Tình Ca - Thanh Vân Đãi Vũ Thì
Chương 17
Thần Diệp đến Thụy Sĩ đã là ngày thứ tư, cậu ở trong một trấn nhỏ nằm sâu dưới chân núi Tuyết sơn(núi Tislis), ban ngày hưởng thụ núi tuyết trắng xóa tráng lệ, buổi chiều lúc trở lại nơi ở thì đau nhức toàn thân.
Cậu nằm ở trên giường không muốn làm gì thì cửa phòng bị đẩy ra, Stanley nhìn bộ dáng như chó chết của cậu thì cười ra tiếng: “Thể lực của anh như vậy là không được rồi?”
Thần Diệp trở mình, người mềm nhũn như một miếng lót bằng thịt, nghĩ Stanley chỉ nhỏ hơn cậu một tuổi, không biết xấu hổ mà nói: “Tôn trọng người lớn là một mỹ đức, cậu nên chăm sóc cảm xúc của lão nhân gia.”
Cậu vốn dự định đi du lịch một mình, ngày đó Stanley nhìn thấy cậu thu thập tư liệu đi du lịch nên kiến nghị hai người kết bạn đồng hành. Hiện tại những gì Stanley nên nghĩ thông suốt đều đã nghĩ thông rồi, Thần Diệp cũng không phản đối, đi du lịch xa có thể sinh hoạt sẽ không kịp thích ứng, kết bạn xác thực thuận tiện chăm sóc lẫn nhau.
Thực sự là vạn hạnh, trời rét đậm lại ở nơi trượt tuyết thắng địa, trên trấn tất cả du khách tới đây đều vì mộ danh mà đến, phần lớn người trẻ tuổi đều lựa chọn ngủ lại ở nhà người dân bản địa theo kiểu gần như tự phục vụ, dùng chung bếp với chủ nhà tự mình nấu nướng. Thay vì một mình một người Thần Diệp cũng tham gia náo nhiệt, cậu cũng bắt chước mọi người chọn một nhà nghỉ gia đình, chỉ cần có thể về nhà đúng lúc, bữa tối còn được chủ nhà cung cấp.
Trượt tuyết tất nhiên tiêu hao thể lực, Thần Diệp cũng không phải lần đầu tiên trượt tuyết, vốn cảm thấy mình hoàn toàn có thể làm được.
Nhưng ngày hôm nay đi đến một nơi gọi là con đường tuyết trung tâm của thắng địa mới biết chút kinh nghiệm kia thực sự là công phu mèo quào, nguyên nhân cũng bởi vì cao nguyên thì cao hơn mặt biển. Nói chung cậu rất bội phục mấy tay già đời sáng sớm chạy lên núi giống như là đến công viên chạy bộ một chuyến, khi trở về còn có thể chạy có thể nhảy có thể tự mình làm cơm, bây giờ nằm xuống cậu cũng không muốn ngồi dậy.
Stanley hỏi: “Tôi đi ra ngoài tìm cho anh vài món ăn rồi đem trở về đây?” Thần Diệp nghỉ ngơi một hồi, vẫn đứng dậy nhu nhu cái chân đau nhức nói:”Đi thôi, cùng đi. Ăn xong ra ngoài xem có cái gì hay ho không.” Thật vất vả mới có thể đi du lịch nước ngoài một lần, đem thời gian tốt đẹp mà hao tổn ở trong nhà nghỉ thì cũng quá chán chường.
Cơm tối ăn xong, từ khách sạn đi ra ngoài, Stanley nói với cậu: “Ái Nhĩ Lan râu rậm buổi trưa trả phòng, vừa nãy Carla nói buổi tối sẽ có khách thuê phòng mới.”
Carla chính là chủ nhà trọ, nhà cô có ba gian phòng cho thuê, Stanley cùng Thần Diệp ở một gian, Ái Nhĩ Lan râu rậm mà Stanley nói chính là một vị khách trọ khác.
Thời tiết ở trấn nhỏ đã chạng vạng nhưng vẫn còn sáng sủa, từ đàng xa đến dưới chân núi tuyết, những căn nhà trên trấn và cả người đi đường hết thảy đều bị bầu trời màu xanh xám hoặc sâu hoặc cạn bao bọc, những cửa sổ của nhà trọ ven đường lộ ra ánh đèn màu vàng, sắc thái khá là mộng ảo. Thần Diệp say sưa nhìn cảnh vật không coi chuyện này là đáng kể, chỉ nói: “Ừm.”
Trở lại nhà trọ, cậu nhìn thấy Thẩm Dư Chu đang mặc quần áo trượt tuyết đứng ở đó.
Hành lý của Thẩm Dư Chu còn ở trên lưng, thoạt nhìn phong trần mệt mỏi. Carla thấy Thần Diệp trở về, dùng tiếng anh nói với bọn họ: “Tôi nghĩ các cậu sẽ có hứng thú quen biết, vị này chính là cậu Thẩm, giống các cậu cũng tới từ Trung Quốc.” Tiếp theo liền quay về phía Thẩm Dư Chu giới thiệu Thần Diệp và Stanley.
Thẩm Dư Chu chỉ nhìn Thần Diệp, Thần Diệp chỉ mỉm cười.
Stanley “a” một tiếng nói: “Chẳng trách ngày hôm qua Thẩm Lục hỏi tôi đang ở đâu đi với ai.”
Nhưng chuyện tới đây vẫn chưa có hết, bọn họ vừa mới chuẩn bị cùng Carla đi lên trên lầu thì chuông cửa vang lên, Carla lập tức quay người xuống lầu, rất nhanh từ ngoài cửa truyền đến thanh âm của một người đàn ông dùng tiếng anh nói rằng: “Xin hỏi Thẩm Dư Chu có ở nơi này không? Tôi là bạn của anh ấy.”
Thần Diệp nhìn thấy Úc Tầm An thì sững sờ, cậu ngửa ra sau nhìn về phía cửa. Ánh mắt của người ngoài cửa và cậu gặp nhau, thần sắc cũng hiện lên một vẻ kinh ngạc. Thần Diệp cười, việc Úc Tầm An đến đây nên có chút ý nghĩa.
Úc Tầm An không biết Thẩm Dư Chu vì đuổi theo Thần Diệp nên đến đây, còn Thẩm Dư Chu trước khi xuất phát cũng biết rõ Thần Diệp không phải đến đây một mình. Nói ra chân tướng vẫn là Thẩm Lục, Thẩm Dư Chu lễ tết không có ở nhà tất nhiên phải nói cho người trong nhà biết. Thẩm Lục vừa nghe nói là anh đến Thụy Sĩ lập tức đổi sắc mặt, sau đó vô cùng dẻo miệng mỗi lời nói ra đều mang một ý muốn Thẩm Dư Chu từ bỏ lần xuất hành này.
Thẩm Dư Chu nghe liền cảm thấy không đúng, ép hỏi một hồi quả nhiên là Stanley dính vào bên người Thần Diệp. Nhưng nhờ có Thẩm Lục, anh mới có thể nhanh và chuẩn xác mà tìm được chỗ của Thần Diệp. Thần Diệp mấy ngày nay tắt điện thoại di động hoàn toàn ngăn cách với người ngoài, chỉ nhờ Thẩm Lục liên hệ với Stanley.
Hiện tại đã tìm được Thần Diệp, bây giờ vấn đề trước mắt là an bài phòng ở.
Thẩm Dư Chu sau khi xuống xe lửa ở trên trấn mới tình cờ gặp Úc Tầm An, lúc ấy có chút bất ngờ, chỉ hỏi thăm một chút liền vội vã truy cập internet dò tìm vị trí đi đến, không nghĩ tới Úc Tầm An cũng cùng anh đến đây.
Úc Tầm An giải thích với chủ nhà anh ta không đặt phòng được trùng hợp tình cờ gặp Thẩm Dư Chu là một người quen nên muốn cùng Thẩm Dư Chu tìm nơi ngủ trọ một đêm. Carla là một người nhiệt tình, đang vào mùa du lịch thịnh vượng, xác thực phòng trọ rất khó đặt, cô trưng cầu ý kiến của Thẩm Dư Chu, đương nhiên lời nói mang theo chút thuyết phục sau cùng bỏ thêm một câu, tôi biết người Trung Quốc các cậu rất có tình nghĩa.
Thẩm Dư Chu nói: “Được” liền quay đầu nhìn về phía Úc Tầm An nói:”Buổi tối, anh cứ ở phòng tôi.”
