Tình Ca Lãng Mạn Bi Thương
Chương 2-1
Nếu có cơ hội quay ngược lại nhiều năm về trước, Kỉ Văn Hào cùng Tạ Thi Âm sẽ không dám tin hóa ra mình cũng từng thoải mái, vui vẻ như vậy, theo đuổi ước mơ và tình cảm
Năm ấy, Kỉ Văn Hào là sinh viên năm thứ ba đã trở thành ngôi sao của trường, thành tích vô cùng xuất sắc. Anh và vài người bạn cùng chung chí hướng lập thành một ban nhạc, cùng nhau chơi nhạc Rock, theo đuổi giấc mộng lãng mạn của tuổi trẻ.
Bọn họ thường cùng nhau tập luyện, cùng nhau sáng tác, đối với Kỉ Văn Hào mà nói, ban nhạc là cách giúp anh thoát khỏi áp lực của gia đình, thoát khỏi sự mong chờ của cha mẹ, thoát khỏi việc học mệt mỏi kia. Những năm tháng ấy, anh rất yêu âm nhạc, thậm chí là thích đến điên cuồng, gần như hình thành một lòng tin cố chấp.
Anh đưa những thành viên khác đi tìm cơ hội biểu diễn, từ nhà hàng đến quán bar, nhưng bởi vì là dàn nhạc chưa có danh tiếng, nên thường xuyên gặp phải trắc trở.
Nhưng bọn họ không từ bỏ, hy vọng nắm chặt từng cơ hội nhỏ, có một ngày có thể chính thức biểu diễn trên sân khấu.
Cũng chính nhờ việc này, anh mới có cơ hội gặp Tạ Thi Âm, biết cô gái hơn anh một tuổi, khi ấy cô đang là nhân viên phục vụ của một nhà hàng.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba Tạ Thi Âm không học lên nữa, cha mẹ mất sớm, cô một thân một mình sống ở Đài Bắc,vì vậy nên dưỡng thành cá tính độc lập tự chủ.
Mặc dù vậy, Tạ Thi Âm vẫn là một cô gái nhiệt tình, hoạt bát. Cô thích công việc này, thích được tiếp xúc với nhiều người, phục vụ cho khách hàng, thích dùng nụ cười ấm áp làm cho khách cảm thấy thoải mái như ở nhà.
Hôm ấy, Tạ Thi Âm mặc bộ đồng phục giản dị, bận rộn phục vụ khách, cô giống như con ong mật nhỏ, không ngừng chạy qua chạy lại. Tuy rằng bận rộn, nhưng mặt cô vẫn tươi cười, mà người nào được cô phục vụ cũng đều giơ ngón tay cái lên, khen ngợi tính tình Thi Âm.
Công việc kinh doanh của nhà hàng này luôn rất tốt, không chỉ có thức ăn ngon, còn có ca sĩ và ban nhạc biểu diễn để khiến khách hàng cảm thấy thoải mái.
Mà có rất nhiều ca sĩ từng biểu diễn ở đây, cuối cùng đều có thể thuận lợi tiến vào giới giải trí, bởi vậy rất nhiều ban nhạc của sinh viên luôn hy vọng được biểu diễn ở nhà hàng này.
Không gian bên trong phòng ăn rất rộng, đồng thời còn thiết kế một sân khấu nhỏ, có đầy đủ các loại thiết bị âm thanh.
Tạ Thi Âm đi qua hậu trường, vẻ mặt hoài nghi, nhưng cô vẫn cố gắng nở nụ cười, đi thẳng đến quầy thu ngân, gặp một đồng nghiệp khác, tới lúc này mới mở miệng. “Sao trong hậu trường lại có một đám người trẻ tuổi quá vậy?”
Cô bạn đồng nghiệp đang tính tiền, “Cậu nói ở sau sân khấu sao? Đó là ban nhạc sinh viên đấy! Hình như là nhóm Ánh Sáng.”
