Tình Đầu Có Độc
Chương 54: Dựng thẳng lỗ tai
“Anh, không được!” Lưu Khoa muốn vọt lên trước lần nữa, lại không thoát khỏi sự kiềm kẹp của Mục Tu, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn ngón tay Trình Thiên ấn xuống cò súng.
Cạch.
Hứa Kiến Quốc sợ tới mức kêu gào che hạ thân quằn quại dưới đất, mắt trừng lớn thở dốc từng ngụm.
Không có máu bắn tung tóe khắp nơi, cũng không có lực giật ra phía sau khi viên đạn bắn ra. Trình Thiên dừng một chút, thu tay nhìn họng súng, cúi đầu trầm mặc vài giây rồi nhìn về phía Mục Tu.
“Trong súng chỉ có một viên đạn.” Mục Tu buông Lưu Khoa ra, bước đến trước mặt Trình Thiên lấy khẩu súng trong tay hắn, giơ tay xoa đầu hắn một cái rồi chỉ vào Hứa Kiến Quốc đang nằm co quắp trên cỏ, ôn hòa nói, “Thiên Thiên, hắn chỉ là một tên nhu nhược sợ chết, đừng sợ hắn, cũng không đáng vì hắn mà trừng phạt bản thân.”
Lực vuốt ve trên đầu rất nhẹ, Trình Thiên theo hướng Mục Tu chỉ nhìn Hứa Kiến Quốc không hề có hình tượng té trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy đối phương có chút xa lạ. Khuôn mặt vặn vẹo, tóc tai lộn xộn, cơ thể mất đi sức sống, cả người già nua nhếch nhác, hoàn toàn khác với người đàn ông khỏe mạnh có thể dễ dàng khống chế hắn và mẹ khi đó… Đã hoàn toàn khác.
“Có ngàn vạn cách trừng phạt hắn, ngu ngốc nhất chính là vì một người không đáng mà lãng phí cuộc đời của con.” Mục Tu vỗ vỗ vai Trình Thiên, dừng một chút sau đó bổ sung thêm, “Không được phạm sai lầm giống Tiểu Khoa, bởi vì thống khổ mà làm ra chuyện để người thân đau khổ. Thiên Thiên, con sống quá mệt mỏi.”
Con ngươi Trình Thiên hiện lên một tia mờ mịt, đột nhiên nhớ đến ánh mắt của Lưu Khoa ngày đó khi đâm hắn, thống khổ, tuyệt vọng, không hề có một tia sáng, như là vĩnh viễn rơi vào bóng tối, rốt cuộc cũng không được cứu rỗi.
Để người thân đau khổ… Trình Thiên quay đầu nhìn Lưu Khoa, tia mờ mịt trong mắt biến mất. Nếu trong súng có đạn, Tiểu Khoa chắc chắn sẽ bị dọa, em ấy có thể sẽ khó vượt qua. Em trai này của hắn có lá gan quá nhỏ, lại mềm lòng, ngay cả an ủi người khác cũng không biết, nếu hắn vì Hứa Kiến Quốc mà bị trừng phạt, em trai hắn sẽ thế nào, nó… có phải rất khó vượt qua không?
Trước mắt Trình Thiên đột nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh, Tiểu Khoa cùng hắn uống trà lúc nửa đêm, Tiểu Khoa hầm canh cho hắn, Tiểu Khoa chụp ảnh hắn đang chơi đùa với Cục Ngốc, Tiểu Khoa lôi kéo hắn cùng chơi game… Sau khi nhận lại nhau, từng ngày từng ngày, đối phương đều không hề giữ lại gì mà ỷ vào hắn, cũng… bầu bạn với hắn. Hắn đã từng cô đơn một mình sống qua những đêm tối, đột nhiên có thêm hình bóng một người khác, rõ ràng là có thói quen ngủ sớm dậy sớm, lại luôn xuất hiện trong phòng khách lúc nửa đêm, ngồi cùng hắn thật lâu… Là đang an ủi hắn, dùng một cách ngốc nghếch như vậy.
Hình ảnh nhớ lại dần dần biến mất, biến thành khuôn mặt có chút tái nhợt của Lưu Khoa giờ phút này.
Quả nhiên… bị dọa.
Súng trống rỗng, không có đạn.
Lúc Lưu Khoa được Mục Tu buông ra, chân cậu mềm nhũn suýt nữa té xuống đất, thân là một trạch nam không có kiến thức gì nhiều, những chuyện xảy ra hôm nay vượt quá năng lực thừa nhận của cậu. Lưu Khoa nương theo lực đạo của Đổng Dịch đứng vững lại, sau đó chạy nhanh đến bên người Trình Thiên, đẩy hắn ra cách xa khẩu súng trong tay Mục Tu, vừa vội vừa tức nói, “Anh, lúc trước anh nói với em thế nào! Nếu anh giết người bị bắt đi, em nên làm gì đây!” Nói xong lại xoay người nhìn về phía Mục Tu, hiếm thấy phát tức giận, “Ba! Ba lấy cái kia ra làm gì! Sớm biết mọi người đến đây vì làm việc này, con nên giấu toàn bộ hộ chiếu đi! Là mọi người nói với con đến đây để đưa Hứa Kiến Quốc vào tù, còn nói muốn người một nhà đồng thời mang mẹ trở về! Nhưng bây giờ là mọi người đang làm cái gì, muốn chính mình vào tù sao! Con thật vất vả mới có người thân, mọi người như vậy…”
Lưu Khoa từ từ nói không được nữa, tâm lý sợ hãi dâng lên từng trận, trái tim còn đang đập rất nhanh, đại não nhất thời trống rỗng, trong nháy mắt đổ mồ hôi lạnh khắp người, làm quần áo dính cả vào cơ thể, rất không thoải mái.
Vào thời gian này năm ngoái, cậu vẫn là một người cô đơn, hiện tại cậu có người yêu và người thân, cậu khát vọng có cuộc sống ấm áp bình yên, chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới, nhưng vừa rồi, suýt chút nữa tất cả đã bị phá hủy, suýt chút nữa, chỉ một chút thôi là mất tất cả.
“Còn không bằng không gặp lại mọi người…” Lưu Khoa giơ tay đè trán, ánh mắt vẫn còn một tia hoảng sợ, “Một mình con sống thế nào cũng không sao, nhưng mọi người… Nếu mọi người xuất hiện, tại sao không thể sống yên ổn!”
Cậu là một người nhát gan, sợ chia cách, sợ điều bất trắc, sợ người bên cạnh bị thương, sợ lo lắng quá sẽ không tốt, sợ rất nhiều rất nhiều việc, sợ nhất chính là chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn người bên cạnh phạm sai lầm nhưng không có cách nào ngăn cản, bởi vì cậu đã từng phạm sai lầm, nên càng hiểu được tự cho là trả thù và trút giận cũng không thể có được sự an ổn trong tâm hồn, sẽ chỉ làm người ta càng thêm đau khổ.
“Tiểu Khoa.” Đổng Dịch tiến lên ôm lấy cậu, trấn an vỗ sống lưng, “Không có việc gì, đừng sợ, chú Mục và anh trai chưa làm gì.”
Cảm xúc đến rất nhanh, rút đi càng nhanh hơn, Lưu Khoa lắc đầu, chậm rãi đẩy Đổng Dịch ra, đi đến trước mặt Trình Thiên, nhìn thẳng vào mắt hắn rồi nói, “Anh, đồng ý với em, sau này không như vậy nữa.”
Trình Thiên nhìn cậu vì kinh sợ mà hai mắt hơi mở to, nhìn cái trán toát mồ hôi lạnh của cậu, lại liếc nhìn Hứa Kiến Quốc sau khi tê liệt trên mặt đất đã lấy lại tinh thần đang định đứng lên, cảm xúc trướng đầy trong ngực rút đi như thủy triều, dùng sức nhắm mắt, đột nhiên duỗi cánh tay ôm chặt Lưu Khoa vào lòng.
“Anh?”
“Thật xin lỗi.” Trình Thiên siết chặt cánh tay, chôn mặt vào bả vai Lưu Khoa, cảm xúc tiêu cực ứ động vài chục năm dường như thông qua một phát súng đó rút ra ngoài toàn bộ, sau khi mờ mịt trong lòng hắn nhanh chóng bị sự quan tâm lo lắng của người thân nhồi đầy, trái tim chìm nổi trong bóng tối đã lâu đang từng chút một thoát khỏi xiềng xích, cảm xúc chua xót xông lên hai mắt, “Thật xin lỗi, sau này sẽ không như vậy.”
