Tình Ca - Thanh Vân Đãi Vũ Thì
Chương 9
Úc Tầm An khiêu khích Thần Diệp chính là vào lần cãi nhau nháo rồi chia tay, lúc Thần Diệp chạy tới C thành tìm Thẩm Dư Chu tái hợp lại. Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Cậu không thích hợp với anh ấy, nghĩa bóng, tôi so với cậu thích hợp hơn.
Tại sao Úc Tầm An tự nhận mình thích hợp hơn? Ngày đó vào buổi chiều ở KTV Thẩm Dư Chu và các đồng nghiệp náo loạn, Thần Diệp đại khái hiểu: Úc Tầm An nghiễm nhiên là tiêu điểm, ngoại trừ Thẩm Dư Chu cũng là một tiêu điểm khác.
Từ trong cách nói chuyện xã giao với người khác Thần Diệp có thể phán đoán ra nghề nghiệp và tư chất của người này khá cao, hơn nữa thành thục dí dỏm, xác thực đầy đủ ưu tú. Mọi người rầm rầm nháo nháo, Úc Tầm An nói chút chuyện cười có liên quan đến công việc thường ngày của bọn họ, chọc cho mọi người không nhịn được cười, trong đó bao gồm cả Thẩm Dư Chu. Thần Diệp là một người lạnh cảm giống như làm bằng sắt, thậm chí ngay cả hài hước cũng không biết nắm lấy, khi đó, cậu và Thẩm Dư Chu yêu xa đã tám, chín tháng, lúc thường cơ bản rất khó có đề tài chung.
Người bên cạnh cơ hồ đem Úc Tầm An nâng đến trời, sau đó, lại có người mở miệng đem Thẩm Dư Chu kéo vào, dùng song kiếm hợp bích để hình dung hai người bọn họ ngầm hiểu ý nhau, chuyện cười vừa bắt đầu liền dừng không được, chuyện song kiếm hợp bích này rất nhanh thăng cấp thành một đôi trời sinh rồi ông trời tác hợp cho.
Thần Diệp còn nhớ lúc đó tâm lý phẫn uất, cho dù những người đồng nghiệp kia không biết cậu và Thẩm Dư Chu mới là một đôi, chỉ biết đến Úc Tầm An, dù sao chỉ có gay mới có năng lực liếc mắt một cái là nhận ra đồng loại.
Nhưng rất nhiều năm sau nghiêm túc ngẫm lại, những người đó cũng không phải cố ý, bọn họ đùa giỡn cũng chỉ muốn giảng hòa, dù sao lúc trước có người đem Úc Tầm An thổi phồng đến quá mức, công cao hơn chủ thật sự không tốt, dù thế nào cũng phải nói một chút gì để lấy lòng Thẩm Dư Chu.
Thần Diệp lúc đó không hiểu chuyện này nên cậu ngồi ở bên cạnh vẫn luôn cười nhưng kiểu cười kia chỉ có một biểu tình cứng ngắc ở trên mặt, không dừng được, cũng không dám dễ dàng dừng lại.
Sau khi cậu với Thẩm Dư Chu hợp lại, khi bọn họ có sự bất đồng lúc cãi nhau Thẩm Dư Chu sẽ không nhượng bộ. Nhưng cậu không bỏ xuống được, Thẩm Dư Chu không nhượng bộ thì cậu không thể làm gì khác hơn là phải nhượng bộ, cho dù tâm lý chua xót khôn kể, càng nghe nhiều người nói càng làm cậu thêm buồn bực.
Cho nên cậu nhẫn nhịn, hơn nữa chỉ có thể nhịn, mãi cho đến khi người khác ồn ào bảo Thẩm Dư Chu và Úc Tầm An hợp ca một bài thì cậu vẫn như cũ nhẫn nhịn.
Thẩm Dư Chu không từ chối, cùng Úc Tầm An hợp xướng bài: Tương tự ái tình, thuận theo ý của mọi người.
Khi hợp xướng đến một câu, ánh mắt bọn họ đối diện, Úc Tầm An nhìn Thẩm Dư Chu hai mắt ẩn ý đưa tình.
“Gần đây anh và em đều có tâm tình giống nhau, đó là một loại cảm giác tương tự như ái tình.”
Rất lâu sau đó Thần Diệp cũng không chủ động nghe lại bài hát này, nghe thấy sẽ sinh ra cảm giác không vui, thậm chí khi nghe hát bài này còn giận chó đánh mèo, đến hai năm sau khi nhìn thấy một tiểu thiên hậu hát bài này mới cảm thấy bầu trời không u tối nữa.
Quả thực chỉ số IQ bằng 0 mà EQ là số âm, còn mang hai tội trạng, không có trọng điểm, không giảng đạo lý.
