Tình Đầu Có Độc
Chương 40: Phát sóng trực tiếp thổ lộ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Only_U
Lưu Khoa vốn cho là tết này không còn việc gì bận rộn nữa, mấy ngày tết còn lại cậu muốn cùng anh trai nấu cơm, chơi game, đọc sách, hoặc có thể phát trực tiếp cho fan xem cách dạy chó con bắt tay, nhưng sáng hôm sau Đổng Dịch lại xuất hiện đón người lần nữa.
“Đã gặp ông bà nội rồi, vậy giờ chúng ta cũng nên đi gặp ông bà ngoại thôi.” Đổng Dịch cố ý mặt quần áo tương tự của Lưu Khoa hôm qua, ngụy trang là trang phục tình nhân, mặt than nói.
Trình Thiên kéo Lưu Khoa vẫn còn mặc áo ngủ ra sau, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Đổng Dịch: “…”
Ba phút sau, Lưu Khoa đã thay quần áo chỉnh tề cẩn thận mở cửa, hướng hắn ngoắc ngoắc, “Vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Tâm lý lạnh lẽo của Đổng Dịch ấm lên một chút, tiến lên muốn một nụ hôn an ủi.
“Ẳng!” Cục Ngốc đeo một cái nơ màu hồng từ sau cửa chạy đến, hướng hắn vui vẻ kêu một tiếng, sau đó xoay người vểnh mông lên.
Lưu Khoa vội ôm nó vào lòng, liếc nhìn mặt mày trở nên đen thui của Đổng Dịch, giải thích nói, “Lần đầu tiên nó tiểu lên giày anh, anh không mắng nó mà còn mua thức ăn cho nó, nên đại khái nó hiểu lầm anh thích như vậy… Em đã dạy nó rồi, thật ra nó chỉ vểnh mông đùa thôi, không đi tiểu thật đâu.”
Cục Ngốc đã mập thêm một vòng từ trong lòng cậu thò đầu ra, nhìn Đổng Dịch lắc lắc đuôi và lỗ tai, mắt đen lúng liếng tràn đầy thân thiện và vui vẻ.
Xem ra trong lòng người yêu, chó con lông xù đáng giá hơn… Thôi, làm chủ gia đình phải rộng lượng. Đổng Dịch lấy một cây gậy mài răng mở bao bì ra nhét vào miệng Cục Ngốc, rồi lấy một cây kẹo mơ đưa đến miệng Lưu Khoa.
Mặt thối như vậy đút kẹo cũng thật tương phản a… Lưu Khoa ngậm kẹo vào miệng, giương mắt liếc hắn một cái, đột nhiên duỗi đầu lưỡi liếm ngón tay của hắn, sau đó nhanh chóng xoay người, ôm Cục Ngốc hướng phòng bếp nói, “Anh, em muốn ăn bánh trứng!”
“Gần xong rồi.” Chán ghét mùi khói dầu – Trình Thiên – vui vẻ trả lời.
Ngón tay Đổng Dịch giật giật, nhỏ giọng ho một tiếng, giả vờ bình tĩnh bước vào, dừng một chút rồi cũng bắt chước Lưu Khoa gọi lớn, “Anh trai, tôi cũng muốn ăn.” Hy vọng làm vậy có thể rút ngắn khoảng cách của hắn và anh vợ.
Loảng xoảng!
Tiếng va chạm kịch liệt của nồi niêu xoong chảo truyền đến, cửa phòng bếp bật mở, Trình Thiên cầm cái sạn bước ra, vẻ mặt không tốt liếc nhìn hắn, rồi nhìn sang Cục Ngốc đang nằm trong ngực Lưu Khoa nói, “Cục Ngốc, cắn hắn.”
Cục Ngốc hưng phấn lắc đuôi, “Ẳng ẳng ẳng!”
Da mặt Đổng Dịch giật giật, quanh co cứu nguy, “Mấy năm nay ông bà ngoại của tôi vẫn luôn ở phía nam dưỡng thân thể, năm nay trở về là quyết định đột xuất, tôi cũng mới biết vào tối qua, chỉ là ăn một bữa cơm trưa thôi, ăn xong tôi liền đưa Tiểu Khoa về, sẽ không trì hoãn lâu.”
Trình Thiên hừ lạnh, xoay người trở về phòng bếp.
Lưu Khoa cố gắng an ủi Đổng Dịch, “Muốn ăn bánh trứng thì lát nữa em làm cho anh ăn, anh trai em không cố ý làm khó anh đâu, thật ra, thật ra bánh trong chảo sắp khét, anh ấy vội vào trở mặt bánh…”
Không, anh ta cố ý. Đổng Dịch yên lặng phản bác trong lòng, ngoài mặt lại đồng ý gật gật đầu, ngồi xuống cạnh Lưu Khoa.
Cuối cùng Đổng Dịch vẫn được ăn bánh trứng, do Trình Thiên làm, trên mặt bánh rắc đầy hành thái. Đây là tình yêu sâu sắc của anh vợ… Mặt mày Đổng Dịch cứng ngắt ăn bánh, rồi hung hăng uống cạn một ly sữa đậu nành, thử thăm dò nói, “Anh trai, tôi muốn cùng Tiểu Khoa đính…”
“No rồi.” Trình Thiên buông thìa, nhìn Lưu Khoa hỏi, “Em ăn no chưa?”
Lưu Khoa uống ngụm sữa đậu nành cuối cùng, lau miệng gật đầu.
“Ăn xong thì đi lên thay quần áo.” Trình Thiên cũng, nhìn về phía Đổng Dịch nói, “Cậu đi rửa bát.”
Đổng Dịch: “…”
Lưu Khoa vội vàng đứng dậy thu dọn bát đĩa, “Để em để em, để em làm cho.”
Trình Thiên nhìn Đổng Dịch cười lạnh.
Lông mày Đổng Dịch nhảy lên, nắm chặt bàn tay vươn ra của Lưu Khoa.
Lưu Khoa bị đẩy đi thay quần áo, Đổng Dịch rửa bát xong đi ra, thấy Trình Thiên ngồi trên ghế sô pha đọc báo, liền bước đến ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, nói lần nữa, “Anh trai, tôi muốn đính hôn với Tiểu Khoa trước.”
Động tác lật báo của Trình Thiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn hắn nói, “Tại sao?”
Đổng Dịch sắp xếp từ ngữ, sau đó kể lại chuyện Mạc Nhiên.
“Vậy là cậu muốn đính hôn trước với Tiểu Khoa không phải vì đơn thuần muốn ở cùng với nó, mà vì một người khác, một hoa đào của cậu?” Trình Thiên trầm mặc, “Vì làm hắn không tiếp tục quấy rầy người nhà của cậu?”
“Anh.” Đổng Dịch nhíu mày, “Tôi không đồng ý việc anh nghi ngờ tình cảm của tôi, tôi đề nghị đính hôn trước vì tôi hiểu được không thể chuẩn bị các giai đoạn kết hôn quá vội vàng, vả lại sau khi tuyên bố quan hệ của tôi và Tiểu Khoa với mọi người bên ngoài, loại phiền toái như Mạc Nhiên sẽ giảm bớt rất nhiều. Anh, tôi tôn trọng anh, cũng hy vọng anh có thể tôn trọng tôi.”
Đây là lần đầu tiên Đổng Dịch có thái độ nghiêm túc như vậy khi nói chuyện với Trình Thiên, Trình Thiên nghiêm túc nhìn hắn, vẻ mặt đột nhiên dịu xuống rất nhiều, buông tờ báo ra nói, “Vừa rồi tôi nói chuyện không thỏa đáng, thật có lỗi. Dựa theo lời cậu nói, thật ra Mạc Nhiên không có ý gì với cậu, hắn chỉ muốn lợi dụng bối cảnh của nhà cậu dọn đường cho ba hắn, đúng không?”
Đổng Dịch không ngờ Trình Thiên sẽ thẳng thắn xin lỗi, ngơ ngác một lúc rồi mới gật đầu trả lời, “Đúng vậy.”