Cùng tìm nơi ngủ trọ nhưng quan hệ giữa bốn người trong quá khứ hoặc là hiện tại giống như những mũi tên song song bắn đi làm Thần Diệp cũng đếm không hết. Thẩm Dư Chu và Úc Tầm An cùng Carla ở đại sảnh dưới lầu nói chuyện, cậu vốn cảm thấy không liên quan nên muốn trở về phòng. Nhưng Stanley giống như xem kịch vui túm cậu lại đứng ở bên cạnh lan can nhìn xem, cánh tay ngăn chặn vai cậu, cả người đều nằm ở trên lưng cậu, vì vậy cậu thật sự đứng đây xem toàn bộ.
Sau khi Thẩm Dư Chu nói câu này xong, Thần Diệp nghe thấy Stanley ở bên tai cậu nhỏ giọng trêu tức: “Vị kia quấn lấy rất chặt a.” Nói về Úc Tầm An.
Vai bị thả ra, Thần Diệp đứng thẳng thờ ơ cười: “Việc này không phải vừa vặn sao?” Xác thực vừa vặn, đêm nay qua đi Thẩm Dư Chu không cần phải như có như không mà tìm cậu, kết thúc gọn gàng nhanh chóng.
Nhưng lần này Thẩm Dư Chu hiển nhiên khiến người ngoài ý muốn, Thần Diệp nhìn bọn họ lên lầu nên cùng Stanley trở về phòng. Hành lang của lầu hai rất hẹp, hai người Thần Diệp đi ở phía trước, mặt khác ba người còn lại đi phía sau bọn họ. Nghe thấy Carla mở cửa phòng, nói:”Chính là nơi này.” Còn có một người bước chân đi theo Thần Diệp càng đi càng gần. Thần Diệp vừa quay đầu lại, là Thẩm Dư Chu.
Thẩm Dư Chu xách hành lý trực tiếp lướt qua cậu, nhìn hai cánh cửa đối diện đằng trước hỏi: “Em ở phòng nào?”
Thần Diệp sững sờ: “Hả?”
Thẩm Dư Chu dừng chân lại mới quay đầu liếc mắt nhìn vị trí của cậu và Stanley, đẩy cửa phòng bên trái ra, nói: “Ngày hôm nay thu lưu anh một đêm.” Nói xong, đôi chân dài cực kỳ quyết đoán mà đi vào.
Thần Diệp ngạc nhiên một hồi lâu, dở khóc dở cười. Nghe thấy Stanley lại gần hỏi: “Có cần bố trí bảo vệ không?.” Cậu đưa tay lên đẩy đầu Stanley ra một chút, nói: “Tôi có thể.”
Có thể hay không đều là chuyện giữa hai người Thẩm Dư Chu và cậu, hiện tại Thẩm Dư Chu từ nơi xa vượt trùng dương mà đuổi tới, Thần Diệp cũng không muốn tiếp tục giả vờ ngây ngốc buông xuôi bỏ mặc. Cậu đã biểu hiện ý cự tuyệt rất rõ ràng, hoàn toàn không nghĩ ra Thẩm Dư Chu làm như vậy có ý nghĩa gì.
Thần Diệp đóng cửa lại, Thẩm Dư Chu đã cởi áo khoác, đang ngồi ở ghế sô pha từ trong túi móc ra notebook, tiếp theo là tìm nguồn điện, tự nhiên dàn xếp hành lý, hoàn toàn không để ý chủ nhân của gian phòng căn bản đối với hai chữ “Thu lưu” chưa phát biểu bất kỳ ý kiến gì.
Trong phòng chỉ mở một chiếc đèn sàn, ánh sáng nhá nhem chiếu chung quanh Thẩm Dư Chu, Thần Diệp vẫn bước thong thả như cũ, đi tới đứng trước người anh, ánh sáng ngọn đèn không sáng lắm bao bọc hai người bọn họ.
Thẩm Dư Chu vốn đang cúi thấp đầu sử dụng máy vi tính, ánh mắt của anh rơi vào đôi chân ở trước mặt mình thì dừng lại.
Thần Diệp nhìn mái tóc đen dày của anh, khóe miệng kéo ra một độ cong, cậu nói: “Hai cái phòng, anh ở phòng nào cũng giống nhau có gì không thích hợp?” Muốn nói người yêu cũ, Úc Tầm An là người yêu cũ thì cậu cũng vậy, Thẩm Dư Chu xem ra là không dự định cùng Úc Tầm An có cái gì, cậu đối với Thẩm Dư Chu cũng không phải như vậy sao? Đêm đông nước đóng thành băng Thần Diệp cũng không phải ác độc dằn vặt Thẩm Dư Chu đuổi anh ra khỏi phòng, có thể lưu người lại nhưng dù sao cậu cũng phải nói gì đó để làm rõ thái độ của mình.
Không biết vì cậu thuyết minh không rõ ràng hay là Thẩm Dư Chu lý giải có vấn đề, cậu nói xong, Thẩm Dư Chu ngẩng đầu, đôi mắt đen thâm thúy chậm rãi băn khoăn nhìn lên sau đó đối mặt nhìn vào đôi mắt của cậu.
Đối diện chốc lát, Thần Diệp hoảng hốt cảm thấy dường như Thẩm Dư Chu tiều tụy đi một chút, cậu nghe thấy Thẩm Dư Chu nói: “Không giống nhau.”
Sau đó, eo cậu bị Thẩm Dư Chu ôm lấy, thân thể Thần Diệp cứng đờ.
Mặt Thẩm Dư Chu đã dán sát vào thân thể của cậu, âm thanh từ vị trí kia truyền tới, rầu rĩ: “Không giống nhau, vì sao không giống nhau, rất nhiều năm trước, anh nên nói đến khi em hiểu được mới thôi.”
Người trước mắt như con thú bị thương bị nhốt, cực kỳ cô đơn cũng cực kỳ nản lòng, Thần Diệp nhất thời sửng sốt, không lập tức đẩy anh ra. Nhưng cũng đã qua nhiều năm như vậy nói những câu này có ích lợi gì, có cái gì không giống nhau, dấu muỗi cắn khác với nốt ruồi son sao?
Thần Diệp vốn muốn nói chuyện năm đó không cần nhắc lại, không quản xảy ra chuyện gì, ai thua thiệt ai, nói cho cùng chỉ là một lần yêu đương không thành, bọn họ giải thoát chính mình, tiếp tục đi về phía trước mới là chính đạo. Cậu đã là làm như vậy, hiện tại cũng hi vọng Thẩm Dư Chu cũng có thể như vậy. Không chờ cậu lên tiếng đột nhiên xuất hiện một trận âm thanh gấp gáp ầm ầm đánh vỡ yên tĩnh hiếm thấy, đêm này nhất định là một đêm không bình thường.
Đúng, đêm này nhất định là một đêm không bình thường, sau mười phút, trong phòng hai người biến thành bốn người.
Trong phòng trên bàn con bày đầy đồ ăn, ngoại trừ xúc xích Đức nướng lúc buổi tối đi ra ngoài từ siêu thị mang về còn có cheese, bánh mì, bia, và thịt bò hầm món ăn của buổi tối chưa ăn hết.
Stanley ngồi xếp bằng trước bàn con mở một lon bia đưa tới trước mặt Thần Diệp, vừa nãy gõ cửa chính là cậu ta, dù sao hai vị khách mới đến đã bỏ lỡ bữa ăn tối, cậu mang theo một túi thức ăn tới cũng không tính là quấy rối.
Thần Diệp tiếp nhận lon bia, cũng ngồi xếp bằng trên miếng lót da dê, cùi chỏ chống lên bàn ngồi bên cạnh Stanley. Ngồi đối diện cậu là Úc Tầm An đang ăn bánh mì kẹp xúc xích, lúc nãy Úc Tầm An đi vào cùng với Stanley.
Còn Thẩm Dư Chu duỗi dài một chân ngồi ở bên tay trái Thần Diệp, chỉ cầm lon bia buồn buồn uống, thức ăn cũng không ăn một miếng.
Ánh lửa của lò sưởi trong tường làm không khí trở nên ấm áp vui vẻ, ngoại trừ mối quan hệ kỳ quái của mấy người đang ngồi trong phòng, thoạt nhìn giống như là đang liên hoan cuối tuần trong một đêm mùa đông.