“Bọn họ làm sao vậy?”
“Đến đây mấy ngày rồi, lúc nào cũng cố thuyết phục ông chủ cho hát ở đây, ông chủ không đồng ý, nói là không muốn thuê thêm một nhóm nào nữa, kết quả ngày nào họ cũng đến, nói gì mà hát miễn phí cũng được.”
Tạ Thi Âm nhìn lên sân khấu, nghĩ ngợi “Sao ông chủ lại không đồng ý?”
Nếu họ thực sự có thể hát miễn phí thì cho mấy người sinh viên này có chút không gian để biểu diễn như vậy cũng không tồi!
“Ông chủ nói này ban nhạc này chơi nhạc Rock, sợ rất ầm ỹ, sẽ ảnh hưởng đến việc khách hàng dùng cơm.”
Nói xong, người đồng nghiệp kia phải tiếp tục làm việc, để lại Tạ Thi Âm một mình. Cô nghĩ ngợi, cầm lấy khay, lấy một ít đồ uống cùng bánh ngọt, đem đến hậu trường cho những sinh viên kia.
Có lẽ là vì thấy mấy cậu sinh viên này cùng lắm chỉ hơn hai mươi tuổi, đợi cả một buổi tối cũng không được lên sân khấu, trong lòng cô cũng cảm thấy thương cho họ!
Gần đến cánh gà, quả nhiên có thể thấy sáu cậu sinh viên kia đang chán chường ngồi xung quanh, sửa sang lại nhạc cụ của mình, không nói chuyện với nhau, khuôn mặt vì phải chờ đợi quá lâu mà hiện ra nét phiền muộn.
Bọn họ thấy Tạ Thi Âm tươi cười mang đồ uống cùng đồ ăn đi vào, mỗi người đều quay ra nhìn nhau.
Cô đặt đồ ăn lên bàn, nhìn bọn họ nói: “Ở đây có một ít thức ăn, chắc các cậu cũng đói bụng rồi? Ăn chút gì trước đã!”
Mọi người không dám tin, nhìn cô, gần như không biết phải làm gì.
Tạ Thi Âm cười cười, nhanh chóng nhắc nhở bọn họ, “Mau ăn đi!”
Vừa nói xong, mấy người này quả nhiên y hệt trẻ con, bắt đầu hùng hổ nhai nuốt, bao gồm cả một chàng trai cao lớn nhất trong nhóm, cũng đẹp trai nhất nhóm.
“Thật xin lỗi, để các bạn chờ lâu như vậy, ông chủ chúng tôi cũng phải suy nghĩ kỹ, không thể nói là ông ấy không đúng được.”
Bỗng nhiên chàng trai cao lớn nhất kia đứng dậy, khóe miệng còn chưa kịp lau sạch sẽ, nhìn cô, miệng nói, “Cho chúng tôi một cơ hội, chúng tôi sẽ biểu diễn thật tốt.”
“Không sai!”
“Đúng đấy!”
Tạ Thi Âm nghĩ nghĩ, “Các bạn định cứ như vậy lên sân khấu biểu diễn sao?”
Mọi người ra sức gật đầu, ánh mắt tràn đầy khát vọng, điều này làm cho Tạ Thi Âm khó xử. Trên thực tế, cô có thể sắp xếp, nhưng liệu việc này có đáng để cô mạo hiểm hay không?
Nhưng không biết vì sao, cô cứ thế tự nguyện mạo hiểm, tự nguyện giúp những người này. “Để tôi đi sắp xếp xem, các bạn chờ ở đây một chút.”
Trong ánh mắt chàng trai kia rực sáng, dường như tràn ngập hy vọng, nhưng giọng nói có chút lo lắng, “Như vậy có làm hại đến cô không?”
“Cùng lắm là nghỉ việc, ở Đài Bắc này, muốn tìm việc phục vụ trong nhà hàng cũng không khó lắm.” Cô cười cười, hạ quyết tâm phải giúp họ.
