Tình Đắng
Chương 145: Mạc trọng huy, chúng ta kết thúc đi (2)
Buổi tối hôm đó Mạc Trọng Huy không trở về phòng. Một mình An Noãn nằm trên chiếc giường rộng lớn, mãi cũng không thể chợp mắt được.
Cô có thể đợi đến ngày hắn chơi ngán cô không?
Mất ngủ2cả một đêm, ngày hôm sau lúc trời sáng cô mới ngủ được, ngủ một giấc tới trưa. Lúc xuống lầu ăn trưa lại là một bàn đầy những món canh bổ máu, chân mày cô bất giác nhíu8lại.
“Trợ lý Trương, sao lại chỉ có mình anh, ngài Mạc nhà anh thì sao?” Trương Húc nhíu mày, bộ mặt nghiêm túc nói, “Cả buổi sáng nay ngài Mạc đều bơi trong hồ”
Cậu ta dùng một chút lại6nói, “Cả đêm qua ngài Mạc đều ở trong phòng gym.”
An Noãn làm như không nghe thấy gì, vẫn chuyên tâm ăn.
Trương Húc nhịn không được nói, “Ngài Mạc đang nghỉ phép ở nước ngoài vừa nghe nói cô3An đã rút 500ml máu, ngài ấy lập tức dùng máy bay riêng chạy về đây. Cô không biết ngài ấy lo lắng đến mức nào đâu. Cô An, cô có thể tốt với ngài Mạc một chút được5không?”
An Noãn từ đầu đến cuối đều không quan tâm đến Trương Húc, cậu ta không biết phải làm gì khác đành thở dài.
Ăn cơm xong, An Noãn muốn đến bệnh viện thăm La Hiểu Yến, Trương Húc nhất quyết muốn đưa cô đi. An Noãn tức tối gào lên với cậu ta: “Trợ lý Trương, anh sợ tôi chạy trốn sao? Anh yên tâm, thể lực của Mạc Trọng Huy lớn như vậy, cho dù tôi có chạy đến chân trời góc biển cũng bị anh ta lôi trở về, tôi sẽ không làm chuyện ngu ngốc như thế đâu!”.
Mạc Trọng Huy bước vào đúng lúc An Noãn nói câu này, trên người chỉ phủ một chiếc áo choàng tắm, tóc vẫn còn nhỏ nước, làm mấy cô gái giúp việc trong nhà đều đỏ bừng cả mặt. Trương Húc nhanh chóng báo cáo, “Ngài Mạc, cô An muốn đến bệnh viện.”
“Để cô ấy đi.”
An Noãn hừ lạnh, nhờ người làm gói lại giúp cô mấy phần canh bổ dưỡng, để cô đem đến cho La Hiểu Yến.
***
Nhờ nỗ lực của Thường Tử Phi, tập đoàn Phi Vũ đã khôi phục lại như trước đây, chỉ có điều không còn Hoa Vũ nữa, lượng công việc của anh cũng nhiều hơn trước rất nhiều.
Giang Thiến Nhu lại rất hiểu chuyện, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ làm nũng với anh.
Từ sau vụ việc lần trước, cô ta biết trong lòng Nghệ Tuệ đã có thành kiến với mình, vì vậy gần như ngày nào cô ta cũng dễ Thường Tử Phi về nhà ăn cơm, điều này cũng làm cho Nghê Tuệ vui lên nhiều.
Hôm nay là cuối tuần, Giang Thiên Nhu dùng đủ mọi cách, nói hết lời dỗ Thường Tử Phi ở nhà nghỉ ngơi một ngày.
Nghê Tuệ thấy tình cảm bọn họ càng ngày càng tốt thì cũng cảm thấy vững lòng. Nói cho cùng An Noãn cũng đã là người của Mạc Trọng Huy, cho dù có trở về bên cạnh con trai mình cũng không còn nguyên vẹn nữa rồi.
Buổi trưa, Nghê Tuệ làm một bàn ăn ngon, bà ta xót xa con trai của mình, trải qua chuyện lần này, con trai lại gầy đi nhiều rồi, gần đây lại bận rộn bất kể ngày đêm, ngay cả một bữa ăn đàng hoàng cũng không kịp ăn. “Tử Phi, đừng quá liều mạng với việc trong công ty, sức khỏe là quan trọng nhất, có thời gian hãy ở bên Thiến Nhu nhiều hơn.”
