Tình Ca Lãng Mạn Bi Thương
Chương 1-2
Có một loại người là không dám nghĩ đến tương lai, chỉ có thể dựa vào sự an bài của thời gian, từng bước từng bước đi về phía trước, không có kế hoạch, mà cũng không cần kế hoạch, giống như ngay từ khi cuộc sống mới bắt đầu, vận mệnh đã định trước kết cục, định trước mình phải đi về hướng nào.
Nhìn con đang ngủ, thật sự khiến người khác vui vẻ, Tạ Thi Âm chăm chú nhìn con, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ đau khổ.
Cô cố gắng đè nén nỗi chua xót trong lòng, nhanh chóng cúi đầu gấp quần áo.
Đã bao nhiêu năm rồi? Cơn ác mộng của ngày hôm qua chưa bao giờ chấm dứt, thậm chí đã được định sẵn sẽ vĩnh viễn bám theo cô, không thể gỡ bỏ, mà cô cũng không có cách nào thoát khỏi, chỉ có thể khoanh tay chịu trói.
“ Y …… Y ……a…… a……” Đứa bé vẫn chơi một mình thậm chí rất vui vẻ, căn phòng nhỏ bé này giống như là toàn bộ thế giới của cô.
Thế giới bên ngoài không hề có ý nghĩa gì đối với cô, chỉ căn phòng này mới có thể cho cô sự bảo vệ cao nhất.
Gấp quần áo xong, Tạ Thi Âm cầm quần áo cất vào tủ, lúc này đứa bé gọi mẹ, giọng nói ngọt ngào khiến người khác phải mỉm cười.
“Mẹ…… Mẹ……”
Tạ Thi Âm cười cười, ngồi lại bên giường, nhẹ nhàng ôm lấy đứa bé, mặc dù hơi phiền toái, nhưng cô sẽ không buông tay. Bất luận gắng nặng này là ngọt ngào hay phiền toái, cô đều nguyện ý tiếp nhận.
“Mẹ……”
“Tiểu An, mẹ ở đây!” Sờ sờ sợi tóc mềm mại của con gái, rồi lại sờ gương mặt non mềm của bé, giây phút này cô quên đi tất cả những khó khăn, có con, cô thật hạnh phúc. ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn
Nhẹ nhàng lau đi nước bọt ở khóe miệng đứa bé, Tạ Thi Âm lắc lắc người, vỗ vỗ lên lưng con, trên mặt Kỉ Xảo An nở nụ cười thỏa mãn, rúc vào trong ngực mẹ.
Tạ Thi Âm ôm con đứng dậy, ra khỏi phòng, đi tới phòng khách, ngồi lên ghế. Trong phòng khách có đủ ánh sáng, có thể nhìn rõ đứa bé hơn so với phòng ngủ, cũng vì vậy mọi an ủi của cô đề vỡ nát.
Xảo An rất gầy, cánh tay nhỏ bé, hai chân mảnh khảnh mặt thì gầy hóp, làn da tái nhợt, giống như vừa chạm vào bé sẽ bị thương.
Nhưng sẽ không, cô sẽ không để con mình bị thương, cô sẽ bảo vệ bé, vĩnh viễn bảo vệ bé.
Nhưng khi nhìn hai chân của bé, cô thầm nghĩ, bé có thể đứng được không? Bé bước đi được không? Bé có thể tự mình bước đi sao?
Đột nhiên Tạ Thi Âm thay đổi tư thế, nhẹ nhàng thả con xuống, để bé đứng trên mặt đất, hai tay vòng qua nách đứa bé, giữ cho bé đứng thẳng.
Sau đó cô nới lỏng tay, quả nhiên Xảo An đứng được - mặc dù hai chân hơi run, mặc dù cơ thể gầy yếu, nhưng mà Xảo An vẫn có thể đứng được.
Đối với việc tự mình đứng được Kỉ Xảo cũng cảm thấy rất tò mò, mở to hai mắt nhìn thế giới ở góc độ mới này - thấy mẹ ở ngay trước mắt, khuôn mặt vui mừng nhìn mình, khiến bé hưng phấn, không ngừng cười ngây ngô.
“Tiểu An, thử bước đi nhé con! Được không?”
Kỉ Xảo An nghe nhưng không hiểu, vẫn ngây ngốc đứng nhìn, Tạ Thi Âm vươn tay muốn đỡ bé, nhưng rồi lại ép mình không được làm vậy.