“Sát” một tiếng, Stanley khui một lon bia, cụng lon với Thần Diệp giống như là có ý muốn liên hoan một chút: “Cạn đi.”
Lúc này, Úc Tầm An đã lấp đầy bụng, cũng nâng lon bia lên, lúc trước hắn tìm cách bố trí sắp đặt để luôn ở bên cạnh Thẩm Dư Chu, nhưng tình huống này lại không hiểu được. Hắn ngồi ở đây ăn uống một bữa thần sắc vẫn như thường, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Thần Diệp cảm thấy hình như hắn còn hậu chiêu, quả nhiên Úc Tầm An uống một hớp lớn bia, cười nói: “Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chơi chút gì đi?” Nói xong lấy trong túi của mình mang ra một bộ bài túlơkhơ: “Lời nói thật lòng hay đại mạo hiểm, chơi không?”
Mọi người cùng đi du lịch nhưng mỗi người ngồi ở bàn này đều có tâm tư riêng, đây không phải muốn chơi trò chơi rõ ràng là muốn thanh toán. Đầu tiên là Stanley la rầy mà cười một tiếng: “Tôi không thành vấn đề.”
Trong lòng Thần Diệp cảm thấy phiền muộn, không nói ra được là tại sao: “Tôi tùy tiện.”
Còn lại cũng chỉ mỗi mình Thẩm Dư Chu, ánh mắt của ba người đều gom lại trên người anh, Thẩm Dư Chu để lon bia xuống, giương mắt nhìn Thần Diệp: “Nói quy tắc.”
Quy tắc chính là lấy ra bốn lá bài, bắt được lá bài đại quỷ sẽ bị hỏi, có thể tự mình lựa chọn nói thật lòng hay là mạo hiểm, bắt được con A cơ thì phụ trách hỏi và chỉ định người thua phải làm cái gì. Giống như là muốn thanh toán, khi bốn lá bài mở ra Úc Tầm An nói với mọi người nhưng ánh mắt liếc về phía Thẩm Dư Chu: “Không được nói dối, phải nói thật lòng không cần kiêng nể.”
Thần Diệp không lên tiếng, Stanley thì cười, Thẩm Dư Chu nói: “Bắt đầu.”
Lần thứ nhất bắt được đại quỷ chính là Thần Diệp, con A cơ ở trên tay Stanley, Thần Diệp sợ cậu phát rồ bắt mình trần truồng mà chạy, chọn nói lời thật lòng. Stanley cũng đủ độc, thẳng đi thẳng tới hỏi: “Nếu không cân nhắc tới hiện thực, tôi, Trác Tư, anh ấy, anh chọn ai?”
Anh ấy chính là chỉ Thẩm Dư Chu, ba cái tên đồng thời mở ra trước mặt, Thần Diệp bị chọc tức nở nụ cười: “Mẹ nó, tôi là ai, sao lại bảo cho tôi chọn?”
Úc Tầm An nói: “Chỉ hỏi suy nghĩ của cậu.”
Nói giống như cậu có ý định câu giờ không chịu trả lời nên Thần Diệp quyết đoán nói: “Trác Tư.” Không cần suy nghĩ, cũng không nhìn biểu tình của bất cứ người nào.
Stanley cầm lon bia trong tay cùng cậu chạm lon cười ha hả nói: “Anh chính là con mèo, ai tốt với anh, anh sẽ chạy theo người đó.”
Thẩm Dư Chu vẫn luôn trầm mặc, lần thứ hai, anh bắt được đại quỷ, Thần Diệp cầm trên tay con A cơ mở ra. Ánh mắt của anh bắt được ánh mắt của Thần Diệp, không chút do dự mà nói: “Nói lời thật lòng.”
Thần Diệp nói: “Tôi không có gì để hỏi, cho qua.”
Trên thực tế bản thân người đưa ra quy tắc trò chơi này cũng có ý đồ riêng, tổng cộng chỉ có bốn lá bài, chỉ cần đánh mấy lần phàm là lưu tâm một chút có thể nhận ra được hai lá bài trọng yếu.
Mấy vòng kế tiếp, con cơ A đến tay Úc Tầm An, trò chơi này vừa bắt đầu phỏng chừng cũng không dứt, Thần Diệp có ý muốn giả vờ đi ra ngoài phòng rửa tay nhận cú điện thoại, nhưng không đợi cậu cử động, cẳng chân đột nhiên bị một bàn tay mạnh mẽ từ dưới bàn nắm lấy.
Thần Diệp nhìn xuống, đôi mắt của Thẩm Dư Chu vẫn yên lặng nhìn về phía trước, thần sắc bướng bỉnh như là tám con ngựa cũng kéo không đi. Dù cho Úc Tầm An đã bắt đầu tra hỏi anh.
“Năm ấy anh bỏ Thần Diệp đi cùng với tôi, thuần túy là bởi vì tôi hữu dụng hơn cậu ấy?” Úc Tầm An hỏi như vậy.
Từ vấn đề bản thân đến cách dùng từ đều vô cùng sắc bén, Thần Diệp vốn muốn cho bọn họ một chút không gian, nhưng nếu đã mở ra vấn đề của cậu, đột nhiên cậu lại không muốn đi.
Không khí lặng im đến ngưng trệ, một hồi lâu Thẩm Dư Chu không trả lời.
Úc Tầm An tốt xấu còn tìm trở về chút lý trí, cuối cùng đem vấn đề mấu chốt kéo về trên người mình và Thẩm Dư Chu, nở nụ cười: “Không lảng tránh vấn đề, khi đó tôi cũng tránh né. Nhưng bây giờ nhớ lại lúc trước, sau khi tôi biểu lộ anh cũng không nói gì, khi tôi thúc đẩy bên Nam Cầu thông qua việc nghiệm thu anh mới chọn tôi.”
Thần Diệp có chút buồn cười, cậu không nghĩ tới Úc Tầm An ngay cả biểu lộ cũng phải làm ra quá trình như thế này, cậu cảm thấy thật ra mình không ảo tưởng. Úc Tầm An xác thực luôn luôn quảng cáo rùm beng với Thẩm Dư Chu rằng hắn rất hữu dụng, so với Thần Diệp hắn đối với Thẩm Dư Chu càng hữu dụng hơn.
Thần Diệp cảm thấy đó cũng một trong những nguyên nhân làm cho mình bị thua cuộc nhưng cũng không hoàn toàn đúng, Úc Tầm An kỳ thực không cần thiếu tự tin như vậy.
Một lát sau, Thẩm Dư Chu rốt cục mở miệng: “Không phủ nhận tôi vẫn cảm thấy anh ưu tú, nhưng cuối cùng là vì một câu nói..” Anh nói ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Thần Diệp, yếu ớt, tựa như chút không đành lòng.
Anh nói: “Cuối cùng vì một câu nói.. Thần Diệp nói: còn không bằng để em ấy chết trên đường đi.”
Một câu nói làm cho biểu tình của tất cả mọi người đọng lại, Thần Diệp không nhớ rõ mình đã nói qua những lời như vậy.
Thẩm Dư Chu nhắm mắt một chút rồi mở ra, như là giúp anh nhớ lại, anh nói: ” Ngày đó tuyết rơi rất nhiều, suốt đêm chạy đến gặp tôi, bỏ qua cuộc thi trọng yếu lại bị tai nạn xe cộ, cuối cùng nói, còn không bằng để em chết ở trên đường.”
Một câu nói đã rõ hết thảy, ngay cả chủ ngữ cũng không thêm vào, nhưng tất cả mọi người biết người anh nói là Thần Diệp.
Sau đó, ánh mắt của Thẩm Dư Chu cứ như vậy yên lặng rơi xuống trên người Thần Diệp: “Khi đó tâm tư em ấy thực sự là rất dây dưa, đến chết cũng muốn đi cùng với tôi, tôi sợ, tôi cảm thấy mình không nuôi nổi em ấy, còn không bằng chia tay. Nói đến cùng, là tôi nhu nhược.”
Nhưng lời nói vẫn là nói với Úc Tầm An:”Cho nên không quan hệ anh là ai, nói cho rõ lúc đó tôi cảm thấy thích hợp là được.”
Trong phòng tức thì yên tĩnh đến kim rơi có thể nghe, đáp án này của Thẩm Dư Chu thật giống như anh đối với Úc Tầm An một chút ám muội cũng không có. Tâm tình Thần Diệp giống như là một bàn đầy mỡ đột nhiên biến thành màu trắng nhạt nhẽo cậu thậm chí cảm thấy đây không phải là thật.