Nghê Tuệ vừa gắp thức ăn vào bát Thường Tử Phi, vừa đau lòng nói. Giang Thiên Nhu lại hiểu chuyện cười nói, “Mẹ, bây giờ Tử Phi lấy sự nghiệp làm trọng, con không sao cả đâu.” “Có thể cưới được người vợ thấu hiểu lòng người như con cũng coi như là phúc của Tử Phi.” Nghê Tuệ nói rồi gắp một miếng thịt viên vào bát của Giang Thiên Nhu.
Giang Thiên Nhu chỉ cắn một miếng liền chạy đến nhà vệ sinh nôn ra. “Sao lại nôn cả ra rồi? Không phải là có rồi chứ?” Nét mặt Nghệ Tuệ hiện lên một sự ngạc nhiên vui mừng khó mà che giấu. Vào giây phút đó, tim Thường Tử Phi lại đập thịch một tiếng, cảm giác đầu tiên của anh chắc chắn không phải là vui sướng. Giang Thiên Nhu nôn xong trở lại bàn ăn, thấy có lỗi nói, “Xin lỗi, gần đây lúc nào con cũng thấy buồn nôn.”
“Tử Phi, hôm nay dù gì cũng nghỉ ngơi, ăn cơm xong con đưa Thiên Nhu đến bệnh viện kiểm tra xem, mẹ thấy con tám phần là đã có thai rồi.”
Giang Thiên Nhu không kìm được sự ngạc nhiên mừng rỡ, trong lòng thầm nghĩ đứa con này đến thật là đúng lúc. Bây giờ Thường Tử Phi đối xử với cô ta rất tốt, nếu như mang thai rồi, vị trí của cô ta trong cái nhà này còn có ai có thể lung lay được nữa.
Hôm nay La Hiểu Yến đã được chuyển đến bệnh viện tốt nhất Giang Thành, lúc An Noãn bước vào thăm, Phan Bình đang ngồi trên giường đút cho cô ta ăn. Nhìn thấy An Noãn, Phan Bình lập tức đứng dậy, kính cẩn gọi một tiếng, “Cô An.” La Hiểu Yến xì một tiếng, “Nhìn cái dáng vẻ nịnh nọt của anh kia, giờ nịnh đến cả An Noãn rồi.” Phan Bình cau mày trừng mắt nhìn cô ta, sau đó liền quay về hướng An Noãn, “Cô An, hai người từ từ tán gẫu, đúng lúc tôi có việc phải đi một chuyến.”
Sau khi Phan Bình rời đi, An Noãn ngồi xuống bên mép giường, thấy sắc mặt của La Hiểu Yến rất tốt.
“Noãn Noãn, đúng lúc chị có một chuyện muốn nói cho em biết. Phan Bình đã tiến hành thủ tục ly hôn với vợ rồi, anh ấy sẽ nhanh chóng cưới chị.
An Noãn dường như không tin được, nhưng cũng thành tâm chúc phúc. “Noãn Noãn, chị thật sự không ngờ anh ấy sẽ cưới chị, lần này có khổ sở như vậy cũng đáng, chị thật sự rất vui, từ trước đến giờ chị không hề dám mơ tưởng đến việc gả cho anh ấy.” An Noãn nắm lấy tay cô ta, cười an ủi, “Có lẽ trải qua lần này, ông ta đã phát hiện chị rất quan trọng đối với ông ta rồi chăng? Chúc mừng chị, chị Hiểu Yến, cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc của chính mình rồi.”
“Noãn Noãn, đến lúc đó em làm phù dâu cho chị được không? Chị chỉ có mình em là bạn.”
An Noãn rất muốn đồng ý, nhưng cô vẫn từ chối, “Bây giờ em là cô nhi, không cha không mẹ, cuộc sống trắc trở, để em làm phù dâu thì không may mắn đâu.”
La Hiểu Yến suy nghĩ một hồi rồi cũng không ép cô nữa. Cuộc hôn nhân và tình yêu này khổ sở lắm mới có được, cô ta cũng mong đám cưới có thể được tiến hành một cách thuận lợi.
An Noãn ở trong phòng bệnh ngồi với cô ta một lúc, đút cô ta uống canh bố, đợi cô ta ngủ say rồi mới rời đi.
Bước ra khỏi phòng bệnh cô nhìn thấy Phan Bình một mình đứng cuối hành lang, dưới chân ông ta đầy tàn thuốc.
