Tình Cạn Người Không Biết
Chương 27
Xe đi trong màn đêm. Bỗng "Đinh" một tiếng, điện thoại báo có một tin nhắn mới. Trịnh Đinh Đinh cúi đầu đọc.
"Mình nghe Đại Miêu nói Trần Tuần đã trở lại. Anh ta có liên lạc với bạn hay không?" — Tiêu Quỳnh.
Trịnh Đinh Đinh nhìn Ninh Vi Cẩn ngồi bên cạnh, mắt anh nhìn về phía trước, cẩn trọng lái xe. Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu rọi trên khuôn mặt đó, thấp thoáng ánh sáng nhàn nhạt, không nhìn ra vẻ mặt anh lúc này như thế nào.
Cô nhắn tin lại: "Ừ, mình cũng nói rõ với anh ấy rồi."
Dừng đợi đèn đỏ, Ninh Vi Cẩn nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: "Bây giờ vẫn còn sớm, em có muốn đi một vòng không?"
"Đi đâu ạ?"
"Chỉ đi dạo quanh quanh một vòng thôi!"
"Cũng được ạ, tùy anh!" Trịnh Đinh Đinh hớn hở đồng ý. Vừa rồi ở trong quán rượu cô cũng cảm thấy có chút bí bách, bây giờ đầu vẫn cảm thấy hơi choáng váng. Đi dạo một chút cũng không tồi.
Ninh Vi Cẩn vòng tay lái đi về phía con sông gần quảng trường phía Nam.
Không ngờ lúc này mà xung quanh quảng trường vẫn náo nhiệt như vậy! Đèn đuốc sáng trưng, cửa hiểu san sát, mọi người tay cầm theo ngọn đèn nhỏ lung linh đi tới đi lui cực kỳ thú vị.
Bọn họ tìm một bãi cỏ ven sông ngồi xuống. Đón lấy ngọn gió ẩm nóng, Trịnh Đinh Đinh hít một hơi thật sâu cảm giác cả người thật thoải mái. Cảm giác nhức đầu, choáng óc vừa xong trở nên hư vô.
Trong đầu thoáng hiện lên bộ dạng Trần Tuần trước khi đi. Cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh ấy đứng ở quầy rượu gần cửa sổ, trong tay cầm một điều thuốc. Anh ấy canh cô rất xa, giống như cách một bờ biển vậy.
Ninh Vi Cẩn không nói gì, Trịnh Đinh Đinh cũng im lặng. Dường như hai người cũng thích ứng sự yên tĩnh vào lúc này.
Thật lâu sau, lúc Trịnh Đinh Đinh đứng dậy phát hiện bắp chân tê dại, hoàn toàn không thể đứng được. Cô ảo não gõ gõ bắp chân một cái, Ninh Vi Cẩn nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của cô, hỏi: "Có cần anh giúp một tay không?"
Trịnh Đinh Đinh gật đầu.
Ninh Vi Cẩn cúi người. Sau đó, nhân lúc Trịnh Đinh Đinh bất ngờ không kịp đề phòng đã ôm ngang cô lên.
Trịnh Đinh Đinh sợ hết hồn. Vốn dĩ, cô chỉ nghĩ Ninh Vi Cẩn chỉ đỡ cô lên, không ngờ anh lại trực tiếp bế cô lên như thế. Hơn nữa, lại còn bế cô như bế công chúa. Cô chưa từng hưởng thụ đãi ngộ như vậy.
Ninh Vi Cẩn bế Trịnh Đinh Đinh đến bên cạnh xe rồi thả cô xuống, hành động cực kỳ tự nhiên.
Ninh Vi Cẩn rút chìa khoa xe ra, Trịnh Đinh Đinh không nhịn được mà hỏi: "Không ngờ anh lại dùng móc khóa ngây thơ như vậy đó!"
"Ninh Vi Tuyền móc đó!"
"Hóa ra là thế!" Trịnh Đinh Đinh cũng đoán như vậy. Giáo sư Ninh sao có thể dùng đồ ngây thơ như thế chứ?
"Chẳng qua anh cũng không tháo xuống!" Ninh Vi Cẩn chậm rãi bổ sung thêm một câu.
Trịnh Đinh Đinh hơi đảo mắt một chút, cảm giác bản thân có chút vinh hạnh vì đồ cô làm có thể lọt vào mắt xanh Ninh Vi Cẩn.
"Anh cũng không biết tại sao. . . . . " Ninh Vi Cẩn suy nghĩ một chút rồi nói, "Tại sao lại có thể để một thứ trẻ con làm móc như vậy!"
Trịnh Đinh Đinh:". . . . . "
Sau khi về nhà, Trịnh Đinh Đinh gọi điện cho Tiêu Quỳnh. Trong điện thoại, Tiêu Quỳnh hỏi cô thật sự đã nói rõ với Trần Tuần hay chưa.
"Đúng thế, mình đã nói rõ với anh ấy rồi. Bọn mình chỉ thích hợp làm bạn thôi!"
"Vì Ôn Tử Hinh sao?"
"Ôn Tử Hinh là một nguyên nhân. Còn nguyên nhân khác là cho đến bây giờ mình không thể nhìn thấu Trần Tuần. Không rõ thật sự trong lòng anh ấy mình có vị trí nào nữa."
"Vậy còn anh chàng giáo sư kia thì sao?" Tiêu Quỳnh thay đổi đề tài, "Ở bên cạnh anh ta thoải mái chứ?"
"Ách, cũng không thoải mái cho lắm!" Trịnh Đinh Đinh nói, "Nhưng không giống nhau!"
"Vậy hiện giờ bạn có động lòng với anh chàng giáo sư kia không?"
"Động lòng sao?" Trịnh Đinh Đinh suy nghĩ một chút rồi thành thực trả lời, "Có!"
Vừa rồi, khi anh ôm cô, cô cảm thấy tim đập rộn lên cả người cũng không dám động đậy. Đập vào mắt cô là chiếc áo sơ mi được là lượt sạch sẽ, dịch lên trên một chút là yết hầu của anh, rồi cảm nhận được cả hơi thở mát lạnh, đặc trưng của phái nam phả vào mặt, cô có chút không được tự nhiên nhưng không phải là không thoải mái.
Cô không biết đây là phản ứng theo bản năng khi tiếp xúc với người khác phái hay là cảm giác đặc biệt với Ninh Vi Cẩn.
"Vậy cũng tốt, tất cả đều là vấn đề sớm hay muộn mà thôi!" Tiêu Quỳnh nói. "Chỉ cần nhân phẩm anh ta không có vấn đề thì bạn cứ tìm hiểu đi. Lời nói không thể dễ dàng tin. Phụ nữ cũng dễ bị cảm động, chờ khi bạn trở thành người phụ nữ của anh ta, thân thiết với anh ta hơn thì cảm giác của bạn cũng thay đổi mà thôi. Rồi bạn sẽ càng ngày càng thích anh ta, không thể rời bỏ anh ta được nữa."
Trịnh Đinh Đinh bật cười: "Nữ lưu manh, nói chuyện khắc chế một chút!"
Nhưng mà Tiêu Quỳnh nói cũng có chút đạo lỹ, khi đã có loại quan hệ kia sẽ có nhiều chuyện không như xưa nữa. Nói tóm lại, phụ nữ vẫn là làm việc theo cảm tính.
Nếu đối tượng là Ninh Vi Cẩn thì Trịnh Đinh Đinh rất có lòng tin.
Sau nửa tháng, mối quan hệ giữa Trịnh Đinh Đinh cùng Ninh Vi Cẩn càng trở nên gắn bó. Những lúc Ninh Vi Cẩn bận rộn, Trịnh Đinh Đinh lại chủ động đến bệnh viện tìm anh. Hai thực tập sinh Tiểu Phó cùng Tiểu Trần cũng biết rõ quan hệ giữa hai người họ. Mỗi lần nhìn thấy Trịnh Đinh Đinh đều cười đầy thâm ý.
Hôm nay, lúc Trịnh Đinh Đinh đến bên ngoài khoa vú thấy một nữ sinh mặc áo phông màu hồng, buộc tóc đuôi ngựa đang bám riết lấy Ninh Vi Cẩn hỏi: "Vậy có phải anh sẽ mổ giúp em không? Nếu là anh, thì em sẽ mổ, còn nếu là người khác thì em không làm đâu!"
Ninh Vi Cẩn nhìn cô bé một chút: "Khối u nhỏ như thế bác sĩ nào mổ cũng chẳng khác nhau."
"Em chỉ định anh làm. Nếu đổi bác sĩ khác em sẽ không mổ nữa. Em không thể để người khác tùy tiện sờ tới sờ lui được. Em muốn tìm bác sĩ đáng tin cậy nhất." Cô bé kia rất kiên trì, thấy Ninh Vi Cẩn không lên tiếng vươn tay kéo tay áo anh. "Bác sĩ Ninh, anh mổ cho em không được sao?"
Ninh Vi Cẩn rút tay ra, lấy cây bút viết lên bệnh án, giọng nói cực kỳ bình thản: "Hai tuần này tôi rất bận, không có thời gian ở phòng khám. Cô có thể gặp bác sĩ Hà để khám, không có vấn đề gì!"
"Em không muốn bác sĩ Hà làm đâu. Em muốn anh mổ, phải là anh mổ!" Cô bé nhất quyết không buông tha, giọng nói có chút tùy hứng. "Em có quyền chọn bác sĩ mổ. Em muốn chọn bác sĩ giỏi nhất mổ cho em, anh không phải là bác sĩ uy tín nhất sao? Em muốn chỉ định anh. . . . . anh không mổ vậy thì em sẽ gặp viện trưởng để khiếu nại!"
"Khiếu nại sao? Cô cứ thử đi đi. Thử xem viện trưởng có thể quản được chuyện của tôi không đã!"
". . . . . " Cô bé nhíu mày, cực kỳ tức giận.
Đứng ở cửa, Trịnh Đinh Đinh sững sờ. Không ngờ hôm nay đến gặp anh lại gặp tình huống như vậy.
Tiểu Trần đang ngồi ghi chép đang sắp bật cười. Ánh mắt nhìn thấy Trịnh Đinh Đinh đang đứng sững sờ trước cửa.
Trịnh Đinh Đinh đứng dựa vào góc, lấy MP3 trong túi xách, chuẩn bị nghe nhạc.
"Hi! Chị đến rồi à?" Tiểu Trần lặng lẽ chạy đến, "Giáo sư Ninh còn một bệnh nhân nữa thôi ạ là rảnh rồi ạ!"
Trịnh Đinh Đinh mỉm cười: "Ừ, chị chờ anh ấy."
Tiểu Trần hạ thấp giọng nói: "Một nữ sinh cấp ba mười tám tuổi, vốn đang khám bệnh ở chỗ bác sĩ Hà. Sau khi nhìn thấy giáo sư Ninh, lại đổi qua bên này. Lại còn đòi nhất định giáo sư Ninh mổ cho cô bé khiến bác sĩ Hà cũng cảm thấy dở khóc dở cười nói là chỉ cần giáo sư Ninh còn ở đây một ngày thì cô ấy sẽ không thể kiếm cơm được nữa rồi."
"Chuyện đó rất thường xuyên xảy ra sao?" Trịnh Đinh Đinh hỏi lại.
"Vâng. Ít nhất là trong nửa năm em thực tập ở đây đã gặp rất nhiều rồi." Tiểu Trần nói, "Ai bảo giáo sư Ninh lại đẹp trai như vậy chứ? Bệnh nhân nữ nào cũng muốn nghĩ biện pháp để chấm mút một chút!"
Trịnh Đinh Đinh "Ách" một tiếng.
"Nhưng mà chị cũng đừng để ý. Giáo sư Ninh cũng rất chính trực. Bình thường với những nữ sinh từ hai mươi tuổi trở xuống, thầy ấy cũng đề nghị họ tìm bác sĩ Hà để khám. Trừ phi họ quá kiên trì thì giáo sư Ninh cũng không ép họ nữa." Tiểu Trần nói rồi mắt nhìn vào bên trong một chút, rồi nói với Trịnh Đinh Đinh, "Em vào đây, chị đơi thêm một chút, sắp xong rồi đó ạ!"
Rất nhanh, cô gái kia khoác một ba lô to, nhảy chân sáo đi ra. Lúc đi tới hành lang còn nghiêm túc nhìn về phía bức ảnh của Ninh Vi Cẩn, vươn tay vuốt ve một chút rồi mới rời đi.
Chờ Ninh Vi Cẩn đi ra ngoài cũng khá muộn rồi. Anh nói với Trịnh Đinh Đinh, "Anh dẫn em đến căng tin bệnh viện ăn cơm!"
Dọc đường đi, Trịnh Đinh Đinh cũng hỏi về cô bé mười tám tuổi kia.
"Anh sẽ mổ cho cô bé đó sao?"
"Nếu như cô bé yêu cầu thì dĩ nhiên rồi!" Ninh Vi Cẩn trả lời, "Đây là công việc của anh. Anh sẽ không từ chối!"
Trịnh Đinh Đinh hơi trầm mặc một chút. Chẳng biết tại sao cô cảm thấy có chút kỳ quái, sau đó nhỏ giọng nói thầm: "Cô bé chỉ vì anh thôi."
"Em nói gì?" Ninh Vi Cẩn không nghe rõ.
"Không có gì!" Trịnh Đinh Đinh đáp, "Thật ra thì em muốn hỏi anh có được sự ưu ái của bệnh nhân nữ trong lòng có thấy thỏa mãn không?"
Lần này, Ninh Vi Cẩn dừng bước, nhìn Trịnh Đinh Đinh một chút rồi hỏi cô: "Em để ý đến công việc của anh sao?"
"Không phải!" Trịnh Đinh Đinh phủ nhận theo bản năng. Một lát sau lại trực tiếp thừa nhận, "Được rồi, là em có chút. . . . . một chút như vậy, cảm thấy có chút là lạ!"
Ninh Vi Cẩn nắm lấy tay Trịnh Đinh Đinh, trịnh trọng nói: "Trịnh Đinh Đinh, đây là công việc của anh. Anh không có quyền nói không, em hiểu không?" Anh vừa nói vừa từ từ siết chặt lại bàn tay cô, "Đừng suy nghĩ quá phức tạp!"
Trịnh Đinh Đinh như có điều suy nghĩ cuối cùng cũng gật đầu một cái.
Nếu lúc đâu đã chấp nhận tìm hiểu anh, vậy cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi. Anh là bác sĩ chuyên nghiệp, nghiêm túc khoa vú, mỗi ngày đều ngắm nhìn chỗ đó của phái nữ mà. Đây là công việc của anh, cô phải hiểu.
Gần sáu giờ, căng tin bệnh viện rất vắng vẻ. Trịnh Đinh Đinh vừa ăn cơm vừa kể chuyện cười mà cô đọc được trên web cho Ninh Vi Cẩn nghe.
"26 chữ cái tiếng anh, ET đi rồi thì còn mấy? Đoán không ra phải không? Ha ha, còn 21 chữ, vì ET ngồi UFO đi nha. Này, sao anh không cười hả? Suốt ngày trưng bộ mặt lạnh lùng như vậy không tốt cho sức khỏe đâu nha!"
"Ninh học trưởng!"
"Trịnh Đinh Đinh nghe tiếng quay đầu lại nhìn, hóa ra là Thư Di Nhiên."
Thư Di Nhiên không thèm quan tâm đến Trịnh Đinh Đinh, nói với Ninh Vi Cẩn: "Anh có thời gian không? Em có chuyện muốn nói với anh!"
Ninh Vi Cẩn rót cho Trịnh Đinh Đinh một chén nước, giọng nói hơi lạnh nhạt: "Lát nữa tôi phải đưa cô ấy về, nếu chuyện liên quan đến công việc thì ngày mai nói đi!"
