Tình Đầu Cấm Kỵ
Chương 7
Ban đêm, trong phòng ngủ của Diệp Hiểu Hàm, cô nhìn chằm chằm vào điện thoại không rời.
Đã là ngày thứ ba, những cuộc gọi của cô đến Triệu Trạch Duệ như đá chìm đáy biển, không hề gọi được, ngay cả nhắn tin cũng đã được vài chục, nhưng vẫn không có chút tin tức.
Anh đưa cô vào danh sách đen rồi sao? Nếu không tại sao lại không để ý đến cô?
Diệp Hiểu Hàm cầm điện thoại di động lên, chuẩn bị soạn tin, cô không tin anh có thể thờ ơ như vậy, không phản hồi không hỏi.
Cô gửi một tin nhắn cho anh. “Chú, nếu như chú không trả lời… cháu sẽ hộc máu bỏ mình, cháu đã liên tục bị chú làm đau khổ hộc ba ngày máu, nếu hôm nay nôn nữa, cháu thật sự sẽ chết.”
Mặc dù là nói láo, nhưng ít nhất lời nói đùa này sẽ có tin đáp trả!
Diệp Hiểu Hàm không khỏi lại nghĩ, có lẽ nào Triệu Trạch Duệ đã sớm biết cô thích anh hay không, cho nên mới cố ý lẩn tránh cô? Nếu thật sự là như vậy thì phải làm thế nào đây, chẳng lẽ muốn cô buông tha như lời của Đinh Gia Kỳ sao?
Cô lắc đầu, không thể nào, nhất định là anh không biết, bọn họ chưa gặp mặt mấy lần, sao anh có thể biết được, hơn nữa cô cũng mới phát hiện gần đây.
Cô lại gửi một tin nhắn. “Chú, có phải cháu làm sai chuyện gì, cho nên chú mới không để ý đến cháu? Chúng ta không phải bạn bè sao? Chẳng lẽ đến cả bạn bè cũng không thể làm được?”di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Gửi xong tin cô lại nhìn chằm chằm vào màn hình di động, ba phút rồi, nếu anh nhìn thấy nhất định sẽ trả lời, nhưng đã qua ba phút, lại qua ba phút, lại qua thêm ba phút.
Trời ạ! Tức chết! Diệp Hiểu Hàm đặt điện thoại xuống, buồn bực đi tắm.
Mặt khác, Triệu Trạch Duệ đã sớm tắt máy, vì bây giờ anh đang làm nhiệm vụ của tổ chức, về chuyện công ty anh không cách nào đáp lại, điện thoại di động của anh cũng tắt máy, nếu không sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ.
Tối nay, anh đến công ty phân phó cho thuộc hạ một số chuyện, cho nên mở di động ra, đập vào mắt là 50 cuộc gọi nhỡ, còn có vài tin nhắn cũng một nhóm tin nhắn lớn, hơn nữa người gửi tất cả đều là Diệp Hiểu Hàm.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Triệu Trạch Duệ có chút dở khóc dở cười, tại sao cô lại gọi cho anh nhiều cuộc điện thoại như vậy?
Anh đọc từng tin nhắn của cô, tất cả đều là lời oán trách, tin nhắn cũng có giới hạn, không có gì đặc biệt, nhưng những thứ này đều truyền đến một tin tức, cô đang tìm anh.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Anh nhìn đồng hồ, mới mười giờ tối, cô nhóc đó sẽ không đi ngủ sớm như vậy, cho nên anh gọi một cuộc điện thoại cho cô.
Diệp Hiểu Hàm nhìn màn hình điện thoại đến muốn ngủ, đột nhiên bị chấn động của điện thoại làm tình lại, cô lập tức ngồi bật dậy, lúc thấy tên hiện trên màn hình là Triệu Trạch Duệ, cô lại có chút kích động muốn khóc, sợ nó sẽ tắt, cho nên cô vội vàng nghe.
“Chú!”
“Cô tìm tôi? Có chuyện gì không?” Mặc dù anh không cho rằng sẽ có chuyện lớn gì nhưng vẫn nên hỏi một chút.
Diệp Hiểu hàm nghe được giọng nói của anh có chút nghẹn ngào. “Chú, cháu còn tưởng rằng chú không để ý đến cháu nữa, ba ngày nay cháu gọi điện, nhưng vẫn không gọi được, nhắn lại cũng không biết chú có đọc được hay không, tin nhắn gửi đi cũng không thấy trả lời.”di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Anh đột nhiên rất muốn xoa đầu an ủi cô, dù đây không phải chuyện lớn gì, nhưng anh biết cố muốn khóc rồi, vì anh không để ý đến cô sao? Thật trẻ con!
