Tình Duyên Đạo
Chương 18: Kết nghĩa
_Thế gian này vạn vật vốn bình đẳng. Cộng Công, đến bây giờ ngươi vẫn ngu muội như vậy sao?
Xa xa một giọng nói vang lên. Tất cả đều quay về nơi phát ra tiếng nói. Ở đó, một lão nhân râu tóc bạc phơ, khuôn mặt hiền hậu nhưng tỏa sáng tinh quang xuất hiện.
_Huyền Đô, ta với ngươi xưa nay chưa hề phạm nhau, tại sao lại ngăn cản ta.
Bị trói buộc khiến Cộng Công không thể nhúc nhích, hắn phẫn nộ hét lên.
_Ngươi trước nay luôn muốn Ma Thần tộc độc tôn, điều này hoàn toàn đi ngược lại với tự nhiên. Trước kia ngươi phá hủy chân cột chống trời, ta không tính toán, nhưng bây giờ ngươi lại muốn tự bạo để hủy đi thế gian này, ta thực không thể nhắm mắt làm ngơ.
Hoàng Minh nghe cuộc đối thoại giữa hai người cảm thấy kinh ngạc. Cộng Công gọi lão đầu kia là Huyền Đô, vậy chẳng lẽ đó chính là Lão Tử, đại đệ tử của Hồng Quân, một trong lục thánh đương thời hay sao?
_Độc tôn thì có gì sai? Chẳng lẽ lại nhường thế gian này cho lũ Nhân tộc yếu đuối đần độn kia hay sao?
Lão Tử đang định lên tiếng thì Đặng Thiền Ngọc hét lên.
_Có ngươi mới là tên ngu đần ấy.
Cộng Công trừng mắt khiến cho Đặng Thiền Ngọc cảm thấy sợ hãi lui lại phía sau Hoàng Minh. Thấy muội muội nhỏ bé của mình như vậy, Hoàng Minh vỗ vai trấn an nàng.
_Tiểu nhân Tần Hoàng Minh ra mắt Lão Tử Thánh Nhân.
Nghe Hoàng Minh xưng hô tất cả đều kinh ngạc. Phàm là người tu tiên ai cũng sẽ nghe tiếng của Lão Tử, nhưng Lão Tử vốn “Vô vi”, không thích giao du nhiều nên thường ở trong Bát Cảnh Cung, rất ít người có thể thấy mặt, tại sao người này lại biết được? Tất cả đều cảm thấy vô cùng hiếu kì với người thanh niên đeo chiếc mặt nạ kì quái kia.
_Làm sao ngươi nhận ra ta?
Lão Tử kinh ngạc nói. Tên thật của hắn chỉ có sư phụ, mấy người trong Lục Thánh cùng vài vị nữa biết được. Nhưng lão không hề quen biết người thanh niên đeo mặt nạ này, nếu như bảo là những người quen của lão cải trang thì cũng không thể chật vật với một Cộng Công đang yếu sức kia được.
_Không dấu gì ngài, đây là một trong những bí thuật độc môn của nơi ta ở, ta có thể toán ra thân phận của một người bằng tên của họ.
Hoàng Minh phát huy sở trường khoác lác của mình.
_Vậy ngươi từ đâu tới?
_Không biết ngài đã từng nghe qua nước Xích Quỷ ở phía Nam?
_Hóa ra là ngươi tới từ đó, chả trách…
Lão Tử vuốt chòm râu gật đầu. Lão đã từng nghe qua nước Xích Quỷ ở phía Nam, nghe nói đạo thuật ở đó khác xa ở đây, nếu người
kia đến từ nơi đó thì thuật thôi toán khác lạ của hắn có thể đoán ra thân phận của mình cũng không có gì là lạ.
_Chẳng hay ngươi cần gì?
Lão Tử lại nói tiếp.
_Những người ở đây đều bị thương bởi Cộng Công, không biết ngài có thể ra tay cứu giúp được không?
Lão Tử lấy ra một lá cờ, khẽ rung lá cờ, một ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra xung quanh, những thương tích của mọi người liền mau chóng hồi phục. Nhưng đáng tiếc rằng những người đã chết không thể hồi sinh trở lại được.
_Đa tạ Thánh Nhân.
Hoàng Minh và những người khác chắp tay cảm tạ.
_Không có gì, đó là việc ta nên làm.
_Ngài có thể cho ta nói một vài câu được không?
Bỗng Hoàng Minh lên tiếng.
_Ngươi cứ nói.
_Như Cộng Công nói, Nhân tộc chỉ là một lũ yếu đuối, đần độn, ngài nghĩ sao về việc này?