Trên vai truyền đến cảm giác ẩm ướt, Lưu Khoa ngẩn người, sau đó dùng sức ôm lấy Trình Thiên, giơ tay vỗ lên lưng hắn, nhỏ giọng nói, “Không sao… Rút ra được là tốt rồi, không sao.”
Trình Thiên càng dùng sức ôm chặt Lưu Khoa, tự cho phép bản thân yếu đuối trong giây lát. Đây là em trai hắn, em trai duy nhất, người có liên kết máu mủ với hắn ngoại trừ Hứa Kiến Quốc, còn có Tiểu Khoa, không, chỉ có Tiểu Khoa, chỉ có Tiểu Khoa…
Đổng Dịch nhìn hai anh em ôm nhau, trong lòng bốc lên dấm chua, quay đầu nhắm mắt làm ngơ.
“Trình Thiên, mày thế mà muốn giết… A!”
Hứa Kiến Quốc bò lên chuẩn bị tiếp tục đánh rắm bị Mục Tu đá xuống đất lần nữa, chặt tay một cái lên gáy đánh ngất hắn ném qua một bên, sau đó đứng thẳng nhìn hai anh em ôm nhau, vui mừng cất súng. Một tên rác rưởi mà thôi, có rất nhiều cách trả thù, không đáng để cả nhà bọn họ phải đặc biệt chạy tới đe dọa một chuyến, nhưng tâm bệnh của Thiên Thiên quá nặng, cần phải đánh thuốc mạnh, xem tình huống bây giờ thì thuốc này dùng đúng rồi.
Mục Tu sờ sờ lên chiếc nhẫn trên tay, trái tim vẫn luôn dâng cao sau khi gặp Trình Thiên rốt cuộc hạ xuống một chút.
Kutch thu xếp phu nhân Sharman xong quay trở lại chính là gặp một cảnh tượng kỳ quái như vậy, người tóc đen đẹp trai đáng sợ đang ôm em trai bất động, hai người khác một người thì quay đầu ngắm phong cảnh, một người thì dường như đang thất thần ngẩn người, tên lừa đảo khốn nạn thì té trên mặt đất không biết sống chết.
“Mọi người giết hắn rồi?” Kutch bước đến bên cạnh Hứa Kiến Quốc đẩy nhẹ, thấy hắn không có phản ứng, mặt mày chìm xuống, chống nạnh đứng tại chỗ xoay hai vòng, đột nhiên nói, “Vậy đi, tôi làm chứng cho mọi người, chứng minh với quan tòa người này bị trừng phạt là đúng tội, mọi người nhanh đi thu thập chứng cứ phạm tội của người này, đến lúc đó quan toà chắc sẽ phán nhẹ cho mọi người. Là ai ra tay? Hung khí là cái gì? Tự thú sẽ được giảm hình phạt, tôi có quên một cảnh sát. Đúng rồi, anh hai tôi là một luật sư rất xuất sắc, anh ấy có một đội ngũ rất tài giỏi, sẽ không có việc gì, mấy người sẽ không sao đâu.”
Mục Tu và Đổng Dịch đồng loạt quay đầu nhìn Kutch.
“Là hai người ra tay? Hai người cùng lúc?” Kutch hiểu sai ý, nhíu nhíu mày hỏi lại lần nữa, “Hung khí là cái gì? Lấy cho tôi xem.”
Đổng Dịch thân thiết nhắc nhở, “Hắn chỉ bị ngất thôi.”
“A?” Kutch tỏ vẻ hắn rất gấp.
“Không chết.” Đổng Dịch chỉ chỉ Hứa Kiến Quốc trên mặt đất.
Kutch bị nghẹn, ngồi xổm xuống thăm dò động mạch cổ Hứa Kiến Quốc, sau đó giơ tay lau mặt, yên lặng đứng thẳng người. Thật, thật dọa người…
Trình Thiên chỉnh đốn cảm xúc xong buông Lưu Khoa ra, sờ sờ lên tóc Lưu Khoa xem như cám ơn, rồi đi đến trước mặt Mục Tu cúi đầu nói câu “Cám ơn.”, sau đó nhìn Kutch, lịch sự nói, “Cám ơn ý tốt của cậu, có thể giúp tôi gọi bảo vệ đến nâng Hứa Kiến Quốc vào không? Ngoài ra tôi muốn làm thủ tục ra viện, sau này ông ta sẽ không tiếp tục ở đây nữa.”
Kutch nhìn viền mắt hơi phím hồng của Trình Thiên, đầu óc ngơ ngác, trực tiếp hỏi, “Anh vừa mới khóc sao?”
Lịch sự của Trình Thiên bay mất, lạnh lùng nhìn hắn không nói lời nào.
Kutch lại bắt đầu không được tự nhiên, cúi đầu rút khăn tay trong túi áo vest ra đưa qua, ánh mắt nhẹ nhàng an ủi, “Cầm đi, đừng quá đau lòng, ai mà không có một người thân xấu xa, không sao, phải tin tưởng sau này sẽ có người nhà yêu thương chờ anh.”
Trình Thiên sửng sốt, đột nhiên nở nụ cười, vươn tay nhận khăn tay của hắn cầm trong tay, “Cậu nói đúng, sau này sẽ có người thân yêu thương.” May là bản thân hiểu được đạo lý này cũng không muộn.
Lúc mỹ nhân không cười đã rất đẹp, lúc cười lên quả thực là chết người, Kutch không hiểu sao cảm thấy hai tai hơi nóng lên, trong thoáng chốc cảm thấy đối phương cầm trong tay không phải là khăn tay, mà chính là trái tim của hắn. Suy nghĩ này thật mất thể diện, hắn nhìn chung quanh muốn giảm bớt cảm xúc, không có kết quả, thấy Hứa Kiến Quốc còn nằm trên mặt đất, đầu óc nóng lên, dứt khoát cúi người vác Hứa Kiến Quốc lên trên lưng, lắp bắp nói, “Tôi mang hắn về phòng, anh, mọi người nghỉ ngơi một lát, tôi, tôi gọi y tá mang trà chiều đến đây.” Nói xong xoay người chạy nhanh như gió, giống như đang có ai đuổi theo sau lưng.
Mục Tu tán thưởng gật đầu, “Thân thể không tồi, là một hạt giống tốt để tham gia quân ngũ.”
Lưu Khoa vẫn hơi lo lắng, liền đến bên cạnh Trình Thiên, cẩn thận nhìn hắn, chuẩn bị cho mượn cái ôm bất cứ lúc nào.
“Đồ ngốc.” Trình Thiên thu hồi tầm mắt, giơ tay búng lên trán Lưu Khoa, lần đầu tiên trên mặt lộ ra nụ cười không lẫn lộn cảm xúc nào khác, duỗi tay ôm người lần nữa, vỗ vỗ sống lưng cậu cười than thở, “Em trai đều ngốc như vậy.”
Lưu Khoa ngẩn người, sau đó cũng nở nụ cười, vài giây sau cậu vờ như tức giận đẩy Trình Thiên ra, phụng phịu nói, “Đừng tưởng làm vậy là có thể đánh trống lảng, không có cửa đâu, sau khi về nước xem em tính sổ anh thế nào.” Nói xong nhìn Mục Tu, giọng nói cũng không còn cẩn thận và quá kính trọng như bình thường, mang theo một tia trách cứ thân mật, “Ba, khẩu súng kia cũng không phải là đồ chơi, sau này đừng tùy tiện cầm ra.”
Con trai lớn hiểu chuyện, con trai út thỉnh thoảng ồn ào cáu kỉnh, đây mới là sắc thái nên có trong cuộc sống. Ánh mắt Mục Tu lộ ra ý cười nhẹ, nghiêm túc trả lời, “Ừ, sau này không cầm ra nữa, đều nghe theo Thành Thành.”
Cha con ba người đều đang cười, chỉ có Đổng Dịch chua xót trong lòng cười không nổi. Hai lần, ôm hai lần, dù là anh vợ cũng quá mức rồi. Nhưng… Hắn nhìn nụ cười hoàn toàn thả lỏng trên gương mặt Lưu Khoa, lắc đầu thở dài một tiếng, cam chịu số phận đi qua dựng mấy cái ghế bị ngã trên đất lên, chờ Kutch bảo ý tá mang trà chiều đến.