“Tôi đi Hongkong công tác, cho nên tôi tắt điện thoại, tôi cũng không biết cô tìm tôi!”
“Nào có người nào ra khỏi nhà lại không để người khác liên lạc được, chẳng lẽ chú không lo lắng công ty sẽ tìm chú sao?” Diệp Hiểu Hàm bỗng nhiên kích động.
Anh cố ý để bọn họ không tìm được, hơn nữa nếu không phải chuyện lớn gì, công ty tuyệt đối không tìm anh, nếu như thật sự muốn tìm, các quản lý của công ty sẽ có cách để tìm được anh, cho nên anh sẽ không lo lắng.
“Bọn họ không có chuyện gì sẽ không tìm tôi, hơn nữa tôi đi công tác nhiều nhất chỉ có hai tuần.” Triệu Trạch Duệ nằm trên giường, thoải mái nói chuyện với cô nữ sinh kém mình mười hai tuổi, cảm giác có chút kỳ quái.
“Vậy…” Diệp Hiểu Hàm có chút do dự, thật ra thì cô muốn nói, chẳng lẽ anh không nhớ cô sao? Ít nhất gọi cho cô một cú điện thoại là được rồi!
Triệu Trạch Duệ đang đợi cô nói, nhưng rất dễ nhận ra cô như không biết mình nên nói gì.
“Cô còn chưa nghỉ ngơi sao?” Anh mở miệng nói một câu.
Sao Diệp Hiểu Hàm chịu nghỉ ngơi, thất vất vả mới nghe được giọng nói của anh. “Chú, cháu đi tìm chú có được không?”
Triệu Trạch Duệ cảm thấy Diệp Hiểu Hàm có chút kỳ quái, nhưng đến lúc này anh vẫn không suy nghĩ nhiều, nhưng một câu nói này khiến anh có chút suy nghĩ, vì sao cô phải làm vậy chứ?
“Tôi đang làm việc, cô đang làm gì?”
“Cháu muốn đi chơi một chút, từ trước đến này cháu còn chưa ra nước ngoài lần nào!” Diệp Hiểu Hàm không dám nói là muốn nhìn thấy anh, nhưng ít ra lời này cũng là thật.
Triệu Trạch Duệ cũng không phản đối việc cô đến Hongkong, nhưng nếu muốn tìm anh thì coi như xong, chuyện anh làm rất nguy hiểm, căn bản không có cách nào để chăm sóc cô.
“Cô có thể đến, nhưng tôi không có thời gian để chăm sóc cô, chi nên tốt nhất cô nên tìm bạn đến đây đi du lịch là được rồi.”
“Vậy chú có thể nói cho cháu biết chú ở đâu, cháu đi tìm chú!” Diệp Hiểu Hàm thấy được hi vọng, chỉ cần anh không phản đối là được rồi.
Triệu Trạch Duệ không có ý định nói cho cô biết. “Tôi sẽ không nói cho cô biết, thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút, tôi còn có việc phải làm.” Nói xong anh lập tức cúp điện thoại.
Diệp Hiểu Hàm ngạc nhiên nhìn điện thoại, sao anh chưa nói gì đã cúp rồi?
“Triệu Trạch Duệ, chú thật quá đáng?” Cô bị anh chọc tức, lại có thể đối xử với cô như vậy. “Cháu muốn đi,hơn nữa còn phải tìm được chú.” Cô nói được làm được, sẽ không chỉ nói mà không làm.
Triệu Trạch Duệ và trợ thủ Đổng Dương ở chỗ tối quan sát mục tiêu, hiện tại dù không phải là thời cơ hành động, nhưng anh vẫn muốn thường xuyên biết được hành tung của bọn họ.
“Anh Duệ, anh nói xem mấy ngày nay bọn họ có thể tiến hành giao dịch hay không?” Lần này Đổng Dương được phái đến làm trợ thủ của triệu Trạch Duệ, mặc dù là phụ nữ, nhưng năng lực của cô tuyệt đối không thua kém đàn ông.
“Không biết, cô và bọn của Hào nói sao? Lúc nào thì họ sẽ đến?” Không phải vào lúc vạn bất đắc dĩ, Triệu Trạch Duệ sẽ không hành động, nhưng gần đây, trong khoảng thời gian này như có một người đang cố chèn ép bọn họ, Hướng Hạo Thang đã được phái đến Zehder xử lý chuyện, mà Trang Bác Hào cũng được phái đến Nhật Bản, nhưng người còn lại chỉ còn anh, cho nên chỉ có thể do anh tự xử lý.
