Tình Duyên Đạo
Chương 45: Lam Tuyền địch ý
Kéo Lam Tuyền ngồi ở bên Hoàng Minh, Tiểu Ly đắc ý nhìn hắn cười cười, chỉ có Đại Ngư xui xẻo bị nó hung hăng trợn mắt đuổi đi. Haiz, dù sao người kia cũng rất yêu quý Tiểu Ly, Đại Ngư hắn chỉ có thể ngậm ngùi qua ngồi bàn khác mà thôi.
_Tỉ tỉ xinh đẹp, đây là bánh đặc biệt muội làm, tỉ tỉ có muốn thử hay không?
Tiểu Ly đưa đĩa bánh tới trước mặt Lam Tuyền với ánh mắt mong chờ. Hoàng Minh nhìn mà toát mồ hôi hột, tiểu nha đầu này tưởng đồ ăn của mình thực sự rất ngon hay sao? Đang định ngăn cản Lam Tuyền thì nàng đã cầm lấy một cái bánh mà đưa vào miệng cắn thử.
_Tiểu nha đầu, bánh của muội rất ngon đó a.
Lam Tuyền xoa xoa đầu Tiểu Ly mỉm cười, nàng đưa phần bánh còn lại vào miệng, từ từ thưởng thức rồi nuốt xuống. Hoàng Minh và những người xung quanh đều há hốc mồm, này không phải sự thực chứ, nhìn Lam Tuyền từ từ ăn chiếc bánh, Hoàng Minh cảm tưởng như nàng đang thực sự thưởng thức một món ngon trên đời vậy. Nhìn Lam Tuyền ăn, Hoàng Minh bất giác với tay lấy một cái bánh cho vào miệng, nhai và nuốt xuống. Ừm, vẫn cái vị chua chua, cay cay, măn măn, đăng đắng đó, không lẫn vào đâu được, Hoàng Minh suýt chút nữa đã phun ra tại chỗ, hắn quay sang nhìn khuôn mặt tỉnh bơ của Lam Tuyền, cô nàng này thực sự không phải là mất vị giác chứ.
_Cảm ơn tỉ tỉ, tỉ tỉ thực sự là tuyệt nhất a. Không quấy rầy hai người tâm sự nữa, muội đi chơi đây
Tiểu Ly cười híp mắt, khuôn mặt đầy vẻ thỏa mãn, xoay người hí hửng rời đi, nhưng vẫn không quên quay lại nhìn Hoàng Minh cười bí hiểm. Hoàng Minh sờ sờ mũi, đây không biết có phải là do nha đầu kia quá tinh ý hay do hắn biểu lộ quá rõ a.
_Xin lỗi, trẻ con không hiểu chuyện.
Lão Vương nghe Tiểu Ly nói liền quay sang xin lỗi Lam Tuyền. Hoàng Minh bĩu mỏ, hừ, ngươi mới mới là người không hiểu chuyện đấy, hắn nhìn lão Vương bằng ánh mắt không thể nào thiện cảm hơn được nữa, rùng mình, lão Vương cười hắc hắc rồi quay sang giả vờ cạn chén với mấy người trong bàn. Thấy không còn ai quấy rầy, Lam Tuyền lúc này mới lên tiếng.
_Ta gọi là Lam Tuyền, không biết cao danh quý tính của đạo huynh là gì?
_Ta họ Tần, tên Hoàng Minh.
Hoàng Minh làm ra bộ dáng thân sĩ, nở nụ cười theo hắn là tiêu chuẩn của mỹ nam ra nói với Lam Tuyền, nhưng nhìn thái độ không quan tâm của nàng, hắn đành cất nụ cười đó vào, lại tiếp tục nói.
_Có phải Lam Tuyền cô nương tới đây là vì việc của Ngưu Vương?
_Đúng vậy, đạo huynh có thể giao hắn cho ta xử trí được không?
Lam Tuyền không vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng.
_Giao cho cô nương thì không phải là không thể, nhưng cô nương là định thả hắn đi một lần nữa?
