Tình Đầu Quan Trọng Nhất Thế Gian
Chương 78 Mang chị đi
Trình Cẩm Chi tiểu yêu tinh giày vò người này, lại bắt đầu độc nàng. Môi kề sát ở trên tai nàng. "Cho nên, em mang chị đi đi."
Dung Tự dao động, nàng có thể cảm giác được trái tim của chính mình, theo tiếng hít thở của Trình Cẩm Chi, đập thình thịch. Tai Dung Tự hơi thiêu hồng. "Em......"
"Khí của bà tiêu hết chưa? Bà muốn đi ra ngoài nhìn hai đứa nó sao?" Rất nhanh, phòng ngủ truyền đến giọng nói lớn của phụ thân.
"Ông gọi lớn như vậy làm gì?" ?" Ôn Khởi Vân nhìn Trình Hoài Nam một cái. Trình Hoài Nam gãi tai một chút, tay ông nhanh chóng đặt trên vặn cửa. "Tôi tới mở cửa cho bà."
Ôn Khởi Vân đợi hai giây. "Ông mở đi a."
"Ai ai, cái cửa này không biết làm sao vậy. Hình như chốt khóa có vấn đề." Trình Hoài Nam lải nhải nói.
"Tránh ra." Dáng dấp chồng như vậy, còn kém vươn cổ ra ngoài, nhắc nhở hai người bên ngoài. Ôn Khởi Vân nói rồi, đẩy ra Trình Hoài Nam. Trình Cẩm Chi, con muốn chọc giận mẹ chết đi? Ở Dung gia làm loạn, còn làm tới dưới mắt bọn họ. Đái khái là hình ảnh trước quá có lực công kích, Ôn Khởi Vân phản ứng đầu tiên chính là cái này. Hai người sẽ không phải ở trên ghế salon bà mới mua......
Khuôn mặt hai người đỏ hồng, đặc biệt là Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi kẹp hai chân, ngồi còn có điểm "rụt rè". Nàng ở nhà, chân đều có thể vươn tới salon. Hiện tại ngồi đoan trang như vậy, "người từng trải" Ôn Khởi Vân, đương nhiên biết vừa nãy, ở trên salon nàng mới mua đã xảy ra ít chuyện gì. Ôn Khởi Vân rũ xuống mí mắt, Trình Cẩm Chi thẹn thùng khép lại hai chân. "Mẹ, mẹ nhìn đâu vậy?"
Nếu không phải mình mang thai cực khổ, , Ôn Khởi Vân thật muốn nhảy dựng lên hành hung Trình Cẩm Chi một trận. Con nói mẹ nhìn nơi nào? Các con không biết đây là nơi nào sao? Các con đối với sofa của mẹ làm cái gì!?
Trình Hoài Nam tựa hồ nhìn thấy trên đỉnh đầu Ôn Khởi Vân nộ khí bừng bừng, tay ông đặt trên cánh tay Ôn Khởi Vân, tựa hồ muốn nói với vợ, đối diện là con gái duy nhất của bọn họ, phải trấn định, đánh chết liền không còn nữa.
"Con làm sao còn ở đây?" Ôn Khởi Vân thay đổi đầu súng, tập trung Dung Tự. Vẫn là đừng nhìn con gái mình, Ôn Khởi Vân sợ bản thân không khống chế được. "Thế nào? Còn dự định qua đêm?"
"Có thể sao? Mẹ...... Mẹ tại sao....." Trình Cẩm Chi vốn muốn thuận theo lời mẹ nàng, lưu lại Dung Tự. Nhất hồi sinh, nhị hồi thục*, nói không chừng mẹ của nàng nhìn quen, liền có thể tiếp thu Dung Tự chuyển đổi thân phận. Nhưng không chờ nàng nói xong, mẹ của nàng liền đánh tới. Bị mẹ giáo huấn quen rồi, Trình Cẩm Chi phản xạ có điều kiện đặc biệt mãnh liệt, lập tức trốn phía sau Dung Tự.
