Tìm Lại Chính Mình (Airhead)
Chương 2
Cứ ngỡ rằng ngày cuối tuần mình tìm được hai chữ bình yên, khỏi thế giới của những người như Whitney Robertson.
Nhưng ước mơ vẫn chỉ là ước mơ. Bởi em gái mình đang biến thành một bản sao của Whitney. Tất nhiên nó không đến nỗi tệ như Nữ hoàng Ti tiện kia. Hay nói đúng hơn là chưa tới lúc thôi. Nhưng có vẻ như cũng sắp rồi.
Thật không còn gì khủng khiếp hơn khi vào một sáng thứ 7 đẹp trời mẹ bắt mình đi cùng nó tới buổi khai trương Trung tâm mua sắm Stark, với lí do ở tuổi 14, Frida vẫn còn “quá nhỏ” để tới những nơi như thế một mình.
Mình nghĩ phải nên thay từ nhỏ bằng từ ngu mới chính xác. Nhưng tất nhiên chẳng dại gì mà mình thốt ra từ đó, nếu không muốn bị ăn đòn.
Frida nhà mình không phải có vấn đề gì về thần kinh, ngược lại, nó dễ dàng kiếm được học bổng toàn phần vào Trung học Tribeca Alternative giống như mình.
Chỉ có điều vừa vào trường chưa được bao lâu nó đã biến thành fan hâm mộ cuồng nhiệt của Whitney Robertson… Hay nói khó nghe hơn một chút thì Frida đang mong muốn trở thành thành viên của Hội “Những thây ma biết đi” – cái tên mChristopher và mình thường dùng để gọi phần lớn hội bạn cùng lớp.
Trong định nghĩa của mọi người các thây ma biết đi là những người dở sống dở chết. Còn trong định nghĩa của Christopher và mình, đó là nhóm người nổi tiếng của Trung học Tribeca Alternative. Bởi họ chẳng khác gì như đã chết khi bản thân chẳng có tính cách gì nổi bật, tâm hồn thì nhạt nhẽo. Nhưng họ vẫn ăn uống, ngủ, chơi như người đang sống.
Chính vì họ không có sở thích gì đặc biệt cho riêng mình (hoặc nếu có thì họ cũng sẽ cố giấu nhẹm đi để hòa nhập với Hội của mình), và chỉ theo đuổi những thứ mà họ cho rằng sẽ làm đẹp thêm cho học bạ để dễ xin vào Đại học nên có gì là oan ức khi gọi họ là những thây mà biết đi?
Mặc dù đau lòng nhưng phải thừa nhận một điều: phần lớn học sinh của Trung học Tribeca Alternative này đã, đang và sẽ là những thây ma biết đi.
Thật không còn gì đáng sợ hơn khi phải chứng kiến em gái ruột của mình đang dần biến thành người của Hội “Những thây ma biết đi” nhưng đáng tiếc là không ai có thể làm gì để ngăn chặn điều đó xảy ra. Ngoại trừ việc không ngừng làm nó mất mặt ở những nơi công cộng.
Đó có thể là lý do tại sao Frida (Lần này là tới lượt mẹ đặt tên. Và tới việc mẹ là giáo sư nghiên cứu về nữ quyền của Đại học New York thì không có gì là ngạc nhiên khi mẹ khăng khăng đặt tên cho em gái bé bỏng của mình theo tên Frida Kahlo – một nữ họa sỹ người Mêhico theo thuyết nam nữ bình quyền, nổi tiếng với những bức chân dung tự họa với cặp lông mày dính liền và ria mép) cũng hốt hoảng không kém khi biết chuyện mẹ bắt nó phải đi cùng chị (tức là mình) tới buổi khai trương Trung tâm Stark.
Tưởng mình thích lắm chắc.
“Me-e-ẹ” – con bé rền rĩ – “Tại sao cứ nhất quyết chị Em phải đi cùng với con? Chị í sẽ phá hỏng mọi thứ mất!”
“Chị Em sẽ không phả hỏng gì hết” – mẹ bật cười trước vẻ trẻ con của Frida – “Chị chỉ đi theo con để chắc chắn là con về nhà an toàn thôi”.
Tất nhiên là mẹ không lung lay. Cũng phải thôi, từ trước khi Trung tâm mua sắm Stark được xây dựng đã có không ít cuộc biểu tình phản đối bên ngoài khu đất được diễn ra. Bởi một khi trung tâm này được xây dựng nên đồng nghĩa với việc Tiệm trái cây và rau sạch Mama (vốn nằm ngay giữa khu đất bỏ hoang) ở góc đường Broadway và Ho bị xóa sổ. Cư dân của chung cư trường Đại học khu nhà mình thường tới tiệm Mama để mua rau sạch và hoa quả tươi, bởi mọi người không tin tưởng lắm vào chất lượng hàng hóa của siêu thị Gristedes cách đó không xa. Còn giá thực phẩm bán trong cửa tiệm Dean & Deluca ở cuối đường Broadway thì lại quá đắt.
May và mình không phải là người duy nhất bất bình khi biết cái gì sẽ mọc lên từ khu đất trống đó. Toàn bộ cộng đồng khu phố nhà mình đã hợp sức lại với nhau để bảo vệ tiệm Mama, kêu gọi xây dựng Trung tâm Stark ở nơi khác.
