Tình Đắng
Chương 115: Đồng quy vu tận (3)
An Noãn đẩy hắn, lạnh nhạt nói, “Anh dám ức hiếp bạn bè xung quanh tôi, tôi sẽ không tha cho anh đâu.”
Chỉ một câu nói, Mạc Trọng Huy bật cười, không kìm lòng châm biếm nói, “Em có khả năng gì mà2còn đòi không tha cho anh nào. Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
An Noãn lái chiếc xe đua màu đỏ, Mạc Trọng Huy to cao ngồi ở ghế phụ lái.
Xe vẫn đang chạy an toàn trên đường, đột nhiên An Noãn nghĩ,8nếu như cô tăng tốc độ, chất chung với Mạc Trọng Huy, như vậy có phải mọi thứ đều có thể trở về con số 0 không, cô sẽ trả thù được cho ba và cũng không cần phải sống một cuộc sống6nhục nhã như thế này nữa.
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được nhấn ga, xe lập tức phóng như bay về phía trước, trong đầu An Noãn trống rỗng. Đột nhiên ngã ba đường có một chiếc xe lao ra, Mạc Trọng Huy3lao tới nắm lấy vô lăng, hai xe bị sượt qua nhau.
“Em điên rồi, đạp phanh đi!” An Noãn chưa kịp suy nghĩ, tay của Mạc Trọng Huy đã nắm lấy vô lăng, cô không biết mình đã làm gì, cuối cùng xe5đã dừng ở bên đường. “Xuống xe!”
Giọng nói giận dữ của Mạc Trọng Huy vang lên.
An Noãn ngơ ngác xuống xe. Cô còn tưởng Mạc Trọng Huy sẽ bỏ cô lại giữa đường, nhưng hắn chỉ đẩy cô vào ghế phụ. Xe an toàn về đến biệt thự, An Noãn vẫn còn chưa hoàn hồn. Lúc ăn cơm tối, Mạc Trọng Huy ra ngoài, còn Trương Húc ở lại trong nhà. “Cô An, cô ăn một mình trước đi, ngài Mạc vừa mới ra ngoài, nói muốn ra ngoài hóng gió một chút.”
Lúc này An Noãn cũng biết mình đã làm sai rồi, cho dù có hận hắn thế nào, cũng không nên liều mạng mình mà chết chung với hắn. Nếu như không phải Mạc Trọng Huy phản ứng kịp thời, chắc giờ cả hai bọn họ đã bị đâm chết rồi.
“Cô An, cô sao vậy? Sắc mặt không được tốt lắm? Có phải không khỏe chỗ nào không?” An Noãn lắc đầu nhẹ, ăn vài miếng rồi cô liền lên lầu. Khi Mạc Trọng Huy trở lại, cô đang lăn qua lăn lại không ngủ được. Nghe thấy tiếng động, cô liền nhắm mắt lại, giả vờ ngủ. Nhưng kỹ thuật như vậy sao có thể lừa được Mạc Trọng Huy. Hắn im lặng ngồi ở đầu giường rất lâu, lâu đến nỗi An Noãn không kiên nhẫn nổi nữa. “Hôm nay, có phải em muốn chết chung với anh không?” Mạc Trọng Huy đột nhiên khẽ hỏi một câu như vậy. An Noãn vẫn giả vờ ngủ. Hắn sờ lên mặt cô, nhàn nhạt nói, “Cách trả thù của người thông minh là để kẻ thù của mình sống không bằng chết chứ không phải là động quy vu tận.”
An Noãn nhớ kỹ lời của hắn, rất lâu về sau, quả thật cô đã làm được điều đó.
Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, An Noãn mới mở mắt ra, sống không bằng chết, đúng rồi, có việc gì phải chết chung với hắn chứ, đâm vào lòng hắn, để hắn đau, đau khổ tột cùng, đau đến chết.
Mạc Trọng Huy tắm xong đi ra liền chui vào chăn của cô, gợi lên ngọn lửa tình trong cô.
