Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn
Chương 35
Hai tháng đã trôi qua. Sáu mươi bài Chòm sao hôm nay, nhân với bội số cốc vodka.
Cô đắm chìm trong sự chìm đắm của bản thân, ngày tháng cứ thế đằng đẵng trôi qua, như một cơn mê không ngày tỉnh lại.
Cô luôn nhận được báo cáo trên quãng đường đi từ khách sạn đến quán bar.
Cô luôn cố bước đi một cách nho nhã, bởi vì cô biết ở một góc khuất nào đó, một ống kính máy ảnh đang dõi theo đợi chờ.
Thế nhưng không phải lúc nào cô cũng làm được như vậy, nhất là khi say xỉn.
Vậy mà, lần nào Lâm Khắc cũng chụp được cô trong những tư thế khá đẹp.
Trong đó có một bức chụp vào ban ngày, cô đang đứng bên ngoài giáo đường và quay đầu lại, đôi mắt mông lung nhìn thẳng vào ống kính.
Không phải cô đang nhìn Lâm Khắc.
Vậy hôm đó cô đang nhìn gì vậy nhỉ?
Điều gì đã khiến cô phải quay lại?
Cô cố gắng hồi tưởng.
Hay là chú chó vàng kia bỗng nhiên sủa cô?
Hay là tiếng chuông giáo đường chợt ngân lên từng hồi ngay khi cô vừa bước đi?
Cô lặng ngắm một Hỷ Hỷ khác lạ dưới ống kính của Lâm Khắc. Những sợi tóc xõa bung trên khuôn mặt, đôi mắt mở to mơ hồ nhìn về máy ảnh, anh ta đã kịp chộp lấy khoảnh khắc này.
Cô nhận thấy tình yêu trong bức ảnh.
Thế nhưng, hôm đó sau khi ngoảnh lại cô đã làm gì? Có lẽ cô đã tiếp tục bước trên con đường của mình...
Một đêm trong cơn mơ, Hỷ Hỷ bỗng nghe thấy một tiếng nổ lớn. Cô giật mình kinh hãi ngồi bật dậy, tường rằng vừa trải qua một cơn ác mộng. Sau đó, cô nghe thấy tiếng thủy tinh rạn vỡ, tiếng còi hú của xe cảnh sát từ đằng xa vọng lại inh ỏi, trên phố tiếng người hỗn loạn và tiếng bước chân chạy lại ngày một đông hơn.
Cô cũng tò mò bật đèn bước xuống giường, mở cửa ló đầu ra ngoài hành lang thăm dò.
Cô trông thấy một vài cảnh sát với sắc mặt nghiêm trọng cùng dăm người khách trọ đang mặc quần áo ngủ, chắc họ cũng giống như cô, bị lay tỉnh bởi tiếng động lạ kia, những người này chen kín ở một phòng nằm cuối dãy hành lang.
Sau một hồi, cô nhìn thấy hai viên cảnh sát áp giải một người đàn ông to béo mặc comple nhưng không thắt cà vạt ra ngoài.
Người đàn ông kia cúi đầu ủ rũ bước qua trước mặt cô, nhìn khoảng chưa đến 40 tuổi, nồng nặc hơi rượu.
Anh chàng khuân vác hành lý có khuôn mặt giống chó săn kia đi qua nói riêng với cô, người kia là một viên thanh tra, định dùng súng tự sát nhưng lại không thành, viên đạn đi chệch hướng bắn vỡ tung chiếc đèn trong phòng.
Hỷ Hỷ nghe xong, gật đầu rồi đóng cửa. Cô chẳng buồn quan tâm, mò mẫm về giường nằm vùi trong chăn rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Tối hôm sau khi xuống tầng mua báo, cô đọc được mẩu tin kia:
Đêm hôm qua, một viên thanh tra nợ nần chồng chất đã thuê một phòng trên tầng 4 của khách sạn Hà Tây để tự sát, đúng vào giây cuối cùng khi chuẩn bị nổ súng, mũi súng đi chệch và bắn vô chiếc đèn treo phía trên trần nhà...
Cô quẳng tờ báo, đến quán bar uống ly vodka vị đào ngày hôm nay của cô.
Cô chọn một bàn nằm khuất phía trong góc và ngồi xuống, Lâm Khắc ngồi chỗ quầy bar hình móng ngựa, cắm cúi giải sudoku.
Hôm qua lúc xảy ra chuyện, anh ta cũng đang ở quanh khách sạn chứ?
