Tin Tức Tố Biến Dị
Chương 59
Sự tình không có nhiều góc khuất nên nhanh chóng đã được tra ra.
Hôm sau, trường học liền công bố kết quả xử lý, hai người có liên quan đến bài viết sẽ bị đưa hết cho ban kỷ luật để xử lý.
Một người trong đó là Quả Quả Nha đã từng giội nước bẩn cho Việt Nhiên ở trong game, tin nhắn riêng kia là bản thân cô bịa ra —— đây là điều Việt Nhiên nghe được từ trong miệng của Khương Tiêu sau đó.
Mà một người khác lại chính là Chu Kiệt Anh đã tinh phân tạo drama trong bài viết, hắn mới bị nhắc nhở, vừa quay đầu lại đã vi phạm tiếp, cho nên bị ban kỷ luật cảnh báo một cách nghiêm trọng.
Cũng không chừa lại một chút tình cảm giống như lần trước nữa mà là thông báo cho toàn trường.
Độ nổi tiếng trong lớp của Chu Kiệt Anh trong nháy mắt hạ xuống dưới điểm băng, bạn cùng phòng của hắn cũng không thèm phản ứng gì với hắn nữa.
Việt Nhiên thì ngược lại, cậu vừa đến là đã được cả lớp chú ý tới rồi.
Có một người mẹ là nhà thiết kế, chỉ cần đáp lên đường dây này một cách an toàn là có thể nhanh chóng tiến vào giới thôi. Nếu như tác phẩm may mắn được người khác thấy vừa ý, bọn họ thậm chí còn có thể trực tiếp leo lên show thời trang nữa. Đây là một nỗi mê hoặc cực lớn, dù không thích cậu thì tốt nhất cũng đừng đắc tội, bởi vậy Việt Nhiên lần đầu tiên chiếm được một chút nhân duyên.
Bản thân cậu cũng không để ý đến sự việc tiếp theo, bởi vì có một chuyện quan trọng hơn đang chờ cậu.
Sáng nay lúc ăn cơm, Khương Tiêu cuối cùng cũng phát hiện ra lương tâm của mình và thẳng thắn nói ra chuyện đã tán gẫu với cha cậu ở trong game, cho nên mẹ cậu kỳ thực đã sớm biết rằng cậu và Khương Tiêu ở cùng một chỗ rồi.
Nghĩ về cảm giác xoắn xuýt tối hôm qua kia một chút, cậu dùng cơm nước xong cũng chẳng phản ứng gì với anh nữa.
Khương Tiêu không thể làm gì khác hơn là nhắn WeChat nhận sai: Bảo bối đừng tức giận, anh sai rồi.
Việt Nhiên vẫn không để ý tới anh.
Khương Tiêu: Em không muốn biết lúc đó ba em nói gì với anh hả?
Cực kỳ muốn mới chết chứ.
Việt Nhiên giãy giụa vài giây, rốt cuộc vẫn trả lời: Ông ấy nói gì?
Khương Tiêu: Em tha thứ cho anh trước đi.
Việt Nhiên: [hừ lạnh]
Khương Tiêu: [yêu em]
Việt Nhiên: Nói.
Khương Tiêu: Tha thứ cho anh?
Việt Nhiên: Ừm.
Khương Tiêu: Ông ấy nói anh phải thương em thật nhiều, anh nói mong ông ấy yên tâm.
Lỗ tai của Việt Nhiên đỏ ửng lên, lướt thấy thầy giáo đã vào mới tắt điện thoại và ngoan ngoãn lên lớp.
Chu Kiệt Anh ngồi ở ngay giữa phòng học, nhìn hai bên trái phải không có ai, lại nhìn Việt Nhiên được mọi người vây quanh, ánh mắt của hắn lạnh như băng.
Hắn chưa từng ăn thiệt thòi như thế này, cũng chưa từng chán ghét một người đến như vậy.
Khương Tiêu chẳng dính dáng gì tới chuyện này cả, bây giờ hắn chỉ muốn hòa một trận để giải tỏa một chút khó chịu mà thôi.
Việt Nhiên nhớ tới lời dặn của Khương Tiêu, tiếp tục cách xa Chu Kiệt Anh, đàng hoàng lên lớp cả ngày xong liền trở về ký túc xá.
Buổi tối cậu có môn tự chọn, về tới cũng sắp mười giờ, nhưng hôm nay là thứ sáu, ký túc xá sẽ không tắt đèn, có thể chơi game nhiều hơn một lát, vì vậy cậu mở máy vi tính ra, sau khi vào game thì chạy đi tụ hội với Khương Tiêu, thấy bọn họ đang đánh quái lạ.
Người chơi của mọi server chém giết nhau trên cùng một đấu trường, chuyện này thực sự quá hung tàn. Mấy người chơi trong các bang hội rảnh rang dồn dập tỏ vẻ không chịu, quyết định đi theo con đường ‘giết quái lạ — kiếm tích phân — đổi vật liệu’. Lúc này Khương Tiêu mới vừa chỉ huy bọn họ tập hợp một đống quái lại xong, thấy Việt Nhiên đến đây, anh liền rời khỏi đội ngũ, chuẩn bị tập trung chơi với lão bà.
Anh hỏi cậu: “Đánh đấu trường không?”
Việt Nhiên hỏi: “Không dẫn bọn họ hả?”
Khương Tiêu đáp: “Bọn họ cũng biết đi hết rồi mà.”
Anh nói xong liền click giao dịch, thả một vật ra.
Việt Nhiên liếc mắt nhìn, phát hiện là một trang sức chúc mừng lễ kỷ niệm nhỏ.
Đây là một chiếc mặt dây chuyền in logo của game, có thể treo ở bên hông, không có bất kỳ thuộc tính bổ trợ nào, thuần túy là vì dễ nhìn nên được thiết kế đến vô cùng tinh xảo, đều có thể đổi được từ tích phân khi giết quái dị và đánh đấu trường.
Lúc trước cậu thấy người chơi khác có mang, còn định hai ngày nay sẽ đổi một cái, kết quả hôm nay Khương Tiêu nhàn rỗi tẻ nhạt đánh quái lạ với bọn họ rồi dùng tích phân kiếm lời đổi được mất rồi.
Cậu thấy trên eo của Khương Tiêu cũng có nên nhận lấy rồi mang lên ngay, cảm thấy hơi ngọt ngào, bởi vì bọn họ có món đồ tình nhân đầu tiên rồi, tuy rằng… người chơi đầy đường cũng có nữa.
Bọn Năm Xưa vẫn còn trong phòng ngữ âm, tò mò xen mồm vào: “Trong đấu trường có nhiều cao thủ lắm hả?”
Việt Nhiên nói: “Nhiều.”
Tuyên truyền thi đấu đôi của du hiệp làm rất đúng chỗ, mánh khóe trong đấu trường cũng rất hữu hiệu, hấp dẫn được không ít cao thủ quay trở lại.
Bây giờ cậu và Khương Tiêu đã đến trung cấp, tỷ lệ gặp phải cao thủ càng cao hơn, mỗi lần đều rất kích thích, tin rằng lúc đánh tới khu cấp cao nhất định sẽ càng thú vị hơn nữa.