Phải để cho bé tự học, tự bước đi, không có bất kỳ ai giúp đỡ, chỉ có thể dựa vào sức lực của chính bản thân mình, một mình tự bước đi.
Tạ Thi Âm không cho phép mình giúp con, cô muốn con học được cách tự đi, học được cách tự mình khám phá thế giới này.
Nhưng cô bé đứng thật sự rất mệt, hai chân phát run, giống như không thoải mái, nhíu nhíu mày, quay ra nhìn mẹ, dường như muốn cầu cứu. ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn
Tạ Thi Âm cố gắng ép chính mình không để ý đến ánh mắt con, cho dù nhìn thấy con đang run cô cũng rất lo, nhưng cô vẫn tự nói với mình là không thể, vì tốt cho bé, tuyệt đối cô không thể nhượng bộ!
Chân mỏi khiến cho Kỉ Xảo An theo bản năng bước ra bước đầu tiên, nhưng đứng thẳng đến một hai phút, đối với cô bé đã xem đứng lâu, cho nên bé không còn sức lực để thực hiện bước đi đầu tiên trong cuộc đời.
Vì thế cô bé liền đặt mông ngồi xuống đất, bò trên mặt đất.
Tạ Thi Âm nhìn thấy, thở dài một hơi, đi lên phía trước bế con lên, “Tiểu An, không phải như vậy, con phải bước đi.”
Kỉ Xảo An nhìn mẹ, dĩ nhiên cô bé không hiểu, mở to đôi mắt vô tội, nhìn mẹ làm nũng.
Nhưng hôm nay Tạ Thi Âm đã hạ quyết tâm, nhất định bé phải học được, bé không còn nhỏ nữa, một ngày nào đó phải đi ra ngoài đối mặt thế giới này, bé cần đứng lên, cần phải độc lập.
“Tiểu An, trước tiên hãy đứng đã khi đứng vững rồi thì hãy bước đi bước đầu.”
Lại nhớ tới tình huống lúc nãy, Tạ Thi Âm luồn tay qua nách bé, giúp cô bé đứng thẳng, Kỉ Xảo An bắt đầu cảm thấy không thoải mái, khẽ uốn éo người, nhưng vẫn không thoát khỏi quyết tâm của mẹ.
“Tiểu An, bước thử đi!”
Kỉ Xảo An nhìn sàn nhà, nhẹ nhàng nâng một chân lên, đang chuẩn bị đặt chân xuống để bước đi, Tạ Thi Âm nhanh chóng buông tay ra, muốn để bé tự đi, nhưng bởi mất đi lực đỡ bé liền ngã ngồi xuống đất.
Không biết là do còn nhỏ, hay vì nguyên nhân nào khác, Kỉ Xảo An không hề khóc, chỉ vừa cười vừa bò trên đất.
Rõ ràng so với việc tập đi, bé bò dễ dàng hơn nhiều, chỉ một lát đã bò đến sau ghế.
Tạ Thi Âm đứng nhìn, khóe mắt cay cay, người cứng đờ mất vài phút, không biết nên phản ứng như thế nào. Nên mắng, nên tức giận, hay đau lòng? Hình như làm gì cũng vừa đúng, vừa sai.
Cô đứng lên, ôm con gái thử lại một lần nữa, nhưng vẫn thất bại. Không cam lòng, cô lại thử tiếp, nhưng kết quả vẫn giống nhau, bé vẫn ngã ngồi trên đất.
Cô thất vọng, trong lòng đầy đau đớn và dằn vặt, tự trách bản thân, cô thừa nhận mình không còn con đường nào để đi, thật hy vọng ai đó có thể kéo hai mẹ con cô dậy.
Đâu lòng và tuyệt vọng khiến nước mắt không ngừng rơi, cô ôm lấy con, hình như đứa bé cảm giác được nỗi khổ của mẹ, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng mẹ.
“Tiểu An…… Tiểu An……”
Tạ Thi Âm kêu vài tiếng, dĩ nhiên Xảo An nghe không hiểu, trong thế giới đơn giản của cô bé, vui mừng, tức giận, đau lòng không có ý nghĩa gì cả.
Nhưng cũng chính vì vậy, cô mới cảm thấy rất đau lòng, thật đau khổ, thế giới này sao tàn nhẫn đến thế, vận mệnh cũng thật tàn nhẫn, đối với một sinh mệnh sắp bước vào giai đoạn đẹp nhất trong đời, lại phán trước cho nó một án tử hình.