_Vậy theo ngươi thì sao?
Lão đầu chết tiệt, còn dám đá quả bóng về phía ta, cứ chờ xem.
_Nếu như ngài đã hỏi, ta chỉ đành nói thật. Nhân tộc quả thật yếu đuối, thua xa sức mạnh của các tộc khác, nhưng Nhân tộc không hề đần độn. Qua biết bao nhiêu năm tháng, đất nước ngày càng phát triển, tất cả những thứ như đình đài, công cụ, tất cả đều do Nhân tộc sáng tạo ra. Nhân tộc có thể yếu đuối, họ không thể di sơn đảo hải để xóa bỏ lũ lụt nhưng họ biết đắp đê để ngăn lũ lụt. Như vậy Nhân tộc có đáng bị gọi đần độn?
Hoàng Minh nói ra những lời này khiến ai cũng cảm thấy nể phục. Lão Tử thật không ngờ rằng, người thanh niên không hề có chút tiên khí nào kia lại có lí giải sâu sắc như vậy.
_Thật không ngờ ngươi có những lí giải như vậy, xin mời nói tiếp.
_Tri túc chi túc hà thời túc, tri nhàn chi nhàn hà thời nhàn.
(Biết đủ thì đủ và lúc nào cũng đầy đủ, biết nhàn thì nhàn và lúc nào cũng nhàn. Trích Đạo Đức Kinh)
Hoàng Minh nói ra một câu trong cuốn Đạo Đức Kinh. Đây đều là trong những lúc rảnh rỗi hắn lôi ra đọc, nhưng vẫn còn nhớ nhiều thứ ở trong này. Mặc dù dùng đạo của người ta để nói chuyện với họ nhưng thôi kệ, dù gì thì thời này vẫn chưa có khái niệm bản quyền.
_Hay cho bốn chữ “tri túc, tri nhàn”, xin mời đạo hữu cứ tiếp tục.
Lão Tử nói ra khiến mọi người xung quanh cực kì kinh ngạc. Những người được Lão Tử xưng hô “đạo hữu” e rằng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi, thật không ngờ người thanh niên trước mặt kia lại được diễm phúc như vậy.
_Có lẽ ta nói ra điều này chỉ sợ ngài cho ta vô phép.
_Không sao ngươi cứ nói.
_Nhân Tộc xưa nay luôn cần cù chịu khó, họ chỉ muốn có cuộc sống ấm no, hạnh phúc, nhưng Yêu tộc, Ma Thần tộc lại luôn luôn quấy nhiễu dân chúng, có hàng ngàn thứ Nhân Tộc luôn phải gánh chịu. Hàng năm họ thờ cúng cho tiên nhân các người, cầu khẩn ấm no hạnh phúc, nhưng các ngươi làm gì? Yêu nghiệt vẫn hoành hành, hạn hán, lũ lụt vẫn xảy ra, lúc đó các ngươi ở đâu?
Hoàng Minh như hét lên. Hắn lúc này không quan tâm đến gì nữa, chỉ biết nói hết những suy nghĩ trong lòng.
_Đạo hữu, ngươi cũng nên biết rằng thế gian này vốn rộng lớn, tiên nhân chúng ta không thể chu toàn tất cả cho các ngươi được.
Lão Tử lắc đầu nói.
_Nếu như vậy ta dám hỏi Thánh Nhân. Nếu có một ngày vì lập lại trật tự tiên giới, lại dẫn ra một cuộc chiến khiến nhân gian lầm than, như vậy ngươi có ra tay cứu giúp.
_Tất cả đều là do số trời quyết định, nếu là họa thì không thể tránh.
_Nếu như vậy khác nào hủy hoại Nhân tộc? Xin thánh nhân minh xét.
_Là ý trời thì không thể làm khác được.
Nghe xong Hoàng Minh muốn chửi đổng lên. Mẹ kiếp cái ý trời của các ngươi đi, chỉ vì chia lại trật tự tiên giới mà bay ra cái Phong Thần Bảng chết tiệt kia khiến cư dân bách tính lầm than.
_Cảm ơn Thánh Nhân đã giúp cho tiểu nhân tỉnh ngộ.
_Không có gì, đạo hữu đừng bận tâm.
Trong lòng Hoàng Minh đã ra một quyết định vô cùng quan trọng. Nếu như các người đã quyết tâm vì Phong Thần Bảng như thế thì ta cũng không ngại mà hủy hoại nó đi đâu, chờ xem lão tử đã nói là sẽ làm được.
_Kiến thức của đạo hữu thực sự rất sâu rộng, thực khiến ta mở rộng tầm mắt, xin hỏi đạo hữu, “đạo” của ngươi là gì?