Úc Tầm An ngồi ở đối diện, bình thường biểu tình luôn bất loạn nhưng bây giờ vài sợi tóc buông xuống trán thoạt nhìn có mấy phần chật vật, lại vẫn nhìn thẳng vào mắt Thẩm Dư Chu nói: “Dù cho một giây đồng hồ cũng được, anh đối với tôi chưa từng động tâm sao?”
Thẩm Dư Chu nói: “Tôi đã từng cho rằng tôi có thể, như mà… không có.”
Úc Tầm An rốt cục đứng lên, vỗ vỗ chân: “Thôi, cái vấn đề này tôi không nên hỏi, vẫn là tôi không chịu chấp nhận hiện thực.” Hắn nhanh chóng muốn đi, lại quay đầu nhìn Thần Diệp: “Cậu thắng, tôi đem mình lột sạch ném lên giường, cái người tôi gọi là bạn trai cũng không thèm làm, đem bỏ tôi một mình ở trong phòng khách sạn, ngày đó là sinh nhật tôi.”
Trong miệng lại mắng câu: “Mẹ nó! Sống đến bây giờ cũng khó quên buổi sinh nhật đó.”
Úc Tầm An xuống sân khấu, hình thành một thế trận tam giác, mặt khác hai người ở hai điểm cuối cũng không nói gì làm cho Stanley cảm thấy không đúng, cũng lặng yên không một tiếng động biến mất.
Trong phòng trên bàn còn lại thức ăn thừa, hai người ngồi trên bàn đối diện nhau không nói gì.
Thị trấn nhỏ dưới chân núi tuyết khí trời vô thường, ban ngày trời nắng đẹp đến đêm khuya ngoài cửa sổ tuyết rơi xuống um tùm như lông ngỗng.
Thần Diệp tùy ý nhìn tuyết rơi trắng xóa một hồi, ánh mắt mới chuyển hướng nhìn Thẩm Dư Chu, nói: “Lúc nãy anh đang nói dối?”
“Không có” Thẩm Dư Chu nắm chặt bàn tay cậu đang để lên mép bàn: “Không có, quả thật vì anh quá yếu đuối.”
Chỉ vì cái trước mắt là một người nhu nhược, bởi vì mình không chịu nổi khổ vô hạn lại tiếp tục đặt nó trên người Thần Diệp là yếu đuối; đối với việc người yêu quan tâm đến bướng bỉnh mà chùn bước là yếu đuối, tự ti tự phụ thì càng yếu đuối; đã từng quý trọng một người mà chỉ lặng yên nhìn người thay đổi chỉ biết oán giận không biết cứu vãn, buông xuôi bỏ mặc là yếu đuối, không chịu trách nhiệm mà buông tay là yếu đuối, trốn tránh tìm đến một người khác là yếu đuối, rõ ràng hối hận nhưng lại thuyết phục là mình làm đúng cũng là yếu đuối. Anh năm đó, thực sự là yếu nhược đến tận cùng.
Nhìn đôi mắt của Thần Diệp thanh minh trong suốt, Thẩm Dư Chu đột nhiên nhớ tới khi nãy Úc Tầm An nói đến cái ngày sinh nhật kia, đó là cuối tháng ba năm 2010.
Khi đó anh và Thần Diệp chia tay đã gần bốn tháng, đã từng vui cười từng ồn ào tựa hồ cũng đã cách rất xa. Sinh hoạt tuy rằng bận rộn nhưng bình yên, anh cảm thấy lòng mình yên tĩnh như nước, nên như thế này thì cũng thích ý.
Nhưng một ngày kia, mặt trời vẫn mọc lên ở phương đông rồi lặn ở phương tây, vào bữa trưa anh đi ngang một cửa hàng nhỏ đối diện công ty trong lòng như có cái gì rầm rầm nhảy loạn không ngừng, như là có chút đau, buổi chiều anh liền quay trở lại.
Trong tủ kính trưng bày một mô hình, trên hộp là bức ảnh một người máy tuy rằng uy phong nhưng cũng chỉ là một mô hình ngốc ngốc lại khiến anh sững sờ. Anh nghĩ, tại sao mình cùng một đứa nhỏ yêu thích cái này dây dưa ba năm, vốn không thích hợp, đúng không? Nhưng anh càng nhìn càng cảm thấy hoảng hốt, khoang ngực giống như là bị đào đi cái gì đó, thẳng tới khi tiếng chuông điện thoại di động vang lên, là Úc Tầm An. Úc Tầm An nói với anh: “Hôm nay là sinh nhật tôi, buổi tối anh có rảnh không?”
Chỗ đang đau trong ngực dường như trong nháy mắt chảy máu, anh hỏi: “Anh nói… Ai sinh nhật?”
Úc Tầm An cười trả lời: “Sinh nhật của tôi, nếu không còn có thể là ai? Anh dự định làm sao để chúc mừng tôi đây?”
Nói như vậy nhưng cũng không để cho anh bận rộn lo tiệc chúc mừng, bởi vì Úc Tầm An đã tự mình sắp xếp xong xuôi. Thẩm Dư Chu thu thập xong chính mình liền đi đến chỗ hẹn, khi đó anh và Úc Tầm An đã là tình nhân, cùng bạn trai của mình tổ chức sinh nhật là chuyện cần làm.
Lúc đó bọn họ đã bên nhau được mấy tháng, cũng giống những đôi tình nhân đồng tính bình thường. Họ đi dạo phố, chơi bóng, xem phim, khi làm việc phối hợp càng thêm ăn ý, chưa bao giờ cãi nhau, giống như không có cái gì không tốt, anh thậm chí cảm thấy cứ tiếp tục tương kính như tân như vậy cũng không phải là không thể làm được.
Chỉ là, trong ngực luôn có một cổ nhiệt huyết dùng lý trí không khống chế được.
Cùng ngày, Úc Tầm An an bài bữa tối dưới ánh nến, sau đó đến khách sạn thuê một phòng. Trước đó, Thẩm Dư Chu thậm chí không có chủ động hôn Úc Tầm An một lần, anh không cho việc này là cần thiết. Nhưng khi ở trong phòng kia, Úc Tầm An từ buồng tắm đi ra, bên hông chỉ có khăn tắm che đậy thân thể, cứ như vậy trần truồng mà nằm lỳ ở trên giường, nhìn anh nói: “Dư Chu, đến đây.”
Thẩm Dư Chu cả người phát run, anh như là nghe thấy ai đang khóc, ở một góc nào đó trong khoang ngực có người vẫn luôn khóc, khóc rất thê thảm, tan nát cõi lòng. Ngực luôn có một cổ nhiệt huyết, lý trí không khống chế được. Thì ra không chỉ Thần Diệp mà ngay cả anh cũng chú ý, người trên giường này là nguyên nhân làm mối tình của anh và Thần Diệp kết thúc.
Anh chạy trối chết, vẫn chạy đến cửa hàng kia, cửa hàng sắp sửa đóng cửa, anh là khách hàng cuối cùng trong ngày. Anh ôm cái mô hình kia đi ra, sau đó một mình uống say mèm, rồi đem mô hình về nhà, đã lâu cũng không chịu liếc mắt nhìn tới.
Nhưng vận mệnh thực sự là trào phúng, sau đó anh mới biết cũng chính vào ngày đó.
Cách xa nơi này mấy ngàn dặm ở Giang Nam vùng sông nước xa xôi, có một chàng trai bỏ lỡ cơm tối, một mình đạp xe đạp từ trên trấn trở về, đem một cái bánh kem để trước mặt Thần Diệp.
**Núi tuyết (Núi Titlis)có độ cao trên 3200m, sở hữu đầy đủ các yếu tố để trở thành một thiên đường du lịch. Đến Titlis, không chỉ được ngắm cảnh quan tuyệt đẹp, được hòa mình cùng thiên nhiên mà còn có thể tham gia các môn thể thao giải trí của cả mùa Đông lẫn mùa Hè.
Núi Titlis là đỉnh núi cao nhất ở miền trung Thụy Sĩ. Muốn chinh phục phải qua ba loại cáp treo đặc thù rất an toàn, nhẹ nhàng.Núi Titlis là rặng núi hùng vĩ cao vút phủ trắng tuyết, sườn dốc đứng, dải băng đá dài, mây và tuyết không có biên giới, có cả những hồ nước tuyệt đẹp, những cánh rừng thông, thung lũng xanh rì ngập tràn hoa….
