Tình Địch (The Rivals In Love)
Chương 26
Trong vòng không đầy một tuần lễ, Flame bay đi San Francisco xếp đồ đạc vào thùng, báo cho người quản lý building biết nàng sẽ đi vắng trong vài tháng, sắp đặt để thư từ được chuyển tiếp, từ chức ở công ty, dọn sạch bàn giấy và đáp chuyến bay đi Tusla. May mắn thay, nàng đã tập cho Rudy Gallagher chăm nom hợp đồng quảng cáo của Powell, là khách hàng quan trọng duy nhất nàng còn đích thân đảm trách trong mấy tháng sau này, nên sự chuyển giao công việc đích thực ít tốn thì giờ nhất trong các việc còn lại phải làm. Phần còn lại đã tiến hành thật gấp rút và bề bộn.
Khi về đến trang trại Morgan, nhịp độ làm việc của nàng cũng không vơi bớt. Sáng thứ Sáu các thùng đồ của nàng gửi đi được giao đến, nàng chọn riêng ra ba thùng có chữ P ở ngoài, tức là giấy tờ hay đồ dùng văn phòng và bưng vào phòng thư viện. Số thùng còn lại được giao cho Maxine mở ra.
Mệt mỏi vì đổi chỗ bằng máy bay phản lực và ít ngủ trong năm ngày vừa qua, Flame đứng trong thư viện nhìn sững vào ba thùng đồ, rồi lắc đầu không biết nên mở thùng nào trước. Có quan hệ gì? Cuối cùng cũng phải mở cả ba thùng kia mà. Nàng vừa dùng kéo cắt cái băng dán và mở nắp một thùng ra thì ở cửa trước có tiếng búa gõ, đồng thời chuông điện thoại reo vang.
Nghe tiếng chân thình thịch của Maxine đi xuống cầu thang vội vàng, Flame gọi to ra:
- Để tôi trả lời điện thoại – Nàng bước tới bàn và cầm ống nói lên – Trang trại Morgan đây, Flame Bennett đang nghe đây.
- Tôi biết cô đang cố làm việc gì.
Ngạc nhiên vì giọng nói lạ hoắc, Flame áp ống nói vào tai sát hơn và cau mặt.
- Cô nên ngừng lại, bằng không sẽ hối tiếc!
- Ông là ai? – Nàng tức giận hỏi – Ông là gì?
Nhưng đường dây tắt câm. Nàng cầm ống nói dang ra và nhìn trừng trừng vào nó. Trong cú điện thoại hăm dọa có một cái gì tương tự như các mảnh giấy viết vội nguệch ngoạc nàng đã hết nghĩ đến y cả mấy tuần nay. Nhưng các sự việc đó xảy ra ở San Francisco, trước khi nàng đám cưới với Chance. Phải chăng y đã bám theo nàng suốt đường đến Tulsa? Nếu vậy thì sao y thôi không dùng cách gửi những mảnh giấy nho nhỏ mà lại gọi điện thoại?
Cái giọng ấy nghe lạ lùng và giống như cái máy, giống như một robốt. Chắc chắn không phát ra từ cửa miệng một người thường. Không, một cái máy tổng hợp tiếng nói đã được dùng, hiển nhiên để bảo vệ người gọi đến. Nhưng nàng chưa hề nghe người có mặt diều hâu nói, nàng không thể nhận ra giọng nói của y cũng nên.
Nàng xua đuổi cả chuyện đó ra khỏi trí óc, đặt ống nói trở lại máy, tự nhủ mình coi chuyện đó quan trọng quá. Rất có thể đó là một cậu thiếu niên hay một tên cà chớn nào gọi chọc phá. Nàng không thấy có gì vui vẻ trong đó.
- Tôi đến ngay lúc cô đang dọn tới.
Flame giật mình quay phắt lại, nhìn sững Ben Cannon đang đứng ở ngưỡng cửa như từ đâu đột ngột xuất hiện.
- Maxine bảo cô ở trong này. Có chuyện gì không ổn chăng?
- Không! – nàng nhanh nhảu phủ nhận, rồi chỉ vào máy điện thoại – Một tên cà chớn nào đó gọi lại, thế thôi – Nàng nhún vai, bỏ qua câu chuyện cú điện thoại hăm dọa – Vào đi, nhưng ông đừng chấp sự lộn xộn nhé. Như ông thấy, tôi đã dọn hết cả thùng, túi và hành lý về đây.
- Phải, tôi đã thấy ở phòng đợi bên ngoài.
- Có chuyện gì ông phải đi đến đây xa vậy?
- Tôi có mấy tin vui – Ông đặt cái cặp lên ghế.
- Tôi đang cần.
Người luật sư lấy ra một lá thư từ cái cặp và trao cho nàng:
- Trang trại Morgan vừa được công nhận sơ bộ là một địa điểm lịch sử. Tôi nhấn mạnh hai chữ “sơ bộ”, có thể còn các bác bỏ. Rủi thay chúng ta không chứng minh được Will Rogers đã từng ngủ lại ở đây, hay Edna Ferber đã viết một phần cuốn “Crimarron” trong một phòng ngủ dành cho khách. Nếu được vậy, chắc chắn sẽ được chấp thuận. Tuy nhiên tôi vẫn cho đây là dấu hiệu tốt.
- Tôi cũng vậy.
Flame bắt đầu đọc lá thư thì Maxine bước vào, tay bưng một khay cà phê, đế cao su của đôi giày chỉnh hình của chị ta không gây tiếng động nào trên sàn gỗ cứng.
- Cô không nói gì, nhưng tôi chắc cô muốn dùng cà phê – Chị ta nói và nhìn người luật sư có dụng ý.
- Chị thật là chu đáo, Maxine ạ.
Khoái chí vì được khen, chị ta nói:
- Tôi đã nghĩ thà rằng đem lên bây giờ còn hơn là đi lên trên lầu rồi nghe cô kêu ầm lên bảo mang cà phê.
Chị ta vừa đặt cái khay lên bàn thì lại có tiếng gõ cửa trước. Chị quản gia vừa đi ra vừa lầm bầm:
- Cái nhà này đang trở thành ga xe lửa chắc?
