Tình Đầu Có Độc
Chương 31: Dấu vết
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Only_U
Đã từng là một vũ khí dạy bù sắc bén, trải qua mười năm Đổng Dịch đã thăng cấp thành chướng ngại lớn nhất trong việc học tập của Lưu Khoa! Cậu sờ lên đôi môi hơi tê, vuốt lại mái tóc bị đối phương vò loạn, cúi người ôm Cục Ngốc đang ngủ bên chân, đặt lên đôi giày của Đổng Dịch.
Đổng Dịch cúi đầu, đối diện với con mắt mờ sương vì buồn ngủ của Cục Ngốc. “Ẳng?” Cục Ngốc nghiêng đầu, lắc đuôi với hắn, giơ chân sau lên gãi lỗ tai, đứng lên rồi ngồi xổm xuống.
Lông mày Đổng Dịch giật giật, quyết đoán lui ra sau.
Lưu Khoa hả giận hừ lạnh một tiếng, ôm Cục Ngốc đang mất mục tiêu ngơ ngác ngồi dưới đất vào lòng, chỉ ra cửa, “Đi ra ngoài lấy đồ của anh đi, rồi đi nấu cơm, không muốn nấu cơm thì đi đến nhà đối diện giúp chú Tiền và anh của em giám sát việc sửa chữa nhà, trước giờ cơm đừng có xuất hiện trước mặt em, nếu không…” Cậu nhéo nhéo lỗ tai Cục Ngốc, chó con phối hợp ẳng một tiếng.
Địa vị trong nhà của Đổng Dịch vô cùng thấp, hắn im lặng nhìn bọn họ, sau đó thỏa hiệp xoay người rời đi, mặt mày đen như mực.
Cánh cửa được đóng lại, Lưu Khoa thu hồi tầm mắt, xoay xoay bút, cảm thấy buồn cười chôn mặt vào lưng Cục Ngốc cọ cọ, sau đó ghét bỏ ngẩng đầu lên, đặt nó xuống phủi lông chó trên tay, chọt chọt chó con, “Chích mũi vắc-xin phòng bệnh cuối cùng xong sẽ tắm cho mày, bây giờ nhịn đi, nhịn đi.”
Cục Ngốc lăn một vòng dưới đất, tự cắn đuôi chơi đùa.
Trong ngôi nhà số 68, dưới sự đồng ý của chủ nhà, đội sửa chữa bắt đầu chuyển đồ đạc ra ngoài, chú Tiền mang quần áo của Cục Ngốc đến rồi, Đổng Dịch dẫn ông bước nhanh vào nhà, lập tức đi lên lầu, sau đó nhìn chú Tiền đang ngồi xổm trước cửa sổ xem xét dấu vết hỏi ông, “Có manh mối gì không?”
“Dấu vết này giống như là người của quân đội hay dùng để đánh dấu thời gian trước kia.” Chú Tiền vỗ vỗ tay đứng lên, liếc hắn một cái cảm thán nói, “Không ngờ cháu còn nhớ mấy thứ trước kia được dạy, dấu vết này rất cạn, còn bị tro bụi che lấp, hiếm thấy cháu có thể nhận ra được.”
“Chỉ là vừa khéo thấy được thôi.” Đổng Dịch cũng đi đến phía trước cửa sổ nhìn nhìn, nhíu mày nói, “Nhưng dấu vết này không nhất định là của ba Tiểu Khoa lưu lại, chủ cũ của ngôi nhà này là Vương Thất, từng đi lính, cũng có thể là do ông ấy để lại.”
“Cũng có khả năng này.” Chú Tiền gật đầu, nhìn xung quanh tầng lầu rồi lắc đầu nói, “Không còn dấu vết nào khác, chú đã xem trong phòng ngủ, cũng không có manh mối gì. Nếu nơi này thật sự từng có quân nhân ở, thì tố chất của người này không tồi. Vết khắc đã bị xóa đi, nếu không phải do cháu hoài nghi, người chưa từng đi lính phỏng chừng sẽ cho rằng đây chỉ là một vệt xước thông thường rồi cho qua.”
Trình Thiên đang đứng một bên làm nền, đột nhiên bước lên hai bước đến gần cửa sổ, nhìn phong cảnh ngoài cửa hỏi, “Hơn hai mươi năm trước, xung quanh ngôi nhà này là gì?”
Chú Tiền cũng đi đến nhìn theo, nhớ lại một chút rồi nói, “Khu biệt thự này rất cũ, gần đây là công viên, kế bên công viên là hồ nước, đối diện hồ nước là khu thương mại, do điều kiện địa lý, khoảng đất từ hồ nước đến đây vẫn chưa bị quy hoạch, hơn hai mươi năm trước… khu thương mại đối diện hồ nước chỉ là một khu buôn bán nhỏ lộn xộn, khoảnh đất bên cạnh công viên cũng chưa phát triển, hình như có một nhà máy, cụ thể thì chú không nhớ rõ.”
Trình Thiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thấp giọng nói cám ơn.
Chú Tiền xua tay, “Đều là người một nhà, không cần cảm ơn.”
Trình Thiên dừng lại, quay đầu nhìn ông.
“Có nên nói chuyện này cho Tiểu Khoa biết không?” Đổng Dịch cũng đứng bên cửa sổ, lông mày vẫn nhíu chặt như cũ, “Tiểu Khoa rất để ý đến thân phận của ba em ấy.”
“Không cần.” Trình Thiên thẳng thắn từ chối, “Trước khi biết rõ tại sao năm đó ông ấy bỏ rơi mẹ con tôi nửa đường, không cần nói cho Tiểu Khoa biết bất cứ tin tức gì.”
Chú Tiền gật đầu đồng ý, “Tiểu Thiên nói đúng đó, đứa nhỏ Tiểu Khoa này khá nhạy cảm, trước khi những phỏng đoán này cho ra kết quả chính xác thì tạm thời không được nói ra. Tiểu Dịch, buổi chiều cũng đừng lôi kéo Tiểu Khoa làm bài tập, để thằng bé trò chuyện với người thiết kế một chút, bàn xem nên trang hoàng ngôi nhà ra sao. Đi thôi, nên làm bữa trưa.”
Trình Thiên bị hai tiếng “Tiểu Thiên” của ông gọi phải nhìn qua lần nữa.
Đổng Dịch tự nhiên gật đầu, “Được, vậy cháu đi trước.”
Chú Tiền bắt chuyện với Trình Thiên, vừa nói vừa đi theo Đổng Dịch ra cửa, “Nghe nói cháu ở nước ngoài từ nhỏ, đã quen thức ăn trong nước chưa? Cháu thích ăn mặn hay nhạt? Đúng rồi, chú có mang trà đến, cháu nếm thử một chút, nghe nói cháu thích uống trà.”
Trình Thiên không đáp, đứng yên nhìn bóng dáng hai người biến mất sau cánh cửa, rũ mắt trầm mặc. Dưới lầu thỉnh thoảng truyền đến tiếng di chuyển đồ đạc và tiếng các công nhân nói chuyện với nhau, trong không khí vẫn còn bụi nhỏ bay bay, hắn nhìn công viên và hồ nước xa xa ngoài cửa sổ, sau đó cũng xoay người rời khỏi tầng lầu trống không này.
Chú Tiền và Đổng Dịch cùng nấu cơm trưa, Lưu Khoa muốn giúp đỡ lại bị chú Tiền đuổi ra.
Trình Thiên pha một ấm trà lài, ngồi trên ghế sô pha nhìn tách trà xuất thần.
“Anh?” Lưu Khoa vỗ vỗ bờ vai của hắn, cầm cái chén đựng cà chua bi dầm mơ đưa qua, “Cầm lấy, chú Tiền làm đó, ăn hai quả khai vị trước bữa cơm.”
