Tình Địch Mỗi Ngày Đều Trở Nên Đẹp Hơn
Chương 96
“Cắt!” Có người ngay lập tức kéo Thẩm Kim Đài ra khỏi sông, Thẩm Kim Đài đã ướt như chuột lột, nhân viên làm việc tiến tới, quấn chăn cho cậu.
Dù là mùa hè, nhưng vẫn rất lạnh.
Chẳng qua cái này cuối cùng cũng kết thúc, cậu cũng đã nhảy lên ba lần.
Tiểu Đường vội vàng đưa cốc giữ nhiệt cho cậu. Cậu uống trà nóng rồi đi tới màn hình theo dõi, Lục Minh nói: “Cực khổ rồi.”
Thẩm Kim Đài xem đoạn phim mới quay vừa rồi, thật ra cậu cũng không nhìn thấy đoạn phim này và đoạn phim trước có gì khác nhau.
Đây là cảm giác khó xử khi làm việc với đạo diễn lớn. Đôi khi Lục Minh sẽ yêu cầu cậu quay nhiều cảnh liên tiếp, cũng không nói chính xác là chỗ nào cậu làm chưa tốt. Sau khi cậu quay đầu nhìn lại, cũng không thấy cụ thể là khác biệt ở chỗ nào.
Tất cả phụ thuộc vào sự tin tưởng vào đạo diễn.
Bởi vì sau khi cậu xem qua bản chỉnh sửa, vô cùng đỉnh.
Vừa tàn khốc, vừa bùng nổ.
Sau khi quay phim, cậu đi nghỉ ngơi trong nhà xe, trợ lý tổ phim đã đưa cơm hộp đến. Thẩm Kim Đài vừa ăn vừa gọi video với Thẩm tiểu muội.
Đây là một phương pháp giải tỏa áp lực mà cậu tình cờ phát hiện ra, tác dụng vô cùng lớn.
Quay phim chiến tranh như <> rất tàn khốc, tổn thương tâm lý đặc biệt nghiêm trọng, đoàn phim đã mời chuyên gia tư vấn tâm lý cho những diễn viên này, nhưng Thẩm Kim Đài cảm thấy những người đó dù có kỹ năng đến đâu cũng không tốt bằng Thẩm tiểu muội giúp cậu giảm bớt áp lực.
Âm thanh con nít tràn đầy mùi sữa gọi tiếng anh trai, thật sự là quá đáng yêu, trái tim cậu cũng muốn tan nát ra.
Mỗi lần gọi video với Thẩm tiểu muội, cậu cũng rất cao hứng.
Thông thường cũng đều là cùng với Liễu Kỳ, thỉnh thoảng Thẩm Như Hải cũng sẽ vào ống kính, chẳng qua Thẩm Như Hải vẫn không nói nhiều, thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu với cậu, đều là hỏi công việc mới của cậu có khổ cực hay không, cơm nước của tổ phim như thế nào. Cậu nghe Liễu Kỳ nói, ông đã bắt đầu có chút thành tựu trong việc buôn bán, hùn vốn mở ra xưởng nhỏ cùng với bạn.
Sử dụng đều là tiền Thẩm Kim Đài gửi cho.
Sau khi video kết thúc Thẩm Kim Đài định ngủ một lát, Lý Mỹ Lan nói: “Xã Tây Mã hi vọng thi công trường tiểu học ngay lập tức, chính quyền địa phương mời em đi tham gia nghi thức bắt đầu làm việc, muốn đi không? “
“Không đi.” Thẩm Kim Đài trên ghế sa lông dài, thần sắc hơi có chút mệt mỏi, trên gương mặt còn có một vết thương rất nhỏ, lãnh đạm nói: “Chỗ trường tiểu học không cần treo tên em, công ty cũng không cần phải gửi thông cáo.”
Lý Mỹ Lan cảm thấy tính cách Thẩm Kim Đài không chỉ thay đổi lớn, ngay cả thái độ làm việc cũng khiêm tốn ngoài ý muốn. Cũng may lúc đầu khi ký hợp đồng, giải trí Quý Phong cho tự do rất lớn, khiêm tốn này của cậu không có chút cân đối đối với giải trí Quý Phong.
Đóng <>, thù lao của Thẩm Kim Đài không hề cao, chẳng qua may là tiền đại diện thương hiệu tương đối nhiều, trừ đi tiền chi tiêu hàng ngày của đoàn đội, tiền sinh hoạt gửi cho người nhà họ thẩm, các loại tiền lương ra lung tung, cậu cũng không còn lại bao nhiêu, cậu cầm hơn nửa, đóng góp cho một trường tiểu học hy vọng ở khu vực Tây Bắc.
