Tìm Lại Tình Yêu
Chương 29
"Vẫn giống như trước, chỉ cần liên quan đến Tiểu Trinh là mất cả lý trí…" Anh không nhịn được bật cười, Tiểu Trinh căn bản là khắc tinh của người kia!
"A Khôn, anh nói gì?" Trong lúc nhất thời bị làm rối loạn, đột nhiên muốn chuyển nhà, cô ngây ngườ, choáng váng, không rõ anh nói gì.
"Không, anh chỉ lầm bầm thôi. Anh đã báo cho người Quan gia, giữa trưa họ sẽ đến thu dọn đồ của Hoan Hoan."
Tiểu Trinh nghe vậy, sửng sốt, rồi mày dãn ra như đã hiểu.
"Thì ra là liên quan đến Quan gia, thì ra thế." Cô nhẹ nhàng cười, cười đến tự giễu. "Nhân cơ hội chuyển nhà mang hết đồ của Hoan Hoan đi, khiến nó rời khỏi em…."
Ôi! Cô hiểu lầm rồi! Cũng không phải là việc họ chuyển nhà không liên quan đến Quan gia… Ack, nói vậy thật ra cũng đúng, Quan Trí Đàn họ Quan, cậu ta là người nhà họ Quan, cậu ta muốn họ chuyển nhà, nhưng dụng ý thì không phải muốn bắt Hoan Hoan rời khỏi Tiểu Trinh.
Anh đang muốn giải thích cho rõ ràng, để Tiểu Trinh khỏi thấy nặng nề, nhưng…. Sao anh phải làm vậy?
Đúng, lòng dạ anh hẹp hòi, Quan Trí Đàn đánh anh vài đấm, quỷ gào thét muốn anh cách xa bà xã của cậu ta một chút, được, anh sẽ cách thật xa, anh sẽ đi Thượng Hải, để tự cậu ta đi mà thuyết phục Tiểu Trinh!
"Muốn hôm nay tìm được phòng không phải chuyện khó, nhưng chiều nay anh đi Thượng Hải, có một khách hàng giới thiệu công trình với chúng ta, anh đi đàm phán với khách, đại khái phải một tháng mới về." Còn thuận tiện đi hẹn hò, anh và Tiểu Phi đã hẹn nhau ở Thượng Hải, giờ người nhà của cô đối với anh đã nhắm một mắt, mở một mắt!
Vì có thể ở bên bạn gái thuận lợi, Giang Văn Khôn không khỏi cảm ơn sự vô tâm vô phế của Quan Trí Đàn trong hôn lễ. Nhưng… chuyện đó va chuyện trả thù là hai việc khác nhau!
"Công việc giao cho trợ lý làm, Tiểu Trinh, chúng ta về nhà thu dọn đồ đi."
Tiểu Trinh không cự tuyệt, vì chuyện này khiến cô không có tâm tư làm việc, vì vậy lên xe của Giang Văn Khôn, về nhà thu dọn hành lý.
Nhưng cô không nghĩ tới, người Quan gia phái đến thu dọn đồ cho Hoan Hoan, lại là Quan Trí Đàn!
Anh đứng dưới nhà đợi họ, sắc mặt vô cùng ngưng trọng, nhìn thấy anh lòng cô cũng trầm xuống.
"Gấp như vậy sao?" Giang Văn Khôn châm chọc, giọng mỉa mai. "Khẩn cấp đến mức tự mình đi, tâm tư các hạ đúng là vừa xem đã hiểu."
Lời này vào tai Tiểu Tỉnh, lại thành anh đangn châm chọc Quan gia khẩn cấp muốn chia rẽ cô và Hoan Hoan.
"A Khôn…." Cô cảm thấy đau khổ, khó khăn. "Đừng nói nữa." Vội vàng mở cửa, cô che dấu sự hoảng loạn và bất lực.
Mất rồi, chút liên hệ cuối cùng của cô và Hoan Hoan, mất rồi….
Không phát hiện hai người đàn ông ở sau lưng cô tề mi lộng nhãn, ánh mắt căng thẳng.
Lời nói của Giang Văn khôn, tự nhiên là đùa cợt bạn tốt — không muốn nhìn thấy anh và cô sống chung với nhau, một khắc cũng không thể chờ!
