lưng cùng Tử Tân rời đi để lại một mình Khương Tử Nha đang đứng ở đó nắm chặt tấm lệnh bài trong tay.
Đúng như Tử Tân suy đoán, chỉ trong khoảnh khắc, Hoàng Minh đã nhanh chóng niềm nở tiến lại gần đón tiếp Khương Tử Nha.
-Nghe danh Khương đạo huynh đã lâu, bây giờ gặp quả thực như lời đồn, không những đạo hạnh cao thâm mà bề ngoài lại vô cùng anh tuấn tiêu sái khiến người khác ghen tị mà.
Nghe Hoàng Minh khiến cho Tử Tân cảm thấy rợn người. Từ trước tới nay đây là lần đầu tiên hắn nghe Hoàng Minh nịnh nọt một người khác, ngay cả với thánh nhân như Lão Tử hay Thông Thiên Giáo Chủ cũng không bằng. Mặc dù không biết Khương Tử Nha với tu vi chỉ sơ nhập Kết Đan Kỳ kia lợi hại ra sao, nhưng người đáng để Hoàng Minh vỗ mông ngựa như thế e rằng người này có giá trị vô cùng lớn.
-Tần đạo hữu quá khen rồi, ta làm sao được như lời ngươi nói chứ.
Khương Tử Nha bề ngoài tỏ ra khiêm tốn nhưng bên trong thì vô cùng sung sướng. Mặc dù ở Xiển Giáo hắn được Nguyên Thủy Thiên Tôn và các sư huynh đệ hết lòng ưu ái bồi dưỡng nhưng hắn biết trong thâm tâm bọn họ đều cảm thấy thất vọng về hắn. Phải biết rằng Xiển Giáo đã bỏ ra rất nhiều đan dược và công pháp cao cấp để bồi dưỡng hắn từ bé, nhưng hắn tư chất kém cỏi, hơn hai mươi năm cũng chỉ đạt vừa tiến nhập vào Kết Đan Kỳ mà thôi, nay lại được người trước mặt hết lời khen ngợi như vậy sao có thể không vui được kia chứ.
-Không hề, không hề, nếu không chê ta có thể gọi huynh một tiếng Khương đạo huynh được chứ?
Hoàng Minh xua tay nói.
-Ha ha, ta và Tần đạo hữu vừa gặp mà như đã quen từ lâu, thật quả là có duyên.
Khương Tử Nha thân thiết đáp.
Tử Tân nhìn hai tên trước mắt kẻ tung người hứng thì lắc đầu thở dài, quả thực là hai tên mặt dày, hắn cũng đành cam bái hạ phong. Chuyện này Tử Tân cũng không muốn quản, với Hoàng Minh thì chỉ có hắn thu lợi của người khác mà thôi, làm gì có ai lấy được cái gì từ hắn chứ.
-Phải rồi, đạo huynh không bị thương chứ?
Hoàng Minh tỏ vẻ lo lắng hỏi.
-Bị thương? Ta làm sao có thể bị thương được?
Khương Tử Nha ngạc nhiên đáp.
-Chẳng lẽ lúc nãy giao đấu với nàng ta huynh không bị thương hay sao?
Lần này đến lượt Hoàng Minh kinh ngạc. Hắn cũng nhìn ra tu vi của Khương Tử Nha, vì vậy nếu như Thạch Cơ ra tay thì có lẽ Khương Tử Nha này đã mất mạng rồi, còn vì sao hắn còn sống đứng trước mặt mình thì Hoàng Minh chỉ nghĩ là do bảo vật hộ thân mà Nguyên Thủy Thiên Tôn cho hắn mà thôi.
-Ta cùng nàng ta căn bản là chưa hề giao đấu qua.
Khương Tử Nha lại một lần nữa khiến cho Hoàng Minh ngạc nhiên.
-Nếu như ngươi và nàng ta không giao đấu với nhau, vậy đây là…
Hoàng Minh đưa tay chỉ về phía cái hố nhỏ hơn.
-Đây là do ta dùng phù chú đánh nàng ta, rất tiếc nàng ta lại tránh được.
Khương Tử Nha tiếc nuối nói. Một đòn đó hắn tự tin có thể đánh gục được một tiên nhân Kết Đan Hậu Kỳ, nhưng không ngờ yêu nữ kia lại dễ dàng né được.
-Là do ngươi làm?
Hoàng Minh kinh ngạc hét lên, hắn không tin vào tai mình nữa. Nếu như vậy chẳng lẽ hắn đã trách nhầm Thạch Cơ?