Lúc cô uống đến ly vodka thứ năm, quầy bar đã chật kín người, vài khách rượu chặn mất tầm nhìn khiến cô không thể trông sang phía quầy bar được nữa.
Dăm phút sau, một gã đầu to mặc bộ đồ tây bóng bẩy, trên tay cầm một ly vodka trắng bước đến bắt chuyện với cô.
Gã ta kéo ghế, thản nhiên ngồi xuống.
Xem ra, gã ta cũng trạc tuổi vị thanh tra tự tử bất thành hôm qua.
Gã ta mở miệng hỏi:
“Hương đào ngon như vậy cơ à? Anh thấy em uống rất nhiều rồi đấy.”
Hỷ Hỷ nhấc ly lên uống một ngụm dài, nói:
“Có đào thì sẽ ngọt mà!”
Đầu to nhìn vào ly rượu của mình:
“Vậy thì lạ thật! Uống vodka không phải để thưởng thức vị đắng của nó hay sao?”
“Đôi khi anh sẽ chê vì nó quá đắng đấy.”
Gã ta nói:
“Xem ra em có tâm sự.”
“Tâm sự thì ai mà không có nhỉ?”
“Tâm sự của những cô gái đẹp thì luôn rất nhiều.” Gã ta buông lời tán tỉnh.
Hỷ Hỷ kệ cho gã nói nốt.
“Có ai từng nói với em rằng, mắt em rất đẹp không?”
“Vậy sao?” Cô cười nhẹ, uống hết ly rượu.
“Và sáng như những vì sao nữa.” Đầu to nói.
Cô giơ tay vẫy bồi bàn để gọi thêm ly nữa. Người đó đang bận nên không nhìn thấy cô.
“Anh lấy cho em nhé, vẫn vị đào hả?”
Cô gật đầu, cảm thấy hơi men đang ngấm dần trong huyết quản.
Khi quay trở lại, gã cầm trên tay một ly vodka vị đào và một ly vodka trắng.
“Trút bầu tâm sự với rượu là chuẩn nhất rồi.” Đầu to nói, “rượu có thể giúp chúng ta giữ bí mật.”
Cô nhấp một ngụm rượu, nói:
“Có chuyện gì tôi cũng kể với anh tôi. Anh tôi là tướng cướp mênh mông...” Cô che miệng cười lớn.
“Tôi đang nói gì thế nhỉ! Ý tôi là, anh ấy là biển cả mênh mông, dù có bao nhiêu tâm sự đi nữa, tôi cũng có thể trút hết vào...”
Cô thao thao một hồi, mắt bỗng hoa lên, khuôn mặt của đầu to như chia ra làm hai, bóng dáng của những người xung quanh cũng lờ mờ ẩn hiện.
Cô nhấp thêm ngụm nữa, cố gắng để tỉnh táo nhưng lại càng mụ mị.
Cô nhìn thấy hai gương mặt của đầu to cười cợt, rồi gã dìu cô đứng dậy.
“Đi đâu thế?” Cô chếnh choáng cười nói.
“Lên xe của anh, chúng mình ra chỗ này hay lắm nhé.”
“Lâm Khắc đâu?” Cô thì thào.
Cô không nhìn thấy anh ta phía bên quầy bar.
Đầu to vội vàng ôm cô bước ra ngoài.
Xe gã ta đỗ ở ngay lề đường. Gã mở cửa, rồi đẩy dúi cô vào bên trong.
Cô ngã nằm ở ghế trước, một chân kẹt ở phía ngoài, tay bám lấy cửa xe muốn thoát ra.
“Không có Lâm Khắc, tôi không đi đâu cả. Tôi muốn về nhà.” Cô chỉ tay về khách sạn Hà Tây phía trước mặt, móc chiếc chìa khóa trong túi ra đung đưa, “Tôi ở ngay đó, không cần phải ngồi xe.”
“Vậy thì tiện quá rồi! Nhưng chúng mình vẫn phải lái xe qua đó.” Đầu to vẫn cố nhét chân cô vào xe, đóng sập cửa lại.
Cô thấy đầu đau như búa bổ. Liệu có phải gã ta đã bỏ thuốc vào ly rượu của cô không? Tên khốn nạn này!
Cô muốn xuống xe, nhưng chẳng còn sức để vẫy vùng nữa.
Chiếc xe lao đi như bay.
Lúc này, cô lờ mờ nhìn thấy Lâm Khắc chạy ra từ quán bar, cố đuổi theo cô.