_Ta cũng chỉ có mấy chữ thôi “đạo khả đạo phi thường đạo”.
(Đạo đức kinh)
Hoàng Minh tiếp tục lôi mấy câu trong Đạo Đức Kinh ra để khoác lác. Hắn muốn tranh thủ để kéo Lão Tử về phía mình.
_Thực tuyệt vời, đạo của đạo hữu thực sự rất giống với đạo của ta.
Lão Tử vuốt vuốt chòm râu cười ra vẻ hài lòng. Người thanh niên này thực sự rất hợp ý lão. Đây là lần đầu tiên có người chung chí hướng với lão.
_Thực sự ta cũng chỉ có những lí giải sơ sài thôi, còn kém xa ngài lắm.
_Đạo hữu quá khiêm tốn rồi, mặc dù tu vi của đạo hữu không cao, nhưng những lí giải về đạo của đạo hữu thực sự rất ít người có thể bì kịp. Không biết đạo hữu là sư đồ của vị nào hay là…
Lão Tử cố ý nói chưa hết câu. Lão cực kì hi vọng rằng người thanh niên trước mặt này là một tán tu.
_Sư phụ của tiểu nhân tên Kiếm Tu, là đại đệ tử của Đa Bảo Đạo Nhân, môn nhân của Thông Thiên Thánh Nhân.
_Thì ra là môn nhân của tam sư đệ, thật đáng tiếc, nếu không ta rất muốn đạo hữu theo ta, cùng ta tu luyện “vô vi” đạo.
Những người xung quanh cảm thấy chết lặng. Từ trước tới nay, Lão Tử tuyệt không nhận một đồ đệ nào, để có thể lọt được mắt xanh của lão còn khó hơn lên trời. Nhưng người trước mặt lại được cái diễm phúc đó, thật sự khiến người ta ganh tị phát chết đi mà. Nhưng câu nói tiếp theo của Hoàng Minh khiến những người xung quanh như nhìn thấy một tên ngốc.
_Xin Thánh Nhân thứ tội, “một ngày là thầy, cả đời là cha”, ta đã bái Kiếm Tu làm sư phụ thì cả đời này cũng chỉ có mỗi một mình người mà thôi.
Ngốc! Đây thật sự là một tên ngốc nhất thế gian. Bọn họ thật không thể tin được rằng lại có người từ chối một lời mời hấp dẫn như vậy. Những người khác đều cho Hoàng Minh là tên ngốc nhưng Tử Tân thì lại mỉm cười, vị sư đệ này mặc dù bản tính quái gở nhưng lại là người trọng tình nghĩa, có một người huynh đệ như hắn thực sự là phước đức của mình. Đặng Thiền Ngọc, Thanh Thanh cùng Hoàng Phi Yến đều cảm thấy khâm phục Hoàng Minh, từ chối theo học đạo cùng Thánh Nhân, không phải ai cũng có bản lĩnh như vậy. Về phần thanh niên áo trắng, hắn cảm thấy như đầu óc được khai sáng, nhìn về phía Hoàng Minh, hắn cảm thấy người này thật sự rất thú vị.
_Thật sự rất đáng tiếc, mặc dù ta không thể cùng ngươi kết làm sư đồ nhưng nếu được hãy đến Bát Cảnh Cung của ta một chuyến nhé.
_Nếu có dịp ta nhất định sẽ tới, xin hỏi hắn phải làm sao bây giờ?
Hoàng Minh chỉ chỉ vào Cộng Công đang vô lực ở trong cái giới chỉ.
_Ngươi yên tâm, hắn đã bị ta giam trong Hư Không Giới Chỉ, vĩnh viễn không thể thoát ra được đâu.
_Thì ra là Thượng Cổ Thánh Khí Hư Không Giới Chỉ, hèn gì đến cả Cộng Công còn không thể phản kháng.
Hoàng Minh tặc lưỡi.
_Đây đều là do công của các ngươi thôi, nếu Cộng Công không bị trọng thương thì ta cũng không dễ dàng không chế hắn được như vậy.
Lão Tử lại nói tiếp.
_Bây giờ ta phải về Bát Cảnh Cung, ở đây có ba cái Thái Thanh Ngọc Bội, chỉ cần bóp nó ta sẽ tới giúp ngươi. Nhớ, khi rảnh hãy đến Bát Cảnh Cung cùng ta luận đạo nhé.
_Đa tạ ngài.
Nói rồi Lão Tử mang theo Cộng Công biến vào trong không trung. Hoàng Minh thở phào nhẹ nhõm, tốn công phu miệng lưỡi cuối cùng cũng đổi được ba lần trợ giúp của Lão Tử, đây chính là con bài lớn nhất mà hắn có thể sử dụng trong cuộc chiến Phong Thần.