Anh đang chặn một băng xã hội đen buôn bán rửa tiền, bọn họ vốn có thể mặc kệ, nhưng bọn họ lại có chủ ý đổ lên đầu ‘Hoàng’, ‘Hoàng’ đã thay đổi rồi, điều này hiển nhiên là muốn hãm hại bọn họ, cho nên anh nhất định phải loại bỏ chất độc này.
Đổng Dương nhận được một cuộc điện thoại, cau mày, sau khi cúp thì quay sang nói với Triệu Trạch Duệ. “Anh Duệ, có người đang điều tra anh.”
Triệu Trạch Duệ cũng cau mày, là ai? Xã hội đen ở đây không biết là anh đến, là ai làm vậy? Anh có thể bị bại lộ hành tung.
“Là ai?”
“Bọn họ nói là một văn phòng thám tử bình thường, tìm anh là một cô gái, đi khắp nơi hỏi thăm anh ở khách sạn nào.”
“Biết là ai không?” Phụ nữ? Kiểu phụ nữ gì vậy?
Đổng Dương lắc đầu. “Bây giờ đang để người điều tra.”
Lông mày Triệu Trạch Duệ ngày càng nhíu chặt, không phải là Diệp Hiểu Hàm chứ? Cô nhóc đó thật sự đến Hongkong rồi, hơn nữa còn tìm người để tìm anh? Cô nhóc này có thể hại anh…
“Tìm hành tung của cô gái đó, tôi muốn lập tức gặp cô ta.”
Bắt được cô, anh nhất định phải dạy dỗ cô trước, lại có thể không biết nghe lời như vậy.
Diệp Hiểu Hàm nhanh chóng đến Hongkong, về phần tại sao Diệp Chấn Hồng lại chịu thả người? Đó là vì ông cũng không biết cô đi đâu, cho là cùng lắm cô đến ở nhà Đinh Gia Kỳ hai ngày, không ngờ cô lại chạy trốn đến Hongkong.
Hơn nữa cô thông minh sớm tìm người điều tra hành tung của Triệu Trạch Duệ, trước khi tìm được anh chính là thời gian thoải mái của cô ở Hongkong, sau khi xác định muốn đi Hongkong, cô cố tình tìm đến nới hấp dẫn nhất Hongkong, nói gì cũng muốn chơi vui vẻ một chút, cho dù Triệu Trạch Duệ sẽ thông báo cho ba đến đón cô về.
Nơi đầu tiên cô muốn đi là Vương Giác, nghe nói đó là thiên đường mua sắm, còn có rất nhiều thức ăn ngon.
Nhanh chóng đến giờ cơm tối, cũng ăn cả một phố ăn vặt, cô không đói chút nào, cô rời khỏi nơi này, đến Lan Quế Phương ngắm cánh một chút.
Lên một chiếc xe taxi, sau khi nói cho tài xế biết địa điểm, Diệp Hiểu Hàm lại bắt đầu gọi điện thoại cho Triệu Trạch Duệ, nhưng điện thoại lại không gọi được, ngược lại cô nhân được một cuộc điện thoại, là văn phòng thám tử cô nhờ để tìm người.
“Cô Diệp, chào cô!”
“Sao rồi? Tìm được người rồi sao?” Nếu như tìm được, cô lập tức đi qua.
“Thật xin lỗi, không tìm được, điều tra nhiều danh sách của khách sạn như vậy, cũng không có người cung cấp tên.”
Sao lại như vậy? Chẳng lẽ anh không ở khách sạn?
“Anh đã tìm ở những nơi khác chưa? Không phải có rất nhiều khách sạn sao?” Dù cô cảm thấy ông chủ như anh sẽ không ở trong một nhà trọ nhỏ, nhưng sao lại có thể không tìm được? Trừ khi anh hoàn toàn không ở Hongkong.
“Được rồi! Tôi lại tìm một chút.”
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Hiểu Hàm có chút tức giận, cô cảm thấy là do Triệu Trạch Duệ cố ý giấu, giống như trước đây, nói là đi công tác nhưng là trốn đi.
“Tiểu thư, đến rồi, mời xuống xe!” Lái xe taxi thông báo cho cô.
Diệp Hiểu Hàm cảm thấy kỳ quái, không đúng! Lan Quế Phường là một con đường, không phải là một khách sạn, sao lại dẫn khách đến khách sạn vậy?