Việt Nhiên đánh mấy con quái dị với bọn Năm Xưa, chờ Khương Tiêu đổi tài khoản chính xong rồi tiến vào Thiên Vực với anh và những cao thủ chém giết đến từ server khác ngay.
Hai người đánh tới mười hai giờ khuya, thành công thăng tới cấp sáu, định đánh một trận xong sẽ offline đi ngủ, lúc này chỉ thấy đối thủ đổi mới, hai ID quen thuộc hiện lên —— Nguyệt Trầm, Ngư Thất Miểu.
Hai người kia lại xếp đội với nhau hả?
Không đúng, đây không phải là trọng điểm.
[Kênh Công Cộng] Tinh Diệt: Anh vẫn là trung cấp?
Nguyệt Trầm và Mặc Dương đều đánh đơn.
Bản đồ đánh đơn khá nhỏ, tốc độ đối chiến cũng nhanh, bằng thực lực của bọn họ sớm nên vọt tới khu cao cấp mới đúng chứ. Hơn nữa nếu như cậu nhớ không lầm, hôm qua lúc Nguyệt Trầm và Ngư Thất Miểu gặp nhau cũng đã là trung cấp, bây giờ bọn họ có thể xếp vào cùng đội, biểu thị rõ ràng là tích phân của hắn vẫn luôn không thay đổi.
[Kênh Công Cộng] Nguyệt Trầm: Xui xẻo thôi, gặp phải một chướng ngại vật.
[Kênh Công Cộng] Ngư Thất Miểu: Là tôi nè [mỉm cười]
Việt Nhiên hơi hết chỗ nói, đoán không được tình huống của bọn họ là thế nào nên cũng không hé răng nữa.
Nguyệt Trầm bên kia thì lại không hỏi bọn họ tại sao vẫn còn ở trung cấp, bởi vì hắn biết bọn họ còn phải đến lớp. Hắn liếc mắt nhìn một đồng đội thiếu đạo đức nào đó, gửi tin nhắn sang.
[Kênh Công Cộng] Nguyệt Trầm: Đánh cả buổi tối rồi, đừng đánh nữa, vất vả lắm mới gặp phải người quen, tôi đi tâm sự đây.
[Kênh Công Cộng] Ngư Thất Miểu: Được, mấy anh tán gẫu đi. Tinh Diệt, nếu chúng ta đã chạm mặt rồi thì PK một ván nhé?
[Kênh Công Cộng] Tinh Diệt: Được.
Khương Tiêu vừa nhìn là biết ngay hôm qua Việt Nhiên nhìn thấy Ngư Thất Miểu PK nên đã ngứa tay, liền đi theo bọn họ, mở thanh bạn tốt đang lấp loé không ngừng lên.
[Trò Chuyện Riêng] Nguyệt Trầm: A Bạch bên kia đã bị tôi thuyết phục rồi, cậu nói với tiểu Tinh Diệt chưa?
[Trò Chuyện Riêng] Liệt Phong: Chưa nữa.
[Trò Chuyện Riêng] Nguyệt Trầm:?
[Trò Chuyện Riêng] Liệt Phong: Không muốn em ấy quá mệt mỏi.
[Trò Chuyện Riêng] Nguyệt Trầm: Cậu hỏi trước một chút đi, lỡ đâu cậu ấy thích thì sao?
[Trò Chuyện Riêng] Liệt Phong: Ừ.
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, nhanh chóng gặp nhau ở chính giữa, thấy hai người kia đã đánh tới.
Thực lực của bọn họ không cách biệt nhau bao nhiêu, nhưng dù sao Ngư Thất Miểu có loài hiếm, Việt Nhiên đánh tới đâu cuối cùng vẫn thua, nhưng cậu đã ghiền rồi, liền dựa theo ước định chịu thua mà rời đi, log out khỏi game rồi đi ngủ.
Hôm sau cậu ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh dậy, cơm nước xong liền bị Khương Tiêu kéo đến tiệm trà sữa, nhắc đến game một cách tự nhiên, nói đến chuyện thi đấu đôi này lần.
Hai người bọn họ là nhất định phải tổ đội, Bạch Chính Dương bên kia rất có thể sẽ tổ đội với Tần Tu Kiệt, dù sao hắn chỉ huy quá kém, mà tuy rằng kỹ thuật của Tần Tu Kiệt cũng bình thường, nhưng vừa vặn có một bụng ý xấu, hai người tổ đội có thể bổ sung cho nhau.
Nguyệt Trầm và Mặc Dương trước mắt còn chưa có tin tức, tuy rằng có một Ngư Thất Miểu xuất hiện, nhưng hắn cũng có hợp đồng trên người, bọn họ không thể tổ đội, đều chỉ có thể tìm một người tự do khác.
Khương Tiêu đột nhiên nói: “Em biết tại sao bên kia lại muốn thực hiện thi đấu đôi không?”
Việt Nhiên suy đoán bảo: “Vì những chức nghiệp hỗ trợ khác cũng có thể tham dự?”
Khương Tiêu lắc đầu: “Tin tức nội bộ đây, sang năm du hiệp sẽ tiến vào hạng mục thi đấu, đây là đang dự nhiệt cho năm sau.”
Việt Nhiên ngẩn ra: “Muốn tổ chức thi đấu?”
Khương Tiêu gật đầu: “Đơn xin đã được thông qua rồi, anh còn nghe được một tin là cuối năm du hiệp còn có thể thêm hai loại chức nghiệp nữa, để lúc thi đấu có thể có nhiều thứ đáng xem hơn.”
Việt Nhiên không hiểu lắm.
Suy đoán theo lẽ thường, game hẳn nên tổ chức thi đấu vào lúc game hot nhất, như vậy mới có nhiều người tham dự, người xem mấy trận đấu cũng nhiều hơn. Nhưng du hiệp hoạt động đã sáu năm mới muốn tổ chức thi đấu, không biết trong đầu của mấy người kia đang nghĩ gì vậy nhỉ?
Cậu thực sự nhịn không được, hỏi một câu.
“Có lẽ bọn họ cũng không nghĩ tới game có thể hot lâu đến như vậy, bây giờ có rất nhiều người chơi du hiệp, tổ chức thi đấu cũng không trễ mà,” Khương Tiêu dừng một chút, hỏi, “Em có hứng thú thi đấu không?”
Việt Nhiên chớp mắt mấy cái: “Anh muốn đánh hả?”
Khương Tiêu “ừm” một tiếng: “Có lẽ chỉ đánh được một, hai mùa giải nữa thôi. Anh chuẩn bị thành lập một câu lạc bộ, bọn Nguyệt Trầm trước mắt cũng đã quyết định đầu tư cổ phần rồi, chỉ là chưa lựa chọn xong thôi, đợi đến lúc quyết định hết mọi thứ, người của anh sẽ bắt đầu đào người từ các câu lạc bộ lớn.”
Việt Nhiên chậm rãi tiêu hóa đống thông tin lớn này một chút, hỏi: “Anh muốn em thi đấu với anh?”
Khương Tiêu thẳng thắn đáp: “Không muốn.”
Làm tuyển thủ chuyên nghiệp thực sự mệt lắm, biến game thành một loại nghề nghiệp sẽ giảm mạnh lạc thú khi ‘chơi’.