Trình Thiên khôi phục bình thường, lướt qua cái chén nhỏ trong tay cậu, ngửa đầu nhìn cậu nói, “Tiểu Khoa, không cần sửa lại họ Trình, cứ để như bây giờ là tốt rồi.”
Lưu Khoa nghi ngờ hỏi, “Không phải lúc trước đã bàn xong chuyện này rồi sao?” Sau khi nhận nhau, bọn họ đã nói đến chuyện này, sau đó nhất trí không đổi lại họ Trình, ông nội đã nuôi cậu lớn lên, cậu muốn mang họ Lưu suốt đời, nếu có thể, kiếp sau cậu vẫn muốn làm cháu của ông.
“Phải không.” Ngón tay Trình Thiên dịch đến cổ tay của cậu, nhẹ nhàng ấn ấn rồi buông ra, cơ thể từ từ thả lỏng, nói tiếp, “Cuối năm trở về thôn mà em đã lớn lên một lần, anh đi với em, đi tảo mộ ông của em, cám ơn ông đã nuôi em lớn lên.”
Lưu Khoa ngẩn người, sau đó hưng phấn gật đầu, “Được! Chúng ta cùng nhau đi!” Mấy năm nay cậu chỉ vụng trộm đi tảo mộ ông vào tiết thanh minh hàng năm, chưa từng quay về vào lễ tết… Nụ cười trên mặt cậu nhạt dần, hai tay không tự giác nắm chặt.
Trốn tránh nhiều năm như vậy, từ chối liên lạc với người quen cũ, đi tảo mộ ông nội cũng lén la lén lút, cậu quả thật rất bất hiếu.
“Đừng suy nghĩ nhiều.” Trình Thiên đứng dậy vỗ vỗ bờ vai của cậu, trấn an nói, “Sau này mỗi năm anh đều đi với em, ông nội của em cũng là ông nội của anh.”
Lưu Khoa hoàn hồn, tươi cười trả lời, “Được, chúng ta cùng đi.”
Vừa lúc Đổng Dịch bưng thức ăn ra, thấy thế mặt đen thui, ánh mắt nhìn bàn tay Trình Thiên đang đặt trên vai Lưu Khoa, phóng sát khí.
Trình Thiên lạnh lùng liếc hắn, khóe miệng nhếch lên, cố ý dựa sát vào Lưu Khoa nhỏ giọng nói, “Tiểu Khoa, trên tóc em dính lông chó, đừng nhúc nhích, anh giúp em lấy xuống.”
Gương mặt hoàn mỹ quá gần, giọng nói trầm thấp đột nhiên trở nên ái muội, Lưu Khoa hơi không được tự nhiên ngửa ra sau nghiêng mặt, giơ tay lên đầu vuốt loạn xạ, “Em vừa mới chơi với Cục Ngốc, chắc là lúc đó bị dính, là chỗ này sao? Rơi xuống chưa?”
“Đừng nhúc nhích.” Trình Thiên nắm tay cậu lại, càng dí sát vào, tay kia nhẹ nhàng phủi lên đỉnh đầu cậu một cái, cười nói, “Cho em lộn xộn, lông chó đều rơi vào trong áo, trên tay đều là nước cà chua, đừng sờ lung tung, trước khi ăn cơm nhớ rửa tay.”
Lưu Khoa vẫn không thích ứng anh em thân mật như vậy, lỗ tai hồng hồng lui ra sau, ngoan ngoãn nói, “Được, được, lát nữa em đi rửa.”
Bộp!
Đổng Dịch đặt mạnh tô cạnh xuống bàn, sau đó bị chú Tiền vừa lúc bưng món khác ra thấy được, tức giận mắng, “Có thể đặt nhẹ xuống không hả? Lóng ngóng vụng về, canh đều đổ ra ngoài, vào phòng bếp cầm khăn ra lau đi.”
Lưu Khoa nghe tiếng quay đầu nhìn, thấy khăn trải bàn bị nước canh thấm ướt, cũng tức giận theo, “Đổng tiểu Dịch! Hôm qua em mới trải khăn bàn mới!”
Đổng Dịch đứng nhìn Trình Thiên đang cười sung sướng sau lưng Lưu Khoa, đen mặt bước qua nắm Lưu Khoa, kéo vào toilet.
Rầm! Cửa phòng bị sập mạnh.
“Ấu trĩ.” Nụ cười trên mặt Trình Thiên biến mất.
“Kẻ tám lạng người nửa cân.” Chú Tiền vẫn tức giận liếc hắn, chỉ chỉ phòng bếp, “Muốn ăn cơm thì đi bưng thức ăn đi.”
Xưa nay Trình Thiên luôn là đại gia, nhiều năm không bị ai sai bảo như vậy, theo trực giác nhíu mày, ánh mắt đảo qua mái tóc hoa râm của chú Tiền, dừng một chút rồi thỏa hiệp xắn tay áo đi vào phòng bếp.
“Anh làm gì vậy?” Lưu Khoa xoay người muốn mở cửa toilet, lại bị Đổng Dịch từ phía sau ôm lấy kéo lại, sau đó lỗ tai bị cắn một cái.
“Anh!” Lưu Khoa tức giận cũng xoay người cắn lại.
Hô hấp Đổng Dịch cứng lại, đè cậu lên cửa cúi đầu hôn xuống.
“A a, anh… a…”Lưu Khoa giãy dụa, bị đè xuống, lại tiếp tục giãy dụa, kết quả tay chân đều bị khóa chặt.
Vừa hôn xong, Lưu Khoa tức giận nhéo mặt Đổng Dịch kéo ra, “Đổng tiểu Dịch, anh lại tái phát bệnh gì hả!”
Đổng Dịch không đáp, ánh mắt nặng nề nhìn đôi môi phiếm hồng của cậu, lại hôn xuống.
Mẹ nó, tên khốn!
Lưu Khoa hung hăng đáp lại, lặp lại trò cũ thừa dịp đối phương chìm đắm liền cắn mạnh! Nhưng lần này tương đối nhẹ hơn, không cắn chảy máu.
Đau đớn có thể làm người ta thanh tỉnh, cũng có thể làm người ta càng kích động hơn, Đổng Dịch vừa khéo là loại sau.
Lưu Khoa bị hôn đến khó thở, thấy vẻ mặt đối phương không đúng, bàn tay đang ôm sau lưng bắt đầu xấu xa sờ loạn, trong lòng vừa xấu hổ vừa khẩn trương, cậu vươn tay sờ vòi nước trên bồn rửa, dùng tay hứng nước lạnh tạt vào mặt đối phương, thấp giọng quát, “Đổng tiểu Dịch, anh bình tĩnh cho em! Chú Tiền và anh em còn đang chờ chúng ta ăn cơm!”
Mùa đông, nước rất lạnh, tạt thẳng vào trán, sảng khoái từ đầu đến trái tim luôn.
Tí tách, giọt nước từ mũi Đổng Dịch rơi xuống mặt Lưu Khoa.
Lưu Khoa chớp mắt mấy cái, thu tay về. Ngôi nhà này rất cũ, dùng máy điều hòa sưởi ấm, bình thường không có ai dùng toilet ở tầng này nên không chú ý là… nước rất lạnh…
Đổng Dịch lau nước trên mặt, lùi ra sau giúp cậu lau nước bị dính vào, chỉnh lại quần áo, điều chỉnh sang nước ấm rồi cầm tay cậu cẩn thận rửa, sau đó lấy cái khăn mới trên kệ lau khô, đẩy cậu ra cửa toilet dịu dàng nói, “Đi ăn cơm đi.”