“Không phải, anh không hiểu lời tôi nói sao? Tôi nói là Lan Quế Phường.” Cô lặp lại lần nữa.
Ngay sau đó có người đó mở cửa, trực tiếp kéo cô xuống xe.
“Này, mấy người là ai? Muốn làm gì?” Diệp Hiểu Hàm nhất thời kinh hoảng, không ngờ ngày đầu tiên đến Hongkong đã bị xã hội đen bắt lại?
Cô lập tức nhớ đến nhiều bộ phim của Hongkong, hiện tại không phải đang xảy ra chuyện như vậy chứ? Bọn họ bắt cô làm gì? Cùng lắm cô chỉ là một cô nữ sinh đến đây du lịch thôi, chẳng lẽ cô còn chưa được gặp mặt Triệu Trạch Duệ đã bị người khác bắt rồi giết?
Khi Diệp Hiểu Hàm bị kéo vào một căn phòng lớn, cô mới ngừng hành động la hét lại.
“Buông cô ấy r, đây là thái độ đối xử với khách sao?” Một người đàn ông đi ra từ góc tối.
Mấy người đang ông lập tức thả cô ra, mà Diệp Hiểu Hàm cũng thấy người đàn ông đó là ai, là Triệu Trạch Duệ.
“Chú?” Diệp Hiểu Hàm kích động tiến lên ôm lấy Triệu Trạch Duệ. “Chú thật sự ở đây? Sao lại cho người bắt cháu đến? Sao chú biết cháu ở Hongkong?”
Triệu Trạch Duệ không phản kháng lại cái ôm của cô, hơn nữa còn vẫy tay ý báo mọi người ra ngoài.
Diệp Hiểu Hàm thiếu chút nữa muốn khóc, vừa rồi cô còn ngỡ mình sẽ không được gặp lại anh!
“Hàm Hàm, sao cô lại tự mình chạy đến Hongkong?” Triệu Trạch Duệ có chút tức giận, sao lá gan của cô lại lớn như vậy? Lại có thể đến đây một mình, thậm chí còn cho người điều tra anh, nếu như chuyện cô làm bị người khác phát hiện, cho người bắt cô thì phải làm thế nào?
Nhưng cẩn thận suy nghĩ, điều này cũng không thể trách cô, cô cũng không biết thân phận của anh, mà anh cũng không thể về gặp cô, cô mới phải dùng đến cách này.
“Người ta là muốn đến tìm chú mà!” Diệp Hiểu Hàm phát hiện mình vẫn còn ôm Triệu Trạch Duệ, xấu hổ buông ra, đỏ mặt nói.
Anh để cô ngồi lên ghế salon, sau đó rót cho cô một cốc nước.
“Vậy tôi nói tôi ở đâu, cô cũng đi theo? Cô đã nói với ba cô chưa?” Anh dám cược, nhất định là cô lén trốn đi.
Vẻ mặt Diệp Hiểu hàm có chút không đúng, sao cô có thể vạch áo cho người xem lưng chứ?
“Có! Cháu có nói cho ông ấy biết, ông ấy cho phép cháu mới đến.”
Triệu Trạch Duệ khoanh tay trước ngực. “Hàm Hàm, cô đừng nghĩ có thể gạt được tôi, bây giờ tôi lập tức gọi điện cho ba cô.”
Diệp Hiểu Hàm lập tức ngăn lại. “Đừng mà! Được rồi! Cháu còn chưa nói cho ông ấy biết, nhưng chú cũng biết ba cháu, ông ấy sẽ không để cháu ra ngoài đơn giản như vậy.”
“Vậy cô có thể không đến.” Triệu Trạch Duệ có chút vô tình nói.
Cô chu cái miệng nhỏ nhắn. “Cháu đã nói rồi, cháu muốn tìm chú, cháu muốn đến chơi, dù bây giờ chú nói cho ba cháu biết, cháu cũng không quan tâm, cháu muốn ở đây chơi.”
Cô không có cách nào khác, đành dùng tính trẻ con.
Triệu Trạch Duệ cũng hết cách với cô. “Ít nhất trước đó gọi điện thoại về nhà báo bình an đi, ba cô lại lo lắng.”
Thật không hiểu nói, tại sao rõ ràng có ba mẹ lại không biết quý trọng, lúc nào cũng thách thức người nhà đến giới hạn, chẳng lẽ người nhà của cô sẽ vĩnh viễn thỏa hiệp sao? Triệu Trạch Duệ là một cô nhi, không cách nào hiểu tình cảm như vậy, nhưng ít nhất anh biết, con cái nên hiếu thuận với ba mẹ.