Cho nên trong lòng anh vẫn cảm thấy tiểu hồn sư nên ngoan ngoãn lên lớp, ngẫu nhiên nghĩ ra một chút bản thiết kế, khi rảnh rỗi thì chơi hai trận game, như vậy sẽ tương đối nhẹ nhàng hơn.
Nhưng chuyện anh sẽ thành lập câu lạc bộ, kỳ thực ham muốn chỉ chiếm một phần nhân tố mà thôi, chủ yếu vẫn là vừa ý với tiềm lực của giới thể thao điện tử này, dự định tự mình tạo ra một nghề nghiệp, dù sao điều kiện này của bọn họ thực sự là quá được trời cao săn sóc rồi.
Vì theo kiểu phân bố của mấy câu lạc bộ du hiệp đã thành lập lâu năm nhất định đến từ những nơi khác nhau, ngoại trừ một số ít là tự có fan ra, còn lại toàn là những khuôn mặt mới cả. Điều này không giống như bọn họ, anh và mấy người Nguyệt Trầm nắm giữ một fanbase khổng lồ, bọn anh tổ đội với nhau tuyệt đối chính là đội lưu lượng hàng đầu du hiệp, đến lúc đó căn bản không cần tìm tài trợ, mấy nhà tài trợ kia sẽ chủ động tìm tới bọn anh.
Việt Nhiên suy nghĩ vài giây.
Sang năm cậu mới lên năm hai đại học thôi, nếu muốn thi đấu, vậy cậu chắc chắn phải tạm nghỉ học rồi. So với game, cậu vẫn thích ngành thiết kế mà mình đã được mưa dầm thấm đất từ lúc nhỏ hơn.
Cậu nói: “Em sẽ thử thi đấu đôi trước vậy.”
Nếu quả thật yêu thích bầu không khí kia, cậu có lẽ sẽ tham gia.
Khương Tiêu nghe ra ý tứ trong đó, xoa xoa đầu của cậu, không hề phản đối.
Hai người đi dạo ở ngoài đường đến trưa, cơm nước xong thì từng người trở về. Việt Nhiên ngủ cả một buổi trưa, sau khi tỉnh lại thì tiếp tục đánh trận, buổi tối thành công vọt tới khu cấp cao.
Sau lần đó, hai người liền gặp được những cao thủ trong khu cấp cao, lúc thường vẫn lên lớp, ngày qua ngày bất tri bất giác đã hết một tháng.
Một tháng sau, Thiên Vực cực hot đã đóng lại dù cho người chơi cũng không hề muốn. Việt Nhiên dùng tích phân đổi trang bị, còn lại đổi hết thành vật liệu.
Trong một tháng này, Chu Kiệt Anh cực kỳ điệu thấp, như là rốt cuộc biết đau rồi, không làm chuyện xấu mà cũng chẳng gây sự, luôn dùng vẻ mặt tươi cười đối diện với mọi người, như một đóa hoa trắng đáng thương vậy. Người trong lớp vốn không có thâm cừu đại hận gì với hắn cũng sẽ nhiều ít gì phản ứng lại hai câu khi hắn tìm đến để nói chuyện.
Nhưng Lâm Khiêm lại không nghĩ vậy.
Bởi vì trên đời này có một loại người như thế đấy, bạn và họ rõ ràng không có thù hận gì, nhưng họ lại không chịu nổi khi thấy bạn sống tốt, càng không chịu nổi khi bạn trai của bạn trông quá bảnh, nhất định phải nhìn bạn thảm hại mới cảm thấy sảng khoái.
Việt Nhiên nhìn hắn: “Dường như cậu hiểu nhiều chuyện lắm nhỉ?”
Lâm Khiêm nói: “Thời cấp ba tôi từng gặp phải một người như vậy, bạn trai cũ cũng biến mất như thế đó.”
Việt Nhiên đáp: “… Xin lỗi.”
Lâm Khiêm rất bình tĩnh: “Không có chuyện gì đâu, khi còn trẻ ai chưa gặp phải mấy tên tra chứ, tôi đã sớm nhìn ra rồi, hôm nay tra nam có thể chạy đi mất với đóa hoa trắng, ngày mai cũng có thể chạy mất với một đóa hoa trắng khác, bây giờ chạy đi dù sao cũng tốt hơn là lúc kết hôn mới chạy đi mà.”
Chuyện này thực sự quá có đạo lý, Việt Nhiên biểu thị mình không có gì để nói, cậu thấy thừa lúc nghỉ giữa giờ còn có chút thời gian, rảnh rỗi đứng dậy đi ra ngoài, mở điện thoại ra và tiếp tục xem thông tin của bác sĩ Lý.
Đã vào tháng mười một, bác sĩ Lý cũng sắp về nước rồi.
Khương Tiêu tranh thủ nói chuyện này cho cậu, tuy cậu cảm thấy hi vọng không lớn, nhưng vẫn không nhịn được muốn xem tư liệu của bác sĩ Lý một chút.
Chu Kiệt Anh ở bên cạnh cậu lúc đi ngang qua vừa vặn lướt thấy tình huống này, trong lòng không khỏi hơi động đậy.
Khoảng thời gian này, bất kể hắn có nói bóng nói gió như thế nào, Chử Nguyên luôn không nói ra chân tướng cho hắn, nhưng thái độ của đối phương càng cẩn thận lại càng khiến cho hắn cảm thấy Việt Nhiên thật sự có khúc mắc về chuyện tin tức tố này, cộng thêm vừa nhìn thấy thứ Việt Nhiên mới tra kia… Hắn trở về chỗ ngồi rồi cũng tìm tin tức của bác sĩ Lý một chút, phát hiện là người có tiếng trong lĩnh vực tin tức tố, sẽ nhanh chóng mở một buổi giao lưu ở thành phố S.
Với gia cảnh của Việt Nhiên, họ nhất định có thể liên lạc với bác sĩ Lý.
Nếu để cho Việt Nhiên mở ra khúc mắc này, vậy hắn còn chơi được trò gì nữa đây?
Chu Kiệt Anh buồn bực mở WeChat với Chử Nguyên ra, suy nghĩ một chút lại cảm thấy không có tác dụng gì, sau khi đóng lại thì thẳng thắn tự giận mình đã không tìm từ mấu chốt ‘thành phố S, tin tức tố’, kết quả là nhìn thấy một bản tin. Đây là chuyện nghỉ hè năm nay, bảo rằng một Omega vừa trưởng thành đột nhiên tiến vào kỳ phát tình, Alpha đều tự giác tránh xa.
Hắn thấy bóng lưng vọt vào văn phòng kia, luôn cảm thấy khá giống Việt Nhiên, trong lòng đột nhiên nhảy lên một cái.
Nếu như… hắn là nói nếu như, mấy Alpha kia không phải là muốn tránh né mà là không thể không tránh né, vậy thì đại biểu cho chuyện tin tức tố của Việt Nhiên có vấn đề thật. Nhưng làm một Omega, tin tức tố không chỉ không hấp dẫn Alpha mà ngược lại càng khiến cho bọn họ bài xích, chuyện như vậy có khả năng à?
Mặc kệ là có khả năng hay không, đều phải thử một lần đã.
Nhưng chuyện như vậy không thể tự hắn làm, dù sao hắn cũng bị bài học đè chết rồi, may thay hắn là người địa phương, tìm mấy người bạn là một chuyện vẫn khá dễ dàng.