Thôi, Tiểu Khoa vui vẻ là được.
Nửa giờ sau, Hứa Kiến Quốc tỉnh lại, hung hăng náo loạn một lúc, Trình Thiên hoàn toàn không thèm để ý, tâm lý thả lỏng cùng người nhà thưởng thức buổi trà chiều ấm áp. Lại qua nửa giờ, mấy anh em nhà Sharman lục tục đến, sau khi giải thích tình huống cho phu nhân Sharman, bọn họ cùng nhau đến đây.
“Đứa nhỏ đáng thương.” Phu nhân Sharman được người con lớn nhất dìu ngồi vào ghế bên cạnh Trình Thiên, bà kéo tay Trình Thiên qua vỗ vỗ, thở dài mấy cái, muốn an ủi lại không biết nên nói thế nào, cuối cùng chỉ có thể nói, “Trách tôi dễ tin người, suýt nữa đã làm chuyện xấu.”
“Không trách phu nhân.” Trình Thiên thu hồi ánh mắt đánh giá mấy anh em nhà Sharman, mỉm cười nắm lại bàn tay bà, nhẹ nhàng nói, “Con trai út của phu nhân nói rất đúng, mỗi người đều có mấy người thân tệ hại, nhưng không sao, còn có người thân khác chờ phía sau. Hiện tại cháu thấy rất may mắn đã đến chuyến này, cám ơn phu nhân.”
Phu nhân Sharman và mấy anh em nhà Sharman đều kinh ngạc, “Thằng ngốc Kutch thế mà nói ra được những lời này sao?”
Kutch được Trình Thiên khen ngợi đang kỳ lạ cảm thấy hơi xấu hổ, thấy mẹ và mấy anh chị không nể tình phá hỏng như vậy, nháy mắt tính tình bạo phát, không phục hỏi lại, “Sao con không thể nói những lời như thế, con nói không đúng sao!”
Lão hai nhà Sharman là một luật sư, hắn hoàn hồn nhanh nhất, đẩy mắt kính, theo thói quen khen ngợi, “Nói đúng lắm, không tồi.”
Lão năm nhà Sharman là một kiến trúc sư, gần tuổi với Kutch nhất, cũng hiểu rõ hắn nhất, nghe vậy quay đầu cẩn thận đánh giá hắn một lần, sau đó sờ cằm nói, “Tiểu Kutch, lỗ tai em dựng thẳng lên kìa.”
Đây là một chuyện cười trong nhà Sharman, khi còn bé Kutch cực kỳ đáng yêu, nhìn thấy cái gì thích sẽ tự động vân vê lỗ tai, mấy anh chị lấy chuyện này trêu chọc hắn, nói hắn là cún con, thích cái gì là tự động dựng thẳng lỗ tai. Sau này Kutch lớn lên, cảm thấy động tác này rất mất mặt, không phù hợp hình tượng uy vũ khí phách của hắn, liền tự ép bản thân thay đổi thói quen nhỏ này, vì thế dần dần không ai nhắc đến trò đùa này nữa. Lúc này lão năm vừa nhắc, mấy người còn lại đều nhìn về phía Kutch, mấy cặp mắt màu sắc khác nhau, hàm nghĩa trong mắt cũng không giống màu mắt nhìn chằm chằm Kutch, chăm chú đến nỗi tóc sau gáy hắn đều dựng thẳng.
“Nhìn, nhìn cái gì, mọi người muốn đánh nhau phải không, đừng tưởng mấy người là anh chị thì em, em sẽ nhường mấy người.”
Anh cả nhà Sharman có dáng vẻ có thể giúp trẻ em ngừng đái dầm, hắn nhíu nhíu mày, đối với câu nói của lão năm càng khẳng định, “Không chỉ lỗ tai, cái đuôi cũng dựng lên.”
Kutch phản xạ có điều kiện che mông, sau khi phản ứng lại vội nhìn sang Trình Thiên, thấy Trình Thiên nhìn hắn, vụt một cái thu tay lại, giơ tay vuốt tóc, cọ cọ chị tư nhà hắn đang đứng bên cạnh, “Anh cả đừng nói mò, em, em mới không có đuôi.”
Lão ba nhà Sharman là đầu bếp, phát huy sức quan sát siêu lớn khi bình phẩm đồ ăn và độ mãn cảm cực cao, nhìn Kutch một cái, lại không dấu vết đánh giá Trình Thiên, nghiêng đầu liếc nhìn em gái, lắc đầu nói, “Tiểu Kutch xong rồi.”
Yvette cũng phát hiện bất thường, kéo Kutch đang trốn phía sau ra, nhìn Trình Thiên thăm dò hỏi, “Tôi nghe Wales nói Trình tiên sinh đã xử lý xong sản nghiệp ở nước M, chuẩn bị về cố hương định cư? Sau này có trở lại đây không?”
“Đúng vậy.” Sau khi cởi bỏ khúc mắc trong lòng, tính nhẫn nại của Trình Thiên tốt hơn ngoài dự đoán, thái độ tốt hơn trước rất nhiều, trả lời Yvette, “Nếu có cơ hội, hoan nghênh mọi người đến cố hương của tôi làm khách.”
“Anh phải rời khỏi nước M sao?” Kutch vèo một cái xông ra, nói cũng hơi nhanh, “Tại sao? Là vì nơi này có kỷ niệm buồn sao? Tôi sẽ giúp anh giải quyết tên khốn nạn lừa đảo kia.”
“Cám ơn ý tốt của cậu.” Trình Thiên cảm động và nhớ đến tình nghĩa cho mượn khăn tay của Kutch, cho hắn một nụ cười khách sáo, “Tôi trở về vì người nhà của tôi đều ở đó, hôm nay cám ơn cậu, cũng hoan nghênh cậu đến làm khách.”
Kutch ngơ ngác chớp mắt mấy cái, lần này cũng không né tránh ánh mắt của Trình Thiên, đôi mắt màu xanh lam trừng trừng nhìn Trình Thiên, lên án nói, “Anh, anh thế mà bắt nạt tôi rồi bỏ chạy…”
Bắt nạt? Ý nói hai cú drift kia sao?
Trình Thiên là một người trưởng thành chín chắn, nên hắn thẳng thắn xin lỗi, “Thật có lỗi, hành vi trước đó của tôi có chút không thỏa đáng, xin thông cảm.”
Kutch không tiếp nhận câu xin lỗi này, mặt mày trầm xuống, rất đáng sợ nhìn Trình Thiên, đôi mắt màu xanh lam ánh lên một tia hung dữ, bỗng đột nhiên xoay người bỏ chạy.
Trình Thiên thấy thế nụ cười lịch sự trên mặt nhạt đi, bắt đầu gõ gõ lên bàn. Hắn đã khách sáo như vậy, đối phương lại ném mặt cho hắn xem, ha hả.
“Trời ơi.” Yvette che trán, liếc mắt nhìn Trình Thiên một cái, nhỏ giọng nói, “Kutch xong đời rồi… Vừa rồi nó sắp khóc.”
Lão năm nhà Sharman cũng liếc nhìn Trình Thiên, nhớ lại dáng vẻ ngu ngốc của em út nhà hắn, cảm thấy tận thế cũng chỉ đến thế này.
Khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng, phu nhân Sharman đã hiểu vì sao con trai chạy đi, nhịn không được kéo chặt tay Trình Thiên, như là sợ hắn chạy mất, bất lực nhìn về phía con cả nhà bà.
Lão đại chạm phải ánh mắt của phu nhân Sharman, nhíu nhíu mày, đảo mắt nhìn đám người Trình Thiên, tiến lên một bước nói, “Trình tiên sinh, tôi có chút hứng thú với việc kinh doanh lá trà, không biết cậu có ý muốn hợp tác hay không?”
“Thật có lỗi, không có.” Trình Thiên từ chối rất rõ ràng lưu loát, Trình Ký Trà Hành là công ty gia đình, và kinh doanh sản phẩm tự họ làm ra, vài năm tới cũng sẽ không có khả năng hợp tác với người khác.