Lưu Khoa quay đầu lại, nhìn cái áo lông hơi mỏng bị nước thấm ướt của hắn, do dự nói, “Vậy anh…”
“Anh sửa soạn một chút rồi ra sau.” Đổng Dịch sờ tóc cậu, vẻ mặt dịu dàng hoàn toàn khác với vẻ kích động vừa nãy, “Đi ra ngoài đi, đừng để bị lạnh.”
Sau khi xác nhận Lưu Khoa đã rời đi, vẻ bình tĩnh trên mặt Đổng Dịch sụp đổ, đóng cửa toilet lại cúi đầu liếc nhìn em nhỏ đang phấn chấn của mình, chỉnh thành nước lạnh cúi người vỗ lên mặt.
Bầu không khí khi dùng bữa trưa rất ấm áp, ấm áp đến quỷ dị.
“Tiểu Khoa, khóe miệng của em dính nước sốt.” Trình Thiên rút khăn giấy ra lau cho cậu, hỏi tiếp, “Tối nay muốn ăn món gì? Thịt dê được không? Em rất gầy, phải tẩm bổ.”
Lưu Khoa đã béo lên một chút so với trước kia, cậu vội cầm khăn giấy tự lau miệng, trả lời nói, “Vậy buổi tối hầm thịt dê, vừa lúc mới mua một cái đùa dê, thật ra em đã mập lên một chút rồi, tất cả đều nhờ chú Tiền bồi bổ.”
“Thịt dê dễ bị nóng trong người, để chú nấu thêm canh giải nhiệt.” Chú Tiền nhìn về phía Đổng Dịch nói tiếp, “Buổi chiều cháu có bận không? Không bận thì đi mua thức ăn đi, siêu thị ngay kế bên hồ nước kia, rất gần.”
Đổng Dịch rút xương ra khỏi thịt sườn đặt vào bát của Lưu Khoa, gật gật đầu, hôn một cái lên mép của Lưu Khoa, bình tĩnh nói, “Có hạt cơm dính trên khóe miệng.”
Lưu Khoa bị hắn tập kích đột ngột trợn mắt há hốc mồm, sau đó hoàn hồn nhìn Trình Thiên và chú Tiền, thấy hai người đều vô cùng bình tĩnh ăn cơm, nhịn không được nhấc chân dưới bàn đạp Đổng Dịch một cú.
“Ăn cơm xong anh kiểm tra bài tập của em.” Đổng Dịch vẫn bình tĩnh như cũ, giống như người bị đá không phải là hắn, sau đó không biết xấu hổ cướp đi con tôm vừa mới lột vỏ trong bát của cậu, bình thản ăn luôn, rồi gật đầu nói, “Tôm không tệ, rất tươi.”
Lưu Khoa cảm thấy hôm nay Đổng Dịch có bệnh, còn không nhẹ.
Trình Thiên cười lạnh, “Ấu trĩ.”
Đổng Dịch không thèm nhìn, mang bao tay dùng một lần bắt đầu lột tôm.
Chú Tiền và Lưu Khoa đặt đũa xuống.
“Ăn canh đi.” Chú Tiền cầm cái môi múc canh, nói với Lưu Khoa, “Buổi tối mua óc heo về ăn lẩu đi.”
Lưu Khoa gật đầu, “Dạ, cháu đi mua, mua nhiều một chút.”
Đổng Dịch đặt con tôm vào bát Lưu Khoa, nói tiếp, “Được rồi, vậy chiều nay anh đi theo giúp em mua thức ăn.”
Trình Thiên cũng đặt đũa xuống, lạnh lùng nhìn Đổng Dịch, “Tiểu Khoa, anh đi với em mua thức ăn.”
Đội ngũ đi mua thức ăn biến thành ba người, khi bọn họ đến cửa siêu thị, Hoàn Thụy đột nhiên lái xe rờ đến, nói có việc muốn nói với bọn họ, vì thế đội ngũ mua thức ăn lại biến thành bốn người.
“Sao anh lại cầm vé máy bay? Anh sắp đi đâu vậy.” Lưu Khoa nghi ngờ hỏi.
“Đừng nói nữa.” Hoàn Thụy nhét vé máy bay vào túi áo, bực bội rút một điếu thuốc ra chuẩn bị châm lửa, liếc nhìn bảng hiệu siêu thị rồi lại cất điếu thuốc vào thay bằng một cây kẹo, nói tiếp, “Cậu còn nhớ Thúy Hoa không? Cô ta bị bắt rồi.”
Lưu Khoa kinh ngạc, “Bị bắt? Tại sao?”
“Buôn bán tư liệu chủ bá.” Hoàn Thụy vuốt tóc, ra hiệu mọi người đi vào siêu thị, “Đừng đứng ngay cửa, vào trong rồi nói.”
Bốn người đi vào siêu thị, thấy không có chỗ nào thích hợp để đứng trò chuyện, bèn vừa đi mua hàng vừa nói chuyện.
“Lúc trước mọi người nghi ngờ Hạ Thanh mua ảnh chụp từ Thúy Hoa đúng không? Sau khi tra được thân phận của Hạ Thanh thì không tiếp tục điều tra Thúy Hoa nữa, kết quả là sáng nay, cục cảnh sát gọi điện đến, nói là vừa bắt một người có liên quan đến Hoàn Kỳ, tôi hỏi là ai, thì ra là Thúy Hoa, cô ta luôn vụng trộm mua bán tin tức của các chủ bá, Tiểu Khoa, tin tức của cậu cũng bị bán.” Vẻ mặt Hoàn Thụy sốt ruột, vội vàng ra ngoài còn chưa kịp cạo râu, “May mắn lý lịch của cậu vẫn bị che giấu, bình thường cậu cũng khiêm tốn không để lại dấu vết gì trên mạng, mới không bị cô ta tiết lộ nhiều thông tin.”
Ánh mắt Trình Thiên trở nên lạnh lùng, hỏi lại, “Bán tư liệu cho ai?”
Hoàn Thụy nhìn hai mắt của Trình Thiên, châm chước trả lời, “Một ít khán giả có đam mê đặt biệt, Thúy Hoa trà trộn trong các chủ bá, muốn trộm tư liệu ảnh chụp rất dễ… Tóm lại việc này cảnh sát đang điều tra, Thúy Hoa cũng đã bị bắt.”
Từ đam mê đặc biệt vừa được nói ra, sắc mặt Đổng Dịch hoàn toàn đen thui, hỏi tiếp, “Có chắc tin tức của Tiểu Khoa không bị lộ nhiều?”
“Chắc chắn.” Hoàn Thụy gật đầu giải thích, “Thúy Hoa chẳng qua là một quản lý, cách thức thu thập tin tức cũng có hạn, Tiểu Khoa lại cẩn thận, sẽ không có chuyện gì. Việc này là tôi không đúng, quản lý nhân viên quá kém cỏi.”
“Anh cũng không muốn xảy ra chuyện này mà.” Lưu Khoa nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi an ủi nói, “Vậy chắc chắn là Thúy Hoa bán thông tin của tôi cho Hạ Thanh rồi, anh cũng nói trước kia tôi rất khiêm tốn không để lộ tin tức gì nhiều ra ngoài, cô ta muốn bán cũng không có gì để bán. Yên tâm đi, bây giờ trước tiên anh đi quản lý Hoàn Kỳ cho tốt, chuyện mua bán tin tức lần này bị tuôn ra, có khả năng Hoàn Kỳ sẽ bị rối loạn một chút.”
“Cậu không cần quá lo lắng, anh đã nhờ David giúp đè sự việc xuống, tin tức của chủ bá bị lộ ra đã được xóa sạch.” Nói đến đây vẻ mặt Hoàn Thụy thả lỏng một chút, cầm vé máy bay ra quơ quơ, “Lần này hắn giúp anh chuyện lớn nên anh không trừng trị hắn nữa mà bay qua cám ơn hắn. Anh đến là để nhắc nhở cậu một chút, tốt nhất cậu đổi số điện thoại, bạn tốt trên weibo wechat cũng điều chỉnh xem lại đi, nhỡ có người bụng dạ khó lường trong đó sẽ không tốt, có phát hiện gì nhớ nói với anh trước, anh phải ra sân bay rồi, đi trước đây.”