Hoàng Minh hỏi ngược lại. Nhưng lần này Lam Tuyền không trả lời, chỉ khẽ gật đầu.
_Như vậy cô nương có dám đảm bảo lần sau hắn lại không tác oai tác quái gây hại cho nhân gian?
Lam Tuyền thoáng chần chờ, nàng không biết tại sao Ngưu Vương lại có thể thoát ra khỏi trói buộc của Vòng Kim Giới được, mặc dù tên Ngưu Vương này bản tính không đổi, vẫn tiếp tục đi ức hiếp dân chúng, nhưng dù sao hắn cũng là tộc nhân của Yêu Tộc, nàng không thể nhắm mắt làm ngơ được.
Thấy Lam Tuyền vẫn không có ý trả lời, Hoàng Minh lại tiếp tục hỏi.
_Cô nương có phải là người của Tây Phương Giáo?
_Đạo huynh nhận thức được Tây Phương Giáo?
Nghe ba từ “Tây Phương Giáo” từ miệng Hoàng Minh, Lam Tuyền cảm thấy kinh ngạc, phải biết rằng số người biết được Tây Phương Giáo rất ít, hầu như đều là những tiên nhân trọng yếu trong các đại phái mà thôi, nhưng nàng nhìn người trước mặt không hề giống như vậy.
_Vậy cô nương là…
Nhìn biểu hiện của Lam Tuyền, Hoàng Minh càng thêm tin tưởng phán đoán của mình, nhưng hắn nhìn kĩ khuôn mặt xinh đẹp của Lam Tuyền, nào có thể là người Tây Phương chứ, nhìn thế nào cũng là một Trung Hoa đại mỹ nhân mà.
_Rất tiếc là ta không phải, chẳng lẽ đạo huynh nhìn ta giống người Tây Phương lắm hay sao?
Lam Tuyền lắc đầu.
_Đúng thật là không giống.
Hoàng Minh gật gật đầu đồng ý.
_Nhưng tại sao đạo huynh lại suy nghĩ như vậy?
Lam Tuyền tiếp tục thắc mắc.
_ n, điều này cũng chỉ là suy đoán của ta mà thôi, cô nương có biết đạo thuật Kim Thân nổi tiếng của Tây Phương Giáo hay không?
_Điều này đạo huynh cũng biết?
Lam Tuyền thoáng kinh ngạc, Kim Thân của Tây Phương Giáo chính là độc môn của bọn họ, số người biết được chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa chắc chắn phải là người có lịch duyệt lâu năm mới biết được, nàng đưa mắt đánh giá Hoàng Minh, mặc dù không rõ mặt mũi nhưng nàng chắc chắn rằng hắn không thể là người như vậy được.
Hoàng Minh không biết chỉ là một câu nói vô ý của hắn cũng đã làm cho Lam Tuyền đánh giá hắn cao hơn nhiều lần. Nhìn thái độ ngạc nhiên của Lam Tuyền, Hoàng Minh lại bồi thêm một quả bom cho nàng.
_Cô nương có biết lúc ta đánh nhau với Ngưu Vương, thứ hắn sử dụng chính là Kim Thân của Tây Phương Giáo?
_Sao có thể?
Lam Tuyền hét lên kinh ngạc khiến mọi người xung quanh chú ý, nàng vội vàng cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi, vì vậy nàng không thể nhìn thấy ánh mắt bất thiện của Hoàng Minh nhìn những người đó, bọn họ cũng biết điều nhanh chóng quay đi và không làm phiền hai người họ nữa.
_Thật xin lỗi, ta hơi thất thố. Nhưng huynh chắc chắn đó là Kim Thân của Tây Phương Giáo?
_Đúng vậy, Ngưu Vương sử dụng Kim Thân hai đầu bốn tay, ta nghĩ ngoài Tây Phương Giáo ra, chắc chẳng ai có thể dạy cho hắn thuật này được đâu.