Đường này không thông, tầm mắt lão đại lại chuyển đến mấy người khác, cố gắng nhớ lại chút tin tức thu thập được trên đường tới đây, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lưu Khoa, vì thằng em ngốc nhà hắn mà bỏ đi mặt mũi tổng tài của bản thân, lần thứ hai chủ động tìm kiếm hợp tác, “Nghe nói Lưu tiên sinh thành lập một công ty liên quan đến phát triển game phải không? Công ty con nhà tôi đang phát triển mục tiêu này, có lẽ chúng ta có thể hợp tác cùng nhau.”
Sao cuối cùng lại vòng về đề tài này, Lưu Khoa có chút không tiếp thu kịp.
Hành vi *Túy ông chi ý bất tại tửu này rất rõ ràng, Trình Thiên còn không nhìn ra chính là đồ ngốc. Hắn thấy ánh mắt vị lão đại này vẫn luôn dừng trên người Lưu Khoa, trong lòng trầm xuống, lạnh lùng liếc mắt nhìn như lăng trì Đổng Dịch, nghiêng người che em trai ra sau, trả lời, “Việc làm ăn của em trai tôi chỉ mới bắt đầu, không với nổi tập đoàn Sharman, cám ơn ý tốt.”
* Nghĩa là ý không ở trong lời nói, câu này trích từ câu: Túy Ông chi ý bất tại tửu, tại hồ sơn thủy chi gian”, tức là ý “say” trong tên không phải vì rượu mà vì sơn thủy. Hai câu trên trích từ bài “Túy ông đình ký” của Âu Dương Tu đời Tống. “Túy Ông” là hiệu của Âu Dương Tu.
Đổng Dịch đứng ngoài quan sát nên nhìn thấu rõ ràng mọi chuyện, chịu ánh mắt xem thường của anh vợ, lông mày giật giật, nhìn Mục Tu vẻ mặt thâm trầm không biết đang suy nghĩ gì bên cạnh, giơ tay đè trán, cảm thấy mệt tâm quá,
Hôm nay thật sự là một ngày dài đằng đẵng… Quá dài.
Trước khi đi ngủ, Đổng Dịch đến phòng Lưu Khoa, lại bi kịch sờ soạng vào khoảng không. Hắn đang thắc mắc thì nghe được giọng nói mơ hồ bên ngoài truyền đến bèn đi đến cửa sổ cúi đầu nhìn xuống, thấy Lưu Khoa và Trình Thiên từ dưới cửa sổ quẹo vào vườn hoa, Đổng Dịch dừng một chút, lại duỗi đầu nhìn, thấy rõ Lưu Khoa có mặc áo khoác đàng hoàng mới yên lòng trở về phòng ngủ.
“Ngày mai mục sư sẽ đến đây, văn kiện chứng nhận cũng đã nhờ Wales làm,” Trình Thiên ngồi xuống trước bia mộ, hướng Lưu Khoa vẫy vẫy tay, “Lại đây, để mẹ nhìn rõ em.”
Lưu Khoa nghe lời đi đến ngồi xuống, hơi xấu hổ cầm một đóa hồng trong túi ra, nhẹ nhàng đặt xuống trước bia mộ.
Trình Thiên mỉm cười nói, “Mẹ sẽ thích.”
“Thích là tốt rồi.” Lưu Khoa sờ sờ tấm ảnh trên bia mộ, nhìn Trình Thiên nói, “Anh, hiện tại em rất hạnh phúc, cám ơn anh.” Bây giờ cậu đã hiểu được, yêu thương nên kịp thời nói ra, nếu có thể làm người nhà vui vẻ, cậu nguyện ý mỗi ngày nói một lần những câu có thể làm người ta ê răng này, nói cho đến lúc già đi.
Trình Thiên nhìn gương mặt của Lưu Khoa dưới ánh trăng càng giống mẹ hắn, giơ tay xoa đầu Lưu Khoa một cái rồi trả lời, “Anh cũng rất hạnh phúc, cám ơn em.”
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, hương hoa bay bay, hai anh em đồng thời quay đầu nhìn về phía bia mộ, vẻ mặt dịu dàng giống nhau.
Mẹ, anh em chúng con rất tốt, chúng con rất tốt, mẹ có thể yên tâm.
Quá trình bốc mộ rất thuận lợi, Mục Tu quỳ gối trước huyệt mộ, cố gắng giữ vững hai tay run rẩy, cầm hủ tro cốt ra, rồi bỏ vào một cái hủ tro cốt mới. Lưu Khoa tiến lên giúp ông phủ vải bố lên hủ tro cốt.
Nghi thức rất nhanh kết thúc, mọi người tiễn mục sư đi, Trình Thiên gọi những người giúp việc trong nhà đến, phát phụ cấp thôi việc cho từng người, sau đó tự mình phủ vải trắng lên toàn bộ đồ dùng trong biệt thự. Sau khi làm xong mọi việc Trình Thiên đi vào vườn hoa, cùng Lưu Khoa lấp đất lên khoảnh đất từng là huyệt mộ, rồi trồng hoa hồng lên trên.
“Anh, anh thật sự muốn bán nơi này sao?” Làm xong xuôi hết mọi việc, Lưu Khoa nhịn không được hỏi.
“Ừ, bán đi.” Trình Thiên lùi ra sau hai bước nhìn vườn hoa nhỏ đã mất đi nhân vật chính này, ánh mắt mang theo một tia giải thoát và xúc động bùi ngùi, “Nói đây là nơi anh chuẩn bị cho mẹ yên giấc ngàn thu, không bằng nói đây chính là ngôi mộ sống anh chuẩn bị cho bản thân, bây giờ anh đã có em và chú Mục, anh sẽ chôn toàn bộ quá khứ ở đây.”
Trình Thiên rất ít khi thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ trong lòng, Lưu Khoa hiểu được hắn đang cố gắng vượt qua bóng ma tâm lý, cười nói, “Được, vậy thì bán đi, chờ sau này em kiếm được nhiều tiền, em sẽ mua cho anh ngôi biệt thự còn đẹp hơn nơi này.”
“Em thật dẻo miệng.” Trình Thiên cười búng lên trán Lưu Khoa một cái, bôi bùn đất trên trán cậu.
Lưu Khoa không chút do dự giơ tay bôi lại.
Trình Thiên cười xoay người né tránh.
Trong một rừng cây nhỏ cách biệt thự không xa, Kutch buông ống nhòm xuống, chống nạnh xoay vòng vòng, lại gãi đầu gãi tai.
Cho người giúp việc nghỉ hết, lấp vườn hoa, mời người đến định giá biệt thự và xe hơi, còn phủ vải trắng lên toàn bộ đồ đạc trong nhà, hình như người tóc đen đẹp trai kia thật sự phải rời đi, phải về cố hương, đến một nơi hắn chỉ mới nghe nói chứ chưa từng đến bao giờ!
Lúc vẻ mặt không có cảm xúc cũng đẹp, lúc nhíu mày cũng đẹp, lúc bắt nạt người khác càng đẹp, cười rộ lên càng đẹp hơn…. Người đẹp như vậy chỉ được nhìn vài ngày, nhất, nhất định nhìn không đủ a.
Một tên đàn em đột nhiên xông ra, đưa điện thoại qua, “Tiểu thiếu gia, đại thiếu gia gọi điện đến.”
“Tránh ra tránh ra.” Kutch đẩy hắn ra, càng không vui nói, “Đều tại mấy người, chắc chắc Trình Thiên hiểu lầm tôi rất ngu.”
Anh cũng không quá thông minh mà… Tên đàn em thầm oán, lần thứ hai đưa điện thoại đang rung liên tục qua.
Kutch tức giận, ánh mắt hung dữ nhìn điện thoại một lúc, đột nhiên quay đầu hỏi, “Hứa Kiến Quốc thế nào rồi?”
“Đang giam giữ trong viện điều dưỡng, hôm qua có cảnh sát tới, hình như là chuẩn bị trục xuất hắn về nước.” Đàn em thành thật trả lời, lại nhịn không được khuyên nhủ, “Tiểu thiếu gia, Trình Thiên kia không dễ chọc, cũng không biết hắn đi đường nào mà có thể xử lý Hứa Kiến Quốc nhanh như vậy, anh đừng xúc động, phu nhân nói anh không được bắt nạt người nhà họ Trình.”
“Rõ ràng là bọn họ bắt nạt tôi!” Kutch quát hắn, lại cầm ống nhòm lên nhìn biệt thự cách đó không xa, thấy trong vườn hoa không có ai, bắt đầu đi vòng vòng, “Hứa Kiến Quốc Hứa Kiến Quốc, Trình Thiên Trình Thiên… Rõ ràng chính là hắn bắt nạt tôi! Còn bắt nạt xong rồi bỏ chạy!”
