Tìm Lại Chính Mình (Airhead)
Chương 19
Bọn mình đã tới vũ trường có tên là Cave để ăn mừng. Nó có tên là Cave (Hang động) bởi vì cách đây hơn một thế kỷ, chính quyền thành phố New York dự định xây một tuyến tàu điện ngầm xuyên qua chỗ này nhưng do thiếu kinh phí nên dự án này đã bị hoãn vô thời hạn. Vài năm trở lại đây, người ta đã cho lắp một hện thống đèn điện chạy dọc hai bên tường đá, cùng dàn âm thanh hiện đại cực bốc, cộng thêm một vài DJ danh tiếng nữa nơi này nhanh chóng trở thành vũ trường danh tiếng nhất Manhattan. Người đứng xếp hàng trước cửa ra vào lúc nào cũng kéo dài tới nửa con phố, thậm chí là tối thứ Tư giữa tuần. Người bình thường không bao giờ có cơ lọt được vào đó nếu không quen biết.
Không ngờ Nikki Howard hóa ra là một nhân vật đình đám ở vũ trường Cave này. Mặc dù cô ta mới 17 tuổi và theo luật là chưa được phép tụ tập ở các quán bar như thế.
Nhưng được cái cô ta không uống rượu bia gì hết nên mình nghĩ cũng không sao. Mình tình cờ phát hiện ra điều này lúc mò ra chỗ quầy bar tìm cái gì đó uống. Nhảy nhiều quá nên giờ khát khô hết cả họng. “Ê, Nikki! Lâu lắm không gặp! Vẫn như cũ chứ?”
“Không như cũ, bị mất trí rồi” – mình lặp đi lặp lại cái câu này suốt cả tối. Nãy giờ với những người cứ lao tới chào hỏi, tay bắt mặt mừng với mình Nikki, là anh đây. Em quên anh rồi sao? Anh là Joey/ Jimmy/ Johnny/ Jan ở Paris/ Đan Mạch/ Đông Hampton/ Los Angeles đây mà! – “Anh không xem tin tức sao? Giờ em không biết bình thường mình vẫn uống gì nữa”.
Anh phục vụ ở quầy bar rút ra một cái ly cốc-tai đế dài, đổ vào đó ít nước lọc, sau đó trang trí quanh miệng ly bằng một lát cam mỏng và đẩy về phía mình. Nếu không biết đó là nước lọc thì chắc ai cũng nghĩ là mình đang nhâm nhi ly martini, với một lát cam mỏng, thay vì một trái ô-liu.
“Bọn anh đặt tên cho nó là Nikki” – anh ấy nháy mắt đầy tinh nghịch với mình – “Chỉ những người phục vụ ở quầy bar trong thành phố mới biết đây là nước trắng thôi. Em không thể uống đồ uống có cồn vì vấn đề dạ dày, nhớ không? Và tất nhiên em còn vì em chưa đủ 21 tuổi” – anh ta dí dỏm nói thê
Mình mỉm cười đầy hài lòng. Tự dưng cảm thấy không còn khó chịu với cái cô nàng Nikki Howard này như lúc trước nữa.
“Cám ơn anh” – mình vừa nhấm nháp món đồ uống dành-riêng-cho-Nikki vừa lặng lẽ quan sát xung quanh. Không thể tin là đã muộn thế rồi, gần 2 giờ sáng rồi, mà câu lạc bộ này vẫn cứ đông nghịt người (càng lúc càng đông ý). Hôm nay mới chỉ là ngày thường thôi đấy, không hiểu cuối tuần thì còn khủng khiếp thế nào. Xưa nay mình chưa bao giờ đặt chân tới những nơi kiểu này. Có lẽ lúc nào nó cũng đông đúc và nhộn nhịp như thế này thật. Xung quanh quầy bar gần như không còn lấy một chỗ trống. Mình kiếm được chỗ này cũng nhờ một fan hâm mộ ga-lăng nhường chỗ cho đấy (để đổi lấy một chữ ký tặng của mình, tất nhiên. Hôm trước ai đó xin chữ ký của mình và xém chút nữa mình ký tên Emm Watts nhưng may đến phút cuối sửa lại được thành Nikki Howard. Cả tối nay bị mọi người liên tục vây quanh xin chữ ký nên cũng quen rồi).