Cũng phải mấy triệu.
Lý Mỹ Lan vô cùng bội phục cậu.
Cô thấy Thẩm Kim Đài vô cùng mệt mỏi bèn đóng cửa xe đi ra, dẫn dò Tiểu Đường đôi câu, đi đến trường tiểu học làm thủ tục liên quan.
Thủ tục quyên góp cho trường tiểu học rất rườm rà, đây cũng là lần đầu tiên cô được trải qua.
Mệt mỏi thì mệt mỏi, nhưng làm từ thiện luôn khiến người ta hăng hái tràn đầy.
Thời tiết tháng 8 vẫn nóng bức như cũ, trong lòng Diêm Thu Trì càng nóng.
Hắn phát hiện Thẩm Kim Đài hình như đã lập tức lạnh nhạt với hắn.
Hắn và Thẩm Kim Đài cũng không phải là người yêu, cho nên bình thường cũng sẽ rất ít khi chủ động liên lạc với Thẩm Kim Đài, cảm thấy vô cớ xuất binh. Nhưng phàm là liên lạc với hắn, Thẩm Kim Đài cũng sẽ có qua có lại với hắn, thỉnh thoảng sẽ còn quay lại một ít video ngay hiện trường cho hắn.
Nhưng từ sau sinh nhật của Diêm Thiết Phong, hắn liên lạc lại với Thẩm Kim Đài, Thẩm Kim Đài trả lời đều rất khách khí và ngắn gọn.
Quan hệ của hai người bọn họ thật ra không hề khách khí hời hợt như vậy.
Vào lúc vừa mới sa vào tình yêu, nhất là mối tình đầu, quan hệ không chắc chắn, lúc lạnh lúc nóng chính là thứ hành hạ người khác nhất, Diêm Thu Trì không biết bản thân đã làm sai chuyện gì.
Vào lúc mệt nhọc không hiểu được nhất, hắn lại định đi thăm ban một lần nữa.
Hắn lần này vừa vặn phải đến thành phố Thẩm Kim Đài ở đi công tác, sử dụng lý do tiện đường mà đi đến tổ phim một chuyến.
“Em tới tiếp đãi một chút đi, ” Thẩm Kim Đài nói với Tiểu Đường.
Tiểu Đường rất khẩn trương: “Sao lại là em tiếp đãi hắn chứ?”
Thẩm Kim Đài nói: “Trước kia nên đối xử với hắn như thế nào, bây giờ vẫn nên đối xử như vậy với hắn, tất cả mọi thứ cứ như bình thường là được, hắn là người thông minh.”
Thẩm Kim Đài hôm nay phải quay phân cảnh Trần Chính hy sinh, là quay trong studio, quay cảnh không chiến trước màn xanh, quay xong cảnh này thì cậu sẽ hơ khô thẻ tre.
Đây chính là thời khắc nổi bật nhất của Trần Chính.
“Nhân vật Trần Chính này, ban đầu hắn muốn làm minh tinh điện ảnh, cậu cũng biết hắn là một người xuất thân đầy đủ sung túc, từ nhỏ đã lớn lên trong những tiếng ca ngợi và tăng bac, là một người có lý tưởng hơi theo hướng chủ nghĩa anh hùng. Huấn luyện hắn chịu đựng, không đủ để khiến hắn đối mặt được với cái chết của chiến hữu. Chiến tranh máu tanh tàn khốc, tử vong bao trùm, khiến hắn có vết thương trong lòng rất sâu. Anh hùng cũng là người, trên người có rất nhiều tính chất của một con người, anh hùng sẽ càng thêm vĩ đại, không phải là không sợ chết, là vì để nhiều người không phải đối mặt với cái chết hơn, cho nên lựa chọn bản thân tự đi về phía con đường này.”
Lục Minh dùng tốc độ nói chậm chạp những kiên định giảng phim cho Thẩm Kim Đài.
Thẩm Kim Đài gật đầu một cái.
Đại đội thứ tư của bọn họ gồm 7 người xuất thân danh môn, có người chính là hoa kiều về nước, có người tốt nghiệp từ những trường cao đẳng đứng đầu như Bắc Đại và Thanh Hoa, tuổi tác trung bình là 23 tuổi. Trong vòng nửa tháng, chết hết chỉ còn lại hai người.
Vào phút cuối trước khi Trần Chính ra chiến trường, bởi vì chính mắt nhìn thấy Chử Hạc Minh chết, để lại vết thương lòng rất sâu, trước khi hắn ra chiến trường lần cuối, gần như không có một lời thoại gì.
Hắn đưa vòng tay không quân của Chử Hạc Minh, giao cho đội trưởng Liễu Cương.