Lưu Khoa dừng bước, nhìn đồng hồ gật gật đầu, “Vậy anh đi đi, lái xe chậm thôi, chú ý an toàn.”
Hoàn Thụy gật đầu, chào Trình Thiên và Đổng Dịch rồi xoay người vội vã rời đi.
Vẻ mặt Trình Thiên vẫn không dễ nhìn, “Tiểu Khoa, môi trường làm việc của em có vấn đề.”
“Chuyện này là ngoài ý muốn thôi.” Lưu Khoa sợ hắn hiểu lầm đối với việc làm chủ bá này, vội bước đến đi song song với hắn giải thích, “Người như Thúy Hoa mấy năm khó lắm mới có một người, không có chuyện gì đâu. Nghề nào mà không gặp phải cực phẩm, nhưng ông chủ tốt như Hoàn Thụy rất khó tìm. Anh, anh thích ăn món gì? Thích nấm hương không, buổi tối chúng ta ăn cháo nấm hương gà xé sợi nha?”
Trình Thiên nhìn vẻ khẩn trương của Lưu Khoa, gật gật đầu, trả lời, “Ừ, mua đi.”
Đổng Dịch đang trầm tư cũng hoàn hồn, gật đầu cười nói, “Được, vậy chúng ta hầm cà rốt.”
Trình Thiên và Đổng Dịch ỷ vào ưu thế chiều cao liếc nhìn nhau, sau đó ăn ý thu hồi tầm mắt, cùng Lưu Khoa đi vào sâu trong siêu thị.
Không khí năm mới ngày càng náo nhiệt, một ngày trước tết, Đổng Dịch và Lưu Khoa mời tất cả nhân viên ở phòng làm việc Hòa Tam Thập ăn bữa cơm đoàn viên ở nhà hàng Bát Bảo Trai. Rả rích rất đẹp, Mập Mạp rất đáng yêu, tất cả mọi người rất thân thiện, mắt nhìn người của Đổng Dịch không tồi, nhân viên đều là người tốt.
Chín giờ rưỡi tối, rốt cuộc ăn xong bữa cơm đoàn viên náo nhiệt, Lưu Khoa giúp Đổng Dịch tiễn mọi người đã say rượu ra về, gọi tài xế rồi nhét Đổng Dịch vào xe.
Đổng Dịch bị đám nhân viên chuốc không ít rượu, ở trên xe rốt cuộc không chịu đựng nổi ý thức bắt đầu mơ hồ, lôi kéo Lưu Khoa không buông, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn cậu, vẻ mặt bình thường nhưng ánh mắt lại không có tiêu cự.
“Bảo anh uống ít thôi, anh không nghe.” Lưu Khoa kéo tay hắn ra răn dạy nói, “Em biết tửu lượng của anh tốt, nhưng cũng không thể uống như vậy, bây giờ uống thỏa thích, sau này già rồi ráng mà chịu.”
“Anh không có uống.” Đổng Dịch nhào qua, trấn an chụp bả vai cậu, dụ dỗ nói, “Đừng tức giận, anh không uống, già rồi cũng có thể khoẻ mạnh chăm sóc em thật tốt.”
Lưu Khoa dừng lại, liếc mắt nhìn tài xế, giơ tay che miệng đẩy hắn ra ngoài, giọng nói dịu xuống, “Say rồi còn có thể nói như vậy… Ngồi xong! Muốn nôn thì nói cho em biết, hiểu không?”
Đổng Dịch thuận theo lui về phía sau, ánh mắt vẫn không có tiêu cự, ngoan ngoãn gật đầu, “Ừ, không nôn.”
Thằng ngốc này… Lưu Khoa buông tay ra, thừa dịp tài xế không chú ý hôn hắn một cái, nắm tay hắn nói, “Đừng ngủ, chờ về nhà rồi ngủ.”
Đổng Dịch sờ sờ mặt, lại nhào qua.
“Anh thật là…” Cậu bất đắc dĩ, lại không đành lòng đẩy hắn ra, liền mặc kệ hắn dính vào, nắm tay hắn nói, “Anh ngoan đi.”
Đổng Dịch hàm hồ gật đầu, chôn đầu vào bả vai cậu.
Sau khi đến nơi, Lưu Khoa vất vả kéo Đổng Dịch đã đi đứng không vững vào thang máy, suy nghĩ một chút rồi cầm chìa khóa căn hộ 2601 ra, không quấy rầy chú Tiền, đưa Đổng Dịch vào phòng ngủ nhà 2601.
Phòng ngủ vẫn y nguyên như lúc cậu rời đi, ga trải giường đã được thay mới, có thể lập tức nằm ngủ. Cậu đỡ Đổng Dịch lên giường, cúi người cởi áo khoác cho hắn.
“Tiểu Khoa.” Đổng Dịch giơ tay sờ mặt cậu.
“Em ở đây.” Lưu Khoa kéo tay hắn xuống xoay người để hắn nằm nghiêng, nỗ lực cởi một bên tay áo, lại xoay người hắn sang bên kia, dụ dỗ nói, “Đưa tay, nghiêng người, đúng, Đổng tiểu Dịch thật ngoan.”
“Nói ai ngoan.” Đổng Dịch nhíu mày nhìn cậu, vẻ mặt tổng tài cao lãnh, “Không được nói lung tung, Tiểu Khoa sẽ hiểu lầm.”
Mắt Lưu Khoa trợn trắng, “Tiểu Khoa sẽ hiểu lầm, vậy em là ai?”
Lông mày Đổng Dịch càng nhíu chặt hơn, nhìn kỹ cậu một lúc, đột nhiên ngồi dậy ôm lấy cậu.
Lưu Khoa đang chuẩn bị cởi quần áo cho hắn, bị hoảng sợ tức giận vỗ hắn một cái, “Sao lại đột ngột ngồi dậy, vậy anh đừng nhúc nhích nữa, như vậy vừa khéo dễ thay quần áo.”
Đổng Dịch lại nhìn cậu một lúc, đột nhiên rõ ràng lưu loát tự cởi áo lông, sau đó là quần áo bên trong và áo ba lỗ.
Lưu Khoa trợn mắt há hốc mồm, “Anh không lạnh sao? Tỉnh rượu chưa?” Bọn họ vừa trở về mới mở hệ thống sưởi ấm, trong nhà vẫn còn chưa ấm, cởi hết như vậy không lạnh sao?
“Em là Tiểu Khoa.” Đổng Dịch giơ tay sờ mặt cậu, xoay người đè cậu dưới thân, ngón tay vuốt ve gò má cậu, “Tiểu Khoa của anh.”
Thời gian quay lại, Đổng Dịch mười tám tuổi giả vờ uống say nằm trên giường, Lưu Khoa đến giúp hắn lau mặt bị đè xuống, tính toán mượn rượu giả say làm chuyện không hài hòa, sau đó… Sau đó thiếu niên ngây thơ Lưu Khoa thỏa hiệp! Trả giá đại giới cúc hoa tàn tạ thảm thiết!
Thời gian chuyển đến hiện tại, Lưu Khoa nhìn ánh mắt vừa tỉnh vừa say của Đổng Dịch, trong đầu nhảy ra một hình ảnh, tức giận giơ chân đạp thẳng vào ngã ba của hắn, “Khốn nạn! Muốn giở lại trò cũ hả, nằm mơ đi!”