- Cô có chờ ai không? – Ben tò mòn nhìn nàng hỏi, và cầm lên một tách cà phê.
- Không, nhưng tôi cũng không chờ đợi ông đến.
Maxine trở vào ngay và nói:
- Có một ông buôn bán nhà đất xưng tên là Hamilton Fletcher – Chị đưa cho Flame tấm danh thiếp – Ông ta yêu cầu được nói chuyện với cô nhưng không chịu nói cho biết về việc gì.
Flame nhận ra tên công ty trên tấm danh thiếp là của công ty nàng đã giao nhiệm vụ mua đất cho nàng. Nàng bảo Maxine:
- Đưa ông ta vào.
Tay cầm cái mũ cao bồi trắng bằng rơm và đi đôi giày bốt đen bóng loáng, Hamilton Fletcher trông giống một chủ trại chăn thả, điềm tĩnh và khiêm tốn, có một khuôn mặt gầy gần giống như một học giả. Ông ta xin lỗi bằng giọng ôn tồn:
- Tôi không muốn xông vào nhà bà như thế này, bà Bennett. Tôi đã có dịp nói điện thoại với bà, nhưng chưa hề gặp bà. Tôi là Hamilton Fletcher của công ty địa ốc Cánh Đồng Xanh. Tôi vừa từ nhà của gia đình Crowder đến, là chỗ bà muốn tôi tìm cách mua lại cho bà. Sẵn đi ngang đây, tôi nghĩ nên ghé lại để hỏi cho rõ một điểm. Sau khi tôi nói điện thoại với bà tuần trước, tôi đã đến gặp ông bà Crowder và đề nghị họ một giá mới, hôm nay tôi lại đến thì họ bảo không muốn bán. Và họ nói đã trả lời người kia rồi kia mà.
- Người kia nào? – nàng cau mày.
- Đó cũng là điều làm tôi thắc mắc. Nếu bà đã nhờ ai khác hỏi mua đất ấy cho bà, tốt hơn hết là tôi nên rút lui để khỏi vướng nhau. Tôi biết bà đã bực mình vì tôi đã để mất quá nhiều thì giờ…
- Ông Fletcher – nàng cắt ngang – Ngoài ông ra tôi không nhờ ai hỏi mua chỗ đất của Crowder cho tôi cả.
- Như vậy là có ai khác cũng muốn mua đất ở sở ấy.
- Vậy thì tôi đề nghị ông trở lại gặp gia đình Crowder và đề nghị một giá khác, cao hơn nhiều.
Ông ta ngần ngừ, xoay xoay cái mũ trong tay:
- Lần cuối, tôi đưa giá cao hơn giá thực sự của đất ấy 100 đô la một mẫu Anh.
- Vậy thì ông nâng lên 500. Tôi cần có đất ấy, ông Fletcher.
- Tôi không còn nghi ngờ gì nữa là bà sẽ mua được, với giá cao như thế.
- Tốt, nếu không có gì nữa thì ông Fletcher… - nàng nhướng chân mày lên nhìn ông ta.
Ông ta hiểu ngay:
- Tôi đi đến nhà ông bà Crowder ngay. Cám ơn bà đã dành thì giờ cho tôi. Chào ông Cannon.
Sự bồn chồn và nóng nảy nàng cố nén trước mặt ông Fletcher tha hồ lộ ra sau khi ông ta đã đi ra. Nàng quay phắt lại và đi tới đi lui trong phòng.
- Chance đã biết tôi cần cái thung lũng ấy.
- Có thể đoán chắc như vậy! – Ben Cannon gật đầu.
- Và tôi biết anh ta đã làm thế nào. Ngày trước hôm tôi rời San Francisco, tôi đã gặp Bronsky, anh ta cho tôi hay đơn xin phép và họa đồ cái đập của chúng ta đã biến mất một cách bí mật. Chúng ta phải nộp lại toàn bộ hồ sơ một lần nữa. Nếu Chance không nắm trong tay các họa đồ nguyên thủy của ta, thì cũng có các bản sao. Có nghĩa là anh ta biết hết mọi chuyện – Cũng như nàng đã biết hết toàn bộ dự án của chàng – Đó là lý do tại sao anh ta cho người đi tìm cách giành mua đất còn lại ở thung lũng ấy trước chúng ta. May thay chúng ta đã được hứa bán ba khu đất. Nhưng khu đất của gia đình Crowder là then chốt, chúng ta phải có nó!
- Tôi chắc Chance Stuart cũng biết vậy.
- Ông có biết gì về gia đình Crowder không Ben?
- Họ chỉ là một cái tên đối với tôi. Cô phải hỏi Charlie câu đó, ông ta biết mọi chuyện về tất cả những ai sống trong vòng hai mươi dặm quanh trang trại Morgan.
Mùa xuân là mùa bận rộn của trang trại Morgan. Chương trình của nàng và Charlie đều bận rộn nên Flame chỉ nói chuyện được với ông ta trong ngày hôm sau. Nàng đến chỗ ông làm việc ở các khu nhốt bò, tại đó các người làm công đang đánh dấu vào tai bò, chích thuốc, đóng dấu các con bê và thiến các con bê đực.
Charlie đứng ở hàng rào, hai tay choàng lên hai thanh ngang trên cùng, một chiếc giày bốt dậm lên thanh ngang dưới cùng. Khi nàng đi đến và dừng lại bên cạnh ông, ông liếc nàng và gật đầu, bộ ria bạc trắng nhích lên để mỉm cười:
- Cô đã dọn nhà xong rồi chứ, cô Flame?
- Cũng gần xong. Mấy người mới làm việc như thế nào?
Charlie đáp với vẻ khinh bỉ:
- Đa số là vô dụng như vú ở những con heo đực – Ông ta vội vàng nhìn nàng với vẻ xin lỗi – Xin lỗi cô, cô Flame, nhưng thật như thế đấy. Tôi phải canh chừng bọn họ từng phút, bằng không là họ ngồi nghỉ.