Trên sàn nhảy, mọi người vẫn đang rung, lắc điên loạn theo tiếng nhạc xập xình phát ra từ những chiếc loa thùng. Đèn la-ze đủ màu cùng lớp khói cacbon đioxyt đặm đặc khiến cho mình chẳng phân biệt được ai với ai. Mình biết Lulu đang ở đâu đó trong đám người ấy, cùng với Brandon, Justin và hàng tá bạn “thân” khác của Nikki Howard (càng về khuya cô ta càng có thêm nhiều “bạn thân” thì phải). Mới đầu bọn mình chỉ tiệc tùng ở nhà thôi, sau đó kéo nhau đi ăn tối ở một nhà hàng của đầu bếp nổi tiếng Bobby Flay (chú ý thậm chí còn tới tận bàn chúc mình – hay nói đúng hơn là Nikki – sớm bình phục khỏi chứng mất trí nhớ) và cuối cùng là đổ về vũ trường Cave này.
Lulu đã vô cùng phấn khích với buổi tiệc bất ngờ mà cô ấy dày công chuẩn bị cho mình, nên mình không nỡ làm cô ấy buồn, mặc dù mình không hề có tâm trạng tiệc tùng một tẹo nào. Thay vào đó, mình cố gắng tham gia đến cùng với buổi tiệc này, thậm chí còn để mặc cho Lulu tự ý quyết định chọn trang phục đi chơi tối nay cho mình.
Và giờ mình đang vắt vẻo bên một trong rất nhiều quầy bar của vũ trường Cave, trong đôi bốt da màu đen, áo đen cổ khoét sâu và một chiếc váy ngắn bó sát màu vàng. Thề là trông mình không khác gì ả gái làng chơi đứng bên đường quốc lộ phía Tây vẫy khách hôm trước mình gặp. Nhưng mình không muốn nói ra câu ấy làm tổn thương đến Lulu.
“Cậu có thấy vui không?” – Lulu từ đâu lao vọt ra chỗ mình hớn hở hỏi. Tối nay cậu ấy cuốn tóc của hai đứa chổng ngược hết cả lên và gọi tối nay là “Đêm của những năm 1980”. Chỉ có điều, bọn mình là hai người duy nhất trong cả cái vũ trường này ăn mặc theo phong cách thời trang của thập niên 198
“Vui chứ” – mình gật gù – “Nhưng Lulu này, chắc mình phải về nhà trước đây, sáng mai còn phải đi học nữa”.
Lulu giơ tay lên bụm miệng, thảng thốt kêu lên: “Ôi Chúa ơi! Ừ nhỉ! Mình quên béng đi mất! Cậu đã quyết định quay lại trường học. Chắc giờ cậu ghét mình lắm nhỉ!”.
“Không hề” – mình trấn an cô bạn. Trong số tất cả những người mình mới gặp với tư cách là Nikki Howard thì Lulu là người mình có cảm tình nhất. Brandon vẫn chưa nguôi giận với mình vì vụ Gabriel, còn Justin lờ lớ lơ mình đi trước mặt của Lulu (càng tốt, mình cũng chẳng ham hố muốn tiếp chuyện anh ta một tẹo nào). Những người còn lại mình không biết là ai – Lulu đã giới thiệu từng người rồi đấy nhưng tên tuổi và mối quan hệ của họ với Nikki Howard chẳng hiểu sao không lọt nổi vào đầu mình. May nhất là không ai trong số đó có quan hệ lén lút hay bí mật gì với mình (à, với Nikki)…
Nói chung tính cách của mấy người này cũng khá dễ chịu, chỉ có điều họ toàn nói về những người mà mình không biết… nên mình cảm thấy như bị bỏ ngoài cuộc và khá là cô độc… mặc dù cả buổi tối mọi người chạy tới xin chữ ký của mình không ngớt (và mẹ không ngừng gọi điện cho mình nhưng tất cả đều bị mình chuyển vào hộp thư thoại hết. Tại sao mẹ cứ làm phiền mình thế nhỉ? Mình đã 16 tuổi rưỡi rồi, có thể tự lo cho bản thân mà) và nhiều người quen cũ của Nikki Howard liên tục bước tới chào hỏi.
Được mọi người quý mến cũng thích thật.
Nhưng hôm nay quả là một ngày dài và mình chỉ muốn được về nhà chợp mắt một chút thôi!
Ước muốn nhỏ nhoi như thế cũng không được sao?
