Tinh Ấn Online
Chương 11
Đang lúc Bạch Miên đối với cái bánh kem kia thèm nhỏ dãi không thôi , Ngôn Hi Hàn lại làm ra hành động ngoài dự đoán mọi người, hắn đem Bạch Miên kéo đến vị trí của hắn, nguyên bản Bạch Miên còn tưởng rằng hắn là muốn cậu ngồi vào bên cạnh, nhưng còn không có đưa mông cậu di đến trên một cái ghế khác, Ngôn Hi Hàn đã ngồi xuống vị trí của mình, đột nhiên đưa cậu kéo đến trong lòng ngực của hắn, mà Bạch Miên trọng tâm không xong, cũng là trực tiếp ngã ngồi ở trên đùi Ngôn Hi Hàn.
Sau đó cậu giống như là bị xem như một búp bê to đùng ngồi ở trên đùi Ngôn Hi Hàn, điều này làm cho tất cả mọi người xem mắt choáng váng, ngay cả Bạch Miên cũng lộ ra vẻ mặt ngu ngơ.
Phục hồi tinh thần lại, gương mặt Bạch Miên đỏ lên, trừng mắt nhìn nam nhân luôn làm ra hành động làm người kinh ngạc này, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
“Anh không biết là chân sẽ tê sao?” Cậu tới 89 kg nha! Nam nhân này để cậu ngồi ở trên đùi không sợ chân đứt rời a?
“Không a! Đến, ăn bánh kem đi!” Ngôn Hi Hàn vẻ mặt thoải mái, vẫn duy trì mỉm cười như vậy, giống như Bạch Miên ngồi ở trên đùi thật chỉ là một đống kẹo đường tốt mã dẻ cùi.
Ánh mắt hoài nghi còn quét rất nhiều trên người Ngôn Hi Hàn, Bạch Miên tuy rằng rất muốn đứng dậy, nhưng cánh tay vòng ở trên eo của mình lại làm cho cậu chỗ nào cũng đi không được, chỉ có thể u oán trừng mắt nhìn nam nhân kiêu ngạo này, sau đó đem tầm mắt chuyển về trên cái bánh kem lạnh kia.
Mà cậu cũng không biết, ánh mắt oán hận kia của mình, nhưng lại làm cho trong lòng Ngôn Hi Hàn nổi lên một trận sóng không nhỏ, chỉ kém một chút hắn sẽ mất đi khống chế.
Nhìn xem, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ đánh yêu nhìn mình lom lom bất kể thế nào cũng đáng yêu như vậy.
Chính là, Ngôn Hi Hàn vẫn đè xuống cảm giác khác thường này.
Khi trà sữa hương nồng được bưng lên bàn, Ngôn Hi Hàn còn mơ hồ giới thiệu về bánh kem với Bạch Miên, lực chú ý của Bạch Miên rất nhanh đã bị dời đi.
Thoạt nhìn ăn thật ngon. . . . . . Bạch Miên thèm nhỏ dãi bánh kem mỹ vị, một chút không phát hiện mình đã thành mỹ thực làm nam nhân phía sau thèm nhỏ dãi.
“Ăn mau đi! Tan rồi là khỏi ăn đấy,” Ngôn Hi Hàn ngữ mang sủng nịch sờ sờ cái đầu trong lòng, ngay cả hắn cũng không có phát hiện thái độ mình so với bình thường càng thêm ôn nhu có gì không đúng.
Nhìn nhìn hắn, Bạch Miên không có phản đối ăn lên mỹ vị trà chiều, dù sao là muốn cho cậu ăn, không ăn thì đáng tiếc, xem Ngôn Hi Hàn ôm cậu vẫn vẻ mặt thư giãn thích ý, làm cho cậu lo lắng có phải nếu ăn mập một chút, đè chết nam nhân thích ăn đậu hũ này hay không.
Bạch Miên bị mỹ thực câu đi, tạm thời xem nhẹ đống người trừng to mắt nhìn cậu và Ngôn Hi Hàn, dù sao cũng đã như vậy rồi có nghĩ tới cũng không có gì ý nghĩa, nhanh đưa đồ ăn hết về nhà nhưng thật ra lại tốt.
Nhìn Bạch Miên ăn bánh kem đến hương, mới ăn xong một miếng, Ngôn Hi Hàn lập tức cắt một miếng nữa cho cậu, sau đó vẻ mặt sung sướng nhìn Bạch Miên ăn.
Hắn cảm thấy bộ dáng Bạch Miên ăn thoạt nhìn phá lệ hạnh phúc đáng yêu, cho dù hắn nhìn như vậy cũng không có đi ăn, chỉ ngồi xem Bạch Miên ăn cũng sẽ có một loại cảm giác thỏa mãn, dường như đó là món ngon nhất trên đời này.
Cứ như vậy đút ăn xuống, cả một cái bánh cao như quả trứng cứ như vậy được ăn hết, nhưng người khác cũng không dám hé răng phản đối, bởi vì cái bánh kem kia chính là hội trưởng đại nhân tự móc tiền túi đi mua, mảy may chưa động công quỹ của hội học sinh.
Khi vẻ mặt Bạch Miên thỏa mãn dừng lại, khuôn mặt tuấn tú của Ngôn Hi Hàn đột nhiên không hề báo động trước liền tiếp cận.
“A, nơi này dính bơ,” Ngôn Hi Hàn cũng chỉ nói một câu như vậy, sau đó thế nhưng vươn lưỡi, liếm sạch bơ sữa bên khóe miệng Bạch Miên.
Hành động này làm cho Bạch Miên hoàn toàn ngốc rụng, mà người khác thấy một màn như vậy lại trừng lớn mắt, không thể tin được nhìn hai tiêu điểm bị mọi người chú ý kia, nhất là Ngôn Hi Hàn làm ra loại hành động kinh người còn vẻ mặt tự nhiên như thế.
“Ừ, cửa hàng này làm bơ rất thơm.” Ngôn Hi Hàn cười nói, sau đó nhìn nhân nhi trong lòng vẻ mặt kinh ngạc đỏ bừng nhìn mình.
“Anh. . . . . Anh đang làm cái gì a!” Ôm bên miệng bị liếm qua, Bạch Miên hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn đỏ lên, chỗ bị lưỡi Ngôn Hi Hàn liếm qua, còn mơ hồ có loại xúc cảm nóng ướt cùng kỳ dị còn sót lại ở nơi này, làm cho trên mặt của cậu nóng bỏng lên.
Dù nói thế nào, cậu cũng đường đường là nam tử. . . . . . Hán, ai. . . Nói những lời này khi vẫn ngồi ở trên đùi Ngôn Hi Hàn nhất định là một chút sức thuyết phục cũng không có.
Hơn nữa cái loại tiếp xúc gần như hôn môi này, lại còn là trước mặt nhiều người như vậy, thật là làm cho cậu muốn đào một cái hố chui xuống.
Trong sạch và thanh danh của cậu a. . . . .