Tuy nhiên, mọi nỗ lực thư từ kêu gọi tới các tờ báo địa phương, kể cả việc phá hoại công trường xây dựng của tổ chức E.L.F (Environmental Liberation Front – Mặt trận giải phóng môi trường) và kể cả những lời thề tẩy chay tập đoàn Stark trên diện rộng cũng vẫn không cứu nổi tiệm Mama. Và Trung tâm mua sắm Stark nhanh chóng được dựng lên với riêng 3 tầng lầu dành cho đĩa CD, DVD, trò chơi điện tử, đồ gia dụng và sách (nằm ở khu nhỏ nhất và khó kiếm nhất của cả tòa nhà), từ từ loại bỏ dần các cửa hàng nhỏ tư nhân đang phải bán tống bán tháo các món hàng còn tồn đọng trong cửa hàng với cái giá không thể bèo bọt hơn.
Phải công nhận là trong Trung tâm Stark này không có cái gì là không có, chưa kể công tác quảng bá hình ảnh của họ được diễn ra rầm rộ với quy mô lớn. Ngoài buổi lễ khai trương vô cùng hoành tráng, khách tới mua hàng còn được tặng đồ ăn và đồ uống miễn phí (Stark Cola và bánh ngọt Stark), thưởng thức những màn biểu diễn nhạc sống xuyên suốt 3 tầng lầu, do những ngôi sao trẻ hàng đầu hiện nay thể hiện. Chưa kể còn có cơ hội nhận đĩa CD do đích thân ngôi sao đó ký tặng.
Chẳng trách Frida sống chết đòi tới đây cho bằng được.
Trái ngược với mọi người trong nhà – và những người dân sống cùng khu phố – Frida nhà mình cực kỳ háo hức chờ đợi ngày khai trương của Trung tâm Stark. Nó không hề mảy may quan tâm tới việc tiệm Mama giờ phải cuốn gói đến tận cái hẻm khuất cuối đường Alphabet City, và mẹ sẽ phải lái xe một chặng dài nếu muốn tới đó mua đồ, hay việc từ nay cả nhà sẽ buộc phải ăn rau héo và chuối cũ của tiệm Gristedes.
“Sẽ không có chuyện gì đâu mẹ” – Frida vẫn tiếp tục nhì nhèo – “Con sẽ tránh đoàn người biểu tình của hội E.L.F ra. Nếu phải đội mũ bảo hiểm thì con cũng sẽ đội.”
Mẹ trợn tròn mắt nhìn cô nhóc: “Frida, mẹ chẳng có lý do gì phải lo lắng về hội E.L.F cả. Người khiến mẹ lo lắng là anh chàng Gabriel Luna kìa”.
Cái má tròn xoe của Frida (Thì nó tròn thật mà. Mình có gì nói nấy thôi. Má tròn, tóc nâu, mắt nâu, chiều cao trung bình, cân nặng trung bình, chân đi giày số 9 – đó là gen nhà mình rồi. Cũng như việc gen nhà Whitney là gò má cao và mọi chỉ số cơ thể đều hoàn hảo) đột nhiên ửng đỏ tưng bừng.
“Me-ẹ-ẹ nàyyyy!” – con bé rú ầm lên – “Anh í 20 tuổi rồi. Làm sao có chuyện anh ý để mắt tới một đứa trẻ con như con”.
Mồm thì nói vậy thôi nhưng cứ nhìn ánh mắt nó rực sáng khi nghe thấy cái tên Gabriel Luna thì thừa biết là nó đang nói dối. Frida luôn tin rằng anh chàng Gabriel kia sẽ trúng tình yêu sét đánh với mình khi anh ta ký tặng lên CD cho con bé. Mình cũng đã qua cái tuổi 14 này rồi (mới 2 năm rưỡi trước chứ mấy), làm gì mình chẳng hiểu nó đang nghĩ gì.
Thật may là mẹ mình cũng không phải tay vừa. “Thế thì chị đi cùng con cũng có sao đâu. Đề phòng…”.
“Đề phòng chuyện gì cơ ạ?” – Frida cau có.
“Đề phòng nhỡ anh chàng Gabriel Luna đó có ý định mời con cùng tham gia buổi tiệc chúc mừng tại biệt thự nhà mình sau buổi ký tặng”.
Đây chính là điều Frida hằng mong ước sẽ xảy ra. Tất nhiên là không đời nào nó chịu thừa nhận rồi. “Anh ấy không hề có cái biệt thự nào cả, thưa mẹ. Gabriel cũng không hề hứng thú với những cạm bẫy của sự nổi tiếng”.
Mình phá lên cười khi nghe thấy cụm từ cạm bẫy của sự nổi tiếng thốt ra từ miệng cô em gái 14 tuổi của mình. Frida ngay lập tức quắc mắt tức tối nhìn mình: “Thật đấy mẹ ạ. Anh ấy chỉ có một căn hộ bình thường ở đâu đó khu NoHo. Anh ấy không phải là loại hot boy trong mấy nhóm nhạc nam tầm thường mà chị Em vẫn hay chê bai đâu. Anh ấy vừa là nhạc sỹ kiêm ca sỹ. Mặc dù cực kỳ nổi tiếng ở quê nhà London nhưng bên ngoài nước Anh vẫn chưa mấy người biết tới cái tên Gabriel Luna”.
“Trừ những người thường xuyên đọc tạp chí CosmoGIRL!” – mình đế vào – “Chẳng phải em vừa trích nguyên mấy câu trong bài báo viết về anh ta trong ấn phẩm tháng trước đó sao? Kể cả cụm từ cạm bẫy của sự nổi tiếng nữa”.