Nhưng đã quá muộn rồi.
Cô đắm chìm trong sự chìm đắm của bản thân, ngày tháng cứ thế đằng đẵng trôi qua, như một cơn mê không ngày tỉnh lại.
Cô luôn nhận được báo cáo trên quãng đường đi từ khách sạn đến quán bar.
Cô luôn cố bước đi một cách nho nhã, bởi vì cô biết ở một góc khuất nào đó, một ống kính máy ảnh đang dõi theo đợi chờ.
Thế nhưng không phải lúc nào cô cũng làm được như vậy, nhất là khi say xỉn.
Vậy mà, lần nào Lâm Khắc cũng chụp được cô trong những tư thế khá đẹp.
Trong đó có một bức chụp vào ban ngày, cô đang đứng bên ngoài giáo đường và quay đầu lại, đôi mắt mông lung nhìn thẳng vào ống kính.
Không phải cô đang nhìn Lâm Khắc.
Vậy hôm đó cô đang nhìn gì vậy nhỉ?
Điều gì đã khiến cô phải quay lại?
Cô cố gắng hồi tưởng.
Hay là chú chó vàng kia bỗng nhiên sủa cô?
Hay là tiếng chuông giáo đường chợt ngân lên từng hồi ngay khi cô vừa bước đi?
Cô lặng ngắm một Hỷ Hỷ khác lạ dưới ống kính của Lâm Khắc. Những sợi tóc xõa bung trên khuôn mặt, đôi mắt mở to mơ hồ nhìn về máy ảnh, anh ta đã kịp chộp lấy khoảnh khắc này.
Cô nhận thấy tình yêu trong bức ảnh.
Thế nhưng, hôm đó sau khi ngoảnh lại cô đã làm gì? Có lẽ cô đã tiếp tục bước trên con đường của mình...
Một đêm trong cơn mơ, Hỷ Hỷ bỗng nghe thấy một tiếng nổ lớn. Cô giật mình kinh hãi ngồi bật dậy, tường rằng vừa trải qua một cơn ác mộng. Sau đó, cô nghe thấy tiếng thủy tinh rạn vỡ, tiếng còi hú của xe cảnh sát từ đằng xa vọng lại inh ỏi, trên phố tiếng người hỗn loạn và tiếng bước chân chạy lại ngày một đông hơn.
Cô cũng tò mò bật đèn bước xuống giường, mở cửa ló đầu ra ngoài hành lang thăm dò.
Cô trông thấy một vài cảnh sát với sắc mặt nghiêm trọng cùng dăm người khách trọ đang mặc quần áo ngủ, chắc họ cũng giống như cô, bị lay tỉnh bởi tiếng động lạ kia, những người này chen kín ở một phòng nằm cuối dãy hành lang.
Sau một hồi, cô nhìn thấy hai viên cảnh sát áp giải một người đàn ông to béo mặc comple nhưng không thắt cà vạt ra ngoài.
Người đàn ông kia cúi đầu ủ rũ bước qua trước mặt cô, nhìn khoảng chưa đến 40 tuổi, nồng nặc hơi rượu.
Anh chàng khuân vác hành lý có khuôn mặt giống chó săn kia đi qua nói riêng với cô, người kia là một viên thanh tra, định dùng súng tự sát nhưng lại không thành, viên đạn đi chệch hướng bắn vỡ tung chiếc đèn trong phòng.
Hỷ Hỷ nghe xong, gật đầu rồi đóng cửa. Cô chẳng buồn quan tâm, mò mẫm về giường nằm vùi trong chăn rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Tối hôm sau khi xuống tầng mua báo, cô đọc được mẩu tin kia:
Đêm hôm qua, một viên thanh tra nợ nần chồng chất đã thuê một phòng trên tầng 4 của khách sạn Hà Tây để tự sát, đúng vào giây cuối cùng khi chuẩn bị nổ súng, mũi súng đi chệch và bắn vô chiếc đèn treo phía trên trần nhà...
Cô quẳng tờ báo, đến quán bar uống ly vodka vị đào ngày hôm nay của cô.
Cô chọn một bàn nằm khuất phía trong góc và ngồi xuống, Lâm Khắc ngồi chỗ quầy bar hình móng ngựa, cắm cúi giải sudoku.
Hôm qua lúc xảy ra chuyện, anh ta cũng đang ở quanh khách sạn chứ?
Lúc cô uống đến ly vodka thứ năm, quầy bar đã chật kín người, vài khách rượu chặn mất tầm nhìn khiến cô không thể trông sang phía quầy bar được nữa.