Bạch Miên thật sự cảm giác được một cỗ cảm xúc phức tạp mê hoặc, nếu là Ngôn Hi Hàn trước kia, là không thể nào làm loại chuyện này , nhưng là nhưng bây giờ làm như vậy với cậu, như vậy là ý như thế nào? Là hắn đối với mình có ý tứ nào đó sao? Hay là mình trước kia đối với hắn căn bản không có nửa điểm lực hấp dẫn và ý nghĩa?
“Chỉ giúp cậu lau bơ thôi mà a!” Vẻ mặt Ngôn Hi Hàn không có gì mỉm cười, nhưng trong đôi mắt lại lóe ra ý cười hứng thú mười phần.
“Anh. . . . . .” Bạch Miên hun đỏ hai gò má buồn bực, trừng mắt nhìn hắn sau, vẫn là giống nhau không có cách.
Nơi này là trong hiện thực, lại không giống trong trò chơi có thể sử dụng thuấn gian di động, cho nên cậu bị kìm ở trong lòng Ngôn Hi Hàn, trừ bỏ dùng ánh mắt trừng hắn lấy phát tiết tâm tình của mình, cũng không còn cách nào.
Chính là, hành động của Ngôn Hi Hàn đã làm cậu rung động, đã muốn không thể tiêu trừ, cũng bởi vì một cái liếm hôn nho nhỏ nhợt nhạt kia làm cho trong lòng Bạch Miên nổi lên một trận sóng vượt quá người bên ngoài có khả năng tưởng tượng.
Vì thoát khỏi phân xấu hổ kia, Bạch Miên nhìn đông nhìn tây, sau đó nhìn thấy đồng hồ lớn ở một bên, đã muốn 5 giờ rưỡi rồi, bình thường lúc này cậu đã về nhà.
Cậu cũng không cho rằng chỉ cần mình nói một tiếng, Ngôn Hi Hàn sẽ thả cậu rời đi, nhưng là. . . . . . Liếc đồng hồ treo tường một cái, cậu cũng không cùng anh cả nói đêm nay không trở về nhà ăn cơm. .
“Cái kia. . . . . . Ai. . . . . . Tôi muốn về nhà.” Vốn là muốn kêu tên Ngôn Hi Hàn, vốn dĩ trước kia thói quen xưng hô đến bên miệng, lập tức mắc kẹt, sau đó ngạnh sinh sinh chuyển thành một chữ ai.
“Bây giờ còn rất sớm, không vội!” Ngôn Hi Hàn còn luyến tiếc thả cậu đi, tuy rằng trong trò chơi ôm lấy tới cũng là mềm ấm áp, nhưng trong hiện thực có vẻ mềm mại hảo ôm hơn.
Hơn nữa còn có một loại mùi ngọt ngào nhu hòa, có chút giống món điểm tâm ngọt, có lẽ là bởi vì Bạch Miên vừa ăn xong một cái bánh kem, có lẽ là bởi vì trường kỳ ăn ngọt nên lây dính lên hương vị.
Mà hắn giống như là con kiến thích đồ ngọt, không thể tự kềm chế đã bị hấp dẫn.
“Không cần náo loạn, người nhà của tôi đang đợi tôi trở về.” Bạch Miên nhíu mày trừng mắt hắn, cũng không có phát hiện mình cho dù nhíu mày vẫn là đáng yêu, không ngừng kích thích cảm quan thần kinh của Ngôn Hi Hàn.
Ngôn Hi Hàn phi thường không cam lòng thở dài một tiếng sau, mới thả lỏng cánh tay vẫn đặt trên eo tròn vo của Bạch Miên, sau đó hoàn toàn buông ra, còn nhân cơ hội sờ soạng hai má non mềm của Bạch Miên một cái.
Tiếc hận nhìn Bạch Miên rời đi ngực của mình, Ngôn Hi Hàn trong thất vọng đau khổ cũng hiện lên một cỗ cảm giác buồn bã mất mác, lồng ngực trống rỗng, đã không có thân thể mềm mại ấm áp kia, giống như ngay cả trong lòng hắn cũng mất đi cái gì đó.
“Tôi đưa cậu trở về được không?” Ngôn Hi Hàn nhịn không được hỏi, hắn cũng không biết vì sao, chính là nhịn không được muốn tranh thủ thêm thời gian cùng Bạch Miên ở chung.
Hắn không biết loại cảm giác tham quyến này từ đâu mà đến, nhưng hắn sẽ không tự chủ được khát vọng ở chung nhiều một chút.
Rõ ràng hắn và Bạch Miên thời gian nhận thức cùng gặp mặt vẫn chưa tới một tuần, nhưng cỗ khát vọng cùng tưởng niệm này giống như là đã đợi rất lâu rất lâu, rốt cuộc tìm được đầu phát tiết, không ngừng chảy ra.
Nghe thấy yêu cầu của Ngôn Hi Hàn, còn có chờ đợi mơ hồ trong lời nói của hắn, Bạch Miên thiếu chút nữa sẽ đáp ứng, chính là cuối cùng cậu vẫn là nhịn xuống.
“Không cần, tự mình về nhà thì tốt rồi.” Nếu để cho Ngôn Hi Hàn biết mình ở đâu, về sau cậu nhất định sẽ không thể yên ổn.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú lộ ra biểu tình thất vọng, Bạch Miên thiếu chút nữa sẽ đáp ứng hắn, chỉ là nghĩ đến đêm nay nếu vừa lên trò chơi khẳng định sẽ lại bị hắn quấn muốn chết, nếu buổi tối còn có thể nhìn thấy, cũng không cần phiền toái như vậy .
Nhưng biểu tình thất vọng của Ngôn Hi Hàn không có duy trì bao lâu, liền lại lên tinh thần đến đây.
“Vậy, buổi tối gặp trong trò chơi” Ngôn Hi Hàn đánh lên tinh thần, mỉm cười nói.
Nghe thấy những lời này, Bạch Miên dừng một chút, sau đó động tác gật đầu vô cùng rất nhỏ, liền rời đi phòng hội học sinh.
Ai cũng thấy Ngôn Hi Hàn sau khi Bạch Miên rời đi, trên mặt liền toát ra đến thản nhiên cô đơn.
Điều này làm cho học muội thầm mến Ngôn Hi Hàn kia trong lòng không tự chủ được co rút, làm cộng sự của nhau nửa năm, Ngôn Hi Hàn đối với mình cũng chỉ có không thân cùng lễ phép, còn có thể cùng những người khác bảo trì khoảng cách nhất định, nếu có người muốn lấy công sự tới gần hắn, còn phải bảo trì khoảng cách không mượn cớ gần sát hắn, một khi tới gần đến khoảng cách nhất định, Ngôn Hi Hàn cơ hồ chính là phản ứng theo bản năng rớt ra khoảng cách, giữ một khoảng cách lấy an toàn, còn có thể tránh cho người mượn cớ.
