Tình Cuối Là Quan Hệ Cô Trò
Chương 58
Dùng cả trái tim để yêu một người không dễ. Nếu dễ thì Trạch Tịnh Cơ cũng không muốn yêu ai khác, cả đời này cô chỉ định yêu duy nhất Ngôn Thanh Lãng, nếu không phải nàng, cô tuyệt đối không thể yêu thêm ai, dù muốn hay không muốn. Bởi vì mối tình đầu này đã làm cô cho đi tất cả, đáng nói nhất là thời gian để hai người chờ nhau rất lâu nhưng là vẫn không làm cách xa được trái tim. Điều này Trạch Tịnh Cơ đã rất thoả mãn.
Trạch Tịnh Cơ rút vào lòng ngực Ngôn Thanh Lãng, suốt mấy năm nay nổi yếu đuối trong lòng cô giờ phút này đều bộc lộ ra hết.
Ngôn Thanh Lãng lo lắng dùng thân mình ôm lấy Trạch Tịnh Cơ, hận sao bản thân không to lớn hơn một chút để ôm cả cơ thể này. Dường như nó đã gầy hơn trước, nàng lại càng đau lòng cuối đầu hôn lên trán của Trạch Tịnh Cơ.
Sáu năm trước là Trạch Tịnh Cơ ôm lấy Ngôn Thanh Lãng, bao bọc cho nàng, tất cả những quyền lợi đều do cô mang đến, sáu năm sau chính là lúc Ngôn Thanh Lãng làm lại điều này. Nếu không phải có hôm nay chứng kiến điều sợ hãi sâu trong tâm hồn của Trạch Tịnh Cơ, Ngôn Thanh Lãng vẫn có thể không chú ý gì một mực cắm đầu vào việc làm. Nếu như vậy nàng hận chết bản thân mình, Trạch Tịnh Cơ chưa từng oán trách một câu nào. Khi nàng chuẩn bị đi làm, cô nhìn bằng cả đôi mắt chứa đầy tình cảm giúp nàng sửa lại cổ áo. Tối khuya, nàng vác cả thân mỏi nhừ về, đôi tay mềm mại kia giúp nàng xoa bóp, hết thảy đều là cô.
Cuộc đời thật vô vị cho đến một ngày Trạch Tịnh Cơ xuất hiện và bước chân vào cuộc đời của Ngôn Thanh Lãng. Nhẹ nhàng như một thiên thần nhưng đủ hiện hữu để làm tươi sáng cho nhân sinh này.
" Cơ Cơ em hát cho chị nghe ".
Nếu em phải sống cuộc đời này không có chị bên cạnh
Thì tất cả chỉ còn là những chuỗi ngày trống trải, và màn đêm sẽ kéo dài vô tận
Với chị em cảm nhận được sự vĩnh cửu một cách rõ ràng.
Có lẽ em cũng đã từng yêu trước đây
Nhưng em chưa bao giờ thấy nó mãnh liệt đến thế.........
Cả em và chị đều biết giấc mơ của chúng ta chỉ mới bắt đầu, và nó sẽ đưa ta đến bất cứ nơi đâu ta muốn
Hãy giữ lấy em, hãy đến bên em
Em không muốn sống mà thiếu vắng chị...
Không gì có thể thay đổi được tình yêu em dành cho chị
Chị nên biết rằng bây giờ em yêu chị đến nhường nào
Có một điều chị có thể chắc chắn rằng
Em sẽ không bao giờ đòi hỏi gì hơn tình yêu của chị...
Nếu con đường trước mắt chẳng dễ dàng để bước
Tình yêu chúng ta sẽ dẫn lối cho ta, như một ngôi sao dẫn đường
Em sẽ bên chị mỗi khi chị cần đến em
Chị chẳng cần phải thay đổi bất cứ điều gì đâu
Em yêu chị chỉ vì đó là chị, hãy đến bên em và mình cùng cùng vươn tầm mắt
Em cũng sẽ giúp chị thấy được sự vĩnh cửu của tình yêu...