Sau đó trở lại chỗ ở, viết một phong thư cho mẹ già của hắn ở quê hương xa xôi.
“Con trai lập chí đầu quân, hiểu rõ vào những lúc cần thiết, sẽ phải hy sinh vô điều kiện mà cống hiến sinh mạng của bản thân. Nếu vì quốc gia mà dâng hiến thân này, có thể đánh lùi quân nhật xâm lược thì cho dù có chết trăm lần cũng không hối hận, duy chỉ có một thứ con lo lắng sau khi chết đi, nếu vẫn không thể ngăn cản được kẻ địch xâm lược như cũ, hoặc khói lửa chiến tranh đốt tới cố hương, mẹ già cao tuổi, trên đường chạy trốn có ai chăm sóc không, mỗi lần suy nghĩ đến đây, con bèn khó lòng yên tâm. Nếu con lấy thân đền nợ nước, đó là con đã hoàn thành tất cả trách nhiệm của quân nhân, con không thẹn đối với quốc gia, duy chỉ có đối với mẹ là trăm ngàn bất hiếu. Nhưng tình cảnh lúc này, con trai cũng chỉ có thể khẩn cầu mẹ hãy thông cảm. Mẹ, lúc mẹ nhận được bức thư này, chắc hẳn con trai đã không còn ở nhân thế, vạn câu ngàn lời, động bút lại không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ có thể hi vọng kiếp sau sẽ vẫn là con của mẹ, cả đời canh giữ bên người mẹ để tẫn hiếu, chắc hẳn khi đó Trung Quốc đã hòa bình. Con Chính, tuyệt bút.”
Cuối cùng là cảnh phim hi sinh trong trận không chiến, thật ra đa phần là hoàn thành dựa vào hiệu quả đặc biệt, trong góc nhìn của Thẩm Kim Đài, quá trình viết trong thư này mới là cảnh phim quan trọng nhất của cậu.
Lúc đọc kịch bản khi thấy phong thư này lần nào cậu cũng khóc, đến khi thật sự quay phim thì lại không có giọt nước mắt nào.
Cậu dùng biểu cảm rất nhỏ, hoàn thành phần biểu diễn đoạn phim này dài đến mấy phút đồng hồ, cuối cùng lúc ánh mắt ngước lên, hốc mắt đều đã đỏ, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt đau thương, vừa lưu luyến vừa kiên định.
22 tuổi, là thiếu niên trẻ tuổi thanh xuân không khác gì cậu lắm. Mười mấy giờ sau khi viết xong pjong thư này, ngày 3 tháng 5 năm 1939, quân nhật oanh tạc trùng khánh, hậu quả 4.000 người chết, 200.000 người không còn nhà để về, Trần Chính phá vỡ vòng vây 7-8 chiếc phi cơ của quân địch, chống đỡ chiếc chiến đấu cơ đã vào sinh ra tử cùng hắn, xông về chiến hạm của quân địch.
Nhân viên đoàn làm phim dùng đèn chiếu vào mi mắt cậu, Thẩm Kim Đài nhìn máy quay phim, trong đầu cứ nghĩ đến một câu kia:
“Phong vân tế hội tráng sĩ bay đi, thề hy sinh mạng sống đền nợ Tổ Quốc.”
“Cắt!”
Thẩm Kim Đài nhanh chóng bình tĩnh lại, cậu thở ra một hơi, lấy kính an toàn và mũ xuống, dưới sự bảo vệ của nhân viên làm việc, leo xuống từ trên chiến đấu cơ.
Lục Minh đứng lên, cầm loa nói: “Chúc mừng Trần Chính của chúng ta, Thẩm Kim Đài, cảnh quay cuối cùng kết thúc mỹ mãn, hơ khô thẻ tre!”
Mỗi lần một diễn viên hơ khô thẻ che đều là náo nhiệt, Thẩm Kim Đài cười chụp chung từng người, ôm hoa tươi, khoé mắt ướt át.
Hôm nay là một ngày mưa dầm rất to, ra khỏi trường quay, ra bên ngoài, bên ngoài vẫn còn mưa.
Thẩm Kim Đài vừa lên xe, bèn nói với Lý Mỹ Lan: “Sau này em không diễn loại phim này nữa.”
Cậu đã kiệt sức, thậm chí ngay cả khi đoàn phim mời ăn chung cũng từ chối, nửa chết nửa sống nằm ở trong xe, đi khách sạn.
Tiểu Đường nói: “Giám đốc Diêm cũng đang ở trong cái khách sạn này.”