Nhìn thấy An Noãn, ông ta hơi chần chừ rồi bước qua, “Cô An, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?”
“Lúc tôi và vợ tôi kết hôn, tôi chỉ có căn nhà ngói ba gian ở dưới quê, ba mẹ vợ tôi đều là nhân viên đã về hưu, anh vợ tôi làm việc trong tòa thị chính thành phố, bây giờ đã lăn lộn lên đến chức Cục trưởng. Lúc đầu người nhà cô ấy cũng không đồng ý cho chúng tôi kết hôn, dường như chưa có cách gì là chưa thử qua. Sau đó người nhà cô ấy cũng không lay chuyển được hai chúng tôi, không biết làm sao đành phải đồng ý. Tôi có thể có được thành tựu của ngày hôm nay, thứ nhất là do tôi không chịu thua, tôi vẫn luôn muốn để cô ấy sống những ngày tháng tốt đẹp, thứ hai là do cô ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều việc trong nhà.”
An Noãn nghe vậy trong lòng có nỗi chua xót không nói nên lời.
“Bây giờ tôi càng lúc càng ăn nên làm ra, chức vụ giám đốc ở Thiên Đường không phải người bình thường nào cũng có thể gánh vác được. Con người chính là như vậy đấy, càng có tiền càng dễ sa đọa. Hoàn cảnh của tôi là như thế, người bên cạnh tôi cũng thế, tôi ở trong cái vòng luẩn quẩn này cũng không thể giữ mình vẹn toàn. Tôi đã phản bội vợ tôi, ở bên ngoài có không ít phụ nữ. Vợ tôi đều biết hết, nhưng cô ấy vẫn luôn tha thứ cho tôi, thậm chí là dung túng tôi. Tôi lừa cô ấy nói là gặp dịp thì chơi, trước giờ chưa từng nghiêm túc, nhưng đúng thật là tôi chưa từng có ý định nghiêm túc với họ. Những cô gái đó chỉ cần một chút tiền là có thể đuổi đi, nhưng mà La Hiểu Yến lại không như vậy, cô ta ở bên tôi không vì tiền của tôi mà vì tình yêu của tôi.”
“Anh có yêu La Hiểu Yến không?”
Phan Bình hít một hơi thật sâu, vô cùng nghiêm túc trả lời cô, “Không yêu.”
Cô có thể đợi đến ngày hắn chơi ngán cô không?
Mất ngủ2cả một đêm, ngày hôm sau lúc trời sáng cô mới ngủ được, ngủ một giấc tới trưa. Lúc xuống lầu ăn trưa lại là một bàn đầy những món canh bổ máu, chân mày cô bất giác nhíu8lại.
“Trợ lý Trương, sao lại chỉ có mình anh, ngài Mạc nhà anh thì sao?” Trương Húc nhíu mày, bộ mặt nghiêm túc nói, “Cả buổi sáng nay ngài Mạc đều bơi trong hồ”
Cậu ta dùng một chút lại6nói, “Cả đêm qua ngài Mạc đều ở trong phòng gym.”
An Noãn làm như không nghe thấy gì, vẫn chuyên tâm ăn.
Trương Húc nhịn không được nói, “Ngài Mạc đang nghỉ phép ở nước ngoài vừa nghe nói cô3An đã rút 500ml máu, ngài ấy lập tức dùng máy bay riêng chạy về đây. Cô không biết ngài ấy lo lắng đến mức nào đâu. Cô An, cô có thể tốt với ngài Mạc một chút được5không?”
An Noãn từ đầu đến cuối đều không quan tâm đến Trương Húc, cậu ta không biết phải làm gì khác đành thở dài.
Ăn cơm xong, An Noãn muốn đến bệnh viện thăm La Hiểu Yến, Trương Húc nhất quyết muốn đưa cô đi. An Noãn tức tối gào lên với cậu ta: “Trợ lý Trương, anh sợ tôi chạy trốn sao? Anh yên tâm, thể lực của Mạc Trọng Huy lớn như vậy, cho dù tôi có chạy đến chân trời góc biển cũng bị anh ta lôi trở về, tôi sẽ không làm chuyện ngu ngốc như thế đâu!”.
Mạc Trọng Huy bước vào đúng lúc An Noãn nói câu này, trên người chỉ phủ một chiếc áo choàng tắm, tóc vẫn còn nhỏ nước, làm mấy cô gái giúp việc trong nhà đều đỏ bừng cả mặt. Trương Húc nhanh chóng báo cáo, “Ngài Mạc, cô An muốn đến bệnh viện.”