Lúc lái xe tiến vào địa giới Nam thành, Thần Diệp mở mắt ra, cậu vừa nãy chỉ nhắm mắt dưỡng thần, vẫn không ngủ.
Bên cạnh Thẩm Dư Chu hỏi: “Cảnh Bằng cao ốc?”
Thần Diệp liếc mắt nhìn đồng hồ, thời gian đã một giờ rưỡi, tuần này là ngày đầu tiên cậu đi làm việc mà Thẩm Dư Chu buổi chiều cũng có không nhàn rỗi, cậu nói: “Vâng, cho em xuống ven đường là được, không cần lái xe vào. Cám ơn anh đưa em đến.”
Rất hưởng thụ tâm tư lúc này mềm mại như nước.
Ánh mắt quét về phía ngoài cửa xe, ven đường có vài đứa bé choai choai mặc đồng phục học sinh cười vui vẻ so với cậu càng sáng rõ thanh xuân.
Thần Diệp nhìn hơi xúc động, nhưng không ước ao nhiều, con người quả nhiên nên có chút từng trải mới có thể trở nên thấu triệt, năm đó cậu cũng từng ước ao giống như Úc Tầm An thành thục thông minh, linh lung thong dong, ước ao hơn nữa còn kiêng kỵ đến cực điểm, nhưng hôm nay nhớ lại vào lúc ấy kỳ thực chỉ số EQ của Úc Tầm An cũng không cao hơn cậu bao nhiêu.
Cậu liếc mắt một cái nhìn chỗ ngồi của tài xế, trên cõi đời này người hoặc vật là của mình thì chính là của mình, không phải của mình ép ở lại cũng không ý tứ, lúc trước cậu phạm vào đại ngốc, đem mình làm ra hình dạng không giống một con người, Úc Tầm An cũng không kém chút nào.
Chuyện cá nhân của ba người, người có thể rút ra trước mới là người chiến thắng. Vì một người mà không ngừng nhiều lần dằn vặt chính mình, cần gì chứ?
Mắt thấy phía trước có một cao ốc đứng sững ở ven đường, Thần Diệp chỉnh lý đồ vật chuẩn bị xuống xe, đột nhiên nghe thấy Thẩm Dư Chu nói: “Chừng nào thì em trở về?”
“Bốn giờ.”
“Buổi tối muốn đi đâu ăn?”
Câu hỏi này giống như hai người bọn họ mỗi ngày đều ăn cơm với nhau và trọng điểm e là ở sau bữa cơm chiều.
Thần Diệp cảm thấy Thẩm Dư Chu quả nhiên nghiêm túc yêu thích ngủ với cậu, việc này nói đến cũng cảm thấy lạ. Lúc trước có thời điểm cậu xoắn xuýt muốn chết, Thẩm Dư Chu bị cậu gieo vạ không tinh tẫn nhân vong là do Thẩm Dư Chu thân thể cường tráng, không ngờ sau khi chia tay trải qua nhiều khúc mắc trái lại anh đối với cậu lại có nhiều dục vọng như vậy?
Vì để tránh không cho anh nghi ngờ những suy nghĩ của mình, cậu nhẫn nhịn không cười, mở to hai mắt, ánh mắt phiêu một bên: “Ừm… anh làm chủ đi, em cái gì cũng được.”
Đối với tính khí đàn ông, quả nhiên càng kịch liệt càng tốt.
…
Thẩm Dư Chu cũng không phải rất muốn ngủ với Thần Diệp như vậy, anh chỉ có cảm giác với tình hình trước mắt này anh phải nắm chặt một chút vì Thần Diệp luôn ở trạng thái muốn ra đi. Trước đây Thần Diệp luôn oán giận anh không quan tâm đến cậu, bây giờ đổi lại là anh căng thẳng dù biểu hiện của Thần Diệp vẫn cố tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng anh luôn cảm thấy Thần Diệp vẫn còn tâm bệnh như cũ mà tâm bệnh cần thiết phải chữa bằng tâm dược.
Trở về công ty, buổi chiều không quá bận rộn, anh đi vào văn phòng liền nhìn thấy trên bàn để một xấp văn kiện, Thẩm Dư Chu nhìn một chút, lông mày đột nhiên chặt chẽ nhăn lại.
Anh bấm điện thoại nội tuyến: “Gọi Thẩm Lục tới.”
Sau năm phút, Thẩm Lục ủ rũ ôm đầu mà đứng bên cạnh anh.
Thẩm Dư Chu chỉ tay vào bảng dự toán trọng điểm mấy lần, hỏi:”Thầy của em dạy em như thế này à?”
Thẩm Lục nói: “Khoa dự toán của tụi em mới vừa mở có nửa học kỳ.”