Quan Trí Đàn đương nhiên hiểu bạn tốt nói móc, quay đầu trừng mắt liếc anh một ái, hai người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi, ngây thơ ngầm đấu mắt với nhau.
"Đây là phòng Hoan Hoan." Tiểu Trinh đứng trước cửa phòng con gái, nhìn căn phòng suốt một tháng tiểu chủ nhân không trở về nhưng vẫn sạch sẽ. "Đồ đạc của nó đều ở đây… Anh xem Hoan Hoan còn cần cái gì?"
Trên giường là con gấu Tiểu Hùng mà Hoan Hoan thích nhất, Tiểu Hùng đã ở bên nó ba năm, nhưng giờ đây nó đã không cần nữa, bây giờ, Hoan Hoan có rất nhiều thứ đồ chơi hấp dẫn, không cần một thứ đồ chơi cô tự tay khâu này.
Tiểu Trinh cầm con gấu Tiểu Hùng, mở cửa chạy ra, không muốn thấy đồ đạc của con gái bị lấy đi, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô.
"Aizz…" Giang Văn Khôn nhìn cô chạy khỏi phòng, trốn vào phòng mình, thở dài, "Tiểu Trinh rất ngốc, cậu biết không?"
"Còn cần anh nói?" Quan Trí Đàn trả lời, nhưng khó chịu trừng bạn tốt. "Nhưng tôi có thể nói cô ấy ngốc, người khác không được, cho dù là anh!"
Cô thật là ngốc đến không ngờ, sao anh phải làm điều thừa thãi là đến thu dọn đồ của con gái chứ, bằng tài lực của Quan gia, căn bản không coi mấy thứ đồ cũ của Hoan Hoan và mắt, nói đến lấy đồ của Hoan Hoan, chỉ là một cái cớ.
Anh đi vào phòng, đưa tay chạm vào đồ của con gái, nhưng không ngờ lại thấy một vật quen thuộc — bên cạnh giường, có một chiếc bàn học rất to, anh nhớ rõ hoa văn của chiếc bàn này, nhớ rõ mỗi đường nối, đây là anh từng búa từng búa đóng xuống, kỹ thuật không chút thuần thục, suốt một tháng trời, tự tay làm tặng sinh nhật cho cô.
"A Khôn, anh nói gì?" Trong lúc nhất thời bị làm rối loạn, đột nhiên muốn chuyển nhà, cô ngây ngườ, choáng váng, không rõ anh nói gì.
"Không, anh chỉ lầm bầm thôi. Anh đã báo cho người Quan gia, giữa trưa họ sẽ đến thu dọn đồ của Hoan Hoan."
Tiểu Trinh nghe vậy, sửng sốt, rồi mày dãn ra như đã hiểu.
"Thì ra là liên quan đến Quan gia, thì ra thế." Cô nhẹ nhàng cười, cười đến tự giễu. "Nhân cơ hội chuyển nhà mang hết đồ của Hoan Hoan đi, khiến nó rời khỏi em…."
Ôi! Cô hiểu lầm rồi! Cũng không phải là việc họ chuyển nhà không liên quan đến Quan gia… Ack, nói vậy thật ra cũng đúng, Quan Trí Đàn họ Quan, cậu ta là người nhà họ Quan, cậu ta muốn họ chuyển nhà, nhưng dụng ý thì không phải muốn bắt Hoan Hoan rời khỏi Tiểu Trinh.
Anh đang muốn giải thích cho rõ ràng, để Tiểu Trinh khỏi thấy nặng nề, nhưng…. Sao anh phải làm vậy?
Đúng, lòng dạ anh hẹp hòi, Quan Trí Đàn đánh anh vài đấm, quỷ gào thét muốn anh cách xa bà xã của cậu ta một chút, được, anh sẽ cách thật xa, anh sẽ đi Thượng Hải, để tự cậu ta đi mà thuyết phục Tiểu Trinh!
"Muốn hôm nay tìm được phòng không phải chuyện khó, nhưng chiều nay anh đi Thượng Hải, có một khách hàng giới thiệu công trình với chúng ta, anh đi đàm phán với khách, đại khái phải một tháng mới về." Còn thuận tiện đi hẹn hò, anh và Tiểu Phi đã hẹn nhau ở Thượng Hải, giờ người nhà của cô đối với anh đã nhắm một mắt, mở một mắt!