Lam Tuyền nghe những lời của Hoàng Minh lập tức lâm vào trầm tư, những lời của người này quả thực không phải là giả, trên thế gian này, ngoài người của Tây Phương Giáo ra, không thể có ai có thể sử dụng Kim Thân như vậy cả. Nhưng điều khiến nàng suy nghĩ là Tây Phương Giáo tới đây để làm gì? Phải biết rằng trước nay hai bên nước sông không phạm nước giếng, hơn cả Vòng Kim Giới của nàng gắn lên người Ngưu Vương còn mang thêm cả hỗn độn lực, nếu không phải là Thánh Nhân thì việc này là vô phương, nhưng nàng không biết lý do thực sự của hai người kia là gì.
_Lam Tuyền cô nương, cô nương không sao chứ?
Thấy biểu hiện trầm tư của Lam Tuyền, Hoàng Minh huơ tay trước mặt nàng, miệng liên tục gọi.
_Xin lỗi đạo huynh, ta chỉ là đang suy nghĩ một chút chuyện, những việc huynh nói không phải là không có lý, nhưng dù sao ta vẫn phải đem hắn đi.
Lam Tuyền nhìn Hoàng Minh nói, dù cho chuyện này còn nhiều thứ khó lý giải nhưng nàng vẫn phải làm vậy, Yêu Tộc bây giờ đã khá suy yếu, số lượng cũng không còn nhiều, dù sao nàng cũng là Yêu Tộc, bảo vệ tộc nhân của mình là điều nên làm.
_Đưa hắn cho cô nương không phải không thể, nhưng có nương có thể đảm bảo hắn sẽ lại không thoát ra để gia hại dân chúng?
Hoàng Minh lặp lại câu hỏi này một lần nữa, lần này hắn chỉ vô tình tới đây thôi, những gì Tiểu Ngư Thôn chịu đựng đã là quá đủ rồi, Hoàng Minh không muốn lại thấy một Tiểu Ngư Thôn thứ hai nữa, hơn cả, liệu lần sau hắn có thể có mặt đúng lúc được hay không?
_Đạo huynh yên tâm, lần này ta chắc chắn hắn không thể gây họa cho người khác nữa.
Lam Tuyền nghiêm mặt nói, việc này dù sao cũng là lỗi của Yêu Tộc, để có thể chắc chắn thì chỉ có đem Ngưu Vương về giao cho Tiên Đồng quản thúc mà thôi, nàng cũng đang có ý định tới Tây Phương Giáo một chuyến để làm rõ chuyện này.
_Nếu cô nương đã nói như vậy thì ta đành tin tưởng cô nương một lần nữa vậy.
Hoàng Minh tỏ vẻ bất đắc dĩ nói. Hắn chỉ làm màu như vậy thôi, thực sự hắn cũng chả biết phải giải quyết Ngưu Vương như thế nào nữa, nhất là khi có dính dáng tới Tây Phương Giáo, dù sao hắn đã đắc tội với Xiển Giáo rồi, lần trước thái độ của Nữ Oa cũng không được tốt lắm, lần này nếu đắc tội với cả Tây Phương Giáo thì phiền to, nhưng nếu thả Ngưu Vương ra hắn lại phải lo lắng sau này tên này có tới làm phiền mình không nữa, bây giờ có Lam Tuyền đứng ra, hắn mừng còn không kịp nữa là.
_Cảm ơn huynh.
Lam Tuyền cúi đầu cảm kích.
_À, ta có một việc nữa muốn hỏi cô nương, cô nương có quen biết một người gọi là Đặng Thiền Ngọc?
Hoàng Minh trong đầu nhớ tới lần trước Lam Tuyền chiến đấu, nàng có sử dụng một hòn đá ngũ sắc, Đặng Thiền Ngọc cũng vậy, mặc dù không bá đạo như Lam Tuyền và màu sắc cũng có khác một chút nhưng trong lòng hắn lại nghĩ hai nàng có một chút quan hệ gì đấy.