“Em, làm sao chị biết rõ thế?” – Frida bật lại – “Tưởng chị tuyên bố không bao giờ thèm đọc báo tuổi teen cơ mà. Tưởng chị chỉ đọc mấy tờ tạp chí nhảm nhí kiểu như Nguyệt san cuối tháng về Gam máy tính gì đó thôi chứ”.
Mình thở dài ngao ngán. “Đúng thế như khi hết báo để đọc thì ngoài mấy tờ CosmoGIRL! Vứt chỏng chơ trên sàn nhà đó ra chị đâu còn gì khác để xem đâu”.
“Me-ẹ-ẹ!!!” – Frida hét ầm lên đầy phẫn nộ. Mấy hôm nay nó đã hậm hực suốt về việc tập đoàn Stark cực kỳ thiển cận khi sắp xếp tổ chức lễ khai trương tòa nhà thương mại mới vào đúng tuần cuối cùng của tháng 9, khi mà tất cả các thành viên trong Hội “Những thây ma biết đi” của Frida bị “ép” phải đi nghỉ cùng gia đình ở Hamptons. Tất nhiên mấy đứa đó cũng mời Frida đi cùng.
Nhưng thà chết chứ cô nhóc không đời nào chịu bỏ lỡ cơ hội được tận mắt nhìn thấy những người nổi tiếng bằng xương bằng thịt – kể cả khi họ không sở hữu căn biệt thự sang trọng đắt tiền nào.
“Chị Em sẽ phá hỏng mọi thứ. Mẹ không thấy thế à? Chị í rõ ràng là một người không bình thường mà. Thà là một người lập dị có khi vẫn còn có ích, đằng này nửa nạc nửa mỡ. Tất cả những gì chị ấy làm là học hành và chơi mấy cái game máy tính ngu ngốc cùng anh Christopher, hoặc nếu không thì dán chặt mắt vào kênh Discovery. Chị í sẽ nói những câu châm chọc anh Gabriel và làm mất mặt con cho mà xem”.
“Làm gì có chuyện đó!” – mình vừa nhồn nhoàm bánh gatô vừa gân cổ lên cãi.
“Có, chắc chắn có” – Frida quả quyết – “Chị luôn đối xử với bọn con trai chẳng ra sao cả”.
“Ai bảo?” – mình phản đối – “Thử xem đã lần nào chị đối xử không tốt với anh Christopher chưa”.
“Anh Christopher Maloney là bạn trai của chị thì nói làm gì” – Frida đảo tròn hai mắt, ra chiều ngao ngán – “Và ý em ở đây là thái độ của chị với những anh chàng dễ thương chứ không phải những người như anh Christopher”.
Câu nói đó của Frida khiến mình suýt nữa chết nghẹn với miếng bánh đang ăn dở. Thật đúng là một lời đặt điều trắng trợn mà – làm gì có chuyện Christopher Maloney là bạn trai mình! Mặc dù đôi khi mình cũng mong muốn được làm bạn gái của Christopher Maloney thật, bên cạnh việc là đứa bạn thân nhất của cậu ấy ra.
Nhưng khổ nỗi Christopher chưa bao giờ thể hiện hay có những động thái muốn vượt trên mức tình bạn với mình cả
Mà hình như cậu ấy thậm chí còn không hề nhận thức được là mình không phải con trai. Đành rằng mình cũng không phải là đứa con gái nết na gì cho cam. Cũng chưa bao giờ muốn cố tỏ ra nữ tính trước mặt mọi người. Đôi ba lần mình thử tập tọe kẻ mắt và bị Frida bắt gặp, con bé đã rú lên cười như ăn phải bả.
Và từ đó mình không bao giờ táy máy động vào mấy thứ tương tự như vậy nữa.
Mọi người đều thấy lạ khi bạn thân nhất của mình lại là con trai. Nhưng thực sự là từ năm lớp 5 tới giờ mình chưa có một đứa bạn con gái nào. Hồi học cấp 2, thỉnh thoảng cũng có vài cô bạn cùng lớp rủ mình tới nhà chơi chung nhưng… cứ gượng gạo thế nào ý. Bởi vì bọn mình chẳng có tẹo điểm chung nào với nhau hết. Ví dụ, mình luôn thích chơi điện tử, trong khi bọn họ lại thích chơi trò Nói thật (kiểu như “Có phải cậu thích Christopher nhưng luôn nói với mọi người rằng hai người chỉ là bạn và ngay cả Christopher cũng không hề biết chuyện cậu đang yêu thầm cậu ta? Cậu có muốn bọn mình giúp cậu nói cho Christopher biết về tình cảm của cậu không? Bọn mình lúc nào cũng sẵn sàng!”).
Đấy, mấy trò không thể vô vị và nhạt nhẽo hơn.
Thật không hợp với mình tẹo nào. Và thế là mình nói với mẹ rằng mình thà ở nhà đọc sách còn hơn tụ tập với những người như vậy.
Có bố mẹ trong ngành giáo dục cũng có cái hay. Bởi bố mẹ mình cũng thích ở nhà đọc sách hơn là ra ngoài gặp bạn bè.
Nhưng Christopher thì khác. Từ cái lần bọn mình gặp nhau đàu tiên 8 năm về trước, khi gia đình cậu ấy chuyển tới sống tại khu dân cư nhà mình, mình đã biết hai đứa rất hợp nhau.