Thẩm Dư Chu giận không chỗ phát tiết: “Cho nên, em học không ra cái gì? Cơ hội tốt như vậy, tất cả mọi người trong bộ phận này có thể làm thầy của em, mà em lại tự do phát huy tính tình của mình?”
Anh giáo huấn vài câu, không nhìn đống giấy tờ bảo Thẩm Lục lấy đi.
Thẩm Lục le lưỡi muốn rời khỏi, Thẩm Dư Chu nghĩ đến cái gì, đột nhiên nói: “Trở về.”
Thẩm Lục dừng chân lại, hoảng sợ mà nhìn anh mình.
Đôi mắt Thẩm Dư Chu nhìn xuống, chốc lát, hỏi: “Trác Tư người này, em có nghe nói qua không?” Từ khi còn đi học anh không để tình địch ở trong lòng của mình, tên của người này là mấy ngày trước Thẩm Dư Chu ở câu lạc bộ tennis hỏi han một chuyến mới nhớ kỹ.
Thẩm Lục làm ra bộ dạng “Vấn đề thế này thẳng thắn nói thật chính là tìm đường chết”, ngậm kín miệng lắc đầu một cái.
Thẩm Dư Chu có chút buồn cười, giả bộ nghiêm túc: “Nói thật đi!”
Thẩm Lục giống như bị táo bón rặn ra từng chữ: “Đó không phải là người yêu trước kia của Thần Diệp sao?”
Quả là trong giới « Bách sự thông », còn thật sự có nghe nói qua.
“Nghe nói anh ta là bạn của Thần Diệp thời đại học, lúc trước Thần Diệp vừa tới C thành là do anh ta chăm sóc, có lời đồn đại là trong vòng mười năm cũng khó tìm một trung khuyển số 1 như thế. Mà Thần Diệp chỉ cùng anh ta vui đùa một chút, chờ khi chân mình đứng vững liền đem người vứt bỏ, lại gióng trống khua chiêng mà vứt bỏ cũng không nể mặt mũi.”
“Lại nghe nói trong nhà Trác Tư vào khoảng thời gian đó xảy ra chuyện đặc biệt rất thảm, lại thất tình quả thực là chó cắn áo rách, cuối cùng người nản lòng thoái chí, không trở ra lăn lộn nữa. Người này em cũng chưa từng gặp mặt, là nghe Stanley nói.”
Sắc mặt của Thẩm Lục trở nên cẩn thận: “Anh à, dù có sảy ra chuyện như vậy nhưng Trác Tư ở bên ngoài vẫn nói là Thần Diệp rất tốt, không lẽ vẫn muốn mình trở thành vỏ xe dự phòng.”
Câu cuối cùng Thẩm Dư Chu cũng không hoài nghi, ngày đó tại sân tennis tình cờ gặp mặt, người này đối với Thần Diệp như cũ vẫn mang bộ dạng lưu luyến.
Thẩm Lục tiếp tục nói chuyện: “Stanley cũng như vậy, Thần Diệp bỏ anh ta căn bản cũng không tìm một lý do, anh, Thần Diệp người này thật sự là một lãng tử, hoàn toàn không nhìn ra anh ta có dự định quay đầu lại, anh cũng cẩn thận một chút.”
Trong đầu Thẩm Dư Chu không biết là có tư vị gì, nhưng vẫn nhịn không được xía vào mà nói: “Lời truyền miệng, chuyện này sao có thể tin là thật chứ? Em đi đi.”
Thẩm Lục nói: “Ồ.” Còn chưa có đi tới cửa, quay đầu lại nhìn Thẩm Dư Chu liếc mắt một cái, một câu nói đột nhiên từ trong miệng bay ra: “Thần Diệp không phải là vì chia tay với anh mới biến thành như vậy đi?”
Thẩm Dư Chu mí mắt nhảy lên: “Còn không muốn đi?”
Thẩm Lục nhanh chóng chuồn.
Chờ cửa phòng khép lại, Thẩm Dư Chu đứng lên, quay người nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Xuyên thấu qua một tầng cửa kính sắc trời âm trầm giống như là đặt ở dưới mí mắt người.
Bây giờ anh lại nghĩ đến một vấn đề, một lần thất tình đến cùng có thể khiến người ta biến hóa bao nhiêu, bây giờ người vô cùng phóng khoáng giống như yêu nghiệt khiến người nhìn không thấu chính là Thần Diệp, cậu không còn như trước kia là con mèo nhỏ thuần túy đến cố chấp, thật là khác biệt một trời một vực.
Ngày hôm nay bọn họ đều gặp được Úc Tầm An, từ Úc Tầm An mà nói, lần đầu tiên Thần Diệp đề cập với anh người này là khi nào? Hoảng hốt nhớ lại là lần cậu tìm anh hợp lại, ngày thứ hai buổi trưa, lúc anh đem Thần Diệp đưa đến trạm xe lửa.