_Đạo hữu, chúng ta cũng phải nói lời từ biệt thôi. Cảm ơn đạo hữu, nhờ có ngươi mà chúng ta mới có thể sống sót được.
Những người khác đi tới xung quanh Hoàng Minh để cảm tạ hắn. Duy chỉ có Hỏa Linh, vì không còn mặt mũi nào để đối mặt với Hoàng Minh nên sau khi Lão Tử liền cáo biệt.
_Không có gì, đây đều là công sức của tất cả mọi người mà.
Hoàng Minh khiêm tốn đáp.
_Đạo hữu quá lời rồi, nếu không nhờ ngươi làm sao mà mọi người mới sống sót được, sau này nếu có việc gì cần giúp, chỉ cần tới Xà Đảo, Lăng Tiêu ta nhất định không chối từ.
Một vị mặc áo bào lục lên tiếng.
_Cả ta nữa.
_Tính cả ta nữa.
…
Rất nhiều người lên tiếng khiến Hoàng Minh cảm thấy hổ thẹn. Ban đầu hắn cũng chỉ vì an toàn của hắn và nhóm Tử Tân thôi, thật không ngờ “hoạn nạn mới thấy chân tình”, mặc dù mới quen nhưng những người này thật sự rất đáng kết giao.
_Nếu đã vậy Tần Hoàng Minh ta cung kính không bằng tuân lệnh, sau này chỉ cần các vị có việc nhờ vả, phàm là việc ta làm được, ta nhất định không chối từ.
Nói rồi mỗi người chia mỗi ngả rồi biến vào trong không trung. Chỉ còn lại nhóm Hoàng Minh cùng thanh niên áo trắng.
_Không biết xưng hô với đạo huynh như thế nào?
Hoàng Minh quay sang phía thanh niên áo trắng hỏi.
_Ta gọi là Khổng Tuyên, nếu không chê, sau này xin được làm huynh đệ vào sinh ra tử cùng huynh.
Khổng Tuyên? Đó chẳng phải là Khổng Tước cực kì bá đạo trong Phong Thần hay sao? Chả trách tại sao nhìn những bàn tay ngũ sắc kia lại quen mắt như vậy. Thực sự quá tốt rồi, có được một trợ thủ đắc lực như Khổng Tuyên, hi vọng càng ngày càng cao.
_Chẳng hay có phải chân thân của huynh là Khổng Tước, con của Phượng Hoàng?
Hoàng Minh ra vẻ thần bí nói.
_Điều này mà huynh cũng có thể nhận ra được, thực sự rất khâm phục huynh.
_Ha ha, không có gì, thực sự chỉ là một chút trò vặt vãnh thôi, so với bản lĩnh thực sự của huynh có đáng là bao.
_Ha ha, huynh thực khiêm tốn, không biết huynh suy nghĩ sao về đề nghị của ta?
_Ha ha, điều này thực sự quá tuyệt rồi, có một huynh đệ như huynh ta làm sao có thể từ chối được kia chứ.
Hoàng Minh cùng Khổng Tuyên kết nghĩa huynh đệ, tất nhiên không thể thiếu Tử Tân được. Điều đặc biệt là tiểu ma nữ Đặng Thiền Ngọc cùng Thanh Thanh cũng hào hứng tham gia vào. Riêng Hoàng Phi Yến thì không tham gia, Hoàng Minh cũng không quan tâm lắm, vì dù sao hắn cũng sắp phải gọi nàng là chị dâu rồi. Kết bái xong, Khổng Tuyên nhất quyết nhận Hoàng Minh là huynh nên hắn chỉ đành tuân theo. Tử Tân là sư huynh hắn nên là đại ca, tiếp tới là hắn, rồi Khổng Tuyên, Thanh Thanh, Đặng Thiền Ngọc thì có vẻ hơi khó chịu nhưng nàng nhỏ nhất nên cũng đành im lặng.
Chia tay Khổng Tuyên, nhóm Hoàng Minh lên xe ngựa cùng trở về. Thanh Thanh được sắp xếp để ở cùng Hoàng Phi Yến. Nhưng điều làm cả Hoàng Minh và Tử Tân bất ngờ là câu nói của Hoàng Phi Yến.
_Hẹn gặp lại sau, Tử Tân phu quân.
Nói xong Hoàng Phi Yến chạy biến vào trong phủ, Đặng Thiền Ngọc thì làm mặt quỷ rồi kéo Thanh Thanh đi vào, để lại hai khuôn mặt kinh ngạc của hai sư huynh đệ hắn.