Tạ Thi Âm đi ra phía trước, giúp bọn họ sắp xếp. Nói thực ra, muốn cho bọn họ lên sân khấu cũng không khó, đêm nay không có ca sĩ nào biểu diễn, sân khấu vốn trống trơn. Vấn đề ở chỗ phải giải quyết việc sau khi bọn họ biểu diễn như thế nào bao gồm việc nếu khách hàng phản đối, khiến ông chủ khó chịu.
Năm phút sau, Tạ Thi Âm quay hậu trường, trước ánh mắt mong chờ của mọi người, gật đầu, “Các cậu có thể lên sân khấu!”
“Yeah!”
“Tuyệt quá!”
Mọi người đồng thanh hoan hô, giống như muốn làm nổ tung hậu trường, Tạ Thi Âm cười, che lỗ tai, tránh cho mình bị tiếng hò reo của họ làm bị điếc.
“Được rồi! Lên sân khấu nhớ biểu diễn thật tốt. Còn nữa, tôi có vài chuyện cần nhắc nhở các bạn.”
“Chuyện gì?”
“Tôi biết nhạc Rock rất cuồng nhiệt, nhưng đây là lần đầu tiên các bạn biểu diễn ở đây, xin các bạn nhất định phải giảm tông xuống một chút, không cần phải thổi bay cả cái nhà hàng này đâu.”
“Không thành vấn đề!”
Tạ Thi Âm cười, “Vậy đi lên đi! Nhạc cụ chuẩn bị đầy đủ cả rồi phải không?”
“Đủ rồi!”
Ngay khi mọi người chuẩn bị lên sân khấu, chàng trai cao lớn kia quay ra nhìn cô cười thật lớn , “Tôi tên là Kỉ Văn Hào, có thể gọi tôi là A Mông, hôm nay cám ơn cô.”
“Tôi tên A Cường.”
“Tôi là Tiểu Định.”
“Tôi tên là Đại Thí.”
“Tôi là……”
Mỗi người đều tự giới thiệu với Tạ Thi Âm, lại luôn miệng nói cảm ơn.
Tạ Thi Âm mỉm cười, “Tôi tên là Tạ Thi Âm, mong mọi người chỉ bảo thêm, chúc các cậu biểu diễn thành công!”
Cuối cùng, cả sáu chàng trai đồng thời cúi đầu gửi lời cảm ơn cô, miệng thì hét to, “Cám ơn chị Thi Âm!”
Vừa nghe, cô xém té xỉu, Tạ Thi Âm cười khổ, “Tôi nhìn già vậy sao? Lại bị các cậu gọi bằng chị hơi quá đáng rồi đó!” Cô cau mày, giả bộ tức giận.
Kỉ Văn Hào gãi gãi đầu, “Vậy…… em gái Tạ Thi Âm thật tốt bụng!”
“Ha ha ha -”
Tạ Thi Âm cười, “Tôi đã được thành em gái rồi hả? Được rồi! Mau lên sân khấu đi! Nếu không ông chủ về thì không biểu diễn được đâu.”
Mấy chàng trai nối đuôi nhau lên sân khấu, Kỉ Văn Hào đi sau cùng, hiển nhiên anh là giọng ca chính, ngay lúc anh sắp lên đến sân khấu, liền quay đầu, nhìn cô cười. “Tôi sẽ không làm cô thất vọng.”
“Cố lên!” Cổ vũ cho anh, Tạ Thi Âm không biết vì sao, cô lại có tình cảm với anh chàng trẻ tuổi đẹp trai này hơn những người khác.
Ra khỏi hậu trường, cô lập tức có thể nghe thấy tiếng nhạc vang lên bên tai, họ phối hợp rất ăn ý, hát mấy bài Rock trữ tình nổi tiếng, đốt cháy sân khấu. Toàn bộ nhà hàng có thể nói là lặng ngắt như tờ, mọi người đều vừa dùng cơm vừa nghe, thậm chí có người ngừng dùng cơm chuyên tâm lắng nghe.