Ngày đó hình như là anh xin nghỉ đi ra ngoài, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện của công ty, không có thời gian, xuống xe mang theo Thần Diệp vội vội vàng vàng vừa đi vừa nói.
Thần Diệp ở phía sau anh, đột nhiên nói: “Vị Úc Tầm An kia quan hệ với anh rất tốt phải không?”
Thẩm Dư Chu chân bước đi cũng không ngừng lại nói: “Anh Úc là một người rất thú vị.”
Sau đó anh nghe thấy Thần Diệp hỏi: “Lần trước anh mang cho em sô cô la chính là của anh ta? Em lại có cảm giác anh ta thật sự là GAY?”
Không ngờ tới Thần Diệp còn nhớ chuyện này, Thẩm Dư Chu không thích cậu luôn hỏi han như vậy: “Anh ấy không ý tứ gì khác, không phải anh từng nói với em sao? Anh ta chỉ là người bạn bình thường.”
“Nhưng nếu như anh ta đối với anh có ý tứ?”
Vốn hợp lại là chuyện rất tốt, đêm đó và ngày hôm sau Thẩm Dư Chu đích xác cũng có tâm chăm sóc đến cảm xúc của con mèo nhỏ, nhưng khi nghe cậu nói như thế không biết tại sao một trận phiền muộn xông lên đầu, đột nhiên anh không muốn nói chuyện nữa.
Anh vẫn cúi đầu đi về phía trước Thần Diệp ở phía sau một bên túm túm tay áo của anh: “Sư huynh, em không thích anh ta.”
Thẩm Dư Chu lần này nhịn không được, nói:”Ai muốn em yêu thích anh ta đâu?”
Câu này nói ra rất mạnh mẽ quyết liệt, Thần Diệp ngậm kín miệng không tiếp tục nói nữa, dùng một đôi mắt ướt nhẹp mà nhìn anh, tựa hồ như muốn lên án.
Thẩm Dư Chu có chút đau lòng, mà ấm ức đè ép càng làm đau lòng hơn, anh cưỡng chế không để cho mình phát hỏa ra chung quanh nói: “Không được suy nghĩ nhiều.”
Đưa Thần Diệp đi, trở lại trên đường hỏa khí kia vẫn bồi hồi không tiêu tan vù vù phát ra, khi đó anh nghĩ, Thần Diệp gặp qua hết thảy đồng nghiệp của mình, tuy rằng chỉ có một buổi chiều, sao không nhìn ra sự tồn tại của Úc Tầm An có ý nghĩa gì với mình.
Đó là người chịu tay dắt tay dạy anh làm sao để anh có thể đặt chân đến vị trí số một trong ngành kiến trúc, anh còn có việc phải cầu người, Thần Diệp lại trực tiếp nói với anh cậu không thích, anh biết được Thần Diệp nói không thích là chỉ nói phân nửa, chưa nói xong nửa kia là muốn anh nên cách xa người kia một chút.
Còn vì chuyện đi hộp đêm mà cãi nhau, dễ dàng đem chuyện chia tay nói ra khỏi miệng, giống như những việc có thể phụ trợ anh tiến lên trên con đường sự nghiệp Thần Diệp đều không thích.
Thẩm Dư Chu vào lúc ấy ý nghĩ: Mình rất gian nan mà Thần Diệp không hiểu được chút nào, không cùng anh đứng chung một chiến hào cùng tiến cùng lui.
Đoạn thời gian đó tính tình của anh rất lớn, bây giờ nhớ tới, Thẩm Dư Chu cảm thấy khi mình còn trẻ ít có tính đảm đương. Từ trạm xe lửa trở về, lái xe một đường anh cũng phiền muộn một đường, cuối cùng nhớ tới hạng mục dự toán cùng đối phương đàm luận không được, đầu kia ở công trường tiến trình thi công chỉ lát nữa phải trì hoãn, tâm tình rốt cục hỏng đến cực điểm.
Anh nghiêm mặt trở về công ty, đi vào văn phòng, nói với thư ký: “Nam Cầu hết hiệu lực dự toán đánh lại cho tôi một phần, gọi chị Lưu lại đây thảo luận phương án mới.”
Thư ký không rõ vì sao mà nhìn anh.
Đột nhiên truyền đến một âm thanh: “Vậy tôi sẽ cho anh niềm vui bất ngờ, phần dự toán của Nam Cầu kia, buổi trưa, đối phương đã ký.”
Trong kinh ngạc anh ngẩng đầu, Úc Tầm An một tay bỏ vào trong túi quần, đứng ở cửa.