“Để cô ấy đi.”
An Noãn hừ lạnh, nhờ người làm gói lại giúp cô mấy phần canh bổ dưỡng, để cô đem đến cho La Hiểu Yến.
***
Nhờ nỗ lực của Thường Tử Phi, tập đoàn Phi Vũ đã khôi phục lại như trước đây, chỉ có điều không còn Hoa Vũ nữa, lượng công việc của anh cũng nhiều hơn trước rất nhiều.
Giang Thiến Nhu lại rất hiểu chuyện, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ làm nũng với anh.
Từ sau vụ việc lần trước, cô ta biết trong lòng Nghệ Tuệ đã có thành kiến với mình, vì vậy gần như ngày nào cô ta cũng dễ Thường Tử Phi về nhà ăn cơm, điều này cũng làm cho Nghê Tuệ vui lên nhiều.
Hôm nay là cuối tuần, Giang Thiên Nhu dùng đủ mọi cách, nói hết lời dỗ Thường Tử Phi ở nhà nghỉ ngơi một ngày.
Nghê Tuệ thấy tình cảm bọn họ càng ngày càng tốt thì cũng cảm thấy vững lòng. Nói cho cùng An Noãn cũng đã là người của Mạc Trọng Huy, cho dù có trở về bên cạnh con trai mình cũng không còn nguyên vẹn nữa rồi.
Buổi trưa, Nghê Tuệ làm một bàn ăn ngon, bà ta xót xa con trai của mình, trải qua chuyện lần này, con trai lại gầy đi nhiều rồi, gần đây lại bận rộn bất kể ngày đêm, ngay cả một bữa ăn đàng hoàng cũng không kịp ăn. “Tử Phi, đừng quá liều mạng với việc trong công ty, sức khỏe là quan trọng nhất, có thời gian hãy ở bên Thiến Nhu nhiều hơn.”
Nghê Tuệ vừa gắp thức ăn vào bát Thường Tử Phi, vừa đau lòng nói. Giang Thiên Nhu lại hiểu chuyện cười nói, “Mẹ, bây giờ Tử Phi lấy sự nghiệp làm trọng, con không sao cả đâu.” “Có thể cưới được người vợ thấu hiểu lòng người như con cũng coi như là phúc của Tử Phi.” Nghê Tuệ nói rồi gắp một miếng thịt viên vào bát của Giang Thiên Nhu.
Giang Thiên Nhu chỉ cắn một miếng liền chạy đến nhà vệ sinh nôn ra. “Sao lại nôn cả ra rồi? Không phải là có rồi chứ?” Nét mặt Nghệ Tuệ hiện lên một sự ngạc nhiên vui mừng khó mà che giấu. Vào giây phút đó, tim Thường Tử Phi lại đập thịch một tiếng, cảm giác đầu tiên của anh chắc chắn không phải là vui sướng. Giang Thiên Nhu nôn xong trở lại bàn ăn, thấy có lỗi nói, “Xin lỗi, gần đây lúc nào con cũng thấy buồn nôn.”
“Tử Phi, hôm nay dù gì cũng nghỉ ngơi, ăn cơm xong con đưa Thiên Nhu đến bệnh viện kiểm tra xem, mẹ thấy con tám phần là đã có thai rồi.”
Giang Thiên Nhu không kìm được sự ngạc nhiên mừng rỡ, trong lòng thầm nghĩ đứa con này đến thật là đúng lúc. Bây giờ Thường Tử Phi đối xử với cô ta rất tốt, nếu như mang thai rồi, vị trí của cô ta trong cái nhà này còn có ai có thể lung lay được nữa.
Hôm nay La Hiểu Yến đã được chuyển đến bệnh viện tốt nhất Giang Thành, lúc An Noãn bước vào thăm, Phan Bình đang ngồi trên giường đút cho cô ta ăn. Nhìn thấy An Noãn, Phan Bình lập tức đứng dậy, kính cẩn gọi một tiếng, “Cô An.” La Hiểu Yến xì một tiếng, “Nhìn cái dáng vẻ nịnh nọt của anh kia, giờ nịnh đến cả An Noãn rồi.” Phan Bình cau mày trừng mắt nhìn cô ta, sau đó liền quay về hướng An Noãn, “Cô An, hai người từ từ tán gẫu, đúng lúc tôi có việc phải đi một chuyến.”