An Noãn cố chịu đựng, nhưng không chịu nổi nữa, kêu lên, “Mạc Trọng Huy, giờ này rồi anh còn động dục cái gì nữa hả?” “Anh tưởng em vẫn tiếp tục giả vờ ngủ chứ.” Hắn cười châm biếm, nhanh như chớp đã cởi hết quần áo ra.
“Mạc Trọng Huy, tôi mệt rồi, anh tìm Hà Tư Kỳ đi.”
Lúc nào An Noãn cũng thích dùng cách này để đả kích hắn, mỗi lần nói xong, Mạc Trọng Huy đều như trở thành một con cầm thú, cuối cùng người chịu tội vẫn là cô.
***
An Noãn ngủ đến tận trưa hôm sau, lạ ở chỗ Mạc Trọng Huy vẫn còn đang ngủ, đây là lần đầu tiên cô thấy hắn ngủ nướng như vậy. Không biết có phải là do nhiệt độ quá cao không mà mặt Mạc Trọng Huy rất đỏ. Chân của hắn gác lên chân cô, rất nóng. Cô hơi nghi ngờ nên sờ vào trán hắn, nóng đến bỏng tay, thì ra là sốt rồi, động vật máu lạnh như Mạc Trọng Huy mà cũng phát sốt sao?
An Noãn ra sức đẩy chân hắn ra, Mạc Trọng Huy hầm hừ, hơi gắt gỏng ôm lấy eo cô.
“Mạc Trọng Huy, anh lại nổi cơn điên gì đấy?” “Đau đầu, cho anh ôm một lát thôi.” Đúng là người bệnh có khác, không ngờ tên này còn làm nũng với cô nữa.
An Noãn cố gắng để không nôn ra, “Tôi đâu phải mẹ anh, tránh ra đi.” Nhân lúc hắn đang bị bệnh, mơ mơ màng màng, An Noãn đạp hắn vài cái rồi xuống giường. Sau khi đánh răng xong, đi ra ngoài thấy Trương Húc đứng ở cầu thang nhìn, An Noãn liếc nhìn anh ta. “Cô An, ngài Mạc vẫn chưa dậy sao?” “Hình như anh ta bị bệnh rồi, ngủ như heo ấy.”
Trương Húc ngẩn người, hỏi, “Vậy tôi có thể lên gặp ngài Mạc không?”
An Noãn không vui nói, “Tôi không cho anh lên thì anh sẽ không lên chắc? Lên đi, anh ta mà chết trên đó tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Lúc An Noãn đang ăn trưa, Thẩm Cầm Phong vội vã chạy tới. Thấy cô đang chuẩn bị ra ngoài, Thẩm Cầm Phong hỏi, “Cậu Mạc bị bệnh rồi, cô còn đi đâu nữa? Không ở nhà chăm sóc cậu ấy sao?”
An Noãn lạnh nhạt bỏ lại một câu, “Tôi còn đang mong cho anh ta bệnh chết luôn đi thì có.”
Thẩm Cầm Phong nhìn bóng dáng lạnh lùng của cô, bất lực than thở.
An Noãn vừa mới tới quán cà phê thì có nhân viên nói với cô, “Cô An, cô gái này đợi cô ở đây từ sáng đến giờ, nói muốn làm việc ở quán của chúng ta, nhưng mà xem ra có vẻ như cô ấy chưa đủ tuổi.”
An Noãn ngồi xuống đối diện với cô gái kia, một cô gái rất đáng yêu. Cô gái gặp được in Noãn thì vô cùng kích động, van xin nói, “Chị chính là bà chủ của quán này sao, em có thể làm việc ở đây được không?” An Noãn nhướng mày, rút tay lại, lạnh nhạt hỏi, “Cô gái à, em đã đủ mười tám tuổi chưa?” “Đủ rồi, đủ từ lâu rồi ạ, để em cho chị xem chứng minh thư của em, năm nay em hai mươi mốt tuổi rồi, là sinh viên đại học, em muốn làm thêm.”