Những người khác nghĩ đến đây là lễ phép cùng thói quen của hắn tạo thành , nhưng chỉ có bốn bạn tốt khác biết, đó là trong lòng Ngôn Hi Hàn đã có Trục Quang, tự nhiên đối những người khác không có hứng thú, hơn nữa trước kia cũng bởi vì Ngôn Hi Hàn đối với cái này cũng không phải thực để ý, để tiểu quỷ kia gài bẫy hắn làm hắn và Trục Quang phân ly, sau đó trừ bốn người bọn họ ra còn có người nhà của hắn có thể cùng hắn kề vai sát cánh, những người khác tới gần hắn đều bị hắn né tránh.
Mà vì sao mọi người nhìn thấy Ngôn Hi Hàn lại chủ động đi ôm một người, lại còn phi thường yêu thích không buông tay, sẽ khiếp sợ như vậy.
Mà học muội kia tự nhiên là phi thường không cam tâm, dù nói thế nào, cô cũng là một mỹ nhân có rất nhiều người theo đuổi, có thật nhiều anh đẹp trai theo đuổi đều bị cô cự tuyệt, nhưng cô lại không cách nào được đến người cô muốn duy nhất, vốn cho là chờ lâu tổng cũng có cơ hội mở ra tâm phòng của Ngôn Hi Hàn, cho nên cô cực lực kiềm chế tình yêu của mình đối với Ngôn Hi Hàn, chỉ sợ một cái không cẩn thận còn không có làm cho Ngôn Hi Hàn mở ra trái tim với cô, đã bị phát hiện tâm tình của cô mà cùng hắn giữ khoảng cách.
Nhưng là, cô như thế nào cũng không có nghĩ đến, mới khai giảng vài ngày, hơn nữa nghe nhóm học trưởng nói Ngôn Hi Hàn quen biết Bạch Miên cũng không hơn một tuần, cơ hồ có thể nói là người xa lạ, nhưng Ngôn Hi Hàn lại nguyện ý tiếp xúc với Bạch Miên, không chỉ có là hắn chủ động, còn chủ động đi đến ôm lấy, dây dưa với Bạch Miên, trừ cái này ra, loại thái độ vô cùng sủng nịch càng làm cho không cam lòng của cô lên tới điểm cao nhất.
Vì sao? Vì sao Ngôn Hi Hàn tình nguyện quấn quít lấy tên mập mạp kia, cũng không để cho cô tới gần? Rõ ràng cô rất xinh đẹp a!
Cô thừa nhận, Bạch Miên rất đáng yêu, nhưng mỹ mạo của mình càng hơn một tên mập mạp không phải sao? Vì sao mình thế nhưng so ra kém một người nhận thức chưa đến một tuần? Chẳng lẽ nói, Ngôn Hi Hàn thích chính là loại người béo ụch ịch như Bạch Miên sao?
Cô rất muốn rống lên hỏi như vậy, nhưng cô biết nóng vội chỉ hỏng chuyện, nếu hiện tại đắc tội Ngôn Hi Hàn hoặc Bạch Miên, theo thái độ của Ngôn Hi Hàn đối Bạch Miên, chính mình sẽ lập tức bị Ngôn Hi Hàn liệt vào đối tượng cự tuyệt lui tới, đây không phải là kết quả cô muốn nhìn thấy.
“Học trưởng, anh nói trò chơi là ý gì? Game online sao?” Nhớ tới lời Ngôn Hi Hàn vừa nói với Bạch Miên, cô nhịn không được hỏi, nếu biết Ngôn Hi Hàn chơi game online gì, cô liền đi chơi, có thể nhân cơ hội phá bọn họ.
“Ừ,” Ngôn Hi Hàn không yên lòng, trong đầu còn nghĩ đến Bạch Miên, không có chú ý tới cô hỏi cái này có dụng ý gì.
“Học trưởng chơi game online nào vậy? Chơi vui vậy sao?” Học muội vẻ mặt vô tội tò mò, ý muốn nói có thể cùng Ngôn Hi Hàn chơi cùng.
Vấn đề này làm cho Ngôn Hi Hàn lấy lại tinh thần, hắn sâu sắc mơ hồ phát hiện học muội hỏi vấn đề này có mưu đồ, đôi mắt màu nâu hơi hơi hiện lên một đạo hào quang khác thường sau, lại khôi phục bình thường, sau đó lộ ra mỉm cười thân thiết lại xa cách như bình thường.
Nụ cười kia, người sáng suốt vừa thấy chỉ biết cùng nụ cười hắn đối với Bạch Miên là hoàn toàn không đồng dạng.
Điều này làm cho học muội hơi hơi lui một chút, đột nhiên cảm thấy nụ cười trầm ổn bình thường cô cảm thấy hấp dẫn nhất, giờ này khắc này làm cho trong lòng cô lạnh đến phát run.
Nguyên tưởng rằng ít nhất mình đối hội trưởng hội học sinh này có chút hiểu biết, nhưng lúc này cô rốt cục ý thức được, Ngôn Hi Hàn mình nhìn thấy, vẫn chỉ là mặt ngoài của hắn mà không phải chân chính hắn.
“Trò chơi kia vừa mới tiến hành close beta, chưa mở ra bên ngoài, cho nên cho dù anh nói, học muội em cũng không thể chơi game online đấy,” Nói mấy câu dễ dàng ngắn gọn, liền đem ý đồ của học muội đánh trở lại, thấy học muội lộ vẻ mặt thất vọng, hắn không có cảm giác không đành lòng, chỉ có nhẹ nhàng thở ra.
“Hôm nay không có việc gì vậy tôi đi trước.” Ngôn Hi Hàn hôm nay không có chuyện gì, cũng chỉ vì dụ dỗ Bạch Miên tiến vào văn phòng hội học sinh, thu thập xong đồ đạc của mình, cùng mọi người nói tạm biệt rồi rời đi.
Động tác của hắn nhanh chóng, làm cho người không biết sững sờ một chút, chỉ có bốn người khác biết, hắn là vội vàng trở về login chờ Bạch Miên.
Chính là, mới ngắn ngủn vài ngày như vậy, hành động ỷ lại Bạch Miên của Ngôn Hi Hàn đã tới mức này, đây rốt cuộc là. . . . . . Tốt hay xấu đây? Nghĩ tới Trục Quang, trên mặt bọn họ đều lộ ra biểu tình lo lắng.
Chỉ có Cao Duy Tô lặng yên chất phác, hơi thoáng lộ ra biểu tình như có điều suy nghĩ.
※ ※ ※
So với bình thường trở về hơi muộn một chút, mấy anh trai cũng không nói cái gì, dù sao cậu đã sớm trưởng thành, qua niên kỷ quy định thời gian về nhà.
Anh cả không hỏi cậu sao về muộn hơn so với bình thường, chỉ sờ sờ đầu cậu, sau đó đem bữa tối bưng lên cho cậu, rồi anh ba hỏi cậu một ít cảm tưởng cùng kinh nghiệm liên quan đến trò chơi sau, lại quay về công việc của hắn là vùi đầu thiết lập trò chơi.