Hãy giữ lấy em, hãy đến bên em
Em không muốn sống mà thiếu vắng chị...
Không gì có thể thay đổi được tình yêu em dành cho chị
Chị nên biết rằng bây giờ em yêu chị đến nhường nào
Thế giới này có thể thay đổi cả cuộc đời em
Nhưng không gì có thể thay đổi tình yêu em dành cho chị*....
Giọng hát du dương về sau càng nghẹn ngào, đầu của Trạch Tịnh Cơ tựa vào ngực Ngôn Thanh Lãng, nhắm mắt cảm nhận từng giai điệu và nhịp tim của cả hai.
Ngôn Thanh Lãng mang đôi mắt của mình và Trạch Tịnh Cơ nhìn thẳng vào nhau, chua xót nhưng đầy yêu thương nói:
" Em hiểu hết rồi, tuyệt đối sau này không làm cho chị lo lắng nữa, chuyện của công ti bây giờ mặc dù nhiều nhưng mà đã không cần đi gần hết một ngày cũng như không ngủ ở nhà ".
Nàng từng cái từng cái vuốt má rồi chuyển môi đến mắt cô hôn lên, là nhẹ nhàng như vậy miệng Trạch Tịnh Cơ vẫn cong lên, tự nhiên lại nâng đầu lên nhắm mắt đón chờ cái hôn kế tiếp ở môi.
Ngôn Thanh Lãng không nghĩ Trạch Tịnh Cơ sẽ bị động nhắm mắt chờ mình hôn, sao mà nàng cảm thấy muốn đem nữ nhân này cưng chiều đến tận trên trời. Hôn một cái, hôn một cái lại một cái đến khi Ngôn Thanh Lãng cười vì đã chục cái trôi qua Trạch Tịnh Cơ vẫn chưa mở mắt, nàng vén sợi tóc lúc hôn đã rơi xuống phát hiện cô đã ngủ say.
Tốt rồi, một hành động nhỏ cưng chiều có thể tạo nên giấc mộng cực kì đẹp cho Trạch Tịnh Cơ, Ngôn Thanh Lãng đã hiểu giá trị của chủ động hành động thân mật.
Nhớ lúc trước mình nằm trong lòng ngực Trạch Tịnh Cơ cọ quậy, khoé miệng giương lên, có lẽ đây chính là cảm giác ngắm nhìn khuôn mặt chìm trong giấc ngủ an lành của người mình yêu. Êm ấm và yên bình, thời gian trôi qua thật chậm mang nhịp tim kéo giãn ra rồi nhẹ nhàng co lại.
Chúc chị ngủ ngon, thiên thần của đời em.
Nụ hôn của Ngôn Thanh Lãng rơi xuống trán Trạch Tịnh Cơ rồi nàng cũng nhanh chìm vào giấc ngủ.
Như thường lệ đúng 7 giờ Ngôn Thanh Lãng về.
Ngôn Thanh Lãng tháo giầy đặt lên kệ rồi mang dép ống bước vào nhà, đây là yêu cầu Trạch Tịnh Cơ đề ra, mặc dù để sàn nhà ít bụi nhưng vẫn tốn một ít thời gian, nàng vẫn phải không tình nguyện mà tuân theo.
" Em về rồi đây!! ".
Trạch Tịnh Cơ mừng rỡ từ trong phòng bếp đi ra, giúp Ngôn Thanh Lãng cởi áo khoác treo lên giá đồ. Quay lại thấy nàng ngồi uể oải trên sofa, cô đến nâng tay áp vào hai bên thái dương xoa nhẹ.
Im lặng dùng hành động để quan tâm nhau trong lòng cũng đã mãn nguyện.