Cậu nằm ở trên giường không muốn làm gì thì cửa phòng bị đẩy ra, Stanley nhìn bộ dáng như chó chết của cậu thì cười ra tiếng: “Thể lực của anh như vậy là không được rồi?”
Thần Diệp trở mình, người mềm nhũn như một miếng lót bằng thịt, nghĩ Stanley chỉ nhỏ hơn cậu một tuổi, không biết xấu hổ mà nói: “Tôn trọng người lớn là một mỹ đức, cậu nên chăm sóc cảm xúc của lão nhân gia.”
Cậu vốn dự định đi du lịch một mình, ngày đó Stanley nhìn thấy cậu thu thập tư liệu đi du lịch nên kiến nghị hai người kết bạn đồng hành. Hiện tại những gì Stanley nên nghĩ thông suốt đều đã nghĩ thông rồi, Thần Diệp cũng không phản đối, đi du lịch xa có thể sinh hoạt sẽ không kịp thích ứng, kết bạn xác thực thuận tiện chăm sóc lẫn nhau.
Thực sự là vạn hạnh, trời rét đậm lại ở nơi trượt tuyết thắng địa, trên trấn tất cả du khách tới đây đều vì mộ danh mà đến, phần lớn người trẻ tuổi đều lựa chọn ngủ lại ở nhà người dân bản địa theo kiểu gần như tự phục vụ, dùng chung bếp với chủ nhà tự mình nấu nướng. Thay vì một mình một người Thần Diệp cũng tham gia náo nhiệt, cậu cũng bắt chước mọi người chọn một nhà nghỉ gia đình, chỉ cần có thể về nhà đúng lúc, bữa tối còn được chủ nhà cung cấp.
Trượt tuyết tất nhiên tiêu hao thể lực, Thần Diệp cũng không phải lần đầu tiên trượt tuyết, vốn cảm thấy mình hoàn toàn có thể làm được.
Nhưng ngày hôm nay đi đến một nơi gọi là con đường tuyết trung tâm của thắng địa mới biết chút kinh nghiệm kia thực sự là công phu mèo quào, nguyên nhân cũng bởi vì cao nguyên thì cao hơn mặt biển. Nói chung cậu rất bội phục mấy tay già đời sáng sớm chạy lên núi giống như là đến công viên chạy bộ một chuyến, khi trở về còn có thể chạy có thể nhảy có thể tự mình làm cơm, bây giờ nằm xuống cậu cũng không muốn ngồi dậy.
Stanley hỏi: “Tôi đi ra ngoài tìm cho anh vài món ăn rồi đem trở về đây?” Thần Diệp nghỉ ngơi một hồi, vẫn đứng dậy nhu nhu cái chân đau nhức nói:”Đi thôi, cùng đi. Ăn xong ra ngoài xem có cái gì hay ho không.” Thật vất vả mới có thể đi du lịch nước ngoài một lần, đem thời gian tốt đẹp mà hao tổn ở trong nhà nghỉ thì cũng quá chán chường.
Cơm tối ăn xong, từ khách sạn đi ra ngoài, Stanley nói với cậu: “Ái Nhĩ Lan râu rậm buổi trưa trả phòng, vừa nãy Carla nói buổi tối sẽ có khách thuê phòng mới.”
Carla chính là chủ nhà trọ, nhà cô có ba gian phòng cho thuê, Stanley cùng Thần Diệp ở một gian, Ái Nhĩ Lan râu rậm mà Stanley nói chính là một vị khách trọ khác.
Thời tiết ở trấn nhỏ đã chạng vạng nhưng vẫn còn sáng sủa, từ đàng xa đến dưới chân núi tuyết, những căn nhà trên trấn và cả người đi đường hết thảy đều bị bầu trời màu xanh xám hoặc sâu hoặc cạn bao bọc, những cửa sổ của nhà trọ ven đường lộ ra ánh đèn màu vàng, sắc thái khá là mộng ảo. Thần Diệp say sưa nhìn cảnh vật không coi chuyện này là đáng kể, chỉ nói: “Ừm.”
Trở lại nhà trọ, cậu nhìn thấy Thẩm Dư Chu đang mặc quần áo trượt tuyết đứng ở đó.
Hành lý của Thẩm Dư Chu còn ở trên lưng, thoạt nhìn phong trần mệt mỏi. Carla thấy Thần Diệp trở về, dùng tiếng anh nói với bọn họ: “Tôi nghĩ các cậu sẽ có hứng thú quen biết, vị này chính là cậu Thẩm, giống các cậu cũng tới từ Trung Quốc.” Tiếp theo liền quay về phía Thẩm Dư Chu giới thiệu Thần Diệp và Stanley.
Thẩm Dư Chu chỉ nhìn Thần Diệp, Thần Diệp chỉ mỉm cười.
Stanley “a” một tiếng nói: “Chẳng trách ngày hôm qua Thẩm Lục hỏi tôi đang ở đâu đi với ai.”
Nhưng chuyện tới đây vẫn chưa có hết, bọn họ vừa mới chuẩn bị cùng Carla đi lên trên lầu thì chuông cửa vang lên, Carla lập tức quay người xuống lầu, rất nhanh từ ngoài cửa truyền đến thanh âm của một người đàn ông dùng tiếng anh nói rằng: “Xin hỏi Thẩm Dư Chu có ở nơi này không? Tôi là bạn của anh ấy.”
Thần Diệp nhìn thấy Úc Tầm An thì sững sờ, cậu ngửa ra sau nhìn về phía cửa. Ánh mắt của người ngoài cửa và cậu gặp nhau, thần sắc cũng hiện lên một vẻ kinh ngạc. Thần Diệp cười, việc Úc Tầm An đến đây nên có chút ý nghĩa.
Úc Tầm An không biết Thẩm Dư Chu vì đuổi theo Thần Diệp nên đến đây, còn Thẩm Dư Chu trước khi xuất phát cũng biết rõ Thần Diệp không phải đến đây một mình. Nói ra chân tướng vẫn là Thẩm Lục, Thẩm Dư Chu lễ tết không có ở nhà tất nhiên phải nói cho người trong nhà biết. Thẩm Lục vừa nghe nói là anh đến Thụy Sĩ lập tức đổi sắc mặt, sau đó vô cùng dẻo miệng mỗi lời nói ra đều mang một ý muốn Thẩm Dư Chu từ bỏ lần xuất hành này.
Thẩm Dư Chu nghe liền cảm thấy không đúng, ép hỏi một hồi quả nhiên là Stanley dính vào bên người Thần Diệp. Nhưng nhờ có Thẩm Lục, anh mới có thể nhanh và chuẩn xác mà tìm được chỗ của Thần Diệp. Thần Diệp mấy ngày nay tắt điện thoại di động hoàn toàn ngăn cách với người ngoài, chỉ nhờ Thẩm Lục liên hệ với Stanley.
Hiện tại đã tìm được Thần Diệp, bây giờ vấn đề trước mắt là an bài phòng ở.
Thẩm Dư Chu sau khi xuống xe lửa ở trên trấn mới tình cờ gặp Úc Tầm An, lúc ấy có chút bất ngờ, chỉ hỏi thăm một chút liền vội vã truy cập internet dò tìm vị trí đi đến, không nghĩ tới Úc Tầm An cũng cùng anh đến đây.
Úc Tầm An giải thích với chủ nhà anh ta không đặt phòng được trùng hợp tình cờ gặp Thẩm Dư Chu là một người quen nên muốn cùng Thẩm Dư Chu tìm nơi ngủ trọ một đêm. Carla là một người nhiệt tình, đang vào mùa du lịch thịnh vượng, xác thực phòng trọ rất khó đặt, cô trưng cầu ý kiến của Thẩm Dư Chu, đương nhiên lời nói mang theo chút thuyết phục sau cùng bỏ thêm một câu, tôi biết người Trung Quốc các cậu rất có tình nghĩa.
Thẩm Dư Chu nói: “Được” liền quay đầu nhìn về phía Úc Tầm An nói:”Buổi tối, anh cứ ở phòng tôi.”