Về phần anh hai không thấy bóng dáng, chắc còn tăng ca ở khách sạn, về phần anh cả đầu bếp không có ở phòng bếp khách sạn công tác, cũng là bởi vì trong đoàn đầu bếp hắn hướng dẫn, có một người tuổi cùng hắn không sai biệt lắm, hướng hắn phá lệ tin phục sùng bái ở phòng bếp đóng giữ, cho nên mới có thể an tâm về nhà nấu cơm cho các em trai bảo bối của hắn ăn.
Ăn qua bữa tối trở lại phòng, đem tài liệu việc học cùng báo cáo làm xong hết, sau đó Bạch Miên còn đi tắm thơm ngào ngạt, rồi trở lại trước bàn học ngẩn người.
Có nên. . . . . Vào trò chơi hay không? Bạch Miên vừa nghĩ tới mình vừa login sẽ có một cái kẹo da trâu dính chặt mình, tuy rằng cậu thích người nọ, nhưng cũng vì hành động quá độ thân mật mà cảm giác bất an.
Cậu sợ chính mình sẽ quen, càng sợ sau khi mình quen rồi Ngôn Hi Hàn sẽ đột nhiên buông tay, kia làm cho cậu khó có thể chịu được, mà cũng bởi vì không hiểu được Ngôn Hi Hàn đối với cậu như vậy là có dụng ý gì, mới có thể làm cho cậu luôn muốn lảng tránh Ngôn Hi Hàn, chỉ sợ sẽ gặp chuyện càng thống khổ hơn so với trước kia.
Thở dài, cậu biết nghĩ những thứ này đều không có dùng, bởi vì Ngôn Hi Hàn đang suy nghĩ gì cậu cũng không biết, tự mình nghĩ nhiều hơn nữa đều là ngơ ngẩn .
Xoa bóp bụng mập mạp trên người mình, cậu nhịn không được lại thở dài, nói thật, cậu thật sự không biết điểm nào của mình hấp dẫn đến Ngôn Hi Hàn, làm cho hắn không chỗ nào không quấn quít lấy mình.
Cậu nghĩ đến mập lên ít nhất cũng ngăn chặn không ít diễm ngộ cùng phiền toái, trên thực tế trong hai năm qua cũng vẫn là như thế, chính là vì sao vừa gặp phải Ngôn Hi Hàn, thân thể béo ú của mình liền giống như có sức hút vậy?
Cậu hiện tại, rốt cuộc điểm nào hấp dẫn Ngôn Hi Hàn nhất? Chẳng lẽ cũng do cậu hiện tại làm cho hắn cảm thấy thực “đáng yêu” sao?
Suy nghĩ cả buổi cũng nghĩ không ra cái gì, cậu cũng chỉ có buông tha cho vấn đề đi tự hỏi này làm cậu đau đầu không thôi, nhìn chằm chằm màn hình máy tính nhẹ nhàng thở dài, Bạch Miên từ chối hồi lâu, vẫn là quyết định muốn login.
Nếu phá nhẫn nại hai năm qua, phá phòng bị này, như vậy tiếp theo mà đến, chính là tâm tình vô tận tưởng niệm cùng hy vọng nhìn Ngôn Hi Hàn.
Mở ra ngăn kéo, từ chỗ sâu trong ngăn kéo lấy ra một tấm hình, đó là trước kia chơi Thất Giới, Khuê Lỵ Ti chụp cho cậu.
Trong bức ảnh, là quá khứ khi chơi Thất Giới của mình, có bề ngoài xinh đẹp lóa mắt, tóc dài màu ngân lục phiêu dật, trên người mặc trang bị cấp SSS là hắn đưa cho mình, làm cho mình giống như thiên tiên hạ phàm, càng bởi vì như thế, khi đó mình thậm chí còn xếp thứ ba ở bảng thập đại mỹ nhân trong Thất Giới, hơn nữa còn là nam giới duy nhất trong bảng, nhưng kỳ thật riêng lấy bề ngoài đến xem, dung mạo của cậu được công nhận là thứ nhất, chỉ bởi vì cậu là nam, cho nên mới bị liệt là thứ ba.
Chính là, cho dù là nam, khi đó bên cạnh cậu vẫn là vây quanh một đám ong bướm, mà mỗi lần. . . 『 hắn 』 sẽ đảm nhiệm làm hộ hoa sứ giả của mình thay mình quét dọn đống ruồi bọ kia.
Nhớ tới tình cảnh mình được cẩn thận che trong ngực, hai má trắng noãn liền nổi lên chấn động ửng đỏ cùng ngây ngô cười, tuy rằng đã là chuyện thật lâu trước kia rồi, nhưng khi hồi tưởng lại cảm thấy rất hạnh phúc, trong lòng cậu vẫn sẽ có nhiều quyến luyến như vậy.
Quả nhiên vẫn. . . . . . Dứt bỏ không được.
Ngón tay mang theo một chút quyến luyến nhẹ nhàng vuốt ve nam nhân tuấn dật ở trong trò chơi kia, có một đầu tóc màu lam, còn mặc trang phục long kỵ sĩ, mang theo nụ cười trầm ổn ôn nhu, một tay ôm ở ngang hông mình, một tay nâng thánh kỵ chi liêm có được khi giải nhiệm vụ ẩn tàng, thấy thế nào đều là bức ảnh anh hùng phối mỹ nhân, hơn nữa lúc chụp bức ảnh này, địa điểm đều rất đẹp, làm cho bức ảnh này nhìn phá lệ duy mỹ, giống như là một bức họa.
Chính mình lúc ấy đối với người này yêu say đắm, là mối tình đầu, cũng đã cơ hồ phóng hết tất cả tâm tình cậu, yêu sâu, cũng bị thương sâu.
Khi cậu cũng đã quyết định muốn vứt bỏ, muốn quên, lại không nghĩ rằng cách hai năm lại gặp lại mình lại vẫn đối với hắn có không muốn rời xa.
Buông tha cho không được. . . . . . Đây là cảm giác cậu nhìn thấy hắn sau càng ngày càng sâu.
Rất muốn trở lại thời điểm bọn họ còn chưa có phân ly, cho dù cậu không hiểu tâm tình của mình cũng tốt, cho dù cậu đối với hắn không có cái loại cảm tình này cũng thế, nghĩ nhiều trở lại trong mộng đẹp ngọt ngào không ai tham gia quấy rầy, đứng ở khi đó.
Nhưng là bây giờ, nhìn thấy Ngôn Hi Hàn đối với mình, đối “Bạch Miên” biểu hiện vô cùng lại làm cho cậu có chút mờ mịt, hơn nữa bất lực đau lòng.
Nếu như nói, cảm giác Ngôn Hi Hàn đối Bạch Miên tồn tại không đồng dạng như vậy, kia quá khứ của mình lại tính cái gì? Nhưng nếu nói Ngôn Hi Hàn chỉ nhớ mình của quá khứ, liền đem “Bạch Miên” trở thành thuốc chế phẩm nhàm chán, kia trong lòng mình nhất định sẽ phi thường không cam lòng, thế nào cũng không vui vẻ.
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu nhịn không được nở nụ cười khổ.
Có lẽ, người sẽ ăn dấm chua của mình chắc không có mấy ai đi?