Đã là ngày thứ ba, những cuộc gọi của cô đến Triệu Trạch Duệ như đá chìm đáy biển, không hề gọi được, ngay cả nhắn tin cũng đã được vài chục, nhưng vẫn không có chút tin tức.
Anh đưa cô vào danh sách đen rồi sao? Nếu không tại sao lại không để ý đến cô?
Diệp Hiểu Hàm cầm điện thoại di động lên, chuẩn bị soạn tin, cô không tin anh có thể thờ ơ như vậy, không phản hồi không hỏi.
Cô gửi một tin nhắn cho anh. “Chú, nếu như chú không trả lời… cháu sẽ hộc máu bỏ mình, cháu đã liên tục bị chú làm đau khổ hộc ba ngày máu, nếu hôm nay nôn nữa, cháu thật sự sẽ chết.”
Mặc dù là nói láo, nhưng ít nhất lời nói đùa này sẽ có tin đáp trả!
Diệp Hiểu Hàm không khỏi lại nghĩ, có lẽ nào Triệu Trạch Duệ đã sớm biết cô thích anh hay không, cho nên mới cố ý lẩn tránh cô? Nếu thật sự là như vậy thì phải làm thế nào đây, chẳng lẽ muốn cô buông tha như lời của Đinh Gia Kỳ sao?
Cô lắc đầu, không thể nào, nhất định là anh không biết, bọn họ chưa gặp mặt mấy lần, sao anh có thể biết được, hơn nữa cô cũng mới phát hiện gần đây.
Cô lại gửi một tin nhắn. “Chú, có phải cháu làm sai chuyện gì, cho nên chú mới không để ý đến cháu? Chúng ta không phải bạn bè sao? Chẳng lẽ đến cả bạn bè cũng không thể làm được?”di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Gửi xong tin cô lại nhìn chằm chằm vào màn hình di động, ba phút rồi, nếu anh nhìn thấy nhất định sẽ trả lời, nhưng đã qua ba phút, lại qua ba phút, lại qua thêm ba phút.
Trời ạ! Tức chết! Diệp Hiểu Hàm đặt điện thoại xuống, buồn bực đi tắm.
Mặt khác, Triệu Trạch Duệ đã sớm tắt máy, vì bây giờ anh đang làm nhiệm vụ của tổ chức, về chuyện công ty anh không cách nào đáp lại, điện thoại di động của anh cũng tắt máy, nếu không sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ.
Tối nay, anh đến công ty phân phó cho thuộc hạ một số chuyện, cho nên mở di động ra, đập vào mắt là 50 cuộc gọi nhỡ, còn có vài tin nhắn cũng một nhóm tin nhắn lớn, hơn nữa người gửi tất cả đều là Diệp Hiểu Hàm.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Triệu Trạch Duệ có chút dở khóc dở cười, tại sao cô lại gọi cho anh nhiều cuộc điện thoại như vậy?
Anh đọc từng tin nhắn của cô, tất cả đều là lời oán trách, tin nhắn cũng có giới hạn, không có gì đặc biệt, nhưng những thứ này đều truyền đến một tin tức, cô đang tìm anh.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Anh nhìn đồng hồ, mới mười giờ tối, cô nhóc đó sẽ không đi ngủ sớm như vậy, cho nên anh gọi một cuộc điện thoại cho cô.
Diệp Hiểu Hàm nhìn màn hình điện thoại đến muốn ngủ, đột nhiên bị chấn động của điện thoại làm tình lại, cô lập tức ngồi bật dậy, lúc thấy tên hiện trên màn hình là Triệu Trạch Duệ, cô lại có chút kích động muốn khóc, sợ nó sẽ tắt, cho nên cô vội vàng nghe.
“Chú!”
“Cô tìm tôi? Có chuyện gì không?” Mặc dù anh không cho rằng sẽ có chuyện lớn gì nhưng vẫn nên hỏi một chút.
Diệp Hiểu hàm nghe được giọng nói của anh có chút nghẹn ngào. “Chú, cháu còn tưởng rằng chú không để ý đến cháu nữa, ba ngày nay cháu gọi điện, nhưng vẫn không gọi được, nhắn lại cũng không biết chú có đọc được hay không, tin nhắn gửi đi cũng không thấy trả lời.”di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Anh đột nhiên rất muốn xoa đầu an ủi cô, dù đây không phải chuyện lớn gì, nhưng anh biết cố muốn khóc rồi, vì anh không để ý đến cô sao? Thật trẻ con!