___________________________
Cà chua bi dầm mơ
Edit: Only_U
Đã từng là một vũ khí dạy bù sắc bén, trải qua mười năm Đổng Dịch đã thăng cấp thành chướng ngại lớn nhất trong việc học tập của Lưu Khoa! Cậu sờ lên đôi môi hơi tê, vuốt lại mái tóc bị đối phương vò loạn, cúi người ôm Cục Ngốc đang ngủ bên chân, đặt lên đôi giày của Đổng Dịch.
Đổng Dịch cúi đầu, đối diện với con mắt mờ sương vì buồn ngủ của Cục Ngốc. “Ẳng?” Cục Ngốc nghiêng đầu, lắc đuôi với hắn, giơ chân sau lên gãi lỗ tai, đứng lên rồi ngồi xổm xuống.
Lông mày Đổng Dịch giật giật, quyết đoán lui ra sau.
Lưu Khoa hả giận hừ lạnh một tiếng, ôm Cục Ngốc đang mất mục tiêu ngơ ngác ngồi dưới đất vào lòng, chỉ ra cửa, “Đi ra ngoài lấy đồ của anh đi, rồi đi nấu cơm, không muốn nấu cơm thì đi đến nhà đối diện giúp chú Tiền và anh của em giám sát việc sửa chữa nhà, trước giờ cơm đừng có xuất hiện trước mặt em, nếu không…” Cậu nhéo nhéo lỗ tai Cục Ngốc, chó con phối hợp ẳng một tiếng.
Địa vị trong nhà của Đổng Dịch vô cùng thấp, hắn im lặng nhìn bọn họ, sau đó thỏa hiệp xoay người rời đi, mặt mày đen như mực.
Cánh cửa được đóng lại, Lưu Khoa thu hồi tầm mắt, xoay xoay bút, cảm thấy buồn cười chôn mặt vào lưng Cục Ngốc cọ cọ, sau đó ghét bỏ ngẩng đầu lên, đặt nó xuống phủi lông chó trên tay, chọt chọt chó con, “Chích mũi vắc-xin phòng bệnh cuối cùng xong sẽ tắm cho mày, bây giờ nhịn đi, nhịn đi.”
Cục Ngốc lăn một vòng dưới đất, tự cắn đuôi chơi đùa.
Trong ngôi nhà số 68, dưới sự đồng ý của chủ nhà, đội sửa chữa bắt đầu chuyển đồ đạc ra ngoài, chú Tiền mang quần áo của Cục Ngốc đến rồi, Đổng Dịch dẫn ông bước nhanh vào nhà, lập tức đi lên lầu, sau đó nhìn chú Tiền đang ngồi xổm trước cửa sổ xem xét dấu vết hỏi ông, “Có manh mối gì không?”
“Dấu vết này giống như là người của quân đội hay dùng để đánh dấu thời gian trước kia.” Chú Tiền vỗ vỗ tay đứng lên, liếc hắn một cái cảm thán nói, “Không ngờ cháu còn nhớ mấy thứ trước kia được dạy, dấu vết này rất cạn, còn bị tro bụi che lấp, hiếm thấy cháu có thể nhận ra được.”
“Chỉ là vừa khéo thấy được thôi.” Đổng Dịch cũng đi đến phía trước cửa sổ nhìn nhìn, nhíu mày nói, “Nhưng dấu vết này không nhất định là của ba Tiểu Khoa lưu lại, chủ cũ của ngôi nhà này là Vương Thất, từng đi lính, cũng có thể là do ông ấy để lại.”
“Cũng có khả năng này.” Chú Tiền gật đầu, nhìn xung quanh tầng lầu rồi lắc đầu nói, “Không còn dấu vết nào khác, chú đã xem trong phòng ngủ, cũng không có manh mối gì. Nếu nơi này thật sự từng có quân nhân ở, thì tố chất của người này không tồi. Vết khắc đã bị xóa đi, nếu không phải do cháu hoài nghi, người chưa từng đi lính phỏng chừng sẽ cho rằng đây chỉ là một vệt xước thông thường rồi cho qua.”
Trình Thiên đang đứng một bên làm nền, đột nhiên bước lên hai bước đến gần cửa sổ, nhìn phong cảnh ngoài cửa hỏi, “Hơn hai mươi năm trước, xung quanh ngôi nhà này là gì?”
Chú Tiền cũng đi đến nhìn theo, nhớ lại một chút rồi nói, “Khu biệt thự này rất cũ, gần đây là công viên, kế bên công viên là hồ nước, đối diện hồ nước là khu thương mại, do điều kiện địa lý, khoảng đất từ hồ nước đến đây vẫn chưa bị quy hoạch, hơn hai mươi năm trước… khu thương mại đối diện hồ nước chỉ là một khu buôn bán nhỏ lộn xộn, khoảnh đất bên cạnh công viên cũng chưa phát triển, hình như có một nhà máy, cụ thể thì chú không nhớ rõ.”
Trình Thiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thấp giọng nói cám ơn.
Chú Tiền xua tay, “Đều là người một nhà, không cần cảm ơn.”
Trình Thiên dừng lại, quay đầu nhìn ông.
“Có nên nói chuyện này cho Tiểu Khoa biết không?” Đổng Dịch cũng đứng bên cửa sổ, lông mày vẫn nhíu chặt như cũ, “Tiểu Khoa rất để ý đến thân phận của ba em ấy.”
“Không cần.” Trình Thiên thẳng thắn từ chối, “Trước khi biết rõ tại sao năm đó ông ấy bỏ rơi mẹ con tôi nửa đường, không cần nói cho Tiểu Khoa biết bất cứ tin tức gì.”
Chú Tiền gật đầu đồng ý, “Tiểu Thiên nói đúng đó, đứa nhỏ Tiểu Khoa này khá nhạy cảm, trước khi những phỏng đoán này cho ra kết quả chính xác thì tạm thời không được nói ra. Tiểu Dịch, buổi chiều cũng đừng lôi kéo Tiểu Khoa làm bài tập, để thằng bé trò chuyện với người thiết kế một chút, bàn xem nên trang hoàng ngôi nhà ra sao. Đi thôi, nên làm bữa trưa.”
Trình Thiên bị hai tiếng “Tiểu Thiên” của ông gọi phải nhìn qua lần nữa.
Đổng Dịch tự nhiên gật đầu, “Được, vậy cháu đi trước.”
Chú Tiền bắt chuyện với Trình Thiên, vừa nói vừa đi theo Đổng Dịch ra cửa, “Nghe nói cháu ở nước ngoài từ nhỏ, đã quen thức ăn trong nước chưa? Cháu thích ăn mặn hay nhạt? Đúng rồi, chú có mang trà đến, cháu nếm thử một chút, nghe nói cháu thích uống trà.”
Trình Thiên không đáp, đứng yên nhìn bóng dáng hai người biến mất sau cánh cửa, rũ mắt trầm mặc. Dưới lầu thỉnh thoảng truyền đến tiếng di chuyển đồ đạc và tiếng các công nhân nói chuyện với nhau, trong không khí vẫn còn bụi nhỏ bay bay, hắn nhìn công viên và hồ nước xa xa ngoài cửa sổ, sau đó cũng xoay người rời khỏi tầng lầu trống không này.
Chú Tiền và Đổng Dịch cùng nấu cơm trưa, Lưu Khoa muốn giúp đỡ lại bị chú Tiền đuổi ra.
Trình Thiên pha một ấm trà lài, ngồi trên ghế sô pha nhìn tách trà xuất thần.
“Anh?” Lưu Khoa vỗ vỗ bờ vai của hắn, cầm cái chén đựng cà chua bi dầm mơ đưa qua, “Cầm lấy, chú Tiền làm đó, ăn hai quả khai vị trước bữa cơm.”