Nói đúng hơn là sau khi mình nhòm trộm vào bên trong cái thùng dán chữ TRÒ CHƠI ĐIỆN TỬ CỦA CHRIS đặt kế bên cửa thang máy và phát hiện ra hai đứa cùng có chung sở thích về cách chọn game.
Sao cũng được, có lẽ đó là tại hai đứa dính với nhau như đuôi sam nên mọi người nghiễm nhiên cho rằng mình và Christopher đang hẹn hò. Ước gì đó là sự thật!
Có thể bỏ qua việc Frida gán ghép hai đứa, nhưng không thể chấp nhận được việc nó dám bảo Christopher không dễ thương. Tất nhiên, nếu theo định nghĩa của Hội “Những thây ma biết đi” về hot boy thì cậu ấy có thể chưa đạt yêu cầu. Nhưng ít ra cậu ấy cũng cao trên 1m80, tàng, mắt xanh – đúng như những tiêu chí cơ bản mà đám “thây ma” đó đặt ra. Trừ việc Christopher vẫn đang thi gan với bố, một giảng viên Đại học môn Khoa học chính trị, về chuyện cậu ấy nuôi tóc dài – giờ đã quá vai rồi.
Và cậu ấy cũng không bỏ ra 4 tiếng một ngày để tập tạ nên nếu so với gã bạn trai đô con của Whitney thì trông không được cơ bắp cho lắm.
Nhưng không thể vì Christopher không giống như các tiêu chuẩn hot boy của Hội “thây ma” mà nói rằng cậu ấy không dễ thương được.
“Để xem từ nay Christopher có thèm sửa máy tính cho em nữa không” – mình nguýt Frida một cái rõ dài.
“Xì, tóc anh ý còn dài hơn cả tóc em “ – Frida lè lưỡi – “Mà chuyện hôm qua ở căng tin là sao thế? Tự dưng sao chị hét vào mặt kêu anh Jason Klein câm miệng lại lúc cả hai đang đứng lấy ketchup ý?”.
“À” – mình nhún vai phân trần – “Hôm qua chị không được vui mấy. Hơn nữa cậu ta rất đáng bị ăn mắng. Ít ra Christopher còn có thể cắt tóc ngắn. Còn em tính biện hộ sao cho tên Jason kia đây?”.
“Anh ấy chỉ nói thích đồng phục áo dây của đội cổ vũ hơn là mấy cái áo dài tay mùa Đông thôi mà” – Frida tức tối gắt lên.
“Như thế cũng có thể coi là cậu ta thành kiến giới tính rồi, Frida” – mẹ nhẹ nhàng xen vào.
Mình tọng nốt miếng bánh vào miệng, hả hê nheo mắt nhìn Frida. Tất nhiên không có chuyện cô nhóc chịu cho qua chuyện này dễ dàng. “Đội cổ vũ cũng là các vận động viên mà mẹ. Mặc áo dây sẽ dễ vận động hơn là áo dài tay”.
“Này” – mình nhoài hẳn người qua bàn, nhìn chằm chằm vào mặt Frida – “em đang định thi vào đội cổ vũ đúng không?”.
Frida hít một hơi thật sâu, mím môi nói: “Thôi bỏ qua đi. Không nói về chuyện này nữa. Con sẽ xin bố. Bố sẽ cho phép con đi một mình”.
“Sẽ không có chuyện đó đâu” – mẹ giơ tay cảnh báo Frida – “Đừng có làm phiền bố. Con biết qua bố về nhà muộn thế nào rồi mà”.
Vào các ngày bình thường trong tuần, bố sống ở New Haven để tiện cho việc giảng dạy của mình ở Đại học Yale. Chỉ có cuối tuần là bố mới về Manhat nghỉ cùng gia đình (thật tội nghiệp cho các cặp vợ chồng cùng làm nghề giáo mà không được dạy cùng trường).
Chính vì bố luôn cảm thấy có lỗi khi không thể ở nhà thường xuyên với mẹ con mình nên bố gần như không bao giờ từ chối bọn mình chuyện gì. Kể cả nếu Frida có xin bố cho đi chơi cuối tuần cùng đội tuyển bơi lội nam tới Atlantic City và tiêu sạch số tiền dành dụm để học đại học của nó chắc bố cũng gật đầu cái rụp, kiểu “Ừ, sao không? Con cầm theo Thẻ tín dụng của bố này, chơi vui nhé!”.
Đó là lý do tại sao mẹ luôn theo dõi nhất cử nhất động của chị em mình mỗi khi bố về nhà. Mẹ hiểu rất rõ bố không bao giờ nỡ nói “không” với hai cô con gái rượu của mình.
“Còn chuyện con định thi vào đội cổ vũ là sao thế?” – mẹ nghiêm giọng lại – “Frida, chúng ta cần nói chuyện…”.
Và rồi mẹ thuyết giảng cho nó nghe một tràng về việc tại sao trước những năm 1970, phụ nữ bị cấm chơi các môn thể thao của nam giới, mà chỉ được phép đứng bên ngoài đường biên cổ vũ cho các nam vận động viên… Đó là nguồn gốc của cái gọi là đội cổ vũ ngày nay.
Frida nhìn mình từ đầu tới chân đầy hăm dọa kiểu “Rồi chị sẽ phải trả giá cho điều này, Em ạ”!
Mình cũng không mong nó sẽ bỏ qua cho mình vụ ton hót với mẹ lần này.