Sau khi Phan Bình rời đi, An Noãn ngồi xuống bên mép giường, thấy sắc mặt của La Hiểu Yến rất tốt.
“Noãn Noãn, đúng lúc chị có một chuyện muốn nói cho em biết. Phan Bình đã tiến hành thủ tục ly hôn với vợ rồi, anh ấy sẽ nhanh chóng cưới chị.
An Noãn dường như không tin được, nhưng cũng thành tâm chúc phúc. “Noãn Noãn, chị thật sự không ngờ anh ấy sẽ cưới chị, lần này có khổ sở như vậy cũng đáng, chị thật sự rất vui, từ trước đến giờ chị không hề dám mơ tưởng đến việc gả cho anh ấy.” An Noãn nắm lấy tay cô ta, cười an ủi, “Có lẽ trải qua lần này, ông ta đã phát hiện chị rất quan trọng đối với ông ta rồi chăng? Chúc mừng chị, chị Hiểu Yến, cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc của chính mình rồi.”
“Noãn Noãn, đến lúc đó em làm phù dâu cho chị được không? Chị chỉ có mình em là bạn.”
An Noãn rất muốn đồng ý, nhưng cô vẫn từ chối, “Bây giờ em là cô nhi, không cha không mẹ, cuộc sống trắc trở, để em làm phù dâu thì không may mắn đâu.”
La Hiểu Yến suy nghĩ một hồi rồi cũng không ép cô nữa. Cuộc hôn nhân và tình yêu này khổ sở lắm mới có được, cô ta cũng mong đám cưới có thể được tiến hành một cách thuận lợi.
An Noãn ở trong phòng bệnh ngồi với cô ta một lúc, đút cô ta uống canh bố, đợi cô ta ngủ say rồi mới rời đi.
Bước ra khỏi phòng bệnh cô nhìn thấy Phan Bình một mình đứng cuối hành lang, dưới chân ông ta đầy tàn thuốc.
Nhìn thấy An Noãn, ông ta hơi chần chừ rồi bước qua, “Cô An, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?”
“Lúc tôi và vợ tôi kết hôn, tôi chỉ có căn nhà ngói ba gian ở dưới quê, ba mẹ vợ tôi đều là nhân viên đã về hưu, anh vợ tôi làm việc trong tòa thị chính thành phố, bây giờ đã lăn lộn lên đến chức Cục trưởng. Lúc đầu người nhà cô ấy cũng không đồng ý cho chúng tôi kết hôn, dường như chưa có cách gì là chưa thử qua. Sau đó người nhà cô ấy cũng không lay chuyển được hai chúng tôi, không biết làm sao đành phải đồng ý. Tôi có thể có được thành tựu của ngày hôm nay, thứ nhất là do tôi không chịu thua, tôi vẫn luôn muốn để cô ấy sống những ngày tháng tốt đẹp, thứ hai là do cô ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều việc trong nhà.”
An Noãn nghe vậy trong lòng có nỗi chua xót không nói nên lời.
“Bây giờ tôi càng lúc càng ăn nên làm ra, chức vụ giám đốc ở Thiên Đường không phải người bình thường nào cũng có thể gánh vác được. Con người chính là như vậy đấy, càng có tiền càng dễ sa đọa. Hoàn cảnh của tôi là như thế, người bên cạnh tôi cũng thế, tôi ở trong cái vòng luẩn quẩn này cũng không thể giữ mình vẹn toàn. Tôi đã phản bội vợ tôi, ở bên ngoài có không ít phụ nữ. Vợ tôi đều biết hết, nhưng cô ấy vẫn luôn tha thứ cho tôi, thậm chí là dung túng tôi. Tôi lừa cô ấy nói là gặp dịp thì chơi, trước giờ chưa từng nghiêm túc, nhưng đúng thật là tôi chưa từng có ý định nghiêm túc với họ. Những cô gái đó chỉ cần một chút tiền là có thể đuổi đi, nhưng mà La Hiểu Yến lại không như vậy, cô ta ở bên tôi không vì tiền của tôi mà vì tình yêu của tôi.”
“Anh có yêu La Hiểu Yến không?”
Phan Bình hít một hơi thật sâu, vô cùng nghiêm túc trả lời cô, “Không yêu.”
Tác giả :
Thiên Hạ Thái Bình 77