“Vậy đừng cho hắn có cơ hội dọn đường cho ba hắn, trực tiếp hủy hết mọi con đường của hắn.” Trình Thiên rõ ràng lưu loát phân tích nói, “Ba hắn chỉ có khả năng trở về, không phải nhất định sẽ trở về, mà chức vị này không ai có thể nói trước được, người có thể được bổ sung rất nhiều, tìm người khác có năng lực hơn hắn là được.”
Đổng Dịch vẫn băn khoăn, “Nhưng nhà hắn có quan hệ với nhà họ Phùng, làm vậy có….”
“Quả nhiên cậu không thích hợp làm chính trị.” Trình Thiên hơi nghiêng người qua Đổng Dịch, tiếp tục phân tích nói, “Theo những gì cậu vừa nói, nhà họ Phùng có quan hệ với vợ của Mạc Phú, trước đó cũng không quen biết nhà họ Mạc, trong vòng luẩn quẩn này, lợi ích được mất là trên hết, vì một người không thân thiết lắm mà đắc tội với Đổng gia và Ông gia, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, kẻ ngu mới làm vậy. Cậu không giải quyết sạch sẽ chuyện này được sao? Mạc gia hắn biết dọn đường để trở về, cậu không biết tìm một người trên cơ để ngáng đường hắn hả?”
Đổng Dịch thuận theo suy nghĩ của Trình Thiên suy tư một chút, vẫn lắc đầu nói, “Ông nội tôi sẽ không đồng ý làm vậy, Mạc gia cũng không làm gì quá đáng, việc hủy đường lên chức của người khác không phù hợp nguyên tắc làm việc của nhà họ Đổng.”
“Vậy nguyên tắc làm việc của nhà họ Đổng là phải chờ người khác tính kế xong rồi mới được phản kích?” Thái độ Trình Thiên vừa mới dịu xuống một chút lại lạnh nhạt trở lại, cảm giác sâu sắc tam quan bất đồng không cách nào câu thông, ngồi thẳng lạnh lùng nhắc nhở, “Mạc Nhiên vừa mới biết chuyện cậu có bạn trai, trước mắt hắn sẽ kiềm chế lại, sau khi ba hắn chính thức trở về trong tay càng có nhiều nhân mạch, nếu hắn vẫn còn có ý gì với cậu, Tiểu Khoa có thể sẽ gặp chuyện không hay. Đổng Dịch, nếu vì hoa đào của cậu mà Tiểu Khoa lại bị hãm hại lần nữa, đính hôn? Kết hôn? Không, vĩnh viễn không có khả năng.”
Lời này hơi nặng, Đổng Dịch trầm mặc, “Chuyện như vậy sẽ không phát sinh lần thứ hai.”
“Phải không?” Trình Thiên lại cầm tờ báo lên, lật trang vừa đọc lúc nãy, vuốt thẳng tờ báo, “Đổng Dịch, đừng trách tôi chen vào, cậu không thể nào tưởng tượng được thương tổn mà một cuộc hôn nhân bất hạnh sẽ mang đến đâu, Tiểu Khoa xứng đáng có được thứ tốt nhất, nếu cậu không thể cho nó, tôi tình nguyện để nó đau nhất thời, cũng không nguyện ý để đau cả đời.”
Bàn tay Đổng Dịch nắm chặt thành nắm đấm.
“Có thể đính hôn trước.” Trình Thiên đột nhiên nói một câu.
Đổng Dịch sửng sốt nhìn qua.
“Hai điều kiện.” Trình Thiên nhìn thẳng hắn, giơ hai ngón tay, “Thứ nhất, Tiểu Khoa đồng ý; thứ hai, nhanh chóng giải quyết sạch sẽ Mạc Nhiên, điều kiện tiên quyết là không được làm tổn thương Tiểu Khoa.”
Lưu Khoa thay quần áo xong thì chuẩn bị quà tặng dựa theo phân lượng đã tặng nhà họ Đổng, sau đó tạm biệt Trình Thiên lên xe Đổng Dịch rời đi. Trình Thiên ôm Cục Ngốc đang muốn đuổi theo, giúp nó chỉnh lại cái nơ bị lệch, chậm rãi đóng cửa lại, “Lại một con chuột đen tối chạy đến, Mạc Nhiên sao…”
Trên đường đi Đổng Dịch hơi trầm mặc, Lưu Khoa cho là hắn còn buồn bực chuyện Trình Thiên không cho hắn gương mặt dễ nhìn, nghĩ nghĩ một chút rồi cầm điện thoại ra, hơi nghiêng người cầm điện thoại chụp hai người một tấm, lại cúi đầu dùng phầm mềm P chỉnh hai người thành nhân vật trong game, tay lái xe thành đóa hoa đỏ thẫm, sau đó đăng lên weibo.
Hoàn Kỳ Chu Dịch: Nếu có thể tập hợp đủ 520 câu khen ngợi bà Lưu, tôi sẽ phát sóng trực tiếp hướng bà Lưu thổ lộ! [ hình ảnh ]
Mềm Mại: Chiếm sô pha! Chu Chu năm mới vui vẻ, hôm qua đi gặp người lớn có thuận lợi không? Em cống hiến câu đầu tiên, bộ dáng bà Lưu lái xe thật ngầu [ trái tim ]
Tôi đại khái bị mù: A a a a, Chu Chu, anh đã ngưng phát trực tiếp mười ngày rồi, từ năm trước đến giờ, cầu trực tiếp cầu cầu cầu! Bà Lưu đẹp trai nhất! Lợi hại nhất! Tuy rằng nhìn không nhìn thấy mặt, nhưng bà Lưu nhất định xứng với Chu Chu!
…
Thiên Lương Vương Phá: Che ảnh chụp là không tốt! Em muốn thấy mặt, bà Lưu là hiền lành nhất! Cầu trực tiếp lộ mặt!
Fan não tàn của Hòa đại đại: Cái gì mà bà Lưu, rõ ràng là Đổng tiên sinh! Hừ, Đổng tiên sinh nhà chúng tôi là học bá đứng đầu! Hằng ngày thổ lộ Hòa đại đại, Hòa đại đại quả nhiên là thân cao chân dài hoàn mỹ!
Trái tim sỏi đá: Hòa đại đại vạn tuế! Hòa đại đại chúc mừng năm mới! Bà Hòa cũng năm mới vui vẻ!
…
David: A a a a, tôi mới đẹp trai nhất! Tiểu Khoa đẹp thứ hai! Đổng Dịch tránh ra tránh ra! Hoàn Thụy cũng tránh ra đi @#¥%
Tôi yêu trồng hoa: Lầu trên làm sao vậy, đây là đang đánh chữ nửa chừng bị người hành tinh bắt đi?
Xuyên hoa phất liễu: Chúc trăm năm hòa thuận.
Cổ đức nại: Bắt sống hiện trường chân chó, vì trực tiếp hiến một phần sức lực, bà Lưu là hào phóng nhất! Bà Lưu rất hào phóng với nhân viên!
Bình luận nhảy rất nhanh, chưa đến vài phút đã hơn năm mươi, Lưu Khoa dừng tay đang lướt bình luận, nhìn Đổng Dịch hỏi, “Bao lâu nữa mới đến nhà ông ngoại?”
Hôm nay Đổng Dịch lái xe rất đàng hoàng, không nhìn lung tung cũng không náo loạn, trả lời cậu, “Lần này ông bà ngoại trở về chủ yếu là gặp bạn bè, cho nên ở căn nhà cũ bên kia, đi về hướng tây đại khái nửa giờ, nếu em buồn ngủ thì ngủ một lúc đi.”
Lưu Khoa lên tiếng tỏ vẻ đã biết, lại mở đi động bắt đầu tập trung lướt bình luận.
Bảy mươi… Tám mươi… Một trăm hai… Một trăm tám… Hai trăm sáu… Bình luận vượt qua con số bốn trăm thì chậm lại, qua bốn trăm sáu lại nhanh chóng gia tăng, rất nhanh liền đến năm trăm hai, fan vẫn luôn canh chừng lập tức trở nên hào hứng.
Bong bóng nhỏ: Em đến chậm! Bà Lưu đẹp trai nhất! Chu Chu đáng yêu nhất! Cầu trực tiếp cầu trực tiếp!
Thiên Lương Vương Phá: Đến đến! Cầu trực tiếp! Cầu cầu cầu!