Thư Di Nhiên cười có chút tự diễu, sau đó đi đến quầy gọi đồ ăn.
Trịnh Đinh Đinh uống một ngụm nước, sau đó thản nhiên nói: "Giáo sư Ninh, anh rất được hoan nghênh nha!"
Ninh Vi Cẩn uống một hớp trà từ chối cho ý kiến.
Trịnh Đinh Đinh nhìn thấy Thư Di Nhiên mua xong đồ ăn, tìm một chỗ ngồi xuống, an tĩnh ăn cơm. Tâm trạng dường như cũng hề chịu ảnh hưởng gì.
Trịnh Đinh Đinh cùng Ninh Vi Cẩn ngồi thêm một chút rồi rời đi. Từ căng tin tầng hai đi xuống, Ninh Vi Cẩn đi lấy xe, còn Trịnh Đinh Đinh đứng chờ anh.
"Cô chỉ là bệnh nhân của Ninh học trưởng mà thôi!"
Giọng nói lạnh nhạt, sắc bén nghe cực kỳ quen thuộc.
Trịnh Đinh Đinh xoay người lại, Thư Di Nhiên đang đứng sau lưng cô. Cô ta mặc một chiếc áo khoác mỏng màu tím, cực kỳ thanh nhã!
Ánh mắt Thư Di Nhiên trực tiếp quan sát Trịnh Đinh Đinh, mỉm cười nói: "Nếu như tôi nhớ không lầm thì cô là bệnh nhân của Ninh học trưởng phải không? Trước dây, ở phòng khám của anh ấy có nhìn thấy cô một lần. Thế nào? Chưa phẫu thuật xong sao? Suốt ngày chạy tới bệnh viện, tôi thấy cô cực kỳ khỏe mạnh mà!"
Giọng nói của Thư Di Nhiên không chút khách khí khiến Trịnh Đinh Đinh có chút ngoài ý muốn.
"Tôi là bạn của Ninh Vi Cẩn!"
"Thật sao?" Thư Di Nhiên thu lại nụ cười, cực kỳ bình tĩnh, "Từ bệnh nhân biến thành bạn bè rồi sao? Như vậy thì ảnh hưởng không tốt đến Ninh học trưởng lắm đâu. Đặc biệt là trong khoa anh ấy vốn dĩ rất dễ đồn lên mấy chuyện khó nghe rồi. Anh ấy cũng biết điều đó mà. Từ trước đến giờ anh ấy luôn kiêng kỵ vấn đề này. Nếu như tôi đoán không lầm thì chính là cô chủ động, tìm cơ hội tiếp cận anh ấy đúng không?"
Cảm nhận được địch ý mãnh liệt của Thư Di Nhiên, Trịnh Đinh Đinh cũng có chút không thoải mái, giọng nói cũng sắc bén hơi: "Có phải tôi chủ động tiếp cận anh ấy hay không thì cô cứ đi hỏi anh ấy là biết mà!"
"Được, tất nhiên lúc khác tôi sẽ đi hỏi anh ấy rồi!" Thư Di Nhiên nói, "Chỉ là, hiện giờ Ninh học trưởng vẫn chưa công nhận ai là bạn gái cả. Ba anh ấy cũng không hề biết. Tôi đoán là anh ấy cũng không hề nghiêm túc, cô cũng không cần phải vội vã muốn thể hiện với tôi cái gì cả!"
Thư Di Nhiên nói xong thì cười khẽ một tiếng, có chút xem đường. Sau đó có tình đụng vào bả vai Trịnh Đinh Đinh, ngẩng đầu ưỡn ngực mà bước đi!
Lúc Ninh Vi Cẩn lái xe đến cạnh, khuôn mặt Trịnh Đinh Đinh lạnh như băng, không nói lời nào với anh.
"Lên xe đi!" Anh mở khóa.
"Em, không, lên!" Trịnh Đinh Đinh trợn mắt, gằn từng chữ.
Không biết vì lý do gì, tâm tình cô cực kỳ xấu, trong lòng đè nén lửa giận không tên.
Ninh Vi Cẩn nhìn cô một chút, sau đó nói: "Giận sao? Được thôi, lên xe nói sau!"
"Em không giận dỗi!"
"Rõ ràng đang giận dỗi mà!"
"Em rõ ràng không giận rỗi!"
"Đừng náo loạn nữa, lên xe đi đã!"
"Em không muốn lên xe!"
"Em muốn anh xuống bế em lên sao?"
". . . . . "
Kết quả là Trịnh Đinh Đinh giận dỗi lên xe, trực tiếp thắt dây an toàn, không thèm nhìn Ninh Vi Cẩn.
Ninh Vi Cẩn điều chỉnh lại gương chiếu hậu, rồi hỏi cô: "Trịnh Đinh Đinh, em như vậy là xúc động của phụ nữ sao?"
"Xúc động?" Trịnh Đinh Đinh lẩm bẩm.
"Tức giận không rõ lý do, suy nghĩ rối rắm những vấn đề vô cùng đơn giản." Ninh Vi Cẩn buông tay, đặt trên tay lái, nhấn mạnh chữ cuối, "Ghen!"
——— —————— ————
Tác giả có lời muốn nói: Nếu như Đinh Đinh ghen thì giáo sư Ninh sẽ làm gì?
1. Nhéo mặt Đinh Đinh không cho cô suy nghĩ linh tinh nữa.
2. Dịu dàng vuốt tóc Đinh Đinh, nhẹ nhàng trấn an cảm xúc bất ổn của Đinh Đinh.
3. Cho Đinh Đinh một nụ hôn nồng cháy làm thuốc trợ tim.
4. Hứa hẹn đủ điều, an ủi tâm trạng bất an của Đinh Đinh.
—
Dĩ nhiên những điều trên tuyệt đối không có khả năng xảy ra. Nếu Đinh Đinh ghen, giáo sư Ninh chỉ biết nghiêm túc phân tích vấn đề một cách cụ thể kết luận cô không cần thiết phải ghen.
Đây chính là cách duy nhất mà giáo sư Ninh không hiểu phong tình kia đối mặt với chuyện Đinh Đinh ghen.
Ghen?
Trịnh Đinh Đinh muốn phản bác lại, nhưng đến khi lời nói ra khỏi miệng lại thành”
“Em không được phép ăn dấm chua sao?”
Ninh Vi Cẩn nở nụ cười nhạt vô vị, nói từng chữ: “Dấm chua này ngon lắm sao?”.
Trịnh Đinh Đinh nói không ra lời, nghĩ lại lần nữa, Ninh Vi Cẩn nói rất có lý, dấm chua có gì mà ngon, chỉ vì anh ấy phẫu thuật cho cô bé nữ sinh 18 tuổi sao?”. Hay là bản thân mình có cảm giác không tốt vì anh ấy không kể cho mình nghe?
Chuyện này cũng không phải lỗi của anh ấy, cô hiểu rõ điều này, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu vì thái độ lạnh nhạt của anh ấy.
Trịnh Đinh Đinh kéo dây an toàn, tiếp tục hất mặt, không để ý tới Ninh Vi Cẩn.
Ninh Vi Cẩn mở nhạc, làm giảm bớt không khí ngột ngạt trong xe, nhưng lại không có hiệu quả nào với Trịnh Đinh Đinh, tâm tình của cô vẫn xấu như trước.
“Lần trước em hỏi anh có biết tình cảm mà Thư Di Nhiên dành cho anh, anh thừa nhận có một phần anh đã nói dối”. Ninh Vi Cẩn nói, “chính xác là anh đại khái biết được tình cảm của cô ấy dành cho anh, nhưng anh không coi trọng, để ý, lại càng đừng nói đến chuyện tìm hiểu đến cùng. Dù sao thì, anh không thể tự mình đa tình, nghĩ rằng tất cả các cô gái đều thích anh vô điều kiện”.
Trịnh Đinh Đinh quay đầu lại : “vậy hôm nay anh đã thấy rõ ràng rồi?”, tình cảm bác sĩ Dư Thi Nhiên vẫn say mê như cũ”.
“Chuyện này anh vẫn không ngăn cản được”.
Trịnh Đinh Đinh trừng mắt liếc nhìn Ninh Vi Cẩn một cái: “anh thật ra rất tự hào đúng không”.
Ninh Vi Cẩn chậm rãi đổi tay lái, thật sự mà nói: “ anh đối với cô ấy không có cảm giác, tại sao tự hào được? Anh chỉ nói anh không thể cấm tình cản tình cảm của cô ấy được”.
“Anh có thể dứt khoát từ chối cô ấy”
“Cô ấy chưa bao giờ biểu đạt bất cứ điều gì, vậy anh cự tuyệt cái gì?”
“Thôi”. Trịnh Đinh Đinh nói, “chuyện gì anh cũng nói được, em nói không lại anh. Nhưng mà Ninh Vi Cẩn, anh không thích người ta thì nên nói rõ ràng với cô ấy, tuổi xuân của phụ nữ có hạn, có đôi khi cự tuyệt triệt để, tốt hơn, dù là cực kì tàn nhẫn”.
Trịnh Đinh Đinh dừng một chút: “trước kia anh không tìm được lý do hợp lý để cự tuyệt, nhưng bây giờ có rồi”.
“Cái gì?”
“Lý do này là” Ninh Vi Cẩn chậm rãi nói, “Trịnh Đinh Đinh là cô gái đặc biết thích ăn dấm chua”.
“........”
Ninh Vi Cẩn đưa một bàn tay lên, nhẹ nhàng bóp trán mình, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Anh lần đầu tiên gặp phải cô gái thích ăn dấm chua?”
“Sao nói vậy?”
“Bởi vì phản ứng của anh, làm cho người khác...cảm thấy khó chịu !”
***
Ninh Vi Tuyền tắm rửa xong, chạy xuống lầu, thấy Ninh Vi Cẩn đứng ở cửa sổ nghe điênh thoại, giống như đang nói chuyện yêu đương.
Trên ghế trường kỷ trước sofa, laptop của Ninh Vi Cẩn đang mở, Ninh Vi Tuyền một bên dùng khăn mặt lau tóc, một bên ngồi xếp bằng trên ghế sofa, mắt liếc sang laptop của Ninh Vi Cẩn, trên laptop mở ra hai trang, một cái biểu mẫu giải phẫu trên PPT, một cái trang web tìm kiếm, không nghĩ tới lại phát hiện ra Ninh Vi Cẩn đang tìm hiểu một vấn đề rất lớn.
“Lúc phụ nữ ghen, đàn ông nên làm gì?
Ninh Vi Tuyền bật cười, nghĩ thầm, vị giáo sư Ninh này đúng là gà mờ trong chuyện tình cảm.
Ninh Vi Cẩn nói chuyện xong, xoay người đi tới, Ninh Vi Tuyền trực tiếp nói với anh: “Lúc con gái ghen, đàn ông phải ôm chặt cô gái vào ngực mình, dùng giọng điệu nhè nhàng nói với cô ấy, đúng là đứa ngốc, trái tim của anh không lớn, chỉ chứa mỗi mình em thôi”
“Ai cho em nhìn lén việc của anh?”
Ninh Vi Tuyền lắc đầu một cái: “còn bày đặt làm gì nữa, em đã nhìn thấy anh tìm cái gì rồi, vấn đề đơn giản như thế mà phải tra sao? Em gái anh ở ngay đây có sẵn một đống đáp án luôn này”.
Ninh Vi Cẩn không để ý tới cô
“Đinh Đinh ghen?”
“Không phải”. Ninh Vi Cẩn nhàn nhạt phủ nhận, “cô ấy không ngây thơ như thế”.
“Chuyện này và ngây thơ không liên quan đến nhau, mắt phụ nữ rất tinh, đều hy vọng người đàn ông của mình chỉ nhìn chính mình, không nhìn sang cô gái khác”. Ninh Vi Tuyền nói, “Hơn nữa công việc của anh lại càng làm cho đối phương thấy không thoải mái”.
“Chỉ là công việc,có cái gì cần để ý?”
“Chúng ta đang nói nếu như, nếu Đinh Đinh là bác sĩ khoa tiết niệu, cô ấy ngày ngày đều mò mẫn nơi đó của đàn ông, anh có thể cảm thấy thoải mái được sao?”
Ninh Vi Cẩn nhìn lại màn hình, khuôn mặt lạnh lùng, sau khi nghe xong mấy lời của của Ninh Vi Tuyền lại càng lạnh lùng tới thấu xương, một lát sau nói: “Anh sẽ không để cho cô ấy có cơ hội gặp phải chuyện này.”
“Biết thế là được rồi, anh xem anh mới chỉ nghỉ có một lát mà đã cảm thấy không thoải mái đúng không? Suy bụng ta ra bụng người, mỗi ngày anh đều sờ soạng nơi tế nhị của phụ nữ như thế, Đinh Đinh nhất định sẽ cảm thấy không an tâm. Hơn nữa, cái vị bác sĩ mặt dày ở cùng bệnh viện với anh vẫn chung tình đợi chờ anh, anh đúng là miếng thịt béo nằm trên cái thớt gỗ, ai làm bạn gái của anh đều sẽ phải lo lắng đề phòng, ai muốn nghĩ nhiều làm gì?
“Anh hi vọng cô ấy là người lý trí và tín nhiệm anh, nhìn mọi chuyện thực tế một chút.” Tay Ninh Vi Cẩn cầm bao thuốc lá trên bàn, ôn hòa nói, “Như thế trong lúc bên nhau sẽ giảm đi những mâu thuẫn không đáng có.”
Ninh Vi Tuyền túm lấy hộp thuốc lá trong tay anh, ném sang một bên: “Trời ạ, anh có cần bổ túc một chút về tình yêu không, lúc này mà vẫn còn mong cô ấy chín chắn, lý trí và tín nhiệm? Anh mau thu hồi lại những đạo lý nhàm chán đáng ghét này đi, trực tiếp ôm lấy cô ấy dỗ dành là được.”
Ninh Vi Cẩn thả ra một ngụm khói, bị Ninh Vi Tuyền gõ nhẹ lên đầu một cái: “Tắm rửa xong nhớ chà sạch phòng tắm, đừng có để lại sợi tóc rụng nào đấy.”
Anh đứng dậy tránh ra.
Ninh Vi Tuyền buồn bực: “Em nguyền rủa anh cả đời này không bước được vào trái tim của Đinh Đinh!”
Ninh Vi Cẩn rút ra một điếu thuốc, lưu loát ném hộp thuốc lên trên ghế trường kỷ, bỏ lại ba chữ:
“Không có khả năng.”
Sáng sớm hôm sau, Trịnh Đinh Đinh nhận được một bó hoa do Ninh Vi Cẩn tặng, trong đó có một tấm thiệp, bên trong viết mấy dòng chữ:
“Anh nói rồi trừ em ra, anh không chiếm tiện nghi của bất kỳ một cô gái nào khác, điều anh nói là thật. Trịnh Đinh Đinh, với anh mà nói, tiếp xúc với các cô ấy chỉ là công việc, không có khả năng nảy sinh bất cứ chuyện gì khác.” – Ninh Vi Cẩn.
Trịnh Đinh Đinh tròn mắt, đọc lại hai lần, nhắn tin cho Ninh Vi Cẩn: “Anh có ý gì vậy?”
Một lát sau Ninh Vi Cẩn nhắn lại: “Em không biết đọc à?”
“Anh không thể nói thẳng ra à.”
“Nói thẳng ra, tại công việc của anh, tiếp xúc với vô số bệnh nhân nữ, nhưng chỉ khi giúp bệnh nhân tên Trịnh Đinh Đinh nào đó kiểm tra thân thể, mới xảy ra chuyện hi hữu ngoài sức tưởng tượng thế này.” (An: Anh Cẩm xấu xa, dám chiếm tiện nghi của chị Đinh, cơ mà An thích )
Trịnh Đinh Đinh đỏ hồng từ mang tai tới cổ, gõ hai chữ “cầm thú” gửi đi.