Có điều chuyện đã xảy ra theo chiều hướng mình không bao giờ có thể ngờ tới.
Nhưng ước mơ vẫn chỉ là ước mơ. Bởi em gái mình đang biến thành một bản sao của Whitney. Tất nhiên nó không đến nỗi tệ như Nữ hoàng Ti tiện kia. Hay nói đúng hơn là chưa tới lúc thôi. Nhưng có vẻ như cũng sắp rồi.
Thật không còn gì khủng khiếp hơn khi vào một sáng thứ 7 đẹp trời mẹ bắt mình đi cùng nó tới buổi khai trương Trung tâm mua sắm Stark, với lí do ở tuổi 14, Frida vẫn còn “quá nhỏ” để tới những nơi như thế một mình.
Mình nghĩ phải nên thay từ nhỏ bằng từ ngu mới chính xác. Nhưng tất nhiên chẳng dại gì mà mình thốt ra từ đó, nếu không muốn bị ăn đòn.
Frida nhà mình không phải có vấn đề gì về thần kinh, ngược lại, nó dễ dàng kiếm được học bổng toàn phần vào Trung học Tribeca Alternative giống như mình.
Chỉ có điều vừa vào trường chưa được bao lâu nó đã biến thành fan hâm mộ cuồng nhiệt của Whitney Robertson… Hay nói khó nghe hơn một chút thì Frida đang mong muốn trở thành thành viên của Hội “Những thây ma biết đi” – cái tên mChristopher và mình thường dùng để gọi phần lớn hội bạn cùng lớp.
Trong định nghĩa của mọi người các thây ma biết đi là những người dở sống dở chết. Còn trong định nghĩa của Christopher và mình, đó là nhóm người nổi tiếng của Trung học Tribeca Alternative. Bởi họ chẳng khác gì như đã chết khi bản thân chẳng có tính cách gì nổi bật, tâm hồn thì nhạt nhẽo. Nhưng họ vẫn ăn uống, ngủ, chơi như người đang sống.
Chính vì họ không có sở thích gì đặc biệt cho riêng mình (hoặc nếu có thì họ cũng sẽ cố giấu nhẹm đi để hòa nhập với Hội của mình), và chỉ theo đuổi những thứ mà họ cho rằng sẽ làm đẹp thêm cho học bạ để dễ xin vào Đại học nên có gì là oan ức khi gọi họ là những thây mà biết đi?
Mặc dù đau lòng nhưng phải thừa nhận một điều: phần lớn học sinh của Trung học Tribeca Alternative này đã, đang và sẽ là những thây ma biết đi.
Thật không còn gì đáng sợ hơn khi phải chứng kiến em gái ruột của mình đang dần biến thành người của Hội “Những thây ma biết đi” nhưng đáng tiếc là không ai có thể làm gì để ngăn chặn điều đó xảy ra. Ngoại trừ việc không ngừng làm nó mất mặt ở những nơi công cộng.
Đó có thể là lý do tại sao Frida (Lần này là tới lượt mẹ đặt tên. Và tới việc mẹ là giáo sư nghiên cứu về nữ quyền của Đại học New York thì không có gì là ngạc nhiên khi mẹ khăng khăng đặt tên cho em gái bé bỏng của mình theo tên Frida Kahlo – một nữ họa sỹ người Mêhico theo thuyết nam nữ bình quyền, nổi tiếng với những bức chân dung tự họa với cặp lông mày dính liền và ria mép) cũng hốt hoảng không kém khi biết chuyện mẹ bắt nó phải đi cùng chị (tức là mình) tới buổi khai trương Trung tâm Stark.
Tưởng mình thích lắm chắc.
“Me-e-ẹ” – con bé rền rĩ – “Tại sao cứ nhất quyết chị Em phải đi cùng với con? Chị í sẽ phá hỏng mọi thứ mất!”
“Chị Em sẽ không phả hỏng gì hết” – mẹ bật cười trước vẻ trẻ con của Frida – “Chị chỉ đi theo con để chắc chắn là con về nhà an toàn thôi”.
Tất nhiên là mẹ không lung lay. Cũng phải thôi, từ trước khi Trung tâm mua sắm Stark được xây dựng đã có không ít cuộc biểu tình phản đối bên ngoài khu đất được diễn ra. Bởi một khi trung tâm này được xây dựng nên đồng nghĩa với việc Tiệm trái cây và rau sạch Mama (vốn nằm ngay giữa khu đất bỏ hoang) ở góc đường Broadway và Ho bị xóa sổ. Cư dân của chung cư trường Đại học khu nhà mình thường tới tiệm Mama để mua rau sạch và hoa quả tươi, bởi mọi người không tin tưởng lắm vào chất lượng hàng hóa của siêu thị Gristedes cách đó không xa. Còn giá thực phẩm bán trong cửa tiệm Dean & Deluca ở cuối đường Broadway thì lại quá đắt.
May và mình không phải là người duy nhất bất bình khi biết cái gì sẽ mọc lên từ khu đất trống đó. Toàn bộ cộng đồng khu phố nhà mình đã hợp sức lại với nhau để bảo vệ tiệm Mama, kêu gọi xây dựng Trung tâm Stark ở nơi khác.