[*nhất hồi sinh, nhị hồi thục: một lần thì lạ, hai lần liền quen]
Dung Tự cũng không dám ngăn cản Ôn Khởi Vân, cứ như vậy bảo hộ trước người Trình Cẩm Chi. Trình Hoài Nam liền cực khổ rồi, ông liều mạng lôi kéo vợ mình. Dung Tự ở trước, cũng không kéo ra Cẩm Chi, che ở trước người Cẩm Chi, rất có phong độ "hi sinh"? Đã lúc nào rồi, Dung Tự còn một bộ dạng tôn kính trưởng bối này. Sớm làm gì đi rồi*. Trình Hoài Nam tuy rằng không muốn Dung Tự mang đi con gái của ông, nhưng bây giờ cũng không có biện pháp. Ông ôm vợ đang bay nhảy, hướng Dung Tự nháy mắt.
[*sớm làm gì đi rồi = 早干嘛去了: trước đây không chú ý nhưng hiện tại hối hận rồi, có ý trào phúng]
Dung Tự lôi kéo Trình Cẩm Chi, cũng không đi bao xa. Hai người cứ như vậy ngồi xổm ở dưới lầu, Trình Cẩm Chi còn mặc áo ngủ buổi chiều chạy ra. Dung Tự giơ tay, vuốt vuốt tóc dài rối loạn của Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi có chút ủ rũ, mặt nhẹ nhàng dán vào lòng bàn tay Dung Tự. "Tự Nhi, em mang chị đi đi."
"Chị không muốn tách ra em." Trình Cẩm Chi nói.
Dung Tự không nói gì, Trình Cẩm Chi liền rũ xuống mí mắt. "Ừ, chị còn phải đi học. A di lại đang ở đây."
Tay Dung Tự dán vào gò má Trình Cẩm Chi, nàng nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt Trình Cẩm Chi. Viền mắt Trình Cẩm Chi đỏ ửng. Tựa hồ làm ra quyết định gì, Dung Tự cởi dây buộc tóc của mình, buộc tóc đuôi ngựa cho Trình Cẩm Chi. Buộc đuôi ngựa cho Trình Cẩm Chi rồi, nhìn qua nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều. "Ừ, em đi lấy tiền."
"Em mang chị đi." Có thể đi đâu? Dung Tự không biết, nàng chỉ biết mình vô pháp từ chối bất cứ thỉnh cầu gì của Trình Cẩm Chi.
Dung Tự tựa trán Trình Cẩm Chi, khóe miệng Trình Cẩm Chi cong lên, trong hốc mắt nàng còn có chút nước mắt. Trình Cẩm Chi nhẹ nhàng đụng gò má Dung Tự. "Ba chị nói đúng, tiện nghi gì cũng để em chiếm rồi."
"Chị mới sẽ không để em làm khó dễ. Đợi lát nữa, chị liền trở về." Trình Cẩm Chi nhẹ nhàng nói.
"Không đi nữa sao?"
"Chị tùy hứng lại hồ đồ, hiếm thấy săn sóc, em đừng dao động chị."
"Chị không tùy hứng chút nào. Là em quá do dự lưỡng lự."
Trình Cẩm Chi chôn ở cổ Dung Tự, nước mắt trong hốc mắt cứ như vậy rơi ra. "Chị thật muốn đi theo em. Nhưng là cuộc sống tương lai của chúng ta còn rất dài, phải tính toán lâu dài."
Tính toán lâu dài chính là nàng không thể đi cùng Dung Tự, cứ như vậy bỏ đi, ba mẹ nàng phỏng chừng càng sẽ không đồng ý các nàng. Hơn nữa, Dung tự mới lên năm hai, nàng không thể để cho Dung Tự cứ như vậy đình học. Dung Tự thật vất vả thi đậu Hoa Dung. Chịu nhiều ủy khuất như vậy. Trình Cẩm Chi nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng khó chịu. Có lẽ đây là một quyết định hiểu chuyện, nhưng là bây giờ, thật sự rất khó chịu a. Những ngày gần đây, nàng không được nhìn thấy Dung Tự, cũng không được nghe thanh âm của Dung Tự. Thật vất vả gặp mặt một lần, lại phải chịu đựng chia li không cách nào đoán trước.