Bụi bay mù lên vì một con bê đang lao qua, Charlie tức thì đứng thẳng lên và la lớn về phía một người chăn bò:
- Wolstener! Anh để con bê ấy chạy đi mà chưa đánh dấu vào tai nó. Đuổi nó trở về!
Rồi ông trở lại tư thế ung dung cạnh hàng rào, và nói với Flame:
- Cô thấy tôi muốn nói gì chứ?
- Phải.
- Tuy vậy cô đừng lo. Tôi sẽ bắt họ làm việc cho ra hồn.
- Tôi biết ông sẽ làm được – Nàng ngừng một chút, rồi hỏi – Charlie, ông biết gì về gia đình Crowder không?
- Crowder nào?
- Gia đình Crowder làm chủ nông trại ở thung lũng về phía bắc và tây của chúng ta ấy.
- À, cô muốn nói lão Dan Crowder và vợ lão chứ gì? – Ông gật đầu – Vâng, họ vẫn sống ở nơi họ gọi là chỗ quê nhà. Tuy rằng tôi nghe nói con gái của họ và chồng cô ta làm gần hết các việc đồng áng từ khi lão Dan lâm bệnh. Họ có hai đứa con trai, nhưng cả hai đều chết trong một tai nạn xe hơi… phải mười năm rồi. Bây giờ họ chỉ còn đứa con gái, tôi không nhớ tên cô ta là gì… Martha, Mary hay Marjorie gì đấy, một tên gì na ná thế.
- Ông bảo ông già Crowder bị bệnh à?
Charlie gật đầu:
- Mổ năm ngoái vì ung thư cổ. Gia đình ấy không bị chuyện này thì bị chuyện khác, nhưng họ là người tốt, ngay thật, chịu khó làm việc, khiến ta cầu mong những người như vậy có một nơi để sống đàng hoàng.
- Nông trại ấy không đáng giá bao nhiêu, phải không?
Charlie lắc đầu:
- Đất xấu quá! Nằm ở đáy thung lũng như vậy, cứ tưởng là rất tốt nhưng thực sự thì không. Có lẽ họ thu hoạch vừa đủ sống mà thôi.
- Chắc là họ muốn bán đi và mua chỗ nào khác?
- Chắc vậy. Nhưng đã có một dòng họ Crowder làm ruộng ở đây từ khi vùng đất này chưa thành một tiểu bang. Dĩ nhiên đã có một dòng họ Morgan tại đây trước khi họ đến.
- Ông Charlie ơi – Một người chăn bò kêu to – Chắc ta có thể bảo người đầu bếp chiên xào cho chúng ta một mớ trai núi để ăn tối nay chứ?
Charlie la lớn trả lời:
- Các chú làm việc với nhịp độ như vậy thì e rằng còn ở đây đến sáng mai!
- Tôi để ông làm việc, Charlie – Flame nói.
Nàng phấn khởi vì được ông cho biết một ít tin tức về gia đình Crowder. Bệnh tình và ca mổ của ông già ắt hẳn đã làm gia đình thiếu tiền. Nàng chắc họ sẽ không cưỡng lại trước đề nghị mua bán với giá cao như vậy.
Nhưng sau đó gọi điện thoại cho Hamilton Fletcher, nàng không biết được câu trả lời ra sao, tốt hay xấu? Ông ta bảo đã trở lại và nói giá mới với bà Crowder và định gọi điện thoại lại đầu tuần tới. Nếu từ đây đến đó không được trả lời. Ông hứa sẽ gọi lại ngay cho nàng nếu có trả lời, dù tốt hay xấu. Nhưng chủ nhật đến rồi qua đi, vẫn không có điện thoại của ông ta gọi tới.
***
Flame đang ngủ thì tiếng chuông reo vang khiến nàng cau mặt vì bị đánh thức. Nàng cố đừng nghe và thành công được một lát, rồi tiếng chuông lại ré lên, càng lớn và gắt hơn lần đầu. Lầu bầu trong miệng, nàng úp mặt qua một bên, chắc chắn rằng trời chưa sáng. Nàng có cảm tưởng vừa mới ngủ. Rồi nàng tỉnh hẳn và nhận ra không phải là tiếng chuông đồng hồ báo thức, nó chỉ 11h 36’ ban đêm. “Malcom ơi, có sự sai biệt hai giờ kia mà”, nàng rên rỉ giở ống nói lên áp vào tai.
- Alô – nàng kêu.
- Cô không chịu nghe lời tôi – Giọng nói máy móc lạ lùng ấy lại vang lên, nghe đơn điệu và lạc giọng lạ kỳ. Flame ngồi bật dậy trên giường, đầu óc tỉnh hẳn – Tôi cảnh cáo cô, tốt hơn là cô nên ngừng lại bằng không sẽ hối tiếc!
- Nếu như ông muốn tỏ ra hài hước thì tôi nói cho mà biết, chả vui chút nào đâu.
Nhưng không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng o o trống rỗng báo hiệu liên lạc đã bị cắt. Flame nắm ống nói thêm một lát rồi bỏ mạnh xuống máy. Ai làm vậy? Người đàn ông có khuôn mặt diều hâu? Nhưng vì lý do gì? Đầu tiên y đã cảnh cáo nàng “phải tránh xa anh ta”, nàng đã suy đoán rằng câu đó ám chỉ Chance. Đúng vậy không? Bây giờ y lại cảnh cáo nàng nên “ngừng lại”. Ngừng lại chuyện gì? Không có nghĩa gì cả. Hai câu không có vẻ dính dáng gì đến nhau cả. Nhưng nếu không phải là người mặt diều hâu thì là ai? Chance? Chàng đã cảnh cáo nàng hôm ở nhà hát nhạc kịch, phải không? Phải chăng đây là một chiến thuật gì đó của chàng để làm cho nàng khiếp sợ? Có lẽ thế! Thế nhưng, dù cố nghĩ như vậy nàng vẫn không hình dung được chàng cố tình làm cho nàng khiếp sợ như thế này.