Việt Nhiên không biết gì về chuyện này cả, theo thường lệ sống qua một ngày của mình.
Năm ngày sau, lớp trưởng tổ chức sinh nhật, mời mọi người đi hát vàăn cơm, cậu liền đi cùng người trong lớp.
Chu Kiệt Anh lo lắng vì sắp làm chuyện lớn, hôm nay liền tìm Chử Nguyên xác nhận thử một lần.
Hắn gửi tin tức kia đi, chờ Chử Nguyên đã xem liền trực tiếp gọi cho người nọ, nhạy bén nghe được ngữ khí bên kia có chút không đúng, vì vậy hắn triệt để yên tâm, duy trì giọng nói lo lắng và cúp điện thoại.
Chử Nguyên thì lại lo sợ bất an ở bên kia.
Hắn có một loại trực giác hoang dại, luôn cảm giác rằng có chuyện gì đó đang vượt khỏi tầm kiểm soát, giãy giụa trong chốc lát mới thực sự nhịn không được mà chạy đi tìm bạn cùng phòng.
Bạn cùng phòng này là chuyên gia tình cảm của hắn, cũng là người nhìn thấy hồn vía của hắn đang ở trên mây mới gọi hắn tỉnh lại.
Hắn nhanh chóng nói chuyện này ra một lần, hỏi: “Tôi luôn cảm thấy cậu ta kỳ quái lắm, cậu nói xem có đúng là tôi đã nghĩ nhiều rồi hay không?”
Bạn cùng phòng nói: “Cậu ta và người trong lòng của cậu có hận thù gì không?”
Chử Nguyên đáp: “Cậu ta nói là bạn tốt của Việt Nhiên.”
Bạn cùng phòng nói: “Bạn tốt căn bản sẽ không gặng hỏi như thế, cậu hỏi Việt Nhiên thử một chút đi.”
Cũng đúng.
Chử Nguyên nhất thời không để ý đến chuyện mình sẽ khiến cho Việt Nhiên cảm thấy chán ghét mà gọi điện thoại cho người nọ, kết quả sững sờ là không ai nhận cả.
Nhịp tim của hắn đột nhiên tăng nhanh, gọi liên tục hai cú nhưng vẫn phát hiện chẳng ai nhận cả, hắn liền gọi cho Tiểu Ngư, gọn gàng dứt khoát kể chuyện, hỏi hắn có tài khoản của Khương Tiêu hay không.
Lần trước Tiểu Ngư đã thêm WeChat của Khương Tiêu, nghe vậy lập tức liên hệ với Khương Tiêu.
Lúc này Khương Tiêu đang ở trên lớp, WeChat cũng đang mở.
Nửa phút trước, anh nhận được một tin từ công ty bảo tiêu mà cha đã ủy thác, bảo rằng gần đây Chu Kiệt Anh có đi gặp một tên côn đồ. Anh khẽ cau mày, kêu đối phương đi điều tra người kia một chút, kết quả vừa gửi tin đi mà đã nhanh chóng thấy Tiểu Ngư gọi tới.
Tiểu Ngư hỏi: “Nhiên Nhiên đâu rồi?”
Khương Tiêu vừa nghe thấy giọng nói này xong liền cảm thấy có chuyện không đúng, đứng dậy đi ra ngoài từ cửa sau, trả lời: “Lớp trưởng của em ấy tổ chức sinh nhật, đang ở KTV.”
Tiểu Ngư nhất thời thở ra: “Dọa tôi một hồi rồi, chẳng trách gọi điện thoại cho cậu ấy lại không ai nhận cả.”
Khương Tiêu hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiểu Ngư đáp: “Chử Nguyên nói có một người tên là Chu Kiệt Anh luôn liên hệ với cậu ta, bảo là bạn học của Nhiên Nhiên, hôm nay còn gửi tin tức một vị Omega bước vào kỳ phát tình lúc trước rồi hỏi có phải là Nhiên Nhiên hay không nữa. Chử Nguyên thấy không yên lòng nên gọi điện thoại cho Nhiên Nhiên, nhưng vẫn không có ai tiếp cả.”
Vẻ mặt của Khương Tiêu khẽ thay đổi: “Tôi đi tìm em ấy đây.”
Anh tắt đi truyền tin, thử gọi hai cú cho Việt Nhiên, phát hiện hoàn toàn không thông, anh ngay lập tức vừa chạy ra ngoài vừa liên lạc với Lâm Khiêm.
Việt Nhiên được mọi người nhớ đến lúc này đang ở trong một căn phòng.
Cậu đi vệ sinh xong trở về, vừa quẹo qua một cái cua đã đột ngột bị người nào đó che miệng lại rồi lôi vào một căn phòng riêng, ngay sau đó điện thoại bị lấy đi, nửa chén nước bị đổ vào trong miệng.
Cậu ho khan vài tiếng, nhìn ba người trước mặt đều trùm khăn trên đầu, sợ đến mức trốn vào trong góc, cảnh giác nói: “Mấy người là ai? Cho tôi uống cái gì?”
“Đồ tốt chứ sao,” người cầm đầu trong cả ba cười cười không hề có ý tốt, “Uống loại nước có thể khiến cho em dục tiên dục tử.”
Sắc mặt của Việt Nhiên chợt trắng nhợt: “Xuân dược?”
Người kia cười đến càng không có ý tốt hơn nữa: “Đối với Omega mấy em mà nói đúng là xuân dược đấy.”
Việt Nhiên chớp mắt mấy cái, tỉnh ngộ.
Ba người kia nhìn thấy biểu tình của cậu trống không, cười rồi kề sát vào.
“Phòng riêng này bọn anh đã mướn trong sáu tiếng rồi, có rất nhiều thời gian để chơi với em nhé.”
“Máy giám sát cũng đã bị bọn anh chặn từ sớm, sẽ không ai phát hiện ra là bọn anh bắt em đâu, em yên tâm đi.”
“Đừng… đừng trốn về sau, bây giờ em trốn đi, lát nữa vẫn sẽ nhanh chóng cầu xin bọn anh thương em thôi nha.”
“Định mệnh, khoảng cách gần như vầy trông thật là xinh đẹp mà…”
Việt Nhiên đột nhiên hoàn hồn, vỗ bỏ bàn tay muốn sờ lên mặt mình xuống, nhìn ghế sô pha và hai bàn trà đá hoa cương trước mặt, nói: “Tôi cảm thấy như vậy không tốt đâu, cái cửa kia tuy trông rất kín nhưng chờ lúc tôi phát tình thì tin tức tố sẽ khuếch tán, vẫn có thể sẽ đưa người đến đây đó.”
Cậu chỉ vào bàn trà, “Thừa dịp tôi còn chưa phát tình, mấy người dời hai bàn trà này tới đó rồi chồng lên để chặn cửa đi, như vậy người bên ngoài sẽ không vào được.” Sau đó mấy người cũng chẳng thể nào thoát ra được luôn!
Ba người vốn cho rằng cậu sẽ khóc lóc xin tha, ai biết là cậu lại phối hợp như thế này, nhất thời sửng sốt.
Sau một khắc, người cầm đầu vỗ đùi, cảm thấy có đạo lý, hô: “Tới đây, dời thôi!”