“À mà vụ quay trở lại trường là thế nào đấy?” – Lulu vừa hỏi vừa đong đưa nháy mắt với anh chàng vừa đứng dậy nhường chỗ cho cậu ấy. Công nhận, xinh đẹp cũng có cái hay của nó. Cứ nhìn cách các chàng trai đối xử với các cô gái đẹp mà xem, khác nhau một trời một vực với bình thường – “Tại sao cậu cứ khăng khăng đòi đi học thế?”.
“Bởi vì…” – mình thấy tốt nhất là không nên đả động gì tới Christopher hay Frida với cậu ấy hết – “Mình mốn một ngày nào đấy có thể vào đại học”.
“Đại học á?” – Lulu mặt ngẩn tò te nhìn mình – “Để làm gì?”.
“Thì để kiếm việc chứ sao” – mình cười – “Có thể là làm giáo viên chẳng hạn. Bố mẹ mình đều là giáo sư ở đại học nên mình cũng muốn được giống bố mẹ” – á, mình đang nói gì thế này??? – “Ý mình là…”
Nhưng Lulu không hề bận tâm tới lời nói đó bởi cậu ấy vẫn khăng khăng bám lấy cái thuyết hoán đổi linh hồn để giải thích cho những hành vi khó hiểu gần đây của cô bạn Nikki Howard, chứ nhất quyết không tin vào câu chuyện mất trí nhớ của mình.
“Thế cậu định dạy môn gì?” – Lulu hỏi tiếp. Anh phục vụ quầy bar tự động mang đồ uống lên cho Lulu mà không cần phải hỏi cậu ấy muốn uống gì. Thứ đồ uống tủ của Lulu là một loại nước có màu vàng vàng, bên trong là mấy cái lá xanh nổi trên bề mặt, viền quanh miệng ly là những hạt trắng li ti. Mình nếm thử vài hạt rơi trên mặt bàn và phát hiện ra đó là đường.
“Mình cũng chưa biết nữa. Mình thích nhiều môn lắm. Đó cũng là một trong những lý do mình muốn quay lại trường học. Để xác định xem nên chọn môn gì” – đột nhiên mình nảy ra một ý tưởng – “Này, sao cậu không đi học cùng mình nhỉ?”.
“C-cái gì?” – Lulu suýt nữa thì sặc ly nước đang uống dở.
“Mình thấy hay đấy chứ” – mình rất phấn khích với ý tưởng độc đáo này – “Đảm bảo bố cậu sẽ có cách xin cho cậu. Bố cậu nổi tiếng thế cơ mà. Trung học Tribeca Alternative chắc chắn sẽ rất mừng khi có được một học sinh như cậu vào học. Ngày mai đi cùng mình đi!”.
“Ừm… cám ơn cậu nhưng cho mình xin kiếu” – Lulu lè lưỡi rụt cổ.
Mình lắc đầu. “Lulu, cậu mới 17 tuổi. Đáng lẽ ra cậu vẫn phải đang đi học mới đúng. Thậm chí cậu chưa nên dọn ra sống riêng một mình như thế. Mà tại sao cậu lại sống một mình vậy?”.
Lulu ngước mắt lên nhìn mình, mặt đầy bối rối: “Mình đâu có sống một mình. Mình sống cùng cậu mà”.
“Cái đấy mình biết. Nhưng ý mình là sao cậu không sống cùng bố mẹ?”.
“Bởi vì mẹ mình bỏ nhà đi theo ông thầy dạy trượt tuyết của mình và không hề muốn dính dáng gì tới mình nữa, cô ngốc ạ” – Lulu nói giọng tươi như hoa – “còn vợ mới của bố mình chỉ hơn mình có 5 tuổi. Cậu nghĩ mình có thể sống trong cái nhà kiểu như vậy được không?”.
Nói xong, cậu ấy tu cạn một hơi ly nước của mình, nhảy xuống ghế và quay trở lại sàn nhảy, bỏặc mình trơ trọi chỗ quầy bar.
Nhưng chỉ vài giây sau Justin Bay đã chạy tới thế chỗ của Lulu bên cạnh mình. “Không lẽ em muốn anh phải tin là em không còn nhớ gì – một tẹo tèo teo nào – về chúng ta… và Paris sao?”.
Mình nhìn anh phục vụ quầy bar và anh ấy đẩy tiếp cho mình một ly Nikki đặc biệt nữa.