Thẩm Kim Đài nhắm mắt lại, ” Ừ” một tiếng, nằm một hồi, bỗng nhiên lãnh đạm nói: “Biên kịch nói với em, mẹ Trần nhận nuôi một đứa trẻ mất nhà trong chiến tranh, cho làm con thừa tự dưới danh nghĩa của Trần Chính, lấy một cái tên là Trần Chí, ý nghĩa là thừa kế.
Biên kịch giỏi chính là như vậy, cho dù phim điện ảnh không quay ra cảnh này, nhưng bai cảnh của mỗi một nhân vật cũng sẽ đều được thiết kế rất nguyên vẹn, giống như bọn họ thật sự tồn tại vậy.
Thẩm Kim Đài nói xong khẽ mỉm cười, một giọt nước mắt tuột xuống từ khóe miệng, cậu chìa tay ra lau đi, nghiêng đầu nhìn về phía cửa kính xe, trên cửa sổ xe đều là nước.
Lý Mỹ Lan nhìn ở đối diện cậu, cô cảm thấy Thẩm Kim Đài nằm rất đẹp.
Dùng từ đẹp để hình dung một người đàn ông hình như rất kỳ quái, nhưng cô cảm thấy dùng chữ này để hình dung một diễn viên, hình dung Thẩm Kim Đài lại rất thích hợp.
Trên người Thẩm Kim Đài đều là cái đẹp của diễn viên, lúc cậu sinh tử theo nhân vật, đắm chìm trong phim, cả người đều là ánh sáng của diễn viên.
Xã Tây Mã, chính là quê hương của nguyên mẫu nhân vật Trần Chính đó.
—-
Lúc xe sắp đến khách sạn, khi đi qua bờ Trường Giang, dọc theo bờ có một công viên, ở ngay đối diện khách sạn.
Thẩm Kim Đài nói với Tiểu Đường: “Dừng xe ở nơi này đi, trong lòng anh có hơi mỏi mệt, muốn đi ra ngoài một chút.”
Lý Mỹ Lan biết cậu quay phim xong vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm xúc, bèn đưa cho cậu một cái ô đi mưa: “Có lẽ sẽ hơi lạnh, em mặc áo khoác vào đi.”
Thẩm Kim Đài khoác áo khoác, xuống xe.
Mưa rơi, ở bờ sông không có người nào, gió thổi qua mặt sông, lạnh buốt.
Thẩm Kim Đài bèn tháo khẩu trang xuống, che ô đi một mình dọc theo bờ sông Trường Giang, đi khoảng 3 – 4 dặm, đứng một hồi, nhìn nước sông Trường Giang mênh mông.
Trần Chính, cuối cùng đã rơi vào trong sông Trường Giang.
Từng thế hệ ngã xuống, trông theo chỉ thấy dòng sông bên trời.***
*** Trích từ bài黃鶴樓送孟浩然之廣陵 • Lầu Hoàng Hạc tiễn Mạnh Hạo Nhiên đi Quảng Lăng
Cậu đứng ở bờ sông, đón lấy gió ở trên mặt sông, nhìn hoàng hôn rơi xuống, mưa ngày càng lớn hơn, cậu bèn xoay người đi về.
Tâm tư trĩu nặng, bản thân cũng không biết đang nghĩ gì, hình như là chẳng nghĩ gì, nhìn nước mưa văng lên trên đất. Ưu tư tích lũy trong lòng rốt cuộc cũng tìm được một nơi có thể thổ lộ, lúc cậu quay phim không chảy nước mắt, bây giờ đã chảy ra.
Rất nặng nề, rất đau đớn.
Sau đó cậu thấy có người dừng ở bên cạnh, quần tây màu xám tro, ống quần đã ướt, màu sắc đẫm.
Cậu chậm rãi giơ ô lên, từ dưới lên trên, thấy được toàn thân của đối phương, cũng cầm một cái ô màu đen như cậu.
—
Bài thơ: 黃鶴樓送孟浩然之廣陵 • Lầu Hoàng Hạc tiễn Mạnh Hạo Nhiên đi Quảng Lăng
黃鶴樓送孟浩然之廣陵
故人西辭黃鶴樓,
煙花三月下陽州。
孤帆遠影碧空盡,
惟見長江天際流。
Hán Việt
Hoàng Hạc lâu tống Mạnh Hạo Nhiên chi Quảng Lăng
Cố nhân tây từ Hoàng Hạc lâu,
Yên hoa tam nguyệt há Dương Châu.
Cô phàm viễn ảnh bích không tận,
Duy kiến Trường Giang thiên tế lưu.