Xa xa một giọng nói vang lên. Tất cả đều quay về nơi phát ra tiếng nói. Ở đó, một lão nhân râu tóc bạc phơ, khuôn mặt hiền hậu nhưng tỏa sáng tinh quang xuất hiện.
_Huyền Đô, ta với ngươi xưa nay chưa hề phạm nhau, tại sao lại ngăn cản ta.
Bị trói buộc khiến Cộng Công không thể nhúc nhích, hắn phẫn nộ hét lên.
_Ngươi trước nay luôn muốn Ma Thần tộc độc tôn, điều này hoàn toàn đi ngược lại với tự nhiên. Trước kia ngươi phá hủy chân cột chống trời, ta không tính toán, nhưng bây giờ ngươi lại muốn tự bạo để hủy đi thế gian này, ta thực không thể nhắm mắt làm ngơ.
Hoàng Minh nghe cuộc đối thoại giữa hai người cảm thấy kinh ngạc. Cộng Công gọi lão đầu kia là Huyền Đô, vậy chẳng lẽ đó chính là Lão Tử, đại đệ tử của Hồng Quân, một trong lục thánh đương thời hay sao?
_Độc tôn thì có gì sai? Chẳng lẽ lại nhường thế gian này cho lũ Nhân tộc yếu đuối đần độn kia hay sao?
Lão Tử đang định lên tiếng thì Đặng Thiền Ngọc hét lên.
_Có ngươi mới là tên ngu đần ấy.
Cộng Công trừng mắt khiến cho Đặng Thiền Ngọc cảm thấy sợ hãi lui lại phía sau Hoàng Minh. Thấy muội muội nhỏ bé của mình như vậy, Hoàng Minh vỗ vai trấn an nàng.
_Tiểu nhân Tần Hoàng Minh ra mắt Lão Tử Thánh Nhân.
Nghe Hoàng Minh xưng hô tất cả đều kinh ngạc. Phàm là người tu tiên ai cũng sẽ nghe tiếng của Lão Tử, nhưng Lão Tử vốn “Vô vi”, không thích giao du nhiều nên thường ở trong Bát Cảnh Cung, rất ít người có thể thấy mặt, tại sao người này lại biết được? Tất cả đều cảm thấy vô cùng hiếu kì với người thanh niên đeo chiếc mặt nạ kì quái kia.
_Làm sao ngươi nhận ra ta?
Lão Tử kinh ngạc nói. Tên thật của hắn chỉ có sư phụ, mấy người trong Lục Thánh cùng vài vị nữa biết được. Nhưng lão không hề quen biết người thanh niên đeo mặt nạ này, nếu như bảo là những người quen của lão cải trang thì cũng không thể chật vật với một Cộng Công đang yếu sức kia được.
_Không dấu gì ngài, đây là một trong những bí thuật độc môn của nơi ta ở, ta có thể toán ra thân phận của một người bằng tên của họ.
Hoàng Minh phát huy sở trường khoác lác của mình.
_Vậy ngươi từ đâu tới?
_Không biết ngài đã từng nghe qua nước Xích Quỷ ở phía Nam?
_Hóa ra là ngươi tới từ đó, chả trách…
Lão Tử vuốt chòm râu gật đầu. Lão đã từng nghe qua nước Xích Quỷ ở phía Nam, nghe nói đạo thuật ở đó khác xa ở đây, nếu người
kia đến từ nơi đó thì thuật thôi toán khác lạ của hắn có thể đoán ra thân phận của mình cũng không có gì là lạ.
_Chẳng hay ngươi cần gì?
Lão Tử lại nói tiếp.
_Những người ở đây đều bị thương bởi Cộng Công, không biết ngài có thể ra tay cứu giúp được không?
Lão Tử lấy ra một lá cờ, khẽ rung lá cờ, một ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra xung quanh, những thương tích của mọi người liền mau chóng hồi phục. Nhưng đáng tiếc rằng những người đã chết không thể hồi sinh trở lại được.
_Đa tạ Thánh Nhân.
Hoàng Minh và những người khác chắp tay cảm tạ.
_Không có gì, đó là việc ta nên làm.
_Ngài có thể cho ta nói một vài câu được không?
Bỗng Hoàng Minh lên tiếng.
_Ngươi cứ nói.
_Như Cộng Công nói, Nhân tộc chỉ là một lũ yếu đuối, đần độn, ngài nghĩ sao về việc này?
_Vậy theo ngươi thì sao?
Lão đầu chết tiệt, còn dám đá quả bóng về phía ta, cứ chờ xem.