Cô đứng ở quầy thu ngân xem chàng trai cao lớn trên sân khấu kia cầm microphone hát, giọng của cậu ta thật sâu lắng, ấm áp, lôi cuốn hấp dẫn, làm cho người ta không thể không nghe, ngay cả cô cũng ngừng làm việc, chăm chú nhìn lên sân khấu.
Cô bạn đồng nghiệp đứng bên cạnh nói: “Chúa ơi! Không ngờ bọn họ hát hay như vậy.”
Tạ Thi Âm nhìn người trên sân khấu, bỗng nhiên, chàng trai trên sân khấu kia cũng nhìn cô, liền cười với cô, trong nụ cười lộ ra một tia hồn nhiên và cố chấp, cậu ta gật gật đầu với cô, cảm ơn sự hỗ trợ của cô.
Khi tiếng nhạc kết thúc, trong nhà hàng liền vang lên những tràng vỗ tay nhiệt liệt, ngay cả cô cũng không tự chủ được vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Rõ ràng không chỉ mình cô, mà tất cả mọi người đều bị giọng hát của cậu ta cuốn hút.
Kỉ Văn Hào cầm mic nói, “Đây là lần đầu tiên ban nhạc chúng tôi được biểu diễn trên sân khấu này, tất cả là nhờ một cô gái đáng yêu…… Không thể gọi cô ấy là chị được, bằng không cô ấy sẽ phản đối ngay, xin cảm ơn em gái đáng yêu này - Cám ơn em, Thi Âm.”
Tạ Thi Âm bật cười, nhìn người trên sân khấu, đột nhiên cảm thấy anh tỏa sáng đến chói mắt, giống như được sinh ra để dành cho sân khấu.
Chàng trai cao lớn ngày ấy - Kỉ Văn Hào - đứng trên sân khấu của anh, cũng đứng trên sân khấu trong trái tim cô.
Năm ấy, Kỉ Văn Hào là sinh viên năm thứ ba đã trở thành ngôi sao của trường, thành tích vô cùng xuất sắc. Anh và vài người bạn cùng chung chí hướng lập thành một ban nhạc, cùng nhau chơi nhạc Rock, theo đuổi giấc mộng lãng mạn của tuổi trẻ.
Bọn họ thường cùng nhau tập luyện, cùng nhau sáng tác, đối với Kỉ Văn Hào mà nói, ban nhạc là cách giúp anh thoát khỏi áp lực của gia đình, thoát khỏi sự mong chờ của cha mẹ, thoát khỏi việc học mệt mỏi kia. Những năm tháng ấy, anh rất yêu âm nhạc, thậm chí là thích đến điên cuồng, gần như hình thành một lòng tin cố chấp.
Anh đưa những thành viên khác đi tìm cơ hội biểu diễn, từ nhà hàng đến quán bar, nhưng bởi vì là dàn nhạc chưa có danh tiếng, nên thường xuyên gặp phải trắc trở.
Nhưng bọn họ không từ bỏ, hy vọng nắm chặt từng cơ hội nhỏ, có một ngày có thể chính thức biểu diễn trên sân khấu.
Cũng chính nhờ việc này, anh mới có cơ hội gặp Tạ Thi Âm, biết cô gái hơn anh một tuổi, khi ấy cô đang là nhân viên phục vụ của một nhà hàng.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba Tạ Thi Âm không học lên nữa, cha mẹ mất sớm, cô một thân một mình sống ở Đài Bắc,vì vậy nên dưỡng thành cá tính độc lập tự chủ.