Tâm tình của Thẩm Dư Chu tức thì chuyển biến tốt: “Có đúng không?” Anh đứng lên, nở nụ cười: “Tôi đã bỏ lỡ cái gì?”
Cậu không thích hợp với anh ấy, nghĩa bóng, tôi so với cậu thích hợp hơn.
Tại sao Úc Tầm An tự nhận mình thích hợp hơn? Ngày đó vào buổi chiều ở KTV Thẩm Dư Chu và các đồng nghiệp náo loạn, Thần Diệp đại khái hiểu: Úc Tầm An nghiễm nhiên là tiêu điểm, ngoại trừ Thẩm Dư Chu cũng là một tiêu điểm khác.
Từ trong cách nói chuyện xã giao với người khác Thần Diệp có thể phán đoán ra nghề nghiệp và tư chất của người này khá cao, hơn nữa thành thục dí dỏm, xác thực đầy đủ ưu tú. Mọi người rầm rầm nháo nháo, Úc Tầm An nói chút chuyện cười có liên quan đến công việc thường ngày của bọn họ, chọc cho mọi người không nhịn được cười, trong đó bao gồm cả Thẩm Dư Chu. Thần Diệp là một người lạnh cảm giống như làm bằng sắt, thậm chí ngay cả hài hước cũng không biết nắm lấy, khi đó, cậu và Thẩm Dư Chu yêu xa đã tám, chín tháng, lúc thường cơ bản rất khó có đề tài chung.
Người bên cạnh cơ hồ đem Úc Tầm An nâng đến trời, sau đó, lại có người mở miệng đem Thẩm Dư Chu kéo vào, dùng song kiếm hợp bích để hình dung hai người bọn họ ngầm hiểu ý nhau, chuyện cười vừa bắt đầu liền dừng không được, chuyện song kiếm hợp bích này rất nhanh thăng cấp thành một đôi trời sinh rồi ông trời tác hợp cho.
Thần Diệp còn nhớ lúc đó tâm lý phẫn uất, cho dù những người đồng nghiệp kia không biết cậu và Thẩm Dư Chu mới là một đôi, chỉ biết đến Úc Tầm An, dù sao chỉ có gay mới có năng lực liếc mắt một cái là nhận ra đồng loại.
Nhưng rất nhiều năm sau nghiêm túc ngẫm lại, những người đó cũng không phải cố ý, bọn họ đùa giỡn cũng chỉ muốn giảng hòa, dù sao lúc trước có người đem Úc Tầm An thổi phồng đến quá mức, công cao hơn chủ thật sự không tốt, dù thế nào cũng phải nói một chút gì để lấy lòng Thẩm Dư Chu.
Thần Diệp lúc đó không hiểu chuyện này nên cậu ngồi ở bên cạnh vẫn luôn cười nhưng kiểu cười kia chỉ có một biểu tình cứng ngắc ở trên mặt, không dừng được, cũng không dám dễ dàng dừng lại.
Sau khi cậu với Thẩm Dư Chu hợp lại, khi bọn họ có sự bất đồng lúc cãi nhau Thẩm Dư Chu sẽ không nhượng bộ. Nhưng cậu không bỏ xuống được, Thẩm Dư Chu không nhượng bộ thì cậu không thể làm gì khác hơn là phải nhượng bộ, cho dù tâm lý chua xót khôn kể, càng nghe nhiều người nói càng làm cậu thêm buồn bực.
Cho nên cậu nhẫn nhịn, hơn nữa chỉ có thể nhịn, mãi cho đến khi người khác ồn ào bảo Thẩm Dư Chu và Úc Tầm An hợp ca một bài thì cậu vẫn như cũ nhẫn nhịn.
Thẩm Dư Chu không từ chối, cùng Úc Tầm An hợp xướng bài: Tương tự ái tình, thuận theo ý của mọi người.
Khi hợp xướng đến một câu, ánh mắt bọn họ đối diện, Úc Tầm An nhìn Thẩm Dư Chu hai mắt ẩn ý đưa tình.
“Gần đây anh và em đều có tâm tình giống nhau, đó là một loại cảm giác tương tự như ái tình.”
Rất lâu sau đó Thần Diệp cũng không chủ động nghe lại bài hát này, nghe thấy sẽ sinh ra cảm giác không vui, thậm chí khi nghe hát bài này còn giận chó đánh mèo, đến hai năm sau khi nhìn thấy một tiểu thiên hậu hát bài này mới cảm thấy bầu trời không u tối nữa.
Quả thực chỉ số IQ bằng 0 mà EQ là số âm, còn mang hai tội trạng, không có trọng điểm, không giảng đạo lý.
Lúc lái xe tiến vào địa giới Nam thành, Thần Diệp mở mắt ra, cậu vừa nãy chỉ nhắm mắt dưỡng thần, vẫn không ngủ.