Trình Thiên khôi phục bình thường, lướt qua cái chén nhỏ trong tay cậu, ngửa đầu nhìn cậu nói, “Tiểu Khoa, không cần sửa lại họ Trình, cứ để như bây giờ là tốt rồi.”
Lưu Khoa nghi ngờ hỏi, “Không phải lúc trước đã bàn xong chuyện này rồi sao?” Sau khi nhận nhau, bọn họ đã nói đến chuyện này, sau đó nhất trí không đổi lại họ Trình, ông nội đã nuôi cậu lớn lên, cậu muốn mang họ Lưu suốt đời, nếu có thể, kiếp sau cậu vẫn muốn làm cháu của ông.
“Phải không.” Ngón tay Trình Thiên dịch đến cổ tay của cậu, nhẹ nhàng ấn ấn rồi buông ra, cơ thể từ từ thả lỏng, nói tiếp, “Cuối năm trở về thôn mà em đã lớn lên một lần, anh đi với em, đi tảo mộ ông của em, cám ơn ông đã nuôi em lớn lên.”
Lưu Khoa ngẩn người, sau đó hưng phấn gật đầu, “Được! Chúng ta cùng nhau đi!” Mấy năm nay cậu chỉ vụng trộm đi tảo mộ ông vào tiết thanh minh hàng năm, chưa từng quay về vào lễ tết… Nụ cười trên mặt cậu nhạt dần, hai tay không tự giác nắm chặt.
Trốn tránh nhiều năm như vậy, từ chối liên lạc với người quen cũ, đi tảo mộ ông nội cũng lén la lén lút, cậu quả thật rất bất hiếu.
“Đừng suy nghĩ nhiều.” Trình Thiên đứng dậy vỗ vỗ bờ vai của cậu, trấn an nói, “Sau này mỗi năm anh đều đi với em, ông nội của em cũng là ông nội của anh.”
Lưu Khoa hoàn hồn, tươi cười trả lời, “Được, chúng ta cùng đi.”
Vừa lúc Đổng Dịch bưng thức ăn ra, thấy thế mặt đen thui, ánh mắt nhìn bàn tay Trình Thiên đang đặt trên vai Lưu Khoa, phóng sát khí.
Trình Thiên lạnh lùng liếc hắn, khóe miệng nhếch lên, cố ý dựa sát vào Lưu Khoa nhỏ giọng nói, “Tiểu Khoa, trên tóc em dính lông chó, đừng nhúc nhích, anh giúp em lấy xuống.”
Gương mặt hoàn mỹ quá gần, giọng nói trầm thấp đột nhiên trở nên ái muội, Lưu Khoa hơi không được tự nhiên ngửa ra sau nghiêng mặt, giơ tay lên đầu vuốt loạn xạ, “Em vừa mới chơi với Cục Ngốc, chắc là lúc đó bị dính, là chỗ này sao? Rơi xuống chưa?”
“Đừng nhúc nhích.” Trình Thiên nắm tay cậu lại, càng dí sát vào, tay kia nhẹ nhàng phủi lên đỉnh đầu cậu một cái, cười nói, “Cho em lộn xộn, lông chó đều rơi vào trong áo, trên tay đều là nước cà chua, đừng sờ lung tung, trước khi ăn cơm nhớ rửa tay.”
Lưu Khoa vẫn không thích ứng anh em thân mật như vậy, lỗ tai hồng hồng lui ra sau, ngoan ngoãn nói, “Được, được, lát nữa em đi rửa.”
Bộp!
Đổng Dịch đặt mạnh tô cạnh xuống bàn, sau đó bị chú Tiền vừa lúc bưng món khác ra thấy được, tức giận mắng, “Có thể đặt nhẹ xuống không hả? Lóng ngóng vụng về, canh đều đổ ra ngoài, vào phòng bếp cầm khăn ra lau đi.”
Lưu Khoa nghe tiếng quay đầu nhìn, thấy khăn trải bàn bị nước canh thấm ướt, cũng tức giận theo, “Đổng tiểu Dịch! Hôm qua em mới trải khăn bàn mới!”
Đổng Dịch đứng nhìn Trình Thiên đang cười sung sướng sau lưng Lưu Khoa, đen mặt bước qua nắm Lưu Khoa, kéo vào toilet.
Rầm! Cửa phòng bị sập mạnh.
“Ấu trĩ.” Nụ cười trên mặt Trình Thiên biến mất.
“Kẻ tám lạng người nửa cân.” Chú Tiền vẫn tức giận liếc hắn, chỉ chỉ phòng bếp, “Muốn ăn cơm thì đi bưng thức ăn đi.”
Xưa nay Trình Thiên luôn là đại gia, nhiều năm không bị ai sai bảo như vậy, theo trực giác nhíu mày, ánh mắt đảo qua mái tóc hoa râm của chú Tiền, dừng một chút rồi thỏa hiệp xắn tay áo đi vào phòng bếp.
“Anh làm gì vậy?” Lưu Khoa xoay người muốn mở cửa toilet, lại bị Đổng Dịch từ phía sau ôm lấy kéo lại, sau đó lỗ tai bị cắn một cái.
“Anh!” Lưu Khoa tức giận cũng xoay người cắn lại.
Hô hấp Đổng Dịch cứng lại, đè cậu lên cửa cúi đầu hôn xuống.
“A a, anh… a…”Lưu Khoa giãy dụa, bị đè xuống, lại tiếp tục giãy dụa, kết quả tay chân đều bị khóa chặt.
Vừa hôn xong, Lưu Khoa tức giận nhéo mặt Đổng Dịch kéo ra, “Đổng tiểu Dịch, anh lại tái phát bệnh gì hả!”
Đổng Dịch không đáp, ánh mắt nặng nề nhìn đôi môi phiếm hồng của cậu, lại hôn xuống.
Mẹ nó, tên khốn!
Lưu Khoa hung hăng đáp lại, lặp lại trò cũ thừa dịp đối phương chìm đắm liền cắn mạnh! Nhưng lần này tương đối nhẹ hơn, không cắn chảy máu.
Đau đớn có thể làm người ta thanh tỉnh, cũng có thể làm người ta càng kích động hơn, Đổng Dịch vừa khéo là loại sau.
Lưu Khoa bị hôn đến khó thở, thấy vẻ mặt đối phương không đúng, bàn tay đang ôm sau lưng bắt đầu xấu xa sờ loạn, trong lòng vừa xấu hổ vừa khẩn trương, cậu vươn tay sờ vòi nước trên bồn rửa, dùng tay hứng nước lạnh tạt vào mặt đối phương, thấp giọng quát, “Đổng tiểu Dịch, anh bình tĩnh cho em! Chú Tiền và anh em còn đang chờ chúng ta ăn cơm!”
Mùa đông, nước rất lạnh, tạt thẳng vào trán, sảng khoái từ đầu đến trái tim luôn.
Tí tách, giọt nước từ mũi Đổng Dịch rơi xuống mặt Lưu Khoa.
Lưu Khoa chớp mắt mấy cái, thu tay về. Ngôi nhà này rất cũ, dùng máy điều hòa sưởi ấm, bình thường không có ai dùng toilet ở tầng này nên không chú ý là… nước rất lạnh…
Đổng Dịch lau nước trên mặt, lùi ra sau giúp cậu lau nước bị dính vào, chỉnh lại quần áo, điều chỉnh sang nước ấm rồi cầm tay cậu cẩn thận rửa, sau đó lấy cái khăn mới trên kệ lau khô, đẩy cậu ra cửa toilet dịu dàng nói, “Đi ăn cơm đi.”