“Anh không nên ngồi nói chuyện với tôi thế này” – mình nói với Justin – “Nên nhớ anh là bạn trai của Lulu. Và không, tôi chẳng hề nhớ cái gì hết. Vì thế người ta mới dùng từ mất trí nhớ dành cho tôi. Toàn bộ ký ức ngày xưa đã không còn. Theo định nghĩa của từ điển y khoa thì…”.
“Ôi… ôi…” – Justin quàng tay ôm lấy eo mình và cúi xuống hôn lên cổ mình – “Mới chỉ bị đập đầu một cái mà giờ em thành cô nàng mọt sách rồi sao? Em biết thừa là anh có cách lấy lại trí nhớ cho em mà…”.
Thật kinh khủng, cơ thể mình gần như có phản ứng tức thì ngay khi làn môi ấm áp của Justin đặt lên cổ mình, cảm giác giống như bị một luồng điện chạy dọc sống lưng. Nhưng mình không hề thấy thích thú một tẹo nào.
Khi mà Lulu đang nhảy nhót cách đó chưa đầy chục mét.
Nhanh như cắt, mình dốc cả ly cốc-tai anh phục vụ quầy vừa đẩy cho mình lên đầu Justin.
Mọi người đứng xung quanh đó hò reo cổ vũ ầm ỹ, trong khi Justin nhảy bổ xuống khỏi ghế, bàng hoàng trước những gì vừa xảy ra. Nước chảy tong tỏng từ trên đầu xuống mũi và mồm.
“Này, em uống nước lã đấy à?” – anh ta gào lên sửng sốt.
“Nó được đặt tên là Nikki hẳn hoi nhá” – mình bước xuống khỏi ghế đến trước mặt anh ta nói – “Tôi không xài rượu bia. Hay bạn trai của người khác. Tốt nhất là anh đừng có quên điều đó!”.
Sau đó mình quay lưng bỏ đi trong tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi người.
Mình tìm thấy Lulu, đang nhảy nhót điên cuồng cùng ba cô bạn gái khác, cả bốn đều ăn diện theo phong cách thời trang thập niên 1980. Không lẽ Lulu đã gửi tin nhắn bí mật tới đám bạn trước khi bọn mình rời khỏi nhà? Giờ mình đã là một trong những siêu mẫu đắt giá nhất thế giới, nhưng mình vẫn không biết phải ăn mặc ra sao cho đúng
“Lulu” – mình phải gào vào tai cậu ấy bởi nhạc quá to – “Mình về nhà đây. Cậu cứ ở lại đây nếu muốn nhưng mình phải về trước đây”.
Lulu đứng khựng lại. “Không! Bọn mình không bao giờ ra về mà không có người kia cả. Nếu cậu về thì mình cũng về. Để mình ra nói với Justin cái đã”.
“Ờ” – mình vẫn tiếp tục hét lên – “Justin bây giờ có lẽ đang… hơi cáu đấy”.
“Thế à?” – Lulu có vẻ như vừa hiểu ra vấn đề – “Anh ta lại tán tỉnh cậu hả?”.
Giờ thì đến lượt mình đứng khựng lại. “Cậu biết chuyện đó sao?”.
Lulu nhếch mép cười: “Tất nhiên. Mình biết Nikki khó khăn trong việc nói “không” với bọn con trai khi bọn họ bắt đầu hôn cậu ấy… và hơn nữa bọn con trai cũng có vấn đề trong việc nói “không” với nụ hôn của Nikki. Nhưng mình cứ ngỡ chuyện này đã được giải quyết sau sự cố hoán đổi linh hồn rồi cơ đấy”.
“Lần này mình đã nói không. Và giờ thì anh ta đang nổi điên lên vì điều đó” – mình thấy không thoải mái khi cứ phải gào lên nói chuyện như thế này, chưa kể thằng cha mặc quần tụt bên cạnh càng lúc càng áp sát vào người mình hơn.
“Em là Nikki Howard đúng không?” – hắn ta nhe răng cười giả lả với mình.
“Không” – mình quay ngoắt mặt đi, tiếp tục nói chuyện với Lulu – “Ý cậu là cậu đã biết chuyện này từ trước?”.