Cùng tìm nơi ngủ trọ nhưng quan hệ giữa bốn người trong quá khứ hoặc là hiện tại giống như những mũi tên song song bắn đi làm Thần Diệp cũng đếm không hết. Thẩm Dư Chu và Úc Tầm An cùng Carla ở đại sảnh dưới lầu nói chuyện, cậu vốn cảm thấy không liên quan nên muốn trở về phòng. Nhưng Stanley giống như xem kịch vui túm cậu lại đứng ở bên cạnh lan can nhìn xem, cánh tay ngăn chặn vai cậu, cả người đều nằm ở trên lưng cậu, vì vậy cậu thật sự đứng đây xem toàn bộ.
Sau khi Thẩm Dư Chu nói câu này xong, Thần Diệp nghe thấy Stanley ở bên tai cậu nhỏ giọng trêu tức: “Vị kia quấn lấy rất chặt a.” Nói về Úc Tầm An.
Vai bị thả ra, Thần Diệp đứng thẳng thờ ơ cười: “Việc này không phải vừa vặn sao?” Xác thực vừa vặn, đêm nay qua đi Thẩm Dư Chu không cần phải như có như không mà tìm cậu, kết thúc gọn gàng nhanh chóng.
Nhưng lần này Thẩm Dư Chu hiển nhiên khiến người ngoài ý muốn, Thần Diệp nhìn bọn họ lên lầu nên cùng Stanley trở về phòng. Hành lang của lầu hai rất hẹp, hai người Thần Diệp đi ở phía trước, mặt khác ba người còn lại đi phía sau bọn họ. Nghe thấy Carla mở cửa phòng, nói:”Chính là nơi này.” Còn có một người bước chân đi theo Thần Diệp càng đi càng gần. Thần Diệp vừa quay đầu lại, là Thẩm Dư Chu.
Thẩm Dư Chu xách hành lý trực tiếp lướt qua cậu, nhìn hai cánh cửa đối diện đằng trước hỏi: “Em ở phòng nào?”
Thần Diệp sững sờ: “Hả?”
Thẩm Dư Chu dừng chân lại mới quay đầu liếc mắt nhìn vị trí của cậu và Stanley, đẩy cửa phòng bên trái ra, nói: “Ngày hôm nay thu lưu anh một đêm.” Nói xong, đôi chân dài cực kỳ quyết đoán mà đi vào.
Thần Diệp ngạc nhiên một hồi lâu, dở khóc dở cười. Nghe thấy Stanley lại gần hỏi: “Có cần bố trí bảo vệ không?.” Cậu đưa tay lên đẩy đầu Stanley ra một chút, nói: “Tôi có thể.”
Có thể hay không đều là chuyện giữa hai người Thẩm Dư Chu và cậu, hiện tại Thẩm Dư Chu từ nơi xa vượt trùng dương mà đuổi tới, Thần Diệp cũng không muốn tiếp tục giả vờ ngây ngốc buông xuôi bỏ mặc. Cậu đã biểu hiện ý cự tuyệt rất rõ ràng, hoàn toàn không nghĩ ra Thẩm Dư Chu làm như vậy có ý nghĩa gì.
Thần Diệp đóng cửa lại, Thẩm Dư Chu đã cởi áo khoác, đang ngồi ở ghế sô pha từ trong túi móc ra notebook, tiếp theo là tìm nguồn điện, tự nhiên dàn xếp hành lý, hoàn toàn không để ý chủ nhân của gian phòng căn bản đối với hai chữ “Thu lưu” chưa phát biểu bất kỳ ý kiến gì.
Trong phòng chỉ mở một chiếc đèn sàn, ánh sáng nhá nhem chiếu chung quanh Thẩm Dư Chu, Thần Diệp vẫn bước thong thả như cũ, đi tới đứng trước người anh, ánh sáng ngọn đèn không sáng lắm bao bọc hai người bọn họ.
Thẩm Dư Chu vốn đang cúi thấp đầu sử dụng máy vi tính, ánh mắt của anh rơi vào đôi chân ở trước mặt mình thì dừng lại.
Thần Diệp nhìn mái tóc đen dày của anh, khóe miệng kéo ra một độ cong, cậu nói: “Hai cái phòng, anh ở phòng nào cũng giống nhau có gì không thích hợp?” Muốn nói người yêu cũ, Úc Tầm An là người yêu cũ thì cậu cũng vậy, Thẩm Dư Chu xem ra là không dự định cùng Úc Tầm An có cái gì, cậu đối với Thẩm Dư Chu cũng không phải như vậy sao? Đêm đông nước đóng thành băng Thần Diệp cũng không phải ác độc dằn vặt Thẩm Dư Chu đuổi anh ra khỏi phòng, có thể lưu người lại nhưng dù sao cậu cũng phải nói gì đó để làm rõ thái độ của mình.
Không biết vì cậu thuyết minh không rõ ràng hay là Thẩm Dư Chu lý giải có vấn đề, cậu nói xong, Thẩm Dư Chu ngẩng đầu, đôi mắt đen thâm thúy chậm rãi băn khoăn nhìn lên sau đó đối mặt nhìn vào đôi mắt của cậu.
Đối diện chốc lát, Thần Diệp hoảng hốt cảm thấy dường như Thẩm Dư Chu tiều tụy đi một chút, cậu nghe thấy Thẩm Dư Chu nói: “Không giống nhau.”
Sau đó, eo cậu bị Thẩm Dư Chu ôm lấy, thân thể Thần Diệp cứng đờ.
Mặt Thẩm Dư Chu đã dán sát vào thân thể của cậu, âm thanh từ vị trí kia truyền tới, rầu rĩ: “Không giống nhau, vì sao không giống nhau, rất nhiều năm trước, anh nên nói đến khi em hiểu được mới thôi.”
Người trước mắt như con thú bị thương bị nhốt, cực kỳ cô đơn cũng cực kỳ nản lòng, Thần Diệp nhất thời sửng sốt, không lập tức đẩy anh ra. Nhưng cũng đã qua nhiều năm như vậy nói những câu này có ích lợi gì, có cái gì không giống nhau, dấu muỗi cắn khác với nốt ruồi son sao?
Thần Diệp vốn muốn nói chuyện năm đó không cần nhắc lại, không quản xảy ra chuyện gì, ai thua thiệt ai, nói cho cùng chỉ là một lần yêu đương không thành, bọn họ giải thoát chính mình, tiếp tục đi về phía trước mới là chính đạo. Cậu đã là làm như vậy, hiện tại cũng hi vọng Thẩm Dư Chu cũng có thể như vậy. Không chờ cậu lên tiếng đột nhiên xuất hiện một trận âm thanh gấp gáp ầm ầm đánh vỡ yên tĩnh hiếm thấy, đêm này nhất định là một đêm không bình thường.
Đúng, đêm này nhất định là một đêm không bình thường, sau mười phút, trong phòng hai người biến thành bốn người.
Trong phòng trên bàn con bày đầy đồ ăn, ngoại trừ xúc xích Đức nướng lúc buổi tối đi ra ngoài từ siêu thị mang về còn có cheese, bánh mì, bia, và thịt bò hầm món ăn của buổi tối chưa ăn hết.
Stanley ngồi xếp bằng trước bàn con mở một lon bia đưa tới trước mặt Thần Diệp, vừa nãy gõ cửa chính là cậu ta, dù sao hai vị khách mới đến đã bỏ lỡ bữa ăn tối, cậu mang theo một túi thức ăn tới cũng không tính là quấy rối.
Thần Diệp tiếp nhận lon bia, cũng ngồi xếp bằng trên miếng lót da dê, cùi chỏ chống lên bàn ngồi bên cạnh Stanley. Ngồi đối diện cậu là Úc Tầm An đang ăn bánh mì kẹp xúc xích, lúc nãy Úc Tầm An đi vào cùng với Stanley.
Còn Thẩm Dư Chu duỗi dài một chân ngồi ở bên tay trái Thần Diệp, chỉ cầm lon bia buồn buồn uống, thức ăn cũng không ăn một miếng.
Ánh lửa của lò sưởi trong tường làm không khí trở nên ấm áp vui vẻ, ngoại trừ mối quan hệ kỳ quái của mấy người đang ngồi trong phòng, thoạt nhìn giống như là đang liên hoan cuối tuần trong một đêm mùa đông.
“Sát” một tiếng, Stanley khui một lon bia, cụng lon với Thần Diệp giống như là có ý muốn liên hoan một chút: “Cạn đi.”