"Cẩm Chi." Dung Tự sát lại tai Trình Cẩm Chi. "Không sao. Chị đừng nghĩ nhiều như vậy."
"Chị đương nhiên phải nghĩ. Chúng ta yêu đương cũng không phải chuyện của một mình em."
Dung Tự ôm Trình Cẩm Chi, dừng một hồi lâu. "Em......"
"Cái gì?" Trình Cẩm Chi khóc đến mũi hồng hồng, cứ như vậy nhìn Dung Tự.Vốn đang rất nghiêm túc, thấy Trình Cẩm Chi như vậy, Dung Tự lại không nhịn cười được. Dung Tự nâng gò má Trình Cẩm Chi. "Em yêu chị."
"Chị cũng yêu em." Trình Cẩm Chi thút thít, đụng môi Dung Tự một cái.
Kỳ thực ba chữ này, cũng không khó khăn như vậy. Lần đầu nói, luôn có điểm thẹn thùng. Còn tốt Trình Cẩm Chi hiện tại khóc đi về rồi.
"Cam lòng trở về?" Ôn Khởi Vân ngồi ở trên ghế salon, lại nghiêng đầu liếc mắt Trình Cẩm Chi một cái.
"Trở về là tốt rồi." Trình Hoài Nam lập tức từ trên ghế sa lông đứng lên. So với lão bà ông, ông càng thành thật hơn. Rõ ràng hai người đang ở trong nhà chờ Trình Cẩm Chi. "Tại sao khóc?"
Trình Cẩm Chi còn có chút thút thít, nàng cúi đầu không nói gì.
"Dung Tự đâu? Con bé đi đâu?" Trình Hoài Nam cau mày. "Con bé bắt nạt con?"
Muốn nói khó chịu, không riêng lão bà ông khó chịu, ông cũng đau lòng. Trước ở quán cà phê, ông hỏi Dung Tự đến mức độ nào, Dung Tự nói không biết, ông lúc đó đã hơi gấp, còn có điểm tức giận. Ông hi vọng Dung Tự đem Trình Cẩm Chi làm bảo bối. Chờ Dung tự nói câu kế tiếp, ông mới được trấn an. Đồng thời, cũng có chút khó chịu. Nếu như có thể, ông cũng không muốn Tự Nhi và Cẩm Chi có loại quan hệ này.
"Không có."
"Con bé như vậy, đâu ra là Dung Tự bắt nạt nó. Rõ ràng là trách chúng ta." Ôn Khởi Vân nói.
"Mẹ." Trình Cẩm Chi ngồi xổm ở một bên chân Ôn Khởi Vân.
"Con làm gì?" Ôn Khởi Vân rụt chân lại.
"Chân mẹ đỡ hơn chút nào không?"
Ôn Khởi Vân hoài nghi nhìn Trình Cẩm Chi một cái. "Còn tốt."
Trình Cẩm Chi lại đang đánh chủ ý quỷ quái gì? Tiếp theo, Ôn Khởi Vân liền nhìn thấy con gái cứ ủ rũ như vậy mà về phòng. Trước khi đóng lại cửa, còn nói ngủ ngon với bọn họ. Phi thường ngoan ngoãn. Gần đây, Trình Cẩm Chi vẫn luôn náo với bọn họ, hiện tại gặp Dung Tự rồi, không chỉ không chạy theo người ta, còn thành thành thực thực trở về. Có chút bất ngờ.
"Khởi Vân, tôi cảm thấy Cẩm Chi vẫn để tâm chúng ta." Trước khi ngủ, Trình Hoài Nam có chút ít vui mừng nói.
Mấy ngày nay, ông cảm giác địa vị của mình ở trong lòng con gái giảm xuống. Xem ra, con gái vẫn để tâm ông. Nghĩ đến trong lòng liền vui vẻ.
"Ân." Ôn Khởi Vân qua loa đáp một tiếng, trong lòng còn đang suy nghĩ thần tình thất hồn lạc phách của con gái.
Chờ ba mẹ ngủ, Trình Cẩm chi mới lấy ra điện thoại. Điện thoại là của Dung Tự. Dung Tự đã nhắn tin tới. "Đến nhà rồi."