Chính là, cậu chỉ là muốn biết, quá khứ và mình bây giờ, đối với Ngôn Hi Hàn có bao nhiêu ý nghĩa, rốt cục đối với Ngôn Hi Hàn mà nói, chính mình có trọng yếu hay không mà thôi.
“Hàn. . . . . .”
Anh . . . . . Để ý em sao?
Sau đó cậu giống như là bị xem như một búp bê to đùng ngồi ở trên đùi Ngôn Hi Hàn, điều này làm cho tất cả mọi người xem mắt choáng váng, ngay cả Bạch Miên cũng lộ ra vẻ mặt ngu ngơ.
Phục hồi tinh thần lại, gương mặt Bạch Miên đỏ lên, trừng mắt nhìn nam nhân luôn làm ra hành động làm người kinh ngạc này, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
“Anh không biết là chân sẽ tê sao?” Cậu tới 89 kg nha! Nam nhân này để cậu ngồi ở trên đùi không sợ chân đứt rời a?
“Không a! Đến, ăn bánh kem đi!” Ngôn Hi Hàn vẻ mặt thoải mái, vẫn duy trì mỉm cười như vậy, giống như Bạch Miên ngồi ở trên đùi thật chỉ là một đống kẹo đường tốt mã dẻ cùi.
Ánh mắt hoài nghi còn quét rất nhiều trên người Ngôn Hi Hàn, Bạch Miên tuy rằng rất muốn đứng dậy, nhưng cánh tay vòng ở trên eo của mình lại làm cho cậu chỗ nào cũng đi không được, chỉ có thể u oán trừng mắt nhìn nam nhân kiêu ngạo này, sau đó đem tầm mắt chuyển về trên cái bánh kem lạnh kia.
Mà cậu cũng không biết, ánh mắt oán hận kia của mình, nhưng lại làm cho trong lòng Ngôn Hi Hàn nổi lên một trận sóng không nhỏ, chỉ kém một chút hắn sẽ mất đi khống chế.
Nhìn xem, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ đánh yêu nhìn mình lom lom bất kể thế nào cũng đáng yêu như vậy.
Chính là, Ngôn Hi Hàn vẫn đè xuống cảm giác khác thường này.
Khi trà sữa hương nồng được bưng lên bàn, Ngôn Hi Hàn còn mơ hồ giới thiệu về bánh kem với Bạch Miên, lực chú ý của Bạch Miên rất nhanh đã bị dời đi.
Thoạt nhìn ăn thật ngon. . . . . . Bạch Miên thèm nhỏ dãi bánh kem mỹ vị, một chút không phát hiện mình đã thành mỹ thực làm nam nhân phía sau thèm nhỏ dãi.
“Ăn mau đi! Tan rồi là khỏi ăn đấy,” Ngôn Hi Hàn ngữ mang sủng nịch sờ sờ cái đầu trong lòng, ngay cả hắn cũng không có phát hiện thái độ mình so với bình thường càng thêm ôn nhu có gì không đúng.
Nhìn nhìn hắn, Bạch Miên không có phản đối ăn lên mỹ vị trà chiều, dù sao là muốn cho cậu ăn, không ăn thì đáng tiếc, xem Ngôn Hi Hàn ôm cậu vẫn vẻ mặt thư giãn thích ý, làm cho cậu lo lắng có phải nếu ăn mập một chút, đè chết nam nhân thích ăn đậu hũ này hay không.
Bạch Miên bị mỹ thực câu đi, tạm thời xem nhẹ đống người trừng to mắt nhìn cậu và Ngôn Hi Hàn, dù sao cũng đã như vậy rồi có nghĩ tới cũng không có gì ý nghĩa, nhanh đưa đồ ăn hết về nhà nhưng thật ra lại tốt.
Nhìn Bạch Miên ăn bánh kem đến hương, mới ăn xong một miếng, Ngôn Hi Hàn lập tức cắt một miếng nữa cho cậu, sau đó vẻ mặt sung sướng nhìn Bạch Miên ăn.
Hắn cảm thấy bộ dáng Bạch Miên ăn thoạt nhìn phá lệ hạnh phúc đáng yêu, cho dù hắn nhìn như vậy cũng không có đi ăn, chỉ ngồi xem Bạch Miên ăn cũng sẽ có một loại cảm giác thỏa mãn, dường như đó là món ngon nhất trên đời này.
Cứ như vậy đút ăn xuống, cả một cái bánh cao như quả trứng cứ như vậy được ăn hết, nhưng người khác cũng không dám hé răng phản đối, bởi vì cái bánh kem kia chính là hội trưởng đại nhân tự móc tiền túi đi mua, mảy may chưa động công quỹ của hội học sinh.
Khi vẻ mặt Bạch Miên thỏa mãn dừng lại, khuôn mặt tuấn tú của Ngôn Hi Hàn đột nhiên không hề báo động trước liền tiếp cận.
“A, nơi này dính bơ,” Ngôn Hi Hàn cũng chỉ nói một câu như vậy, sau đó thế nhưng vươn lưỡi, liếm sạch bơ sữa bên khóe miệng Bạch Miên.
Hành động này làm cho Bạch Miên hoàn toàn ngốc rụng, mà người khác thấy một màn như vậy lại trừng lớn mắt, không thể tin được nhìn hai tiêu điểm bị mọi người chú ý kia, nhất là Ngôn Hi Hàn làm ra loại hành động kinh người còn vẻ mặt tự nhiên như thế.
“Ừ, cửa hàng này làm bơ rất thơm.” Ngôn Hi Hàn cười nói, sau đó nhìn nhân nhi trong lòng vẻ mặt kinh ngạc đỏ bừng nhìn mình.
“Anh. . . . . Anh đang làm cái gì a!” Ôm bên miệng bị liếm qua, Bạch Miên hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn đỏ lên, chỗ bị lưỡi Ngôn Hi Hàn liếm qua, còn mơ hồ có loại xúc cảm nóng ướt cùng kỳ dị còn sót lại ở nơi này, làm cho trên mặt của cậu nóng bỏng lên.
Dù nói thế nào, cậu cũng đường đường là nam tử. . . . . . Hán, ai. . . Nói những lời này khi vẫn ngồi ở trên đùi Ngôn Hi Hàn nhất định là một chút sức thuyết phục cũng không có.
Hơn nữa cái loại tiếp xúc gần như hôn môi này, lại còn là trước mặt nhiều người như vậy, thật là làm cho cậu muốn đào một cái hố chui xuống.
Trong sạch và thanh danh của cậu a. . . . .
Bạch Miên thật sự cảm giác được một cỗ cảm xúc phức tạp mê hoặc, nếu là Ngôn Hi Hàn trước kia, là không thể nào làm loại chuyện này , nhưng là nhưng bây giờ làm như vậy với cậu, như vậy là ý như thế nào? Là hắn đối với mình có ý tứ nào đó sao? Hay là mình trước kia đối với hắn căn bản không có nửa điểm lực hấp dẫn và ý nghĩa?