An Noãn nhìn chứng minh của cô, một cái tên rất đẹp, Lương Mộ Tinh, An Noãn hơi cau mày, hỏi theo phản xạ, “Em có quan hệ gì với Lương Trạch Minh không?”
Cô gái kia trợn tròn mắt, vô tội hỏi, “Lương Trạch Minh, ai là Lương Trạch Minh? Sao tên này nghe quen vậy?”
An Noãn biết mình đã quá nhạy cảm, cười nói, “Em thiếu tiền lắm à?”
“Em học ngành nghệ thuật, học phí hàng năm cao kinh người, ba mẹ em đều là nông dân dưới quê, trong nhà không có thu nhập gì, em luôn cố gắng vừa học vừa làm, mấy ngày trước nghe bạn bè nói lương ở chỗ này rất cao, cho nên em muốn đến đây làm việc, mong chị có thể cho em một cơ hội.”
Tuy ở đây không thiếu người, nhưng An Noãn vẫn bị cảm động bởi câu chuyện của cô gái này nên cô đã đồng ý, thậm chí còn trả trước cho cô gái kia một tháng lương, để cô ấy mua dụng cụ.
Cô gái đó cảm kích nắm lấy tay An Noãn, “Chị An, chị đúng là người tốt, thời buổi này không còn nhiều người tốt như chị nữa rồi, chờ khi nào em thành công, em nhất định sẽ báo đáp chị.”.
Khi còn nhỏ, mỗi lần An Noãn đi ra đường với ba, thấy có ăn xin ở bên đường, cô luôn bảo ba lấy hết tiền trên người ra chia cho những người ăn xin đó. Lúc đó ba luôn nhắn mày nói, Noãn Noãn, con quá ngây thơ rồi, thế giới mà mắt con thấy không phải sự thật. Mỗi lần như vậy, An Noãn đều nói ba không có lòng thương người gì hết, ba không xứng làm quan.
Chỉ một câu nói, Mạc Trọng Huy bật cười, không kìm lòng châm biếm nói, “Em có khả năng gì mà2còn đòi không tha cho anh nào. Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
An Noãn lái chiếc xe đua màu đỏ, Mạc Trọng Huy to cao ngồi ở ghế phụ lái.
Xe vẫn đang chạy an toàn trên đường, đột nhiên An Noãn nghĩ,8nếu như cô tăng tốc độ, chất chung với Mạc Trọng Huy, như vậy có phải mọi thứ đều có thể trở về con số 0 không, cô sẽ trả thù được cho ba và cũng không cần phải sống một cuộc sống6nhục nhã như thế này nữa.
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được nhấn ga, xe lập tức phóng như bay về phía trước, trong đầu An Noãn trống rỗng. Đột nhiên ngã ba đường có một chiếc xe lao ra, Mạc Trọng Huy3lao tới nắm lấy vô lăng, hai xe bị sượt qua nhau.
“Em điên rồi, đạp phanh đi!” An Noãn chưa kịp suy nghĩ, tay của Mạc Trọng Huy đã nắm lấy vô lăng, cô không biết mình đã làm gì, cuối cùng xe5đã dừng ở bên đường. “Xuống xe!”
Giọng nói giận dữ của Mạc Trọng Huy vang lên.
An Noãn ngơ ngác xuống xe. Cô còn tưởng Mạc Trọng Huy sẽ bỏ cô lại giữa đường, nhưng hắn chỉ đẩy cô vào ghế phụ. Xe an toàn về đến biệt thự, An Noãn vẫn còn chưa hoàn hồn. Lúc ăn cơm tối, Mạc Trọng Huy ra ngoài, còn Trương Húc ở lại trong nhà. “Cô An, cô ăn một mình trước đi, ngài Mạc vừa mới ra ngoài, nói muốn ra ngoài hóng gió một chút.”