Thứ Tư, Flame cho Maxine ra về sớm. Hai mươi phút sau khi chị ta ra về, chuông điện thoại reo vang. Flame trân mình ngay, toàn bộ dây thần kinh của nàng căng thẳng. Nàng nhìn trừng trừng vào máy điện thoại trên bàn giấy và nghe nó reo một hồi chuông thứ hai, và tự nhắc lại cho mình nhớ là đã ba ngày nay không nhận được cú điện thoại hăm dọa nào. Nó đã thôi gọi nữa rồi chăng? Hay bây giờ đây?
Nàng giở ống nói lên, hỏi:
- Ai đấy, tôi…
- Flame, phải em đấy không?
- Malcom, em xin lỗi, em không biết trước là anh.
- Chứ em tưởng ai?
- Không có gì quan trọng – Nàng không muốn nói đến chuyện đó ngay bây giờ, còn rất nhiều việc quan trọng hơn nàng phải nói với ông – Em vui mừng vì anh gọi. Em đã định gọi cho anh trễ một chút tối nay. Ở bên đó mọi việc đều ổn cả chứ?
- Mọi việc đều tốt. Tuy rằng dạo này những buổi ăn trưa để họp của anh trở nên nhạt nhẽo và chán ngắt.
- Chắc là do người ăn chung với anh dạo này?
- Chắc chắn là vậy!
- Anh nghe nè, em có mấy tin vui. Chúng ta đã được người ta hứa bán thêm một khu đất, mới hứa miệng thôi. Ben đang thảo hợp đồng và tối nay em ăn cơm với ông ta để coi lại bản thảo. Sáng mai hy vọng có thể gửi Fax qua cho anh.
- Tại sao em không mang nó theo khi bay qua đây thứ sáu? Thêm một ngày không hại gì cả.
Trong giây lát nàng không biết ông muốn nói gì? Rồi nàng nhớ ra từ đầu là đã nói với ông nàng sẽ bay về bên đó mỗi cuối tuần để còn việc gì lòng thòng thì giải quyết cho xong.
- Em sẽ không về bên ấy được, Malcom, em rất tiếc. Ở đây em còn quá nhiều việc phải làm.
- Lạ thật Flame – Ông nói bằng giọng bực mình – Em bận quá không gặp được anh trước khi ra đi. Và bây giờ em bận quá không trở về được. Cả tuần nay, mấy lần chúng ta đã nói chuyện được. Không hề lần nào nghe em nói em thấy thiếu anh. Chúng ta đã có một thỏa hiệp với nhau, Flame, trong thỏa hiệp ấy không có việc nói chuyện bằng đường xa như thế này.
- Anh tin em đi, em cũng không thích như vậy. Em thấy thiếu anh thật đấy, Malcom. Có lẽ em không nói ra, nhưng anh chưa biết đã bao nhiêu lần em ước chi có anh ở đây. Em cần anh, và có quá nhiều việc chúng ta cần bàn với nhau. Hình như chúng ta sắp gặp khó khăn về miếng đất của gia đình Crowder, họ từ chối đề nghị mua của chúng ta lần chót. Em biết họ cần tiền, họ không có bảo hiểm y tế và đang nợ bệnh viện một số tiền lớn vì ca mổ của ông già Crowder năm ngoái. Chắc là họ đang nợ ngập đầu với tiền thù lao bác sĩ và tiền thuốc đang tiếp tục phải trả để chữa bệnh. Em đang cố tìm biết họ nợ tất cả là bao nhiêu. Đó là một điểm em muốn bàn qua với anh. Có lẽ nếu chúng ta biếu họ một số tiền đủ để trả hết nợ và còn dư chút ít để dự phòng, có lẽ chúng ta có thể thuyết phục được họ chịu bán. Anh nghĩ thế nào?
- Nghe hợp lý – Ông đáp và thầm nghĩ có lẽ nàng thấy thiếu được nói chuyện với ông về công việc. Tại sao nàng có thể nói rằng thiếu ông rồi ngưng ngang?
- Có nghĩa là chúng ta sẽ trả nhiều hơn giá thị trường của nông trại ấy. Nhưng khu đất ấy quan hệ đến nỗi em nghĩ rằng rốt cuộc nó sẽ xứng đáng với bất cứ giá nào chúng ta phải trả. – Ngừng một chút, nàng lại nói – Malcom, tại sao anh không bay qua đây? Một khi em có được tất cả các con số, nếu anh có ở đây thì em cùng anh duyệt lại dễ hơn là qua điện thoại biết mấy?
- Chắc là vậy, phải không em?
- Đây là một quyết định em không muốn lấy một mình mà không có anh, Malcom ạ. Anh qua được không?
- Cuối tuần này thì không. Sáng thứ bảy anh có một buổi họp hội đồng quản trị phải dự.
- Còn cuối tuần tới thì sao?
Malcom do dự. Cuối tuần tới là ngày khai trương mùa du thuyền ở San Francisco. Trong tất cả các năm từ ngày cưới nhau, chưa lần nào ông và Diedre vắng mặt trong buổi chiêu đãi chiếc du thuyền của họ. Nhưng ông muốn gặp Flame! Bao nhiêu năm rồi, nay vắng một lần có sao đâu?
- Anh có thể sắp xếp để qua với em – Ông nói.
- Tuyệt vời! Chúng ta có thể vặn máy điều hòa không khí lên và ngồi với nhau trước lò sưởi suốt một buổi tối thật ấm cúng với đèn đuốc tắt hết và một chai rượu brady đã có rất lâu mà em vừa tìm được.
Tiếng nàng nghe có vẻ sung sướng. Malcom tự hỏi Diedre nói đúng chăng khi than phiền ông trở nên khó tính và khó làm vừa lòng. Dù sao chính Flame đã yêu cầu ông đến với nàng. Và nàng chưa hề là hạng người bất lực, bám vào chéo áo đàn ông. Đó là một phần trong sự hấp dẫn của nàng đối với ông ngay từ đầu, tính kiêu hãnh và độc lập của nàng.
- Em gọi lại anh ở đâu trễ một chút tối nay?
- Mấy giờ?
- Gặp Ben để ăn tối và họp bàn chắc không lâu quá vài giờ. Em trở về trang trại có lẽ vào lúc mười giờ là trễ nhất. Mười giờ, theo giờ trung ương nhé!