Từ lúc lên chức giám đốc áp lực càng tăng cao, nhân lực của công ti không thiếu thốn nhưng vì vậy những đề án được đưa ra nhận xét thật nhiều, một đợt là cả 5 đến 7 cái. Qua một tuần rồi một tuần, lịch trình đã có thể chiếm lấn qua thời gian nghỉ ngơi. Vài lần cuộc hẹn xã giao kết thúc, nàng mệt mỏi đến nhấc tay lên không nổi nhưng khi nghĩ đến ở nhà có người đang chờ mình về vẫn là cố cự về đến nhà bỏ cái lốp cường ngạnh quyết đấu trên thương trường đi trở lại làm một cô gái không chịu lớn dính lấy người yêu.
Để phát triển và duy trì mối quan hệ tốt đẹp, bền vững với khách hàng, Ngôn Thanh Lãng phải chủ động liên lạc thường xuyên, lại còn chuẩn bị lời nói đứng ra giảng thuyết với những công trình phức tạp.
Hôm nay là thứ hai, nàng đã xem qua được một nửa mà đã đau hết cả đầu, nửa còn lại đành để ngày mai tiếp tục. Ngôn Chắn nói nàng chỉ cần cố gắng làm vừa sức, đừng quá mệt mỏi, được rồi, nàng là con ngoan rất nghe lời, làm được 50/100 mệt mõi tất nhiên nghỉ ngơi.
Lực tay của Trạch Tịnh Cơ không mạnh, đủ làm trận đau đầu giảm không ít, Ngôn Thanh Lãng đưa tay mình nắm lấy tay của cô, tốt, đã đỡ nhiều hơn rồi. Ngôn Thanh Lãng nâng người ôm lấy eo của Trạch Tịnh Cơ, đầu tựa vào bụng, dùng hơi đùa giỡn.
" Haizz mệt quá đi, dựa như vậy đúng là sướng chết đi được "
Bị cái đầu không chịu yên nghiêng qua nghiêng lại Trạch Tịnh Cơ bị làm nhột mà cười, vuốt đầu Ngôn Thanh Lãng. Dua theo nàng nói đùa.
" Mái tóc như cái đầu chổi quét bụi, đụng trúng bụng nhột chết đi được ".
Tóc của Ngôn Thanh Lãng từ lớp 11 đã nhuộm thành màu nâu hạt dẻ, nàng có ý định nhuộm lại màu đen nhưng Trạch Tịnh Cơ nói yêu thích màu tóc hài hoà này nên đến bây giờ vẫn nguyên dạng. Thỉnh thoảng nàng sẽ đến Hair Salon một chuyến, chăm sóc mái tóc này, cũng vừa mới đi hôm qua xong.
Tự nắm lấy vài lọn tóc vuốt, ngoại trừ mượt mà chỉ có mượt mà, đúng rồi điểm này giống chổi quét bụi à nhưng lấy chổi quét bụi so với tóc hình như có chút kì kì..
Nhìn Ngôn Thanh Lãng ngơ ra rồi tự sờ tóc mình, Trạch Tịnh Cơ nhịn cười không được liền bật ra tiếng ha ha.
" Tóc em rất tốt, tốt hơn cái chối rất nhiều. Chị làm cơm tối rồi, chúng ta vào ăn thôi ".
Từ phòng khách đã ngửi thấy mùi thơm ngát của món ăn, đúng lúc bụng của Ngôn Thanh Lãng kêu lên vài tiếng, Trạch Tịch Cơ lôi kéo tay nàng đến phòng bếp.
" Oa! Nhìn thơm ngon quá ".
Trạch Tịnh Cơ mỉm cười cầm cán chảo, cẩn thận vớt gà viên ra rồi xoay ngang đổ súp trứng vào bát. Ngôn Thanh Lãng ở một bên nhìn cô làm, sau đó bắt đầu dọn chén đũa ra, đem hai món ăn đặt trên bàn xong, không đợi được nữa liền ngồi xuống cầm đũa lên kẹp kẹp.