Tuy nhiên, mọi nỗ lực thư từ kêu gọi tới các tờ báo địa phương, kể cả việc phá hoại công trường xây dựng của tổ chức E.L.F (Environmental Liberation Front – Mặt trận giải phóng môi trường) và kể cả những lời thề tẩy chay tập đoàn Stark trên diện rộng cũng vẫn không cứu nổi tiệm Mama. Và Trung tâm mua sắm Stark nhanh chóng được dựng lên với riêng 3 tầng lầu dành cho đĩa CD, DVD, trò chơi điện tử, đồ gia dụng và sách (nằm ở khu nhỏ nhất và khó kiếm nhất của cả tòa nhà), từ từ loại bỏ dần các cửa hàng nhỏ tư nhân đang phải bán tống bán tháo các món hàng còn tồn đọng trong cửa hàng với cái giá không thể bèo bọt hơn.
Phải công nhận là trong Trung tâm Stark này không có cái gì là không có, chưa kể công tác quảng bá hình ảnh của họ được diễn ra rầm rộ với quy mô lớn. Ngoài buổi lễ khai trương vô cùng hoành tráng, khách tới mua hàng còn được tặng đồ ăn và đồ uống miễn phí (Stark Cola và bánh ngọt Stark), thưởng thức những màn biểu diễn nhạc sống xuyên suốt 3 tầng lầu, do những ngôi sao trẻ hàng đầu hiện nay thể hiện. Chưa kể còn có cơ hội nhận đĩa CD do đích thân ngôi sao đó ký tặng.
Chẳng trách Frida sống chết đòi tới đây cho bằng được.
Trái ngược với mọi người trong nhà – và những người dân sống cùng khu phố – Frida nhà mình cực kỳ háo hức chờ đợi ngày khai trương của Trung tâm Stark. Nó không hề mảy may quan tâm tới việc tiệm Mama giờ phải cuốn gói đến tận cái hẻm khuất cuối đường Alphabet City, và mẹ sẽ phải lái xe một chặng dài nếu muốn tới đó mua đồ, hay việc từ nay cả nhà sẽ buộc phải ăn rau héo và chuối cũ của tiệm Gristedes.
“Sẽ không có chuyện gì đâu mẹ” – Frida vẫn tiếp tục nhì nhèo – “Con sẽ tránh đoàn người biểu tình của hội E.L.F ra. Nếu phải đội mũ bảo hiểm thì con cũng sẽ đội.”
Mẹ trợn tròn mắt nhìn cô nhóc: “Frida, mẹ chẳng có lý do gì phải lo lắng về hội E.L.F cả. Người khiến mẹ lo lắng là anh chàng Gabriel Luna kìa”.
Cái má tròn xoe của Frida (Thì nó tròn thật mà. Mình có gì nói nấy thôi. Má tròn, tóc nâu, mắt nâu, chiều cao trung bình, cân nặng trung bình, chân đi giày số 9 – đó là gen nhà mình rồi. Cũng như việc gen nhà Whitney là gò má cao và mọi chỉ số cơ thể đều hoàn hảo) đột nhiên ửng đỏ tưng bừng.
“Me-ẹ-ẹ nàyyyy!” – con bé rú ầm lên – “Anh í 20 tuổi rồi. Làm sao có chuyện anh ý để mắt tới một đứa trẻ con như con”.
Mồm thì nói vậy thôi nhưng cứ nhìn ánh mắt nó rực sáng khi nghe thấy cái tên Gabriel Luna thì thừa biết là nó đang nói dối. Frida luôn tin rằng anh chàng Gabriel kia sẽ trúng tình yêu sét đánh với mình khi anh ta ký tặng lên CD cho con bé. Mình cũng đã qua cái tuổi 14 này rồi (mới 2 năm rưỡi trước chứ mấy), làm gì mình chẳng hiểu nó đang nghĩ gì.
Thật may là mẹ mình cũng không phải tay vừa. “Thế thì chị đi cùng con cũng có sao đâu. Đề phòng…”.
“Đề phòng chuyện gì cơ ạ?” – Frida cau có.
“Đề phòng nhỡ anh chàng Gabriel Luna đó có ý định mời con cùng tham gia buổi tiệc chúc mừng tại biệt thự nhà mình sau buổi ký tặng”.
Đây chính là điều Frida hằng mong ước sẽ xảy ra. Tất nhiên là không đời nào nó chịu thừa nhận rồi. “Anh ấy không hề có cái biệt thự nào cả, thưa mẹ. Gabriel cũng không hề hứng thú với những cạm bẫy của sự nổi tiếng”.
Mình phá lên cười khi nghe thấy cụm từ cạm bẫy của sự nổi tiếng thốt ra từ miệng cô em gái 14 tuổi của mình. Frida ngay lập tức quắc mắt tức tối nhìn mình: “Thật đấy mẹ ạ. Anh ấy chỉ có một căn hộ bình thường ở đâu đó khu NoHo. Anh ấy không phải là loại hot boy trong mấy nhóm nhạc nam tầm thường mà chị Em vẫn hay chê bai đâu. Anh ấy vừa là nhạc sỹ kiêm ca sỹ. Mặc dù cực kỳ nổi tiếng ở quê nhà London nhưng bên ngoài nước Anh vẫn chưa mấy người biết tới cái tên Gabriel Luna”.
“Trừ những người thường xuyên đọc tạp chí CosmoGIRL!” – mình đế vào – “Chẳng phải em vừa trích nguyên mấy câu trong bài báo viết về anh ta trong ấn phẩm tháng trước đó sao? Kể cả cụm từ cạm bẫy của sự nổi tiếng nữa”.