Đem điện thoại di động để sang một bên, Trịnh Đinh Đinh mở một gói ô mai ra, lấy một viên bỏ vào miệng, vị chua tràn ra cả khoang miệng, Trịnh
Đinh Đinh không nhịn được nhíu mày, trong đầu hiện lên một suy nghĩ: Ninh Vi Cẩn gửi hoa và thiệp tới , là dỗ dành sao?
Không thể nào?
Không phải đâu?
Không đúng đi?
Giờ nghĩ trưa, Ninh Vi Cẩn gọi điện thoại tới.
“Sáng nay bận qua, không có thời gian nói thêm với em. Có thích hoa không?”
“Ừm”. Trịnh Đinh Đinh nhẹ nhàng đáp lời, sau đó xác nhân, “Anh nói mấy câu đó là thật hay giả, lúc anh giúp em phẫu thuật đã vụng trộm này kia rồi hả?”
“Ừm, nhưng mà chỉ có một lần”.
Trịnh Đinh Đinh nhỏ giọng: “Ninh Vi Cẩn, không nghĩ tới anh là con sói ngụy trang bác sĩ, thế mà em còn coi anh là người chính trực, bác sĩ ngoại khoa chuyên nghiệp, anh vậy mà trong lúc kiểm tra lại có suy nghĩ xấu xa như vậy”.
“Em để ý à?”
“Đương nhiên, ai có thể đảm bảo sau này anh sẽ không mơ màng với nữ bệnh nhân khác”.
“Tuyệt đối sẽ không”. Bốn chữ thôi, lời ít, ý nhiều.
“Anh là con sói đội lốt người,, ai dám tin tưởng lời can đảm của anh?”
Bên kai điện thoại im lặng một chút, lập tức nói: “Kỳ thật lần đó là ngoài ý muốn, do em phản ứng hơi quá, quấy nhiễu đến tư tưởng của anh”.
“Em có phản ứng gì?” Trịnh Đinh Đinh không thể tin được Ninh Vi Cẩn thế mà đùn đẩy trách nhiệm sang cô.
“Thân thể em không ngừng phát run, hô hấp dồn dập, làn da bị khoái cảm thiêu đốt”.
“Ninh Vi Cẩn, rõ ràng là anh tâm thuật bất chính, bây giờ còn đổ lên đầu em?”.
“Được, anh thừa nhận chính mình lần đó là không đủ chuyện nghiệp”. Anh nhàn nhạt thừa nhận.
“Lần sau không được viện cớ này nữa”.
“Lần sau không được viện cớ này nữa?” Anh ngừng lại một chút, chân thành nói, “Anh chỉ có thể cam đoan trong lần kiểm tra tiếp theo, tận lực tập trung tinh thần, không nghĩ tới việc khác, nhưng mà điều kiện tiên quyết là phản ứng của em đừng quá mức kịch liệt”.
“....”
Trịnh Đinh Đinh đang muốn phản bác, đầu bên điện thoại Ninh Vi Cẩn truyền tới giọng của hộ lý “giáo sư Ninh, bệnh nhân giường 28 sau khi phẩu thuật bị xuất huyết rồi!”.
Ninh Vi Cẩn nói một tiếng với Trịnh Đinh Đinh, sau đó ngắt điện thoại, bước nhanh đi xử lí công việc.
Ninh Vi Cẩn cúi người, dùng ngón tay cầm túi truyền dich kiểm tra tình trạng xuất huyết một chút, sau đó điều chỉnh tốc độ truyền dịch, băng bó lại lần nữa, còn kêu thực tập sinh mời chuyên gia khoa hô hấp đến hội chuẩn.
Cấp cứu xử lí hoàn tất, Ninh Vi Cẩn ra khỏi phòng bênh, trở lại văn phòng viết hồ sơ điện tử bệnh án của bệnh nhân.
Lúc đó Thư Di Nhiên thấy Ninh Vi Cẩn hết sức chăm chú, an tĩnh goc bàn phím.
“Ninh sư huynh”
Ninh Vi Cẩn ngẩng đầu nhìn lên, thấy Thư Di Nhiên: “có chuyện gì sao?”>
“Em có lời muốn nói với anh, anh bây giờ có thời gian không? Thư Di Nhiên miễn cưỡng cười một cái.
“Chuyện công việc?” giọng Ninh Vi Cẩn lạnh nhạt.
“Không phải, là việc tư”Thư Di Nhiên nói, “chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện không?”>
Trong bênh viện có một khuôn viên, toàn là cây xanh, cảnh quang rất tốt.
Ninh Vi Cẩn và Thư Di Nhiên đi qua cầu, rảo bước tiến lại hành lang dài.
“kỳ thật anh đã biết em sẽ nói gì đúng không”. Thư Di Nhiên nói, “Từ khi học đại học đến nghiên cứu sinh, tiến sĩ, em vẫn luôn cố gắng theo anh, anh luôn là người duy nhất, nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy, em nghĩ tất cả mọi người đều nhìn ra được tình cảm của em đối với anh là gì?. Cô ta dừng bước lại, bàn tay kéo cánh tay áo của Ninh Vi Cẩn nói khẽ, “Em hỏi anh, anh biết đúng không? Anh biết em thích anh đúng không?”.
Ninh Vi Cẩn không nói gì.
“kỳ thật em không đinh tới làm việc ở bệnh viện Nhân Dân, áp lực công việc nơi này quá lớn, trước đó bố mẹ em đã giúp em liên hệ một bệnh viện rất lớn, nhưng vì có thể ở bên cạnh anh, em đã tới đây, lại còn bị phân tới phòng cấp cứu vất vả nhất”. Thư Di Nhiên nói xong nở nụ cười chua chát, “tất cả những việc này đều vì anh, rốt cuộc ,anh có biết không?”
“Cám ơn em đã quan tâm đến anh”. Vẻ mặt Ninh Vi Cẩn trở nên nghiêm túc, “nhưng mà chúng ta không thích hợp”.
Ghen?
Trịnh Đinh Đinh muốn phản bác lại, nhưng đến khi lời nói ra khỏi miệng lại thành”
“Em không được phép ăn dấm chua sao?”
Ninh Vi Cẩn nở nụ cười nhạt vô vị, nói từng chữ: “Dấm chua này ngon lắm sao?”.
Trịnh Đinh Đinh nói không ra lời, nghĩ lại lần nữa, Ninh Vi Cẩn nói rất có lý, dấm chua có gì mà ngon, chỉ vì anh ấy phẫu thuật cho cô bé nữ sinh 18 tuổi sao?”. Hay là bản thân mình có cảm giác không tốt vì anh ấy không kể cho mình nghe?
Chuyện này cũng không phải lỗi của anh ấy, cô hiểu rõ điều này, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu vì thái độ lạnh nhạt của anh ấy.
Trịnh Đinh Đinh kéo dây an toàn, tiếp tục hất mặt, không để ý tới Ninh Vi Cẩn.
Ninh Vi Cẩn mở nhạc, làm giảm bớt không khí ngột ngạt trong xe, nhưng lại không có hiệu quả nào với Trịnh Đinh Đinh, tâm tình của cô vẫn xấu như trước.
“Lần trước em hỏi anh có biết tình cảm mà Thư Di Nhiên dành cho anh, anh thừa nhận có một phần anh đã nói dối”. Ninh Vi Cẩn nói, “chính xác là anh đại khái biết được tình cảm của cô ấy dành cho anh, nhưng anh không coi trọng, để ý, lại càng đừng nói đến chuyện tìm hiểu đến cùng. Dù sao thì, anh không thể tự mình đa tình, nghĩ rằng tất cả các cô gái đều thích anh vô điều kiện”.
Trịnh Đinh Đinh quay đầu lại : “vậy hôm nay anh đã thấy rõ ràng rồi?”, tình cảm bác sĩ Dư Thi Nhiên vẫn say mê như cũ”.
“Chuyện này anh vẫn không ngăn cản được”.
Trịnh Đinh Đinh trừng mắt liếc nhìn Ninh Vi Cẩn một cái: “anh thật ra rất tự hào đúng không”.
Ninh Vi Cẩn chậm rãi đổi tay lái, thật sự mà nói: “ anh đối với cô ấy không có cảm giác, tại sao tự hào được? Anh chỉ nói anh không thể cấm tình cản tình cảm của cô ấy được”.
“Anh có thể dứt khoát từ chối cô ấy”
“Cô ấy chưa bao giờ biểu đạt bất cứ điều gì, vậy anh cự tuyệt cái gì?”
“Thôi”. Trịnh Đinh Đinh nói, “chuyện gì anh cũng nói được, em nói không lại anh. Nhưng mà Ninh Vi Cẩn, anh không thích người ta thì nên nói rõ ràng với cô ấy, tuổi xuân của phụ nữ có hạn, có đôi khi cự tuyệt triệt để, tốt hơn, dù là cực kì tàn nhẫn”.
Trịnh Đinh Đinh dừng một chút: “trước kia anh không tìm được lý do hợp lý để cự tuyệt, nhưng bây giờ có rồi”.
“Cái gì?”
“Lý do này là” Ninh Vi Cẩn chậm rãi nói, “Trịnh Đinh Đinh là cô gái đặc biết thích ăn dấm chua”.
“........”
Ninh Vi Cẩn đưa một bàn tay lên, nhẹ nhàng bóp trán mình, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Anh lần đầu tiên gặp phải cô gái thích ăn dấm chua?”
“Sao nói vậy?”
“Bởi vì phản ứng của anh, làm cho người khác...cảm thấy khó chịu !”
***
Ninh Vi Tuyền tắm rửa xong, chạy xuống lầu, thấy Ninh Vi Cẩn đứng ở cửa sổ nghe điênh thoại, giống như đang nói chuyện yêu đương.
Trên ghế trường kỷ trước sofa, laptop của Ninh Vi Cẩn đang mở, Ninh Vi Tuyền một bên dùng khăn mặt lau tóc, một bên ngồi xếp bằng trên ghế sofa, mắt liếc sang laptop của Ninh Vi Cẩn, trên laptop mở ra hai trang, một cái biểu mẫu giải phẫu trên PPT, một cái trang web tìm kiếm, không nghĩ tới lại phát hiện ra Ninh Vi Cẩn đang tìm hiểu một vấn đề rất lớn.
“Lúc phụ nữ ghen, đàn ông nên làm gì?
Ninh Vi Tuyền bật cười, nghĩ thầm, vị giáo sư Ninh này đúng là gà mờ trong chuyện tình cảm.
Ninh Vi Cẩn nói chuyện xong, xoay người đi tới, Ninh Vi Tuyền trực tiếp nói với anh: “Lúc con gái ghen, đàn ông phải ôm chặt cô gái vào ngực mình, dùng giọng điệu nhè nhàng nói với cô ấy, đúng là đứa ngốc, trái tim của anh không lớn, chỉ chứa mỗi mình em thôi”
“Ai cho em nhìn lén việc của anh?”
Ninh Vi Tuyền lắc đầu một cái: “còn bày đặt làm gì nữa, em đã nhìn thấy anh tìm cái gì rồi, vấn đề đơn giản như thế mà phải tra sao? Em gái anh ở ngay đây có sẵn một đống đáp án luôn này”.
Ninh Vi Cẩn không để ý tới cô
“Đinh Đinh ghen?”
“Không phải”. Ninh Vi Cẩn nhàn nhạt phủ nhận, “cô ấy không ngây thơ như thế”.
“Chuyện này và ngây thơ không liên quan đến nhau, mắt phụ nữ rất tinh, đều hy vọng người đàn ông của mình chỉ nhìn chính mình, không nhìn sang cô gái khác”. Ninh Vi Tuyền nói, “Hơn nữa công việc của anh lại càng làm cho đối phương thấy không thoải mái”.
“Chỉ là công việc,có cái gì cần để ý?”
“Chúng ta đang nói nếu như, nếu Đinh Đinh là bác sĩ khoa tiết niệu, cô ấy ngày ngày đều mò mẫn nơi đó của đàn ông, anh có thể cảm thấy thoải mái được sao?”
Ninh Vi Cẩn nhìn lại màn hình, khuôn mặt lạnh lùng, sau khi nghe xong mấy lời của của Ninh Vi Tuyền lại càng lạnh lùng tới thấu xương, một lát sau nói: “Anh sẽ không để cho cô ấy có cơ hội gặp phải chuyện này.”
“Biết thế là được rồi, anh xem anh mới chỉ nghỉ có một lát mà đã cảm thấy không thoải mái đúng không? Suy bụng ta ra bụng người, mỗi ngày anh đều sờ soạng nơi tế nhị của phụ nữ như thế, Đinh Đinh nhất định sẽ cảm thấy không an tâm. Hơn nữa, cái vị bác sĩ mặt dày ở cùng bệnh viện với anh vẫn chung tình đợi chờ anh, anh đúng là miếng thịt béo nằm trên cái thớt gỗ, ai làm bạn gái của anh đều sẽ phải lo lắng đề phòng, ai muốn nghĩ nhiều làm gì?
“Anh hi vọng cô ấy là người lý trí và tín nhiệm anh, nhìn mọi chuyện thực tế một chút.” Tay Ninh Vi Cẩn cầm bao thuốc lá trên bàn, ôn hòa nói, “Như thế trong lúc bên nhau sẽ giảm đi những mâu thuẫn không đáng có.”
Ninh Vi Tuyền túm lấy hộp thuốc lá trong tay anh, ném sang một bên: “Trời ạ, anh có cần bổ túc một chút về tình yêu không, lúc này mà vẫn còn mong cô ấy chín chắn, lý trí và tín nhiệm? Anh mau thu hồi lại những đạo lý nhàm chán đáng ghét này đi, trực tiếp ôm lấy cô ấy dỗ dành là được.”
Ninh Vi Cẩn thả ra một ngụm khói, bị Ninh Vi Tuyền gõ nhẹ lên đầu một cái: “Tắm rửa xong nhớ chà sạch phòng tắm, đừng có để lại sợi tóc rụng nào đấy.”
Anh đứng dậy tránh ra.
Ninh Vi Tuyền buồn bực: “Em nguyền rủa anh cả đời này không bước được vào trái tim của Đinh Đinh!”
Ninh Vi Cẩn rút ra một điếu thuốc, lưu loát ném hộp thuốc lên trên ghế trường kỷ, bỏ lại ba chữ:
“Không có khả năng.”
Sáng sớm hôm sau, Trịnh Đinh Đinh nhận được một bó hoa do Ninh Vi Cẩn tặng, trong đó có một tấm thiệp, bên trong viết mấy dòng chữ:
“Anh nói rồi trừ em ra, anh không chiếm tiện nghi của bất kỳ một cô gái nào khác, điều anh nói là thật. Trịnh Đinh Đinh, với anh mà nói, tiếp xúc với các cô ấy chỉ là công việc, không có khả năng nảy sinh bất cứ chuyện gì khác.” – Ninh Vi Cẩn.
Trịnh Đinh Đinh tròn mắt, đọc lại hai lần, nhắn tin cho Ninh Vi Cẩn: “Anh có ý gì vậy?”
Một lát sau Ninh Vi Cẩn nhắn lại: “Em không biết đọc à?”
“Anh không thể nói thẳng ra à.”
“Nói thẳng ra, tại công việc của anh, tiếp xúc với vô số bệnh nhân nữ, nhưng chỉ khi giúp bệnh nhân tên Trịnh Đinh Đinh nào đó kiểm tra thân thể, mới xảy ra chuyện hi hữu ngoài sức tưởng tượng thế này.” (An: Anh Cẩm xấu xa, dám chiếm tiện nghi của chị Đinh, cơ mà An thích )
Trịnh Đinh Đinh đỏ hồng từ mang tai tới cổ, gõ hai chữ “cầm thú” gửi đi.