Nhìn bát cơm trắng tinh, mặc kệ cho làn khói nóng ập vào mặt, nàng vẫn nhắm tít mắt hít một hơi thật xâu đem mùi cơm ngọt ngọt vào mũi. Trước khi hưởng thụ bữa tối, phát ra một câu làm Trạch Tịnh Cơ vừa lòng.
" Trạch Tịnh Cơ là tốt nhất, ăn ăn thôi! ".
Viên gà nhỏ nhỏ, vừa ăn, màu sắc đậm đặc kèm với nước sốt làm Ngôn Thanh Lãng nhịn không nổi, trực tiếp để cả viên vào miệng nhai.
Mùi vị mật ong ngọt ngào thấm vào miệng, miếng thịt mềm giòn tan ra. Một viên lại một viên, ăn đến quên cả đây là buổi tối, ăn quá nhiều sẽ tăng cân a.
Mắt thấy Ngôn Thanh Lãng ăn món mình làm quên đến cả trời đất, cô vui vẻ không thôi. Cũng giúp nàng gấp một viên để vào chén. Bây giờ nàng ốm hơn năm cấp 3 rất nhiều, đến cả xương gò má cũng có phần nhô ra, huống chi làm việc mệt mõi, dinh dưỡng quan trọng nhất, cô cần phải bồi bổ cho nàng.
"Đừng gấp, từ từ ăn, cẩn thận bị ngẹn đấy ".
Ngôn Thanh Lãng gấp một viên đưa đến trước miệng Trạch Tịnh Cơ.
" Say a...! ".
Nhớ lại cấp ba, lần gặp đầu tiên dưới căn-teen chính là Ngôn Thanh Lãng hướng mình gấp xúc xích đưa trước miệng, miệng cô không khỏi nâng lên càng cao.
Cô há miếng cắn một nửa, nàng cười để nửa còn lại vào miệng mình. Vừa ăn vừa cười đến trên mặt nở đầy hoa.
- -----------------------
*Nothing"s gonna change my love for you- Westlife.
Bài này không biết hay biết thì cũng nghe qua vài lần đi, ta nói nó có người yêu hay không có đều cảm động vch mặc dù sự thật t méo có ny:))
Trạch Tịnh Cơ rút vào lòng ngực Ngôn Thanh Lãng, suốt mấy năm nay nổi yếu đuối trong lòng cô giờ phút này đều bộc lộ ra hết.
Ngôn Thanh Lãng lo lắng dùng thân mình ôm lấy Trạch Tịnh Cơ, hận sao bản thân không to lớn hơn một chút để ôm cả cơ thể này. Dường như nó đã gầy hơn trước, nàng lại càng đau lòng cuối đầu hôn lên trán của Trạch Tịnh Cơ.
Sáu năm trước là Trạch Tịnh Cơ ôm lấy Ngôn Thanh Lãng, bao bọc cho nàng, tất cả những quyền lợi đều do cô mang đến, sáu năm sau chính là lúc Ngôn Thanh Lãng làm lại điều này. Nếu không phải có hôm nay chứng kiến điều sợ hãi sâu trong tâm hồn của Trạch Tịnh Cơ, Ngôn Thanh Lãng vẫn có thể không chú ý gì một mực cắm đầu vào việc làm. Nếu như vậy nàng hận chết bản thân mình, Trạch Tịnh Cơ chưa từng oán trách một câu nào. Khi nàng chuẩn bị đi làm, cô nhìn bằng cả đôi mắt chứa đầy tình cảm giúp nàng sửa lại cổ áo. Tối khuya, nàng vác cả thân mỏi nhừ về, đôi tay mềm mại kia giúp nàng xoa bóp, hết thảy đều là cô.