Mọi chuyện do Khương Tử Nha kể lại khiến Hoàng Minh cảm thấy có chút ân hận. Khương Tử Nha vốn muốn tới Triều Ca để thông qua Chiêu Hiền Quán để tự tiến cử bản thân, nhưng khi đi ngang qua liền phát hiện được yêu khí tỏa ra, mặc dù đã che dấu rất kĩ nhưng với pháp bảo của Thánh Nhân ban tặng nên hắn có thể dễ dàng truy ra. Người của Xiển Giáo cực kì ghét căm ghét các tộc khác không phải là nhan tộc, vì vậy Khương Tử Nha không cần nói đạo lí liền đòi đánh chết Thạch Cơ. Khương Tử Nha cho dù thể hiện hết bản lĩnh cũng không thể làm được gì Thạch Cơ, lúc này hắn mới lấy Thiên Phá Phù mà Nguyên Thủy Thiên Tôn tặng để lúc nguy cấp sử dụng, nhưng không ngờ bị Thạch Cơ trấn áp, ngay cả uy lực cũng giảm chỉ còn một phần mười. Nói tới đây Khương Tử Nha có vẻ tiếc nuối, nếu như Thiên Phá Phù có thể xuất ra toàn bộ uy lực thì có thể trấn áp được Thạch Cơ rồi.
Nghe tới đây Hoàng Minh như sắp nộ khí xung thiên. Tên ngu đần Khương Tử Nha này chẳng lẽ định hi sinh bá tánh trong thành Triều Ca chỉ để đánh Thạch Cơ hay sao? Cho dù cái yêu phù của hắn không bị Thạch Cơ áp chế thì may mắn lắm mới có thể làm nàng bị thương một chút mà thôi.
Hoàng Minh thực sự muốn giết chết cái tên Khương Tử Nha này, nhưng hắn biết dù có làm gì thì Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng có thể cứu hắn trở về được. Lúc này đây hắn chỉ cảm thấy có lỗi với Thạch Cơ mà thôi. Nếu nàng ta không áp chế yêu phù kia thì có lẽ thành Triều Ca đã bị tàn phá nặng nề rồi. Đáng hận hơn là hắn còn nặng lời với nàng như vậy.
-Haiz…
Hoàng Minh khẽ thở dài. Dù sao người cũng đã đi rồi, nếu có duyên gặp lại phải tạ tội với nàng ta mới được.
-Đây gọi là tự cho mình thông minh đấy sư đệ ạ.
Tử Tân vỗ vai Hoàng Minh nói.
-Ngươi biết từ trước rồi?
Hoàng Minh trừng mắt nhìn Tử Tân nói.
-Không phải là vì ngươi nóng nảy không chịu nghe nàng ta giải thích hay sao? Hơn nữa ý nàng ta còn rõ ràng như thế kia mà.
Tử Tân nhún vai nói. Hắn đưa tay chỉ về hướng cái hố lớn hơn mà Thạch Cơ làm ra.
Lúc này cẩn thận suy nghĩ Hoàng Minh mới vỡ lẽ. Thạch Cơ đánh một quyền này không phải để thị uy mà để nhắc hắn rằng, nếu nàng ta muốn nàng ta đã sớm đem cả thành Triều Ca này hủy đi rồi.
n hận là một chuyện, nhưng hắn càng cảm thấy có lỗi khi nặng lời với Thạch Cơ. Nhưng hắn càng ngạc nhiên hơn khi Thạch Cơ lại có thể nhẫn nhịn không gây họa và còn ra tay cứu người khác, thật khác xa với những gì hắn luôn nghĩ về nàng.
-Đạo hữu là đang lo lắng yêu nữ kia quay trở lại trả thù hay sao? Đừng lo, nếu ả ta dám trở lại, ta nhất định sẽ làm cho ả ta hối hận.
Khương Tử Nha vỗ ngực tự tin nói.
Hoàng Minh cảm thấy áy náy vì những lời mà hắn nói với Thạch Cơ mà phiền lòng. Hắn cũng lười quản tên Khương Tử Nha này, dù sao hắn cũng là con cờ then chốt ở cuộc chiến phong thần. Không nói đến tu vi của hắn, chỉ là một tên chuyên đi nhờ vả người khác nhưng với việc hắn sở hữu Đả Thần Tiên thì giá trị của hắn đã là cực lớn rồi, hơn nữa cuối cùng cũng là hắn chủ trì phong thần, cho dù là những đại thần khác cũng phải cung kính trước mặt hắn nhận thụ phong.
-Không sao đâu, ta tin nàng ta chắc hẳn sẽ không quay trở lại đâu.
Hoàng Minh lắc đầu thở dài. Hắn đã nặng lời như vậy, Thạch Cơ ắt hẳn sẽ không quay lại tìm hắn nữa đâu.