Đem điện thoại di động để sang một bên, Trịnh Đinh Đinh mở một gói ô mai ra, lấy một viên bỏ vào miệng, vị chua tràn ra cả khoang miệng, Trịnh
Đinh Đinh không nhịn được nhíu mày, trong đầu hiện lên một suy nghĩ: Ninh Vi Cẩn gửi hoa và thiệp tới, là dỗ dành sao?
Không thể nào?
Không phải đâu?
Không đúng đi?
Giờ nghỉ trưa, Ninh Vi Cẩn gọi điện thoại tới.
“Sáng nay bận quá, không có thời gian nói thêm với em. Có thích hoa không?”
“Ừm.” Trịnh Đinh Đinh nhẹ nhàng đáp lời, sau đó xác nhận: “Anh nói mấy câu đó là thật hay giả, lúc anh giúp em phẫu thuật đã vụng trộm này kia rồi hả?”
“Ừm, nhưng mà chỉ có một lần.”
Trịnh Đinh Đinh nhỏ giọng: “Ninh Vi Cẩn, không nghĩ tới anh là con sói ngụy trang bác sĩ, thế mà em còn coi anh là người chính trực, bác sĩ ngoại khoa chuyên nghiệp, anh vậy mà trong lúc kiểm tra lại có suy nghĩ xấu xa như vậy.”
“Em để ý à?”
“Đương nhiên, ai có thể đảm bảo sau này anh sẽ không mơ màng với nữ bệnh nhân khác.”
”Tuyệt đối sẽ không.” Bốn chữ thôi, lời ít ý nhiều.
“Anh là con sói đột lốt người, ai dám tin tưởng lời cam đoan của anh?”
Bên kia điện thoại im lặng một chút, lập tức nói: “Kỳ thực lần đó là ngoài ý muốn, do em phản ứng hơi quá, quấy nhiễu đến tư tưởng của anh.”
“Em… có phản ứng gì?” Trịnh Đinh Đinh không thể tin được Ninh Vi Cẩn thế mà đùn đẩy trách nhiệm sang cô.
“Thân thể của em không ngừng phát run, hô hấp dồn dập, làn da bị khoái cảm thiêu đốt.”
“Ninh Vi Cẩn, rõ ràng là anh tâm thuật bất chính, bây giờ còn đổ lên đầu em?”
“Được, anh thừa nhận chính mình lần đó chính xác là không đủ chuyên nghiệp.” Anh nhàn nhạt thừa nhận.
“Lần sau không được viện cớ này nữa.”
“Lần sau không được viện cớ này nữa?” Anh ngừng lại một chút, chân thành nói: “Anh chỉ có thể cam đoan trong lần kiểm tra tiếp theo, tận lực tập trung tinh thần, không nghĩ tới việc khác, nhưng mà điều kiện tiên quyết là phản ứng của em đừng quá mức kịch liệt.”
“…”
Trịnh Đinh Đinh đang muốn phản bác, đầu bên điện thoại Ninh Vi Cẩn truyền tới giọng nói của hộ lý: “Giáo sư Ninh, bệnh nhân giường 28 sau khi phẫu thuật bị xuất huyết rồi!”
Ninh Vi Cẩn nói một tiếng với Trịnh Đinh Đinh, sau đó ngắt điện thoại, bước nhanh đi xử lý công việc.
Ninh Vi Cẩn cúi người, dùng ngón tay cầm lấy túi truyền dịch kiểm tra tình trạng xuất huyết một chút, sau đó điều chỉnh tốc độ truyền dịch, băng bó lại lần nữa, còn kêu thực tập sinh đến mời chuyên gia khoa hô hấp tới hội chuẩn.
Cấp cứu xử lý hoàn tất, Ninh Vi Cẩn ra khỏi phòng bệnh, trở lại văn phòng viết hồ sơ điện tử bệnh án của bệnh nhân.
Lúc đó Thư Di Nhiên thấy Ninh Vi Cẩn hết sức chăm chú, an tĩnh gõ bàn phím.
“Ninh sư huynh.”
Ninh Vi Cẩn ngẩng đầu nhìn lên, thấy Thư Di Nhiên: “Có chuyện gì sao?”
“Em có lời muốn nói với anh, anh bây giờ có thời gian không?” Thư Di Nhiên miễn cưỡng mỉm cười một cái.
“Chuyện công việc?” Giọng nói Ninh Vi Cẩn lạnh nhạt.
“Không phải, là việc tư.” Thư Di Nhiên nói, “Chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện không?”
***
Trong bệnh viện có một khuôn viên, toàn là cây xanh, cảnh quan rất tốt.
Ninh Vi Cẩn và Thư Di Nhiên đi qua cầu, rảo bước tiến lại hành lang dài.
“Kỳ thật, anh đã biết em sẽ nói gì đúng không?” Thư Di Nhiên nói, “Từ khi học đại học đến khi học nghiên cứu sinh, tiến sĩ, em vẫn luôn cố gắng theo anh, anh luôn là người duy nhất, nhiều năm như vậy, em nghĩ tất cả mọi người đều nhìn ra được tình cảm của em đối với anh là gì.” Cô ta dừng bước lại, bàn tay kéo cánh tay áo của Ninh Vi Cẩn, nói khẽ: “Em hỏi anh, anh biết đúng không? Anh biết em thích anh đúng không?”
Ninh Vi Cẩn không nói gì.
“Kỳ thật em vốn không định tới làm ở bệnh viện Nhân Dân, áp lực công việc nơi này quá lớn, trước đó bố mẹ em đã giúp em liên hệ một bệnh viện rất tốt, nhưng vì để có thể ở bên cạnh en, em đã tới đây, lại còn là phân tới phòng cấp cứu vất vả nhất.” Thư Di Nhiên nói xong, nở một nụ cười chua chát, “Tất cả những việc này đều là vì anh, anh rốt cuộc là có biết không?”
“Cám ơn em đã coi trọng anh.” Vẻ mặt Ninh Vi Cẩn trở nên nghiêm túc, “Nhưng mà, chúng ta không thích hợp.”
Ánh mắt Thư Di Nhiên trong nháy mắt trở nên ảm đạm, bàn tay kéo cánh tay Ninh Vi Cẩn bởi vì dùng lực mà trở nên trắng bệch. (An: Nói thật, An cũng không muốn gọi chị ấy là cô ta đâu, cũng khổ cho chị ấy, yêu anh ấy lâu như vậy, một lòng một dạ vì anh Cẩn, nhưng tuổi xuân của chị ấy chỉ đổi lại được một câu ‘Chúng ta không thích hợp’, cũng tội “oa oa oa” )
“Vì sao là không thích hợp?” Cô kìm nén nước mắt, từng chữ nói lại.
“Thư Di Nhiên, em có một điểm rất giống anh.” Ninh Vi Cẩn bình tĩnh nói. “Đó chính là em cực kỳ kiêu ngạo, thậm chí có phần tự lấy bản thân làm trung tâm.”
Nước mắt Thư Di Nhiên đột nhiên chảy xuống hốc mắt, lần đầu tiên chính thức bày tỏ với Ninh Vi Cẩn, nhưng cuối cùng lại chỉ đổi được một câu như vậy.
“Anh không có tư cách phê bình em. Anh chỉ muốn nói cho em biết, chính bởi vì em và anh đều có khuyết điểm này, chúng ta ở bên cạnh nhau sẽ không vui vẻ.”
“Vậy nếu em không phải như vậy, em sẽ thay đổi, anh sẽ thích em sao?” Cô tiến lại gần sát Ninh Vi Cẩn, đột nhiên tuyên bố.
“Em không cần vì anh mà thay đổi chính mình, nếu thay đổi thì sẽ không phải là em nữa, còn có ý nghĩa sao?” Anh nhìn xuống trong đôi mắt không chứa một tia gợn sóng nào.
Thư Di Nhiên chậm rãi buông tay ra, cười lạnh một cái: “Đúng vậy, vì hùa theo lời nói của anh mà em nói thay đổi bản thân mình, em cũng không có chắc chắn mình làm được không. Ninh Vi Cẩn, em sai vì bản thân mình hiểu sai ý, em cho rằng bản thân mình trong lòng anh chí ít cũng có chỗ đứng, anh chắc chắn sẽ không tìm thấy ai thích hợp hơn so với em, em sẽ vẫn chờ anh, luôn chờ đợi, mà anh chắc chắn sẽ có ngày quay đầu lại nhìn em.” (An: dì Nhiên ảo tưởng kinh, An phục sát đất )
“Nếu anh thật sự có cảm giác với em, anh chắc chắn sẽ không để em chờ lâu như vậy, cho dù công việc bận rộn, anh chắc chắn cũng đã dành thời gian nói rõ ràng với em, đem quan hệ hai người phát triển thêm một bước.”
Ánh mắt Thư Di Nhiên ngày càng trở nên bi thương, cô đột nhiên phát hiện ra cô hoàn toàn không hiểu tí gì về Ninh Vi Cẩn, cô cho rằng anh là mẫu người đàn ông có niềm đam mê với học thuật,
bên trong con người anh, y học, công việc là hàng đầu, chuyện nhi nữ thường tình sẽ phải đặt ở phía sau, bởi vậy cô nguyện ý chờ đợi anh, yên lặng chờ đợi, đợi cho tới thời cơ thích hợp để thổ lộ, anh nhất định sẽ đồng ý, chưa từng nghĩ rằng anh cũng có tình cảm, chỉ là tình cảm của anh không tùy tiện bộc lộ, mà đối tượng bộc lộ lại không phải là cô.
“Người kia, có phải là nữ bệnh nhân không?” Thư Di Nhiên đờ đẫn hỏi, “Anh đối với cô ấy là cảm giác gì, anh thật sự động lòng rồi sao?”
“Đó là bản thân anh có cảm tình, không nên nghe bất cứ lời đồn bên ngoài nào về chuyện của anh và cô ấy.”
“Ninh Vi Cẩn…Anh quả thật là người đàn ông bạc tình.” Thư Di Nhiên nói, “Em hôm nay xem như đã hiểu rõ rồi.” (An: dì Nhiên à, dì xem lại bản thân dì đi!!!)
“Em nên nghĩ như thế đi, hơn nữa không cần đem thời gian quý giá của mình dành cho một người đàn ông bạc tình nữa.”
Ninh Vi Cẩn lạnh nhạt nói xong, xoay người, lập tức đi trở về khu nội trú.
Dưới ánh mặt trời, áo blue của anh trắng như tuyết vô cùng chói mắt, nhưng cô vĩnh viễn chỉ có thể hy vọng chứ không thể đạt được, ánh mắt cô trở nên đau đớn bi thương, chậm rãi khép lại.
Cô không can tâm, yêu đơn phương thời gian dài như vậy chỉ đổi lấy được cái kết cục thế này.
*
Lúc Trịnh Đinh Đinh tan việc, xe Ninh Vi Cẩn đã đỗ ở khu đất trống trước cửa công ty.
Trịnh Đinh Đinh lên xe, Ninh Vi Cẩn hỏi: “Hết giận chưa?”
“Chưa hết, trong lòng của em vẫn thấy ngột ngạt.”
“Có muốn anh kiểm tra giúp em một lần không?” (An: hố hố, ktra để anh ăn đậu hũ à? Không cho!)
Vừa nhắc tới kiểm tra, Trịnh Đinh Đinh liền ngay lập tức trở nên nhạy cảm, thiếu chút nữa là che ngực mình theo bản năng.
“Không cần.”
Ninh Vi Cẩn vừa khởi động xe vừa nói: “Theo thường lệ, em làm giải phẫu, đợi sau khi tình hình ổn định nên duy trì theo dõi ba tháng một lần, nếu đột nhiên bệnh trạng dị dạng xuất hiện, phải lập tức đến viện kiểm tra.”
Trịnh Đinh Đinh đang định nói, Ninh Vi Cẩn lại bổ sung một câu.
“Nhưng mà có anh bên cạnh em, cho nên không cần phiền toái như vậy, tùy từng lúc có thể tìm một chỗ giúp em làm kiểm tra tường tận.”
Không biết có phải do ảo giác của Trịnh Đinh Đinh hay không, từ khi biết rõ con người Ninh Vi Cẩn là một con sói chính hiệu, cô có cảm giác bốn chữ “kiểm tra tường tận” trong miệng anh nghe tương đối thâm sâu, nếu còn thêm ba chữ “Em hiểu mà”, thì đúng là gian manh mà.
“Anh nói thật.” Ninh Vi Cẩn nhìn Trịnh Đinh Đinh một cái, biểu cảm, ngữ điệu không có tí đùa cợt nào, “Đừng nghĩ quá nhiều.”
“…...”
Trịnh Đinh Đinh có cảm giác da mặt của mình như đang bị thiêu đốt.
Không biết có phải do bị ảnh hưởng tâm lý không, ngực Trịnh Đinh Đinh càng ngày càng buồn bực, nhất là cái chỗ có vết sẹo kia lại ngứa và đau, nhịn không được muốn lấy tay gãi một cái, cô nhíu mày, cảm giác có chút không ổn.
Đến chỗ nhà trọ, Ninh Vi Cẩn lại hỏi: “Có muốn anh xem giúp em một cái không?”
……
Nhờ ánh sáng huyền ảo của chiếc đèn pin, Ninh Vi Cẩn giúp Trịnh Đinh Đinh kiểm tra ngực xem có xuất hiện dị dạng không.
Tay Ninh Vi Cẩn nhẹ nhàng sờ bên cạnh ngực trái, vết sẹo dài 1,1 cm, bề mặt có chút gồ ghề, bên cạnh vết sẹo có mấy mụn nhỏ ly ty màu đỏ, màu đỏ tươi.
“Em bôi thuốc gì vậy?”
“Là thuốc mỡ bác sĩ khoa da liễu kê, không còn gì khác… A… đúng rồi, em đổi sữa tắm khác, có liên quan tới cái này không?”
“Vết sẹo trên ngực bị dị ứng rồi.” Ngón tay Ninh Vi Cẩn đặt trên vết sẹo kia, rồi nói ra nguyên nhân.
Trịnh Đinh Đinh cúi đầu, cẩn thận hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Để anh nhìn lại một lần nữa.” Ninh Vi Cẩn điều chỉnh vị trí đèn pin, để chùm tia sáng đi xuống phía dưới bên trái, “Em dựa ra sau một chút.”
“……” Trịnh Đinh Đinh không khỏi khẩn trương, tuy nhiên Ninh Vi Cẩn xem ra cực kỳ chân thành, nghiêm túc, nhưng cô cũng không để ý, ngón út tay anh đang đặt trên làn da của cô thật sự có cảm giác tồn tại, chỉ cần di chuyển một chút đều khiến cô nổi da gà.
Ninh Vi Cẩn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn cô một cái, vạch trần một sự thật: “Thân thể của em phát run, hô hấp dồn dập.” (An: đẹp trai à, anh bá đạo quá đê, anh sờ ngực con gái nhà ngta mà còn bắt cô ấy bình tĩnh nữa hả giời???)
“Không có.” Trịnh Đinh Đinh quả quyết phủ nhận.
“Là sao?” Đôi mắt Ninh Vi Cẩn giống như có thể nhìn thấy mọi chuyện, như ánh lửa bó đuốc trong đêm tối, “Anh đã nhắc nhở em, trong quá trình kiểm tra không nên có phản ứng kích thích.”
Trịnh Đinh Đinh nín thở lại.
“Nếu không anh không thể cam đoan mình sẽ nghĩ tới những chuyện gì đâu.” Anh cúi đầu, tiếp tục nghiêm túc xem tình huống của vết sẹo của cô, thanh âm trở nên trầm trầm, “Nếu em không muốn bị anh chiếm tiện nghi thì ngay lập tức ngoan ngoãn lại.”
“……”
“Được rồi.” Ninh Vi Cẩn buông tay ra, tắt đèn pin, “Bên cạnh có tiệm thuốc 24h không, anh đi mua một ít thuốc.”