“Mình mới nghi ngờ thôi” – Lulu nhún vai tỏ vẻ bất cần – “Hơn nữa mình và Justin Bay cũng đâu có ý định gắn bó cả đời với nhau đâu. Anh ta luôn tặng cho mình những món quà đắt tiền mỗi khi lăng nhăng với ai đó sau lưng mình. Mà kể từ sau chuyến biểu diễn của cậu ở Paris về, mình đã nhận được không ít quà đắt tiền từ anh ta”.
“Mình xin lỗi” – mình cảm thấy vô cùng xấu hổ với Lulu. Mặc dù người có lỗi không phải là mình, mà là Nikki.
Và mình không phải là Nikki. Chí ít là tại thời điểm cô ta làm những điều tồi tệ này với Lulu.
“Rõ ràng em là Nikki Howard mà” – tay quần tụt kia vẫn không chịu buông tha cho mình – “Cô em, trông cô em thật nóng bỏng
Mình quay ngoắt lại, lấy tay xô mạnh anh ta xuống sàn.
“Không sao đâu” – Lulu vỗ vai mình – “Trước giờ cậu luôn bất lực trước những nụ hôn mà, có phải cậu cố tình muốn thế đâu. Nếu bọn mình về bây giờ có lẽ phải gọi cả anh Brandon luôn thôi. Lần cuối mình thấy anh ta là khi… à, kia rồi. Thấy chưa, không ổn tẹo nào”.
Lulu chỉ tay về phía Brandon đang gân cổ tranh cãi gì đó với anh chàng DJ.
“Để mình” – nói rồi mình chạy thật nhanh lên chỗ bục DJ, vừa kịp nghe tiếng quát tháo của Brandon: “Ông chẳng bao giờ chịu chơi nhạc của tôi cả. Tại sao thế?”.
“Bởi vì nhạc của ông chẳng ra cái thể thống cống rãnh gì” – tay DJ kia cũng chẳng phải vừa.
Brandon lập tức giơ tay lên như sắp sửa đấm vào mặt gã DJ. Thấy thế mình nhào ngay tới đứng giữa hai người và giữ tay anh ta lại.
“Em làm cái quái gì thế?” – hơi thở của Brandon nồng nặc mùi bia – “Em có nghe thấy thằng cha này vừa nói gì không? Anh phải dạy cho nó một bài học mới được”.
“Không, đừng có làm thế” – mình can – “Chúng ta về thôi”.
“Không được” – Brandon giằng tay mình ra – “Anh phải giết thằng này trước”.
“Không” – mình dùng hết sức bình sinh giữ chặt anh ta lại – “Brandon, đừng thế mà. Đi về thôi. Xe limo đang đợi”.
“Được rồi” – Brandon đẩy mình ra phía trước – “Em đi trước đi. Anh sẽ ra ngay. Sau khi giết xong thằng này”.
Không biết phải làm sao để đánh lạc hướng anh ta, mình đành một tay vẫn nắm chặt lấy tay Brandon, một tay vòng qua cổ anh ta kéo xuống hôn lên môi mình.
Đúng như dự đoán của mình, anh ta ngay lập tức quên bẵng đi vụ gây gổ vừa rồi, quay sang ôm hôn mình đắm đuối. Nụ hôn có tác dụng kỳ diệu như vậy đấy, nó khiến cho mọi cơn nóng giận, bức xúc trôi tuột đi lúc nào không biết. Đến mình cũng suýt quên mất lý do thực sự tại sao mình lại hôn Brandon…
… Cho tới khi có người đứng gần đó hắng giọng ra hiệu. Mình vội vàng rời môi mình khỏi môi Brandon và tá hỏa phát hiện ra anh Grabriel Lu đang tròn mắt sửng sốt nhìn bọn mình, trên tay anh ấy là một chiếc đĩa CD.
“Ối” – mặt mình đỏ bừng lên vì ngượng. Lúc này cả người mình vẫn đang được Brandon bế bổng lên – “Chào anh”.
“Ừm… Chào em. Mọi chuyện vẫn ổn chứ?” – anh Gabriel gật đầu chào lại.
“À… ừm… vâng ạ” – mình cố gắng tỏ ra tự nhiên hết sức có thể – “Bọn em cũng đang chuẩn bị về. Brandon, bỏ em xuống đi”.
“Không” – mặt Brandon sưng sỉa lên khi nhìn thấy anh Gabriel. Rõ ràng anh ta nhận ra chàng trai trong bức ảnh hôm trước của mình.