“Chỉ giúp cậu lau bơ thôi mà a!” Vẻ mặt Ngôn Hi Hàn không có gì mỉm cười, nhưng trong đôi mắt lại lóe ra ý cười hứng thú mười phần.
“Anh. . . . . .” Bạch Miên hun đỏ hai gò má buồn bực, trừng mắt nhìn hắn sau, vẫn là giống nhau không có cách.
Nơi này là trong hiện thực, lại không giống trong trò chơi có thể sử dụng thuấn gian di động, cho nên cậu bị kìm ở trong lòng Ngôn Hi Hàn, trừ bỏ dùng ánh mắt trừng hắn lấy phát tiết tâm tình của mình, cũng không còn cách nào.
Chính là, hành động của Ngôn Hi Hàn đã làm cậu rung động, đã muốn không thể tiêu trừ, cũng bởi vì một cái liếm hôn nho nhỏ nhợt nhạt kia làm cho trong lòng Bạch Miên nổi lên một trận sóng vượt quá người bên ngoài có khả năng tưởng tượng.
Vì thoát khỏi phân xấu hổ kia, Bạch Miên nhìn đông nhìn tây, sau đó nhìn thấy đồng hồ lớn ở một bên, đã muốn 5 giờ rưỡi rồi, bình thường lúc này cậu đã về nhà.
Cậu cũng không cho rằng chỉ cần mình nói một tiếng, Ngôn Hi Hàn sẽ thả cậu rời đi, nhưng là. . . . . . Liếc đồng hồ treo tường một cái, cậu cũng không cùng anh cả nói đêm nay không trở về nhà ăn cơm. .
“Cái kia. . . . . . Ai. . . . . . Tôi muốn về nhà.” Vốn là muốn kêu tên Ngôn Hi Hàn, vốn dĩ trước kia thói quen xưng hô đến bên miệng, lập tức mắc kẹt, sau đó ngạnh sinh sinh chuyển thành một chữ ai.
“Bây giờ còn rất sớm, không vội!” Ngôn Hi Hàn còn luyến tiếc thả cậu đi, tuy rằng trong trò chơi ôm lấy tới cũng là mềm ấm áp, nhưng trong hiện thực có vẻ mềm mại hảo ôm hơn.
Hơn nữa còn có một loại mùi ngọt ngào nhu hòa, có chút giống món điểm tâm ngọt, có lẽ là bởi vì Bạch Miên vừa ăn xong một cái bánh kem, có lẽ là bởi vì trường kỳ ăn ngọt nên lây dính lên hương vị.
Mà hắn giống như là con kiến thích đồ ngọt, không thể tự kềm chế đã bị hấp dẫn.
“Không cần náo loạn, người nhà của tôi đang đợi tôi trở về.” Bạch Miên nhíu mày trừng mắt hắn, cũng không có phát hiện mình cho dù nhíu mày vẫn là đáng yêu, không ngừng kích thích cảm quan thần kinh của Ngôn Hi Hàn.
Ngôn Hi Hàn phi thường không cam lòng thở dài một tiếng sau, mới thả lỏng cánh tay vẫn đặt trên eo tròn vo của Bạch Miên, sau đó hoàn toàn buông ra, còn nhân cơ hội sờ soạng hai má non mềm của Bạch Miên một cái.
Tiếc hận nhìn Bạch Miên rời đi ngực của mình, Ngôn Hi Hàn trong thất vọng đau khổ cũng hiện lên một cỗ cảm giác buồn bã mất mác, lồng ngực trống rỗng, đã không có thân thể mềm mại ấm áp kia, giống như ngay cả trong lòng hắn cũng mất đi cái gì đó.
“Tôi đưa cậu trở về được không?” Ngôn Hi Hàn nhịn không được hỏi, hắn cũng không biết vì sao, chính là nhịn không được muốn tranh thủ thêm thời gian cùng Bạch Miên ở chung.
Hắn không biết loại cảm giác tham quyến này từ đâu mà đến, nhưng hắn sẽ không tự chủ được khát vọng ở chung nhiều một chút.
Rõ ràng hắn và Bạch Miên thời gian nhận thức cùng gặp mặt vẫn chưa tới một tuần, nhưng cỗ khát vọng cùng tưởng niệm này giống như là đã đợi rất lâu rất lâu, rốt cuộc tìm được đầu phát tiết, không ngừng chảy ra.
Nghe thấy yêu cầu của Ngôn Hi Hàn, còn có chờ đợi mơ hồ trong lời nói của hắn, Bạch Miên thiếu chút nữa sẽ đáp ứng, chính là cuối cùng cậu vẫn là nhịn xuống.
“Không cần, tự mình về nhà thì tốt rồi.” Nếu để cho Ngôn Hi Hàn biết mình ở đâu, về sau cậu nhất định sẽ không thể yên ổn.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú lộ ra biểu tình thất vọng, Bạch Miên thiếu chút nữa sẽ đáp ứng hắn, chỉ là nghĩ đến đêm nay nếu vừa lên trò chơi khẳng định sẽ lại bị hắn quấn muốn chết, nếu buổi tối còn có thể nhìn thấy, cũng không cần phiền toái như vậy .
Nhưng biểu tình thất vọng của Ngôn Hi Hàn không có duy trì bao lâu, liền lại lên tinh thần đến đây.
“Vậy, buổi tối gặp trong trò chơi” Ngôn Hi Hàn đánh lên tinh thần, mỉm cười nói.
Nghe thấy những lời này, Bạch Miên dừng một chút, sau đó động tác gật đầu vô cùng rất nhỏ, liền rời đi phòng hội học sinh.
Ai cũng thấy Ngôn Hi Hàn sau khi Bạch Miên rời đi, trên mặt liền toát ra đến thản nhiên cô đơn.
Điều này làm cho học muội thầm mến Ngôn Hi Hàn kia trong lòng không tự chủ được co rút, làm cộng sự của nhau nửa năm, Ngôn Hi Hàn đối với mình cũng chỉ có không thân cùng lễ phép, còn có thể cùng những người khác bảo trì khoảng cách nhất định, nếu có người muốn lấy công sự tới gần hắn, còn phải bảo trì khoảng cách không mượn cớ gần sát hắn, một khi tới gần đến khoảng cách nhất định, Ngôn Hi Hàn cơ hồ chính là phản ứng theo bản năng rớt ra khoảng cách, giữ một khoảng cách lấy an toàn, còn có thể tránh cho người mượn cớ.
Những người khác nghĩ đến đây là lễ phép cùng thói quen của hắn tạo thành , nhưng chỉ có bốn bạn tốt khác biết, đó là trong lòng Ngôn Hi Hàn đã có Trục Quang, tự nhiên đối những người khác không có hứng thú, hơn nữa trước kia cũng bởi vì Ngôn Hi Hàn đối với cái này cũng không phải thực để ý, để tiểu quỷ kia gài bẫy hắn làm hắn và Trục Quang phân ly, sau đó trừ bốn người bọn họ ra còn có người nhà của hắn có thể cùng hắn kề vai sát cánh, những người khác tới gần hắn đều bị hắn né tránh.