"Mình nghe Đại Miêu nói Trần Tuần đã trở lại. Anh ta có liên lạc với bạn hay không?" — Tiêu Quỳnh.
Trịnh Đinh Đinh nhìn Ninh Vi Cẩn ngồi bên cạnh, mắt anh nhìn về phía trước, cẩn trọng lái xe. Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu rọi trên khuôn mặt đó, thấp thoáng ánh sáng nhàn nhạt, không nhìn ra vẻ mặt anh lúc này như thế nào.
Cô nhắn tin lại: "Ừ, mình cũng nói rõ với anh ấy rồi."
Dừng đợi đèn đỏ, Ninh Vi Cẩn nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: "Bây giờ vẫn còn sớm, em có muốn đi một vòng không?"
"Đi đâu ạ?"
"Chỉ đi dạo quanh quanh một vòng thôi!"
"Cũng được ạ, tùy anh!" Trịnh Đinh Đinh hớn hở đồng ý. Vừa rồi ở trong quán rượu cô cũng cảm thấy có chút bí bách, bây giờ đầu vẫn cảm thấy hơi choáng váng. Đi dạo một chút cũng không tồi.
Ninh Vi Cẩn vòng tay lái đi về phía con sông gần quảng trường phía Nam.
Không ngờ lúc này mà xung quanh quảng trường vẫn náo nhiệt như vậy! Đèn đuốc sáng trưng, cửa hiểu san sát, mọi người tay cầm theo ngọn đèn nhỏ lung linh đi tới đi lui cực kỳ thú vị.
Bọn họ tìm một bãi cỏ ven sông ngồi xuống. Đón lấy ngọn gió ẩm nóng, Trịnh Đinh Đinh hít một hơi thật sâu cảm giác cả người thật thoải mái. Cảm giác nhức đầu, choáng óc vừa xong trở nên hư vô.
Trong đầu thoáng hiện lên bộ dạng Trần Tuần trước khi đi. Cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh ấy đứng ở quầy rượu gần cửa sổ, trong tay cầm một điều thuốc. Anh ấy canh cô rất xa, giống như cách một bờ biển vậy.
Ninh Vi Cẩn không nói gì, Trịnh Đinh Đinh cũng im lặng. Dường như hai người cũng thích ứng sự yên tĩnh vào lúc này.
Thật lâu sau, lúc Trịnh Đinh Đinh đứng dậy phát hiện bắp chân tê dại, hoàn toàn không thể đứng được. Cô ảo não gõ gõ bắp chân một cái, Ninh Vi Cẩn nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của cô, hỏi: "Có cần anh giúp một tay không?"
Trịnh Đinh Đinh gật đầu.
Ninh Vi Cẩn cúi người. Sau đó, nhân lúc Trịnh Đinh Đinh bất ngờ không kịp đề phòng đã ôm ngang cô lên.
Trịnh Đinh Đinh sợ hết hồn. Vốn dĩ, cô chỉ nghĩ Ninh Vi Cẩn chỉ đỡ cô lên, không ngờ anh lại trực tiếp bế cô lên như thế. Hơn nữa, lại còn bế cô như bế công chúa. Cô chưa từng hưởng thụ đãi ngộ như vậy.
Ninh Vi Cẩn bế Trịnh Đinh Đinh đến bên cạnh xe rồi thả cô xuống, hành động cực kỳ tự nhiên.
Ninh Vi Cẩn rút chìa khoa xe ra, Trịnh Đinh Đinh không nhịn được mà hỏi: "Không ngờ anh lại dùng móc khóa ngây thơ như vậy đó!"
"Ninh Vi Tuyền móc đó!"
"Hóa ra là thế!" Trịnh Đinh Đinh cũng đoán như vậy. Giáo sư Ninh sao có thể dùng đồ ngây thơ như thế chứ?
"Chẳng qua anh cũng không tháo xuống!" Ninh Vi Cẩn chậm rãi bổ sung thêm một câu.
Trịnh Đinh Đinh hơi đảo mắt một chút, cảm giác bản thân có chút vinh hạnh vì đồ cô làm có thể lọt vào mắt xanh Ninh Vi Cẩn.
"Anh cũng không biết tại sao. . . . . " Ninh Vi Cẩn suy nghĩ một chút rồi nói, "Tại sao lại có thể để một thứ trẻ con làm móc như vậy!"
Trịnh Đinh Đinh:". . . . . "
Sau khi về nhà, Trịnh Đinh Đinh gọi điện cho Tiêu Quỳnh. Trong điện thoại, Tiêu Quỳnh hỏi cô thật sự đã nói rõ với Trần Tuần hay chưa.
"Đúng thế, mình đã nói rõ với anh ấy rồi. Bọn mình chỉ thích hợp làm bạn thôi!"
"Vì Ôn Tử Hinh sao?"
"Ôn Tử Hinh là một nguyên nhân. Còn nguyên nhân khác là cho đến bây giờ mình không thể nhìn thấu Trần Tuần. Không rõ thật sự trong lòng anh ấy mình có vị trí nào nữa."
"Vậy còn anh chàng giáo sư kia thì sao?" Tiêu Quỳnh thay đổi đề tài, "Ở bên cạnh anh ta thoải mái chứ?"
"Ách, cũng không thoải mái cho lắm!" Trịnh Đinh Đinh nói, "Nhưng không giống nhau!"
"Vậy hiện giờ bạn có động lòng với anh chàng giáo sư kia không?"
"Động lòng sao?" Trịnh Đinh Đinh suy nghĩ một chút rồi thành thực trả lời, "Có!"
Vừa rồi, khi anh ôm cô, cô cảm thấy tim đập rộn lên cả người cũng không dám động đậy. Đập vào mắt cô là chiếc áo sơ mi được là lượt sạch sẽ, dịch lên trên một chút là yết hầu của anh, rồi cảm nhận được cả hơi thở mát lạnh, đặc trưng của phái nam phả vào mặt, cô có chút không được tự nhiên nhưng không phải là không thoải mái.
Cô không biết đây là phản ứng theo bản năng khi tiếp xúc với người khác phái hay là cảm giác đặc biệt với Ninh Vi Cẩn.
"Vậy cũng tốt, tất cả đều là vấn đề sớm hay muộn mà thôi!" Tiêu Quỳnh nói. "Chỉ cần nhân phẩm anh ta không có vấn đề thì bạn cứ tìm hiểu đi. Lời nói không thể dễ dàng tin. Phụ nữ cũng dễ bị cảm động, chờ khi bạn trở thành người phụ nữ của anh ta, thân thiết với anh ta hơn thì cảm giác của bạn cũng thay đổi mà thôi. Rồi bạn sẽ càng ngày càng thích anh ta, không thể rời bỏ anh ta được nữa."
Trịnh Đinh Đinh bật cười: "Nữ lưu manh, nói chuyện khắc chế một chút!"
Nhưng mà Tiêu Quỳnh nói cũng có chút đạo lỹ, khi đã có loại quan hệ kia sẽ có nhiều chuyện không như xưa nữa. Nói tóm lại, phụ nữ vẫn là làm việc theo cảm tính.
Nếu đối tượng là Ninh Vi Cẩn thì Trịnh Đinh Đinh rất có lòng tin.
Sau nửa tháng, mối quan hệ giữa Trịnh Đinh Đinh cùng Ninh Vi Cẩn càng trở nên gắn bó. Những lúc Ninh Vi Cẩn bận rộn, Trịnh Đinh Đinh lại chủ động đến bệnh viện tìm anh. Hai thực tập sinh Tiểu Phó cùng Tiểu Trần cũng biết rõ quan hệ giữa hai người họ. Mỗi lần nhìn thấy Trịnh Đinh Đinh đều cười đầy thâm ý.
Hôm nay, lúc Trịnh Đinh Đinh đến bên ngoài khoa vú thấy một nữ sinh mặc áo phông màu hồng, buộc tóc đuôi ngựa đang bám riết lấy Ninh Vi Cẩn hỏi: "Vậy có phải anh sẽ mổ giúp em không? Nếu là anh, thì em sẽ mổ, còn nếu là người khác thì em không làm đâu!"
Ninh Vi Cẩn nhìn cô bé một chút: "Khối u nhỏ như thế bác sĩ nào mổ cũng chẳng khác nhau."
"Em chỉ định anh làm. Nếu đổi bác sĩ khác em sẽ không mổ nữa. Em không thể để người khác tùy tiện sờ tới sờ lui được. Em muốn tìm bác sĩ đáng tin cậy nhất." Cô bé kia rất kiên trì, thấy Ninh Vi Cẩn không lên tiếng vươn tay kéo tay áo anh. "Bác sĩ Ninh, anh mổ cho em không được sao?"
Ninh Vi Cẩn rút tay ra, lấy cây bút viết lên bệnh án, giọng nói cực kỳ bình thản: "Hai tuần này tôi rất bận, không có thời gian ở phòng khám. Cô có thể gặp bác sĩ Hà để khám, không có vấn đề gì!"
"Em không muốn bác sĩ Hà làm đâu. Em muốn anh mổ, phải là anh mổ!" Cô bé nhất quyết không buông tha, giọng nói có chút tùy hứng. "Em có quyền chọn bác sĩ mổ. Em muốn chọn bác sĩ giỏi nhất mổ cho em, anh không phải là bác sĩ uy tín nhất sao? Em muốn chỉ định anh. . . . . anh không mổ vậy thì em sẽ gặp viện trưởng để khiếu nại!"
"Khiếu nại sao? Cô cứ thử đi đi. Thử xem viện trưởng có thể quản được chuyện của tôi không đã!"
". . . . . " Cô bé nhíu mày, cực kỳ tức giận.
Đứng ở cửa, Trịnh Đinh Đinh sững sờ. Không ngờ hôm nay đến gặp anh lại gặp tình huống như vậy.
Tiểu Trần đang ngồi ghi chép đang sắp bật cười. Ánh mắt nhìn thấy Trịnh Đinh Đinh đang đứng sững sờ trước cửa.
Trịnh Đinh Đinh đứng dựa vào góc, lấy MP3 trong túi xách, chuẩn bị nghe nhạc.
"Hi! Chị đến rồi à?" Tiểu Trần lặng lẽ chạy đến, "Giáo sư Ninh còn một bệnh nhân nữa thôi ạ là rảnh rồi ạ!"
Trịnh Đinh Đinh mỉm cười: "Ừ, chị chờ anh ấy."
Tiểu Trần hạ thấp giọng nói: "Một nữ sinh cấp ba mười tám tuổi, vốn đang khám bệnh ở chỗ bác sĩ Hà. Sau khi nhìn thấy giáo sư Ninh, lại đổi qua bên này. Lại còn đòi nhất định giáo sư Ninh mổ cho cô bé khiến bác sĩ Hà cũng cảm thấy dở khóc dở cười nói là chỉ cần giáo sư Ninh còn ở đây một ngày thì cô ấy sẽ không thể kiếm cơm được nữa rồi."
"Chuyện đó rất thường xuyên xảy ra sao?" Trịnh Đinh Đinh hỏi lại.
"Vâng. Ít nhất là trong nửa năm em thực tập ở đây đã gặp rất nhiều rồi." Tiểu Trần nói, "Ai bảo giáo sư Ninh lại đẹp trai như vậy chứ? Bệnh nhân nữ nào cũng muốn nghĩ biện pháp để chấm mút một chút!"
Trịnh Đinh Đinh "Ách" một tiếng.
"Nhưng mà chị cũng đừng để ý. Giáo sư Ninh cũng rất chính trực. Bình thường với những nữ sinh từ hai mươi tuổi trở xuống, thầy ấy cũng đề nghị họ tìm bác sĩ Hà để khám. Trừ phi họ quá kiên trì thì giáo sư Ninh cũng không ép họ nữa." Tiểu Trần nói rồi mắt nhìn vào bên trong một chút, rồi nói với Trịnh Đinh Đinh, "Em vào đây, chị đơi thêm một chút, sắp xong rồi đó ạ!"
Rất nhanh, cô gái kia khoác một ba lô to, nhảy chân sáo đi ra. Lúc đi tới hành lang còn nghiêm túc nhìn về phía bức ảnh của Ninh Vi Cẩn, vươn tay vuốt ve một chút rồi mới rời đi.
Chờ Ninh Vi Cẩn đi ra ngoài cũng khá muộn rồi. Anh nói với Trịnh Đinh Đinh, "Anh dẫn em đến căng tin bệnh viện ăn cơm!"
Dọc đường đi, Trịnh Đinh Đinh cũng hỏi về cô bé mười tám tuổi kia.
"Anh sẽ mổ cho cô bé đó sao?"
"Nếu như cô bé yêu cầu thì dĩ nhiên rồi!" Ninh Vi Cẩn trả lời, "Đây là công việc của anh. Anh sẽ không từ chối!"
Trịnh Đinh Đinh hơi trầm mặc một chút. Chẳng biết tại sao cô cảm thấy có chút kỳ quái, sau đó nhỏ giọng nói thầm: "Cô bé chỉ vì anh thôi."
"Em nói gì?" Ninh Vi Cẩn không nghe rõ.
"Không có gì!" Trịnh Đinh Đinh đáp, "Thật ra thì em muốn hỏi anh có được sự ưu ái của bệnh nhân nữ trong lòng có thấy thỏa mãn không?"
Lần này, Ninh Vi Cẩn dừng bước, nhìn Trịnh Đinh Đinh một chút rồi hỏi cô: "Em để ý đến công việc của anh sao?"
"Không phải!" Trịnh Đinh Đinh phủ nhận theo bản năng. Một lát sau lại trực tiếp thừa nhận, "Được rồi, là em có chút. . . . . một chút như vậy, cảm thấy có chút là lạ!"
Ninh Vi Cẩn nắm lấy tay Trịnh Đinh Đinh, trịnh trọng nói: "Trịnh Đinh Đinh, đây là công việc của anh. Anh không có quyền nói không, em hiểu không?" Anh vừa nói vừa từ từ siết chặt lại bàn tay cô, "Đừng suy nghĩ quá phức tạp!"
Trịnh Đinh Đinh như có điều suy nghĩ cuối cùng cũng gật đầu một cái.
Nếu lúc đâu đã chấp nhận tìm hiểu anh, vậy cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi. Anh là bác sĩ chuyên nghiệp, nghiêm túc khoa vú, mỗi ngày đều ngắm nhìn chỗ đó của phái nữ mà. Đây là công việc của anh, cô phải hiểu.
Gần sáu giờ, căng tin bệnh viện rất vắng vẻ. Trịnh Đinh Đinh vừa ăn cơm vừa kể chuyện cười mà cô đọc được trên web cho Ninh Vi Cẩn nghe.
"26 chữ cái tiếng anh, ET đi rồi thì còn mấy? Đoán không ra phải không? Ha ha, còn 21 chữ, vì ET ngồi UFO đi nha. Này, sao anh không cười hả? Suốt ngày trưng bộ mặt lạnh lùng như vậy không tốt cho sức khỏe đâu nha!"
"Ninh học trưởng!"
"Trịnh Đinh Đinh nghe tiếng quay đầu lại nhìn, hóa ra là Thư Di Nhiên."
Thư Di Nhiên không thèm quan tâm đến Trịnh Đinh Đinh, nói với Ninh Vi Cẩn: "Anh có thời gian không? Em có chuyện muốn nói với anh!"
Ninh Vi Cẩn rót cho Trịnh Đinh Đinh một chén nước, giọng nói hơi lạnh nhạt: "Lát nữa tôi phải đưa cô ấy về, nếu chuyện liên quan đến công việc thì ngày mai nói đi!"
Thư Di Nhiên cười có chút tự diễu, sau đó đi đến quầy gọi đồ ăn.