Hôm sau, trường học liền công bố kết quả xử lý, hai người có liên quan đến bài viết sẽ bị đưa hết cho ban kỷ luật để xử lý.
Một người trong đó là Quả Quả Nha đã từng giội nước bẩn cho Việt Nhiên ở trong game, tin nhắn riêng kia là bản thân cô bịa ra —— đây là điều Việt Nhiên nghe được từ trong miệng của Khương Tiêu sau đó.
Mà một người khác lại chính là Chu Kiệt Anh đã tinh phân tạo drama trong bài viết, hắn mới bị nhắc nhở, vừa quay đầu lại đã vi phạm tiếp, cho nên bị ban kỷ luật cảnh báo một cách nghiêm trọng.
Cũng không chừa lại một chút tình cảm giống như lần trước nữa mà là thông báo cho toàn trường.
Độ nổi tiếng trong lớp của Chu Kiệt Anh trong nháy mắt hạ xuống dưới điểm băng, bạn cùng phòng của hắn cũng không thèm phản ứng gì với hắn nữa.
Việt Nhiên thì ngược lại, cậu vừa đến là đã được cả lớp chú ý tới rồi.
Có một người mẹ là nhà thiết kế, chỉ cần đáp lên đường dây này một cách an toàn là có thể nhanh chóng tiến vào giới thôi. Nếu như tác phẩm may mắn được người khác thấy vừa ý, bọn họ thậm chí còn có thể trực tiếp leo lên show thời trang nữa. Đây là một nỗi mê hoặc cực lớn, dù không thích cậu thì tốt nhất cũng đừng đắc tội, bởi vậy Việt Nhiên lần đầu tiên chiếm được một chút nhân duyên.
Bản thân cậu cũng không để ý đến sự việc tiếp theo, bởi vì có một chuyện quan trọng hơn đang chờ cậu.
Sáng nay lúc ăn cơm, Khương Tiêu cuối cùng cũng phát hiện ra lương tâm của mình và thẳng thắn nói ra chuyện đã tán gẫu với cha cậu ở trong game, cho nên mẹ cậu kỳ thực đã sớm biết rằng cậu và Khương Tiêu ở cùng một chỗ rồi.
Nghĩ về cảm giác xoắn xuýt tối hôm qua kia một chút, cậu dùng cơm nước xong cũng chẳng phản ứng gì với anh nữa.
Khương Tiêu không thể làm gì khác hơn là nhắn WeChat nhận sai: Bảo bối đừng tức giận, anh sai rồi.
Việt Nhiên vẫn không để ý tới anh.
Khương Tiêu: Em không muốn biết lúc đó ba em nói gì với anh hả?
Cực kỳ muốn mới chết chứ.
Việt Nhiên giãy giụa vài giây, rốt cuộc vẫn trả lời: Ông ấy nói gì?
Khương Tiêu: Em tha thứ cho anh trước đi.
Việt Nhiên: [hừ lạnh]
Khương Tiêu: [yêu em]
Việt Nhiên: Nói.
Khương Tiêu: Tha thứ cho anh?
Việt Nhiên: Ừm.
Khương Tiêu: Ông ấy nói anh phải thương em thật nhiều, anh nói mong ông ấy yên tâm.
Lỗ tai của Việt Nhiên đỏ ửng lên, lướt thấy thầy giáo đã vào mới tắt điện thoại và ngoan ngoãn lên lớp.
Chu Kiệt Anh ngồi ở ngay giữa phòng học, nhìn hai bên trái phải không có ai, lại nhìn Việt Nhiên được mọi người vây quanh, ánh mắt của hắn lạnh như băng.
Hắn chưa từng ăn thiệt thòi như thế này, cũng chưa từng chán ghét một người đến như vậy.
Khương Tiêu chẳng dính dáng gì tới chuyện này cả, bây giờ hắn chỉ muốn hòa một trận để giải tỏa một chút khó chịu mà thôi.
Việt Nhiên nhớ tới lời dặn của Khương Tiêu, tiếp tục cách xa Chu Kiệt Anh, đàng hoàng lên lớp cả ngày xong liền trở về ký túc xá.
Buổi tối cậu có môn tự chọn, về tới cũng sắp mười giờ, nhưng hôm nay là thứ sáu, ký túc xá sẽ không tắt đèn, có thể chơi game nhiều hơn một lát, vì vậy cậu mở máy vi tính ra, sau khi vào game thì chạy đi tụ hội với Khương Tiêu, thấy bọn họ đang đánh quái lạ.
Người chơi của mọi server chém giết nhau trên cùng một đấu trường, chuyện này thực sự quá hung tàn. Mấy người chơi trong các bang hội rảnh rang dồn dập tỏ vẻ không chịu, quyết định đi theo con đường ‘giết quái lạ — kiếm tích phân — đổi vật liệu’. Lúc này Khương Tiêu mới vừa chỉ huy bọn họ tập hợp một đống quái lại xong, thấy Việt Nhiên đến đây, anh liền rời khỏi đội ngũ, chuẩn bị tập trung chơi với lão bà.
Anh hỏi cậu: “Đánh đấu trường không?”
Việt Nhiên hỏi: “Không dẫn bọn họ hả?”
Khương Tiêu đáp: “Bọn họ cũng biết đi hết rồi mà.”
Anh nói xong liền click giao dịch, thả một vật ra.
Việt Nhiên liếc mắt nhìn, phát hiện là một trang sức chúc mừng lễ kỷ niệm nhỏ.
Đây là một chiếc mặt dây chuyền in logo của game, có thể treo ở bên hông, không có bất kỳ thuộc tính bổ trợ nào, thuần túy là vì dễ nhìn nên được thiết kế đến vô cùng tinh xảo, đều có thể đổi được từ tích phân khi giết quái dị và đánh đấu trường.
Lúc trước cậu thấy người chơi khác có mang, còn định hai ngày nay sẽ đổi một cái, kết quả hôm nay Khương Tiêu nhàn rỗi tẻ nhạt đánh quái lạ với bọn họ rồi dùng tích phân kiếm lời đổi được mất rồi.
Cậu thấy trên eo của Khương Tiêu cũng có nên nhận lấy rồi mang lên ngay, cảm thấy hơi ngọt ngào, bởi vì bọn họ có món đồ tình nhân đầu tiên rồi, tuy rằng… người chơi đầy đường cũng có nữa.
Bọn Năm Xưa vẫn còn trong phòng ngữ âm, tò mò xen mồm vào: “Trong đấu trường có nhiều cao thủ lắm hả?”
Việt Nhiên nói: “Nhiều.”
Tuyên truyền thi đấu đôi của du hiệp làm rất đúng chỗ, mánh khóe trong đấu trường cũng rất hữu hiệu, hấp dẫn được không ít cao thủ quay trở lại.
Bây giờ cậu và Khương Tiêu đã đến trung cấp, tỷ lệ gặp phải cao thủ càng cao hơn, mỗi lần đều rất kích thích, tin rằng lúc đánh tới khu cấp cao nhất định sẽ càng thú vị hơn nữa.
Việt Nhiên đánh mấy con quái dị với bọn Năm Xưa, chờ Khương Tiêu đổi tài khoản chính xong rồi tiến vào Thiên Vực với anh và những cao thủ chém giết đến từ server khác ngay.