“Tôi đi Hongkong công tác, cho nên tôi tắt điện thoại, tôi cũng không biết cô tìm tôi!”
“Nào có người nào ra khỏi nhà lại không để người khác liên lạc được, chẳng lẽ chú không lo lắng công ty sẽ tìm chú sao?” Diệp Hiểu Hàm bỗng nhiên kích động.
Anh cố ý để bọn họ không tìm được, hơn nữa nếu không phải chuyện lớn gì, công ty tuyệt đối không tìm anh, nếu như thật sự muốn tìm, các quản lý của công ty sẽ có cách để tìm được anh, cho nên anh sẽ không lo lắng.
“Bọn họ không có chuyện gì sẽ không tìm tôi, hơn nữa tôi đi công tác nhiều nhất chỉ có hai tuần.” Triệu Trạch Duệ nằm trên giường, thoải mái nói chuyện với cô nữ sinh kém mình mười hai tuổi, cảm giác có chút kỳ quái.
“Vậy…” Diệp Hiểu Hàm có chút do dự, thật ra thì cô muốn nói, chẳng lẽ anh không nhớ cô sao? Ít nhất gọi cho cô một cú điện thoại là được rồi!
Triệu Trạch Duệ đang đợi cô nói, nhưng rất dễ nhận ra cô như không biết mình nên nói gì.
“Cô còn chưa nghỉ ngơi sao?” Anh mở miệng nói một câu.
Sao Diệp Hiểu Hàm chịu nghỉ ngơi, thất vất vả mới nghe được giọng nói của anh. “Chú, cháu đi tìm chú có được không?”
Triệu Trạch Duệ cảm thấy Diệp Hiểu Hàm có chút kỳ quái, nhưng đến lúc này anh vẫn không suy nghĩ nhiều, nhưng một câu nói này khiến anh có chút suy nghĩ, vì sao cô phải làm vậy chứ?
“Tôi đang làm việc, cô đang làm gì?”
“Cháu muốn đi chơi một chút, từ trước đến này cháu còn chưa ra nước ngoài lần nào!” Diệp Hiểu Hàm không dám nói là muốn nhìn thấy anh, nhưng ít ra lời này cũng là thật.
Triệu Trạch Duệ cũng không phản đối việc cô đến Hongkong, nhưng nếu muốn tìm anh thì coi như xong, chuyện anh làm rất nguy hiểm, căn bản không có cách nào để chăm sóc cô.
“Cô có thể đến, nhưng tôi không có thời gian để chăm sóc cô, chi nên tốt nhất cô nên tìm bạn đến đây đi du lịch là được rồi.”
“Vậy chú có thể nói cho cháu biết chú ở đâu, cháu đi tìm chú!” Diệp Hiểu Hàm thấy được hi vọng, chỉ cần anh không phản đối là được rồi.
Triệu Trạch Duệ không có ý định nói cho cô biết. “Tôi sẽ không nói cho cô biết, thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút, tôi còn có việc phải làm.” Nói xong anh lập tức cúp điện thoại.
Diệp Hiểu Hàm ngạc nhiên nhìn điện thoại, sao anh chưa nói gì đã cúp rồi?
“Triệu Trạch Duệ, chú thật quá đáng?” Cô bị anh chọc tức, lại có thể đối xử với cô như vậy. “Cháu muốn đi,hơn nữa còn phải tìm được chú.” Cô nói được làm được, sẽ không chỉ nói mà không làm.
Triệu Trạch Duệ và trợ thủ Đổng Dương ở chỗ tối quan sát mục tiêu, hiện tại dù không phải là thời cơ hành động, nhưng anh vẫn muốn thường xuyên biết được hành tung của bọn họ.
“Anh Duệ, anh nói xem mấy ngày nay bọn họ có thể tiến hành giao dịch hay không?” Lần này Đổng Dương được phái đến làm trợ thủ của triệu Trạch Duệ, mặc dù là phụ nữ, nhưng năng lực của cô tuyệt đối không thua kém đàn ông.
“Không biết, cô và bọn của Hào nói sao? Lúc nào thì họ sẽ đến?” Không phải vào lúc vạn bất đắc dĩ, Triệu Trạch Duệ sẽ không hành động, nhưng gần đây, trong khoảng thời gian này như có một người đang cố chèn ép bọn họ, Hướng Hạo Thang đã được phái đến Zehder xử lý chuyện, mà Trang Bác Hào cũng được phái đến Nhật Bản, nhưng người còn lại chỉ còn anh, cho nên chỉ có thể do anh tự xử lý.