Cạch.
Hứa Kiến Quốc sợ tới mức kêu gào che hạ thân quằn quại dưới đất, mắt trừng lớn thở dốc từng ngụm.
Không có máu bắn tung tóe khắp nơi, cũng không có lực giật ra phía sau khi viên đạn bắn ra. Trình Thiên dừng một chút, thu tay nhìn họng súng, cúi đầu trầm mặc vài giây rồi nhìn về phía Mục Tu.
“Trong súng chỉ có một viên đạn.” Mục Tu buông Lưu Khoa ra, bước đến trước mặt Trình Thiên lấy khẩu súng trong tay hắn, giơ tay xoa đầu hắn một cái rồi chỉ vào Hứa Kiến Quốc đang nằm co quắp trên cỏ, ôn hòa nói, “Thiên Thiên, hắn chỉ là một tên nhu nhược sợ chết, đừng sợ hắn, cũng không đáng vì hắn mà trừng phạt bản thân.”
Lực vuốt ve trên đầu rất nhẹ, Trình Thiên theo hướng Mục Tu chỉ nhìn Hứa Kiến Quốc không hề có hình tượng té trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy đối phương có chút xa lạ. Khuôn mặt vặn vẹo, tóc tai lộn xộn, cơ thể mất đi sức sống, cả người già nua nhếch nhác, hoàn toàn khác với người đàn ông khỏe mạnh có thể dễ dàng khống chế hắn và mẹ khi đó… Đã hoàn toàn khác.
“Có ngàn vạn cách trừng phạt hắn, ngu ngốc nhất chính là vì một người không đáng mà lãng phí cuộc đời của con.” Mục Tu vỗ vỗ vai Trình Thiên, dừng một chút sau đó bổ sung thêm, “Không được phạm sai lầm giống Tiểu Khoa, bởi vì thống khổ mà làm ra chuyện để người thân đau khổ. Thiên Thiên, con sống quá mệt mỏi.”
Con ngươi Trình Thiên hiện lên một tia mờ mịt, đột nhiên nhớ đến ánh mắt của Lưu Khoa ngày đó khi đâm hắn, thống khổ, tuyệt vọng, không hề có một tia sáng, như là vĩnh viễn rơi vào bóng tối, rốt cuộc cũng không được cứu rỗi.
Để người thân đau khổ… Trình Thiên quay đầu nhìn Lưu Khoa, tia mờ mịt trong mắt biến mất. Nếu trong súng có đạn, Tiểu Khoa chắc chắn sẽ bị dọa, em ấy có thể sẽ khó vượt qua. Em trai này của hắn có lá gan quá nhỏ, lại mềm lòng, ngay cả an ủi người khác cũng không biết, nếu hắn vì Hứa Kiến Quốc mà bị trừng phạt, em trai hắn sẽ thế nào, nó… có phải rất khó vượt qua không?
Trước mắt Trình Thiên đột nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh, Tiểu Khoa cùng hắn uống trà lúc nửa đêm, Tiểu Khoa hầm canh cho hắn, Tiểu Khoa chụp ảnh hắn đang chơi đùa với Cục Ngốc, Tiểu Khoa lôi kéo hắn cùng chơi game… Sau khi nhận lại nhau, từng ngày từng ngày, đối phương đều không hề giữ lại gì mà ỷ vào hắn, cũng… bầu bạn với hắn. Hắn đã từng cô đơn một mình sống qua những đêm tối, đột nhiên có thêm hình bóng một người khác, rõ ràng là có thói quen ngủ sớm dậy sớm, lại luôn xuất hiện trong phòng khách lúc nửa đêm, ngồi cùng hắn thật lâu… Là đang an ủi hắn, dùng một cách ngốc nghếch như vậy.
Hình ảnh nhớ lại dần dần biến mất, biến thành khuôn mặt có chút tái nhợt của Lưu Khoa giờ phút này.
Quả nhiên… bị dọa.
Súng trống rỗng, không có đạn.
Lúc Lưu Khoa được Mục Tu buông ra, chân cậu mềm nhũn suýt nữa té xuống đất, thân là một trạch nam không có kiến thức gì nhiều, những chuyện xảy ra hôm nay vượt quá năng lực thừa nhận của cậu. Lưu Khoa nương theo lực đạo của Đổng Dịch đứng vững lại, sau đó chạy nhanh đến bên người Trình Thiên, đẩy hắn ra cách xa khẩu súng trong tay Mục Tu, vừa vội vừa tức nói, “Anh, lúc trước anh nói với em thế nào! Nếu anh giết người bị bắt đi, em nên làm gì đây!” Nói xong lại xoay người nhìn về phía Mục Tu, hiếm thấy phát tức giận, “Ba! Ba lấy cái kia ra làm gì! Sớm biết mọi người đến đây vì làm việc này, con nên giấu toàn bộ hộ chiếu đi! Là mọi người nói với con đến đây để đưa Hứa Kiến Quốc vào tù, còn nói muốn người một nhà đồng thời mang mẹ trở về! Nhưng bây giờ là mọi người đang làm cái gì, muốn chính mình vào tù sao! Con thật vất vả mới có người thân, mọi người như vậy…”
Lưu Khoa từ từ nói không được nữa, tâm lý sợ hãi dâng lên từng trận, trái tim còn đang đập rất nhanh, đại não nhất thời trống rỗng, trong nháy mắt đổ mồ hôi lạnh khắp người, làm quần áo dính cả vào cơ thể, rất không thoải mái.
Vào thời gian này năm ngoái, cậu vẫn là một người cô đơn, hiện tại cậu có người yêu và người thân, cậu khát vọng có cuộc sống ấm áp bình yên, chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới, nhưng vừa rồi, suýt chút nữa tất cả đã bị phá hủy, suýt chút nữa, chỉ một chút thôi là mất tất cả.
“Còn không bằng không gặp lại mọi người…” Lưu Khoa giơ tay đè trán, ánh mắt vẫn còn một tia hoảng sợ, “Một mình con sống thế nào cũng không sao, nhưng mọi người… Nếu mọi người xuất hiện, tại sao không thể sống yên ổn!”
Cậu là một người nhát gan, sợ chia cách, sợ điều bất trắc, sợ người bên cạnh bị thương, sợ lo lắng quá sẽ không tốt, sợ rất nhiều rất nhiều việc, sợ nhất chính là chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn người bên cạnh phạm sai lầm nhưng không có cách nào ngăn cản, bởi vì cậu đã từng phạm sai lầm, nên càng hiểu được tự cho là trả thù và trút giận cũng không thể có được sự an ổn trong tâm hồn, sẽ chỉ làm người ta càng thêm đau khổ.
“Tiểu Khoa.” Đổng Dịch tiến lên ôm lấy cậu, trấn an vỗ sống lưng, “Không có việc gì, đừng sợ, chú Mục và anh trai chưa làm gì.”
Cảm xúc đến rất nhanh, rút đi càng nhanh hơn, Lưu Khoa lắc đầu, chậm rãi đẩy Đổng Dịch ra, đi đến trước mặt Trình Thiên, nhìn thẳng vào mắt hắn rồi nói, “Anh, đồng ý với em, sau này không như vậy nữa.”
Trình Thiên nhìn cậu vì kinh sợ mà hai mắt hơi mở to, nhìn cái trán toát mồ hôi lạnh của cậu, lại liếc nhìn Hứa Kiến Quốc sau khi tê liệt trên mặt đất đã lấy lại tinh thần đang định đứng lên, cảm xúc trướng đầy trong ngực rút đi như thủy triều, dùng sức nhắm mắt, đột nhiên duỗi cánh tay ôm chặt Lưu Khoa vào lòng.
“Anh?”
“Thật xin lỗi.” Trình Thiên siết chặt cánh tay, chôn mặt vào bả vai Lưu Khoa, cảm xúc tiêu cực ứ động vài chục năm dường như thông qua một phát súng đó rút ra ngoài toàn bộ, sau khi mờ mịt trong lòng hắn nhanh chóng bị sự quan tâm lo lắng của người thân nhồi đầy, trái tim chìm nổi trong bóng tối đã lâu đang từng chút một thoát khỏi xiềng xích, cảm xúc chua xót xông lên hai mắt, “Thật xin lỗi, sau này sẽ không như vậy.”