Mặc dù vậy, Tạ Thi Âm vẫn là một cô gái nhiệt tình, hoạt bát. Cô thích công việc này, thích được tiếp xúc với nhiều người, phục vụ cho khách hàng, thích dùng nụ cười ấm áp làm cho khách cảm thấy thoải mái như ở nhà.
Hôm ấy, Tạ Thi Âm mặc bộ đồng phục giản dị, bận rộn phục vụ khách, cô giống như con ong mật nhỏ, không ngừng chạy qua chạy lại. Tuy rằng bận rộn, nhưng mặt cô vẫn tươi cười, mà người nào được cô phục vụ cũng đều giơ ngón tay cái lên, khen ngợi tính tình Thi Âm.
Công việc kinh doanh của nhà hàng này luôn rất tốt, không chỉ có thức ăn ngon, còn có ca sĩ và ban nhạc biểu diễn để khiến khách hàng cảm thấy thoải mái.
Mà có rất nhiều ca sĩ từng biểu diễn ở đây, cuối cùng đều có thể thuận lợi tiến vào giới giải trí, bởi vậy rất nhiều ban nhạc của sinh viên luôn hy vọng được biểu diễn ở nhà hàng này.
Không gian bên trong phòng ăn rất rộng, đồng thời còn thiết kế một sân khấu nhỏ, có đầy đủ các loại thiết bị âm thanh.
Tạ Thi Âm đi qua hậu trường, vẻ mặt hoài nghi, nhưng cô vẫn cố gắng nở nụ cười, đi thẳng đến quầy thu ngân, gặp một đồng nghiệp khác, tới lúc này mới mở miệng. “Sao trong hậu trường lại có một đám người trẻ tuổi quá vậy?”
Cô bạn đồng nghiệp đang tính tiền, “Cậu nói ở sau sân khấu sao? Đó là ban nhạc sinh viên đấy! Hình như là nhóm Ánh Sáng.”
“Bọn họ làm sao vậy?”
“Đến đây mấy ngày rồi, lúc nào cũng cố thuyết phục ông chủ cho hát ở đây, ông chủ không đồng ý, nói là không muốn thuê thêm một nhóm nào nữa, kết quả ngày nào họ cũng đến, nói gì mà hát miễn phí cũng được.”
Tạ Thi Âm nhìn lên sân khấu, nghĩ ngợi “Sao ông chủ lại không đồng ý?”
Nếu họ thực sự có thể hát miễn phí thì cho mấy người sinh viên này có chút không gian để biểu diễn như vậy cũng không tồi!
“Ông chủ nói này ban nhạc này chơi nhạc Rock, sợ rất ầm ỹ, sẽ ảnh hưởng đến việc khách hàng dùng cơm.”
Nói xong, người đồng nghiệp kia phải tiếp tục làm việc, để lại Tạ Thi Âm một mình. Cô nghĩ ngợi, cầm lấy khay, lấy một ít đồ uống cùng bánh ngọt, đem đến hậu trường cho những sinh viên kia.
Có lẽ là vì thấy mấy cậu sinh viên này cùng lắm chỉ hơn hai mươi tuổi, đợi cả một buổi tối cũng không được lên sân khấu, trong lòng cô cũng cảm thấy thương cho họ!
Gần đến cánh gà, quả nhiên có thể thấy sáu cậu sinh viên kia đang chán chường ngồi xung quanh, sửa sang lại nhạc cụ của mình, không nói chuyện với nhau, khuôn mặt vì phải chờ đợi quá lâu mà hiện ra nét phiền muộn.
Bọn họ thấy Tạ Thi Âm tươi cười mang đồ uống cùng đồ ăn đi vào, mỗi người đều quay ra nhìn nhau.
Cô đặt đồ ăn lên bàn, nhìn bọn họ nói: “Ở đây có một ít thức ăn, chắc các cậu cũng đói bụng rồi? Ăn chút gì trước đã!”
Mọi người không dám tin, nhìn cô, gần như không biết phải làm gì.