- Có nghĩa là tám giờ ở đây. Lúc đó anh còn ăn tiệc ở nhà gia đình DeBorg. Tại sao em không gọi anh sáng mai ở văn phòng?
- Được, ngay đầu giờ làm việc – Nàng hứa – Và anh cố gắng qua đây cuối tuần tới nghe anh, Malcom?
- Anh sẽ qua. Anh muốn nếm chai rượu brandy bên cạnh bếp lửa và… em!
Khi về đến trang trại Morgan, nhịp độ làm việc của nàng cũng không vơi bớt. Sáng thứ Sáu các thùng đồ của nàng gửi đi được giao đến, nàng chọn riêng ra ba thùng có chữ P ở ngoài, tức là giấy tờ hay đồ dùng văn phòng và bưng vào phòng thư viện. Số thùng còn lại được giao cho Maxine mở ra.
Mệt mỏi vì đổi chỗ bằng máy bay phản lực và ít ngủ trong năm ngày vừa qua, Flame đứng trong thư viện nhìn sững vào ba thùng đồ, rồi lắc đầu không biết nên mở thùng nào trước. Có quan hệ gì? Cuối cùng cũng phải mở cả ba thùng kia mà. Nàng vừa dùng kéo cắt cái băng dán và mở nắp một thùng ra thì ở cửa trước có tiếng búa gõ, đồng thời chuông điện thoại reo vang.
Nghe tiếng chân thình thịch của Maxine đi xuống cầu thang vội vàng, Flame gọi to ra:
- Để tôi trả lời điện thoại – Nàng bước tới bàn và cầm ống nói lên – Trang trại Morgan đây, Flame Bennett đang nghe đây.
- Tôi biết cô đang cố làm việc gì.
Ngạc nhiên vì giọng nói lạ hoắc, Flame áp ống nói vào tai sát hơn và cau mặt.
- Cô nên ngừng lại, bằng không sẽ hối tiếc!
- Ông là ai? – Nàng tức giận hỏi – Ông là gì?
Nhưng đường dây tắt câm. Nàng cầm ống nói dang ra và nhìn trừng trừng vào nó. Trong cú điện thoại hăm dọa có một cái gì tương tự như các mảnh giấy viết vội nguệch ngoạc nàng đã hết nghĩ đến y cả mấy tuần nay. Nhưng các sự việc đó xảy ra ở San Francisco, trước khi nàng đám cưới với Chance. Phải chăng y đã bám theo nàng suốt đường đến Tulsa? Nếu vậy thì sao y thôi không dùng cách gửi những mảnh giấy nho nhỏ mà lại gọi điện thoại?
Cái giọng ấy nghe lạ lùng và giống như cái máy, giống như một robốt. Chắc chắn không phát ra từ cửa miệng một người thường. Không, một cái máy tổng hợp tiếng nói đã được dùng, hiển nhiên để bảo vệ người gọi đến. Nhưng nàng chưa hề nghe người có mặt diều hâu nói, nàng không thể nhận ra giọng nói của y cũng nên.
Nàng xua đuổi cả chuyện đó ra khỏi trí óc, đặt ống nói trở lại máy, tự nhủ mình coi chuyện đó quan trọng quá. Rất có thể đó là một cậu thiếu niên hay một tên cà chớn nào gọi chọc phá. Nàng không thấy có gì vui vẻ trong đó.
- Tôi đến ngay lúc cô đang dọn tới.
Flame giật mình quay phắt lại, nhìn sững Ben Cannon đang đứng ở ngưỡng cửa như từ đâu đột ngột xuất hiện.
- Maxine bảo cô ở trong này. Có chuyện gì không ổn chăng?
- Không! – nàng nhanh nhảu phủ nhận, rồi chỉ vào máy điện thoại – Một tên cà chớn nào đó gọi lại, thế thôi – Nàng nhún vai, bỏ qua câu chuyện cú điện thoại hăm dọa – Vào đi, nhưng ông đừng chấp sự lộn xộn nhé. Như ông thấy, tôi đã dọn hết cả thùng, túi và hành lý về đây.
- Phải, tôi đã thấy ở phòng đợi bên ngoài.
- Có chuyện gì ông phải đi đến đây xa vậy?
- Tôi có mấy tin vui – Ông đặt cái cặp lên ghế.
- Tôi đang cần.
Người luật sư lấy ra một lá thư từ cái cặp và trao cho nàng:
- Trang trại Morgan vừa được công nhận sơ bộ là một địa điểm lịch sử. Tôi nhấn mạnh hai chữ “sơ bộ”, có thể còn các bác bỏ. Rủi thay chúng ta không chứng minh được Will Rogers đã từng ngủ lại ở đây, hay Edna Ferber đã viết một phần cuốn “Crimarron” trong một phòng ngủ dành cho khách. Nếu được vậy, chắc chắn sẽ được chấp thuận. Tuy nhiên tôi vẫn cho đây là dấu hiệu tốt.
- Tôi cũng vậy.
Flame bắt đầu đọc lá thư thì Maxine bước vào, tay bưng một khay cà phê, đế cao su của đôi giày chỉnh hình của chị ta không gây tiếng động nào trên sàn gỗ cứng.
- Cô không nói gì, nhưng tôi chắc cô muốn dùng cà phê – Chị ta nói và nhìn người luật sư có dụng ý.
- Chị thật là chu đáo, Maxine ạ.
Khoái chí vì được khen, chị ta nói:
- Tôi đã nghĩ thà rằng đem lên bây giờ còn hơn là đi lên trên lầu rồi nghe cô kêu ầm lên bảo mang cà phê.
Chị ta vừa đặt cái khay lên bàn thì lại có tiếng gõ cửa trước. Chị quản gia vừa đi ra vừa lầm bầm:
- Cái nhà này đang trở thành ga xe lửa chắc?
- Cô có chờ ai không? – Ben tò mòn nhìn nàng hỏi, và cầm lên một tách cà phê.
- Không, nhưng tôi cũng không chờ đợi ông đến.
Maxine trở vào ngay và nói:
- Có một ông buôn bán nhà đất xưng tên là Hamilton Fletcher – Chị đưa cho Flame tấm danh thiếp – Ông ta yêu cầu được nói chuyện với cô nhưng không chịu nói cho biết về việc gì.