Trên vai truyền đến cảm giác ẩm ướt, Lưu Khoa ngẩn người, sau đó dùng sức ôm lấy Trình Thiên, giơ tay vỗ lên lưng hắn, nhỏ giọng nói, “Không sao… Rút ra được là tốt rồi, không sao.”
Trình Thiên càng dùng sức ôm chặt Lưu Khoa, tự cho phép bản thân yếu đuối trong giây lát. Đây là em trai hắn, em trai duy nhất, người có liên kết máu mủ với hắn ngoại trừ Hứa Kiến Quốc, còn có Tiểu Khoa, không, chỉ có Tiểu Khoa, chỉ có Tiểu Khoa…
Đổng Dịch nhìn hai anh em ôm nhau, trong lòng bốc lên dấm chua, quay đầu nhắm mắt làm ngơ.
“Trình Thiên, mày thế mà muốn giết… A!”
Hứa Kiến Quốc bò lên chuẩn bị tiếp tục đánh rắm bị Mục Tu đá xuống đất lần nữa, chặt tay một cái lên gáy đánh ngất hắn ném qua một bên, sau đó đứng thẳng nhìn hai anh em ôm nhau, vui mừng cất súng. Một tên rác rưởi mà thôi, có rất nhiều cách trả thù, không đáng để cả nhà bọn họ phải đặc biệt chạy tới đe dọa một chuyến, nhưng tâm bệnh của Thiên Thiên quá nặng, cần phải đánh thuốc mạnh, xem tình huống bây giờ thì thuốc này dùng đúng rồi.
Mục Tu sờ sờ lên chiếc nhẫn trên tay, trái tim vẫn luôn dâng cao sau khi gặp Trình Thiên rốt cuộc hạ xuống một chút.
Kutch thu xếp phu nhân Sharman xong quay trở lại chính là gặp một cảnh tượng kỳ quái như vậy, người tóc đen đẹp trai đáng sợ đang ôm em trai bất động, hai người khác một người thì quay đầu ngắm phong cảnh, một người thì dường như đang thất thần ngẩn người, tên lừa đảo khốn nạn thì té trên mặt đất không biết sống chết.
“Mọi người giết hắn rồi?” Kutch bước đến bên cạnh Hứa Kiến Quốc đẩy nhẹ, thấy hắn không có phản ứng, mặt mày chìm xuống, chống nạnh đứng tại chỗ xoay hai vòng, đột nhiên nói, “Vậy đi, tôi làm chứng cho mọi người, chứng minh với quan tòa người này bị trừng phạt là đúng tội, mọi người nhanh đi thu thập chứng cứ phạm tội của người này, đến lúc đó quan toà chắc sẽ phán nhẹ cho mọi người. Là ai ra tay? Hung khí là cái gì? Tự thú sẽ được giảm hình phạt, tôi có quên một cảnh sát. Đúng rồi, anh hai tôi là một luật sư rất xuất sắc, anh ấy có một đội ngũ rất tài giỏi, sẽ không có việc gì, mấy người sẽ không sao đâu.”
Mục Tu và Đổng Dịch đồng loạt quay đầu nhìn Kutch.
“Là hai người ra tay? Hai người cùng lúc?” Kutch hiểu sai ý, nhíu nhíu mày hỏi lại lần nữa, “Hung khí là cái gì? Lấy cho tôi xem.”
Đổng Dịch thân thiết nhắc nhở, “Hắn chỉ bị ngất thôi.”
“A?” Kutch tỏ vẻ hắn rất gấp.
“Không chết.” Đổng Dịch chỉ chỉ Hứa Kiến Quốc trên mặt đất.
Kutch bị nghẹn, ngồi xổm xuống thăm dò động mạch cổ Hứa Kiến Quốc, sau đó giơ tay lau mặt, yên lặng đứng thẳng người. Thật, thật dọa người…
Trình Thiên chỉnh đốn cảm xúc xong buông Lưu Khoa ra, sờ sờ lên tóc Lưu Khoa xem như cám ơn, rồi đi đến trước mặt Mục Tu cúi đầu nói câu “Cám ơn.”, sau đó nhìn Kutch, lịch sự nói, “Cám ơn ý tốt của cậu, có thể giúp tôi gọi bảo vệ đến nâng Hứa Kiến Quốc vào không? Ngoài ra tôi muốn làm thủ tục ra viện, sau này ông ta sẽ không tiếp tục ở đây nữa.”
Kutch nhìn viền mắt hơi phím hồng của Trình Thiên, đầu óc ngơ ngác, trực tiếp hỏi, “Anh vừa mới khóc sao?”
Lịch sự của Trình Thiên bay mất, lạnh lùng nhìn hắn không nói lời nào.
Kutch lại bắt đầu không được tự nhiên, cúi đầu rút khăn tay trong túi áo vest ra đưa qua, ánh mắt nhẹ nhàng an ủi, “Cầm đi, đừng quá đau lòng, ai mà không có một người thân xấu xa, không sao, phải tin tưởng sau này sẽ có người nhà yêu thương chờ anh.”
Trình Thiên sửng sốt, đột nhiên nở nụ cười, vươn tay nhận khăn tay của hắn cầm trong tay, “Cậu nói đúng, sau này sẽ có người thân yêu thương.” May là bản thân hiểu được đạo lý này cũng không muộn.
Lúc mỹ nhân không cười đã rất đẹp, lúc cười lên quả thực là chết người, Kutch không hiểu sao cảm thấy hai tai hơi nóng lên, trong thoáng chốc cảm thấy đối phương cầm trong tay không phải là khăn tay, mà chính là trái tim của hắn. Suy nghĩ này thật mất thể diện, hắn nhìn chung quanh muốn giảm bớt cảm xúc, không có kết quả, thấy Hứa Kiến Quốc còn nằm trên mặt đất, đầu óc nóng lên, dứt khoát cúi người vác Hứa Kiến Quốc lên trên lưng, lắp bắp nói, “Tôi mang hắn về phòng, anh, mọi người nghỉ ngơi một lát, tôi, tôi gọi y tá mang trà chiều đến đây.” Nói xong xoay người chạy nhanh như gió, giống như đang có ai đuổi theo sau lưng.
Mục Tu tán thưởng gật đầu, “Thân thể không tồi, là một hạt giống tốt để tham gia quân ngũ.”
Lưu Khoa vẫn hơi lo lắng, liền đến bên cạnh Trình Thiên, cẩn thận nhìn hắn, chuẩn bị cho mượn cái ôm bất cứ lúc nào.
“Đồ ngốc.” Trình Thiên thu hồi tầm mắt, giơ tay búng lên trán Lưu Khoa, lần đầu tiên trên mặt lộ ra nụ cười không lẫn lộn cảm xúc nào khác, duỗi tay ôm người lần nữa, vỗ vỗ sống lưng cậu cười than thở, “Em trai đều ngốc như vậy.”
Lưu Khoa ngẩn người, sau đó cũng nở nụ cười, vài giây sau cậu vờ như tức giận đẩy Trình Thiên ra, phụng phịu nói, “Đừng tưởng làm vậy là có thể đánh trống lảng, không có cửa đâu, sau khi về nước xem em tính sổ anh thế nào.” Nói xong nhìn Mục Tu, giọng nói cũng không còn cẩn thận và quá kính trọng như bình thường, mang theo một tia trách cứ thân mật, “Ba, khẩu súng kia cũng không phải là đồ chơi, sau này đừng tùy tiện cầm ra.”
Con trai lớn hiểu chuyện, con trai út thỉnh thoảng ồn ào cáu kỉnh, đây mới là sắc thái nên có trong cuộc sống. Ánh mắt Mục Tu lộ ra ý cười nhẹ, nghiêm túc trả lời, “Ừ, sau này không cầm ra nữa, đều nghe theo Thành Thành.”
Cha con ba người đều đang cười, chỉ có Đổng Dịch chua xót trong lòng cười không nổi. Hai lần, ôm hai lần, dù là anh vợ cũng quá mức rồi. Nhưng… Hắn nhìn nụ cười hoàn toàn thả lỏng trên gương mặt Lưu Khoa, lắc đầu thở dài một tiếng, cam chịu số phận đi qua dựng mấy cái ghế bị ngã trên đất lên, chờ Kutch bảo ý tá mang trà chiều đến.
Thôi, Tiểu Khoa vui vẻ là được.