“Em, làm sao chị biết rõ thế?” – Frida bật lại – “Tưởng chị tuyên bố không bao giờ thèm đọc báo tuổi teen cơ mà. Tưởng chị chỉ đọc mấy tờ tạp chí nhảm nhí kiểu như Nguyệt san cuối tháng về Gam máy tính gì đó thôi chứ”.
Mình thở dài ngao ngán. “Đúng thế như khi hết báo để đọc thì ngoài mấy tờ CosmoGIRL! Vứt chỏng chơ trên sàn nhà đó ra chị đâu còn gì khác để xem đâu”.
“Me-ẹ-ẹ!!!” – Frida hét ầm lên đầy phẫn nộ. Mấy hôm nay nó đã hậm hực suốt về việc tập đoàn Stark cực kỳ thiển cận khi sắp xếp tổ chức lễ khai trương tòa nhà thương mại mới vào đúng tuần cuối cùng của tháng 9, khi mà tất cả các thành viên trong Hội “Những thây ma biết đi” của Frida bị “ép” phải đi nghỉ cùng gia đình ở Hamptons. Tất nhiên mấy đứa đó cũng mời Frida đi cùng.
Nhưng thà chết chứ cô nhóc không đời nào chịu bỏ lỡ cơ hội được tận mắt nhìn thấy những người nổi tiếng bằng xương bằng thịt – kể cả khi họ không sở hữu căn biệt thự sang trọng đắt tiền nào.
“Chị Em sẽ phá hỏng mọi thứ. Mẹ không thấy thế à? Chị í rõ ràng là một người không bình thường mà. Thà là một người lập dị có khi vẫn còn có ích, đằng này nửa nạc nửa mỡ. Tất cả những gì chị ấy làm là học hành và chơi mấy cái game máy tính ngu ngốc cùng anh Christopher, hoặc nếu không thì dán chặt mắt vào kênh Discovery. Chị í sẽ nói những câu châm chọc anh Gabriel và làm mất mặt con cho mà xem”.
“Làm gì có chuyện đó!” – mình vừa nhồn nhoàm bánh gatô vừa gân cổ lên cãi.
“Có, chắc chắn có” – Frida quả quyết – “Chị luôn đối xử với bọn con trai chẳng ra sao cả”.
“Ai bảo?” – mình phản đối – “Thử xem đã lần nào chị đối xử không tốt với anh Christopher chưa”.
“Anh Christopher Maloney là bạn trai của chị thì nói làm gì” – Frida đảo tròn hai mắt, ra chiều ngao ngán – “Và ý em ở đây là thái độ của chị với những anh chàng dễ thương chứ không phải những người như anh Christopher”.
Câu nói đó của Frida khiến mình suýt nữa chết nghẹn với miếng bánh đang ăn dở. Thật đúng là một lời đặt điều trắng trợn mà – làm gì có chuyện Christopher Maloney là bạn trai mình! Mặc dù đôi khi mình cũng mong muốn được làm bạn gái của Christopher Maloney thật, bên cạnh việc là đứa bạn thân nhất của cậu ấy ra.
Nhưng khổ nỗi Christopher chưa bao giờ thể hiện hay có những động thái muốn vượt trên mức tình bạn với mình cả
Mà hình như cậu ấy thậm chí còn không hề nhận thức được là mình không phải con trai. Đành rằng mình cũng không phải là đứa con gái nết na gì cho cam. Cũng chưa bao giờ muốn cố tỏ ra nữ tính trước mặt mọi người. Đôi ba lần mình thử tập tọe kẻ mắt và bị Frida bắt gặp, con bé đã rú lên cười như ăn phải bả.
Và từ đó mình không bao giờ táy máy động vào mấy thứ tương tự như vậy nữa.
Mọi người đều thấy lạ khi bạn thân nhất của mình lại là con trai. Nhưng thực sự là từ năm lớp 5 tới giờ mình chưa có một đứa bạn con gái nào. Hồi học cấp 2, thỉnh thoảng cũng có vài cô bạn cùng lớp rủ mình tới nhà chơi chung nhưng… cứ gượng gạo thế nào ý. Bởi vì bọn mình chẳng có tẹo điểm chung nào với nhau hết. Ví dụ, mình luôn thích chơi điện tử, trong khi bọn họ lại thích chơi trò Nói thật (kiểu như “Có phải cậu thích Christopher nhưng luôn nói với mọi người rằng hai người chỉ là bạn và ngay cả Christopher cũng không hề biết chuyện cậu đang yêu thầm cậu ta? Cậu có muốn bọn mình giúp cậu nói cho Christopher biết về tình cảm của cậu không? Bọn mình lúc nào cũng sẵn sàng!”).
Đấy, mấy trò không thể vô vị và nhạt nhẽo hơn.
Thật không hợp với mình tẹo nào. Và thế là mình nói với mẹ rằng mình thà ở nhà đọc sách còn hơn tụ tập với những người như vậy.
Có bố mẹ trong ngành giáo dục cũng có cái hay. Bởi bố mẹ mình cũng thích ở nhà đọc sách hơn là ra ngoài gặp bạn bè.
Nhưng Christopher thì khác. Từ cái lần bọn mình gặp nhau đàu tiên 8 năm về trước, khi gia đình cậu ấy chuyển tới sống tại khu dân cư nhà mình, mình đã biết hai đứa rất hợp nhau.