Mà vì sao mọi người nhìn thấy Ngôn Hi Hàn lại chủ động đi ôm một người, lại còn phi thường yêu thích không buông tay, sẽ khiếp sợ như vậy.
Mà học muội kia tự nhiên là phi thường không cam tâm, dù nói thế nào, cô cũng là một mỹ nhân có rất nhiều người theo đuổi, có thật nhiều anh đẹp trai theo đuổi đều bị cô cự tuyệt, nhưng cô lại không cách nào được đến người cô muốn duy nhất, vốn cho là chờ lâu tổng cũng có cơ hội mở ra tâm phòng của Ngôn Hi Hàn, cho nên cô cực lực kiềm chế tình yêu của mình đối với Ngôn Hi Hàn, chỉ sợ một cái không cẩn thận còn không có làm cho Ngôn Hi Hàn mở ra trái tim với cô, đã bị phát hiện tâm tình của cô mà cùng hắn giữ khoảng cách.
Nhưng là, cô như thế nào cũng không có nghĩ đến, mới khai giảng vài ngày, hơn nữa nghe nhóm học trưởng nói Ngôn Hi Hàn quen biết Bạch Miên cũng không hơn một tuần, cơ hồ có thể nói là người xa lạ, nhưng Ngôn Hi Hàn lại nguyện ý tiếp xúc với Bạch Miên, không chỉ có là hắn chủ động, còn chủ động đi đến ôm lấy, dây dưa với Bạch Miên, trừ cái này ra, loại thái độ vô cùng sủng nịch càng làm cho không cam lòng của cô lên tới điểm cao nhất.
Vì sao? Vì sao Ngôn Hi Hàn tình nguyện quấn quít lấy tên mập mạp kia, cũng không để cho cô tới gần? Rõ ràng cô rất xinh đẹp a!
Cô thừa nhận, Bạch Miên rất đáng yêu, nhưng mỹ mạo của mình càng hơn một tên mập mạp không phải sao? Vì sao mình thế nhưng so ra kém một người nhận thức chưa đến một tuần? Chẳng lẽ nói, Ngôn Hi Hàn thích chính là loại người béo ụch ịch như Bạch Miên sao?
Cô rất muốn rống lên hỏi như vậy, nhưng cô biết nóng vội chỉ hỏng chuyện, nếu hiện tại đắc tội Ngôn Hi Hàn hoặc Bạch Miên, theo thái độ của Ngôn Hi Hàn đối Bạch Miên, chính mình sẽ lập tức bị Ngôn Hi Hàn liệt vào đối tượng cự tuyệt lui tới, đây không phải là kết quả cô muốn nhìn thấy.
“Học trưởng, anh nói trò chơi là ý gì? Game online sao?” Nhớ tới lời Ngôn Hi Hàn vừa nói với Bạch Miên, cô nhịn không được hỏi, nếu biết Ngôn Hi Hàn chơi game online gì, cô liền đi chơi, có thể nhân cơ hội phá bọn họ.
“Ừ,” Ngôn Hi Hàn không yên lòng, trong đầu còn nghĩ đến Bạch Miên, không có chú ý tới cô hỏi cái này có dụng ý gì.
“Học trưởng chơi game online nào vậy? Chơi vui vậy sao?” Học muội vẻ mặt vô tội tò mò, ý muốn nói có thể cùng Ngôn Hi Hàn chơi cùng.
Vấn đề này làm cho Ngôn Hi Hàn lấy lại tinh thần, hắn sâu sắc mơ hồ phát hiện học muội hỏi vấn đề này có mưu đồ, đôi mắt màu nâu hơi hơi hiện lên một đạo hào quang khác thường sau, lại khôi phục bình thường, sau đó lộ ra mỉm cười thân thiết lại xa cách như bình thường.
Nụ cười kia, người sáng suốt vừa thấy chỉ biết cùng nụ cười hắn đối với Bạch Miên là hoàn toàn không đồng dạng.
Điều này làm cho học muội hơi hơi lui một chút, đột nhiên cảm thấy nụ cười trầm ổn bình thường cô cảm thấy hấp dẫn nhất, giờ này khắc này làm cho trong lòng cô lạnh đến phát run.
Nguyên tưởng rằng ít nhất mình đối hội trưởng hội học sinh này có chút hiểu biết, nhưng lúc này cô rốt cục ý thức được, Ngôn Hi Hàn mình nhìn thấy, vẫn chỉ là mặt ngoài của hắn mà không phải chân chính hắn.
“Trò chơi kia vừa mới tiến hành close beta, chưa mở ra bên ngoài, cho nên cho dù anh nói, học muội em cũng không thể chơi game online đấy,” Nói mấy câu dễ dàng ngắn gọn, liền đem ý đồ của học muội đánh trở lại, thấy học muội lộ vẻ mặt thất vọng, hắn không có cảm giác không đành lòng, chỉ có nhẹ nhàng thở ra.
“Hôm nay không có việc gì vậy tôi đi trước.” Ngôn Hi Hàn hôm nay không có chuyện gì, cũng chỉ vì dụ dỗ Bạch Miên tiến vào văn phòng hội học sinh, thu thập xong đồ đạc của mình, cùng mọi người nói tạm biệt rồi rời đi.
Động tác của hắn nhanh chóng, làm cho người không biết sững sờ một chút, chỉ có bốn người khác biết, hắn là vội vàng trở về login chờ Bạch Miên.
Chính là, mới ngắn ngủn vài ngày như vậy, hành động ỷ lại Bạch Miên của Ngôn Hi Hàn đã tới mức này, đây rốt cuộc là. . . . . . Tốt hay xấu đây? Nghĩ tới Trục Quang, trên mặt bọn họ đều lộ ra biểu tình lo lắng.
Chỉ có Cao Duy Tô lặng yên chất phác, hơi thoáng lộ ra biểu tình như có điều suy nghĩ.
※ ※ ※
So với bình thường trở về hơi muộn một chút, mấy anh trai cũng không nói cái gì, dù sao cậu đã sớm trưởng thành, qua niên kỷ quy định thời gian về nhà.
Anh cả không hỏi cậu sao về muộn hơn so với bình thường, chỉ sờ sờ đầu cậu, sau đó đem bữa tối bưng lên cho cậu, rồi anh ba hỏi cậu một ít cảm tưởng cùng kinh nghiệm liên quan đến trò chơi sau, lại quay về công việc của hắn là vùi đầu thiết lập trò chơi.
Về phần anh hai không thấy bóng dáng, chắc còn tăng ca ở khách sạn, về phần anh cả đầu bếp không có ở phòng bếp khách sạn công tác, cũng là bởi vì trong đoàn đầu bếp hắn hướng dẫn, có một người tuổi cùng hắn không sai biệt lắm, hướng hắn phá lệ tin phục sùng bái ở phòng bếp đóng giữ, cho nên mới có thể an tâm về nhà nấu cơm cho các em trai bảo bối của hắn ăn.