Nửa giờ sau, Hứa Kiến Quốc tỉnh lại, hung hăng náo loạn một lúc, Trình Thiên hoàn toàn không thèm để ý, tâm lý thả lỏng cùng người nhà thưởng thức buổi trà chiều ấm áp. Lại qua nửa giờ, mấy anh em nhà Sharman lục tục đến, sau khi giải thích tình huống cho phu nhân Sharman, bọn họ cùng nhau đến đây.
“Đứa nhỏ đáng thương.” Phu nhân Sharman được người con lớn nhất dìu ngồi vào ghế bên cạnh Trình Thiên, bà kéo tay Trình Thiên qua vỗ vỗ, thở dài mấy cái, muốn an ủi lại không biết nên nói thế nào, cuối cùng chỉ có thể nói, “Trách tôi dễ tin người, suýt nữa đã làm chuyện xấu.”
“Không trách phu nhân.” Trình Thiên thu hồi ánh mắt đánh giá mấy anh em nhà Sharman, mỉm cười nắm lại bàn tay bà, nhẹ nhàng nói, “Con trai út của phu nhân nói rất đúng, mỗi người đều có mấy người thân tệ hại, nhưng không sao, còn có người thân khác chờ phía sau. Hiện tại cháu thấy rất may mắn đã đến chuyến này, cám ơn phu nhân.”
Phu nhân Sharman và mấy anh em nhà Sharman đều kinh ngạc, “Thằng ngốc Kutch thế mà nói ra được những lời này sao?”
Kutch được Trình Thiên khen ngợi đang kỳ lạ cảm thấy hơi xấu hổ, thấy mẹ và mấy anh chị không nể tình phá hỏng như vậy, nháy mắt tính tình bạo phát, không phục hỏi lại, “Sao con không thể nói những lời như thế, con nói không đúng sao!”
Lão hai nhà Sharman là một luật sư, hắn hoàn hồn nhanh nhất, đẩy mắt kính, theo thói quen khen ngợi, “Nói đúng lắm, không tồi.”
Lão năm nhà Sharman là một kiến trúc sư, gần tuổi với Kutch nhất, cũng hiểu rõ hắn nhất, nghe vậy quay đầu cẩn thận đánh giá hắn một lần, sau đó sờ cằm nói, “Tiểu Kutch, lỗ tai em dựng thẳng lên kìa.”
Đây là một chuyện cười trong nhà Sharman, khi còn bé Kutch cực kỳ đáng yêu, nhìn thấy cái gì thích sẽ tự động vân vê lỗ tai, mấy anh chị lấy chuyện này trêu chọc hắn, nói hắn là cún con, thích cái gì là tự động dựng thẳng lỗ tai. Sau này Kutch lớn lên, cảm thấy động tác này rất mất mặt, không phù hợp hình tượng uy vũ khí phách của hắn, liền tự ép bản thân thay đổi thói quen nhỏ này, vì thế dần dần không ai nhắc đến trò đùa này nữa. Lúc này lão năm vừa nhắc, mấy người còn lại đều nhìn về phía Kutch, mấy cặp mắt màu sắc khác nhau, hàm nghĩa trong mắt cũng không giống màu mắt nhìn chằm chằm Kutch, chăm chú đến nỗi tóc sau gáy hắn đều dựng thẳng.
“Nhìn, nhìn cái gì, mọi người muốn đánh nhau phải không, đừng tưởng mấy người là anh chị thì em, em sẽ nhường mấy người.”
Anh cả nhà Sharman có dáng vẻ có thể giúp trẻ em ngừng đái dầm, hắn nhíu nhíu mày, đối với câu nói của lão năm càng khẳng định, “Không chỉ lỗ tai, cái đuôi cũng dựng lên.”
Kutch phản xạ có điều kiện che mông, sau khi phản ứng lại vội nhìn sang Trình Thiên, thấy Trình Thiên nhìn hắn, vụt một cái thu tay lại, giơ tay vuốt tóc, cọ cọ chị tư nhà hắn đang đứng bên cạnh, “Anh cả đừng nói mò, em, em mới không có đuôi.”
Lão ba nhà Sharman là đầu bếp, phát huy sức quan sát siêu lớn khi bình phẩm đồ ăn và độ mãn cảm cực cao, nhìn Kutch một cái, lại không dấu vết đánh giá Trình Thiên, nghiêng đầu liếc nhìn em gái, lắc đầu nói, “Tiểu Kutch xong rồi.”
Yvette cũng phát hiện bất thường, kéo Kutch đang trốn phía sau ra, nhìn Trình Thiên thăm dò hỏi, “Tôi nghe Wales nói Trình tiên sinh đã xử lý xong sản nghiệp ở nước M, chuẩn bị về cố hương định cư? Sau này có trở lại đây không?”
“Đúng vậy.” Sau khi cởi bỏ khúc mắc trong lòng, tính nhẫn nại của Trình Thiên tốt hơn ngoài dự đoán, thái độ tốt hơn trước rất nhiều, trả lời Yvette, “Nếu có cơ hội, hoan nghênh mọi người đến cố hương của tôi làm khách.”
“Anh phải rời khỏi nước M sao?” Kutch vèo một cái xông ra, nói cũng hơi nhanh, “Tại sao? Là vì nơi này có kỷ niệm buồn sao? Tôi sẽ giúp anh giải quyết tên khốn nạn lừa đảo kia.”
“Cám ơn ý tốt của cậu.” Trình Thiên cảm động và nhớ đến tình nghĩa cho mượn khăn tay của Kutch, cho hắn một nụ cười khách sáo, “Tôi trở về vì người nhà của tôi đều ở đó, hôm nay cám ơn cậu, cũng hoan nghênh cậu đến làm khách.”
Kutch ngơ ngác chớp mắt mấy cái, lần này cũng không né tránh ánh mắt của Trình Thiên, đôi mắt màu xanh lam trừng trừng nhìn Trình Thiên, lên án nói, “Anh, anh thế mà bắt nạt tôi rồi bỏ chạy…”
Bắt nạt? Ý nói hai cú drift kia sao?
Trình Thiên là một người trưởng thành chín chắn, nên hắn thẳng thắn xin lỗi, “Thật có lỗi, hành vi trước đó của tôi có chút không thỏa đáng, xin thông cảm.”
Kutch không tiếp nhận câu xin lỗi này, mặt mày trầm xuống, rất đáng sợ nhìn Trình Thiên, đôi mắt màu xanh lam ánh lên một tia hung dữ, bỗng đột nhiên xoay người bỏ chạy.
Trình Thiên thấy thế nụ cười lịch sự trên mặt nhạt đi, bắt đầu gõ gõ lên bàn. Hắn đã khách sáo như vậy, đối phương lại ném mặt cho hắn xem, ha hả.
“Trời ơi.” Yvette che trán, liếc mắt nhìn Trình Thiên một cái, nhỏ giọng nói, “Kutch xong đời rồi… Vừa rồi nó sắp khóc.”
Lão năm nhà Sharman cũng liếc nhìn Trình Thiên, nhớ lại dáng vẻ ngu ngốc của em út nhà hắn, cảm thấy tận thế cũng chỉ đến thế này.
Khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng, phu nhân Sharman đã hiểu vì sao con trai chạy đi, nhịn không được kéo chặt tay Trình Thiên, như là sợ hắn chạy mất, bất lực nhìn về phía con cả nhà bà.
Lão đại chạm phải ánh mắt của phu nhân Sharman, nhíu nhíu mày, đảo mắt nhìn đám người Trình Thiên, tiến lên một bước nói, “Trình tiên sinh, tôi có chút hứng thú với việc kinh doanh lá trà, không biết cậu có ý muốn hợp tác hay không?”
“Thật có lỗi, không có.” Trình Thiên từ chối rất rõ ràng lưu loát, Trình Ký Trà Hành là công ty gia đình, và kinh doanh sản phẩm tự họ làm ra, vài năm tới cũng sẽ không có khả năng hợp tác với người khác.
Đường này không thông, tầm mắt lão đại lại chuyển đến mấy người khác, cố gắng nhớ lại chút tin tức thu thập được trên đường tới đây, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lưu Khoa, vì thằng em ngốc nhà hắn mà bỏ đi mặt mũi tổng tài của bản thân, lần thứ hai chủ động tìm kiếm hợp tác, “Nghe nói Lưu tiên sinh thành lập một công ty liên quan đến phát triển game phải không? Công ty con nhà tôi đang phát triển mục tiêu này, có lẽ chúng ta có thể hợp tác cùng nhau.”