Lưu Khoa quay đầu lại, nhìn cái áo lông hơi mỏng bị nước thấm ướt của hắn, do dự nói, “Vậy anh…”
“Anh sửa soạn một chút rồi ra sau.” Đổng Dịch sờ tóc cậu, vẻ mặt dịu dàng hoàn toàn khác với vẻ kích động vừa nãy, “Đi ra ngoài đi, đừng để bị lạnh.”
Sau khi xác nhận Lưu Khoa đã rời đi, vẻ bình tĩnh trên mặt Đổng Dịch sụp đổ, đóng cửa toilet lại cúi đầu liếc nhìn em nhỏ đang phấn chấn của mình, chỉnh thành nước lạnh cúi người vỗ lên mặt.
Bầu không khí khi dùng bữa trưa rất ấm áp, ấm áp đến quỷ dị.
“Tiểu Khoa, khóe miệng của em dính nước sốt.” Trình Thiên rút khăn giấy ra lau cho cậu, hỏi tiếp, “Tối nay muốn ăn món gì? Thịt dê được không? Em rất gầy, phải tẩm bổ.”
Lưu Khoa đã béo lên một chút so với trước kia, cậu vội cầm khăn giấy tự lau miệng, trả lời nói, “Vậy buổi tối hầm thịt dê, vừa lúc mới mua một cái đùa dê, thật ra em đã mập lên một chút rồi, tất cả đều nhờ chú Tiền bồi bổ.”
“Thịt dê dễ bị nóng trong người, để chú nấu thêm canh giải nhiệt.” Chú Tiền nhìn về phía Đổng Dịch nói tiếp, “Buổi chiều cháu có bận không? Không bận thì đi mua thức ăn đi, siêu thị ngay kế bên hồ nước kia, rất gần.”
Đổng Dịch rút xương ra khỏi thịt sườn đặt vào bát của Lưu Khoa, gật gật đầu, hôn một cái lên mép của Lưu Khoa, bình tĩnh nói, “Có hạt cơm dính trên khóe miệng.”
Lưu Khoa bị hắn tập kích đột ngột trợn mắt há hốc mồm, sau đó hoàn hồn nhìn Trình Thiên và chú Tiền, thấy hai người đều vô cùng bình tĩnh ăn cơm, nhịn không được nhấc chân dưới bàn đạp Đổng Dịch một cú.
“Ăn cơm xong anh kiểm tra bài tập của em.” Đổng Dịch vẫn bình tĩnh như cũ, giống như người bị đá không phải là hắn, sau đó không biết xấu hổ cướp đi con tôm vừa mới lột vỏ trong bát của cậu, bình thản ăn luôn, rồi gật đầu nói, “Tôm không tệ, rất tươi.”
Lưu Khoa cảm thấy hôm nay Đổng Dịch có bệnh, còn không nhẹ.
Trình Thiên cười lạnh, “Ấu trĩ.”
Đổng Dịch không thèm nhìn, mang bao tay dùng một lần bắt đầu lột tôm.
Chú Tiền và Lưu Khoa đặt đũa xuống.
“Ăn canh đi.” Chú Tiền cầm cái môi múc canh, nói với Lưu Khoa, “Buổi tối mua óc heo về ăn lẩu đi.”
Lưu Khoa gật đầu, “Dạ, cháu đi mua, mua nhiều một chút.”
Đổng Dịch đặt con tôm vào bát Lưu Khoa, nói tiếp, “Được rồi, vậy chiều nay anh đi theo giúp em mua thức ăn.”
Trình Thiên cũng đặt đũa xuống, lạnh lùng nhìn Đổng Dịch, “Tiểu Khoa, anh đi với em mua thức ăn.”
Đội ngũ đi mua thức ăn biến thành ba người, khi bọn họ đến cửa siêu thị, Hoàn Thụy đột nhiên lái xe rờ đến, nói có việc muốn nói với bọn họ, vì thế đội ngũ mua thức ăn lại biến thành bốn người.
“Sao anh lại cầm vé máy bay? Anh sắp đi đâu vậy.” Lưu Khoa nghi ngờ hỏi.
“Đừng nói nữa.” Hoàn Thụy nhét vé máy bay vào túi áo, bực bội rút một điếu thuốc ra chuẩn bị châm lửa, liếc nhìn bảng hiệu siêu thị rồi lại cất điếu thuốc vào thay bằng một cây kẹo, nói tiếp, “Cậu còn nhớ Thúy Hoa không? Cô ta bị bắt rồi.”
Lưu Khoa kinh ngạc, “Bị bắt? Tại sao?”
“Buôn bán tư liệu chủ bá.” Hoàn Thụy vuốt tóc, ra hiệu mọi người đi vào siêu thị, “Đừng đứng ngay cửa, vào trong rồi nói.”
Bốn người đi vào siêu thị, thấy không có chỗ nào thích hợp để đứng trò chuyện, bèn vừa đi mua hàng vừa nói chuyện.
“Lúc trước mọi người nghi ngờ Hạ Thanh mua ảnh chụp từ Thúy Hoa đúng không? Sau khi tra được thân phận của Hạ Thanh thì không tiếp tục điều tra Thúy Hoa nữa, kết quả là sáng nay, cục cảnh sát gọi điện đến, nói là vừa bắt một người có liên quan đến Hoàn Kỳ, tôi hỏi là ai, thì ra là Thúy Hoa, cô ta luôn vụng trộm mua bán tin tức của các chủ bá, Tiểu Khoa, tin tức của cậu cũng bị bán.” Vẻ mặt Hoàn Thụy sốt ruột, vội vàng ra ngoài còn chưa kịp cạo râu, “May mắn lý lịch của cậu vẫn bị che giấu, bình thường cậu cũng khiêm tốn không để lại dấu vết gì trên mạng, mới không bị cô ta tiết lộ nhiều thông tin.”
Ánh mắt Trình Thiên trở nên lạnh lùng, hỏi lại, “Bán tư liệu cho ai?”
Hoàn Thụy nhìn hai mắt của Trình Thiên, châm chước trả lời, “Một ít khán giả có đam mê đặt biệt, Thúy Hoa trà trộn trong các chủ bá, muốn trộm tư liệu ảnh chụp rất dễ… Tóm lại việc này cảnh sát đang điều tra, Thúy Hoa cũng đã bị bắt.”
Từ đam mê đặc biệt vừa được nói ra, sắc mặt Đổng Dịch hoàn toàn đen thui, hỏi tiếp, “Có chắc tin tức của Tiểu Khoa không bị lộ nhiều?”
“Chắc chắn.” Hoàn Thụy gật đầu giải thích, “Thúy Hoa chẳng qua là một quản lý, cách thức thu thập tin tức cũng có hạn, Tiểu Khoa lại cẩn thận, sẽ không có chuyện gì. Việc này là tôi không đúng, quản lý nhân viên quá kém cỏi.”
“Anh cũng không muốn xảy ra chuyện này mà.” Lưu Khoa nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi an ủi nói, “Vậy chắc chắn là Thúy Hoa bán thông tin của tôi cho Hạ Thanh rồi, anh cũng nói trước kia tôi rất khiêm tốn không để lộ tin tức gì nhiều ra ngoài, cô ta muốn bán cũng không có gì để bán. Yên tâm đi, bây giờ trước tiên anh đi quản lý Hoàn Kỳ cho tốt, chuyện mua bán tin tức lần này bị tuôn ra, có khả năng Hoàn Kỳ sẽ bị rối loạn một chút.”
“Cậu không cần quá lo lắng, anh đã nhờ David giúp đè sự việc xuống, tin tức của chủ bá bị lộ ra đã được xóa sạch.” Nói đến đây vẻ mặt Hoàn Thụy thả lỏng một chút, cầm vé máy bay ra quơ quơ, “Lần này hắn giúp anh chuyện lớn nên anh không trừng trị hắn nữa mà bay qua cám ơn hắn. Anh đến là để nhắc nhở cậu một chút, tốt nhất cậu đổi số điện thoại, bạn tốt trên weibo wechat cũng điều chỉnh xem lại đi, nhỡ có người bụng dạ khó lường trong đó sẽ không tốt, có phát hiện gì nhớ nói với anh trước, anh phải ra sân bay rồi, đi trước đây.”