Flame nhận ra tên công ty trên tấm danh thiếp là của công ty nàng đã giao nhiệm vụ mua đất cho nàng. Nàng bảo Maxine:
- Đưa ông ta vào.
Tay cầm cái mũ cao bồi trắng bằng rơm và đi đôi giày bốt đen bóng loáng, Hamilton Fletcher trông giống một chủ trại chăn thả, điềm tĩnh và khiêm tốn, có một khuôn mặt gầy gần giống như một học giả. Ông ta xin lỗi bằng giọng ôn tồn:
- Tôi không muốn xông vào nhà bà như thế này, bà Bennett. Tôi đã có dịp nói điện thoại với bà, nhưng chưa hề gặp bà. Tôi là Hamilton Fletcher của công ty địa ốc Cánh Đồng Xanh. Tôi vừa từ nhà của gia đình Crowder đến, là chỗ bà muốn tôi tìm cách mua lại cho bà. Sẵn đi ngang đây, tôi nghĩ nên ghé lại để hỏi cho rõ một điểm. Sau khi tôi nói điện thoại với bà tuần trước, tôi đã đến gặp ông bà Crowder và đề nghị họ một giá mới, hôm nay tôi lại đến thì họ bảo không muốn bán. Và họ nói đã trả lời người kia rồi kia mà.
- Người kia nào? – nàng cau mày.
- Đó cũng là điều làm tôi thắc mắc. Nếu bà đã nhờ ai khác hỏi mua đất ấy cho bà, tốt hơn hết là tôi nên rút lui để khỏi vướng nhau. Tôi biết bà đã bực mình vì tôi đã để mất quá nhiều thì giờ…
- Ông Fletcher – nàng cắt ngang – Ngoài ông ra tôi không nhờ ai hỏi mua chỗ đất của Crowder cho tôi cả.
- Như vậy là có ai khác cũng muốn mua đất ở sở ấy.
- Vậy thì tôi đề nghị ông trở lại gặp gia đình Crowder và đề nghị một giá khác, cao hơn nhiều.
Ông ta ngần ngừ, xoay xoay cái mũ trong tay:
- Lần cuối, tôi đưa giá cao hơn giá thực sự của đất ấy 100 đô la một mẫu Anh.
- Vậy thì ông nâng lên 500. Tôi cần có đất ấy, ông Fletcher.
- Tôi không còn nghi ngờ gì nữa là bà sẽ mua được, với giá cao như thế.
- Tốt, nếu không có gì nữa thì ông Fletcher… - nàng nhướng chân mày lên nhìn ông ta.
Ông ta hiểu ngay:
- Tôi đi đến nhà ông bà Crowder ngay. Cám ơn bà đã dành thì giờ cho tôi. Chào ông Cannon.
Sự bồn chồn và nóng nảy nàng cố nén trước mặt ông Fletcher tha hồ lộ ra sau khi ông ta đã đi ra. Nàng quay phắt lại và đi tới đi lui trong phòng.
- Chance đã biết tôi cần cái thung lũng ấy.
- Có thể đoán chắc như vậy! – Ben Cannon gật đầu.
- Và tôi biết anh ta đã làm thế nào. Ngày trước hôm tôi rời San Francisco, tôi đã gặp Bronsky, anh ta cho tôi hay đơn xin phép và họa đồ cái đập của chúng ta đã biến mất một cách bí mật. Chúng ta phải nộp lại toàn bộ hồ sơ một lần nữa. Nếu Chance không nắm trong tay các họa đồ nguyên thủy của ta, thì cũng có các bản sao. Có nghĩa là anh ta biết hết mọi chuyện – Cũng như nàng đã biết hết toàn bộ dự án của chàng – Đó là lý do tại sao anh ta cho người đi tìm cách giành mua đất còn lại ở thung lũng ấy trước chúng ta. May thay chúng ta đã được hứa bán ba khu đất. Nhưng khu đất của gia đình Crowder là then chốt, chúng ta phải có nó!
- Tôi chắc Chance Stuart cũng biết vậy.
- Ông có biết gì về gia đình Crowder không Ben?
- Họ chỉ là một cái tên đối với tôi. Cô phải hỏi Charlie câu đó, ông ta biết mọi chuyện về tất cả những ai sống trong vòng hai mươi dặm quanh trang trại Morgan.
Mùa xuân là mùa bận rộn của trang trại Morgan. Chương trình của nàng và Charlie đều bận rộn nên Flame chỉ nói chuyện được với ông ta trong ngày hôm sau. Nàng đến chỗ ông làm việc ở các khu nhốt bò, tại đó các người làm công đang đánh dấu vào tai bò, chích thuốc, đóng dấu các con bê và thiến các con bê đực.
Charlie đứng ở hàng rào, hai tay choàng lên hai thanh ngang trên cùng, một chiếc giày bốt dậm lên thanh ngang dưới cùng. Khi nàng đi đến và dừng lại bên cạnh ông, ông liếc nàng và gật đầu, bộ ria bạc trắng nhích lên để mỉm cười:
- Cô đã dọn nhà xong rồi chứ, cô Flame?
- Cũng gần xong. Mấy người mới làm việc như thế nào?
Charlie đáp với vẻ khinh bỉ:
- Đa số là vô dụng như vú ở những con heo đực – Ông ta vội vàng nhìn nàng với vẻ xin lỗi – Xin lỗi cô, cô Flame, nhưng thật như thế đấy. Tôi phải canh chừng bọn họ từng phút, bằng không là họ ngồi nghỉ.
Bụi bay mù lên vì một con bê đang lao qua, Charlie tức thì đứng thẳng lên và la lớn về phía một người chăn bò:
- Wolstener! Anh để con bê ấy chạy đi mà chưa đánh dấu vào tai nó. Đuổi nó trở về!
Rồi ông trở lại tư thế ung dung cạnh hàng rào, và nói với Flame:
- Cô thấy tôi muốn nói gì chứ?
- Phải.
- Tuy vậy cô đừng lo. Tôi sẽ bắt họ làm việc cho ra hồn.