Trịnh Đinh Đinh uống một ngụm nước, sau đó thản nhiên nói: "Giáo sư Ninh, anh rất được hoan nghênh nha!"
Ninh Vi Cẩn uống một hớp trà từ chối cho ý kiến.
Trịnh Đinh Đinh nhìn thấy Thư Di Nhiên mua xong đồ ăn, tìm một chỗ ngồi xuống, an tĩnh ăn cơm. Tâm trạng dường như cũng hề chịu ảnh hưởng gì.
Trịnh Đinh Đinh cùng Ninh Vi Cẩn ngồi thêm một chút rồi rời đi. Từ căng tin tầng hai đi xuống, Ninh Vi Cẩn đi lấy xe, còn Trịnh Đinh Đinh đứng chờ anh.
"Cô chỉ là bệnh nhân của Ninh học trưởng mà thôi!"
Giọng nói lạnh nhạt, sắc bén nghe cực kỳ quen thuộc.
Trịnh Đinh Đinh xoay người lại, Thư Di Nhiên đang đứng sau lưng cô. Cô ta mặc một chiếc áo khoác mỏng màu tím, cực kỳ thanh nhã!
Ánh mắt Thư Di Nhiên trực tiếp quan sát Trịnh Đinh Đinh, mỉm cười nói: "Nếu như tôi nhớ không lầm thì cô là bệnh nhân của Ninh học trưởng phải không? Trước dây, ở phòng khám của anh ấy có nhìn thấy cô một lần. Thế nào? Chưa phẫu thuật xong sao? Suốt ngày chạy tới bệnh viện, tôi thấy cô cực kỳ khỏe mạnh mà!"
Giọng nói của Thư Di Nhiên không chút khách khí khiến Trịnh Đinh Đinh có chút ngoài ý muốn.
"Tôi là bạn của Ninh Vi Cẩn!"
"Thật sao?" Thư Di Nhiên thu lại nụ cười, cực kỳ bình tĩnh, "Từ bệnh nhân biến thành bạn bè rồi sao? Như vậy thì ảnh hưởng không tốt đến Ninh học trưởng lắm đâu. Đặc biệt là trong khoa anh ấy vốn dĩ rất dễ đồn lên mấy chuyện khó nghe rồi. Anh ấy cũng biết điều đó mà. Từ trước đến giờ anh ấy luôn kiêng kỵ vấn đề này. Nếu như tôi đoán không lầm thì chính là cô chủ động, tìm cơ hội tiếp cận anh ấy đúng không?"
Cảm nhận được địch ý mãnh liệt của Thư Di Nhiên, Trịnh Đinh Đinh cũng có chút không thoải mái, giọng nói cũng sắc bén hơi: "Có phải tôi chủ động tiếp cận anh ấy hay không thì cô cứ đi hỏi anh ấy là biết mà!"
"Được, tất nhiên lúc khác tôi sẽ đi hỏi anh ấy rồi!" Thư Di Nhiên nói, "Chỉ là, hiện giờ Ninh học trưởng vẫn chưa công nhận ai là bạn gái cả. Ba anh ấy cũng không hề biết. Tôi đoán là anh ấy cũng không hề nghiêm túc, cô cũng không cần phải vội vã muốn thể hiện với tôi cái gì cả!"
Thư Di Nhiên nói xong thì cười khẽ một tiếng, có chút xem đường. Sau đó có tình đụng vào bả vai Trịnh Đinh Đinh, ngẩng đầu ưỡn ngực mà bước đi!
Lúc Ninh Vi Cẩn lái xe đến cạnh, khuôn mặt Trịnh Đinh Đinh lạnh như băng, không nói lời nào với anh.
"Lên xe đi!" Anh mở khóa.
"Em, không, lên!" Trịnh Đinh Đinh trợn mắt, gằn từng chữ.
Không biết vì lý do gì, tâm tình cô cực kỳ xấu, trong lòng đè nén lửa giận không tên.
Ninh Vi Cẩn nhìn cô một chút, sau đó nói: "Giận sao? Được thôi, lên xe nói sau!"
"Em không giận dỗi!"
"Rõ ràng đang giận dỗi mà!"
"Em rõ ràng không giận rỗi!"
"Đừng náo loạn nữa, lên xe đi đã!"
"Em không muốn lên xe!"
"Em muốn anh xuống bế em lên sao?"
". . . . . "
Kết quả là Trịnh Đinh Đinh giận dỗi lên xe, trực tiếp thắt dây an toàn, không thèm nhìn Ninh Vi Cẩn.
Ninh Vi Cẩn điều chỉnh lại gương chiếu hậu, rồi hỏi cô: "Trịnh Đinh Đinh, em như vậy là xúc động của phụ nữ sao?"
"Xúc động?" Trịnh Đinh Đinh lẩm bẩm.
"Tức giận không rõ lý do, suy nghĩ rối rắm những vấn đề vô cùng đơn giản." Ninh Vi Cẩn buông tay, đặt trên tay lái, nhấn mạnh chữ cuối, "Ghen!"
——— —————— ————
Tác giả có lời muốn nói: Nếu như Đinh Đinh ghen thì giáo sư Ninh sẽ làm gì?
1. Nhéo mặt Đinh Đinh không cho cô suy nghĩ linh tinh nữa.
2. Dịu dàng vuốt tóc Đinh Đinh, nhẹ nhàng trấn an cảm xúc bất ổn của Đinh Đinh.
3. Cho Đinh Đinh một nụ hôn nồng cháy làm thuốc trợ tim.
4. Hứa hẹn đủ điều, an ủi tâm trạng bất an của Đinh Đinh.
—
Dĩ nhiên những điều trên tuyệt đối không có khả năng xảy ra. Nếu Đinh Đinh ghen, giáo sư Ninh chỉ biết nghiêm túc phân tích vấn đề một cách cụ thể kết luận cô không cần thiết phải ghen.
Đây chính là cách duy nhất mà giáo sư Ninh không hiểu phong tình kia đối mặt với chuyện Đinh Đinh ghen.
Ghen?
Trịnh Đinh Đinh muốn phản bác lại, nhưng đến khi lời nói ra khỏi miệng lại thành”
“Em không được phép ăn dấm chua sao?”
Ninh Vi Cẩn nở nụ cười nhạt vô vị, nói từng chữ: “Dấm chua này ngon lắm sao?”.
Trịnh Đinh Đinh nói không ra lời, nghĩ lại lần nữa, Ninh Vi Cẩn nói rất có lý, dấm chua có gì mà ngon, chỉ vì anh ấy phẫu thuật cho cô bé nữ sinh 18 tuổi sao?”. Hay là bản thân mình có cảm giác không tốt vì anh ấy không kể cho mình nghe?
Chuyện này cũng không phải lỗi của anh ấy, cô hiểu rõ điều này, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu vì thái độ lạnh nhạt của anh ấy.
Trịnh Đinh Đinh kéo dây an toàn, tiếp tục hất mặt, không để ý tới Ninh Vi Cẩn.
Ninh Vi Cẩn mở nhạc, làm giảm bớt không khí ngột ngạt trong xe, nhưng lại không có hiệu quả nào với Trịnh Đinh Đinh, tâm tình của cô vẫn xấu như trước.
“Lần trước em hỏi anh có biết tình cảm mà Thư Di Nhiên dành cho anh, anh thừa nhận có một phần anh đã nói dối”. Ninh Vi Cẩn nói, “chính xác là anh đại khái biết được tình cảm của cô ấy dành cho anh, nhưng anh không coi trọng, để ý, lại càng đừng nói đến chuyện tìm hiểu đến cùng. Dù sao thì, anh không thể tự mình đa tình, nghĩ rằng tất cả các cô gái đều thích anh vô điều kiện”.
Trịnh Đinh Đinh quay đầu lại : “vậy hôm nay anh đã thấy rõ ràng rồi?”, tình cảm bác sĩ Dư Thi Nhiên vẫn say mê như cũ”.
“Chuyện này anh vẫn không ngăn cản được”.
Trịnh Đinh Đinh trừng mắt liếc nhìn Ninh Vi Cẩn một cái: “anh thật ra rất tự hào đúng không”.
Ninh Vi Cẩn chậm rãi đổi tay lái, thật sự mà nói: “ anh đối với cô ấy không có cảm giác, tại sao tự hào được? Anh chỉ nói anh không thể cấm tình cản tình cảm của cô ấy được”.
“Anh có thể dứt khoát từ chối cô ấy”
“Cô ấy chưa bao giờ biểu đạt bất cứ điều gì, vậy anh cự tuyệt cái gì?”
“Thôi”. Trịnh Đinh Đinh nói, “chuyện gì anh cũng nói được, em nói không lại anh. Nhưng mà Ninh Vi Cẩn, anh không thích người ta thì nên nói rõ ràng với cô ấy, tuổi xuân của phụ nữ có hạn, có đôi khi cự tuyệt triệt để, tốt hơn, dù là cực kì tàn nhẫn”.
Trịnh Đinh Đinh dừng một chút: “trước kia anh không tìm được lý do hợp lý để cự tuyệt, nhưng bây giờ có rồi”.
“Cái gì?”
“Lý do này là” Ninh Vi Cẩn chậm rãi nói, “Trịnh Đinh Đinh là cô gái đặc biết thích ăn dấm chua”.
“........”
Ninh Vi Cẩn đưa một bàn tay lên, nhẹ nhàng bóp trán mình, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Anh lần đầu tiên gặp phải cô gái thích ăn dấm chua?”
“Sao nói vậy?”
“Bởi vì phản ứng của anh, làm cho người khác...cảm thấy khó chịu !”
***
Ninh Vi Tuyền tắm rửa xong, chạy xuống lầu, thấy Ninh Vi Cẩn đứng ở cửa sổ nghe điênh thoại, giống như đang nói chuyện yêu đương.
Trên ghế trường kỷ trước sofa, laptop của Ninh Vi Cẩn đang mở, Ninh Vi Tuyền một bên dùng khăn mặt lau tóc, một bên ngồi xếp bằng trên ghế sofa, mắt liếc sang laptop của Ninh Vi Cẩn, trên laptop mở ra hai trang, một cái biểu mẫu giải phẫu trên PPT, một cái trang web tìm kiếm, không nghĩ tới lại phát hiện ra Ninh Vi Cẩn đang tìm hiểu một vấn đề rất lớn.
“Lúc phụ nữ ghen, đàn ông nên làm gì?
Ninh Vi Tuyền bật cười, nghĩ thầm, vị giáo sư Ninh này đúng là gà mờ trong chuyện tình cảm.
Ninh Vi Cẩn nói chuyện xong, xoay người đi tới, Ninh Vi Tuyền trực tiếp nói với anh: “Lúc con gái ghen, đàn ông phải ôm chặt cô gái vào ngực mình, dùng giọng điệu nhè nhàng nói với cô ấy, đúng là đứa ngốc, trái tim của anh không lớn, chỉ chứa mỗi mình em thôi”
“Ai cho em nhìn lén việc của anh?”
Ninh Vi Tuyền lắc đầu một cái: “còn bày đặt làm gì nữa, em đã nhìn thấy anh tìm cái gì rồi, vấn đề đơn giản như thế mà phải tra sao? Em gái anh ở ngay đây có sẵn một đống đáp án luôn này”.
Ninh Vi Cẩn không để ý tới cô
“Đinh Đinh ghen?”
“Không phải”. Ninh Vi Cẩn nhàn nhạt phủ nhận, “cô ấy không ngây thơ như thế”.
“Chuyện này và ngây thơ không liên quan đến nhau, mắt phụ nữ rất tinh, đều hy vọng người đàn ông của mình chỉ nhìn chính mình, không nhìn sang cô gái khác”. Ninh Vi Tuyền nói, “Hơn nữa công việc của anh lại càng làm cho đối phương thấy không thoải mái”.
“Chỉ là công việc,có cái gì cần để ý?”
“Chúng ta đang nói nếu như, nếu Đinh Đinh là bác sĩ khoa tiết niệu, cô ấy ngày ngày đều mò mẫn nơi đó của đàn ông, anh có thể cảm thấy thoải mái được sao?”
Ninh Vi Cẩn nhìn lại màn hình, khuôn mặt lạnh lùng, sau khi nghe xong mấy lời của của Ninh Vi Tuyền lại càng lạnh lùng tới thấu xương, một lát sau nói: “Anh sẽ không để cho cô ấy có cơ hội gặp phải chuyện này.”
“Biết thế là được rồi, anh xem anh mới chỉ nghỉ có một lát mà đã cảm thấy không thoải mái đúng không? Suy bụng ta ra bụng người, mỗi ngày anh đều sờ soạng nơi tế nhị của phụ nữ như thế, Đinh Đinh nhất định sẽ cảm thấy không an tâm. Hơn nữa, cái vị bác sĩ mặt dày ở cùng bệnh viện với anh vẫn chung tình đợi chờ anh, anh đúng là miếng thịt béo nằm trên cái thớt gỗ, ai làm bạn gái của anh đều sẽ phải lo lắng đề phòng, ai muốn nghĩ nhiều làm gì?
“Anh hi vọng cô ấy là người lý trí và tín nhiệm anh, nhìn mọi chuyện thực tế một chút.” Tay Ninh Vi Cẩn cầm bao thuốc lá trên bàn, ôn hòa nói, “Như thế trong lúc bên nhau sẽ giảm đi những mâu thuẫn không đáng có.”
Ninh Vi Tuyền túm lấy hộp thuốc lá trong tay anh, ném sang một bên: “Trời ạ, anh có cần bổ túc một chút về tình yêu không, lúc này mà vẫn còn mong cô ấy chín chắn, lý trí và tín nhiệm? Anh mau thu hồi lại những đạo lý nhàm chán đáng ghét này đi, trực tiếp ôm lấy cô ấy dỗ dành là được.”
Ninh Vi Cẩn thả ra một ngụm khói, bị Ninh Vi Tuyền gõ nhẹ lên đầu một cái: “Tắm rửa xong nhớ chà sạch phòng tắm, đừng có để lại sợi tóc rụng nào đấy.”
Anh đứng dậy tránh ra.
Ninh Vi Tuyền buồn bực: “Em nguyền rủa anh cả đời này không bước được vào trái tim của Đinh Đinh!”
Ninh Vi Cẩn rút ra một điếu thuốc, lưu loát ném hộp thuốc lên trên ghế trường kỷ, bỏ lại ba chữ:
“Không có khả năng.”
Sáng sớm hôm sau, Trịnh Đinh Đinh nhận được một bó hoa do Ninh Vi Cẩn tặng, trong đó có một tấm thiệp, bên trong viết mấy dòng chữ:
“Anh nói rồi trừ em ra, anh không chiếm tiện nghi của bất kỳ một cô gái nào khác, điều anh nói là thật. Trịnh Đinh Đinh, với anh mà nói, tiếp xúc với các cô ấy chỉ là công việc, không có khả năng nảy sinh bất cứ chuyện gì khác.” – Ninh Vi Cẩn.
Trịnh Đinh Đinh tròn mắt, đọc lại hai lần, nhắn tin cho Ninh Vi Cẩn: “Anh có ý gì vậy?”
Một lát sau Ninh Vi Cẩn nhắn lại: “Em không biết đọc à?”
“Anh không thể nói thẳng ra à.”
“Nói thẳng ra, tại công việc của anh, tiếp xúc với vô số bệnh nhân nữ, nhưng chỉ khi giúp bệnh nhân tên Trịnh Đinh Đinh nào đó kiểm tra thân thể, mới xảy ra chuyện hi hữu ngoài sức tưởng tượng thế này.” (An: Anh Cẩm xấu xa, dám chiếm tiện nghi của chị Đinh, cơ mà An thích )
Trịnh Đinh Đinh đỏ hồng từ mang tai tới cổ, gõ hai chữ “cầm thú” gửi đi.