Lúc này An Noãn cũng biết mình đã làm sai rồi, cho dù có hận hắn thế nào, cũng không nên liều mạng mình mà chết chung với hắn. Nếu như không phải Mạc Trọng Huy phản ứng kịp thời, chắc giờ cả hai bọn họ đã bị đâm chết rồi.
“Cô An, cô sao vậy? Sắc mặt không được tốt lắm? Có phải không khỏe chỗ nào không?” An Noãn lắc đầu nhẹ, ăn vài miếng rồi cô liền lên lầu. Khi Mạc Trọng Huy trở lại, cô đang lăn qua lăn lại không ngủ được. Nghe thấy tiếng động, cô liền nhắm mắt lại, giả vờ ngủ. Nhưng kỹ thuật như vậy sao có thể lừa được Mạc Trọng Huy. Hắn im lặng ngồi ở đầu giường rất lâu, lâu đến nỗi An Noãn không kiên nhẫn nổi nữa. “Hôm nay, có phải em muốn chết chung với anh không?” Mạc Trọng Huy đột nhiên khẽ hỏi một câu như vậy. An Noãn vẫn giả vờ ngủ. Hắn sờ lên mặt cô, nhàn nhạt nói, “Cách trả thù của người thông minh là để kẻ thù của mình sống không bằng chết chứ không phải là động quy vu tận.”
An Noãn nhớ kỹ lời của hắn, rất lâu về sau, quả thật cô đã làm được điều đó.
Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, An Noãn mới mở mắt ra, sống không bằng chết, đúng rồi, có việc gì phải chết chung với hắn chứ, đâm vào lòng hắn, để hắn đau, đau khổ tột cùng, đau đến chết.
Mạc Trọng Huy tắm xong đi ra liền chui vào chăn của cô, gợi lên ngọn lửa tình trong cô.
An Noãn cố chịu đựng, nhưng không chịu nổi nữa, kêu lên, “Mạc Trọng Huy, giờ này rồi anh còn động dục cái gì nữa hả?” “Anh tưởng em vẫn tiếp tục giả vờ ngủ chứ.” Hắn cười châm biếm, nhanh như chớp đã cởi hết quần áo ra.
“Mạc Trọng Huy, tôi mệt rồi, anh tìm Hà Tư Kỳ đi.”
Lúc nào An Noãn cũng thích dùng cách này để đả kích hắn, mỗi lần nói xong, Mạc Trọng Huy đều như trở thành một con cầm thú, cuối cùng người chịu tội vẫn là cô.
***
An Noãn ngủ đến tận trưa hôm sau, lạ ở chỗ Mạc Trọng Huy vẫn còn đang ngủ, đây là lần đầu tiên cô thấy hắn ngủ nướng như vậy. Không biết có phải là do nhiệt độ quá cao không mà mặt Mạc Trọng Huy rất đỏ. Chân của hắn gác lên chân cô, rất nóng. Cô hơi nghi ngờ nên sờ vào trán hắn, nóng đến bỏng tay, thì ra là sốt rồi, động vật máu lạnh như Mạc Trọng Huy mà cũng phát sốt sao?
An Noãn ra sức đẩy chân hắn ra, Mạc Trọng Huy hầm hừ, hơi gắt gỏng ôm lấy eo cô.
“Mạc Trọng Huy, anh lại nổi cơn điên gì đấy?” “Đau đầu, cho anh ôm một lát thôi.” Đúng là người bệnh có khác, không ngờ tên này còn làm nũng với cô nữa.
An Noãn cố gắng để không nôn ra, “Tôi đâu phải mẹ anh, tránh ra đi.” Nhân lúc hắn đang bị bệnh, mơ mơ màng màng, An Noãn đạp hắn vài cái rồi xuống giường. Sau khi đánh răng xong, đi ra ngoài thấy Trương Húc đứng ở cầu thang nhìn, An Noãn liếc nhìn anh ta. “Cô An, ngài Mạc vẫn chưa dậy sao?” “Hình như anh ta bị bệnh rồi, ngủ như heo ấy.”