Tôi đại khái bị mù: Ngày tết không được nuốt lời, nếu không cả năm sẽ ăn mì tôm bị thiếu gói gia vị, mau phát trực tiếp oa oa oa!
Lưu Khoa nhịn không được bật cười, tắt bình luận phát bài mới.
Hoàn Kỳ Chu Dịch: Lập tức phát trực tiếp.
Đăng xong cậu đặt điện thoại xuống, nhìn xung quanh rồi hỏi Đổng Dịch, “Còn bao lâu mới đến?”
“Ngay phía trước, dừng xe rồi đi bộ một đoạn, nhà cũ trong một hẻm nhỏ.” Đổng Dịch bẻ tay lái, bắt đầu tìm vị trí dừng xe ven đường, Lưu Khoa vội thừa dịp này vụng trộm mở chương trình trực tiếp trên điện thoại.
Mềm Mại: Người thứ nhất [ vung hoa ]
Tôi đại khái bị mù: Không biết lần này có thể thấy mặt của Hòa đại đại không, thật khẩn trương!!
Thiên Lương Vương Phá: Tôi cũng vậy!!!
…
Fan não tàn của Hòa đại đại: Hòa đại đại em đến đây oa oa oa, em không cầu gì nhiều, chỉ muốn nghe giọng của Hòa đại đại một lần thôi.
Trái tim sỏi đá: Yên lặng + 1.
Bong bóng nhỏ: Tại sao màn hình lại tối đen! Tôi phản đối! Cầu hình ảnh!
Rốt cuộc tìm được một chỗ trống đậu xe, Đổng Dịch cởi dây an toàn trước rồi nghiêng người qua giúp Lưu Khoa, đột nhiên hắn giơ tay sờ trán cậu, nhíu mày nói, “Sao đổ mồ hôi nhiều vậy, nóng hả? Lưng không đổ mồ hôi, đừng để bị cảm.”
Lưu Khoa kiềm chế bản thân không nhìn di động đang hướng màn hình xuống dưới chân, lấy khăn quàng cổ từ ghế sau choàng cho hắn rồi nói, “Không nóng, chỉ hơi khẩn trương, xuống xe trước đi.”
Đổng Dịch vẫn cau mày, giữ chặt cậu sờ sờ sau gáy, xác định không có mồ hôi mới yên tâm một chút, giơ tay cởi khăn choàng ra nói, “Em choàng đi, đừng để bị cảm.”
Lưu Khoa vội mở cửa xuống xe, sau đó lấy một cái khăn choàng khác từ trong túi ở ghế sau tự mình choàng lên, nắm điện thoại trong tay, ngăn cản nói, “Không được cởi ra, em còn một cái, mỗi người một cái!”
Động tác của Đổng Dịch dừng lại, nhìn cậu rồi cầm khăn choàng lại, xuống xe vòng qua bên cạnh cậu, đột nhiên vươn tay ôm câu, hôn lên trán rồi nói, “Quần áo tình nhân, anh thích.”
Này, còn đang trực tiếp, rất mất thể diện!
Lưu Khoa vội né tránh khỏi lồng ngực của hắn, xoay người xách quà tặng nói, “Đã hơn mười giờ, đừng để ông bà ngoại đợi lâu, chúng ta đi nhanh lên.”
Đổng Dịch khẽ cười một tiếng, không tiếp tục đùa cậu nữa, bước lên giúp cậu xách quà tặng.
Khu bình luận trong kênh trực tiếp đã nổ tan tành không còn một mảnh.
Mềm Mại: Tình cảm của Chu Chu và Hòa đại đại thật tốt, hâm mộ quá, chúc phúc. [ hoa tươi ]
Thiên Lương Vương Phá: Ngày tết chủ động chạy đến ăn thức ăn chó, tôi đại khái có bệnh [ mỉm cười trong tuyệt vọng ]
Tôi đại khái bị mù: Đột nhiên hối hận dùng 3G xem trực tiếp, rõ ràng là tôi đến tìm thú vui, nhưng bây giờ tôi cảm thấy được chính mình mới là việc vui [khóc lớn ]
Fan não tàn của Hòa đại đại: A a a a a, Hòa đại đại thật dịu dàng! Săn sóc quá! Giọng nói thật hay! Tuy hình ảnh trực tiếp luôn là cửa xe cùng giày da thay phiên nhau, nhưng tôi đã thỏa mãn! Lỗ tai đã mang thai!
…
Trái tim sỏi đá: Chờ thổ lộ! Chu Chu không cần sợ!
Đổng Dịch giúp Lưu Khoa xách đồ quà tặng, tay kia muốn nắm tay cậu lại phát hiện cậu vẫn luôn cầm điện thoại, nghi hoặc hỏi, “Sao em cầm điện thoại mãi vậy, trên xe cũng vậy, em đang chờ điện thoại à? Là mấy người Hoàn Thụy sao?”
“Không phải.” Lưu Khoa cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, trong lòng lại hối hận đã chuẩn bị chuyện “kinh hỉ” này, bịa chuyện nói, “Là công ty mua bản quyền game lần trước đột nhiên liên hệ với em, tỏ ý muốn mua bản quyền một game khác, không gọi điện thoại chỉ liên hệ trên wechat.”
Đổng Dịch nhíu mày, “Ngay ngày tết liên hệ em mua bản quyền? Công ty nào mà không có quy tắc như vậy, đưa tên cho anh đi tra, có phải là lừa đảo không.”
“… Là công ty hợp tác đã lâu, không phải lừa đảo, lần này liên hệ chủ yếu là chúc tết, trao đổi chính thức đã hẹn sau tết.” Lưu Khoa vì năng lực nói dối của bản thân thăng cấp mà sốt ruột, thấy vừa lúc hai người đi đến hẻm nhỏ, xung quanh không có ai, bèn dừng bước, hít sâu một hơi lấy dũng khí, giữ chặt Đổng Dịch nói, “Em thích anh.”
Hoàn mỹ! Nhiệm vụ hoàn thành, có thể tắt trực tiếp rồi!
Bong bóng nhỏ: Tôi nghe thấy mùi qua loa cho xong.
Fan não tàn của Hòa đại đại: Oa oa oa, Hòa đại đại nhà ta đúng là tổng tài bá đạo!
Trái tim sỏi đá: Cầu đại đại nói nhiều hơn! Cầu cầu!
…
Tôi đại khái bị mù: Năng lực nói dối của Chu Chu thăng cấp thật nhanh ha ha ha, thật đáng yêu! Ừm, màu sắc viên gạch dưới đất không tồi.
Thiên Lương Vương Phá: Chẳng lẽ mọi người không phát hiện Chu Chu và Hòa đại đại mặc quần áo tình nhân sao! Tuy trên màn hình chỉ xuất hiện giầy da, ống quần và vạt áo khoác, nhưng nhìn máu sắc và kiều dáng kia! Rất giống!
…
Tôi yêu trồng hoa: Tay Hòa đại đại thật đẹp!
Đổng Dịch cũng dừng bước, quay đầu lại nhìn Lưu Khoa đang kéo quần áo của hắn hỏi, “Em vừa nói gì?”
“Không nghe thì thôi.” Lưu Khoa thu tay, pha trò nói, “Thời tiết hôm nay không tồi, ngày mai hẳn là cũng tốt như vậy.”
Đổng Dịch xoay người nghiêm túc nhìn cậu, hỏi lại lần nữa, “Vừa rồi em nói gì?”
Lưu Khoa lắc đầu, “Không có chuyện gì, chỉ hỏi anh mấy giờ rồi.” Vừa nói vừa dựa theo trí nhớ ấn lung tung lên màn hình điện thoại muốn tắt trực tiếp đi.
“Tiểu Khoa.” Đổng Dịch nhíu mày, “Anh không có không vui, nhưng hiện tại em trầm mặc làm anh không vui.”
Lưu Khoa nhìn vẻ mặt của hắn, che điện thoại. Làm sao bây giờ, làm sao đây, Đổng tiểu Dịch giống như muốn tức giận…
Đổng Dịch tiến lên một bước, đột nhiên cúi người đặt toàn bộ đồ đạc xuống đất, ôm mặt Lưu Khoa hôn xuống, biết cậu thẹn thùng nên chỉ hôn nhẹ rồi lui ra, vẻ mặt nghiêm túc không duy trì được sụp đổ, mỉm cười vuốt ve bờ môi cậu nói, “Hiện tại anh lại vui vẻ rồi, Tiểu Khoa, anh cũng thích em.”