_Nếu như ngài đã hỏi, ta chỉ đành nói thật. Nhân tộc quả thật yếu đuối, thua xa sức mạnh của các tộc khác, nhưng Nhân tộc không hề đần độn. Qua biết bao nhiêu năm tháng, đất nước ngày càng phát triển, tất cả những thứ như đình đài, công cụ, tất cả đều do Nhân tộc sáng tạo ra. Nhân tộc có thể yếu đuối, họ không thể di sơn đảo hải để xóa bỏ lũ lụt nhưng họ biết đắp đê để ngăn lũ lụt. Như vậy Nhân tộc có đáng bị gọi đần độn?
Hoàng Minh nói ra những lời này khiến ai cũng cảm thấy nể phục. Lão Tử thật không ngờ rằng, người thanh niên không hề có chút tiên khí nào kia lại có lí giải sâu sắc như vậy.
_Thật không ngờ ngươi có những lí giải như vậy, xin mời nói tiếp.
_Tri túc chi túc hà thời túc, tri nhàn chi nhàn hà thời nhàn.
(Biết đủ thì đủ và lúc nào cũng đầy đủ, biết nhàn thì nhàn và lúc nào cũng nhàn. Trích Đạo Đức Kinh)
Hoàng Minh nói ra một câu trong cuốn Đạo Đức Kinh. Đây đều là trong những lúc rảnh rỗi hắn lôi ra đọc, nhưng vẫn còn nhớ nhiều thứ ở trong này. Mặc dù dùng đạo của người ta để nói chuyện với họ nhưng thôi kệ, dù gì thì thời này vẫn chưa có khái niệm bản quyền.
_Hay cho bốn chữ “tri túc, tri nhàn”, xin mời đạo hữu cứ tiếp tục.
Lão Tử nói ra khiến mọi người xung quanh cực kì kinh ngạc. Những người được Lão Tử xưng hô “đạo hữu” e rằng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi, thật không ngờ người thanh niên trước mặt kia lại được diễm phúc như vậy.
_Có lẽ ta nói ra điều này chỉ sợ ngài cho ta vô phép.
_Không sao ngươi cứ nói.
_Nhân Tộc xưa nay luôn cần cù chịu khó, họ chỉ muốn có cuộc sống ấm no, hạnh phúc, nhưng Yêu tộc, Ma Thần tộc lại luôn luôn quấy nhiễu dân chúng, có hàng ngàn thứ Nhân Tộc luôn phải gánh chịu. Hàng năm họ thờ cúng cho tiên nhân các người, cầu khẩn ấm no hạnh phúc, nhưng các ngươi làm gì? Yêu nghiệt vẫn hoành hành, hạn hán, lũ lụt vẫn xảy ra, lúc đó các ngươi ở đâu?
Hoàng Minh như hét lên. Hắn lúc này không quan tâm đến gì nữa, chỉ biết nói hết những suy nghĩ trong lòng.
_Đạo hữu, ngươi cũng nên biết rằng thế gian này vốn rộng lớn, tiên nhân chúng ta không thể chu toàn tất cả cho các ngươi được.
Lão Tử lắc đầu nói.
_Nếu như vậy ta dám hỏi Thánh Nhân. Nếu có một ngày vì lập lại trật tự tiên giới, lại dẫn ra một cuộc chiến khiến nhân gian lầm than, như vậy ngươi có ra tay cứu giúp.
_Tất cả đều là do số trời quyết định, nếu là họa thì không thể tránh.
_Nếu như vậy khác nào hủy hoại Nhân tộc? Xin thánh nhân minh xét.
_Là ý trời thì không thể làm khác được.
Nghe xong Hoàng Minh muốn chửi đổng lên. Mẹ kiếp cái ý trời của các ngươi đi, chỉ vì chia lại trật tự tiên giới mà bay ra cái Phong Thần Bảng chết tiệt kia khiến cư dân bách tính lầm than.
_Cảm ơn Thánh Nhân đã giúp cho tiểu nhân tỉnh ngộ.
_Không có gì, đạo hữu đừng bận tâm.
Trong lòng Hoàng Minh đã ra một quyết định vô cùng quan trọng. Nếu như các người đã quyết tâm vì Phong Thần Bảng như thế thì ta cũng không ngại mà hủy hoại nó đi đâu, chờ xem lão tử đã nói là sẽ làm được.
_Kiến thức của đạo hữu thực sự rất sâu rộng, thực khiến ta mở rộng tầm mắt, xin hỏi đạo hữu, “đạo” của ngươi là gì?
_Ta cũng chỉ có mấy chữ thôi “đạo khả đạo phi thường đạo”.