"Vậy em nằm trên giường rồi sao? Ba mẹ mới vừa ngủ."
"Ừ, mới vừa tắm xong. Chị sớm một chút đi ngủ đi."
"Không muốn, em tán gẫu với chị."
"Chị không phải săn sóc sao?"
"Chị hối hận rồi. Săn sóc không thích hợp chị, chị còn tùy hứng." Trình Cẩm Chi gửi tới một biểu tình cười haha.
Hai người tựa hồ nhớ tới thật lâu trước đây, cũng không biết tán gẫu cái gì, chính là có thể tán gẫu cả một buổi tối. Hôm sau thức dậy, Trình Cẩm Chi tự nhiên "ủ rũ uể oải". Nàng chỉ mới ngủ hai giờ. Nhìn con gái ủ rũ, Ôn Khởi Vân cùng Trình Hoài Nam nhìn nhau một cái. Thời điểm thu dọn bàn ăn, Trình Hoài Nam kéo Ôn Khởi Vân tới một bên. "Lão bà, tiếp tục như vậy, cũng không phải biện pháp."
"Bà cũng không thể để Cẩm Chi cả đời không đi học chứ? Con bé hiếu động như vậy, tôi sợ nó nhịn hỏng thân thể." Trình Hoài Nam thấy con gái bước đi loạng choạng. "Cảm giác hiện tại có xu hướng này."
"Lại xem thử đi." Ôn Khởi Vân theo ánh mắt chồng, đồng dạng mà nhìn con gái mình.
Mấy ngày kế tiếp, biểu hiện của Trình Cẩm Chi càng thêm "khác thường". Cũng không phải rất khác thường, chính là không náo chuyện tình Dung Tự với bọn họ nữa. Này còn không khác thường? Là không náo chuyện tình Dung Tự với bọn họ nữa. Dưới sự lo lắng của chồng, Ôn Khởi Vân cũng có chút lo lắng, con gái vốn là không thông minh, hiện tại sẽ không kìm nén đầu óc đến hỏng chứ? Hôm nay, trường học gọi điện thoại tới. Ôn Khởi Vân nghĩ nghĩ, vẫn là sớm tan làm.
"Mẹ, mẹ về rồi." Thanh âm con gái hơi cao.
"Ừ." Ôn Khởi Vân dừng lại một chút, vẫn là đi tới. "Mẹ với con tâm sự chuyện đi học."
"Học vẫn là phải đi, chỉ còn một năm thôi." Ôn Khởi Vân nói.
Trình Cẩm Chi không nhúc nhích, gật gật đầu. "Phải đi."
Thấy con gái tứ chi cứng ngắc, Ôn Khởi Vân lại nổi lên lo lắng. Bà đặt tay trên bả vai Trình Cẩm Chi. "Cẩm Chi, con không có không thoải mái chứ?"
Nói thế nào, Ôn Khởi Vân hơi sợ con gái mắc phải chứng tự bế trầm cảm gì đó. Sáng sớm Lão Trình còn nói với bà, Lão Trình cũng không kiêng kỵ, ở trên mạng theo dõi tin tức loại này. Dẫn đến một vài nhân viên trong công ty, nói bóng gió với bà cái gì đề tài hôn nhân. Phỏng chừng là bọn họ nhìn thấy Lão Trình cầm điện thoại, xem tin tức đồng tính luyến ái.
Đồng tính luyến ái, từ này cách sinh hoạt của bà có chút xa. Nhiều nhất nhìn thấy ai đó chính khách nước ngoài, quốc nội tinh anh nào đó. Ôn Khởi Vân hàn huyên với Trình Cẩm Chi một chút, Trình Cẩm Chi mơ hồ trong mộng, nghĩ một hồi mới mở miệng. "Mẹ, mẹ không phản đối nữa sao?"
"Mẹ là nói...... Mông con tại sao chớp nháy như vậy?" Ôn Khởi Vân tập trung nhìn mông con gái.
******************
Duẫn: Có chỗ nào đọc không hài lòng xin góp ý nha, sau này còn dự định làm một bộ lớn, hiện tại tích góp kinh nghiệm...