Hai người đánh tới mười hai giờ khuya, thành công thăng tới cấp sáu, định đánh một trận xong sẽ offline đi ngủ, lúc này chỉ thấy đối thủ đổi mới, hai ID quen thuộc hiện lên —— Nguyệt Trầm, Ngư Thất Miểu.
Hai người kia lại xếp đội với nhau hả?
Không đúng, đây không phải là trọng điểm.
[Kênh Công Cộng] Tinh Diệt: Anh vẫn là trung cấp?
Nguyệt Trầm và Mặc Dương đều đánh đơn.
Bản đồ đánh đơn khá nhỏ, tốc độ đối chiến cũng nhanh, bằng thực lực của bọn họ sớm nên vọt tới khu cao cấp mới đúng chứ. Hơn nữa nếu như cậu nhớ không lầm, hôm qua lúc Nguyệt Trầm và Ngư Thất Miểu gặp nhau cũng đã là trung cấp, bây giờ bọn họ có thể xếp vào cùng đội, biểu thị rõ ràng là tích phân của hắn vẫn luôn không thay đổi.
[Kênh Công Cộng] Nguyệt Trầm: Xui xẻo thôi, gặp phải một chướng ngại vật.
[Kênh Công Cộng] Ngư Thất Miểu: Là tôi nè [mỉm cười]
Việt Nhiên hơi hết chỗ nói, đoán không được tình huống của bọn họ là thế nào nên cũng không hé răng nữa.
Nguyệt Trầm bên kia thì lại không hỏi bọn họ tại sao vẫn còn ở trung cấp, bởi vì hắn biết bọn họ còn phải đến lớp. Hắn liếc mắt nhìn một đồng đội thiếu đạo đức nào đó, gửi tin nhắn sang.
[Kênh Công Cộng] Nguyệt Trầm: Đánh cả buổi tối rồi, đừng đánh nữa, vất vả lắm mới gặp phải người quen, tôi đi tâm sự đây.
[Kênh Công Cộng] Ngư Thất Miểu: Được, mấy anh tán gẫu đi. Tinh Diệt, nếu chúng ta đã chạm mặt rồi thì PK một ván nhé?
[Kênh Công Cộng] Tinh Diệt: Được.
Khương Tiêu vừa nhìn là biết ngay hôm qua Việt Nhiên nhìn thấy Ngư Thất Miểu PK nên đã ngứa tay, liền đi theo bọn họ, mở thanh bạn tốt đang lấp loé không ngừng lên.
[Trò Chuyện Riêng] Nguyệt Trầm: A Bạch bên kia đã bị tôi thuyết phục rồi, cậu nói với tiểu Tinh Diệt chưa?
[Trò Chuyện Riêng] Liệt Phong: Chưa nữa.
[Trò Chuyện Riêng] Nguyệt Trầm:?
[Trò Chuyện Riêng] Liệt Phong: Không muốn em ấy quá mệt mỏi.
[Trò Chuyện Riêng] Nguyệt Trầm: Cậu hỏi trước một chút đi, lỡ đâu cậu ấy thích thì sao?
[Trò Chuyện Riêng] Liệt Phong: Ừ.
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, nhanh chóng gặp nhau ở chính giữa, thấy hai người kia đã đánh tới.
Thực lực của bọn họ không cách biệt nhau bao nhiêu, nhưng dù sao Ngư Thất Miểu có loài hiếm, Việt Nhiên đánh tới đâu cuối cùng vẫn thua, nhưng cậu đã ghiền rồi, liền dựa theo ước định chịu thua mà rời đi, log out khỏi game rồi đi ngủ.
Hôm sau cậu ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh dậy, cơm nước xong liền bị Khương Tiêu kéo đến tiệm trà sữa, nhắc đến game một cách tự nhiên, nói đến chuyện thi đấu đôi này lần.
Hai người bọn họ là nhất định phải tổ đội, Bạch Chính Dương bên kia rất có thể sẽ tổ đội với Tần Tu Kiệt, dù sao hắn chỉ huy quá kém, mà tuy rằng kỹ thuật của Tần Tu Kiệt cũng bình thường, nhưng vừa vặn có một bụng ý xấu, hai người tổ đội có thể bổ sung cho nhau.
Nguyệt Trầm và Mặc Dương trước mắt còn chưa có tin tức, tuy rằng có một Ngư Thất Miểu xuất hiện, nhưng hắn cũng có hợp đồng trên người, bọn họ không thể tổ đội, đều chỉ có thể tìm một người tự do khác.
Khương Tiêu đột nhiên nói: “Em biết tại sao bên kia lại muốn thực hiện thi đấu đôi không?”
Việt Nhiên suy đoán bảo: “Vì những chức nghiệp hỗ trợ khác cũng có thể tham dự?”
Khương Tiêu lắc đầu: “Tin tức nội bộ đây, sang năm du hiệp sẽ tiến vào hạng mục thi đấu, đây là đang dự nhiệt cho năm sau.”
Việt Nhiên ngẩn ra: “Muốn tổ chức thi đấu?”
Khương Tiêu gật đầu: “Đơn xin đã được thông qua rồi, anh còn nghe được một tin là cuối năm du hiệp còn có thể thêm hai loại chức nghiệp nữa, để lúc thi đấu có thể có nhiều thứ đáng xem hơn.”
Việt Nhiên không hiểu lắm.
Suy đoán theo lẽ thường, game hẳn nên tổ chức thi đấu vào lúc game hot nhất, như vậy mới có nhiều người tham dự, người xem mấy trận đấu cũng nhiều hơn. Nhưng du hiệp hoạt động đã sáu năm mới muốn tổ chức thi đấu, không biết trong đầu của mấy người kia đang nghĩ gì vậy nhỉ?
Cậu thực sự nhịn không được, hỏi một câu.
“Có lẽ bọn họ cũng không nghĩ tới game có thể hot lâu đến như vậy, bây giờ có rất nhiều người chơi du hiệp, tổ chức thi đấu cũng không trễ mà,” Khương Tiêu dừng một chút, hỏi, “Em có hứng thú thi đấu không?”
Việt Nhiên chớp mắt mấy cái: “Anh muốn đánh hả?”
Khương Tiêu “ừm” một tiếng: “Có lẽ chỉ đánh được một, hai mùa giải nữa thôi. Anh chuẩn bị thành lập một câu lạc bộ, bọn Nguyệt Trầm trước mắt cũng đã quyết định đầu tư cổ phần rồi, chỉ là chưa lựa chọn xong thôi, đợi đến lúc quyết định hết mọi thứ, người của anh sẽ bắt đầu đào người từ các câu lạc bộ lớn.”
Việt Nhiên chậm rãi tiêu hóa đống thông tin lớn này một chút, hỏi: “Anh muốn em thi đấu với anh?”
Khương Tiêu thẳng thắn đáp: “Không muốn.”
Làm tuyển thủ chuyên nghiệp thực sự mệt lắm, biến game thành một loại nghề nghiệp sẽ giảm mạnh lạc thú khi ‘chơi’.
Cho nên trong lòng anh vẫn cảm thấy tiểu hồn sư nên ngoan ngoãn lên lớp, ngẫu nhiên nghĩ ra một chút bản thiết kế, khi rảnh rỗi thì chơi hai trận game, như vậy sẽ tương đối nhẹ nhàng hơn.