Dăm phút sau, một gã đầu to mặc bộ đồ tây bóng bẩy, trên tay cầm một ly vodka trắng bước đến bắt chuyện với cô.
Gã ta kéo ghế, thản nhiên ngồi xuống.
Xem ra, gã ta cũng trạc tuổi vị thanh tra tự tử bất thành hôm qua.
Gã ta mở miệng hỏi:
“Hương đào ngon như vậy cơ à? Anh thấy em uống rất nhiều rồi đấy.”
Hỷ Hỷ nhấc ly lên uống một ngụm dài, nói:
“Có đào thì sẽ ngọt mà!”
Đầu to nhìn vào ly rượu của mình:
“Vậy thì lạ thật! Uống vodka không phải để thưởng thức vị đắng của nó hay sao?”
“Đôi khi anh sẽ chê vì nó quá đắng đấy.”
Gã ta nói:
“Xem ra em có tâm sự.”
“Tâm sự thì ai mà không có nhỉ?”
“Tâm sự của những cô gái đẹp thì luôn rất nhiều.” Gã ta buông lời tán tỉnh.
Hỷ Hỷ kệ cho gã nói nốt.
“Có ai từng nói với em rằng, mắt em rất đẹp không?”
“Vậy sao?” Cô cười nhẹ, uống hết ly rượu.
“Và sáng như những vì sao nữa.” Đầu to nói.
Cô giơ tay vẫy bồi bàn để gọi thêm ly nữa. Người đó đang bận nên không nhìn thấy cô.
“Anh lấy cho em nhé, vẫn vị đào hả?”
Cô gật đầu, cảm thấy hơi men đang ngấm dần trong huyết quản.
Khi quay trở lại, gã cầm trên tay một ly vodka vị đào và một ly vodka trắng.
“Trút bầu tâm sự với rượu là chuẩn nhất rồi.” Đầu to nói, “rượu có thể giúp chúng ta giữ bí mật.”
Cô nhấp một ngụm rượu, nói:
“Có chuyện gì tôi cũng kể với anh tôi. Anh tôi là tướng cướp mênh mông...” Cô che miệng cười lớn.
“Tôi đang nói gì thế nhỉ! Ý tôi là, anh ấy là biển cả mênh mông, dù có bao nhiêu tâm sự đi nữa, tôi cũng có thể trút hết vào...”
Cô thao thao một hồi, mắt bỗng hoa lên, khuôn mặt của đầu to như chia ra làm hai, bóng dáng của những người xung quanh cũng lờ mờ ẩn hiện.
Cô nhấp thêm ngụm nữa, cố gắng để tỉnh táo nhưng lại càng mụ mị.
Cô nhìn thấy hai gương mặt của đầu to cười cợt, rồi gã dìu cô đứng dậy.
“Đi đâu thế?” Cô chếnh choáng cười nói.
“Lên xe của anh, chúng mình ra chỗ này hay lắm nhé.”
“Lâm Khắc đâu?” Cô thì thào.
Cô không nhìn thấy anh ta phía bên quầy bar.
Đầu to vội vàng ôm cô bước ra ngoài.
Xe gã ta đỗ ở ngay lề đường. Gã mở cửa, rồi đẩy dúi cô vào bên trong.
Cô ngã nằm ở ghế trước, một chân kẹt ở phía ngoài, tay bám lấy cửa xe muốn thoát ra.
“Không có Lâm Khắc, tôi không đi đâu cả. Tôi muốn về nhà.” Cô chỉ tay về khách sạn Hà Tây phía trước mặt, móc chiếc chìa khóa trong túi ra đung đưa, “Tôi ở ngay đó, không cần phải ngồi xe.”
“Vậy thì tiện quá rồi! Nhưng chúng mình vẫn phải lái xe qua đó.” Đầu to vẫn cố nhét chân cô vào xe, đóng sập cửa lại.
Cô thấy đầu đau như búa bổ. Liệu có phải gã ta đã bỏ thuốc vào ly rượu của cô không? Tên khốn nạn này!
Cô muốn xuống xe, nhưng chẳng còn sức để vẫy vùng nữa.
Chiếc xe lao đi như bay.
Lúc này, cô lờ mờ nhìn thấy Lâm Khắc chạy ra từ quán bar, cố đuổi theo cô.
Nhưng đã quá muộn rồi.
Tác giả :
Trương Tiểu Nhàn