Dịch nghĩa
Bạn từ lầu Hạc lên đường
Giữa mùa hoa khói châu Dương xuôi dòng
Bóng buồm đã khuất bầu không
Trông theo chỉ thấy dòng sông bên trời. (Nguồn: thivien.net)
Dù là mùa hè, nhưng vẫn rất lạnh.
Chẳng qua cái này cuối cùng cũng kết thúc, cậu cũng đã nhảy lên ba lần.
Tiểu Đường vội vàng đưa cốc giữ nhiệt cho cậu. Cậu uống trà nóng rồi đi tới màn hình theo dõi, Lục Minh nói: “Cực khổ rồi.”
Thẩm Kim Đài xem đoạn phim mới quay vừa rồi, thật ra cậu cũng không nhìn thấy đoạn phim này và đoạn phim trước có gì khác nhau.
Đây là cảm giác khó xử khi làm việc với đạo diễn lớn. Đôi khi Lục Minh sẽ yêu cầu cậu quay nhiều cảnh liên tiếp, cũng không nói chính xác là chỗ nào cậu làm chưa tốt. Sau khi cậu quay đầu nhìn lại, cũng không thấy cụ thể là khác biệt ở chỗ nào.
Tất cả phụ thuộc vào sự tin tưởng vào đạo diễn.
Bởi vì sau khi cậu xem qua bản chỉnh sửa, vô cùng đỉnh.
Vừa tàn khốc, vừa bùng nổ.
Sau khi quay phim, cậu đi nghỉ ngơi trong nhà xe, trợ lý tổ phim đã đưa cơm hộp đến. Thẩm Kim Đài vừa ăn vừa gọi video với Thẩm tiểu muội.
Đây là một phương pháp giải tỏa áp lực mà cậu tình cờ phát hiện ra, tác dụng vô cùng lớn.
Quay phim chiến tranh như <> rất tàn khốc, tổn thương tâm lý đặc biệt nghiêm trọng, đoàn phim đã mời chuyên gia tư vấn tâm lý cho những diễn viên này, nhưng Thẩm Kim Đài cảm thấy những người đó dù có kỹ năng đến đâu cũng không tốt bằng Thẩm tiểu muội giúp cậu giảm bớt áp lực.
Âm thanh con nít tràn đầy mùi sữa gọi tiếng anh trai, thật sự là quá đáng yêu, trái tim cậu cũng muốn tan nát ra.
Mỗi lần gọi video với Thẩm tiểu muội, cậu cũng rất cao hứng.
Thông thường cũng đều là cùng với Liễu Kỳ, thỉnh thoảng Thẩm Như Hải cũng sẽ vào ống kính, chẳng qua Thẩm Như Hải vẫn không nói nhiều, thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu với cậu, đều là hỏi công việc mới của cậu có khổ cực hay không, cơm nước của tổ phim như thế nào. Cậu nghe Liễu Kỳ nói, ông đã bắt đầu có chút thành tựu trong việc buôn bán, hùn vốn mở ra xưởng nhỏ cùng với bạn.
Sử dụng đều là tiền Thẩm Kim Đài gửi cho.
Sau khi video kết thúc Thẩm Kim Đài định ngủ một lát, Lý Mỹ Lan nói: “Xã Tây Mã hi vọng thi công trường tiểu học ngay lập tức, chính quyền địa phương mời em đi tham gia nghi thức bắt đầu làm việc, muốn đi không? “
“Không đi.” Thẩm Kim Đài trên ghế sa lông dài, thần sắc hơi có chút mệt mỏi, trên gương mặt còn có một vết thương rất nhỏ, lãnh đạm nói: “Chỗ trường tiểu học không cần treo tên em, công ty cũng không cần phải gửi thông cáo.”
Lý Mỹ Lan cảm thấy tính cách Thẩm Kim Đài không chỉ thay đổi lớn, ngay cả thái độ làm việc cũng khiêm tốn ngoài ý muốn. Cũng may lúc đầu khi ký hợp đồng, giải trí Quý Phong cho tự do rất lớn, khiêm tốn này của cậu không có chút cân đối đối với giải trí Quý Phong.
Đóng <>, thù lao của Thẩm Kim Đài không hề cao, chẳng qua may là tiền đại diện thương hiệu tương đối nhiều, trừ đi tiền chi tiêu hàng ngày của đoàn đội, tiền sinh hoạt gửi cho người nhà họ thẩm, các loại tiền lương ra lung tung, cậu cũng không còn lại bao nhiêu, cậu cầm hơn nửa, đóng góp cho một trường tiểu học hy vọng ở khu vực Tây Bắc.
Cũng phải mấy triệu.
Lý Mỹ Lan vô cùng bội phục cậu.