Cuộc đời thật vô vị cho đến một ngày Trạch Tịnh Cơ xuất hiện và bước chân vào cuộc đời của Ngôn Thanh Lãng. Nhẹ nhàng như một thiên thần nhưng đủ hiện hữu để làm tươi sáng cho nhân sinh này.
" Cơ Cơ em hát cho chị nghe ".
Nếu em phải sống cuộc đời này không có chị bên cạnh
Thì tất cả chỉ còn là những chuỗi ngày trống trải, và màn đêm sẽ kéo dài vô tận
Với chị em cảm nhận được sự vĩnh cửu một cách rõ ràng.
Có lẽ em cũng đã từng yêu trước đây
Nhưng em chưa bao giờ thấy nó mãnh liệt đến thế.........
Cả em và chị đều biết giấc mơ của chúng ta chỉ mới bắt đầu, và nó sẽ đưa ta đến bất cứ nơi đâu ta muốn
Hãy giữ lấy em, hãy đến bên em
Em không muốn sống mà thiếu vắng chị...
Không gì có thể thay đổi được tình yêu em dành cho chị
Chị nên biết rằng bây giờ em yêu chị đến nhường nào
Có một điều chị có thể chắc chắn rằng
Em sẽ không bao giờ đòi hỏi gì hơn tình yêu của chị...
Nếu con đường trước mắt chẳng dễ dàng để bước
Tình yêu chúng ta sẽ dẫn lối cho ta, như một ngôi sao dẫn đường
Em sẽ bên chị mỗi khi chị cần đến em
Chị chẳng cần phải thay đổi bất cứ điều gì đâu
Em yêu chị chỉ vì đó là chị, hãy đến bên em và mình cùng cùng vươn tầm mắt
Em cũng sẽ giúp chị thấy được sự vĩnh cửu của tình yêu...
Hãy giữ lấy em, hãy đến bên em
Em không muốn sống mà thiếu vắng chị...
Không gì có thể thay đổi được tình yêu em dành cho chị
Chị nên biết rằng bây giờ em yêu chị đến nhường nào
Thế giới này có thể thay đổi cả cuộc đời em
Nhưng không gì có thể thay đổi tình yêu em dành cho chị*....
Giọng hát du dương về sau càng nghẹn ngào, đầu của Trạch Tịnh Cơ tựa vào ngực Ngôn Thanh Lãng, nhắm mắt cảm nhận từng giai điệu và nhịp tim của cả hai.
Ngôn Thanh Lãng mang đôi mắt của mình và Trạch Tịnh Cơ nhìn thẳng vào nhau, chua xót nhưng đầy yêu thương nói:
" Em hiểu hết rồi, tuyệt đối sau này không làm cho chị lo lắng nữa, chuyện của công ti bây giờ mặc dù nhiều nhưng mà đã không cần đi gần hết một ngày cũng như không ngủ ở nhà ".
Nàng từng cái từng cái vuốt má rồi chuyển môi đến mắt cô hôn lên, là nhẹ nhàng như vậy miệng Trạch Tịnh Cơ vẫn cong lên, tự nhiên lại nâng đầu lên nhắm mắt đón chờ cái hôn kế tiếp ở môi.
Ngôn Thanh Lãng không nghĩ Trạch Tịnh Cơ sẽ bị động nhắm mắt chờ mình hôn, sao mà nàng cảm thấy muốn đem nữ nhân này cưng chiều đến tận trên trời. Hôn một cái, hôn một cái lại một cái đến khi Ngôn Thanh Lãng cười vì đã chục cái trôi qua Trạch Tịnh Cơ vẫn chưa mở mắt, nàng vén sợi tóc lúc hôn đã rơi xuống phát hiện cô đã ngủ say.
Tốt rồi, một hành động nhỏ cưng chiều có thể tạo nên giấc mộng cực kì đẹp cho Trạch Tịnh Cơ, Ngôn Thanh Lãng đã hiểu giá trị của chủ động hành động thân mật.