Lúc này, Úc Tầm An đã lấp đầy bụng, cũng nâng lon bia lên, lúc trước hắn tìm cách bố trí sắp đặt để luôn ở bên cạnh Thẩm Dư Chu, nhưng tình huống này lại không hiểu được. Hắn ngồi ở đây ăn uống một bữa thần sắc vẫn như thường, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Thần Diệp cảm thấy hình như hắn còn hậu chiêu, quả nhiên Úc Tầm An uống một hớp lớn bia, cười nói: “Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chơi chút gì đi?” Nói xong lấy trong túi của mình mang ra một bộ bài túlơkhơ: “Lời nói thật lòng hay đại mạo hiểm, chơi không?”
Mọi người cùng đi du lịch nhưng mỗi người ngồi ở bàn này đều có tâm tư riêng, đây không phải muốn chơi trò chơi rõ ràng là muốn thanh toán. Đầu tiên là Stanley la rầy mà cười một tiếng: “Tôi không thành vấn đề.”
Trong lòng Thần Diệp cảm thấy phiền muộn, không nói ra được là tại sao: “Tôi tùy tiện.”
Còn lại cũng chỉ mỗi mình Thẩm Dư Chu, ánh mắt của ba người đều gom lại trên người anh, Thẩm Dư Chu để lon bia xuống, giương mắt nhìn Thần Diệp: “Nói quy tắc.”
Quy tắc chính là lấy ra bốn lá bài, bắt được lá bài đại quỷ sẽ bị hỏi, có thể tự mình lựa chọn nói thật lòng hay là mạo hiểm, bắt được con A cơ thì phụ trách hỏi và chỉ định người thua phải làm cái gì. Giống như là muốn thanh toán, khi bốn lá bài mở ra Úc Tầm An nói với mọi người nhưng ánh mắt liếc về phía Thẩm Dư Chu: “Không được nói dối, phải nói thật lòng không cần kiêng nể.”
Thần Diệp không lên tiếng, Stanley thì cười, Thẩm Dư Chu nói: “Bắt đầu.”
Lần thứ nhất bắt được đại quỷ chính là Thần Diệp, con A cơ ở trên tay Stanley, Thần Diệp sợ cậu phát rồ bắt mình trần truồng mà chạy, chọn nói lời thật lòng. Stanley cũng đủ độc, thẳng đi thẳng tới hỏi: “Nếu không cân nhắc tới hiện thực, tôi, Trác Tư, anh ấy, anh chọn ai?”
Anh ấy chính là chỉ Thẩm Dư Chu, ba cái tên đồng thời mở ra trước mặt, Thần Diệp bị chọc tức nở nụ cười: “Mẹ nó, tôi là ai, sao lại bảo cho tôi chọn?”
Úc Tầm An nói: “Chỉ hỏi suy nghĩ của cậu.”
Nói giống như cậu có ý định câu giờ không chịu trả lời nên Thần Diệp quyết đoán nói: “Trác Tư.” Không cần suy nghĩ, cũng không nhìn biểu tình của bất cứ người nào.
Stanley cầm lon bia trong tay cùng cậu chạm lon cười ha hả nói: “Anh chính là con mèo, ai tốt với anh, anh sẽ chạy theo người đó.”
Thẩm Dư Chu vẫn luôn trầm mặc, lần thứ hai, anh bắt được đại quỷ, Thần Diệp cầm trên tay con A cơ mở ra. Ánh mắt của anh bắt được ánh mắt của Thần Diệp, không chút do dự mà nói: “Nói lời thật lòng.”
Thần Diệp nói: “Tôi không có gì để hỏi, cho qua.”
Trên thực tế bản thân người đưa ra quy tắc trò chơi này cũng có ý đồ riêng, tổng cộng chỉ có bốn lá bài, chỉ cần đánh mấy lần phàm là lưu tâm một chút có thể nhận ra được hai lá bài trọng yếu.
Mấy vòng kế tiếp, con cơ A đến tay Úc Tầm An, trò chơi này vừa bắt đầu phỏng chừng cũng không dứt, Thần Diệp có ý muốn giả vờ đi ra ngoài phòng rửa tay nhận cú điện thoại, nhưng không đợi cậu cử động, cẳng chân đột nhiên bị một bàn tay mạnh mẽ từ dưới bàn nắm lấy.
Thần Diệp nhìn xuống, đôi mắt của Thẩm Dư Chu vẫn yên lặng nhìn về phía trước, thần sắc bướng bỉnh như là tám con ngựa cũng kéo không đi. Dù cho Úc Tầm An đã bắt đầu tra hỏi anh.
“Năm ấy anh bỏ Thần Diệp đi cùng với tôi, thuần túy là bởi vì tôi hữu dụng hơn cậu ấy?” Úc Tầm An hỏi như vậy.
Từ vấn đề bản thân đến cách dùng từ đều vô cùng sắc bén, Thần Diệp vốn muốn cho bọn họ một chút không gian, nhưng nếu đã mở ra vấn đề của cậu, đột nhiên cậu lại không muốn đi.
Không khí lặng im đến ngưng trệ, một hồi lâu Thẩm Dư Chu không trả lời.
Úc Tầm An tốt xấu còn tìm trở về chút lý trí, cuối cùng đem vấn đề mấu chốt kéo về trên người mình và Thẩm Dư Chu, nở nụ cười: “Không lảng tránh vấn đề, khi đó tôi cũng tránh né. Nhưng bây giờ nhớ lại lúc trước, sau khi tôi biểu lộ anh cũng không nói gì, khi tôi thúc đẩy bên Nam Cầu thông qua việc nghiệm thu anh mới chọn tôi.”
Thần Diệp có chút buồn cười, cậu không nghĩ tới Úc Tầm An ngay cả biểu lộ cũng phải làm ra quá trình như thế này, cậu cảm thấy thật ra mình không ảo tưởng. Úc Tầm An xác thực luôn luôn quảng cáo rùm beng với Thẩm Dư Chu rằng hắn rất hữu dụng, so với Thần Diệp hắn đối với Thẩm Dư Chu càng hữu dụng hơn.
Thần Diệp cảm thấy đó cũng một trong những nguyên nhân làm cho mình bị thua cuộc nhưng cũng không hoàn toàn đúng, Úc Tầm An kỳ thực không cần thiếu tự tin như vậy.
Một lát sau, Thẩm Dư Chu rốt cục mở miệng: “Không phủ nhận tôi vẫn cảm thấy anh ưu tú, nhưng cuối cùng là vì một câu nói..” Anh nói ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Thần Diệp, yếu ớt, tựa như chút không đành lòng.
Anh nói: “Cuối cùng vì một câu nói.. Thần Diệp nói: còn không bằng để em ấy chết trên đường đi.”
Một câu nói làm cho biểu tình của tất cả mọi người đọng lại, Thần Diệp không nhớ rõ mình đã nói qua những lời như vậy.
Thẩm Dư Chu nhắm mắt một chút rồi mở ra, như là giúp anh nhớ lại, anh nói: ” Ngày đó tuyết rơi rất nhiều, suốt đêm chạy đến gặp tôi, bỏ qua cuộc thi trọng yếu lại bị tai nạn xe cộ, cuối cùng nói, còn không bằng để em chết ở trên đường.”
Một câu nói đã rõ hết thảy, ngay cả chủ ngữ cũng không thêm vào, nhưng tất cả mọi người biết người anh nói là Thần Diệp.
Sau đó, ánh mắt của Thẩm Dư Chu cứ như vậy yên lặng rơi xuống trên người Thần Diệp: “Khi đó tâm tư em ấy thực sự là rất dây dưa, đến chết cũng muốn đi cùng với tôi, tôi sợ, tôi cảm thấy mình không nuôi nổi em ấy, còn không bằng chia tay. Nói đến cùng, là tôi nhu nhược.”
Nhưng lời nói vẫn là nói với Úc Tầm An:”Cho nên không quan hệ anh là ai, nói cho rõ lúc đó tôi cảm thấy thích hợp là được.”
Trong phòng tức thì yên tĩnh đến kim rơi có thể nghe, đáp án này của Thẩm Dư Chu thật giống như anh đối với Úc Tầm An một chút ám muội cũng không có. Tâm tình Thần Diệp giống như là một bàn đầy mỡ đột nhiên biến thành màu trắng nhạt nhẽo cậu thậm chí cảm thấy đây không phải là thật.