Đem điện thoại di động để sang một bên, Trịnh Đinh Đinh mở một gói ô mai ra, lấy một viên bỏ vào miệng, vị chua tràn ra cả khoang miệng, Trịnh
Đinh Đinh không nhịn được nhíu mày, trong đầu hiện lên một suy nghĩ: Ninh Vi Cẩn gửi hoa và thiệp tới , là dỗ dành sao?
Không thể nào?
Không phải đâu?
Không đúng đi?
Giờ nghĩ trưa, Ninh Vi Cẩn gọi điện thoại tới.
“Sáng nay bận qua, không có thời gian nói thêm với em. Có thích hoa không?”
“Ừm”. Trịnh Đinh Đinh nhẹ nhàng đáp lời, sau đó xác nhân, “Anh nói mấy câu đó là thật hay giả, lúc anh giúp em phẫu thuật đã vụng trộm này kia rồi hả?”
“Ừm, nhưng mà chỉ có một lần”.
Trịnh Đinh Đinh nhỏ giọng: “Ninh Vi Cẩn, không nghĩ tới anh là con sói ngụy trang bác sĩ, thế mà em còn coi anh là người chính trực, bác sĩ ngoại khoa chuyên nghiệp, anh vậy mà trong lúc kiểm tra lại có suy nghĩ xấu xa như vậy”.
“Em để ý à?”
“Đương nhiên, ai có thể đảm bảo sau này anh sẽ không mơ màng với nữ bệnh nhân khác”.
“Tuyệt đối sẽ không”. Bốn chữ thôi, lời ít, ý nhiều.
“Anh là con sói đội lốt người,, ai dám tin tưởng lời can đảm của anh?”
Bên kai điện thoại im lặng một chút, lập tức nói: “Kỳ thật lần đó là ngoài ý muốn, do em phản ứng hơi quá, quấy nhiễu đến tư tưởng của anh”.
“Em có phản ứng gì?” Trịnh Đinh Đinh không thể tin được Ninh Vi Cẩn thế mà đùn đẩy trách nhiệm sang cô.
“Thân thể em không ngừng phát run, hô hấp dồn dập, làn da bị khoái cảm thiêu đốt”.
“Ninh Vi Cẩn, rõ ràng là anh tâm thuật bất chính, bây giờ còn đổ lên đầu em?”.
“Được, anh thừa nhận chính mình lần đó là không đủ chuyện nghiệp”. Anh nhàn nhạt thừa nhận.
“Lần sau không được viện cớ này nữa”.
“Lần sau không được viện cớ này nữa?” Anh ngừng lại một chút, chân thành nói, “Anh chỉ có thể cam đoan trong lần kiểm tra tiếp theo, tận lực tập trung tinh thần, không nghĩ tới việc khác, nhưng mà điều kiện tiên quyết là phản ứng của em đừng quá mức kịch liệt”.
“....”
Trịnh Đinh Đinh đang muốn phản bác, đầu bên điện thoại Ninh Vi Cẩn truyền tới giọng của hộ lý “giáo sư Ninh, bệnh nhân giường 28 sau khi phẩu thuật bị xuất huyết rồi!”.
Ninh Vi Cẩn nói một tiếng với Trịnh Đinh Đinh, sau đó ngắt điện thoại, bước nhanh đi xử lí công việc.
Ninh Vi Cẩn cúi người, dùng ngón tay cầm túi truyền dich kiểm tra tình trạng xuất huyết một chút, sau đó điều chỉnh tốc độ truyền dịch, băng bó lại lần nữa, còn kêu thực tập sinh mời chuyên gia khoa hô hấp đến hội chuẩn.
Cấp cứu xử lí hoàn tất, Ninh Vi Cẩn ra khỏi phòng bênh, trở lại văn phòng viết hồ sơ điện tử bệnh án của bệnh nhân.
Lúc đó Thư Di Nhiên thấy Ninh Vi Cẩn hết sức chăm chú, an tĩnh goc bàn phím.
“Ninh sư huynh”
Ninh Vi Cẩn ngẩng đầu nhìn lên, thấy Thư Di Nhiên: “có chuyện gì sao?”>
“Em có lời muốn nói với anh, anh bây giờ có thời gian không? Thư Di Nhiên miễn cưỡng cười một cái.
“Chuyện công việc?” giọng Ninh Vi Cẩn lạnh nhạt.
“Không phải, là việc tư”Thư Di Nhiên nói, “chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện không?”>
Trong bênh viện có một khuôn viên, toàn là cây xanh, cảnh quang rất tốt.
Ninh Vi Cẩn và Thư Di Nhiên đi qua cầu, rảo bước tiến lại hành lang dài.
“kỳ thật anh đã biết em sẽ nói gì đúng không”. Thư Di Nhiên nói, “Từ khi học đại học đến nghiên cứu sinh, tiến sĩ, em vẫn luôn cố gắng theo anh, anh luôn là người duy nhất, nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy, em nghĩ tất cả mọi người đều nhìn ra được tình cảm của em đối với anh là gì?. Cô ta dừng bước lại, bàn tay kéo cánh tay áo của Ninh Vi Cẩn nói khẽ, “Em hỏi anh, anh biết đúng không? Anh biết em thích anh đúng không?”.
Ninh Vi Cẩn không nói gì.
“kỳ thật em không đinh tới làm việc ở bệnh viện Nhân Dân, áp lực công việc nơi này quá lớn, trước đó bố mẹ em đã giúp em liên hệ một bệnh viện rất lớn, nhưng vì có thể ở bên cạnh anh, em đã tới đây, lại còn bị phân tới phòng cấp cứu vất vả nhất”. Thư Di Nhiên nói xong nở nụ cười chua chát, “tất cả những việc này đều vì anh, rốt cuộc ,anh có biết không?”
“Cám ơn em đã quan tâm đến anh”. Vẻ mặt Ninh Vi Cẩn trở nên nghiêm túc, “nhưng mà chúng ta không thích hợp”.
Ghen?
Trịnh Đinh Đinh muốn phản bác lại, nhưng đến khi lời nói ra khỏi miệng lại thành”
“Em không được phép ăn dấm chua sao?”
Ninh Vi Cẩn nở nụ cười nhạt vô vị, nói từng chữ: “Dấm chua này ngon lắm sao?”.
Trịnh Đinh Đinh nói không ra lời, nghĩ lại lần nữa, Ninh Vi Cẩn nói rất có lý, dấm chua có gì mà ngon, chỉ vì anh ấy phẫu thuật cho cô bé nữ sinh 18 tuổi sao?”. Hay là bản thân mình có cảm giác không tốt vì anh ấy không kể cho mình nghe?
Chuyện này cũng không phải lỗi của anh ấy, cô hiểu rõ điều này, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu vì thái độ lạnh nhạt của anh ấy.
Trịnh Đinh Đinh kéo dây an toàn, tiếp tục hất mặt, không để ý tới Ninh Vi Cẩn.
Ninh Vi Cẩn mở nhạc, làm giảm bớt không khí ngột ngạt trong xe, nhưng lại không có hiệu quả nào với Trịnh Đinh Đinh, tâm tình của cô vẫn xấu như trước.
“Lần trước em hỏi anh có biết tình cảm mà Thư Di Nhiên dành cho anh, anh thừa nhận có một phần anh đã nói dối”. Ninh Vi Cẩn nói, “chính xác là anh đại khái biết được tình cảm của cô ấy dành cho anh, nhưng anh không coi trọng, để ý, lại càng đừng nói đến chuyện tìm hiểu đến cùng. Dù sao thì, anh không thể tự mình đa tình, nghĩ rằng tất cả các cô gái đều thích anh vô điều kiện”.
Trịnh Đinh Đinh quay đầu lại : “vậy hôm nay anh đã thấy rõ ràng rồi?”, tình cảm bác sĩ Dư Thi Nhiên vẫn say mê như cũ”.
“Chuyện này anh vẫn không ngăn cản được”.
Trịnh Đinh Đinh trừng mắt liếc nhìn Ninh Vi Cẩn một cái: “anh thật ra rất tự hào đúng không”.
Ninh Vi Cẩn chậm rãi đổi tay lái, thật sự mà nói: “ anh đối với cô ấy không có cảm giác, tại sao tự hào được? Anh chỉ nói anh không thể cấm tình cản tình cảm của cô ấy được”.
“Anh có thể dứt khoát từ chối cô ấy”
“Cô ấy chưa bao giờ biểu đạt bất cứ điều gì, vậy anh cự tuyệt cái gì?”
“Thôi”. Trịnh Đinh Đinh nói, “chuyện gì anh cũng nói được, em nói không lại anh. Nhưng mà Ninh Vi Cẩn, anh không thích người ta thì nên nói rõ ràng với cô ấy, tuổi xuân của phụ nữ có hạn, có đôi khi cự tuyệt triệt để, tốt hơn, dù là cực kì tàn nhẫn”.
Trịnh Đinh Đinh dừng một chút: “trước kia anh không tìm được lý do hợp lý để cự tuyệt, nhưng bây giờ có rồi”.
“Cái gì?”
“Lý do này là” Ninh Vi Cẩn chậm rãi nói, “Trịnh Đinh Đinh là cô gái đặc biết thích ăn dấm chua”.
“........”
Ninh Vi Cẩn đưa một bàn tay lên, nhẹ nhàng bóp trán mình, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Anh lần đầu tiên gặp phải cô gái thích ăn dấm chua?”
“Sao nói vậy?”
“Bởi vì phản ứng của anh, làm cho người khác...cảm thấy khó chịu !”
***
Ninh Vi Tuyền tắm rửa xong, chạy xuống lầu, thấy Ninh Vi Cẩn đứng ở cửa sổ nghe điênh thoại, giống như đang nói chuyện yêu đương.
Trên ghế trường kỷ trước sofa, laptop của Ninh Vi Cẩn đang mở, Ninh Vi Tuyền một bên dùng khăn mặt lau tóc, một bên ngồi xếp bằng trên ghế sofa, mắt liếc sang laptop của Ninh Vi Cẩn, trên laptop mở ra hai trang, một cái biểu mẫu giải phẫu trên PPT, một cái trang web tìm kiếm, không nghĩ tới lại phát hiện ra Ninh Vi Cẩn đang tìm hiểu một vấn đề rất lớn.
“Lúc phụ nữ ghen, đàn ông nên làm gì?
Ninh Vi Tuyền bật cười, nghĩ thầm, vị giáo sư Ninh này đúng là gà mờ trong chuyện tình cảm.
Ninh Vi Cẩn nói chuyện xong, xoay người đi tới, Ninh Vi Tuyền trực tiếp nói với anh: “Lúc con gái ghen, đàn ông phải ôm chặt cô gái vào ngực mình, dùng giọng điệu nhè nhàng nói với cô ấy, đúng là đứa ngốc, trái tim của anh không lớn, chỉ chứa mỗi mình em thôi”
“Ai cho em nhìn lén việc của anh?”
Ninh Vi Tuyền lắc đầu một cái: “còn bày đặt làm gì nữa, em đã nhìn thấy anh tìm cái gì rồi, vấn đề đơn giản như thế mà phải tra sao? Em gái anh ở ngay đây có sẵn một đống đáp án luôn này”.
Ninh Vi Cẩn không để ý tới cô
“Đinh Đinh ghen?”
“Không phải”. Ninh Vi Cẩn nhàn nhạt phủ nhận, “cô ấy không ngây thơ như thế”.
“Chuyện này và ngây thơ không liên quan đến nhau, mắt phụ nữ rất tinh, đều hy vọng người đàn ông của mình chỉ nhìn chính mình, không nhìn sang cô gái khác”. Ninh Vi Tuyền nói, “Hơn nữa công việc của anh lại càng làm cho đối phương thấy không thoải mái”.
“Chỉ là công việc,có cái gì cần để ý?”
“Chúng ta đang nói nếu như, nếu Đinh Đinh là bác sĩ khoa tiết niệu, cô ấy ngày ngày đều mò mẫn nơi đó của đàn ông, anh có thể cảm thấy thoải mái được sao?”
Ninh Vi Cẩn nhìn lại màn hình, khuôn mặt lạnh lùng, sau khi nghe xong mấy lời của của Ninh Vi Tuyền lại càng lạnh lùng tới thấu xương, một lát sau nói: “Anh sẽ không để cho cô ấy có cơ hội gặp phải chuyện này.”
“Biết thế là được rồi, anh xem anh mới chỉ nghỉ có một lát mà đã cảm thấy không thoải mái đúng không? Suy bụng ta ra bụng người, mỗi ngày anh đều sờ soạng nơi tế nhị của phụ nữ như thế, Đinh Đinh nhất định sẽ cảm thấy không an tâm. Hơn nữa, cái vị bác sĩ mặt dày ở cùng bệnh viện với anh vẫn chung tình đợi chờ anh, anh đúng là miếng thịt béo nằm trên cái thớt gỗ, ai làm bạn gái của anh đều sẽ phải lo lắng đề phòng, ai muốn nghĩ nhiều làm gì?
“Anh hi vọng cô ấy là người lý trí và tín nhiệm anh, nhìn mọi chuyện thực tế một chút.” Tay Ninh Vi Cẩn cầm bao thuốc lá trên bàn, ôn hòa nói, “Như thế trong lúc bên nhau sẽ giảm đi những mâu thuẫn không đáng có.”
Ninh Vi Tuyền túm lấy hộp thuốc lá trong tay anh, ném sang một bên: “Trời ạ, anh có cần bổ túc một chút về tình yêu không, lúc này mà vẫn còn mong cô ấy chín chắn, lý trí và tín nhiệm? Anh mau thu hồi lại những đạo lý nhàm chán đáng ghét này đi, trực tiếp ôm lấy cô ấy dỗ dành là được.”
Ninh Vi Cẩn thả ra một ngụm khói, bị Ninh Vi Tuyền gõ nhẹ lên đầu một cái: “Tắm rửa xong nhớ chà sạch phòng tắm, đừng có để lại sợi tóc rụng nào đấy.”
Anh đứng dậy tránh ra.
Ninh Vi Tuyền buồn bực: “Em nguyền rủa anh cả đời này không bước được vào trái tim của Đinh Đinh!”
Ninh Vi Cẩn rút ra một điếu thuốc, lưu loát ném hộp thuốc lên trên ghế trường kỷ, bỏ lại ba chữ:
“Không có khả năng.”
Sáng sớm hôm sau, Trịnh Đinh Đinh nhận được một bó hoa do Ninh Vi Cẩn tặng, trong đó có một tấm thiệp, bên trong viết mấy dòng chữ:
“Anh nói rồi trừ em ra, anh không chiếm tiện nghi của bất kỳ một cô gái nào khác, điều anh nói là thật. Trịnh Đinh Đinh, với anh mà nói, tiếp xúc với các cô ấy chỉ là công việc, không có khả năng nảy sinh bất cứ chuyện gì khác.” – Ninh Vi Cẩn.
Trịnh Đinh Đinh tròn mắt, đọc lại hai lần, nhắn tin cho Ninh Vi Cẩn: “Anh có ý gì vậy?”
Một lát sau Ninh Vi Cẩn nhắn lại: “Em không biết đọc à?”
“Anh không thể nói thẳng ra à.”
“Nói thẳng ra, tại công việc của anh, tiếp xúc với vô số bệnh nhân nữ, nhưng chỉ khi giúp bệnh nhân tên Trịnh Đinh Đinh nào đó kiểm tra thân thể, mới xảy ra chuyện hi hữu ngoài sức tưởng tượng thế này.” (An: Anh Cẩm xấu xa, dám chiếm tiện nghi của chị Đinh, cơ mà An thích )
Trịnh Đinh Đinh đỏ hồng từ mang tai tới cổ, gõ hai chữ “cầm thú” gửi đi.