Gương mặt Lưu Khoa hơi ửng hồng, cố không để lộ, vội cầm đi động đóng trực tiếp. Rõ ràng cậu chỉ muốn thu mấy câu chúc phúc để Đổng Dịch vui vẻ, sao lại biến thành trực tiếp hôn hôn, tuy rằng không có hình ảnh, nhưng đến heo cũng biết hai người đột nhiên yên tĩnh là đang làm cái gì, chuyện này, thật sự rất mất thể diện!
Dư quang Đổng Dịch liếc qua hình ảnh trên điện thoại trong tay Lưu Khoa, tươi cười cứng đờ, đoạt điện thoại trong tay cậu. Kênh trực tiếp vừa mới đóng, nhưng vẫn có thể xem bình luận.
Bong bóng nhỏ: Oa oa oa, thổ lộ rồi! Hôn hôn! Phản ứng của Hòa đại đại thật ngọt ngào! Tức giận ăn thức ăn chó!
Thiên Lương Vương Phá: Bát thức ăn chó ngày tết này tôi đã ăn sạch rồi! Mọi người tùy ý!
Mềm Mại: Chúc phúc chúc phúc! Gặp người lớn thuận lợi nha!
Tôi đại khái bị mù: Muốn đánh chết cái kẻ nói “Anh thích em” kia, hắn trả lời bạn trai “Nói đi, lần này em lại làm sai chuyện gì” [ Vẫy tay chào tạm biệt]
Fan não tàn của Hòa đại đại: A a a, tôi muốn nói thương yêu với Hòa đại đại! Vừa rồi trên kênh trực tiếp tôi thấy loáng thoáng mặt Chu Chu, so với năm rồi càng đẹp trai hơn! Nhan khống như tôi rất muốn phản chiến!
…
Trái tim sỏi đá: Thật muốn biết Hòa đại đại khi nhận ra Chu Chu thổ lộ vì mấy câu khen trên weibo thì sẽ có vẻ mặt gì 2333, khẳng định sẽ có một hồi “bạo lực gia đình.”
Đổng Dịch cười lạnh một tiếng, nhìn Lưu Khoa nói, “Chúc phúc weibo?”
Lưu Khoa cúi đầu, hơi lo sợ nhận lỗi, “Em muốn anh vui thôi mà…” Tuy rằng ý này có hơi ngu.
Đổng Dịch lại mở weibo nhìn nhìn, buông điện thoại xuống nghiêm túc nhìn cậu.
Lưu Khoa tội nghiệp nhìn lại, “Chuyện này, chúng ta đi gặp ông bà ngoại trước đi, hơi trễ rồi…”
“Anh cũng thích em.”
“Hả?”
Đổng Dịch ôm mặt cậu hôn xuống, rồi đột nhiên nở nụ cười, cầm đồ đạc lên nắm tay cậu vừa đi vừa nói, “Kinh hỉ của em anh thật thích, đi thôi, đi gặp ông bà ngoại.”
Ngay ngã rẽ trong hẻm đột nhiên có một đầu tóc hoa râm thò ra, một ông lão mập mạp trông vui vẻ như phật Di Lặc cầm điện thoại quơ quơ nói, “Ông ngoại ở đây nè, hai đứa nếu muốn thì cứ hôn một lúc đi, cơm trưa lát nữa mới xong.”
“Đúng đúng đúng.” Lại thêm một đầu tóc hoa râm thò ra, là một bà cụ vẻ mặt hiền lành mặc tạp dề, cầm kính lão trên tay, “Bà ngoại nấu cơm chậm lắm, hai đứa cứ từ từ.”
Lưu Khoa choáng váng.
Đổng Dịch bất đắc dĩ, “Ông bà ngoại, hai người như vậy Tiểu Khoa sẽ xấu hổ.”
Hai người liếc nhau, ăn ý thụt về, sau vài giây chuẩn bị hai người nắm tay nhau vẻ mặt nghiêm túc bước ra hướng bọn họ nói, “Đến rồi? Ăn sáng chưa? Cháu chính là Tiểu Khoa phải không? Ừ, tốt lắm, đúng là một đứa nhỏ tuấn tú, đến đến, ông bà ngoại lì xì cho cháu.”
Mặt Lưu Khoa hoàn toàn đỏ ửng, hoàn toàn không được an ủi chút nào, xấu hổ đến mức muốn chui xuống lỗ.
Đổng Dịch càng bất đắc dĩ.
Hai người lớn đã đi tới, bà ngoại buông ông ngoại ra, cầm bao lì xì nhét vào tay Lưu Khoa cười tủm tỉm nói, “Nhìn gần càng đẹp trai, cái này cho cháu mua kẹo ăn.”
Lưu Khoa nhận bao lì xì, không dám nhìn vào mắt hai người, nhỏ giọng nói, “Cám ơn bà ngoại.”
“Ngoan!” Bà ngoại càng vui vẻ hơn.
Ông ngoại ho một tiếng, cũng lì xì cho cậu, “Tiểu Khoa đúng không, mẹ Đổng Dịch có việc bận ở nước ngoài không trở về kịp, cháu đừng trách, ông sẽ nói với nó, năm sau nó có thời gian, cả nhà chúng ta rút thời gian họp mặt.”
“Cháu hiểu mà, trước đó Đổng Dịch đã giải thích với cháu rồi, cám ơn ông ngoại.” Lưu Khoa vẫn còn hơi lúng túng nói.
Tuy Đổng Dịch cảm thấy cậu đỏ mặt như vậy rất đáng yêu, nhưng hắn không đành lòng nhìn cậu khẩn trương như vậy, liền tiến lên che bớt cho cậu, hướng hai ông bà nói, “Sao ông bà ngoại lại ra đây, cậu con đâu?”
“Đang làm cá, nói muốn làm thịt cá kho tàu cho con ăn.” Bà ngoại đi trước một bước, vừa đi vừa nói, “Về nhà trước đi, đừng đứng đó, vào trong nhà cho ấm.” Nói xong kéo ông ngoại còn đang muốn nói tiếp bước đi, vừa đi vừa nhỏ giọng quở trách ông chuyện gì đó.
Đổng Dịch xách quà tặng dưới đất lên, giúp cậu che gương mặt đỏ hồng, thấp giọng nói, “Tính tình ông bà ngoại như trẻ con vậy, rất dễ ở chung, không cần xấu hổ.”
Lưu Khoa hít sâu đè nén xấu hổ trong lòng, gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Bốn người rẽ thêm lần nữa rồi đi đến trước cửa một ngôi nhà có sân rộng, đẩy cửa bước vào.
Một người đàn ông nho nhã đang rửa cá ở góc sân, nghe tiếng động ông nhìn qua cười nói, “Gặp được Tiểu Dịch và người yêu của nó không? Ba mẹ, hai người thật là, đột nhiên cầm di động thần thần bí bí chạy ra ngoài, cũng không nói một tiếng, trong nồi còn đang nấu…”
“A, nước!” Bà ngoại kinh hô một tiếng chạy vào phòng bếp, ông ngoại lo lắng bà sốt ruột không cẩn thận bị phỏng cũng vội đi theo.
Lưu Khoa từ phía sau Đổng Dịch đi ra, hướng người đàn ông kia cười lễ phép.
Người đàn ông nho nhã sửng sốt, ánh mắt thoáng hoảng hốt, sau một lúc mới bình tĩnh nhìn cậu vài lần, đột nhiên cúi đầu gỡ mắt kính xuống lau lau, híp mắt nhìn cậu nói, “Cháu là Tiểu Khoa phải không, cậu là cậu của Đổng Dịch, Ông Hoài Tín, chào cháu.”
________________________
Hai ông bà này đang xem trực tiếp rồi chạy ra hóng, buồn cười ghê
*Bánh trứng gà, dùng nhiều loại nguyên liệu khác nhau, dinh dưỡng phong phú, là thức ăn sáng rất tốt, không bị nóng.