Cô thấy Thẩm Kim Đài vô cùng mệt mỏi bèn đóng cửa xe đi ra, dẫn dò Tiểu Đường đôi câu, đi đến trường tiểu học làm thủ tục liên quan.
Thủ tục quyên góp cho trường tiểu học rất rườm rà, đây cũng là lần đầu tiên cô được trải qua.
Mệt mỏi thì mệt mỏi, nhưng làm từ thiện luôn khiến người ta hăng hái tràn đầy.
Thời tiết tháng 8 vẫn nóng bức như cũ, trong lòng Diêm Thu Trì càng nóng.
Hắn phát hiện Thẩm Kim Đài hình như đã lập tức lạnh nhạt với hắn.
Hắn và Thẩm Kim Đài cũng không phải là người yêu, cho nên bình thường cũng sẽ rất ít khi chủ động liên lạc với Thẩm Kim Đài, cảm thấy vô cớ xuất binh. Nhưng phàm là liên lạc với hắn, Thẩm Kim Đài cũng sẽ có qua có lại với hắn, thỉnh thoảng sẽ còn quay lại một ít video ngay hiện trường cho hắn.
Nhưng từ sau sinh nhật của Diêm Thiết Phong, hắn liên lạc lại với Thẩm Kim Đài, Thẩm Kim Đài trả lời đều rất khách khí và ngắn gọn.
Quan hệ của hai người bọn họ thật ra không hề khách khí hời hợt như vậy.
Vào lúc vừa mới sa vào tình yêu, nhất là mối tình đầu, quan hệ không chắc chắn, lúc lạnh lúc nóng chính là thứ hành hạ người khác nhất, Diêm Thu Trì không biết bản thân đã làm sai chuyện gì.
Vào lúc mệt nhọc không hiểu được nhất, hắn lại định đi thăm ban một lần nữa.
Hắn lần này vừa vặn phải đến thành phố Thẩm Kim Đài ở đi công tác, sử dụng lý do tiện đường mà đi đến tổ phim một chuyến.
“Em tới tiếp đãi một chút đi, ” Thẩm Kim Đài nói với Tiểu Đường.
Tiểu Đường rất khẩn trương: “Sao lại là em tiếp đãi hắn chứ?”
Thẩm Kim Đài nói: “Trước kia nên đối xử với hắn như thế nào, bây giờ vẫn nên đối xử như vậy với hắn, tất cả mọi thứ cứ như bình thường là được, hắn là người thông minh.”
Thẩm Kim Đài hôm nay phải quay phân cảnh Trần Chính hy sinh, là quay trong studio, quay cảnh không chiến trước màn xanh, quay xong cảnh này thì cậu sẽ hơ khô thẻ tre.
Đây chính là thời khắc nổi bật nhất của Trần Chính.
“Nhân vật Trần Chính này, ban đầu hắn muốn làm minh tinh điện ảnh, cậu cũng biết hắn là một người xuất thân đầy đủ sung túc, từ nhỏ đã lớn lên trong những tiếng ca ngợi và tăng bac, là một người có lý tưởng hơi theo hướng chủ nghĩa anh hùng. Huấn luyện hắn chịu đựng, không đủ để khiến hắn đối mặt được với cái chết của chiến hữu. Chiến tranh máu tanh tàn khốc, tử vong bao trùm, khiến hắn có vết thương trong lòng rất sâu. Anh hùng cũng là người, trên người có rất nhiều tính chất của một con người, anh hùng sẽ càng thêm vĩ đại, không phải là không sợ chết, là vì để nhiều người không phải đối mặt với cái chết hơn, cho nên lựa chọn bản thân tự đi về phía con đường này.”
Lục Minh dùng tốc độ nói chậm chạp những kiên định giảng phim cho Thẩm Kim Đài.
Thẩm Kim Đài gật đầu một cái.
Đại đội thứ tư của bọn họ gồm 7 người xuất thân danh môn, có người chính là hoa kiều về nước, có người tốt nghiệp từ những trường cao đẳng đứng đầu như Bắc Đại và Thanh Hoa, tuổi tác trung bình là 23 tuổi. Trong vòng nửa tháng, chết hết chỉ còn lại hai người.
Vào phút cuối trước khi Trần Chính ra chiến trường, bởi vì chính mắt nhìn thấy Chử Hạc Minh chết, để lại vết thương lòng rất sâu, trước khi hắn ra chiến trường lần cuối, gần như không có một lời thoại gì.
Hắn đưa vòng tay không quân của Chử Hạc Minh, giao cho đội trưởng Liễu Cương.
Sau đó trở lại chỗ ở, viết một phong thư cho mẹ già của hắn ở quê hương xa xôi.