Lưu Khoa dừng bước, nhìn đồng hồ gật gật đầu, “Vậy anh đi đi, lái xe chậm thôi, chú ý an toàn.”
Hoàn Thụy gật đầu, chào Trình Thiên và Đổng Dịch rồi xoay người vội vã rời đi.
Vẻ mặt Trình Thiên vẫn không dễ nhìn, “Tiểu Khoa, môi trường làm việc của em có vấn đề.”
“Chuyện này là ngoài ý muốn thôi.” Lưu Khoa sợ hắn hiểu lầm đối với việc làm chủ bá này, vội bước đến đi song song với hắn giải thích, “Người như Thúy Hoa mấy năm khó lắm mới có một người, không có chuyện gì đâu. Nghề nào mà không gặp phải cực phẩm, nhưng ông chủ tốt như Hoàn Thụy rất khó tìm. Anh, anh thích ăn món gì? Thích nấm hương không, buổi tối chúng ta ăn cháo nấm hương gà xé sợi nha?”
Trình Thiên nhìn vẻ khẩn trương của Lưu Khoa, gật gật đầu, trả lời, “Ừ, mua đi.”
Đổng Dịch đang trầm tư cũng hoàn hồn, gật đầu cười nói, “Được, vậy chúng ta hầm cà rốt.”
Trình Thiên và Đổng Dịch ỷ vào ưu thế chiều cao liếc nhìn nhau, sau đó ăn ý thu hồi tầm mắt, cùng Lưu Khoa đi vào sâu trong siêu thị.
Không khí năm mới ngày càng náo nhiệt, một ngày trước tết, Đổng Dịch và Lưu Khoa mời tất cả nhân viên ở phòng làm việc Hòa Tam Thập ăn bữa cơm đoàn viên ở nhà hàng Bát Bảo Trai. Rả rích rất đẹp, Mập Mạp rất đáng yêu, tất cả mọi người rất thân thiện, mắt nhìn người của Đổng Dịch không tồi, nhân viên đều là người tốt.
Chín giờ rưỡi tối, rốt cuộc ăn xong bữa cơm đoàn viên náo nhiệt, Lưu Khoa giúp Đổng Dịch tiễn mọi người đã say rượu ra về, gọi tài xế rồi nhét Đổng Dịch vào xe.
Đổng Dịch bị đám nhân viên chuốc không ít rượu, ở trên xe rốt cuộc không chịu đựng nổi ý thức bắt đầu mơ hồ, lôi kéo Lưu Khoa không buông, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn cậu, vẻ mặt bình thường nhưng ánh mắt lại không có tiêu cự.
“Bảo anh uống ít thôi, anh không nghe.” Lưu Khoa kéo tay hắn ra răn dạy nói, “Em biết tửu lượng của anh tốt, nhưng cũng không thể uống như vậy, bây giờ uống thỏa thích, sau này già rồi ráng mà chịu.”
“Anh không có uống.” Đổng Dịch nhào qua, trấn an chụp bả vai cậu, dụ dỗ nói, “Đừng tức giận, anh không uống, già rồi cũng có thể khoẻ mạnh chăm sóc em thật tốt.”
Lưu Khoa dừng lại, liếc mắt nhìn tài xế, giơ tay che miệng đẩy hắn ra ngoài, giọng nói dịu xuống, “Say rồi còn có thể nói như vậy… Ngồi xong! Muốn nôn thì nói cho em biết, hiểu không?”
Đổng Dịch thuận theo lui về phía sau, ánh mắt vẫn không có tiêu cự, ngoan ngoãn gật đầu, “Ừ, không nôn.”
Thằng ngốc này… Lưu Khoa buông tay ra, thừa dịp tài xế không chú ý hôn hắn một cái, nắm tay hắn nói, “Đừng ngủ, chờ về nhà rồi ngủ.”
Đổng Dịch sờ sờ mặt, lại nhào qua.
“Anh thật là…” Cậu bất đắc dĩ, lại không đành lòng đẩy hắn ra, liền mặc kệ hắn dính vào, nắm tay hắn nói, “Anh ngoan đi.”
Đổng Dịch hàm hồ gật đầu, chôn đầu vào bả vai cậu.
Sau khi đến nơi, Lưu Khoa vất vả kéo Đổng Dịch đã đi đứng không vững vào thang máy, suy nghĩ một chút rồi cầm chìa khóa căn hộ 2601 ra, không quấy rầy chú Tiền, đưa Đổng Dịch vào phòng ngủ nhà 2601.
Phòng ngủ vẫn y nguyên như lúc cậu rời đi, ga trải giường đã được thay mới, có thể lập tức nằm ngủ. Cậu đỡ Đổng Dịch lên giường, cúi người cởi áo khoác cho hắn.
“Tiểu Khoa.” Đổng Dịch giơ tay sờ mặt cậu.
“Em ở đây.” Lưu Khoa kéo tay hắn xuống xoay người để hắn nằm nghiêng, nỗ lực cởi một bên tay áo, lại xoay người hắn sang bên kia, dụ dỗ nói, “Đưa tay, nghiêng người, đúng, Đổng tiểu Dịch thật ngoan.”
“Nói ai ngoan.” Đổng Dịch nhíu mày nhìn cậu, vẻ mặt tổng tài cao lãnh, “Không được nói lung tung, Tiểu Khoa sẽ hiểu lầm.”
Mắt Lưu Khoa trợn trắng, “Tiểu Khoa sẽ hiểu lầm, vậy em là ai?”
Lông mày Đổng Dịch càng nhíu chặt hơn, nhìn kỹ cậu một lúc, đột nhiên ngồi dậy ôm lấy cậu.
Lưu Khoa đang chuẩn bị cởi quần áo cho hắn, bị hoảng sợ tức giận vỗ hắn một cái, “Sao lại đột ngột ngồi dậy, vậy anh đừng nhúc nhích nữa, như vậy vừa khéo dễ thay quần áo.”
Đổng Dịch lại nhìn cậu một lúc, đột nhiên rõ ràng lưu loát tự cởi áo lông, sau đó là quần áo bên trong và áo ba lỗ.
Lưu Khoa trợn mắt há hốc mồm, “Anh không lạnh sao? Tỉnh rượu chưa?” Bọn họ vừa trở về mới mở hệ thống sưởi ấm, trong nhà vẫn còn chưa ấm, cởi hết như vậy không lạnh sao?
“Em là Tiểu Khoa.” Đổng Dịch giơ tay sờ mặt cậu, xoay người đè cậu dưới thân, ngón tay vuốt ve gò má cậu, “Tiểu Khoa của anh.”
Thời gian quay lại, Đổng Dịch mười tám tuổi giả vờ uống say nằm trên giường, Lưu Khoa đến giúp hắn lau mặt bị đè xuống, tính toán mượn rượu giả say làm chuyện không hài hòa, sau đó… Sau đó thiếu niên ngây thơ Lưu Khoa thỏa hiệp! Trả giá đại giới cúc hoa tàn tạ thảm thiết!
Thời gian chuyển đến hiện tại, Lưu Khoa nhìn ánh mắt vừa tỉnh vừa say của Đổng Dịch, trong đầu nhảy ra một hình ảnh, tức giận giơ chân đạp thẳng vào ngã ba của hắn, “Khốn nạn! Muốn giở lại trò cũ hả, nằm mơ đi!”
___________________________
Cà chua bi dầm mơ
Tác giả :
Bất Hội Hạ Kỳ