“Ha ha” – mình đành quay sang cười nhạt với anh Gabriel – “Anh ý đang đùa đấy ạ. Thả em xuống, Brandon!”
“Không” – Brandon vẫn bướng bỉnh không chịu.
Mình nhắm mắt lại, thầm mong sẽ không xảy ra cuộc ẩu đả giữa anh ta và anh Gabriel.
Nhưng mình đã lo lắng thừa bởi anh Gabriel đâu có thích mình theo kiểu đó, nhất là khi trong mắt anh ta, Nikki Howard là một con nghiện đang cai. Lúc mình mở mắt ra, vẫn thấy anh ấy đang nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt ngạc nhiên hồi nãy.
Còn Lulu đang đứng lù lù đằng sau lưng anh ấy, mặt mày cau có. “Giờ ơi, sao lâu thế?” – cậu ấy sang sảng ra lệnh – “Xe đang đợi nãy giờ. Hai người có định đi về hay không thì bảo?”.
Brandon líu ríu ngoan ngoãn đi theo Lulu, dường như quên bẵng mất rằng vẫn đang ôm mình trên tay. Không biết phải làm gì hơn, mình đành giơ tay tạm biệt anh Gabriel qua đôi vai rộng của Brandon. Anh Gabriel cũng vẫy tay chào lại – nhưng rồi thu lại ngay, vì bị đám người xung quanh xô đẩy dạt sang một bên. “Ôi Chúa ơi – là Nikki Howard!” – một vài người lao theo xin chữ ký của mình nhưng Brandon vẫn cứ giữ vẻ mặt lạnh như tiền, không thèm dừng lại lấy một giây.
Thú thực, được bế ra khỏi vũ trường nổi tiếng nhất Manhattan lúc 2 giờ sáng, trên tay người bạn trai điển trai của Nikki Howard như thế này, thì chẳng có gì phải ngượng hết. Nhất là khi phải luồn qua hàng trăm paparazzi đang chầu chực trước cửa vũ trường và xe limo của bọn mình.
“Tuyệt! Không hiểu mọi người sẽ nghĩ gì về mình nữa” – sau khi Brandon thả mình vào trong xe limo, mình vừa đưa tay chỉnh lại váy (nãy giờ đã bị tớn lên tới tận hông) vừa quay sang nhăn nhó với Lulu.
“Sao?” – Lulu rút gương ra thoa lại son bóng.
“Thì mọi người sẽ tưởng mình quá say nên không tự đi bộ được phải nhờ đến Brandon cõng ra chứ sao”.
“Thì sao?” – Lulu tự ngắm mình qua cái gương nạm pha lê Swarovski – “Cậu không biết phải làm gì ngoài nốc cho say mèm. Cậu chẳng còn nhớ gì hết. Cậu bị mất trí nhớ mà. Nhớ không? Này, đây là cái cớ hoàn hảo cho mọi chuyện đấy!”.
Brandon chui vào trong xe, thản nhiên ngả đầu lên lòng mình.
“Nhà em hay nhà anh?” – anh ta quay sang nói chuyện với cái bụng mình.
“Ôi giời ơi, anh ngồi dậy đi” – mình đẩy anh ta ra – “Tôi chẳng tới nhà anh và anh cũng sẽ không tới nhà tôi. Chẳng ai tới nhà ai hết. Mối quan hệ của chúng ta cũng chẳng phải như vậy. Lúc nãy tôi hôn anh để tránh cho anh khỏi bị tay DJ kia cho ăn đập thôi. Anh thì đánh nhau được với ai”.
“Em dễ thương thật” – Brandon vẫn không buồn nhúc nhích, trái lại còn rúc sâu vào lòng mình hơn – “Em giờ dễ thương hơn rất nhiều so với trước đây, trước khi em ngã vập đầu và bị chấn thương não ý. Trước đây em khá là ti tiện. Nhớ không, Lulu? Nikki luôn tỏ ra ti tiện với chúng ta nhỉ?”.
Lulu mở túi xách cất thỏi son bóng rồi đăm chiêu nhìn mình một lúc. “Cậu ấy bây giờ đỡ khinh người hơn rất nhiều. Chắc là do vụ hoán đổi linh hồn”.
“Không cần biết lý do là gì” – Brandon ôm lấy bụng mình, nói đầy hạnh phúc – “Anh rất vui vì cô ấy đã quay lại, và đáng yêu hơn nhiều”. Và chỉ vài giây sau đã thấy tiếng anh ta ngáy đều đều trong lòng mình.