Tạ Thi Âm cười cười, nhanh chóng nhắc nhở bọn họ, “Mau ăn đi!”
Vừa nói xong, mấy người này quả nhiên y hệt trẻ con, bắt đầu hùng hổ nhai nuốt, bao gồm cả một chàng trai cao lớn nhất trong nhóm, cũng đẹp trai nhất nhóm.
“Thật xin lỗi, để các bạn chờ lâu như vậy, ông chủ chúng tôi cũng phải suy nghĩ kỹ, không thể nói là ông ấy không đúng được.”
Bỗng nhiên chàng trai cao lớn nhất kia đứng dậy, khóe miệng còn chưa kịp lau sạch sẽ, nhìn cô, miệng nói, “Cho chúng tôi một cơ hội, chúng tôi sẽ biểu diễn thật tốt.”
“Không sai!”
“Đúng đấy!”
Tạ Thi Âm nghĩ nghĩ, “Các bạn định cứ như vậy lên sân khấu biểu diễn sao?”
Mọi người ra sức gật đầu, ánh mắt tràn đầy khát vọng, điều này làm cho Tạ Thi Âm khó xử. Trên thực tế, cô có thể sắp xếp, nhưng liệu việc này có đáng để cô mạo hiểm hay không?
Nhưng không biết vì sao, cô cứ thế tự nguyện mạo hiểm, tự nguyện giúp những người này. “Để tôi đi sắp xếp xem, các bạn chờ ở đây một chút.”
Trong ánh mắt chàng trai kia rực sáng, dường như tràn ngập hy vọng, nhưng giọng nói có chút lo lắng, “Như vậy có làm hại đến cô không?”
“Cùng lắm là nghỉ việc, ở Đài Bắc này, muốn tìm việc phục vụ trong nhà hàng cũng không khó lắm.” Cô cười cười, hạ quyết tâm phải giúp họ.
Tạ Thi Âm đi ra phía trước, giúp bọn họ sắp xếp. Nói thực ra, muốn cho bọn họ lên sân khấu cũng không khó, đêm nay không có ca sĩ nào biểu diễn, sân khấu vốn trống trơn. Vấn đề ở chỗ phải giải quyết việc sau khi bọn họ biểu diễn như thế nào bao gồm việc nếu khách hàng phản đối, khiến ông chủ khó chịu.
Năm phút sau, Tạ Thi Âm quay hậu trường, trước ánh mắt mong chờ của mọi người, gật đầu, “Các cậu có thể lên sân khấu!”
“Yeah!”
“Tuyệt quá!”
Mọi người đồng thanh hoan hô, giống như muốn làm nổ tung hậu trường, Tạ Thi Âm cười, che lỗ tai, tránh cho mình bị tiếng hò reo của họ làm bị điếc.
“Được rồi! Lên sân khấu nhớ biểu diễn thật tốt. Còn nữa, tôi có vài chuyện cần nhắc nhở các bạn.”
“Chuyện gì?”
“Tôi biết nhạc Rock rất cuồng nhiệt, nhưng đây là lần đầu tiên các bạn biểu diễn ở đây, xin các bạn nhất định phải giảm tông xuống một chút, không cần phải thổi bay cả cái nhà hàng này đâu.”
“Không thành vấn đề!”
Tạ Thi Âm cười, “Vậy đi lên đi! Nhạc cụ chuẩn bị đầy đủ cả rồi phải không?”
“Đủ rồi!”
Ngay khi mọi người chuẩn bị lên sân khấu, chàng trai cao lớn kia quay ra nhìn cô cười thật lớn , “Tôi tên là Kỉ Văn Hào, có thể gọi tôi là A Mông, hôm nay cám ơn cô.”
“Tôi tên A Cường.”
“Tôi là Tiểu Định.”
“Tôi tên là Đại Thí.”
“Tôi là……”
Mỗi người đều tự giới thiệu với Tạ Thi Âm, lại luôn miệng nói cảm ơn.