Sao cuối cùng lại vòng về đề tài này, Lưu Khoa có chút không tiếp thu kịp.
Hành vi *Túy ông chi ý bất tại tửu này rất rõ ràng, Trình Thiên còn không nhìn ra chính là đồ ngốc. Hắn thấy ánh mắt vị lão đại này vẫn luôn dừng trên người Lưu Khoa, trong lòng trầm xuống, lạnh lùng liếc mắt nhìn như lăng trì Đổng Dịch, nghiêng người che em trai ra sau, trả lời, “Việc làm ăn của em trai tôi chỉ mới bắt đầu, không với nổi tập đoàn Sharman, cám ơn ý tốt.”
* Nghĩa là ý không ở trong lời nói, câu này trích từ câu: Túy Ông chi ý bất tại tửu, tại hồ sơn thủy chi gian”, tức là ý “say” trong tên không phải vì rượu mà vì sơn thủy. Hai câu trên trích từ bài “Túy ông đình ký” của Âu Dương Tu đời Tống. “Túy Ông” là hiệu của Âu Dương Tu.
Đổng Dịch đứng ngoài quan sát nên nhìn thấu rõ ràng mọi chuyện, chịu ánh mắt xem thường của anh vợ, lông mày giật giật, nhìn Mục Tu vẻ mặt thâm trầm không biết đang suy nghĩ gì bên cạnh, giơ tay đè trán, cảm thấy mệt tâm quá,
Hôm nay thật sự là một ngày dài đằng đẵng… Quá dài.
Trước khi đi ngủ, Đổng Dịch đến phòng Lưu Khoa, lại bi kịch sờ soạng vào khoảng không. Hắn đang thắc mắc thì nghe được giọng nói mơ hồ bên ngoài truyền đến bèn đi đến cửa sổ cúi đầu nhìn xuống, thấy Lưu Khoa và Trình Thiên từ dưới cửa sổ quẹo vào vườn hoa, Đổng Dịch dừng một chút, lại duỗi đầu nhìn, thấy rõ Lưu Khoa có mặc áo khoác đàng hoàng mới yên lòng trở về phòng ngủ.
“Ngày mai mục sư sẽ đến đây, văn kiện chứng nhận cũng đã nhờ Wales làm,” Trình Thiên ngồi xuống trước bia mộ, hướng Lưu Khoa vẫy vẫy tay, “Lại đây, để mẹ nhìn rõ em.”
Lưu Khoa nghe lời đi đến ngồi xuống, hơi xấu hổ cầm một đóa hồng trong túi ra, nhẹ nhàng đặt xuống trước bia mộ.
Trình Thiên mỉm cười nói, “Mẹ sẽ thích.”
“Thích là tốt rồi.” Lưu Khoa sờ sờ tấm ảnh trên bia mộ, nhìn Trình Thiên nói, “Anh, hiện tại em rất hạnh phúc, cám ơn anh.” Bây giờ cậu đã hiểu được, yêu thương nên kịp thời nói ra, nếu có thể làm người nhà vui vẻ, cậu nguyện ý mỗi ngày nói một lần những câu có thể làm người ta ê răng này, nói cho đến lúc già đi.
Trình Thiên nhìn gương mặt của Lưu Khoa dưới ánh trăng càng giống mẹ hắn, giơ tay xoa đầu Lưu Khoa một cái rồi trả lời, “Anh cũng rất hạnh phúc, cám ơn em.”
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, hương hoa bay bay, hai anh em đồng thời quay đầu nhìn về phía bia mộ, vẻ mặt dịu dàng giống nhau.
Mẹ, anh em chúng con rất tốt, chúng con rất tốt, mẹ có thể yên tâm.
Quá trình bốc mộ rất thuận lợi, Mục Tu quỳ gối trước huyệt mộ, cố gắng giữ vững hai tay run rẩy, cầm hủ tro cốt ra, rồi bỏ vào một cái hủ tro cốt mới. Lưu Khoa tiến lên giúp ông phủ vải bố lên hủ tro cốt.
Nghi thức rất nhanh kết thúc, mọi người tiễn mục sư đi, Trình Thiên gọi những người giúp việc trong nhà đến, phát phụ cấp thôi việc cho từng người, sau đó tự mình phủ vải trắng lên toàn bộ đồ dùng trong biệt thự. Sau khi làm xong mọi việc Trình Thiên đi vào vườn hoa, cùng Lưu Khoa lấp đất lên khoảnh đất từng là huyệt mộ, rồi trồng hoa hồng lên trên.
“Anh, anh thật sự muốn bán nơi này sao?” Làm xong xuôi hết mọi việc, Lưu Khoa nhịn không được hỏi.
“Ừ, bán đi.” Trình Thiên lùi ra sau hai bước nhìn vườn hoa nhỏ đã mất đi nhân vật chính này, ánh mắt mang theo một tia giải thoát và xúc động bùi ngùi, “Nói đây là nơi anh chuẩn bị cho mẹ yên giấc ngàn thu, không bằng nói đây chính là ngôi mộ sống anh chuẩn bị cho bản thân, bây giờ anh đã có em và chú Mục, anh sẽ chôn toàn bộ quá khứ ở đây.”
Trình Thiên rất ít khi thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ trong lòng, Lưu Khoa hiểu được hắn đang cố gắng vượt qua bóng ma tâm lý, cười nói, “Được, vậy thì bán đi, chờ sau này em kiếm được nhiều tiền, em sẽ mua cho anh ngôi biệt thự còn đẹp hơn nơi này.”
“Em thật dẻo miệng.” Trình Thiên cười búng lên trán Lưu Khoa một cái, bôi bùn đất trên trán cậu.
Lưu Khoa không chút do dự giơ tay bôi lại.
Trình Thiên cười xoay người né tránh.
Trong một rừng cây nhỏ cách biệt thự không xa, Kutch buông ống nhòm xuống, chống nạnh xoay vòng vòng, lại gãi đầu gãi tai.
Cho người giúp việc nghỉ hết, lấp vườn hoa, mời người đến định giá biệt thự và xe hơi, còn phủ vải trắng lên toàn bộ đồ đạc trong nhà, hình như người tóc đen đẹp trai kia thật sự phải rời đi, phải về cố hương, đến một nơi hắn chỉ mới nghe nói chứ chưa từng đến bao giờ!
Lúc vẻ mặt không có cảm xúc cũng đẹp, lúc nhíu mày cũng đẹp, lúc bắt nạt người khác càng đẹp, cười rộ lên càng đẹp hơn…. Người đẹp như vậy chỉ được nhìn vài ngày, nhất, nhất định nhìn không đủ a.
Một tên đàn em đột nhiên xông ra, đưa điện thoại qua, “Tiểu thiếu gia, đại thiếu gia gọi điện đến.”
“Tránh ra tránh ra.” Kutch đẩy hắn ra, càng không vui nói, “Đều tại mấy người, chắc chắc Trình Thiên hiểu lầm tôi rất ngu.”
Anh cũng không quá thông minh mà… Tên đàn em thầm oán, lần thứ hai đưa điện thoại đang rung liên tục qua.
Kutch tức giận, ánh mắt hung dữ nhìn điện thoại một lúc, đột nhiên quay đầu hỏi, “Hứa Kiến Quốc thế nào rồi?”
“Đang giam giữ trong viện điều dưỡng, hôm qua có cảnh sát tới, hình như là chuẩn bị trục xuất hắn về nước.” Đàn em thành thật trả lời, lại nhịn không được khuyên nhủ, “Tiểu thiếu gia, Trình Thiên kia không dễ chọc, cũng không biết hắn đi đường nào mà có thể xử lý Hứa Kiến Quốc nhanh như vậy, anh đừng xúc động, phu nhân nói anh không được bắt nạt người nhà họ Trình.”
“Rõ ràng là bọn họ bắt nạt tôi!” Kutch quát hắn, lại cầm ống nhòm lên nhìn biệt thự cách đó không xa, thấy trong vườn hoa không có ai, bắt đầu đi vòng vòng, “Hứa Kiến Quốc Hứa Kiến Quốc, Trình Thiên Trình Thiên… Rõ ràng chính là hắn bắt nạt tôi! Còn bắt nạt xong rồi bỏ chạy!”
Tác giả :
Bất Hội Hạ Kỳ