Edit: Only_U
Lưu Khoa vốn cho là tết này không còn việc gì bận rộn nữa, mấy ngày tết còn lại cậu muốn cùng anh trai nấu cơm, chơi game, đọc sách, hoặc có thể phát trực tiếp cho fan xem cách dạy chó con bắt tay, nhưng sáng hôm sau Đổng Dịch lại xuất hiện đón người lần nữa.
“Đã gặp ông bà nội rồi, vậy giờ chúng ta cũng nên đi gặp ông bà ngoại thôi.” Đổng Dịch cố ý mặt quần áo tương tự của Lưu Khoa hôm qua, ngụy trang là trang phục tình nhân, mặt than nói.
Trình Thiên kéo Lưu Khoa vẫn còn mặc áo ngủ ra sau, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Đổng Dịch: “…”
Ba phút sau, Lưu Khoa đã thay quần áo chỉnh tề cẩn thận mở cửa, hướng hắn ngoắc ngoắc, “Vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Tâm lý lạnh lẽo của Đổng Dịch ấm lên một chút, tiến lên muốn một nụ hôn an ủi.
“Ẳng!” Cục Ngốc đeo một cái nơ màu hồng từ sau cửa chạy đến, hướng hắn vui vẻ kêu một tiếng, sau đó xoay người vểnh mông lên.
Lưu Khoa vội ôm nó vào lòng, liếc nhìn mặt mày trở nên đen thui của Đổng Dịch, giải thích nói, “Lần đầu tiên nó tiểu lên giày anh, anh không mắng nó mà còn mua thức ăn cho nó, nên đại khái nó hiểu lầm anh thích như vậy… Em đã dạy nó rồi, thật ra nó chỉ vểnh mông đùa thôi, không đi tiểu thật đâu.”
Cục Ngốc đã mập thêm một vòng từ trong lòng cậu thò đầu ra, nhìn Đổng Dịch lắc lắc đuôi và lỗ tai, mắt đen lúng liếng tràn đầy thân thiện và vui vẻ.
Xem ra trong lòng người yêu, chó con lông xù đáng giá hơn… Thôi, làm chủ gia đình phải rộng lượng. Đổng Dịch lấy một cây gậy mài răng mở bao bì ra nhét vào miệng Cục Ngốc, rồi lấy một cây kẹo mơ đưa đến miệng Lưu Khoa.
Mặt thối như vậy đút kẹo cũng thật tương phản a… Lưu Khoa ngậm kẹo vào miệng, giương mắt liếc hắn một cái, đột nhiên duỗi đầu lưỡi liếm ngón tay của hắn, sau đó nhanh chóng xoay người, ôm Cục Ngốc hướng phòng bếp nói, “Anh, em muốn ăn bánh trứng!”
“Gần xong rồi.” Chán ghét mùi khói dầu – Trình Thiên – vui vẻ trả lời.
Ngón tay Đổng Dịch giật giật, nhỏ giọng ho một tiếng, giả vờ bình tĩnh bước vào, dừng một chút rồi cũng bắt chước Lưu Khoa gọi lớn, “Anh trai, tôi cũng muốn ăn.” Hy vọng làm vậy có thể rút ngắn khoảng cách của hắn và anh vợ.
Loảng xoảng!
Tiếng va chạm kịch liệt của nồi niêu xoong chảo truyền đến, cửa phòng bếp bật mở, Trình Thiên cầm cái sạn bước ra, vẻ mặt không tốt liếc nhìn hắn, rồi nhìn sang Cục Ngốc đang nằm trong ngực Lưu Khoa nói, “Cục Ngốc, cắn hắn.”
Cục Ngốc hưng phấn lắc đuôi, “Ẳng ẳng ẳng!”
Da mặt Đổng Dịch giật giật, quanh co cứu nguy, “Mấy năm nay ông bà ngoại của tôi vẫn luôn ở phía nam dưỡng thân thể, năm nay trở về là quyết định đột xuất, tôi cũng mới biết vào tối qua, chỉ là ăn một bữa cơm trưa thôi, ăn xong tôi liền đưa Tiểu Khoa về, sẽ không trì hoãn lâu.”
Trình Thiên hừ lạnh, xoay người trở về phòng bếp.
Lưu Khoa cố gắng an ủi Đổng Dịch, “Muốn ăn bánh trứng thì lát nữa em làm cho anh ăn, anh trai em không cố ý làm khó anh đâu, thật ra, thật ra bánh trong chảo sắp khét, anh ấy vội vào trở mặt bánh…”
Không, anh ta cố ý. Đổng Dịch yên lặng phản bác trong lòng, ngoài mặt lại đồng ý gật gật đầu, ngồi xuống cạnh Lưu Khoa.
Cuối cùng Đổng Dịch vẫn được ăn bánh trứng, do Trình Thiên làm, trên mặt bánh rắc đầy hành thái. Đây là tình yêu sâu sắc của anh vợ… Mặt mày Đổng Dịch cứng ngắt ăn bánh, rồi hung hăng uống cạn một ly sữa đậu nành, thử thăm dò nói, “Anh trai, tôi muốn cùng Tiểu Khoa đính…”
“No rồi.” Trình Thiên buông thìa, nhìn Lưu Khoa hỏi, “Em ăn no chưa?”
Lưu Khoa uống ngụm sữa đậu nành cuối cùng, lau miệng gật đầu.
“Ăn xong thì đi lên thay quần áo.” Trình Thiên cũng, nhìn về phía Đổng Dịch nói, “Cậu đi rửa bát.”
Đổng Dịch: “…”
Lưu Khoa vội vàng đứng dậy thu dọn bát đĩa, “Để em để em, để em làm cho.”
Trình Thiên nhìn Đổng Dịch cười lạnh.
Lông mày Đổng Dịch nhảy lên, nắm chặt bàn tay vươn ra của Lưu Khoa.
Lưu Khoa bị đẩy đi thay quần áo, Đổng Dịch rửa bát xong đi ra, thấy Trình Thiên ngồi trên ghế sô pha đọc báo, liền bước đến ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, nói lần nữa, “Anh trai, tôi muốn đính hôn với Tiểu Khoa trước.”
Động tác lật báo của Trình Thiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn hắn nói, “Tại sao?”
Đổng Dịch sắp xếp từ ngữ, sau đó kể lại chuyện Mạc Nhiên.
“Vậy là cậu muốn đính hôn trước với Tiểu Khoa không phải vì đơn thuần muốn ở cùng với nó, mà vì một người khác, một hoa đào của cậu?” Trình Thiên trầm mặc, “Vì làm hắn không tiếp tục quấy rầy người nhà của cậu?”
“Anh.” Đổng Dịch nhíu mày, “Tôi không đồng ý việc anh nghi ngờ tình cảm của tôi, tôi đề nghị đính hôn trước vì tôi hiểu được không thể chuẩn bị các giai đoạn kết hôn quá vội vàng, vả lại sau khi tuyên bố quan hệ của tôi và Tiểu Khoa với mọi người bên ngoài, loại phiền toái như Mạc Nhiên sẽ giảm bớt rất nhiều. Anh, tôi tôn trọng anh, cũng hy vọng anh có thể tôn trọng tôi.”
Đây là lần đầu tiên Đổng Dịch có thái độ nghiêm túc như vậy khi nói chuyện với Trình Thiên, Trình Thiên nghiêm túc nhìn hắn, vẻ mặt đột nhiên dịu xuống rất nhiều, buông tờ báo ra nói, “Vừa rồi tôi nói chuyện không thỏa đáng, thật có lỗi. Dựa theo lời cậu nói, thật ra Mạc Nhiên không có ý gì với cậu, hắn chỉ muốn lợi dụng bối cảnh của nhà cậu dọn đường cho ba hắn, đúng không?”
Đổng Dịch không ngờ Trình Thiên sẽ thẳng thắn xin lỗi, ngơ ngác một lúc rồi mới gật đầu trả lời, “Đúng vậy.”
“Vậy đừng cho hắn có cơ hội dọn đường cho ba hắn, trực tiếp hủy hết mọi con đường của hắn.” Trình Thiên rõ ràng lưu loát phân tích nói, “Ba hắn chỉ có khả năng trở về, không phải nhất định sẽ trở về, mà chức vị này không ai có thể nói trước được, người có thể được bổ sung rất nhiều, tìm người khác có năng lực hơn hắn là được.”