“Làm sao bây giờ?” – mình cầu cứu Lulu.
“Lúc nào về đến nhà mình, cứ đẩy anh ta ra” – Lulu nhún vai – “Anh ấy sẽ không tỉnh dậy đâu mà lo. Anh Tom sẽ đưa anh ấy về căn hộ trên phố Charles. Sáng mai anh ta sẽ chẳng còn nhớ gì đâu. Lần nào chẳng thế”.
“Anh ta thường xuyên thế này à?” – mình nhìn xuống khuôn mặt đẹp trai đang ngủ ngon lành trên đùi.
“Brandon mê tiệc tùng lắm” – Lulu lẩm bẩm, sau đó cũng ngoẹo đầu sang một bên ngáy khò khò. Cậu ấy chắc cũng mệt ngang ngửa mình.
Mình sẽ phải giải quyết dứt điểm mối quan hệ với Brandon thôi. Nhưng không phải hôm nay. Hôm nay mình chỉ muốn leo lên giường đánh một giấc thôi.
Và đó cũng là việc đầu tiên mình làm sau khi về đến nhà – không quên đặt đồng hồ báo thức lúc 7 giờ sáng để mai còn dậy đi học. Chỉ còn 4 tiếng để ngủ thôi.
Giờ thì mình đã hiểu tại sao mọi người nói khó có thể cân bằng việc học ở trường với việc trở thành mẫu chuyên nghiệp.
Không biết phải làm như thế nào nhưng mình sẽ phả cố gắng thôi, nếu muốn sống một cuộc đời bình dị như bao người bình thường khác.
Một cuộc sống bình thường…
Với khuôn mặt của Nikki Howard và bộ não của Emerson Watts.
Chẳng phải đó là điều mình đang làm được hay sao?
Không ngờ Nikki Howard hóa ra là một nhân vật đình đám ở vũ trường Cave này. Mặc dù cô ta mới 17 tuổi và theo luật là chưa được phép tụ tập ở các quán bar như thế.
Nhưng được cái cô ta không uống rượu bia gì hết nên mình nghĩ cũng không sao. Mình tình cờ phát hiện ra điều này lúc mò ra chỗ quầy bar tìm cái gì đó uống. Nhảy nhiều quá nên giờ khát khô hết cả họng. “Ê, Nikki! Lâu lắm không gặp! Vẫn như cũ chứ?”
“Không như cũ, bị mất trí rồi” – mình lặp đi lặp lại cái câu này suốt cả tối. Nãy giờ với những người cứ lao tới chào hỏi, tay bắt mặt mừng với mình Nikki, là anh đây. Em quên anh rồi sao? Anh là Joey/ Jimmy/ Johnny/ Jan ở Paris/ Đan Mạch/ Đông Hampton/ Los Angeles đây mà! – “Anh không xem tin tức sao? Giờ em không biết bình thường mình vẫn uống gì nữa”.
Anh phục vụ ở quầy bar rút ra một cái ly cốc-tai đế dài, đổ vào đó ít nước lọc, sau đó trang trí quanh miệng ly bằng một lát cam mỏng và đẩy về phía mình. Nếu không biết đó là nước lọc thì chắc ai cũng nghĩ là mình đang nhâm nhi ly martini, với một lát cam mỏng, thay vì một trái ô-liu.
“Bọn anh đặt tên cho nó là Nikki” – anh ấy nháy mắt đầy tinh nghịch với mình – “Chỉ những người phục vụ ở quầy bar trong thành phố mới biết đây là nước trắng thôi. Em không thể uống đồ uống có cồn vì vấn đề dạ dày, nhớ không? Và tất nhiên em còn vì em chưa đủ 21 tuổi” – anh ta dí dỏm nói thê
Mình mỉm cười đầy hài lòng. Tự dưng cảm thấy không còn khó chịu với cái cô nàng Nikki Howard này như lúc trước nữa.