_Đặng Thiền Ngọc? Xin lỗi huynh, ta chưa nghe thấy cái tên này bao giờ.
Hoàng Minh nghe xong thoáng thất vọng, nhìn mặt Lam Tuyền không giống nói dối, mà nàng cũng không cần nói dối hắn chuyện này làm gì, hắn những tưởng hai người ít nhất là tỉ muội đồng môn gì kia chứ.
Những chuyện Hoàng Minh nói tiếp theo, Lam Tuyền chỉ liên tục gật gật đầu, có chăng cũng chỉ là trả lời qua loa. Hoàng Minh khẽ thất vọng, hắn không biết phải làm cách nào để tiếp tục trò chuyện cùng nàng, rất may là tiểu nha đầu Tiểu Ly đã tới giải cứu hắn, chia ra một bức tranh, Tiểu Ly thích thú khoe.
_Đại ca ca, huynh xem, ta vẽ có đẹp không này.
Hoàng Minh đưa mắt nhìn bức tranh trong tay con bé, khẽ mỉm cười, trên bức tranh là một con trâu bị một người nam nhân đeo mặt nạ giẫm lên, mặc dù đường nét non nớt nhưng Hoàng Minh cảm thấy tiểu nha đầu này thực sự có tài a, ít nhất cũng hơn rất nhiều lần so với tài nấu nướng của nàng. Đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Ly, Hoàng Minh mỉm cười đáp.
_Rất đẹp, Tiểu Ly đúng là thiên tài đó a.
Tiểu Ly thích thú tận hưởng bàn tay Hoàng Minh đang xoa đầu nó. Lão Vương thấy Hoàng Minh và Lam Tuyền không trò chuyện nữa cũng chen vào nói.
_Đúng vậy, Tiểu Ly rất có tài đó, nhưng phải cảm ơn Đương Kim Thánh Đức Thiên Tử đã nghĩ ra giấy và bút đó a.
Lão Vương hưng phấn nói, những người xung quanh đều gật đầu đồng ý. Hoàng Minh cũng thoáng gật gật đầu, những thứ này đều là tác phẩm của hắn, ca ngợi Thiên Tử cũng không khác nào ca ngợi hắn a. Nhưng Lam Tuyền lại khác, nàng vẻ mặt khó chịu nói.
_Cái gì mà Đương Kim Thánh Đức Thiên Tử, bất quá chỉ là một tên sắc lang.
Lam Tuyền tức giận lên tiếng, nàng nhớ lại khoảnh khắc ở trong miếu Nữ Oa, mặc dù nàng biết hắn bị Mê Hương mê hoặc nhưng đó là lần đầu tiên nàng bị nam nhân chạm vào, làm sao có thể bỏ qua được? Mặt nàng thoáng đỏ lên, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại.
Hoàng Minh cùng những người khác nghe xong đều sững sờ nhìn nàng. Lão Vương bất bình lên tiếng.
_Cô nương, mặc dù cô nương là bằng hữu của vị đại hiệp đây nhưng cô nương không được xúc phạm Thiên Tử. Đương Kim Thánh Đức Thiên Tử trí tuệ hơn người, từ khi lên ngôi không những giúp dân chúng sống tốt hơn mà những gì ngài làm ra đều giúp ích rất nhiều, cho dù là Phục Hi thánh nhân cũng vậy mà thôi, sao cô nương lại có thể xúc phạm Thiên Tử được.
_So sánh với Phục Hi thánh nhân? Nực cười, hắn có thể sao?
Hoàng Minh nhìn thái độ tức giận của Lam Tuyền, hắn thực sự không nghĩ ra tại sao nàng lại có vẻ thù ghét Tử Tân tới như vậy. Nữ nhân như vậy có thể có hai nguyên nhân, một là thực sự thù hận ngươi, điều này Hoàng Minh bỏ qua, dù sao cách làm người của Tử Tân cũng rất tốt, thứ hai chính là yêu mà hận ngươi, điều này Hoàng Minh nghĩ rất có khả năng, tên kia thực sự rất háo sắc. Trong lòng Hoàng Minh YY, nhưng hắn và Lam Tuyền đều không biết rằng, Tử Tân thực sự là oan uổng, người mà hai người nên nói tới nói chính là hắn.