Đổng Dịch vẫn băn khoăn, “Nhưng nhà hắn có quan hệ với nhà họ Phùng, làm vậy có….”
“Quả nhiên cậu không thích hợp làm chính trị.” Trình Thiên hơi nghiêng người qua Đổng Dịch, tiếp tục phân tích nói, “Theo những gì cậu vừa nói, nhà họ Phùng có quan hệ với vợ của Mạc Phú, trước đó cũng không quen biết nhà họ Mạc, trong vòng luẩn quẩn này, lợi ích được mất là trên hết, vì một người không thân thiết lắm mà đắc tội với Đổng gia và Ông gia, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, kẻ ngu mới làm vậy. Cậu không giải quyết sạch sẽ chuyện này được sao? Mạc gia hắn biết dọn đường để trở về, cậu không biết tìm một người trên cơ để ngáng đường hắn hả?”
Đổng Dịch thuận theo suy nghĩ của Trình Thiên suy tư một chút, vẫn lắc đầu nói, “Ông nội tôi sẽ không đồng ý làm vậy, Mạc gia cũng không làm gì quá đáng, việc hủy đường lên chức của người khác không phù hợp nguyên tắc làm việc của nhà họ Đổng.”
“Vậy nguyên tắc làm việc của nhà họ Đổng là phải chờ người khác tính kế xong rồi mới được phản kích?” Thái độ Trình Thiên vừa mới dịu xuống một chút lại lạnh nhạt trở lại, cảm giác sâu sắc tam quan bất đồng không cách nào câu thông, ngồi thẳng lạnh lùng nhắc nhở, “Mạc Nhiên vừa mới biết chuyện cậu có bạn trai, trước mắt hắn sẽ kiềm chế lại, sau khi ba hắn chính thức trở về trong tay càng có nhiều nhân mạch, nếu hắn vẫn còn có ý gì với cậu, Tiểu Khoa có thể sẽ gặp chuyện không hay. Đổng Dịch, nếu vì hoa đào của cậu mà Tiểu Khoa lại bị hãm hại lần nữa, đính hôn? Kết hôn? Không, vĩnh viễn không có khả năng.”
Lời này hơi nặng, Đổng Dịch trầm mặc, “Chuyện như vậy sẽ không phát sinh lần thứ hai.”
“Phải không?” Trình Thiên lại cầm tờ báo lên, lật trang vừa đọc lúc nãy, vuốt thẳng tờ báo, “Đổng Dịch, đừng trách tôi chen vào, cậu không thể nào tưởng tượng được thương tổn mà một cuộc hôn nhân bất hạnh sẽ mang đến đâu, Tiểu Khoa xứng đáng có được thứ tốt nhất, nếu cậu không thể cho nó, tôi tình nguyện để nó đau nhất thời, cũng không nguyện ý để đau cả đời.”
Bàn tay Đổng Dịch nắm chặt thành nắm đấm.
“Có thể đính hôn trước.” Trình Thiên đột nhiên nói một câu.
Đổng Dịch sửng sốt nhìn qua.
“Hai điều kiện.” Trình Thiên nhìn thẳng hắn, giơ hai ngón tay, “Thứ nhất, Tiểu Khoa đồng ý; thứ hai, nhanh chóng giải quyết sạch sẽ Mạc Nhiên, điều kiện tiên quyết là không được làm tổn thương Tiểu Khoa.”
Lưu Khoa thay quần áo xong thì chuẩn bị quà tặng dựa theo phân lượng đã tặng nhà họ Đổng, sau đó tạm biệt Trình Thiên lên xe Đổng Dịch rời đi. Trình Thiên ôm Cục Ngốc đang muốn đuổi theo, giúp nó chỉnh lại cái nơ bị lệch, chậm rãi đóng cửa lại, “Lại một con chuột đen tối chạy đến, Mạc Nhiên sao…”
Trên đường đi Đổng Dịch hơi trầm mặc, Lưu Khoa cho là hắn còn buồn bực chuyện Trình Thiên không cho hắn gương mặt dễ nhìn, nghĩ nghĩ một chút rồi cầm điện thoại ra, hơi nghiêng người cầm điện thoại chụp hai người một tấm, lại cúi đầu dùng phầm mềm P chỉnh hai người thành nhân vật trong game, tay lái xe thành đóa hoa đỏ thẫm, sau đó đăng lên weibo.
Hoàn Kỳ Chu Dịch: Nếu có thể tập hợp đủ 520 câu khen ngợi bà Lưu, tôi sẽ phát sóng trực tiếp hướng bà Lưu thổ lộ! [ hình ảnh ]
Mềm Mại: Chiếm sô pha! Chu Chu năm mới vui vẻ, hôm qua đi gặp người lớn có thuận lợi không? Em cống hiến câu đầu tiên, bộ dáng bà Lưu lái xe thật ngầu [ trái tim ]
Tôi đại khái bị mù: A a a a, Chu Chu, anh đã ngưng phát trực tiếp mười ngày rồi, từ năm trước đến giờ, cầu trực tiếp cầu cầu cầu! Bà Lưu đẹp trai nhất! Lợi hại nhất! Tuy rằng nhìn không nhìn thấy mặt, nhưng bà Lưu nhất định xứng với Chu Chu!
…
Thiên Lương Vương Phá: Che ảnh chụp là không tốt! Em muốn thấy mặt, bà Lưu là hiền lành nhất! Cầu trực tiếp lộ mặt!
Fan não tàn của Hòa đại đại: Cái gì mà bà Lưu, rõ ràng là Đổng tiên sinh! Hừ, Đổng tiên sinh nhà chúng tôi là học bá đứng đầu! Hằng ngày thổ lộ Hòa đại đại, Hòa đại đại quả nhiên là thân cao chân dài hoàn mỹ!
Trái tim sỏi đá: Hòa đại đại vạn tuế! Hòa đại đại chúc mừng năm mới! Bà Hòa cũng năm mới vui vẻ!
…
David: A a a a, tôi mới đẹp trai nhất! Tiểu Khoa đẹp thứ hai! Đổng Dịch tránh ra tránh ra! Hoàn Thụy cũng tránh ra đi @#¥%
Tôi yêu trồng hoa: Lầu trên làm sao vậy, đây là đang đánh chữ nửa chừng bị người hành tinh bắt đi?
Xuyên hoa phất liễu: Chúc trăm năm hòa thuận.
Cổ đức nại: Bắt sống hiện trường chân chó, vì trực tiếp hiến một phần sức lực, bà Lưu là hào phóng nhất! Bà Lưu rất hào phóng với nhân viên!
Bình luận nhảy rất nhanh, chưa đến vài phút đã hơn năm mươi, Lưu Khoa dừng tay đang lướt bình luận, nhìn Đổng Dịch hỏi, “Bao lâu nữa mới đến nhà ông ngoại?”
Hôm nay Đổng Dịch lái xe rất đàng hoàng, không nhìn lung tung cũng không náo loạn, trả lời cậu, “Lần này ông bà ngoại trở về chủ yếu là gặp bạn bè, cho nên ở căn nhà cũ bên kia, đi về hướng tây đại khái nửa giờ, nếu em buồn ngủ thì ngủ một lúc đi.”
Lưu Khoa lên tiếng tỏ vẻ đã biết, lại mở đi động bắt đầu tập trung lướt bình luận.
Bảy mươi… Tám mươi… Một trăm hai… Một trăm tám… Hai trăm sáu… Bình luận vượt qua con số bốn trăm thì chậm lại, qua bốn trăm sáu lại nhanh chóng gia tăng, rất nhanh liền đến năm trăm hai, fan vẫn luôn canh chừng lập tức trở nên hào hứng.
Bong bóng nhỏ: Em đến chậm! Bà Lưu đẹp trai nhất! Chu Chu đáng yêu nhất! Cầu trực tiếp cầu trực tiếp!
Thiên Lương Vương Phá: Đến đến! Cầu trực tiếp! Cầu cầu cầu!