Cô thất vọng ôm lấy con, dù có thất vọng, nhưng vẫn không không buông tay. Cô biết bé chỉ có cô, cũng chỉ có thể dựa vào cô. ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn
Cô sẽ không buông tay, cả đời này cô sẽ chăm sóc Tiểu An, bảo vệ Tiểu An, tuyệt đối sẽ không để Tiểu An gặp phải bất kì thương tổn gì từ thế giới bên ngoài.
Nhưng cô vẫn lực bất tòng tâm đến mức giống như không còn con đường nào để đi, chỉ có thể ôm lấy bé, hỏi đi hỏi lại, dù biết rằng bé vĩnh viễn không thể trả lời cô. “Tiểu An, con nói cho mẹ nghe, mẹ phải làm gì để giúp con... Tiểu An...”
Khuôn mặt cô bé đơn thuần, đơn thuần đến mức gần như dại ra, đương nhiên bé không trả lời được, chỉ im lặng dựa vào lòng mẹ.
Tạ Thi Âm biết con không thể trả lời, nhưng cô vẫn mong đợi, nói không chừng có một ngày vừa tỉnh dậy, bé có thể nói, sẽ cười với cô, vui vẻ chạy quanh người cô, nói chuyện với cô bằng ngôn ngữ của trẻ con.
Nhưng tất cả những điều đó đó chỉ là ảo mộng, đều là mơ, đứa trẻ trong lòng cô mới là thứ chân thực nhất, chỉ có cô biết con mình là thiên sứ gãy cánh, không phải là chú chim nhỏ biết ca hát.
Mà tất thảy những điều này này, đều tại cô!
Bao nhiêu đêm, cô đều ôm đứa bé mà khóc to, rõ ràng muốn lau khô nước mắt, nhưng khuôn mặt lại vẫn tiếp tục ướt.
Sợ rằng cả cuộc đời này co cũng không thể thoát khỏi cơn ác mộng này.
Trời cao dùng một mệnh lệnh, thu hồi lại con của cô, chỉ lưu lại thể xác của bé.
Kỉ Xảo An năm tuổi rồi, ngoại trừ biết gọi mẹ, cái gì bé cũng không nói, bao gồm cả tên của mình, ngoại trừ biết đứng trong vài phút bé chưa biết đi, chỉ mới biết bò.
Đứa nhỏ này, sợ rằng trí năng chưa phát triển đầy đủ.
Nhìn con đang ngủ, thật sự khiến người khác vui vẻ, Tạ Thi Âm chăm chú nhìn con, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ đau khổ.
Cô cố gắng đè nén nỗi chua xót trong lòng, nhanh chóng cúi đầu gấp quần áo.
Đã bao nhiêu năm rồi? Cơn ác mộng của ngày hôm qua chưa bao giờ chấm dứt, thậm chí đã được định sẵn sẽ vĩnh viễn bám theo cô, không thể gỡ bỏ, mà cô cũng không có cách nào thoát khỏi, chỉ có thể khoanh tay chịu trói.
“ Y …… Y ……a…… a……” Đứa bé vẫn chơi một mình thậm chí rất vui vẻ, căn phòng nhỏ bé này giống như là toàn bộ thế giới của cô.
Thế giới bên ngoài không hề có ý nghĩa gì đối với cô, chỉ căn phòng này mới có thể cho cô sự bảo vệ cao nhất.
Gấp quần áo xong, Tạ Thi Âm cầm quần áo cất vào tủ, lúc này đứa bé gọi mẹ, giọng nói ngọt ngào khiến người khác phải mỉm cười.
“Mẹ…… Mẹ……”
Tạ Thi Âm cười cười, ngồi lại bên giường, nhẹ nhàng ôm lấy đứa bé, mặc dù hơi phiền toái, nhưng cô sẽ không buông tay. Bất luận gắng nặng này là ngọt ngào hay phiền toái, cô đều nguyện ý tiếp nhận.
“Mẹ……”
“Tiểu An, mẹ ở đây!” Sờ sờ sợi tóc mềm mại của con gái, rồi lại sờ gương mặt non mềm của bé, giây phút này cô quên đi tất cả những khó khăn, có con, cô thật hạnh phúc. ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn
Nhẹ nhàng lau đi nước bọt ở khóe miệng đứa bé, Tạ Thi Âm lắc lắc người, vỗ vỗ lên lưng con, trên mặt Kỉ Xảo An nở nụ cười thỏa mãn, rúc vào trong ngực mẹ.