_Tỉ tỉ xinh đẹp, đây là bánh đặc biệt muội làm, tỉ tỉ có muốn thử hay không?
Tiểu Ly đưa đĩa bánh tới trước mặt Lam Tuyền với ánh mắt mong chờ. Hoàng Minh nhìn mà toát mồ hôi hột, tiểu nha đầu này tưởng đồ ăn của mình thực sự rất ngon hay sao? Đang định ngăn cản Lam Tuyền thì nàng đã cầm lấy một cái bánh mà đưa vào miệng cắn thử.
_Tiểu nha đầu, bánh của muội rất ngon đó a.
Lam Tuyền xoa xoa đầu Tiểu Ly mỉm cười, nàng đưa phần bánh còn lại vào miệng, từ từ thưởng thức rồi nuốt xuống. Hoàng Minh và những người xung quanh đều há hốc mồm, này không phải sự thực chứ, nhìn Lam Tuyền từ từ ăn chiếc bánh, Hoàng Minh cảm tưởng như nàng đang thực sự thưởng thức một món ngon trên đời vậy. Nhìn Lam Tuyền ăn, Hoàng Minh bất giác với tay lấy một cái bánh cho vào miệng, nhai và nuốt xuống. Ừm, vẫn cái vị chua chua, cay cay, măn măn, đăng đắng đó, không lẫn vào đâu được, Hoàng Minh suýt chút nữa đã phun ra tại chỗ, hắn quay sang nhìn khuôn mặt tỉnh bơ của Lam Tuyền, cô nàng này thực sự không phải là mất vị giác chứ.
_Cảm ơn tỉ tỉ, tỉ tỉ thực sự là tuyệt nhất a. Không quấy rầy hai người tâm sự nữa, muội đi chơi đây
Tiểu Ly cười híp mắt, khuôn mặt đầy vẻ thỏa mãn, xoay người hí hửng rời đi, nhưng vẫn không quên quay lại nhìn Hoàng Minh cười bí hiểm. Hoàng Minh sờ sờ mũi, đây không biết có phải là do nha đầu kia quá tinh ý hay do hắn biểu lộ quá rõ a.
_Xin lỗi, trẻ con không hiểu chuyện.
Lão Vương nghe Tiểu Ly nói liền quay sang xin lỗi Lam Tuyền. Hoàng Minh bĩu mỏ, hừ, ngươi mới mới là người không hiểu chuyện đấy, hắn nhìn lão Vương bằng ánh mắt không thể nào thiện cảm hơn được nữa, rùng mình, lão Vương cười hắc hắc rồi quay sang giả vờ cạn chén với mấy người trong bàn. Thấy không còn ai quấy rầy, Lam Tuyền lúc này mới lên tiếng.
_Ta gọi là Lam Tuyền, không biết cao danh quý tính của đạo huynh là gì?
_Ta họ Tần, tên Hoàng Minh.
Hoàng Minh làm ra bộ dáng thân sĩ, nở nụ cười theo hắn là tiêu chuẩn của mỹ nam ra nói với Lam Tuyền, nhưng nhìn thái độ không quan tâm của nàng, hắn đành cất nụ cười đó vào, lại tiếp tục nói.
_Có phải Lam Tuyền cô nương tới đây là vì việc của Ngưu Vương?
_Đúng vậy, đạo huynh có thể giao hắn cho ta xử trí được không?
Lam Tuyền không vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng.
_Giao cho cô nương thì không phải là không thể, nhưng cô nương là định thả hắn đi một lần nữa?
Hoàng Minh hỏi ngược lại. Nhưng lần này Lam Tuyền không trả lời, chỉ khẽ gật đầu.
_Như vậy cô nương có dám đảm bảo lần sau hắn lại không tác oai tác quái gây hại cho nhân gian?