Nhưng chuyện anh sẽ thành lập câu lạc bộ, kỳ thực ham muốn chỉ chiếm một phần nhân tố mà thôi, chủ yếu vẫn là vừa ý với tiềm lực của giới thể thao điện tử này, dự định tự mình tạo ra một nghề nghiệp, dù sao điều kiện này của bọn họ thực sự là quá được trời cao săn sóc rồi.
Vì theo kiểu phân bố của mấy câu lạc bộ du hiệp đã thành lập lâu năm nhất định đến từ những nơi khác nhau, ngoại trừ một số ít là tự có fan ra, còn lại toàn là những khuôn mặt mới cả. Điều này không giống như bọn họ, anh và mấy người Nguyệt Trầm nắm giữ một fanbase khổng lồ, bọn anh tổ đội với nhau tuyệt đối chính là đội lưu lượng hàng đầu du hiệp, đến lúc đó căn bản không cần tìm tài trợ, mấy nhà tài trợ kia sẽ chủ động tìm tới bọn anh.
Việt Nhiên suy nghĩ vài giây.
Sang năm cậu mới lên năm hai đại học thôi, nếu muốn thi đấu, vậy cậu chắc chắn phải tạm nghỉ học rồi. So với game, cậu vẫn thích ngành thiết kế mà mình đã được mưa dầm thấm đất từ lúc nhỏ hơn.
Cậu nói: “Em sẽ thử thi đấu đôi trước vậy.”
Nếu quả thật yêu thích bầu không khí kia, cậu có lẽ sẽ tham gia.
Khương Tiêu nghe ra ý tứ trong đó, xoa xoa đầu của cậu, không hề phản đối.
Hai người đi dạo ở ngoài đường đến trưa, cơm nước xong thì từng người trở về. Việt Nhiên ngủ cả một buổi trưa, sau khi tỉnh lại thì tiếp tục đánh trận, buổi tối thành công vọt tới khu cấp cao.
Sau lần đó, hai người liền gặp được những cao thủ trong khu cấp cao, lúc thường vẫn lên lớp, ngày qua ngày bất tri bất giác đã hết một tháng.
Một tháng sau, Thiên Vực cực hot đã đóng lại dù cho người chơi cũng không hề muốn. Việt Nhiên dùng tích phân đổi trang bị, còn lại đổi hết thành vật liệu.
Trong một tháng này, Chu Kiệt Anh cực kỳ điệu thấp, như là rốt cuộc biết đau rồi, không làm chuyện xấu mà cũng chẳng gây sự, luôn dùng vẻ mặt tươi cười đối diện với mọi người, như một đóa hoa trắng đáng thương vậy. Người trong lớp vốn không có thâm cừu đại hận gì với hắn cũng sẽ nhiều ít gì phản ứng lại hai câu khi hắn tìm đến để nói chuyện.
Nhưng Lâm Khiêm lại không nghĩ vậy.
Bởi vì trên đời này có một loại người như thế đấy, bạn và họ rõ ràng không có thù hận gì, nhưng họ lại không chịu nổi khi thấy bạn sống tốt, càng không chịu nổi khi bạn trai của bạn trông quá bảnh, nhất định phải nhìn bạn thảm hại mới cảm thấy sảng khoái.
Việt Nhiên nhìn hắn: “Dường như cậu hiểu nhiều chuyện lắm nhỉ?”
Lâm Khiêm nói: “Thời cấp ba tôi từng gặp phải một người như vậy, bạn trai cũ cũng biến mất như thế đó.”
Việt Nhiên đáp: “… Xin lỗi.”
Lâm Khiêm rất bình tĩnh: “Không có chuyện gì đâu, khi còn trẻ ai chưa gặp phải mấy tên tra chứ, tôi đã sớm nhìn ra rồi, hôm nay tra nam có thể chạy đi mất với đóa hoa trắng, ngày mai cũng có thể chạy mất với một đóa hoa trắng khác, bây giờ chạy đi dù sao cũng tốt hơn là lúc kết hôn mới chạy đi mà.”
Chuyện này thực sự quá có đạo lý, Việt Nhiên biểu thị mình không có gì để nói, cậu thấy thừa lúc nghỉ giữa giờ còn có chút thời gian, rảnh rỗi đứng dậy đi ra ngoài, mở điện thoại ra và tiếp tục xem thông tin của bác sĩ Lý.
Đã vào tháng mười một, bác sĩ Lý cũng sắp về nước rồi.
Khương Tiêu tranh thủ nói chuyện này cho cậu, tuy cậu cảm thấy hi vọng không lớn, nhưng vẫn không nhịn được muốn xem tư liệu của bác sĩ Lý một chút.
Chu Kiệt Anh ở bên cạnh cậu lúc đi ngang qua vừa vặn lướt thấy tình huống này, trong lòng không khỏi hơi động đậy.
Khoảng thời gian này, bất kể hắn có nói bóng nói gió như thế nào, Chử Nguyên luôn không nói ra chân tướng cho hắn, nhưng thái độ của đối phương càng cẩn thận lại càng khiến cho hắn cảm thấy Việt Nhiên thật sự có khúc mắc về chuyện tin tức tố này, cộng thêm vừa nhìn thấy thứ Việt Nhiên mới tra kia… Hắn trở về chỗ ngồi rồi cũng tìm tin tức của bác sĩ Lý một chút, phát hiện là người có tiếng trong lĩnh vực tin tức tố, sẽ nhanh chóng mở một buổi giao lưu ở thành phố S.
Với gia cảnh của Việt Nhiên, họ nhất định có thể liên lạc với bác sĩ Lý.
Nếu để cho Việt Nhiên mở ra khúc mắc này, vậy hắn còn chơi được trò gì nữa đây?
Chu Kiệt Anh buồn bực mở WeChat với Chử Nguyên ra, suy nghĩ một chút lại cảm thấy không có tác dụng gì, sau khi đóng lại thì thẳng thắn tự giận mình đã không tìm từ mấu chốt ‘thành phố S, tin tức tố’, kết quả là nhìn thấy một bản tin. Đây là chuyện nghỉ hè năm nay, bảo rằng một Omega vừa trưởng thành đột nhiên tiến vào kỳ phát tình, Alpha đều tự giác tránh xa.
Hắn thấy bóng lưng vọt vào văn phòng kia, luôn cảm thấy khá giống Việt Nhiên, trong lòng đột nhiên nhảy lên một cái.
Nếu như… hắn là nói nếu như, mấy Alpha kia không phải là muốn tránh né mà là không thể không tránh né, vậy thì đại biểu cho chuyện tin tức tố của Việt Nhiên có vấn đề thật. Nhưng làm một Omega, tin tức tố không chỉ không hấp dẫn Alpha mà ngược lại càng khiến cho bọn họ bài xích, chuyện như vậy có khả năng à?
Mặc kệ là có khả năng hay không, đều phải thử một lần đã.
Nhưng chuyện như vậy không thể tự hắn làm, dù sao hắn cũng bị bài học đè chết rồi, may thay hắn là người địa phương, tìm mấy người bạn là một chuyện vẫn khá dễ dàng.