Tạ Thi Âm ôm con đứng dậy, ra khỏi phòng, đi tới phòng khách, ngồi lên ghế. Trong phòng khách có đủ ánh sáng, có thể nhìn rõ đứa bé hơn so với phòng ngủ, cũng vì vậy mọi an ủi của cô đề vỡ nát.
Xảo An rất gầy, cánh tay nhỏ bé, hai chân mảnh khảnh mặt thì gầy hóp, làn da tái nhợt, giống như vừa chạm vào bé sẽ bị thương.
Nhưng sẽ không, cô sẽ không để con mình bị thương, cô sẽ bảo vệ bé, vĩnh viễn bảo vệ bé.
Nhưng khi nhìn hai chân của bé, cô thầm nghĩ, bé có thể đứng được không? Bé bước đi được không? Bé có thể tự mình bước đi sao?
Đột nhiên Tạ Thi Âm thay đổi tư thế, nhẹ nhàng thả con xuống, để bé đứng trên mặt đất, hai tay vòng qua nách đứa bé, giữ cho bé đứng thẳng.
Sau đó cô nới lỏng tay, quả nhiên Xảo An đứng được - mặc dù hai chân hơi run, mặc dù cơ thể gầy yếu, nhưng mà Xảo An vẫn có thể đứng được.
Đối với việc tự mình đứng được Kỉ Xảo cũng cảm thấy rất tò mò, mở to hai mắt nhìn thế giới ở góc độ mới này - thấy mẹ ở ngay trước mắt, khuôn mặt vui mừng nhìn mình, khiến bé hưng phấn, không ngừng cười ngây ngô.
“Tiểu An, thử bước đi nhé con! Được không?”
Kỉ Xảo An nghe nhưng không hiểu, vẫn ngây ngốc đứng nhìn, Tạ Thi Âm vươn tay muốn đỡ bé, nhưng rồi lại ép mình không được làm vậy.
Phải để cho bé tự học, tự bước đi, không có bất kỳ ai giúp đỡ, chỉ có thể dựa vào sức lực của chính bản thân mình, một mình tự bước đi.
Tạ Thi Âm không cho phép mình giúp con, cô muốn con học được cách tự đi, học được cách tự mình khám phá thế giới này.
Nhưng cô bé đứng thật sự rất mệt, hai chân phát run, giống như không thoải mái, nhíu nhíu mày, quay ra nhìn mẹ, dường như muốn cầu cứu. ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn
Tạ Thi Âm cố gắng ép chính mình không để ý đến ánh mắt con, cho dù nhìn thấy con đang run cô cũng rất lo, nhưng cô vẫn tự nói với mình là không thể, vì tốt cho bé, tuyệt đối cô không thể nhượng bộ!
Chân mỏi khiến cho Kỉ Xảo An theo bản năng bước ra bước đầu tiên, nhưng đứng thẳng đến một hai phút, đối với cô bé đã xem đứng lâu, cho nên bé không còn sức lực để thực hiện bước đi đầu tiên trong cuộc đời.
Vì thế cô bé liền đặt mông ngồi xuống đất, bò trên mặt đất.
Tạ Thi Âm nhìn thấy, thở dài một hơi, đi lên phía trước bế con lên, “Tiểu An, không phải như vậy, con phải bước đi.”
Kỉ Xảo An nhìn mẹ, dĩ nhiên cô bé không hiểu, mở to đôi mắt vô tội, nhìn mẹ làm nũng.
Nhưng hôm nay Tạ Thi Âm đã hạ quyết tâm, nhất định bé phải học được, bé không còn nhỏ nữa, một ngày nào đó phải đi ra ngoài đối mặt thế giới này, bé cần đứng lên, cần phải độc lập.
“Tiểu An, trước tiên hãy đứng đã khi đứng vững rồi thì hãy bước đi bước đầu.”
Lại nhớ tới tình huống lúc nãy, Tạ Thi Âm luồn tay qua nách bé, giúp cô bé đứng thẳng, Kỉ Xảo An bắt đầu cảm thấy không thoải mái, khẽ uốn éo người, nhưng vẫn không thoát khỏi quyết tâm của mẹ.
“Tiểu An, bước thử đi!”
Kỉ Xảo An nhìn sàn nhà, nhẹ nhàng nâng một chân lên, đang chuẩn bị đặt chân xuống để bước đi, Tạ Thi Âm nhanh chóng buông tay ra, muốn để bé tự đi, nhưng bởi mất đi lực đỡ bé liền ngã ngồi xuống đất.