Lam Tuyền thoáng chần chờ, nàng không biết tại sao Ngưu Vương lại có thể thoát ra khỏi trói buộc của Vòng Kim Giới được, mặc dù tên Ngưu Vương này bản tính không đổi, vẫn tiếp tục đi ức hiếp dân chúng, nhưng dù sao hắn cũng là tộc nhân của Yêu Tộc, nàng không thể nhắm mắt làm ngơ được.
Thấy Lam Tuyền vẫn không có ý trả lời, Hoàng Minh lại tiếp tục hỏi.
_Cô nương có phải là người của Tây Phương Giáo?
_Đạo huynh nhận thức được Tây Phương Giáo?
Nghe ba từ “Tây Phương Giáo” từ miệng Hoàng Minh, Lam Tuyền cảm thấy kinh ngạc, phải biết rằng số người biết được Tây Phương Giáo rất ít, hầu như đều là những tiên nhân trọng yếu trong các đại phái mà thôi, nhưng nàng nhìn người trước mặt không hề giống như vậy.
_Vậy cô nương là…
Nhìn biểu hiện của Lam Tuyền, Hoàng Minh càng thêm tin tưởng phán đoán của mình, nhưng hắn nhìn kĩ khuôn mặt xinh đẹp của Lam Tuyền, nào có thể là người Tây Phương chứ, nhìn thế nào cũng là một Trung Hoa đại mỹ nhân mà.
_Rất tiếc là ta không phải, chẳng lẽ đạo huynh nhìn ta giống người Tây Phương lắm hay sao?
Lam Tuyền lắc đầu.
_Đúng thật là không giống.
Hoàng Minh gật gật đầu đồng ý.
_Nhưng tại sao đạo huynh lại suy nghĩ như vậy?
Lam Tuyền tiếp tục thắc mắc.
_ n, điều này cũng chỉ là suy đoán của ta mà thôi, cô nương có biết đạo thuật Kim Thân nổi tiếng của Tây Phương Giáo hay không?
_Điều này đạo huynh cũng biết?
Lam Tuyền thoáng kinh ngạc, Kim Thân của Tây Phương Giáo chính là độc môn của bọn họ, số người biết được chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa chắc chắn phải là người có lịch duyệt lâu năm mới biết được, nàng đưa mắt đánh giá Hoàng Minh, mặc dù không rõ mặt mũi nhưng nàng chắc chắn rằng hắn không thể là người như vậy được.
Hoàng Minh không biết chỉ là một câu nói vô ý của hắn cũng đã làm cho Lam Tuyền đánh giá hắn cao hơn nhiều lần. Nhìn thái độ ngạc nhiên của Lam Tuyền, Hoàng Minh lại bồi thêm một quả bom cho nàng.
_Cô nương có biết lúc ta đánh nhau với Ngưu Vương, thứ hắn sử dụng chính là Kim Thân của Tây Phương Giáo?
_Sao có thể?
Lam Tuyền hét lên kinh ngạc khiến mọi người xung quanh chú ý, nàng vội vàng cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi, vì vậy nàng không thể nhìn thấy ánh mắt bất thiện của Hoàng Minh nhìn những người đó, bọn họ cũng biết điều nhanh chóng quay đi và không làm phiền hai người họ nữa.
_Thật xin lỗi, ta hơi thất thố. Nhưng huynh chắc chắn đó là Kim Thân của Tây Phương Giáo?
_Đúng vậy, Ngưu Vương sử dụng Kim Thân hai đầu bốn tay, ta nghĩ ngoài Tây Phương Giáo ra, chắc chẳng ai có thể dạy cho hắn thuật này được đâu.