Vì có thể ở bên bạn gái thuận lợi, Giang Văn Khôn không khỏi cảm ơn sự vô tâm vô phế của Quan Trí Đàn trong hôn lễ. Nhưng… chuyện đó va chuyện trả thù là hai việc khác nhau!
"Công việc giao cho trợ lý làm, Tiểu Trinh, chúng ta về nhà thu dọn đồ đi."
Tiểu Trinh không cự tuyệt, vì chuyện này khiến cô không có tâm tư làm việc, vì vậy lên xe của Giang Văn Khôn, về nhà thu dọn hành lý.
Nhưng cô không nghĩ tới, người Quan gia phái đến thu dọn đồ cho Hoan Hoan, lại là Quan Trí Đàn!
Anh đứng dưới nhà đợi họ, sắc mặt vô cùng ngưng trọng, nhìn thấy anh lòng cô cũng trầm xuống.
"Gấp như vậy sao?" Giang Văn Khôn châm chọc, giọng mỉa mai. "Khẩn cấp đến mức tự mình đi, tâm tư các hạ đúng là vừa xem đã hiểu."
Lời này vào tai Tiểu Tỉnh, lại thành anh đangn châm chọc Quan gia khẩn cấp muốn chia rẽ cô và Hoan Hoan.
"A Khôn…." Cô cảm thấy đau khổ, khó khăn. "Đừng nói nữa." Vội vàng mở cửa, cô che dấu sự hoảng loạn và bất lực.
Mất rồi, chút liên hệ cuối cùng của cô và Hoan Hoan, mất rồi….
Không phát hiện hai người đàn ông ở sau lưng cô tề mi lộng nhãn, ánh mắt căng thẳng.
Lời nói của Giang Văn khôn, tự nhiên là đùa cợt bạn tốt — không muốn nhìn thấy anh và cô sống chung với nhau, một khắc cũng không thể chờ!
Quan Trí Đàn đương nhiên hiểu bạn tốt nói móc, quay đầu trừng mắt liếc anh một ái, hai người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi, ngây thơ ngầm đấu mắt với nhau.
"Đây là phòng Hoan Hoan." Tiểu Trinh đứng trước cửa phòng con gái, nhìn căn phòng suốt một tháng tiểu chủ nhân không trở về nhưng vẫn sạch sẽ. "Đồ đạc của nó đều ở đây… Anh xem Hoan Hoan còn cần cái gì?"
Trên giường là con gấu Tiểu Hùng mà Hoan Hoan thích nhất, Tiểu Hùng đã ở bên nó ba năm, nhưng giờ đây nó đã không cần nữa, bây giờ, Hoan Hoan có rất nhiều thứ đồ chơi hấp dẫn, không cần một thứ đồ chơi cô tự tay khâu này.
Tiểu Trinh cầm con gấu Tiểu Hùng, mở cửa chạy ra, không muốn thấy đồ đạc của con gái bị lấy đi, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô.
"Aizz…" Giang Văn Khôn nhìn cô chạy khỏi phòng, trốn vào phòng mình, thở dài, "Tiểu Trinh rất ngốc, cậu biết không?"
"Còn cần anh nói?" Quan Trí Đàn trả lời, nhưng khó chịu trừng bạn tốt. "Nhưng tôi có thể nói cô ấy ngốc, người khác không được, cho dù là anh!"
Cô thật là ngốc đến không ngờ, sao anh phải làm điều thừa thãi là đến thu dọn đồ của con gái chứ, bằng tài lực của Quan gia, căn bản không coi mấy thứ đồ cũ của Hoan Hoan và mắt, nói đến lấy đồ của Hoan Hoan, chỉ là một cái cớ.
Anh đi vào phòng, đưa tay chạm vào đồ của con gái, nhưng không ngờ lại thấy một vật quen thuộc — bên cạnh giường, có một chiếc bàn học rất to, anh nhớ rõ hoa văn của chiếc bàn này, nhớ rõ mỗi đường nối, đây là anh từng búa từng búa đóng xuống, kỹ thuật không chút thuần thục, suốt một tháng trời, tự tay làm tặng sinh nhật cho cô.
Tác giả :
Lê Tiêm