Tôi đại khái bị mù: Ngày tết không được nuốt lời, nếu không cả năm sẽ ăn mì tôm bị thiếu gói gia vị, mau phát trực tiếp oa oa oa!
Lưu Khoa nhịn không được bật cười, tắt bình luận phát bài mới.
Hoàn Kỳ Chu Dịch: Lập tức phát trực tiếp.
Đăng xong cậu đặt điện thoại xuống, nhìn xung quanh rồi hỏi Đổng Dịch, “Còn bao lâu mới đến?”
“Ngay phía trước, dừng xe rồi đi bộ một đoạn, nhà cũ trong một hẻm nhỏ.” Đổng Dịch bẻ tay lái, bắt đầu tìm vị trí dừng xe ven đường, Lưu Khoa vội thừa dịp này vụng trộm mở chương trình trực tiếp trên điện thoại.
Mềm Mại: Người thứ nhất [ vung hoa ]
Tôi đại khái bị mù: Không biết lần này có thể thấy mặt của Hòa đại đại không, thật khẩn trương!!
Thiên Lương Vương Phá: Tôi cũng vậy!!!
…
Fan não tàn của Hòa đại đại: Hòa đại đại em đến đây oa oa oa, em không cầu gì nhiều, chỉ muốn nghe giọng của Hòa đại đại một lần thôi.
Trái tim sỏi đá: Yên lặng + 1.
Bong bóng nhỏ: Tại sao màn hình lại tối đen! Tôi phản đối! Cầu hình ảnh!
Rốt cuộc tìm được một chỗ trống đậu xe, Đổng Dịch cởi dây an toàn trước rồi nghiêng người qua giúp Lưu Khoa, đột nhiên hắn giơ tay sờ trán cậu, nhíu mày nói, “Sao đổ mồ hôi nhiều vậy, nóng hả? Lưng không đổ mồ hôi, đừng để bị cảm.”
Lưu Khoa kiềm chế bản thân không nhìn di động đang hướng màn hình xuống dưới chân, lấy khăn quàng cổ từ ghế sau choàng cho hắn rồi nói, “Không nóng, chỉ hơi khẩn trương, xuống xe trước đi.”
Đổng Dịch vẫn cau mày, giữ chặt cậu sờ sờ sau gáy, xác định không có mồ hôi mới yên tâm một chút, giơ tay cởi khăn choàng ra nói, “Em choàng đi, đừng để bị cảm.”
Lưu Khoa vội mở cửa xuống xe, sau đó lấy một cái khăn choàng khác từ trong túi ở ghế sau tự mình choàng lên, nắm điện thoại trong tay, ngăn cản nói, “Không được cởi ra, em còn một cái, mỗi người một cái!”
Động tác của Đổng Dịch dừng lại, nhìn cậu rồi cầm khăn choàng lại, xuống xe vòng qua bên cạnh cậu, đột nhiên vươn tay ôm câu, hôn lên trán rồi nói, “Quần áo tình nhân, anh thích.”
Này, còn đang trực tiếp, rất mất thể diện!
Lưu Khoa vội né tránh khỏi lồng ngực của hắn, xoay người xách quà tặng nói, “Đã hơn mười giờ, đừng để ông bà ngoại đợi lâu, chúng ta đi nhanh lên.”
Đổng Dịch khẽ cười một tiếng, không tiếp tục đùa cậu nữa, bước lên giúp cậu xách quà tặng.
Khu bình luận trong kênh trực tiếp đã nổ tan tành không còn một mảnh.
Mềm Mại: Tình cảm của Chu Chu và Hòa đại đại thật tốt, hâm mộ quá, chúc phúc. [ hoa tươi ]
Thiên Lương Vương Phá: Ngày tết chủ động chạy đến ăn thức ăn chó, tôi đại khái có bệnh [ mỉm cười trong tuyệt vọng ]
Tôi đại khái bị mù: Đột nhiên hối hận dùng 3G xem trực tiếp, rõ ràng là tôi đến tìm thú vui, nhưng bây giờ tôi cảm thấy được chính mình mới là việc vui [khóc lớn ]
Fan não tàn của Hòa đại đại: A a a a a, Hòa đại đại thật dịu dàng! Săn sóc quá! Giọng nói thật hay! Tuy hình ảnh trực tiếp luôn là cửa xe cùng giày da thay phiên nhau, nhưng tôi đã thỏa mãn! Lỗ tai đã mang thai!
…
Trái tim sỏi đá: Chờ thổ lộ! Chu Chu không cần sợ!
Đổng Dịch giúp Lưu Khoa xách đồ quà tặng, tay kia muốn nắm tay cậu lại phát hiện cậu vẫn luôn cầm điện thoại, nghi hoặc hỏi, “Sao em cầm điện thoại mãi vậy, trên xe cũng vậy, em đang chờ điện thoại à? Là mấy người Hoàn Thụy sao?”
“Không phải.” Lưu Khoa cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, trong lòng lại hối hận đã chuẩn bị chuyện “kinh hỉ” này, bịa chuyện nói, “Là công ty mua bản quyền game lần trước đột nhiên liên hệ với em, tỏ ý muốn mua bản quyền một game khác, không gọi điện thoại chỉ liên hệ trên wechat.”
Đổng Dịch nhíu mày, “Ngay ngày tết liên hệ em mua bản quyền? Công ty nào mà không có quy tắc như vậy, đưa tên cho anh đi tra, có phải là lừa đảo không.”
“… Là công ty hợp tác đã lâu, không phải lừa đảo, lần này liên hệ chủ yếu là chúc tết, trao đổi chính thức đã hẹn sau tết.” Lưu Khoa vì năng lực nói dối của bản thân thăng cấp mà sốt ruột, thấy vừa lúc hai người đi đến hẻm nhỏ, xung quanh không có ai, bèn dừng bước, hít sâu một hơi lấy dũng khí, giữ chặt Đổng Dịch nói, “Em thích anh.”
Hoàn mỹ! Nhiệm vụ hoàn thành, có thể tắt trực tiếp rồi!
Bong bóng nhỏ: Tôi nghe thấy mùi qua loa cho xong.
Fan não tàn của Hòa đại đại: Oa oa oa, Hòa đại đại nhà ta đúng là tổng tài bá đạo!
Trái tim sỏi đá: Cầu đại đại nói nhiều hơn! Cầu cầu!
…
Tôi đại khái bị mù: Năng lực nói dối của Chu Chu thăng cấp thật nhanh ha ha ha, thật đáng yêu! Ừm, màu sắc viên gạch dưới đất không tồi.
Thiên Lương Vương Phá: Chẳng lẽ mọi người không phát hiện Chu Chu và Hòa đại đại mặc quần áo tình nhân sao! Tuy trên màn hình chỉ xuất hiện giầy da, ống quần và vạt áo khoác, nhưng nhìn máu sắc và kiều dáng kia! Rất giống!
…
Tôi yêu trồng hoa: Tay Hòa đại đại thật đẹp!
Đổng Dịch cũng dừng bước, quay đầu lại nhìn Lưu Khoa đang kéo quần áo của hắn hỏi, “Em vừa nói gì?”
“Không nghe thì thôi.” Lưu Khoa thu tay, pha trò nói, “Thời tiết hôm nay không tồi, ngày mai hẳn là cũng tốt như vậy.”
Đổng Dịch xoay người nghiêm túc nhìn cậu, hỏi lại lần nữa, “Vừa rồi em nói gì?”
Lưu Khoa lắc đầu, “Không có chuyện gì, chỉ hỏi anh mấy giờ rồi.” Vừa nói vừa dựa theo trí nhớ ấn lung tung lên màn hình điện thoại muốn tắt trực tiếp đi.
“Tiểu Khoa.” Đổng Dịch nhíu mày, “Anh không có không vui, nhưng hiện tại em trầm mặc làm anh không vui.”
Lưu Khoa nhìn vẻ mặt của hắn, che điện thoại. Làm sao bây giờ, làm sao đây, Đổng tiểu Dịch giống như muốn tức giận…
Đổng Dịch tiến lên một bước, đột nhiên cúi người đặt toàn bộ đồ đạc xuống đất, ôm mặt Lưu Khoa hôn xuống, biết cậu thẹn thùng nên chỉ hôn nhẹ rồi lui ra, vẻ mặt nghiêm túc không duy trì được sụp đổ, mỉm cười vuốt ve bờ môi cậu nói, “Hiện tại anh lại vui vẻ rồi, Tiểu Khoa, anh cũng thích em.”