Việt Nhiên không biết gì về chuyện này cả, theo thường lệ sống qua một ngày của mình.
Năm ngày sau, lớp trưởng tổ chức sinh nhật, mời mọi người đi hát vàăn cơm, cậu liền đi cùng người trong lớp.
Chu Kiệt Anh lo lắng vì sắp làm chuyện lớn, hôm nay liền tìm Chử Nguyên xác nhận thử một lần.
Hắn gửi tin tức kia đi, chờ Chử Nguyên đã xem liền trực tiếp gọi cho người nọ, nhạy bén nghe được ngữ khí bên kia có chút không đúng, vì vậy hắn triệt để yên tâm, duy trì giọng nói lo lắng và cúp điện thoại.
Chử Nguyên thì lại lo sợ bất an ở bên kia.
Hắn có một loại trực giác hoang dại, luôn cảm giác rằng có chuyện gì đó đang vượt khỏi tầm kiểm soát, giãy giụa trong chốc lát mới thực sự nhịn không được mà chạy đi tìm bạn cùng phòng.
Bạn cùng phòng này là chuyên gia tình cảm của hắn, cũng là người nhìn thấy hồn vía của hắn đang ở trên mây mới gọi hắn tỉnh lại.
Hắn nhanh chóng nói chuyện này ra một lần, hỏi: “Tôi luôn cảm thấy cậu ta kỳ quái lắm, cậu nói xem có đúng là tôi đã nghĩ nhiều rồi hay không?”
Bạn cùng phòng nói: “Cậu ta và người trong lòng của cậu có hận thù gì không?”
Chử Nguyên đáp: “Cậu ta nói là bạn tốt của Việt Nhiên.”
Bạn cùng phòng nói: “Bạn tốt căn bản sẽ không gặng hỏi như thế, cậu hỏi Việt Nhiên thử một chút đi.”
Cũng đúng.
Chử Nguyên nhất thời không để ý đến chuyện mình sẽ khiến cho Việt Nhiên cảm thấy chán ghét mà gọi điện thoại cho người nọ, kết quả sững sờ là không ai nhận cả.
Nhịp tim của hắn đột nhiên tăng nhanh, gọi liên tục hai cú nhưng vẫn phát hiện chẳng ai nhận cả, hắn liền gọi cho Tiểu Ngư, gọn gàng dứt khoát kể chuyện, hỏi hắn có tài khoản của Khương Tiêu hay không.
Lần trước Tiểu Ngư đã thêm WeChat của Khương Tiêu, nghe vậy lập tức liên hệ với Khương Tiêu.
Lúc này Khương Tiêu đang ở trên lớp, WeChat cũng đang mở.
Nửa phút trước, anh nhận được một tin từ công ty bảo tiêu mà cha đã ủy thác, bảo rằng gần đây Chu Kiệt Anh có đi gặp một tên côn đồ. Anh khẽ cau mày, kêu đối phương đi điều tra người kia một chút, kết quả vừa gửi tin đi mà đã nhanh chóng thấy Tiểu Ngư gọi tới.
Tiểu Ngư hỏi: “Nhiên Nhiên đâu rồi?”
Khương Tiêu vừa nghe thấy giọng nói này xong liền cảm thấy có chuyện không đúng, đứng dậy đi ra ngoài từ cửa sau, trả lời: “Lớp trưởng của em ấy tổ chức sinh nhật, đang ở KTV.”
Tiểu Ngư nhất thời thở ra: “Dọa tôi một hồi rồi, chẳng trách gọi điện thoại cho cậu ấy lại không ai nhận cả.”
Khương Tiêu hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiểu Ngư đáp: “Chử Nguyên nói có một người tên là Chu Kiệt Anh luôn liên hệ với cậu ta, bảo là bạn học của Nhiên Nhiên, hôm nay còn gửi tin tức một vị Omega bước vào kỳ phát tình lúc trước rồi hỏi có phải là Nhiên Nhiên hay không nữa. Chử Nguyên thấy không yên lòng nên gọi điện thoại cho Nhiên Nhiên, nhưng vẫn không có ai tiếp cả.”
Vẻ mặt của Khương Tiêu khẽ thay đổi: “Tôi đi tìm em ấy đây.”
Anh tắt đi truyền tin, thử gọi hai cú cho Việt Nhiên, phát hiện hoàn toàn không thông, anh ngay lập tức vừa chạy ra ngoài vừa liên lạc với Lâm Khiêm.
Việt Nhiên được mọi người nhớ đến lúc này đang ở trong một căn phòng.
Cậu đi vệ sinh xong trở về, vừa quẹo qua một cái cua đã đột ngột bị người nào đó che miệng lại rồi lôi vào một căn phòng riêng, ngay sau đó điện thoại bị lấy đi, nửa chén nước bị đổ vào trong miệng.
Cậu ho khan vài tiếng, nhìn ba người trước mặt đều trùm khăn trên đầu, sợ đến mức trốn vào trong góc, cảnh giác nói: “Mấy người là ai? Cho tôi uống cái gì?”
“Đồ tốt chứ sao,” người cầm đầu trong cả ba cười cười không hề có ý tốt, “Uống loại nước có thể khiến cho em dục tiên dục tử.”
Sắc mặt của Việt Nhiên chợt trắng nhợt: “Xuân dược?”
Người kia cười đến càng không có ý tốt hơn nữa: “Đối với Omega mấy em mà nói đúng là xuân dược đấy.”
Việt Nhiên chớp mắt mấy cái, tỉnh ngộ.
Ba người kia nhìn thấy biểu tình của cậu trống không, cười rồi kề sát vào.
“Phòng riêng này bọn anh đã mướn trong sáu tiếng rồi, có rất nhiều thời gian để chơi với em nhé.”
“Máy giám sát cũng đã bị bọn anh chặn từ sớm, sẽ không ai phát hiện ra là bọn anh bắt em đâu, em yên tâm đi.”
“Đừng… đừng trốn về sau, bây giờ em trốn đi, lát nữa vẫn sẽ nhanh chóng cầu xin bọn anh thương em thôi nha.”
“Định mệnh, khoảng cách gần như vầy trông thật là xinh đẹp mà…”
Việt Nhiên đột nhiên hoàn hồn, vỗ bỏ bàn tay muốn sờ lên mặt mình xuống, nhìn ghế sô pha và hai bàn trà đá hoa cương trước mặt, nói: “Tôi cảm thấy như vậy không tốt đâu, cái cửa kia tuy trông rất kín nhưng chờ lúc tôi phát tình thì tin tức tố sẽ khuếch tán, vẫn có thể sẽ đưa người đến đây đó.”
Cậu chỉ vào bàn trà, “Thừa dịp tôi còn chưa phát tình, mấy người dời hai bàn trà này tới đó rồi chồng lên để chặn cửa đi, như vậy người bên ngoài sẽ không vào được.” Sau đó mấy người cũng chẳng thể nào thoát ra được luôn!
Ba người vốn cho rằng cậu sẽ khóc lóc xin tha, ai biết là cậu lại phối hợp như thế này, nhất thời sửng sốt.
Sau một khắc, người cầm đầu vỗ đùi, cảm thấy có đạo lý, hô: “Tới đây, dời thôi!”
Tác giả :
Nhất Thế Hoa Thường