“Con trai lập chí đầu quân, hiểu rõ vào những lúc cần thiết, sẽ phải hy sinh vô điều kiện mà cống hiến sinh mạng của bản thân. Nếu vì quốc gia mà dâng hiến thân này, có thể đánh lùi quân nhật xâm lược thì cho dù có chết trăm lần cũng không hối hận, duy chỉ có một thứ con lo lắng sau khi chết đi, nếu vẫn không thể ngăn cản được kẻ địch xâm lược như cũ, hoặc khói lửa chiến tranh đốt tới cố hương, mẹ già cao tuổi, trên đường chạy trốn có ai chăm sóc không, mỗi lần suy nghĩ đến đây, con bèn khó lòng yên tâm. Nếu con lấy thân đền nợ nước, đó là con đã hoàn thành tất cả trách nhiệm của quân nhân, con không thẹn đối với quốc gia, duy chỉ có đối với mẹ là trăm ngàn bất hiếu. Nhưng tình cảnh lúc này, con trai cũng chỉ có thể khẩn cầu mẹ hãy thông cảm. Mẹ, lúc mẹ nhận được bức thư này, chắc hẳn con trai đã không còn ở nhân thế, vạn câu ngàn lời, động bút lại không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ có thể hi vọng kiếp sau sẽ vẫn là con của mẹ, cả đời canh giữ bên người mẹ để tẫn hiếu, chắc hẳn khi đó Trung Quốc đã hòa bình. Con Chính, tuyệt bút.”
Cuối cùng là cảnh phim hi sinh trong trận không chiến, thật ra đa phần là hoàn thành dựa vào hiệu quả đặc biệt, trong góc nhìn của Thẩm Kim Đài, quá trình viết trong thư này mới là cảnh phim quan trọng nhất của cậu.
Lúc đọc kịch bản khi thấy phong thư này lần nào cậu cũng khóc, đến khi thật sự quay phim thì lại không có giọt nước mắt nào.
Cậu dùng biểu cảm rất nhỏ, hoàn thành phần biểu diễn đoạn phim này dài đến mấy phút đồng hồ, cuối cùng lúc ánh mắt ngước lên, hốc mắt đều đã đỏ, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt đau thương, vừa lưu luyến vừa kiên định.
22 tuổi, là thiếu niên trẻ tuổi thanh xuân không khác gì cậu lắm. Mười mấy giờ sau khi viết xong pjong thư này, ngày 3 tháng 5 năm 1939, quân nhật oanh tạc trùng khánh, hậu quả 4.000 người chết, 200.000 người không còn nhà để về, Trần Chính phá vỡ vòng vây 7-8 chiếc phi cơ của quân địch, chống đỡ chiếc chiến đấu cơ đã vào sinh ra tử cùng hắn, xông về chiến hạm của quân địch.
Nhân viên đoàn làm phim dùng đèn chiếu vào mi mắt cậu, Thẩm Kim Đài nhìn máy quay phim, trong đầu cứ nghĩ đến một câu kia:
“Phong vân tế hội tráng sĩ bay đi, thề hy sinh mạng sống đền nợ Tổ Quốc.”
“Cắt!”
Thẩm Kim Đài nhanh chóng bình tĩnh lại, cậu thở ra một hơi, lấy kính an toàn và mũ xuống, dưới sự bảo vệ của nhân viên làm việc, leo xuống từ trên chiến đấu cơ.
Lục Minh đứng lên, cầm loa nói: “Chúc mừng Trần Chính của chúng ta, Thẩm Kim Đài, cảnh quay cuối cùng kết thúc mỹ mãn, hơ khô thẻ tre!”
Mỗi lần một diễn viên hơ khô thẻ che đều là náo nhiệt, Thẩm Kim Đài cười chụp chung từng người, ôm hoa tươi, khoé mắt ướt át.
Hôm nay là một ngày mưa dầm rất to, ra khỏi trường quay, ra bên ngoài, bên ngoài vẫn còn mưa.
Thẩm Kim Đài vừa lên xe, bèn nói với Lý Mỹ Lan: “Sau này em không diễn loại phim này nữa.”
Cậu đã kiệt sức, thậm chí ngay cả khi đoàn phim mời ăn chung cũng từ chối, nửa chết nửa sống nằm ở trong xe, đi khách sạn.
Tiểu Đường nói: “Giám đốc Diêm cũng đang ở trong cái khách sạn này.”
Thẩm Kim Đài nhắm mắt lại, ” Ừ” một tiếng, nằm một hồi, bỗng nhiên lãnh đạm nói: “Biên kịch nói với em, mẹ Trần nhận nuôi một đứa trẻ mất nhà trong chiến tranh, cho làm con thừa tự dưới danh nghĩa của Trần Chính, lấy một cái tên là Trần Chí, ý nghĩa là thừa kế.