Anh đang chặn một băng xã hội đen buôn bán rửa tiền, bọn họ vốn có thể mặc kệ, nhưng bọn họ lại có chủ ý đổ lên đầu ‘Hoàng’, ‘Hoàng’ đã thay đổi rồi, điều này hiển nhiên là muốn hãm hại bọn họ, cho nên anh nhất định phải loại bỏ chất độc này.
Đổng Dương nhận được một cuộc điện thoại, cau mày, sau khi cúp thì quay sang nói với Triệu Trạch Duệ. “Anh Duệ, có người đang điều tra anh.”
Triệu Trạch Duệ cũng cau mày, là ai? Xã hội đen ở đây không biết là anh đến, là ai làm vậy? Anh có thể bị bại lộ hành tung.
“Là ai?”
“Bọn họ nói là một văn phòng thám tử bình thường, tìm anh là một cô gái, đi khắp nơi hỏi thăm anh ở khách sạn nào.”
“Biết là ai không?” Phụ nữ? Kiểu phụ nữ gì vậy?
Đổng Dương lắc đầu. “Bây giờ đang để người điều tra.”
Lông mày Triệu Trạch Duệ ngày càng nhíu chặt, không phải là Diệp Hiểu Hàm chứ? Cô nhóc đó thật sự đến Hongkong rồi, hơn nữa còn tìm người để tìm anh? Cô nhóc này có thể hại anh…
“Tìm hành tung của cô gái đó, tôi muốn lập tức gặp cô ta.”
Bắt được cô, anh nhất định phải dạy dỗ cô trước, lại có thể không biết nghe lời như vậy.
Diệp Hiểu Hàm nhanh chóng đến Hongkong, về phần tại sao Diệp Chấn Hồng lại chịu thả người? Đó là vì ông cũng không biết cô đi đâu, cho là cùng lắm cô đến ở nhà Đinh Gia Kỳ hai ngày, không ngờ cô lại chạy trốn đến Hongkong.
Hơn nữa cô thông minh sớm tìm người điều tra hành tung của Triệu Trạch Duệ, trước khi tìm được anh chính là thời gian thoải mái của cô ở Hongkong, sau khi xác định muốn đi Hongkong, cô cố tình tìm đến nới hấp dẫn nhất Hongkong, nói gì cũng muốn chơi vui vẻ một chút, cho dù Triệu Trạch Duệ sẽ thông báo cho ba đến đón cô về.
Nơi đầu tiên cô muốn đi là Vương Giác, nghe nói đó là thiên đường mua sắm, còn có rất nhiều thức ăn ngon.
Nhanh chóng đến giờ cơm tối, cũng ăn cả một phố ăn vặt, cô không đói chút nào, cô rời khỏi nơi này, đến Lan Quế Phương ngắm cánh một chút.
Lên một chiếc xe taxi, sau khi nói cho tài xế biết địa điểm, Diệp Hiểu Hàm lại bắt đầu gọi điện thoại cho Triệu Trạch Duệ, nhưng điện thoại lại không gọi được, ngược lại cô nhân được một cuộc điện thoại, là văn phòng thám tử cô nhờ để tìm người.
“Cô Diệp, chào cô!”
“Sao rồi? Tìm được người rồi sao?” Nếu như tìm được, cô lập tức đi qua.
“Thật xin lỗi, không tìm được, điều tra nhiều danh sách của khách sạn như vậy, cũng không có người cung cấp tên.”
Sao lại như vậy? Chẳng lẽ anh không ở khách sạn?
“Anh đã tìm ở những nơi khác chưa? Không phải có rất nhiều khách sạn sao?” Dù cô cảm thấy ông chủ như anh sẽ không ở trong một nhà trọ nhỏ, nhưng sao lại có thể không tìm được? Trừ khi anh hoàn toàn không ở Hongkong.
“Được rồi! Tôi lại tìm một chút.”
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Hiểu Hàm có chút tức giận, cô cảm thấy là do Triệu Trạch Duệ cố ý giấu, giống như trước đây, nói là đi công tác nhưng là trốn đi.
“Tiểu thư, đến rồi, mời xuống xe!” Lái xe taxi thông báo cho cô.
Diệp Hiểu Hàm cảm thấy kỳ quái, không đúng! Lan Quế Phường là một con đường, không phải là một khách sạn, sao lại dẫn khách đến khách sạn vậy?
“Không phải, anh không hiểu lời tôi nói sao? Tôi nói là Lan Quế Phường.” Cô lặp lại lần nữa.