(Đạo đức kinh)
Hoàng Minh tiếp tục lôi mấy câu trong Đạo Đức Kinh ra để khoác lác. Hắn muốn tranh thủ để kéo Lão Tử về phía mình.
_Thực tuyệt vời, đạo của đạo hữu thực sự rất giống với đạo của ta.
Lão Tử vuốt vuốt chòm râu cười ra vẻ hài lòng. Người thanh niên này thực sự rất hợp ý lão. Đây là lần đầu tiên có người chung chí hướng với lão.
_Thực sự ta cũng chỉ có những lí giải sơ sài thôi, còn kém xa ngài lắm.
_Đạo hữu quá khiêm tốn rồi, mặc dù tu vi của đạo hữu không cao, nhưng những lí giải về đạo của đạo hữu thực sự rất ít người có thể bì kịp. Không biết đạo hữu là sư đồ của vị nào hay là…
Lão Tử cố ý nói chưa hết câu. Lão cực kì hi vọng rằng người thanh niên trước mặt này là một tán tu.
_Sư phụ của tiểu nhân tên Kiếm Tu, là đại đệ tử của Đa Bảo Đạo Nhân, môn nhân của Thông Thiên Thánh Nhân.
_Thì ra là môn nhân của tam sư đệ, thật đáng tiếc, nếu không ta rất muốn đạo hữu theo ta, cùng ta tu luyện “vô vi” đạo.
Những người xung quanh cảm thấy chết lặng. Từ trước tới nay, Lão Tử tuyệt không nhận một đồ đệ nào, để có thể lọt được mắt xanh của lão còn khó hơn lên trời. Nhưng người trước mặt lại được cái diễm phúc đó, thật sự khiến người ta ganh tị phát chết đi mà. Nhưng câu nói tiếp theo của Hoàng Minh khiến những người xung quanh như nhìn thấy một tên ngốc.
_Xin Thánh Nhân thứ tội, “một ngày là thầy, cả đời là cha”, ta đã bái Kiếm Tu làm sư phụ thì cả đời này cũng chỉ có mỗi một mình người mà thôi.
Ngốc! Đây thật sự là một tên ngốc nhất thế gian. Bọn họ thật không thể tin được rằng lại có người từ chối một lời mời hấp dẫn như vậy. Những người khác đều cho Hoàng Minh là tên ngốc nhưng Tử Tân thì lại mỉm cười, vị sư đệ này mặc dù bản tính quái gở nhưng lại là người trọng tình nghĩa, có một người huynh đệ như hắn thực sự là phước đức của mình. Đặng Thiền Ngọc, Thanh Thanh cùng Hoàng Phi Yến đều cảm thấy khâm phục Hoàng Minh, từ chối theo học đạo cùng Thánh Nhân, không phải ai cũng có bản lĩnh như vậy. Về phần thanh niên áo trắng, hắn cảm thấy như đầu óc được khai sáng, nhìn về phía Hoàng Minh, hắn cảm thấy người này thật sự rất thú vị.
_Thật sự rất đáng tiếc, mặc dù ta không thể cùng ngươi kết làm sư đồ nhưng nếu được hãy đến Bát Cảnh Cung của ta một chuyến nhé.
_Nếu có dịp ta nhất định sẽ tới, xin hỏi hắn phải làm sao bây giờ?
Hoàng Minh chỉ chỉ vào Cộng Công đang vô lực ở trong cái giới chỉ.
_Ngươi yên tâm, hắn đã bị ta giam trong Hư Không Giới Chỉ, vĩnh viễn không thể thoát ra được đâu.
_Thì ra là Thượng Cổ Thánh Khí Hư Không Giới Chỉ, hèn gì đến cả Cộng Công còn không thể phản kháng.
Hoàng Minh tặc lưỡi.
_Đây đều là do công của các ngươi thôi, nếu Cộng Công không bị trọng thương thì ta cũng không dễ dàng không chế hắn được như vậy.
Lão Tử lại nói tiếp.
_Bây giờ ta phải về Bát Cảnh Cung, ở đây có ba cái Thái Thanh Ngọc Bội, chỉ cần bóp nó ta sẽ tới giúp ngươi. Nhớ, khi rảnh hãy đến Bát Cảnh Cung cùng ta luận đạo nhé.
_Đa tạ ngài.
Nói rồi Lão Tử mang theo Cộng Công biến vào trong không trung. Hoàng Minh thở phào nhẹ nhõm, tốn công phu miệng lưỡi cuối cùng cũng đổi được ba lần trợ giúp của Lão Tử, đây chính là con bài lớn nhất mà hắn có thể sử dụng trong cuộc chiến Phong Thần.