Lam Tuyền nghe những lời của Hoàng Minh lập tức lâm vào trầm tư, những lời của người này quả thực không phải là giả, trên thế gian này, ngoài người của Tây Phương Giáo ra, không thể có ai có thể sử dụng Kim Thân như vậy cả. Nhưng điều khiến nàng suy nghĩ là Tây Phương Giáo tới đây để làm gì? Phải biết rằng trước nay hai bên nước sông không phạm nước giếng, hơn cả Vòng Kim Giới của nàng gắn lên người Ngưu Vương còn mang thêm cả hỗn độn lực, nếu không phải là Thánh Nhân thì việc này là vô phương, nhưng nàng không biết lý do thực sự của hai người kia là gì.
_Lam Tuyền cô nương, cô nương không sao chứ?
Thấy biểu hiện trầm tư của Lam Tuyền, Hoàng Minh huơ tay trước mặt nàng, miệng liên tục gọi.
_Xin lỗi đạo huynh, ta chỉ là đang suy nghĩ một chút chuyện, những việc huynh nói không phải là không có lý, nhưng dù sao ta vẫn phải đem hắn đi.
Lam Tuyền nhìn Hoàng Minh nói, dù cho chuyện này còn nhiều thứ khó lý giải nhưng nàng vẫn phải làm vậy, Yêu Tộc bây giờ đã khá suy yếu, số lượng cũng không còn nhiều, dù sao nàng cũng là Yêu Tộc, bảo vệ tộc nhân của mình là điều nên làm.
_Đưa hắn cho cô nương không phải không thể, nhưng có nương có thể đảm bảo hắn sẽ lại không thoát ra để gia hại dân chúng?
Hoàng Minh lặp lại câu hỏi này một lần nữa, lần này hắn chỉ vô tình tới đây thôi, những gì Tiểu Ngư Thôn chịu đựng đã là quá đủ rồi, Hoàng Minh không muốn lại thấy một Tiểu Ngư Thôn thứ hai nữa, hơn cả, liệu lần sau hắn có thể có mặt đúng lúc được hay không?
_Đạo huynh yên tâm, lần này ta chắc chắn hắn không thể gây họa cho người khác nữa.
Lam Tuyền nghiêm mặt nói, việc này dù sao cũng là lỗi của Yêu Tộc, để có thể chắc chắn thì chỉ có đem Ngưu Vương về giao cho Tiên Đồng quản thúc mà thôi, nàng cũng đang có ý định tới Tây Phương Giáo một chuyến để làm rõ chuyện này.
_Nếu cô nương đã nói như vậy thì ta đành tin tưởng cô nương một lần nữa vậy.
Hoàng Minh tỏ vẻ bất đắc dĩ nói. Hắn chỉ làm màu như vậy thôi, thực sự hắn cũng chả biết phải giải quyết Ngưu Vương như thế nào nữa, nhất là khi có dính dáng tới Tây Phương Giáo, dù sao hắn đã đắc tội với Xiển Giáo rồi, lần trước thái độ của Nữ Oa cũng không được tốt lắm, lần này nếu đắc tội với cả Tây Phương Giáo thì phiền to, nhưng nếu thả Ngưu Vương ra hắn lại phải lo lắng sau này tên này có tới làm phiền mình không nữa, bây giờ có Lam Tuyền đứng ra, hắn mừng còn không kịp nữa là.
_Cảm ơn huynh.
Lam Tuyền cúi đầu cảm kích.
_À, ta có một việc nữa muốn hỏi cô nương, cô nương có quen biết một người gọi là Đặng Thiền Ngọc?
Hoàng Minh trong đầu nhớ tới lần trước Lam Tuyền chiến đấu, nàng có sử dụng một hòn đá ngũ sắc, Đặng Thiền Ngọc cũng vậy, mặc dù không bá đạo như Lam Tuyền và màu sắc cũng có khác một chút nhưng trong lòng hắn lại nghĩ hai nàng có một chút quan hệ gì đấy.
_Đặng Thiền Ngọc? Xin lỗi huynh, ta chưa nghe thấy cái tên này bao giờ.
Hoàng Minh nghe xong thoáng thất vọng, nhìn mặt Lam Tuyền không giống nói dối, mà nàng cũng không cần nói dối hắn chuyện này làm gì, hắn những tưởng hai người ít nhất là tỉ muội đồng môn gì kia chứ.