Bên cạnh Thẩm Dư Chu hỏi: “Cảnh Bằng cao ốc?”
Thần Diệp liếc mắt nhìn đồng hồ, thời gian đã một giờ rưỡi, tuần này là ngày đầu tiên cậu đi làm việc mà Thẩm Dư Chu buổi chiều cũng có không nhàn rỗi, cậu nói: “Vâng, cho em xuống ven đường là được, không cần lái xe vào. Cám ơn anh đưa em đến.”
Rất hưởng thụ tâm tư lúc này mềm mại như nước.
Ánh mắt quét về phía ngoài cửa xe, ven đường có vài đứa bé choai choai mặc đồng phục học sinh cười vui vẻ so với cậu càng sáng rõ thanh xuân.
Thần Diệp nhìn hơi xúc động, nhưng không ước ao nhiều, con người quả nhiên nên có chút từng trải mới có thể trở nên thấu triệt, năm đó cậu cũng từng ước ao giống như Úc Tầm An thành thục thông minh, linh lung thong dong, ước ao hơn nữa còn kiêng kỵ đến cực điểm, nhưng hôm nay nhớ lại vào lúc ấy kỳ thực chỉ số EQ của Úc Tầm An cũng không cao hơn cậu bao nhiêu.
Cậu liếc mắt một cái nhìn chỗ ngồi của tài xế, trên cõi đời này người hoặc vật là của mình thì chính là của mình, không phải của mình ép ở lại cũng không ý tứ, lúc trước cậu phạm vào đại ngốc, đem mình làm ra hình dạng không giống một con người, Úc Tầm An cũng không kém chút nào.
Chuyện cá nhân của ba người, người có thể rút ra trước mới là người chiến thắng. Vì một người mà không ngừng nhiều lần dằn vặt chính mình, cần gì chứ?
Mắt thấy phía trước có một cao ốc đứng sững ở ven đường, Thần Diệp chỉnh lý đồ vật chuẩn bị xuống xe, đột nhiên nghe thấy Thẩm Dư Chu nói: “Chừng nào thì em trở về?”
“Bốn giờ.”
“Buổi tối muốn đi đâu ăn?”
Câu hỏi này giống như hai người bọn họ mỗi ngày đều ăn cơm với nhau và trọng điểm e là ở sau bữa cơm chiều.
Thần Diệp cảm thấy Thẩm Dư Chu quả nhiên nghiêm túc yêu thích ngủ với cậu, việc này nói đến cũng cảm thấy lạ. Lúc trước có thời điểm cậu xoắn xuýt muốn chết, Thẩm Dư Chu bị cậu gieo vạ không tinh tẫn nhân vong là do Thẩm Dư Chu thân thể cường tráng, không ngờ sau khi chia tay trải qua nhiều khúc mắc trái lại anh đối với cậu lại có nhiều dục vọng như vậy?
Vì để tránh không cho anh nghi ngờ những suy nghĩ của mình, cậu nhẫn nhịn không cười, mở to hai mắt, ánh mắt phiêu một bên: “Ừm… anh làm chủ đi, em cái gì cũng được.”
Đối với tính khí đàn ông, quả nhiên càng kịch liệt càng tốt.
…
Thẩm Dư Chu cũng không phải rất muốn ngủ với Thần Diệp như vậy, anh chỉ có cảm giác với tình hình trước mắt này anh phải nắm chặt một chút vì Thần Diệp luôn ở trạng thái muốn ra đi. Trước đây Thần Diệp luôn oán giận anh không quan tâm đến cậu, bây giờ đổi lại là anh căng thẳng dù biểu hiện của Thần Diệp vẫn cố tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng anh luôn cảm thấy Thần Diệp vẫn còn tâm bệnh như cũ mà tâm bệnh cần thiết phải chữa bằng tâm dược.
Trở về công ty, buổi chiều không quá bận rộn, anh đi vào văn phòng liền nhìn thấy trên bàn để một xấp văn kiện, Thẩm Dư Chu nhìn một chút, lông mày đột nhiên chặt chẽ nhăn lại.
Anh bấm điện thoại nội tuyến: “Gọi Thẩm Lục tới.”
Sau năm phút, Thẩm Lục ủ rũ ôm đầu mà đứng bên cạnh anh.
Thẩm Dư Chu chỉ tay vào bảng dự toán trọng điểm mấy lần, hỏi:”Thầy của em dạy em như thế này à?”
Thẩm Lục nói: “Khoa dự toán của tụi em mới vừa mở có nửa học kỳ.”
Thẩm Dư Chu giận không chỗ phát tiết: “Cho nên, em học không ra cái gì? Cơ hội tốt như vậy, tất cả mọi người trong bộ phận này có thể làm thầy của em, mà em lại tự do phát huy tính tình của mình?”