Nhớ lúc trước mình nằm trong lòng ngực Trạch Tịnh Cơ cọ quậy, khoé miệng giương lên, có lẽ đây chính là cảm giác ngắm nhìn khuôn mặt chìm trong giấc ngủ an lành của người mình yêu. Êm ấm và yên bình, thời gian trôi qua thật chậm mang nhịp tim kéo giãn ra rồi nhẹ nhàng co lại.
Chúc chị ngủ ngon, thiên thần của đời em.
Nụ hôn của Ngôn Thanh Lãng rơi xuống trán Trạch Tịnh Cơ rồi nàng cũng nhanh chìm vào giấc ngủ.
Như thường lệ đúng 7 giờ Ngôn Thanh Lãng về.
Ngôn Thanh Lãng tháo giầy đặt lên kệ rồi mang dép ống bước vào nhà, đây là yêu cầu Trạch Tịnh Cơ đề ra, mặc dù để sàn nhà ít bụi nhưng vẫn tốn một ít thời gian, nàng vẫn phải không tình nguyện mà tuân theo.
" Em về rồi đây!! ".
Trạch Tịnh Cơ mừng rỡ từ trong phòng bếp đi ra, giúp Ngôn Thanh Lãng cởi áo khoác treo lên giá đồ. Quay lại thấy nàng ngồi uể oải trên sofa, cô đến nâng tay áp vào hai bên thái dương xoa nhẹ.
Im lặng dùng hành động để quan tâm nhau trong lòng cũng đã mãn nguyện.
Từ lúc lên chức giám đốc áp lực càng tăng cao, nhân lực của công ti không thiếu thốn nhưng vì vậy những đề án được đưa ra nhận xét thật nhiều, một đợt là cả 5 đến 7 cái. Qua một tuần rồi một tuần, lịch trình đã có thể chiếm lấn qua thời gian nghỉ ngơi. Vài lần cuộc hẹn xã giao kết thúc, nàng mệt mỏi đến nhấc tay lên không nổi nhưng khi nghĩ đến ở nhà có người đang chờ mình về vẫn là cố cự về đến nhà bỏ cái lốp cường ngạnh quyết đấu trên thương trường đi trở lại làm một cô gái không chịu lớn dính lấy người yêu.
Để phát triển và duy trì mối quan hệ tốt đẹp, bền vững với khách hàng, Ngôn Thanh Lãng phải chủ động liên lạc thường xuyên, lại còn chuẩn bị lời nói đứng ra giảng thuyết với những công trình phức tạp.
Hôm nay là thứ hai, nàng đã xem qua được một nửa mà đã đau hết cả đầu, nửa còn lại đành để ngày mai tiếp tục. Ngôn Chắn nói nàng chỉ cần cố gắng làm vừa sức, đừng quá mệt mỏi, được rồi, nàng là con ngoan rất nghe lời, làm được 50/100 mệt mõi tất nhiên nghỉ ngơi.
Lực tay của Trạch Tịnh Cơ không mạnh, đủ làm trận đau đầu giảm không ít, Ngôn Thanh Lãng đưa tay mình nắm lấy tay của cô, tốt, đã đỡ nhiều hơn rồi. Ngôn Thanh Lãng nâng người ôm lấy eo của Trạch Tịnh Cơ, đầu tựa vào bụng, dùng hơi đùa giỡn.
" Haizz mệt quá đi, dựa như vậy đúng là sướng chết đi được "
Bị cái đầu không chịu yên nghiêng qua nghiêng lại Trạch Tịnh Cơ bị làm nhột mà cười, vuốt đầu Ngôn Thanh Lãng. Dua theo nàng nói đùa.
" Mái tóc như cái đầu chổi quét bụi, đụng trúng bụng nhột chết đi được ".