Không biết là do còn nhỏ, hay vì nguyên nhân nào khác, Kỉ Xảo An không hề khóc, chỉ vừa cười vừa bò trên đất.
Rõ ràng so với việc tập đi, bé bò dễ dàng hơn nhiều, chỉ một lát đã bò đến sau ghế.
Tạ Thi Âm đứng nhìn, khóe mắt cay cay, người cứng đờ mất vài phút, không biết nên phản ứng như thế nào. Nên mắng, nên tức giận, hay đau lòng? Hình như làm gì cũng vừa đúng, vừa sai.
Cô đứng lên, ôm con gái thử lại một lần nữa, nhưng vẫn thất bại. Không cam lòng, cô lại thử tiếp, nhưng kết quả vẫn giống nhau, bé vẫn ngã ngồi trên đất.
Cô thất vọng, trong lòng đầy đau đớn và dằn vặt, tự trách bản thân, cô thừa nhận mình không còn con đường nào để đi, thật hy vọng ai đó có thể kéo hai mẹ con cô dậy.
Đâu lòng và tuyệt vọng khiến nước mắt không ngừng rơi, cô ôm lấy con, hình như đứa bé cảm giác được nỗi khổ của mẹ, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng mẹ.
“Tiểu An…… Tiểu An……”
Tạ Thi Âm kêu vài tiếng, dĩ nhiên Xảo An nghe không hiểu, trong thế giới đơn giản của cô bé, vui mừng, tức giận, đau lòng không có ý nghĩa gì cả.
Nhưng cũng chính vì vậy, cô mới cảm thấy rất đau lòng, thật đau khổ, thế giới này sao tàn nhẫn đến thế, vận mệnh cũng thật tàn nhẫn, đối với một sinh mệnh sắp bước vào giai đoạn đẹp nhất trong đời, lại phán trước cho nó một án tử hình.
Cô thất vọng ôm lấy con, dù có thất vọng, nhưng vẫn không không buông tay. Cô biết bé chỉ có cô, cũng chỉ có thể dựa vào cô. ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn
Cô sẽ không buông tay, cả đời này cô sẽ chăm sóc Tiểu An, bảo vệ Tiểu An, tuyệt đối sẽ không để Tiểu An gặp phải bất kì thương tổn gì từ thế giới bên ngoài.
Nhưng cô vẫn lực bất tòng tâm đến mức giống như không còn con đường nào để đi, chỉ có thể ôm lấy bé, hỏi đi hỏi lại, dù biết rằng bé vĩnh viễn không thể trả lời cô. “Tiểu An, con nói cho mẹ nghe, mẹ phải làm gì để giúp con... Tiểu An...”
Khuôn mặt cô bé đơn thuần, đơn thuần đến mức gần như dại ra, đương nhiên bé không trả lời được, chỉ im lặng dựa vào lòng mẹ.
Tạ Thi Âm biết con không thể trả lời, nhưng cô vẫn mong đợi, nói không chừng có một ngày vừa tỉnh dậy, bé có thể nói, sẽ cười với cô, vui vẻ chạy quanh người cô, nói chuyện với cô bằng ngôn ngữ của trẻ con.
Nhưng tất cả những điều đó đó chỉ là ảo mộng, đều là mơ, đứa trẻ trong lòng cô mới là thứ chân thực nhất, chỉ có cô biết con mình là thiên sứ gãy cánh, không phải là chú chim nhỏ biết ca hát.
Mà tất thảy những điều này này, đều tại cô!
Bao nhiêu đêm, cô đều ôm đứa bé mà khóc to, rõ ràng muốn lau khô nước mắt, nhưng khuôn mặt lại vẫn tiếp tục ướt.
Sợ rằng cả cuộc đời này co cũng không thể thoát khỏi cơn ác mộng này.
Trời cao dùng một mệnh lệnh, thu hồi lại con của cô, chỉ lưu lại thể xác của bé.
Kỉ Xảo An năm tuổi rồi, ngoại trừ biết gọi mẹ, cái gì bé cũng không nói, bao gồm cả tên của mình, ngoại trừ biết đứng trong vài phút bé chưa biết đi, chỉ mới biết bò.
Đứa nhỏ này, sợ rằng trí năng chưa phát triển đầy đủ.
Tác giả :
Mạc Lâm