Trương Húc ngẩn người, hỏi, “Vậy tôi có thể lên gặp ngài Mạc không?”
An Noãn không vui nói, “Tôi không cho anh lên thì anh sẽ không lên chắc? Lên đi, anh ta mà chết trên đó tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Lúc An Noãn đang ăn trưa, Thẩm Cầm Phong vội vã chạy tới. Thấy cô đang chuẩn bị ra ngoài, Thẩm Cầm Phong hỏi, “Cậu Mạc bị bệnh rồi, cô còn đi đâu nữa? Không ở nhà chăm sóc cậu ấy sao?”
An Noãn lạnh nhạt bỏ lại một câu, “Tôi còn đang mong cho anh ta bệnh chết luôn đi thì có.”
Thẩm Cầm Phong nhìn bóng dáng lạnh lùng của cô, bất lực than thở.
An Noãn vừa mới tới quán cà phê thì có nhân viên nói với cô, “Cô An, cô gái này đợi cô ở đây từ sáng đến giờ, nói muốn làm việc ở quán của chúng ta, nhưng mà xem ra có vẻ như cô ấy chưa đủ tuổi.”
An Noãn ngồi xuống đối diện với cô gái kia, một cô gái rất đáng yêu. Cô gái gặp được in Noãn thì vô cùng kích động, van xin nói, “Chị chính là bà chủ của quán này sao, em có thể làm việc ở đây được không?” An Noãn nhướng mày, rút tay lại, lạnh nhạt hỏi, “Cô gái à, em đã đủ mười tám tuổi chưa?” “Đủ rồi, đủ từ lâu rồi ạ, để em cho chị xem chứng minh thư của em, năm nay em hai mươi mốt tuổi rồi, là sinh viên đại học, em muốn làm thêm.”
An Noãn nhìn chứng minh của cô, một cái tên rất đẹp, Lương Mộ Tinh, An Noãn hơi cau mày, hỏi theo phản xạ, “Em có quan hệ gì với Lương Trạch Minh không?”
Cô gái kia trợn tròn mắt, vô tội hỏi, “Lương Trạch Minh, ai là Lương Trạch Minh? Sao tên này nghe quen vậy?”
An Noãn biết mình đã quá nhạy cảm, cười nói, “Em thiếu tiền lắm à?”
“Em học ngành nghệ thuật, học phí hàng năm cao kinh người, ba mẹ em đều là nông dân dưới quê, trong nhà không có thu nhập gì, em luôn cố gắng vừa học vừa làm, mấy ngày trước nghe bạn bè nói lương ở chỗ này rất cao, cho nên em muốn đến đây làm việc, mong chị có thể cho em một cơ hội.”
Tuy ở đây không thiếu người, nhưng An Noãn vẫn bị cảm động bởi câu chuyện của cô gái này nên cô đã đồng ý, thậm chí còn trả trước cho cô gái kia một tháng lương, để cô ấy mua dụng cụ.
Cô gái đó cảm kích nắm lấy tay An Noãn, “Chị An, chị đúng là người tốt, thời buổi này không còn nhiều người tốt như chị nữa rồi, chờ khi nào em thành công, em nhất định sẽ báo đáp chị.”.
Khi còn nhỏ, mỗi lần An Noãn đi ra đường với ba, thấy có ăn xin ở bên đường, cô luôn bảo ba lấy hết tiền trên người ra chia cho những người ăn xin đó. Lúc đó ba luôn nhắn mày nói, Noãn Noãn, con quá ngây thơ rồi, thế giới mà mắt con thấy không phải sự thật. Mỗi lần như vậy, An Noãn đều nói ba không có lòng thương người gì hết, ba không xứng làm quan.
Tác giả :
Thiên Hạ Thái Bình 77