Tóc của Ngôn Thanh Lãng từ lớp 11 đã nhuộm thành màu nâu hạt dẻ, nàng có ý định nhuộm lại màu đen nhưng Trạch Tịnh Cơ nói yêu thích màu tóc hài hoà này nên đến bây giờ vẫn nguyên dạng. Thỉnh thoảng nàng sẽ đến Hair Salon một chuyến, chăm sóc mái tóc này, cũng vừa mới đi hôm qua xong.
Tự nắm lấy vài lọn tóc vuốt, ngoại trừ mượt mà chỉ có mượt mà, đúng rồi điểm này giống chổi quét bụi à nhưng lấy chổi quét bụi so với tóc hình như có chút kì kì..
Nhìn Ngôn Thanh Lãng ngơ ra rồi tự sờ tóc mình, Trạch Tịnh Cơ nhịn cười không được liền bật ra tiếng ha ha.
" Tóc em rất tốt, tốt hơn cái chối rất nhiều. Chị làm cơm tối rồi, chúng ta vào ăn thôi ".
Từ phòng khách đã ngửi thấy mùi thơm ngát của món ăn, đúng lúc bụng của Ngôn Thanh Lãng kêu lên vài tiếng, Trạch Tịch Cơ lôi kéo tay nàng đến phòng bếp.
" Oa! Nhìn thơm ngon quá ".
Trạch Tịnh Cơ mỉm cười cầm cán chảo, cẩn thận vớt gà viên ra rồi xoay ngang đổ súp trứng vào bát. Ngôn Thanh Lãng ở một bên nhìn cô làm, sau đó bắt đầu dọn chén đũa ra, đem hai món ăn đặt trên bàn xong, không đợi được nữa liền ngồi xuống cầm đũa lên kẹp kẹp.
Nhìn bát cơm trắng tinh, mặc kệ cho làn khói nóng ập vào mặt, nàng vẫn nhắm tít mắt hít một hơi thật xâu đem mùi cơm ngọt ngọt vào mũi. Trước khi hưởng thụ bữa tối, phát ra một câu làm Trạch Tịnh Cơ vừa lòng.
" Trạch Tịnh Cơ là tốt nhất, ăn ăn thôi! ".
Viên gà nhỏ nhỏ, vừa ăn, màu sắc đậm đặc kèm với nước sốt làm Ngôn Thanh Lãng nhịn không nổi, trực tiếp để cả viên vào miệng nhai.
Mùi vị mật ong ngọt ngào thấm vào miệng, miếng thịt mềm giòn tan ra. Một viên lại một viên, ăn đến quên cả đây là buổi tối, ăn quá nhiều sẽ tăng cân a.
Mắt thấy Ngôn Thanh Lãng ăn món mình làm quên đến cả trời đất, cô vui vẻ không thôi. Cũng giúp nàng gấp một viên để vào chén. Bây giờ nàng ốm hơn năm cấp 3 rất nhiều, đến cả xương gò má cũng có phần nhô ra, huống chi làm việc mệt mõi, dinh dưỡng quan trọng nhất, cô cần phải bồi bổ cho nàng.
"Đừng gấp, từ từ ăn, cẩn thận bị ngẹn đấy ".
Ngôn Thanh Lãng gấp một viên đưa đến trước miệng Trạch Tịnh Cơ.
" Say a...! ".
Nhớ lại cấp ba, lần gặp đầu tiên dưới căn-teen chính là Ngôn Thanh Lãng hướng mình gấp xúc xích đưa trước miệng, miệng cô không khỏi nâng lên càng cao.
Cô há miếng cắn một nửa, nàng cười để nửa còn lại vào miệng mình. Vừa ăn vừa cười đến trên mặt nở đầy hoa.
- -----------------------
*Nothing"s gonna change my love for you- Westlife.
Bài này không biết hay biết thì cũng nghe qua vài lần đi, ta nói nó có người yêu hay không có đều cảm động vch mặc dù sự thật t méo có ny:))
Tác giả :
user56732063