- Tôi biết ông sẽ làm được – Nàng ngừng một chút, rồi hỏi – Charlie, ông biết gì về gia đình Crowder không?
- Crowder nào?
- Gia đình Crowder làm chủ nông trại ở thung lũng về phía bắc và tây của chúng ta ấy.
- À, cô muốn nói lão Dan Crowder và vợ lão chứ gì? – Ông gật đầu – Vâng, họ vẫn sống ở nơi họ gọi là chỗ quê nhà. Tuy rằng tôi nghe nói con gái của họ và chồng cô ta làm gần hết các việc đồng áng từ khi lão Dan lâm bệnh. Họ có hai đứa con trai, nhưng cả hai đều chết trong một tai nạn xe hơi… phải mười năm rồi. Bây giờ họ chỉ còn đứa con gái, tôi không nhớ tên cô ta là gì… Martha, Mary hay Marjorie gì đấy, một tên gì na ná thế.
- Ông bảo ông già Crowder bị bệnh à?
Charlie gật đầu:
- Mổ năm ngoái vì ung thư cổ. Gia đình ấy không bị chuyện này thì bị chuyện khác, nhưng họ là người tốt, ngay thật, chịu khó làm việc, khiến ta cầu mong những người như vậy có một nơi để sống đàng hoàng.
- Nông trại ấy không đáng giá bao nhiêu, phải không?
Charlie lắc đầu:
- Đất xấu quá! Nằm ở đáy thung lũng như vậy, cứ tưởng là rất tốt nhưng thực sự thì không. Có lẽ họ thu hoạch vừa đủ sống mà thôi.
- Chắc là họ muốn bán đi và mua chỗ nào khác?
- Chắc vậy. Nhưng đã có một dòng họ Crowder làm ruộng ở đây từ khi vùng đất này chưa thành một tiểu bang. Dĩ nhiên đã có một dòng họ Morgan tại đây trước khi họ đến.
- Ông Charlie ơi – Một người chăn bò kêu to – Chắc ta có thể bảo người đầu bếp chiên xào cho chúng ta một mớ trai núi để ăn tối nay chứ?
Charlie la lớn trả lời:
- Các chú làm việc với nhịp độ như vậy thì e rằng còn ở đây đến sáng mai!
- Tôi để ông làm việc, Charlie – Flame nói.
Nàng phấn khởi vì được ông cho biết một ít tin tức về gia đình Crowder. Bệnh tình và ca mổ của ông già ắt hẳn đã làm gia đình thiếu tiền. Nàng chắc họ sẽ không cưỡng lại trước đề nghị mua bán với giá cao như vậy.
Nhưng sau đó gọi điện thoại cho Hamilton Fletcher, nàng không biết được câu trả lời ra sao, tốt hay xấu? Ông ta bảo đã trở lại và nói giá mới với bà Crowder và định gọi điện thoại lại đầu tuần tới. Nếu từ đây đến đó không được trả lời. Ông hứa sẽ gọi lại ngay cho nàng nếu có trả lời, dù tốt hay xấu. Nhưng chủ nhật đến rồi qua đi, vẫn không có điện thoại của ông ta gọi tới.
***
Flame đang ngủ thì tiếng chuông reo vang khiến nàng cau mặt vì bị đánh thức. Nàng cố đừng nghe và thành công được một lát, rồi tiếng chuông lại ré lên, càng lớn và gắt hơn lần đầu. Lầu bầu trong miệng, nàng úp mặt qua một bên, chắc chắn rằng trời chưa sáng. Nàng có cảm tưởng vừa mới ngủ. Rồi nàng tỉnh hẳn và nhận ra không phải là tiếng chuông đồng hồ báo thức, nó chỉ 11h 36’ ban đêm. “Malcom ơi, có sự sai biệt hai giờ kia mà”, nàng rên rỉ giở ống nói lên áp vào tai.
- Alô – nàng kêu.
- Cô không chịu nghe lời tôi – Giọng nói máy móc lạ lùng ấy lại vang lên, nghe đơn điệu và lạc giọng lạ kỳ. Flame ngồi bật dậy trên giường, đầu óc tỉnh hẳn – Tôi cảnh cáo cô, tốt hơn là cô nên ngừng lại bằng không sẽ hối tiếc!
- Nếu như ông muốn tỏ ra hài hước thì tôi nói cho mà biết, chả vui chút nào đâu.
Nhưng không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng o o trống rỗng báo hiệu liên lạc đã bị cắt. Flame nắm ống nói thêm một lát rồi bỏ mạnh xuống máy. Ai làm vậy? Người đàn ông có khuôn mặt diều hâu? Nhưng vì lý do gì? Đầu tiên y đã cảnh cáo nàng “phải tránh xa anh ta”, nàng đã suy đoán rằng câu đó ám chỉ Chance. Đúng vậy không? Bây giờ y lại cảnh cáo nàng nên “ngừng lại”. Ngừng lại chuyện gì? Không có nghĩa gì cả. Hai câu không có vẻ dính dáng gì đến nhau cả. Nhưng nếu không phải là người mặt diều hâu thì là ai? Chance? Chàng đã cảnh cáo nàng hôm ở nhà hát nhạc kịch, phải không? Phải chăng đây là một chiến thuật gì đó của chàng để làm cho nàng khiếp sợ? Có lẽ thế! Thế nhưng, dù cố nghĩ như vậy nàng vẫn không hình dung được chàng cố tình làm cho nàng khiếp sợ như thế này.
Thứ Tư, Flame cho Maxine ra về sớm. Hai mươi phút sau khi chị ta ra về, chuông điện thoại reo vang. Flame trân mình ngay, toàn bộ dây thần kinh của nàng căng thẳng. Nàng nhìn trừng trừng vào máy điện thoại trên bàn giấy và nghe nó reo một hồi chuông thứ hai, và tự nhắc lại cho mình nhớ là đã ba ngày nay không nhận được cú điện thoại hăm dọa nào. Nó đã thôi gọi nữa rồi chăng? Hay bây giờ đây?
Nàng giở ống nói lên, hỏi:
- Ai đấy, tôi…
- Flame, phải em đấy không?