Ăn qua bữa tối trở lại phòng, đem tài liệu việc học cùng báo cáo làm xong hết, sau đó Bạch Miên còn đi tắm thơm ngào ngạt, rồi trở lại trước bàn học ngẩn người.
Có nên. . . . . Vào trò chơi hay không? Bạch Miên vừa nghĩ tới mình vừa login sẽ có một cái kẹo da trâu dính chặt mình, tuy rằng cậu thích người nọ, nhưng cũng vì hành động quá độ thân mật mà cảm giác bất an.
Cậu sợ chính mình sẽ quen, càng sợ sau khi mình quen rồi Ngôn Hi Hàn sẽ đột nhiên buông tay, kia làm cho cậu khó có thể chịu được, mà cũng bởi vì không hiểu được Ngôn Hi Hàn đối với cậu như vậy là có dụng ý gì, mới có thể làm cho cậu luôn muốn lảng tránh Ngôn Hi Hàn, chỉ sợ sẽ gặp chuyện càng thống khổ hơn so với trước kia.
Thở dài, cậu biết nghĩ những thứ này đều không có dùng, bởi vì Ngôn Hi Hàn đang suy nghĩ gì cậu cũng không biết, tự mình nghĩ nhiều hơn nữa đều là ngơ ngẩn .
Xoa bóp bụng mập mạp trên người mình, cậu nhịn không được lại thở dài, nói thật, cậu thật sự không biết điểm nào của mình hấp dẫn đến Ngôn Hi Hàn, làm cho hắn không chỗ nào không quấn quít lấy mình.
Cậu nghĩ đến mập lên ít nhất cũng ngăn chặn không ít diễm ngộ cùng phiền toái, trên thực tế trong hai năm qua cũng vẫn là như thế, chính là vì sao vừa gặp phải Ngôn Hi Hàn, thân thể béo ú của mình liền giống như có sức hút vậy?
Cậu hiện tại, rốt cuộc điểm nào hấp dẫn Ngôn Hi Hàn nhất? Chẳng lẽ cũng do cậu hiện tại làm cho hắn cảm thấy thực “đáng yêu” sao?
Suy nghĩ cả buổi cũng nghĩ không ra cái gì, cậu cũng chỉ có buông tha cho vấn đề đi tự hỏi này làm cậu đau đầu không thôi, nhìn chằm chằm màn hình máy tính nhẹ nhàng thở dài, Bạch Miên từ chối hồi lâu, vẫn là quyết định muốn login.
Nếu phá nhẫn nại hai năm qua, phá phòng bị này, như vậy tiếp theo mà đến, chính là tâm tình vô tận tưởng niệm cùng hy vọng nhìn Ngôn Hi Hàn.
Mở ra ngăn kéo, từ chỗ sâu trong ngăn kéo lấy ra một tấm hình, đó là trước kia chơi Thất Giới, Khuê Lỵ Ti chụp cho cậu.
Trong bức ảnh, là quá khứ khi chơi Thất Giới của mình, có bề ngoài xinh đẹp lóa mắt, tóc dài màu ngân lục phiêu dật, trên người mặc trang bị cấp SSS là hắn đưa cho mình, làm cho mình giống như thiên tiên hạ phàm, càng bởi vì như thế, khi đó mình thậm chí còn xếp thứ ba ở bảng thập đại mỹ nhân trong Thất Giới, hơn nữa còn là nam giới duy nhất trong bảng, nhưng kỳ thật riêng lấy bề ngoài đến xem, dung mạo của cậu được công nhận là thứ nhất, chỉ bởi vì cậu là nam, cho nên mới bị liệt là thứ ba.
Chính là, cho dù là nam, khi đó bên cạnh cậu vẫn là vây quanh một đám ong bướm, mà mỗi lần. . . 『 hắn 』 sẽ đảm nhiệm làm hộ hoa sứ giả của mình thay mình quét dọn đống ruồi bọ kia.
Nhớ tới tình cảnh mình được cẩn thận che trong ngực, hai má trắng noãn liền nổi lên chấn động ửng đỏ cùng ngây ngô cười, tuy rằng đã là chuyện thật lâu trước kia rồi, nhưng khi hồi tưởng lại cảm thấy rất hạnh phúc, trong lòng cậu vẫn sẽ có nhiều quyến luyến như vậy.
Quả nhiên vẫn. . . . . . Dứt bỏ không được.
Ngón tay mang theo một chút quyến luyến nhẹ nhàng vuốt ve nam nhân tuấn dật ở trong trò chơi kia, có một đầu tóc màu lam, còn mặc trang phục long kỵ sĩ, mang theo nụ cười trầm ổn ôn nhu, một tay ôm ở ngang hông mình, một tay nâng thánh kỵ chi liêm có được khi giải nhiệm vụ ẩn tàng, thấy thế nào đều là bức ảnh anh hùng phối mỹ nhân, hơn nữa lúc chụp bức ảnh này, địa điểm đều rất đẹp, làm cho bức ảnh này nhìn phá lệ duy mỹ, giống như là một bức họa.
Chính mình lúc ấy đối với người này yêu say đắm, là mối tình đầu, cũng đã cơ hồ phóng hết tất cả tâm tình cậu, yêu sâu, cũng bị thương sâu.
Khi cậu cũng đã quyết định muốn vứt bỏ, muốn quên, lại không nghĩ rằng cách hai năm lại gặp lại mình lại vẫn đối với hắn có không muốn rời xa.
Buông tha cho không được. . . . . . Đây là cảm giác cậu nhìn thấy hắn sau càng ngày càng sâu.
Rất muốn trở lại thời điểm bọn họ còn chưa có phân ly, cho dù cậu không hiểu tâm tình của mình cũng tốt, cho dù cậu đối với hắn không có cái loại cảm tình này cũng thế, nghĩ nhiều trở lại trong mộng đẹp ngọt ngào không ai tham gia quấy rầy, đứng ở khi đó.
Nhưng là bây giờ, nhìn thấy Ngôn Hi Hàn đối với mình, đối “Bạch Miên” biểu hiện vô cùng lại làm cho cậu có chút mờ mịt, hơn nữa bất lực đau lòng.
Nếu như nói, cảm giác Ngôn Hi Hàn đối Bạch Miên tồn tại không đồng dạng như vậy, kia quá khứ của mình lại tính cái gì? Nhưng nếu nói Ngôn Hi Hàn chỉ nhớ mình của quá khứ, liền đem “Bạch Miên” trở thành thuốc chế phẩm nhàm chán, kia trong lòng mình nhất định sẽ phi thường không cam lòng, thế nào cũng không vui vẻ.
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu nhịn không được nở nụ cười khổ.
Có lẽ, người sẽ ăn dấm chua của mình chắc không có mấy ai đi?
Chính là, cậu chỉ là muốn biết, quá khứ và mình bây giờ, đối với Ngôn Hi Hàn có bao nhiêu ý nghĩa, rốt cục đối với Ngôn Hi Hàn mà nói, chính mình có trọng yếu hay không mà thôi.
“Hàn. . . . . .”
Anh . . . . . Để ý em sao?
Tác giả :
Thính Khanh Nhất Ngữ