Ngay sau đó có người đó mở cửa, trực tiếp kéo cô xuống xe.
“Này, mấy người là ai? Muốn làm gì?” Diệp Hiểu Hàm nhất thời kinh hoảng, không ngờ ngày đầu tiên đến Hongkong đã bị xã hội đen bắt lại?
Cô lập tức nhớ đến nhiều bộ phim của Hongkong, hiện tại không phải đang xảy ra chuyện như vậy chứ? Bọn họ bắt cô làm gì? Cùng lắm cô chỉ là một cô nữ sinh đến đây du lịch thôi, chẳng lẽ cô còn chưa được gặp mặt Triệu Trạch Duệ đã bị người khác bắt rồi giết?
Khi Diệp Hiểu Hàm bị kéo vào một căn phòng lớn, cô mới ngừng hành động la hét lại.
“Buông cô ấy r, đây là thái độ đối xử với khách sao?” Một người đàn ông đi ra từ góc tối.
Mấy người đang ông lập tức thả cô ra, mà Diệp Hiểu Hàm cũng thấy người đàn ông đó là ai, là Triệu Trạch Duệ.
“Chú?” Diệp Hiểu Hàm kích động tiến lên ôm lấy Triệu Trạch Duệ. “Chú thật sự ở đây? Sao lại cho người bắt cháu đến? Sao chú biết cháu ở Hongkong?”
Triệu Trạch Duệ không phản kháng lại cái ôm của cô, hơn nữa còn vẫy tay ý báo mọi người ra ngoài.
Diệp Hiểu Hàm thiếu chút nữa muốn khóc, vừa rồi cô còn ngỡ mình sẽ không được gặp lại anh!
“Hàm Hàm, sao cô lại tự mình chạy đến Hongkong?” Triệu Trạch Duệ có chút tức giận, sao lá gan của cô lại lớn như vậy? Lại có thể đến đây một mình, thậm chí còn cho người điều tra anh, nếu như chuyện cô làm bị người khác phát hiện, cho người bắt cô thì phải làm thế nào?
Nhưng cẩn thận suy nghĩ, điều này cũng không thể trách cô, cô cũng không biết thân phận của anh, mà anh cũng không thể về gặp cô, cô mới phải dùng đến cách này.
“Người ta là muốn đến tìm chú mà!” Diệp Hiểu Hàm phát hiện mình vẫn còn ôm Triệu Trạch Duệ, xấu hổ buông ra, đỏ mặt nói.
Anh để cô ngồi lên ghế salon, sau đó rót cho cô một cốc nước.
“Vậy tôi nói tôi ở đâu, cô cũng đi theo? Cô đã nói với ba cô chưa?” Anh dám cược, nhất định là cô lén trốn đi.
Vẻ mặt Diệp Hiểu hàm có chút không đúng, sao cô có thể vạch áo cho người xem lưng chứ?
“Có! Cháu có nói cho ông ấy biết, ông ấy cho phép cháu mới đến.”
Triệu Trạch Duệ khoanh tay trước ngực. “Hàm Hàm, cô đừng nghĩ có thể gạt được tôi, bây giờ tôi lập tức gọi điện cho ba cô.”
Diệp Hiểu Hàm lập tức ngăn lại. “Đừng mà! Được rồi! Cháu còn chưa nói cho ông ấy biết, nhưng chú cũng biết ba cháu, ông ấy sẽ không để cháu ra ngoài đơn giản như vậy.”
“Vậy cô có thể không đến.” Triệu Trạch Duệ có chút vô tình nói.
Cô chu cái miệng nhỏ nhắn. “Cháu đã nói rồi, cháu muốn tìm chú, cháu muốn đến chơi, dù bây giờ chú nói cho ba cháu biết, cháu cũng không quan tâm, cháu muốn ở đây chơi.”
Cô không có cách nào khác, đành dùng tính trẻ con.
Triệu Trạch Duệ cũng hết cách với cô. “Ít nhất trước đó gọi điện thoại về nhà báo bình an đi, ba cô lại lo lắng.”
Thật không hiểu nói, tại sao rõ ràng có ba mẹ lại không biết quý trọng, lúc nào cũng thách thức người nhà đến giới hạn, chẳng lẽ người nhà của cô sẽ vĩnh viễn thỏa hiệp sao? Triệu Trạch Duệ là một cô nhi, không cách nào hiểu tình cảm như vậy, nhưng ít nhất anh biết, con cái nên hiếu thuận với ba mẹ.
Tác giả :
Diệp Tình