Biên kịch giỏi chính là như vậy, cho dù phim điện ảnh không quay ra cảnh này, nhưng bai cảnh của mỗi một nhân vật cũng sẽ đều được thiết kế rất nguyên vẹn, giống như bọn họ thật sự tồn tại vậy.
Thẩm Kim Đài nói xong khẽ mỉm cười, một giọt nước mắt tuột xuống từ khóe miệng, cậu chìa tay ra lau đi, nghiêng đầu nhìn về phía cửa kính xe, trên cửa sổ xe đều là nước.
Lý Mỹ Lan nhìn ở đối diện cậu, cô cảm thấy Thẩm Kim Đài nằm rất đẹp.
Dùng từ đẹp để hình dung một người đàn ông hình như rất kỳ quái, nhưng cô cảm thấy dùng chữ này để hình dung một diễn viên, hình dung Thẩm Kim Đài lại rất thích hợp.
Trên người Thẩm Kim Đài đều là cái đẹp của diễn viên, lúc cậu sinh tử theo nhân vật, đắm chìm trong phim, cả người đều là ánh sáng của diễn viên.
Xã Tây Mã, chính là quê hương của nguyên mẫu nhân vật Trần Chính đó.
—-
Lúc xe sắp đến khách sạn, khi đi qua bờ Trường Giang, dọc theo bờ có một công viên, ở ngay đối diện khách sạn.
Thẩm Kim Đài nói với Tiểu Đường: “Dừng xe ở nơi này đi, trong lòng anh có hơi mỏi mệt, muốn đi ra ngoài một chút.”
Lý Mỹ Lan biết cậu quay phim xong vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm xúc, bèn đưa cho cậu một cái ô đi mưa: “Có lẽ sẽ hơi lạnh, em mặc áo khoác vào đi.”
Thẩm Kim Đài khoác áo khoác, xuống xe.
Mưa rơi, ở bờ sông không có người nào, gió thổi qua mặt sông, lạnh buốt.
Thẩm Kim Đài bèn tháo khẩu trang xuống, che ô đi một mình dọc theo bờ sông Trường Giang, đi khoảng 3 – 4 dặm, đứng một hồi, nhìn nước sông Trường Giang mênh mông.
Trần Chính, cuối cùng đã rơi vào trong sông Trường Giang.
Từng thế hệ ngã xuống, trông theo chỉ thấy dòng sông bên trời.***
*** Trích từ bài黃鶴樓送孟浩然之廣陵 • Lầu Hoàng Hạc tiễn Mạnh Hạo Nhiên đi Quảng Lăng
Cậu đứng ở bờ sông, đón lấy gió ở trên mặt sông, nhìn hoàng hôn rơi xuống, mưa ngày càng lớn hơn, cậu bèn xoay người đi về.
Tâm tư trĩu nặng, bản thân cũng không biết đang nghĩ gì, hình như là chẳng nghĩ gì, nhìn nước mưa văng lên trên đất. Ưu tư tích lũy trong lòng rốt cuộc cũng tìm được một nơi có thể thổ lộ, lúc cậu quay phim không chảy nước mắt, bây giờ đã chảy ra.
Rất nặng nề, rất đau đớn.
Sau đó cậu thấy có người dừng ở bên cạnh, quần tây màu xám tro, ống quần đã ướt, màu sắc đẫm.
Cậu chậm rãi giơ ô lên, từ dưới lên trên, thấy được toàn thân của đối phương, cũng cầm một cái ô màu đen như cậu.
—
Bài thơ: 黃鶴樓送孟浩然之廣陵 • Lầu Hoàng Hạc tiễn Mạnh Hạo Nhiên đi Quảng Lăng
黃鶴樓送孟浩然之廣陵
故人西辭黃鶴樓,
煙花三月下陽州。
孤帆遠影碧空盡,
惟見長江天際流。
Hán Việt
Hoàng Hạc lâu tống Mạnh Hạo Nhiên chi Quảng Lăng
Cố nhân tây từ Hoàng Hạc lâu,
Yên hoa tam nguyệt há Dương Châu.
Cô phàm viễn ảnh bích không tận,
Duy kiến Trường Giang thiên tế lưu.
Dịch nghĩa
Bạn từ lầu Hạc lên đường
Giữa mùa hoa khói châu Dương xuôi dòng
Bóng buồm đã khuất bầu không
Trông theo chỉ thấy dòng sông bên trời. (Nguồn: thivien.net)
Tác giả :
Công Tử Vu Ca