Đem điện thoại di động để sang một bên, Trịnh Đinh Đinh mở một gói ô mai ra, lấy một viên bỏ vào miệng, vị chua tràn ra cả khoang miệng, Trịnh
Đinh Đinh không nhịn được nhíu mày, trong đầu hiện lên một suy nghĩ: Ninh Vi Cẩn gửi hoa và thiệp tới, là dỗ dành sao?
Không thể nào?
Không phải đâu?
Không đúng đi?
Giờ nghỉ trưa, Ninh Vi Cẩn gọi điện thoại tới.
“Sáng nay bận quá, không có thời gian nói thêm với em. Có thích hoa không?”
“Ừm.” Trịnh Đinh Đinh nhẹ nhàng đáp lời, sau đó xác nhận: “Anh nói mấy câu đó là thật hay giả, lúc anh giúp em phẫu thuật đã vụng trộm này kia rồi hả?”
“Ừm, nhưng mà chỉ có một lần.”
Trịnh Đinh Đinh nhỏ giọng: “Ninh Vi Cẩn, không nghĩ tới anh là con sói ngụy trang bác sĩ, thế mà em còn coi anh là người chính trực, bác sĩ ngoại khoa chuyên nghiệp, anh vậy mà trong lúc kiểm tra lại có suy nghĩ xấu xa như vậy.”
“Em để ý à?”
“Đương nhiên, ai có thể đảm bảo sau này anh sẽ không mơ màng với nữ bệnh nhân khác.”
”Tuyệt đối sẽ không.” Bốn chữ thôi, lời ít ý nhiều.
“Anh là con sói đột lốt người, ai dám tin tưởng lời cam đoan của anh?”
Bên kia điện thoại im lặng một chút, lập tức nói: “Kỳ thực lần đó là ngoài ý muốn, do em phản ứng hơi quá, quấy nhiễu đến tư tưởng của anh.”
“Em… có phản ứng gì?” Trịnh Đinh Đinh không thể tin được Ninh Vi Cẩn thế mà đùn đẩy trách nhiệm sang cô.
“Thân thể của em không ngừng phát run, hô hấp dồn dập, làn da bị khoái cảm thiêu đốt.”
“Ninh Vi Cẩn, rõ ràng là anh tâm thuật bất chính, bây giờ còn đổ lên đầu em?”
“Được, anh thừa nhận chính mình lần đó chính xác là không đủ chuyên nghiệp.” Anh nhàn nhạt thừa nhận.
“Lần sau không được viện cớ này nữa.”
“Lần sau không được viện cớ này nữa?” Anh ngừng lại một chút, chân thành nói: “Anh chỉ có thể cam đoan trong lần kiểm tra tiếp theo, tận lực tập trung tinh thần, không nghĩ tới việc khác, nhưng mà điều kiện tiên quyết là phản ứng của em đừng quá mức kịch liệt.”
“…”
Trịnh Đinh Đinh đang muốn phản bác, đầu bên điện thoại Ninh Vi Cẩn truyền tới giọng nói của hộ lý: “Giáo sư Ninh, bệnh nhân giường 28 sau khi phẫu thuật bị xuất huyết rồi!”
Ninh Vi Cẩn nói một tiếng với Trịnh Đinh Đinh, sau đó ngắt điện thoại, bước nhanh đi xử lý công việc.
Ninh Vi Cẩn cúi người, dùng ngón tay cầm lấy túi truyền dịch kiểm tra tình trạng xuất huyết một chút, sau đó điều chỉnh tốc độ truyền dịch, băng bó lại lần nữa, còn kêu thực tập sinh đến mời chuyên gia khoa hô hấp tới hội chuẩn.
Cấp cứu xử lý hoàn tất, Ninh Vi Cẩn ra khỏi phòng bệnh, trở lại văn phòng viết hồ sơ điện tử bệnh án của bệnh nhân.
Lúc đó Thư Di Nhiên thấy Ninh Vi Cẩn hết sức chăm chú, an tĩnh gõ bàn phím.
“Ninh sư huynh.”
Ninh Vi Cẩn ngẩng đầu nhìn lên, thấy Thư Di Nhiên: “Có chuyện gì sao?”
“Em có lời muốn nói với anh, anh bây giờ có thời gian không?” Thư Di Nhiên miễn cưỡng mỉm cười một cái.
“Chuyện công việc?” Giọng nói Ninh Vi Cẩn lạnh nhạt.
“Không phải, là việc tư.” Thư Di Nhiên nói, “Chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện không?”
***
Trong bệnh viện có một khuôn viên, toàn là cây xanh, cảnh quan rất tốt.
Ninh Vi Cẩn và Thư Di Nhiên đi qua cầu, rảo bước tiến lại hành lang dài.
“Kỳ thật, anh đã biết em sẽ nói gì đúng không?” Thư Di Nhiên nói, “Từ khi học đại học đến khi học nghiên cứu sinh, tiến sĩ, em vẫn luôn cố gắng theo anh, anh luôn là người duy nhất, nhiều năm như vậy, em nghĩ tất cả mọi người đều nhìn ra được tình cảm của em đối với anh là gì.” Cô ta dừng bước lại, bàn tay kéo cánh tay áo của Ninh Vi Cẩn, nói khẽ: “Em hỏi anh, anh biết đúng không? Anh biết em thích anh đúng không?”
Ninh Vi Cẩn không nói gì.
“Kỳ thật em vốn không định tới làm ở bệnh viện Nhân Dân, áp lực công việc nơi này quá lớn, trước đó bố mẹ em đã giúp em liên hệ một bệnh viện rất tốt, nhưng vì để có thể ở bên cạnh en, em đã tới đây, lại còn là phân tới phòng cấp cứu vất vả nhất.” Thư Di Nhiên nói xong, nở một nụ cười chua chát, “Tất cả những việc này đều là vì anh, anh rốt cuộc là có biết không?”
“Cám ơn em đã coi trọng anh.” Vẻ mặt Ninh Vi Cẩn trở nên nghiêm túc, “Nhưng mà, chúng ta không thích hợp.”
Ánh mắt Thư Di Nhiên trong nháy mắt trở nên ảm đạm, bàn tay kéo cánh tay Ninh Vi Cẩn bởi vì dùng lực mà trở nên trắng bệch. (An: Nói thật, An cũng không muốn gọi chị ấy là cô ta đâu, cũng khổ cho chị ấy, yêu anh ấy lâu như vậy, một lòng một dạ vì anh Cẩn, nhưng tuổi xuân của chị ấy chỉ đổi lại được một câu ‘Chúng ta không thích hợp’, cũng tội “oa oa oa” )
“Vì sao là không thích hợp?” Cô kìm nén nước mắt, từng chữ nói lại.
“Thư Di Nhiên, em có một điểm rất giống anh.” Ninh Vi Cẩn bình tĩnh nói. “Đó chính là em cực kỳ kiêu ngạo, thậm chí có phần tự lấy bản thân làm trung tâm.”
Nước mắt Thư Di Nhiên đột nhiên chảy xuống hốc mắt, lần đầu tiên chính thức bày tỏ với Ninh Vi Cẩn, nhưng cuối cùng lại chỉ đổi được một câu như vậy.
“Anh không có tư cách phê bình em. Anh chỉ muốn nói cho em biết, chính bởi vì em và anh đều có khuyết điểm này, chúng ta ở bên cạnh nhau sẽ không vui vẻ.”
“Vậy nếu em không phải như vậy, em sẽ thay đổi, anh sẽ thích em sao?” Cô tiến lại gần sát Ninh Vi Cẩn, đột nhiên tuyên bố.
“Em không cần vì anh mà thay đổi chính mình, nếu thay đổi thì sẽ không phải là em nữa, còn có ý nghĩa sao?” Anh nhìn xuống trong đôi mắt không chứa một tia gợn sóng nào.
Thư Di Nhiên chậm rãi buông tay ra, cười lạnh một cái: “Đúng vậy, vì hùa theo lời nói của anh mà em nói thay đổi bản thân mình, em cũng không có chắc chắn mình làm được không. Ninh Vi Cẩn, em sai vì bản thân mình hiểu sai ý, em cho rằng bản thân mình trong lòng anh chí ít cũng có chỗ đứng, anh chắc chắn sẽ không tìm thấy ai thích hợp hơn so với em, em sẽ vẫn chờ anh, luôn chờ đợi, mà anh chắc chắn sẽ có ngày quay đầu lại nhìn em.” (An: dì Nhiên ảo tưởng kinh, An phục sát đất )
“Nếu anh thật sự có cảm giác với em, anh chắc chắn sẽ không để em chờ lâu như vậy, cho dù công việc bận rộn, anh chắc chắn cũng đã dành thời gian nói rõ ràng với em, đem quan hệ hai người phát triển thêm một bước.”
Ánh mắt Thư Di Nhiên ngày càng trở nên bi thương, cô đột nhiên phát hiện ra cô hoàn toàn không hiểu tí gì về Ninh Vi Cẩn, cô cho rằng anh là mẫu người đàn ông có niềm đam mê với học thuật,
bên trong con người anh, y học, công việc là hàng đầu, chuyện nhi nữ thường tình sẽ phải đặt ở phía sau, bởi vậy cô nguyện ý chờ đợi anh, yên lặng chờ đợi, đợi cho tới thời cơ thích hợp để thổ lộ, anh nhất định sẽ đồng ý, chưa từng nghĩ rằng anh cũng có tình cảm, chỉ là tình cảm của anh không tùy tiện bộc lộ, mà đối tượng bộc lộ lại không phải là cô.
“Người kia, có phải là nữ bệnh nhân không?” Thư Di Nhiên đờ đẫn hỏi, “Anh đối với cô ấy là cảm giác gì, anh thật sự động lòng rồi sao?”
“Đó là bản thân anh có cảm tình, không nên nghe bất cứ lời đồn bên ngoài nào về chuyện của anh và cô ấy.”
“Ninh Vi Cẩn…Anh quả thật là người đàn ông bạc tình.” Thư Di Nhiên nói, “Em hôm nay xem như đã hiểu rõ rồi.” (An: dì Nhiên à, dì xem lại bản thân dì đi!!!)
“Em nên nghĩ như thế đi, hơn nữa không cần đem thời gian quý giá của mình dành cho một người đàn ông bạc tình nữa.”
Ninh Vi Cẩn lạnh nhạt nói xong, xoay người, lập tức đi trở về khu nội trú.
Dưới ánh mặt trời, áo blue của anh trắng như tuyết vô cùng chói mắt, nhưng cô vĩnh viễn chỉ có thể hy vọng chứ không thể đạt được, ánh mắt cô trở nên đau đớn bi thương, chậm rãi khép lại.
Cô không can tâm, yêu đơn phương thời gian dài như vậy chỉ đổi lấy được cái kết cục thế này.
*
Lúc Trịnh Đinh Đinh tan việc, xe Ninh Vi Cẩn đã đỗ ở khu đất trống trước cửa công ty.
Trịnh Đinh Đinh lên xe, Ninh Vi Cẩn hỏi: “Hết giận chưa?”
“Chưa hết, trong lòng của em vẫn thấy ngột ngạt.”
“Có muốn anh kiểm tra giúp em một lần không?” (An: hố hố, ktra để anh ăn đậu hũ à? Không cho!)
Vừa nhắc tới kiểm tra, Trịnh Đinh Đinh liền ngay lập tức trở nên nhạy cảm, thiếu chút nữa là che ngực mình theo bản năng.
“Không cần.”
Ninh Vi Cẩn vừa khởi động xe vừa nói: “Theo thường lệ, em làm giải phẫu, đợi sau khi tình hình ổn định nên duy trì theo dõi ba tháng một lần, nếu đột nhiên bệnh trạng dị dạng xuất hiện, phải lập tức đến viện kiểm tra.”
Trịnh Đinh Đinh đang định nói, Ninh Vi Cẩn lại bổ sung một câu.
“Nhưng mà có anh bên cạnh em, cho nên không cần phiền toái như vậy, tùy từng lúc có thể tìm một chỗ giúp em làm kiểm tra tường tận.”
Không biết có phải do ảo giác của Trịnh Đinh Đinh hay không, từ khi biết rõ con người Ninh Vi Cẩn là một con sói chính hiệu, cô có cảm giác bốn chữ “kiểm tra tường tận” trong miệng anh nghe tương đối thâm sâu, nếu còn thêm ba chữ “Em hiểu mà”, thì đúng là gian manh mà.
“Anh nói thật.” Ninh Vi Cẩn nhìn Trịnh Đinh Đinh một cái, biểu cảm, ngữ điệu không có tí đùa cợt nào, “Đừng nghĩ quá nhiều.”
“…...”
Trịnh Đinh Đinh có cảm giác da mặt của mình như đang bị thiêu đốt.
Không biết có phải do bị ảnh hưởng tâm lý không, ngực Trịnh Đinh Đinh càng ngày càng buồn bực, nhất là cái chỗ có vết sẹo kia lại ngứa và đau, nhịn không được muốn lấy tay gãi một cái, cô nhíu mày, cảm giác có chút không ổn.
Đến chỗ nhà trọ, Ninh Vi Cẩn lại hỏi: “Có muốn anh xem giúp em một cái không?”
……
Nhờ ánh sáng huyền ảo của chiếc đèn pin, Ninh Vi Cẩn giúp Trịnh Đinh Đinh kiểm tra ngực xem có xuất hiện dị dạng không.
Tay Ninh Vi Cẩn nhẹ nhàng sờ bên cạnh ngực trái, vết sẹo dài 1,1 cm, bề mặt có chút gồ ghề, bên cạnh vết sẹo có mấy mụn nhỏ ly ty màu đỏ, màu đỏ tươi.
“Em bôi thuốc gì vậy?”
“Là thuốc mỡ bác sĩ khoa da liễu kê, không còn gì khác… A… đúng rồi, em đổi sữa tắm khác, có liên quan tới cái này không?”
“Vết sẹo trên ngực bị dị ứng rồi.” Ngón tay Ninh Vi Cẩn đặt trên vết sẹo kia, rồi nói ra nguyên nhân.
Trịnh Đinh Đinh cúi đầu, cẩn thận hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Để anh nhìn lại một lần nữa.” Ninh Vi Cẩn điều chỉnh vị trí đèn pin, để chùm tia sáng đi xuống phía dưới bên trái, “Em dựa ra sau một chút.”
“……” Trịnh Đinh Đinh không khỏi khẩn trương, tuy nhiên Ninh Vi Cẩn xem ra cực kỳ chân thành, nghiêm túc, nhưng cô cũng không để ý, ngón út tay anh đang đặt trên làn da của cô thật sự có cảm giác tồn tại, chỉ cần di chuyển một chút đều khiến cô nổi da gà.
Ninh Vi Cẩn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn cô một cái, vạch trần một sự thật: “Thân thể của em phát run, hô hấp dồn dập.” (An: đẹp trai à, anh bá đạo quá đê, anh sờ ngực con gái nhà ngta mà còn bắt cô ấy bình tĩnh nữa hả giời???)
“Không có.” Trịnh Đinh Đinh quả quyết phủ nhận.
“Là sao?” Đôi mắt Ninh Vi Cẩn giống như có thể nhìn thấy mọi chuyện, như ánh lửa bó đuốc trong đêm tối, “Anh đã nhắc nhở em, trong quá trình kiểm tra không nên có phản ứng kích thích.”
Trịnh Đinh Đinh nín thở lại.
“Nếu không anh không thể cam đoan mình sẽ nghĩ tới những chuyện gì đâu.” Anh cúi đầu, tiếp tục nghiêm túc xem tình huống của vết sẹo của cô, thanh âm trở nên trầm trầm, “Nếu em không muốn bị anh chiếm tiện nghi thì ngay lập tức ngoan ngoãn lại.”
“……”
“Được rồi.” Ninh Vi Cẩn buông tay ra, tắt đèn pin, “Bên cạnh có tiệm thuốc 24h không, anh đi mua một ít thuốc.”
Tác giả :
Sư Tiểu Trát