Tạ Thi Âm mỉm cười, “Tôi tên là Tạ Thi Âm, mong mọi người chỉ bảo thêm, chúc các cậu biểu diễn thành công!”
Cuối cùng, cả sáu chàng trai đồng thời cúi đầu gửi lời cảm ơn cô, miệng thì hét to, “Cám ơn chị Thi Âm!”
Vừa nghe, cô xém té xỉu, Tạ Thi Âm cười khổ, “Tôi nhìn già vậy sao? Lại bị các cậu gọi bằng chị hơi quá đáng rồi đó!” Cô cau mày, giả bộ tức giận.
Kỉ Văn Hào gãi gãi đầu, “Vậy…… em gái Tạ Thi Âm thật tốt bụng!”
“Ha ha ha -”
Tạ Thi Âm cười, “Tôi đã được thành em gái rồi hả? Được rồi! Mau lên sân khấu đi! Nếu không ông chủ về thì không biểu diễn được đâu.”
Mấy chàng trai nối đuôi nhau lên sân khấu, Kỉ Văn Hào đi sau cùng, hiển nhiên anh là giọng ca chính, ngay lúc anh sắp lên đến sân khấu, liền quay đầu, nhìn cô cười. “Tôi sẽ không làm cô thất vọng.”
“Cố lên!” Cổ vũ cho anh, Tạ Thi Âm không biết vì sao, cô lại có tình cảm với anh chàng trẻ tuổi đẹp trai này hơn những người khác.
Ra khỏi hậu trường, cô lập tức có thể nghe thấy tiếng nhạc vang lên bên tai, họ phối hợp rất ăn ý, hát mấy bài Rock trữ tình nổi tiếng, đốt cháy sân khấu. Toàn bộ nhà hàng có thể nói là lặng ngắt như tờ, mọi người đều vừa dùng cơm vừa nghe, thậm chí có người ngừng dùng cơm chuyên tâm lắng nghe.
Cô đứng ở quầy thu ngân xem chàng trai cao lớn trên sân khấu kia cầm microphone hát, giọng của cậu ta thật sâu lắng, ấm áp, lôi cuốn hấp dẫn, làm cho người ta không thể không nghe, ngay cả cô cũng ngừng làm việc, chăm chú nhìn lên sân khấu.
Cô bạn đồng nghiệp đứng bên cạnh nói: “Chúa ơi! Không ngờ bọn họ hát hay như vậy.”
Tạ Thi Âm nhìn người trên sân khấu, bỗng nhiên, chàng trai trên sân khấu kia cũng nhìn cô, liền cười với cô, trong nụ cười lộ ra một tia hồn nhiên và cố chấp, cậu ta gật gật đầu với cô, cảm ơn sự hỗ trợ của cô.
Khi tiếng nhạc kết thúc, trong nhà hàng liền vang lên những tràng vỗ tay nhiệt liệt, ngay cả cô cũng không tự chủ được vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Rõ ràng không chỉ mình cô, mà tất cả mọi người đều bị giọng hát của cậu ta cuốn hút.
Kỉ Văn Hào cầm mic nói, “Đây là lần đầu tiên ban nhạc chúng tôi được biểu diễn trên sân khấu này, tất cả là nhờ một cô gái đáng yêu…… Không thể gọi cô ấy là chị được, bằng không cô ấy sẽ phản đối ngay, xin cảm ơn em gái đáng yêu này - Cám ơn em, Thi Âm.”
Tạ Thi Âm bật cười, nhìn người trên sân khấu, đột nhiên cảm thấy anh tỏa sáng đến chói mắt, giống như được sinh ra để dành cho sân khấu.
Chàng trai cao lớn ngày ấy - Kỉ Văn Hào - đứng trên sân khấu của anh, cũng đứng trên sân khấu trong trái tim cô.
Tác giả :
Mạc Lâm