Úc Tầm An ngồi ở đối diện, bình thường biểu tình luôn bất loạn nhưng bây giờ vài sợi tóc buông xuống trán thoạt nhìn có mấy phần chật vật, lại vẫn nhìn thẳng vào mắt Thẩm Dư Chu nói: “Dù cho một giây đồng hồ cũng được, anh đối với tôi chưa từng động tâm sao?”
Thẩm Dư Chu nói: “Tôi đã từng cho rằng tôi có thể, như mà… không có.”
Úc Tầm An rốt cục đứng lên, vỗ vỗ chân: “Thôi, cái vấn đề này tôi không nên hỏi, vẫn là tôi không chịu chấp nhận hiện thực.” Hắn nhanh chóng muốn đi, lại quay đầu nhìn Thần Diệp: “Cậu thắng, tôi đem mình lột sạch ném lên giường, cái người tôi gọi là bạn trai cũng không thèm làm, đem bỏ tôi một mình ở trong phòng khách sạn, ngày đó là sinh nhật tôi.”
Trong miệng lại mắng câu: “Mẹ nó! Sống đến bây giờ cũng khó quên buổi sinh nhật đó.”
Úc Tầm An xuống sân khấu, hình thành một thế trận tam giác, mặt khác hai người ở hai điểm cuối cũng không nói gì làm cho Stanley cảm thấy không đúng, cũng lặng yên không một tiếng động biến mất.
Trong phòng trên bàn còn lại thức ăn thừa, hai người ngồi trên bàn đối diện nhau không nói gì.
Thị trấn nhỏ dưới chân núi tuyết khí trời vô thường, ban ngày trời nắng đẹp đến đêm khuya ngoài cửa sổ tuyết rơi xuống um tùm như lông ngỗng.
Thần Diệp tùy ý nhìn tuyết rơi trắng xóa một hồi, ánh mắt mới chuyển hướng nhìn Thẩm Dư Chu, nói: “Lúc nãy anh đang nói dối?”
“Không có” Thẩm Dư Chu nắm chặt bàn tay cậu đang để lên mép bàn: “Không có, quả thật vì anh quá yếu đuối.”
Chỉ vì cái trước mắt là một người nhu nhược, bởi vì mình không chịu nổi khổ vô hạn lại tiếp tục đặt nó trên người Thần Diệp là yếu đuối; đối với việc người yêu quan tâm đến bướng bỉnh mà chùn bước là yếu đuối, tự ti tự phụ thì càng yếu đuối; đã từng quý trọng một người mà chỉ lặng yên nhìn người thay đổi chỉ biết oán giận không biết cứu vãn, buông xuôi bỏ mặc là yếu đuối, không chịu trách nhiệm mà buông tay là yếu đuối, trốn tránh tìm đến một người khác là yếu đuối, rõ ràng hối hận nhưng lại thuyết phục là mình làm đúng cũng là yếu đuối. Anh năm đó, thực sự là yếu nhược đến tận cùng.
Nhìn đôi mắt của Thần Diệp thanh minh trong suốt, Thẩm Dư Chu đột nhiên nhớ tới khi nãy Úc Tầm An nói đến cái ngày sinh nhật kia, đó là cuối tháng ba năm 2010.
Khi đó anh và Thần Diệp chia tay đã gần bốn tháng, đã từng vui cười từng ồn ào tựa hồ cũng đã cách rất xa. Sinh hoạt tuy rằng bận rộn nhưng bình yên, anh cảm thấy lòng mình yên tĩnh như nước, nên như thế này thì cũng thích ý.
Nhưng một ngày kia, mặt trời vẫn mọc lên ở phương đông rồi lặn ở phương tây, vào bữa trưa anh đi ngang một cửa hàng nhỏ đối diện công ty trong lòng như có cái gì rầm rầm nhảy loạn không ngừng, như là có chút đau, buổi chiều anh liền quay trở lại.
Trong tủ kính trưng bày một mô hình, trên hộp là bức ảnh một người máy tuy rằng uy phong nhưng cũng chỉ là một mô hình ngốc ngốc lại khiến anh sững sờ. Anh nghĩ, tại sao mình cùng một đứa nhỏ yêu thích cái này dây dưa ba năm, vốn không thích hợp, đúng không? Nhưng anh càng nhìn càng cảm thấy hoảng hốt, khoang ngực giống như là bị đào đi cái gì đó, thẳng tới khi tiếng chuông điện thoại di động vang lên, là Úc Tầm An. Úc Tầm An nói với anh: “Hôm nay là sinh nhật tôi, buổi tối anh có rảnh không?”
Chỗ đang đau trong ngực dường như trong nháy mắt chảy máu, anh hỏi: “Anh nói… Ai sinh nhật?”
Úc Tầm An cười trả lời: “Sinh nhật của tôi, nếu không còn có thể là ai? Anh dự định làm sao để chúc mừng tôi đây?”
Nói như vậy nhưng cũng không để cho anh bận rộn lo tiệc chúc mừng, bởi vì Úc Tầm An đã tự mình sắp xếp xong xuôi. Thẩm Dư Chu thu thập xong chính mình liền đi đến chỗ hẹn, khi đó anh và Úc Tầm An đã là tình nhân, cùng bạn trai của mình tổ chức sinh nhật là chuyện cần làm.
Lúc đó bọn họ đã bên nhau được mấy tháng, cũng giống những đôi tình nhân đồng tính bình thường. Họ đi dạo phố, chơi bóng, xem phim, khi làm việc phối hợp càng thêm ăn ý, chưa bao giờ cãi nhau, giống như không có cái gì không tốt, anh thậm chí cảm thấy cứ tiếp tục tương kính như tân như vậy cũng không phải là không thể làm được.
Chỉ là, trong ngực luôn có một cổ nhiệt huyết dùng lý trí không khống chế được.
Cùng ngày, Úc Tầm An an bài bữa tối dưới ánh nến, sau đó đến khách sạn thuê một phòng. Trước đó, Thẩm Dư Chu thậm chí không có chủ động hôn Úc Tầm An một lần, anh không cho việc này là cần thiết. Nhưng khi ở trong phòng kia, Úc Tầm An từ buồng tắm đi ra, bên hông chỉ có khăn tắm che đậy thân thể, cứ như vậy trần truồng mà nằm lỳ ở trên giường, nhìn anh nói: “Dư Chu, đến đây.”
Thẩm Dư Chu cả người phát run, anh như là nghe thấy ai đang khóc, ở một góc nào đó trong khoang ngực có người vẫn luôn khóc, khóc rất thê thảm, tan nát cõi lòng. Ngực luôn có một cổ nhiệt huyết, lý trí không khống chế được. Thì ra không chỉ Thần Diệp mà ngay cả anh cũng chú ý, người trên giường này là nguyên nhân làm mối tình của anh và Thần Diệp kết thúc.
Anh chạy trối chết, vẫn chạy đến cửa hàng kia, cửa hàng sắp sửa đóng cửa, anh là khách hàng cuối cùng trong ngày. Anh ôm cái mô hình kia đi ra, sau đó một mình uống say mèm, rồi đem mô hình về nhà, đã lâu cũng không chịu liếc mắt nhìn tới.
Nhưng vận mệnh thực sự là trào phúng, sau đó anh mới biết cũng chính vào ngày đó.
Cách xa nơi này mấy ngàn dặm ở Giang Nam vùng sông nước xa xôi, có một chàng trai bỏ lỡ cơm tối, một mình đạp xe đạp từ trên trấn trở về, đem một cái bánh kem để trước mặt Thần Diệp.
**Núi tuyết (Núi Titlis)có độ cao trên 3200m, sở hữu đầy đủ các yếu tố để trở thành một thiên đường du lịch. Đến Titlis, không chỉ được ngắm cảnh quan tuyệt đẹp, được hòa mình cùng thiên nhiên mà còn có thể tham gia các môn thể thao giải trí của cả mùa Đông lẫn mùa Hè.
Núi Titlis là đỉnh núi cao nhất ở miền trung Thụy Sĩ. Muốn chinh phục phải qua ba loại cáp treo đặc thù rất an toàn, nhẹ nhàng.Núi Titlis là rặng núi hùng vĩ cao vút phủ trắng tuyết, sườn dốc đứng, dải băng đá dài, mây và tuyết không có biên giới, có cả những hồ nước tuyệt đẹp, những cánh rừng thông, thung lũng xanh rì ngập tràn hoa….
Tác giả :
Thanh Vân Đãi Vũ Thì