_Đạo hữu, chúng ta cũng phải nói lời từ biệt thôi. Cảm ơn đạo hữu, nhờ có ngươi mà chúng ta mới có thể sống sót được.
Những người khác đi tới xung quanh Hoàng Minh để cảm tạ hắn. Duy chỉ có Hỏa Linh, vì không còn mặt mũi nào để đối mặt với Hoàng Minh nên sau khi Lão Tử liền cáo biệt.
_Không có gì, đây đều là công sức của tất cả mọi người mà.
Hoàng Minh khiêm tốn đáp.
_Đạo hữu quá lời rồi, nếu không nhờ ngươi làm sao mà mọi người mới sống sót được, sau này nếu có việc gì cần giúp, chỉ cần tới Xà Đảo, Lăng Tiêu ta nhất định không chối từ.
Một vị mặc áo bào lục lên tiếng.
_Cả ta nữa.
_Tính cả ta nữa.
…
Rất nhiều người lên tiếng khiến Hoàng Minh cảm thấy hổ thẹn. Ban đầu hắn cũng chỉ vì an toàn của hắn và nhóm Tử Tân thôi, thật không ngờ “hoạn nạn mới thấy chân tình”, mặc dù mới quen nhưng những người này thật sự rất đáng kết giao.
_Nếu đã vậy Tần Hoàng Minh ta cung kính không bằng tuân lệnh, sau này chỉ cần các vị có việc nhờ vả, phàm là việc ta làm được, ta nhất định không chối từ.
Nói rồi mỗi người chia mỗi ngả rồi biến vào trong không trung. Chỉ còn lại nhóm Hoàng Minh cùng thanh niên áo trắng.
_Không biết xưng hô với đạo huynh như thế nào?
Hoàng Minh quay sang phía thanh niên áo trắng hỏi.
_Ta gọi là Khổng Tuyên, nếu không chê, sau này xin được làm huynh đệ vào sinh ra tử cùng huynh.
Khổng Tuyên? Đó chẳng phải là Khổng Tước cực kì bá đạo trong Phong Thần hay sao? Chả trách tại sao nhìn những bàn tay ngũ sắc kia lại quen mắt như vậy. Thực sự quá tốt rồi, có được một trợ thủ đắc lực như Khổng Tuyên, hi vọng càng ngày càng cao.
_Chẳng hay có phải chân thân của huynh là Khổng Tước, con của Phượng Hoàng?
Hoàng Minh ra vẻ thần bí nói.
_Điều này mà huynh cũng có thể nhận ra được, thực sự rất khâm phục huynh.
_Ha ha, không có gì, thực sự chỉ là một chút trò vặt vãnh thôi, so với bản lĩnh thực sự của huynh có đáng là bao.
_Ha ha, huynh thực khiêm tốn, không biết huynh suy nghĩ sao về đề nghị của ta?
_Ha ha, điều này thực sự quá tuyệt rồi, có một huynh đệ như huynh ta làm sao có thể từ chối được kia chứ.
Hoàng Minh cùng Khổng Tuyên kết nghĩa huynh đệ, tất nhiên không thể thiếu Tử Tân được. Điều đặc biệt là tiểu ma nữ Đặng Thiền Ngọc cùng Thanh Thanh cũng hào hứng tham gia vào. Riêng Hoàng Phi Yến thì không tham gia, Hoàng Minh cũng không quan tâm lắm, vì dù sao hắn cũng sắp phải gọi nàng là chị dâu rồi. Kết bái xong, Khổng Tuyên nhất quyết nhận Hoàng Minh là huynh nên hắn chỉ đành tuân theo. Tử Tân là sư huynh hắn nên là đại ca, tiếp tới là hắn, rồi Khổng Tuyên, Thanh Thanh, Đặng Thiền Ngọc thì có vẻ hơi khó chịu nhưng nàng nhỏ nhất nên cũng đành im lặng.
Chia tay Khổng Tuyên, nhóm Hoàng Minh lên xe ngựa cùng trở về. Thanh Thanh được sắp xếp để ở cùng Hoàng Phi Yến. Nhưng điều làm cả Hoàng Minh và Tử Tân bất ngờ là câu nói của Hoàng Phi Yến.
_Hẹn gặp lại sau, Tử Tân phu quân.
Nói xong Hoàng Phi Yến chạy biến vào trong phủ, Đặng Thiền Ngọc thì làm mặt quỷ rồi kéo Thanh Thanh đi vào, để lại hai khuôn mặt kinh ngạc của hai sư huynh đệ hắn.
Tác giả :
Tiểu Sắc Lang