Gương mặt Lưu Khoa hơi ửng hồng, cố không để lộ, vội cầm đi động đóng trực tiếp. Rõ ràng cậu chỉ muốn thu mấy câu chúc phúc để Đổng Dịch vui vẻ, sao lại biến thành trực tiếp hôn hôn, tuy rằng không có hình ảnh, nhưng đến heo cũng biết hai người đột nhiên yên tĩnh là đang làm cái gì, chuyện này, thật sự rất mất thể diện!
Dư quang Đổng Dịch liếc qua hình ảnh trên điện thoại trong tay Lưu Khoa, tươi cười cứng đờ, đoạt điện thoại trong tay cậu. Kênh trực tiếp vừa mới đóng, nhưng vẫn có thể xem bình luận.
Bong bóng nhỏ: Oa oa oa, thổ lộ rồi! Hôn hôn! Phản ứng của Hòa đại đại thật ngọt ngào! Tức giận ăn thức ăn chó!
Thiên Lương Vương Phá: Bát thức ăn chó ngày tết này tôi đã ăn sạch rồi! Mọi người tùy ý!
Mềm Mại: Chúc phúc chúc phúc! Gặp người lớn thuận lợi nha!
Tôi đại khái bị mù: Muốn đánh chết cái kẻ nói “Anh thích em” kia, hắn trả lời bạn trai “Nói đi, lần này em lại làm sai chuyện gì” [ Vẫy tay chào tạm biệt]
Fan não tàn của Hòa đại đại: A a a, tôi muốn nói thương yêu với Hòa đại đại! Vừa rồi trên kênh trực tiếp tôi thấy loáng thoáng mặt Chu Chu, so với năm rồi càng đẹp trai hơn! Nhan khống như tôi rất muốn phản chiến!
…
Trái tim sỏi đá: Thật muốn biết Hòa đại đại khi nhận ra Chu Chu thổ lộ vì mấy câu khen trên weibo thì sẽ có vẻ mặt gì 2333, khẳng định sẽ có một hồi “bạo lực gia đình.”
Đổng Dịch cười lạnh một tiếng, nhìn Lưu Khoa nói, “Chúc phúc weibo?”
Lưu Khoa cúi đầu, hơi lo sợ nhận lỗi, “Em muốn anh vui thôi mà…” Tuy rằng ý này có hơi ngu.
Đổng Dịch lại mở weibo nhìn nhìn, buông điện thoại xuống nghiêm túc nhìn cậu.
Lưu Khoa tội nghiệp nhìn lại, “Chuyện này, chúng ta đi gặp ông bà ngoại trước đi, hơi trễ rồi…”
“Anh cũng thích em.”
“Hả?”
Đổng Dịch ôm mặt cậu hôn xuống, rồi đột nhiên nở nụ cười, cầm đồ đạc lên nắm tay cậu vừa đi vừa nói, “Kinh hỉ của em anh thật thích, đi thôi, đi gặp ông bà ngoại.”
Ngay ngã rẽ trong hẻm đột nhiên có một đầu tóc hoa râm thò ra, một ông lão mập mạp trông vui vẻ như phật Di Lặc cầm điện thoại quơ quơ nói, “Ông ngoại ở đây nè, hai đứa nếu muốn thì cứ hôn một lúc đi, cơm trưa lát nữa mới xong.”
“Đúng đúng đúng.” Lại thêm một đầu tóc hoa râm thò ra, là một bà cụ vẻ mặt hiền lành mặc tạp dề, cầm kính lão trên tay, “Bà ngoại nấu cơm chậm lắm, hai đứa cứ từ từ.”
Lưu Khoa choáng váng.
Đổng Dịch bất đắc dĩ, “Ông bà ngoại, hai người như vậy Tiểu Khoa sẽ xấu hổ.”
Hai người liếc nhau, ăn ý thụt về, sau vài giây chuẩn bị hai người nắm tay nhau vẻ mặt nghiêm túc bước ra hướng bọn họ nói, “Đến rồi? Ăn sáng chưa? Cháu chính là Tiểu Khoa phải không? Ừ, tốt lắm, đúng là một đứa nhỏ tuấn tú, đến đến, ông bà ngoại lì xì cho cháu.”
Mặt Lưu Khoa hoàn toàn đỏ ửng, hoàn toàn không được an ủi chút nào, xấu hổ đến mức muốn chui xuống lỗ.
Đổng Dịch càng bất đắc dĩ.
Hai người lớn đã đi tới, bà ngoại buông ông ngoại ra, cầm bao lì xì nhét vào tay Lưu Khoa cười tủm tỉm nói, “Nhìn gần càng đẹp trai, cái này cho cháu mua kẹo ăn.”
Lưu Khoa nhận bao lì xì, không dám nhìn vào mắt hai người, nhỏ giọng nói, “Cám ơn bà ngoại.”
“Ngoan!” Bà ngoại càng vui vẻ hơn.
Ông ngoại ho một tiếng, cũng lì xì cho cậu, “Tiểu Khoa đúng không, mẹ Đổng Dịch có việc bận ở nước ngoài không trở về kịp, cháu đừng trách, ông sẽ nói với nó, năm sau nó có thời gian, cả nhà chúng ta rút thời gian họp mặt.”
“Cháu hiểu mà, trước đó Đổng Dịch đã giải thích với cháu rồi, cám ơn ông ngoại.” Lưu Khoa vẫn còn hơi lúng túng nói.
Tuy Đổng Dịch cảm thấy cậu đỏ mặt như vậy rất đáng yêu, nhưng hắn không đành lòng nhìn cậu khẩn trương như vậy, liền tiến lên che bớt cho cậu, hướng hai ông bà nói, “Sao ông bà ngoại lại ra đây, cậu con đâu?”
“Đang làm cá, nói muốn làm thịt cá kho tàu cho con ăn.” Bà ngoại đi trước một bước, vừa đi vừa nói, “Về nhà trước đi, đừng đứng đó, vào trong nhà cho ấm.” Nói xong kéo ông ngoại còn đang muốn nói tiếp bước đi, vừa đi vừa nhỏ giọng quở trách ông chuyện gì đó.
Đổng Dịch xách quà tặng dưới đất lên, giúp cậu che gương mặt đỏ hồng, thấp giọng nói, “Tính tình ông bà ngoại như trẻ con vậy, rất dễ ở chung, không cần xấu hổ.”
Lưu Khoa hít sâu đè nén xấu hổ trong lòng, gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Bốn người rẽ thêm lần nữa rồi đi đến trước cửa một ngôi nhà có sân rộng, đẩy cửa bước vào.
Một người đàn ông nho nhã đang rửa cá ở góc sân, nghe tiếng động ông nhìn qua cười nói, “Gặp được Tiểu Dịch và người yêu của nó không? Ba mẹ, hai người thật là, đột nhiên cầm di động thần thần bí bí chạy ra ngoài, cũng không nói một tiếng, trong nồi còn đang nấu…”
“A, nước!” Bà ngoại kinh hô một tiếng chạy vào phòng bếp, ông ngoại lo lắng bà sốt ruột không cẩn thận bị phỏng cũng vội đi theo.
Lưu Khoa từ phía sau Đổng Dịch đi ra, hướng người đàn ông kia cười lễ phép.
Người đàn ông nho nhã sửng sốt, ánh mắt thoáng hoảng hốt, sau một lúc mới bình tĩnh nhìn cậu vài lần, đột nhiên cúi đầu gỡ mắt kính xuống lau lau, híp mắt nhìn cậu nói, “Cháu là Tiểu Khoa phải không, cậu là cậu của Đổng Dịch, Ông Hoài Tín, chào cháu.”
________________________
Hai ông bà này đang xem trực tiếp rồi chạy ra hóng, buồn cười ghê
*Bánh trứng gà, dùng nhiều loại nguyên liệu khác nhau, dinh dưỡng phong phú, là thức ăn sáng rất tốt, không bị nóng.
Tác giả :
Bất Hội Hạ Kỳ