Anh giáo huấn vài câu, không nhìn đống giấy tờ bảo Thẩm Lục lấy đi.
Thẩm Lục le lưỡi muốn rời khỏi, Thẩm Dư Chu nghĩ đến cái gì, đột nhiên nói: “Trở về.”
Thẩm Lục dừng chân lại, hoảng sợ mà nhìn anh mình.
Đôi mắt Thẩm Dư Chu nhìn xuống, chốc lát, hỏi: “Trác Tư người này, em có nghe nói qua không?” Từ khi còn đi học anh không để tình địch ở trong lòng của mình, tên của người này là mấy ngày trước Thẩm Dư Chu ở câu lạc bộ tennis hỏi han một chuyến mới nhớ kỹ.
Thẩm Lục làm ra bộ dạng “Vấn đề thế này thẳng thắn nói thật chính là tìm đường chết”, ngậm kín miệng lắc đầu một cái.
Thẩm Dư Chu có chút buồn cười, giả bộ nghiêm túc: “Nói thật đi!”
Thẩm Lục giống như bị táo bón rặn ra từng chữ: “Đó không phải là người yêu trước kia của Thần Diệp sao?”
Quả là trong giới « Bách sự thông », còn thật sự có nghe nói qua.
“Nghe nói anh ta là bạn của Thần Diệp thời đại học, lúc trước Thần Diệp vừa tới C thành là do anh ta chăm sóc, có lời đồn đại là trong vòng mười năm cũng khó tìm một trung khuyển số 1 như thế. Mà Thần Diệp chỉ cùng anh ta vui đùa một chút, chờ khi chân mình đứng vững liền đem người vứt bỏ, lại gióng trống khua chiêng mà vứt bỏ cũng không nể mặt mũi.”
“Lại nghe nói trong nhà Trác Tư vào khoảng thời gian đó xảy ra chuyện đặc biệt rất thảm, lại thất tình quả thực là chó cắn áo rách, cuối cùng người nản lòng thoái chí, không trở ra lăn lộn nữa. Người này em cũng chưa từng gặp mặt, là nghe Stanley nói.”
Sắc mặt của Thẩm Lục trở nên cẩn thận: “Anh à, dù có sảy ra chuyện như vậy nhưng Trác Tư ở bên ngoài vẫn nói là Thần Diệp rất tốt, không lẽ vẫn muốn mình trở thành vỏ xe dự phòng.”
Câu cuối cùng Thẩm Dư Chu cũng không hoài nghi, ngày đó tại sân tennis tình cờ gặp mặt, người này đối với Thần Diệp như cũ vẫn mang bộ dạng lưu luyến.
Thẩm Lục tiếp tục nói chuyện: “Stanley cũng như vậy, Thần Diệp bỏ anh ta căn bản cũng không tìm một lý do, anh, Thần Diệp người này thật sự là một lãng tử, hoàn toàn không nhìn ra anh ta có dự định quay đầu lại, anh cũng cẩn thận một chút.”
Trong đầu Thẩm Dư Chu không biết là có tư vị gì, nhưng vẫn nhịn không được xía vào mà nói: “Lời truyền miệng, chuyện này sao có thể tin là thật chứ? Em đi đi.”
Thẩm Lục nói: “Ồ.” Còn chưa có đi tới cửa, quay đầu lại nhìn Thẩm Dư Chu liếc mắt một cái, một câu nói đột nhiên từ trong miệng bay ra: “Thần Diệp không phải là vì chia tay với anh mới biến thành như vậy đi?”
Thẩm Dư Chu mí mắt nhảy lên: “Còn không muốn đi?”
Thẩm Lục nhanh chóng chuồn.
Chờ cửa phòng khép lại, Thẩm Dư Chu đứng lên, quay người nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Xuyên thấu qua một tầng cửa kính sắc trời âm trầm giống như là đặt ở dưới mí mắt người.
Bây giờ anh lại nghĩ đến một vấn đề, một lần thất tình đến cùng có thể khiến người ta biến hóa bao nhiêu, bây giờ người vô cùng phóng khoáng giống như yêu nghiệt khiến người nhìn không thấu chính là Thần Diệp, cậu không còn như trước kia là con mèo nhỏ thuần túy đến cố chấp, thật là khác biệt một trời một vực.
Ngày hôm nay bọn họ đều gặp được Úc Tầm An, từ Úc Tầm An mà nói, lần đầu tiên Thần Diệp đề cập với anh người này là khi nào? Hoảng hốt nhớ lại là lần cậu tìm anh hợp lại, ngày thứ hai buổi trưa, lúc anh đem Thần Diệp đưa đến trạm xe lửa.