-Đúng rồi Khương đạo huynh, huynh có phải muốn vào Triều Ca để làm quan?
Hoàng Minh nhớ tới gì đó liền niềm nở đáp. Chuyện của Thạch Cơ gác lại một bên, bây giờ việc cần làm là thu phục được tên Khương Tử Nha này.
-Đúng vậy, ta tầm sư học đạo đã lâu, nay muốn dùng một chút tài mọn cống hiến cho một vị minh quân như thiên tử của Đại Thương.
Khương Tử Nha khi nói mang theo một tia sùng bái. Tử Tân thoáng thấy Hoàng Minh lén đưa mắt liếc hắn nhìn trộm, không biết hắn nghĩ tới đâu nhưng Tử Tân cũng không quan tâm đến chuyện này, dù sao tất cả tên kia cũng đã đều tính toán đâu vào đấy cả rồi.
-Không biết Khương đạo huynh đã có ai tiến cử hay chưa?
Hoàng Minh nói ra khiến cho Khương Tử Nha như bị gãi đúng chỗ ngứa, hắn bắt đầu kể.
Khương Tử Nha theo lời Nguyên Thủy Thiên Tôn rời Xiển Giáo để đi phò tá cho minh quân, tất nhiên là Khương Tử Nha có dấu đi lí do chính. Không phải hắn được Nguyên Thủy Thiên Tôn phái đi vì mục đích cao cả mà là do hắn tư chất thấp kém, Nguyên Thủy Thiên Tôn nói hắn không có duyên với tu đạo nên chỉ có thể trở về nhân giới làm quan, ắt sẽ được hưởng vinh hoa phú quý.
Mọi chuyện tiếp theo có hơi lệch đi khỏi những gì mà Hoàng Minh biết. Sau khi xuống núi, Khương Tử Nha tới thăm Tống Dị Nhân. Tống Dị Nhân không quan tâm tới đạo thuật của Khương Tử Nha, chỉ nhắc nhở hắn đã đứng tuổi, mau chóng kết hôn vì sự nghiệp “kế tục hậu đại”, nhưng Khương Tử Nha này nhất quyết không nghe theo.
Sau này hắn có tới Chiêu Hiền Quán nhưng không có ai xem trọng đạo thuật của hắn. Vì không thể ở lâu ăn bám ở nhà Tống Dị Nhân nên hắn mới đành ra ngoài xem bói. Hôm nay không hiểu vì sao lại gặp Thạch Cơ ở đây.
-Vậy bây giờ ta đề cử đạo huynh tới Triều Ca, huynh có đồng ý hay không?
Hoàng Minh liếc hắn nhìn thâm ý.
-Ngươi có thể giúp ta?
Khương Tử Nha tỏ vẻ không tin nói. Hắn đã bỏ rất nhiều tiền bạc để hi vọng được vào cửa sau nhưng cũng thành công cốc, người đeo mặt nạ kì lạ trước mắt này lại có thể giúp hắn hay sao? Nhưng nếu nhìn kĩ lại nam nhân phía sau, trông y phục và khí chất ắt hẳn là một công tử hào môn thế gia nào đấy, có thể hắn sẽ giúp được mình.
-Đương nhiên. Chỉ cần ngươi cầm lệnh bài này tới Chiêu Hiền Quán, ngươi sẽ được an bài thỏa đáng.
Hoàng Minh lấy ra một tấm lệnh bài ngân sắc khắc một chữ kiếm đưa cho Khương Tử Nha, đây chính là lệnh bài đại biểu cho thân phận Kiếm Quốc Sư của Kiếm Tu, và giờ đây nó được truyền lại cho Hoàng Minh.
-Đa tạ đạo hữu.
Nhận tấm lệnh bài từ tay Hoàng Minh, mặc dù Khương Tử Nha không biết tấm lệnh bài này có bao nhiêu cân lượng, nhưng dù sao cũng đáng thử một lần.
-Không cần, chỉ cần đạo huynh dốc sức vì Đại Thương ta là được.
Hoàng Minh vỗ vai Khương Tử Nha nói.
-Đạo hữu yên tâm, ta xin thề sẽ hết lòng vì Đại Thương.
Khương Tử Nha dõng dạc nói.
-Ta đi trước, sau này sẽ đến tim đạo huynh sau.
Hoàng Minh mỉm cười nói rồi quay lưng cùng Tử Tân rời đi để lại một mình Khương Tử Nha đang đứng ở đó nắm chặt tấm lệnh bài trong tay.
Tác giả :
Tiểu Sắc Lang