Nói đúng hơn là sau khi mình nhòm trộm vào bên trong cái thùng dán chữ TRÒ CHƠI ĐIỆN TỬ CỦA CHRIS đặt kế bên cửa thang máy và phát hiện ra hai đứa cùng có chung sở thích về cách chọn game.
Sao cũng được, có lẽ đó là tại hai đứa dính với nhau như đuôi sam nên mọi người nghiễm nhiên cho rằng mình và Christopher đang hẹn hò. Ước gì đó là sự thật!
Có thể bỏ qua việc Frida gán ghép hai đứa, nhưng không thể chấp nhận được việc nó dám bảo Christopher không dễ thương. Tất nhiên, nếu theo định nghĩa của Hội “Những thây ma biết đi” về hot boy thì cậu ấy có thể chưa đạt yêu cầu. Nhưng ít ra cậu ấy cũng cao trên 1m80, tàng, mắt xanh – đúng như những tiêu chí cơ bản mà đám “thây ma” đó đặt ra. Trừ việc Christopher vẫn đang thi gan với bố, một giảng viên Đại học môn Khoa học chính trị, về chuyện cậu ấy nuôi tóc dài – giờ đã quá vai rồi.
Và cậu ấy cũng không bỏ ra 4 tiếng một ngày để tập tạ nên nếu so với gã bạn trai đô con của Whitney thì trông không được cơ bắp cho lắm.
Nhưng không thể vì Christopher không giống như các tiêu chuẩn hot boy của Hội “thây ma” mà nói rằng cậu ấy không dễ thương được.
“Để xem từ nay Christopher có thèm sửa máy tính cho em nữa không” – mình nguýt Frida một cái rõ dài.
“Xì, tóc anh ý còn dài hơn cả tóc em “ – Frida lè lưỡi – “Mà chuyện hôm qua ở căng tin là sao thế? Tự dưng sao chị hét vào mặt kêu anh Jason Klein câm miệng lại lúc cả hai đang đứng lấy ketchup ý?”.
“À” – mình nhún vai phân trần – “Hôm qua chị không được vui mấy. Hơn nữa cậu ta rất đáng bị ăn mắng. Ít ra Christopher còn có thể cắt tóc ngắn. Còn em tính biện hộ sao cho tên Jason kia đây?”.
“Anh ấy chỉ nói thích đồng phục áo dây của đội cổ vũ hơn là mấy cái áo dài tay mùa Đông thôi mà” – Frida tức tối gắt lên.
“Như thế cũng có thể coi là cậu ta thành kiến giới tính rồi, Frida” – mẹ nhẹ nhàng xen vào.
Mình tọng nốt miếng bánh vào miệng, hả hê nheo mắt nhìn Frida. Tất nhiên không có chuyện cô nhóc chịu cho qua chuyện này dễ dàng. “Đội cổ vũ cũng là các vận động viên mà mẹ. Mặc áo dây sẽ dễ vận động hơn là áo dài tay”.
“Này” – mình nhoài hẳn người qua bàn, nhìn chằm chằm vào mặt Frida – “em đang định thi vào đội cổ vũ đúng không?”.
Frida hít một hơi thật sâu, mím môi nói: “Thôi bỏ qua đi. Không nói về chuyện này nữa. Con sẽ xin bố. Bố sẽ cho phép con đi một mình”.
“Sẽ không có chuyện đó đâu” – mẹ giơ tay cảnh báo Frida – “Đừng có làm phiền bố. Con biết qua bố về nhà muộn thế nào rồi mà”.
Vào các ngày bình thường trong tuần, bố sống ở New Haven để tiện cho việc giảng dạy của mình ở Đại học Yale. Chỉ có cuối tuần là bố mới về Manhat nghỉ cùng gia đình (thật tội nghiệp cho các cặp vợ chồng cùng làm nghề giáo mà không được dạy cùng trường).
Chính vì bố luôn cảm thấy có lỗi khi không thể ở nhà thường xuyên với mẹ con mình nên bố gần như không bao giờ từ chối bọn mình chuyện gì. Kể cả nếu Frida có xin bố cho đi chơi cuối tuần cùng đội tuyển bơi lội nam tới Atlantic City và tiêu sạch số tiền dành dụm để học đại học của nó chắc bố cũng gật đầu cái rụp, kiểu “Ừ, sao không? Con cầm theo Thẻ tín dụng của bố này, chơi vui nhé!”.
Đó là lý do tại sao mẹ luôn theo dõi nhất cử nhất động của chị em mình mỗi khi bố về nhà. Mẹ hiểu rất rõ bố không bao giờ nỡ nói “không” với hai cô con gái rượu của mình.
“Còn chuyện con định thi vào đội cổ vũ là sao thế?” – mẹ nghiêm giọng lại – “Frida, chúng ta cần nói chuyện…”.
Và rồi mẹ thuyết giảng cho nó nghe một tràng về việc tại sao trước những năm 1970, phụ nữ bị cấm chơi các môn thể thao của nam giới, mà chỉ được phép đứng bên ngoài đường biên cổ vũ cho các nam vận động viên… Đó là nguồn gốc của cái gọi là đội cổ vũ ngày nay.
Frida nhìn mình từ đầu tới chân đầy hăm dọa kiểu “Rồi chị sẽ phải trả giá cho điều này, Em ạ”!
Mình cũng không mong nó sẽ bỏ qua cho mình vụ ton hót với mẹ lần này.
Có điều chuyện đã xảy ra theo chiều hướng mình không bao giờ có thể ngờ tới.
Tác giả :
Meg Cabot