Ngày đó hình như là anh xin nghỉ đi ra ngoài, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện của công ty, không có thời gian, xuống xe mang theo Thần Diệp vội vội vàng vàng vừa đi vừa nói.
Thần Diệp ở phía sau anh, đột nhiên nói: “Vị Úc Tầm An kia quan hệ với anh rất tốt phải không?”
Thẩm Dư Chu chân bước đi cũng không ngừng lại nói: “Anh Úc là một người rất thú vị.”
Sau đó anh nghe thấy Thần Diệp hỏi: “Lần trước anh mang cho em sô cô la chính là của anh ta? Em lại có cảm giác anh ta thật sự là GAY?”
Không ngờ tới Thần Diệp còn nhớ chuyện này, Thẩm Dư Chu không thích cậu luôn hỏi han như vậy: “Anh ấy không ý tứ gì khác, không phải anh từng nói với em sao? Anh ta chỉ là người bạn bình thường.”
“Nhưng nếu như anh ta đối với anh có ý tứ?”
Vốn hợp lại là chuyện rất tốt, đêm đó và ngày hôm sau Thẩm Dư Chu đích xác cũng có tâm chăm sóc đến cảm xúc của con mèo nhỏ, nhưng khi nghe cậu nói như thế không biết tại sao một trận phiền muộn xông lên đầu, đột nhiên anh không muốn nói chuyện nữa.
Anh vẫn cúi đầu đi về phía trước Thần Diệp ở phía sau một bên túm túm tay áo của anh: “Sư huynh, em không thích anh ta.”
Thẩm Dư Chu lần này nhịn không được, nói:”Ai muốn em yêu thích anh ta đâu?”
Câu này nói ra rất mạnh mẽ quyết liệt, Thần Diệp ngậm kín miệng không tiếp tục nói nữa, dùng một đôi mắt ướt nhẹp mà nhìn anh, tựa hồ như muốn lên án.
Thẩm Dư Chu có chút đau lòng, mà ấm ức đè ép càng làm đau lòng hơn, anh cưỡng chế không để cho mình phát hỏa ra chung quanh nói: “Không được suy nghĩ nhiều.”
Đưa Thần Diệp đi, trở lại trên đường hỏa khí kia vẫn bồi hồi không tiêu tan vù vù phát ra, khi đó anh nghĩ, Thần Diệp gặp qua hết thảy đồng nghiệp của mình, tuy rằng chỉ có một buổi chiều, sao không nhìn ra sự tồn tại của Úc Tầm An có ý nghĩa gì với mình.
Đó là người chịu tay dắt tay dạy anh làm sao để anh có thể đặt chân đến vị trí số một trong ngành kiến trúc, anh còn có việc phải cầu người, Thần Diệp lại trực tiếp nói với anh cậu không thích, anh biết được Thần Diệp nói không thích là chỉ nói phân nửa, chưa nói xong nửa kia là muốn anh nên cách xa người kia một chút.
Còn vì chuyện đi hộp đêm mà cãi nhau, dễ dàng đem chuyện chia tay nói ra khỏi miệng, giống như những việc có thể phụ trợ anh tiến lên trên con đường sự nghiệp Thần Diệp đều không thích.
Thẩm Dư Chu vào lúc ấy ý nghĩ: Mình rất gian nan mà Thần Diệp không hiểu được chút nào, không cùng anh đứng chung một chiến hào cùng tiến cùng lui.
Đoạn thời gian đó tính tình của anh rất lớn, bây giờ nhớ tới, Thẩm Dư Chu cảm thấy khi mình còn trẻ ít có tính đảm đương. Từ trạm xe lửa trở về, lái xe một đường anh cũng phiền muộn một đường, cuối cùng nhớ tới hạng mục dự toán cùng đối phương đàm luận không được, đầu kia ở công trường tiến trình thi công chỉ lát nữa phải trì hoãn, tâm tình rốt cục hỏng đến cực điểm.
Anh nghiêm mặt trở về công ty, đi vào văn phòng, nói với thư ký: “Nam Cầu hết hiệu lực dự toán đánh lại cho tôi một phần, gọi chị Lưu lại đây thảo luận phương án mới.”
Thư ký không rõ vì sao mà nhìn anh.
Đột nhiên truyền đến một âm thanh: “Vậy tôi sẽ cho anh niềm vui bất ngờ, phần dự toán của Nam Cầu kia, buổi trưa, đối phương đã ký.”
Trong kinh ngạc anh ngẩng đầu, Úc Tầm An một tay bỏ vào trong túi quần, đứng ở cửa.
Tâm tình của Thẩm Dư Chu tức thì chuyển biến tốt: “Có đúng không?” Anh đứng lên, nở nụ cười: “Tôi đã bỏ lỡ cái gì?”
Tác giả :
Thanh Vân Đãi Vũ Thì