- Malcom, em xin lỗi, em không biết trước là anh.
- Chứ em tưởng ai?
- Không có gì quan trọng – Nàng không muốn nói đến chuyện đó ngay bây giờ, còn rất nhiều việc quan trọng hơn nàng phải nói với ông – Em vui mừng vì anh gọi. Em đã định gọi cho anh trễ một chút tối nay. Ở bên đó mọi việc đều ổn cả chứ?
- Mọi việc đều tốt. Tuy rằng dạo này những buổi ăn trưa để họp của anh trở nên nhạt nhẽo và chán ngắt.
- Chắc là do người ăn chung với anh dạo này?
- Chắc chắn là vậy!
- Anh nghe nè, em có mấy tin vui. Chúng ta đã được người ta hứa bán thêm một khu đất, mới hứa miệng thôi. Ben đang thảo hợp đồng và tối nay em ăn cơm với ông ta để coi lại bản thảo. Sáng mai hy vọng có thể gửi Fax qua cho anh.
- Tại sao em không mang nó theo khi bay qua đây thứ sáu? Thêm một ngày không hại gì cả.
Trong giây lát nàng không biết ông muốn nói gì? Rồi nàng nhớ ra từ đầu là đã nói với ông nàng sẽ bay về bên đó mỗi cuối tuần để còn việc gì lòng thòng thì giải quyết cho xong.
- Em sẽ không về bên ấy được, Malcom, em rất tiếc. Ở đây em còn quá nhiều việc phải làm.
- Lạ thật Flame – Ông nói bằng giọng bực mình – Em bận quá không gặp được anh trước khi ra đi. Và bây giờ em bận quá không trở về được. Cả tuần nay, mấy lần chúng ta đã nói chuyện được. Không hề lần nào nghe em nói em thấy thiếu anh. Chúng ta đã có một thỏa hiệp với nhau, Flame, trong thỏa hiệp ấy không có việc nói chuyện bằng đường xa như thế này.
- Anh tin em đi, em cũng không thích như vậy. Em thấy thiếu anh thật đấy, Malcom. Có lẽ em không nói ra, nhưng anh chưa biết đã bao nhiêu lần em ước chi có anh ở đây. Em cần anh, và có quá nhiều việc chúng ta cần bàn với nhau. Hình như chúng ta sắp gặp khó khăn về miếng đất của gia đình Crowder, họ từ chối đề nghị mua của chúng ta lần chót. Em biết họ cần tiền, họ không có bảo hiểm y tế và đang nợ bệnh viện một số tiền lớn vì ca mổ của ông già Crowder năm ngoái. Chắc là họ đang nợ ngập đầu với tiền thù lao bác sĩ và tiền thuốc đang tiếp tục phải trả để chữa bệnh. Em đang cố tìm biết họ nợ tất cả là bao nhiêu. Đó là một điểm em muốn bàn qua với anh. Có lẽ nếu chúng ta biếu họ một số tiền đủ để trả hết nợ và còn dư chút ít để dự phòng, có lẽ chúng ta có thể thuyết phục được họ chịu bán. Anh nghĩ thế nào?
- Nghe hợp lý – Ông đáp và thầm nghĩ có lẽ nàng thấy thiếu được nói chuyện với ông về công việc. Tại sao nàng có thể nói rằng thiếu ông rồi ngưng ngang?
- Có nghĩa là chúng ta sẽ trả nhiều hơn giá thị trường của nông trại ấy. Nhưng khu đất ấy quan hệ đến nỗi em nghĩ rằng rốt cuộc nó sẽ xứng đáng với bất cứ giá nào chúng ta phải trả. – Ngừng một chút, nàng lại nói – Malcom, tại sao anh không bay qua đây? Một khi em có được tất cả các con số, nếu anh có ở đây thì em cùng anh duyệt lại dễ hơn là qua điện thoại biết mấy?
- Chắc là vậy, phải không em?
- Đây là một quyết định em không muốn lấy một mình mà không có anh, Malcom ạ. Anh qua được không?
- Cuối tuần này thì không. Sáng thứ bảy anh có một buổi họp hội đồng quản trị phải dự.
- Còn cuối tuần tới thì sao?
Malcom do dự. Cuối tuần tới là ngày khai trương mùa du thuyền ở San Francisco. Trong tất cả các năm từ ngày cưới nhau, chưa lần nào ông và Diedre vắng mặt trong buổi chiêu đãi chiếc du thuyền của họ. Nhưng ông muốn gặp Flame! Bao nhiêu năm rồi, nay vắng một lần có sao đâu?
- Anh có thể sắp xếp để qua với em – Ông nói.
- Tuyệt vời! Chúng ta có thể vặn máy điều hòa không khí lên và ngồi với nhau trước lò sưởi suốt một buổi tối thật ấm cúng với đèn đuốc tắt hết và một chai rượu brady đã có rất lâu mà em vừa tìm được.
Tiếng nàng nghe có vẻ sung sướng. Malcom tự hỏi Diedre nói đúng chăng khi than phiền ông trở nên khó tính và khó làm vừa lòng. Dù sao chính Flame đã yêu cầu ông đến với nàng. Và nàng chưa hề là hạng người bất lực, bám vào chéo áo đàn ông. Đó là một phần trong sự hấp dẫn của nàng đối với ông ngay từ đầu, tính kiêu hãnh và độc lập của nàng.
- Em gọi lại anh ở đâu trễ một chút tối nay?
- Mấy giờ?
- Gặp Ben để ăn tối và họp bàn chắc không lâu quá vài giờ. Em trở về trang trại có lẽ vào lúc mười giờ là trễ nhất. Mười giờ, theo giờ trung ương nhé!
- Có nghĩa là tám giờ ở đây. Lúc đó anh còn ăn tiệc ở nhà gia đình DeBorg. Tại sao em không gọi anh sáng mai ở văn phòng?
- Được, ngay đầu giờ làm việc – Nàng hứa – Và anh cố gắng qua đây cuối tuần tới nghe anh, Malcom?
- Anh sẽ qua. Anh muốn nếm chai rượu brandy bên cạnh bếp lửa và… em!
Tác giả :
Janet Dailey