Những chuyện Hoàng Minh nói tiếp theo, Lam Tuyền chỉ liên tục gật gật đầu, có chăng cũng chỉ là trả lời qua loa. Hoàng Minh khẽ thất vọng, hắn không biết phải làm cách nào để tiếp tục trò chuyện cùng nàng, rất may là tiểu nha đầu Tiểu Ly đã tới giải cứu hắn, chia ra một bức tranh, Tiểu Ly thích thú khoe.
_Đại ca ca, huynh xem, ta vẽ có đẹp không này.
Hoàng Minh đưa mắt nhìn bức tranh trong tay con bé, khẽ mỉm cười, trên bức tranh là một con trâu bị một người nam nhân đeo mặt nạ giẫm lên, mặc dù đường nét non nớt nhưng Hoàng Minh cảm thấy tiểu nha đầu này thực sự có tài a, ít nhất cũng hơn rất nhiều lần so với tài nấu nướng của nàng. Đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Ly, Hoàng Minh mỉm cười đáp.
_Rất đẹp, Tiểu Ly đúng là thiên tài đó a.
Tiểu Ly thích thú tận hưởng bàn tay Hoàng Minh đang xoa đầu nó. Lão Vương thấy Hoàng Minh và Lam Tuyền không trò chuyện nữa cũng chen vào nói.
_Đúng vậy, Tiểu Ly rất có tài đó, nhưng phải cảm ơn Đương Kim Thánh Đức Thiên Tử đã nghĩ ra giấy và bút đó a.
Lão Vương hưng phấn nói, những người xung quanh đều gật đầu đồng ý. Hoàng Minh cũng thoáng gật gật đầu, những thứ này đều là tác phẩm của hắn, ca ngợi Thiên Tử cũng không khác nào ca ngợi hắn a. Nhưng Lam Tuyền lại khác, nàng vẻ mặt khó chịu nói.
_Cái gì mà Đương Kim Thánh Đức Thiên Tử, bất quá chỉ là một tên sắc lang.
Lam Tuyền tức giận lên tiếng, nàng nhớ lại khoảnh khắc ở trong miếu Nữ Oa, mặc dù nàng biết hắn bị Mê Hương mê hoặc nhưng đó là lần đầu tiên nàng bị nam nhân chạm vào, làm sao có thể bỏ qua được? Mặt nàng thoáng đỏ lên, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại.
Hoàng Minh cùng những người khác nghe xong đều sững sờ nhìn nàng. Lão Vương bất bình lên tiếng.
_Cô nương, mặc dù cô nương là bằng hữu của vị đại hiệp đây nhưng cô nương không được xúc phạm Thiên Tử. Đương Kim Thánh Đức Thiên Tử trí tuệ hơn người, từ khi lên ngôi không những giúp dân chúng sống tốt hơn mà những gì ngài làm ra đều giúp ích rất nhiều, cho dù là Phục Hi thánh nhân cũng vậy mà thôi, sao cô nương lại có thể xúc phạm Thiên Tử được.
_So sánh với Phục Hi thánh nhân? Nực cười, hắn có thể sao?
Hoàng Minh nhìn thái độ tức giận của Lam Tuyền, hắn thực sự không nghĩ ra tại sao nàng lại có vẻ thù ghét Tử Tân tới như vậy. Nữ nhân như vậy có thể có hai nguyên nhân, một là thực sự thù hận ngươi, điều này Hoàng Minh bỏ qua, dù sao cách làm người của Tử Tân cũng rất tốt, thứ hai chính là yêu mà hận ngươi, điều này Hoàng Minh nghĩ rất có khả năng, tên kia thực sự rất háo sắc. Trong lòng Hoàng Minh YY, nhưng hắn và Lam Tuyền đều không biết rằng, Tử Tân thực sự là oan uổng, người mà hai người nên nói tới nói chính là hắn.
Tác giả :
Tiểu Sắc Lang