“Cám ơn anh” – mình vừa nhấm nháp món đồ uống dành-riêng-cho-Nikki vừa lặng lẽ quan sát xung quanh. Không thể tin là đã muộn thế rồi, gần 2 giờ sáng rồi, mà câu lạc bộ này vẫn cứ đông nghịt người (càng lúc càng đông ý). Hôm nay mới chỉ là ngày thường thôi đấy, không hiểu cuối tuần thì còn khủng khiếp thế nào. Xưa nay mình chưa bao giờ đặt chân tới những nơi kiểu này. Có lẽ lúc nào nó cũng đông đúc và nhộn nhịp như thế này thật. Xung quanh quầy bar gần như không còn lấy một chỗ trống. Mình kiếm được chỗ này cũng nhờ một fan hâm mộ ga-lăng nhường chỗ cho đấy (để đổi lấy một chữ ký tặng của mình, tất nhiên. Hôm trước ai đó xin chữ ký của mình và xém chút nữa mình ký tên Emm Watts nhưng may đến phút cuối sửa lại được thành Nikki Howard. Cả tối nay bị mọi người liên tục vây quanh xin chữ ký nên cũng quen rồi).
Trên sàn nhảy, mọi người vẫn đang rung, lắc điên loạn theo tiếng nhạc xập xình phát ra từ những chiếc loa thùng. Đèn la-ze đủ màu cùng lớp khói cacbon đioxyt đặm đặc khiến cho mình chẳng phân biệt được ai với ai. Mình biết Lulu đang ở đâu đó trong đám người ấy, cùng với Brandon, Justin và hàng tá bạn “thân” khác của Nikki Howard (càng về khuya cô ta càng có thêm nhiều “bạn thân” thì phải). Mới đầu bọn mình chỉ tiệc tùng ở nhà thôi, sau đó kéo nhau đi ăn tối ở một nhà hàng của đầu bếp nổi tiếng Bobby Flay (chú ý thậm chí còn tới tận bàn chúc mình – hay nói đúng hơn là Nikki – sớm bình phục khỏi chứng mất trí nhớ) và cuối cùng là đổ về vũ trường Cave này.
Lulu đã vô cùng phấn khích với buổi tiệc bất ngờ mà cô ấy dày công chuẩn bị cho mình, nên mình không nỡ làm cô ấy buồn, mặc dù mình không hề có tâm trạng tiệc tùng một tẹo nào. Thay vào đó, mình cố gắng tham gia đến cùng với buổi tiệc này, thậm chí còn để mặc cho Lulu tự ý quyết định chọn trang phục đi chơi tối nay cho mình.
Và giờ mình đang vắt vẻo bên một trong rất nhiều quầy bar của vũ trường Cave, trong đôi bốt da màu đen, áo đen cổ khoét sâu và một chiếc váy ngắn bó sát màu vàng. Thề là trông mình không khác gì ả gái làng chơi đứng bên đường quốc lộ phía Tây vẫy khách hôm trước mình gặp. Nhưng mình không muốn nói ra câu ấy làm tổn thương đến Lulu.
“Cậu có thấy vui không?” – Lulu từ đâu lao vọt ra chỗ mình hớn hở hỏi. Tối nay cậu ấy cuốn tóc của hai đứa chổng ngược hết cả lên và gọi tối nay là “Đêm của những năm 1980”. Chỉ có điều, bọn mình là hai người duy nhất trong cả cái vũ trường này ăn mặc theo phong cách thời trang của thập niên 198
“Vui chứ” – mình gật gù – “Nhưng Lulu này, chắc mình phải về nhà trước đây, sáng mai còn phải đi học nữa”.
Lulu giơ tay lên bụm miệng, thảng thốt kêu lên: “Ôi Chúa ơi! Ừ nhỉ! Mình quên béng đi mất! Cậu đã quyết định quay lại trường học. Chắc giờ cậu ghét mình lắm nhỉ!”.
“Không hề” – mình trấn an cô bạn. Trong số tất cả những người mình mới gặp với tư cách là Nikki Howard thì Lulu là người mình có cảm tình nhất. Brandon vẫn chưa nguôi giận với mình vì vụ Gabriel, còn Justin lờ lớ lơ mình đi trước mặt của Lulu (càng tốt, mình cũng chẳng ham hố muốn tiếp chuyện anh ta một tẹo nào). Những người còn lại mình không biết là ai – Lulu đã giới thiệu từng người rồi đấy nhưng tên tuổi và mối quan hệ của họ với Nikki Howard chẳng hiểu sao không lọt nổi vào đầu mình. May nhất là không ai trong số đó có quan hệ lén lút hay bí mật gì với mình (à, với Nikki)…
Nói chung tính cách của mấy người này cũng khá dễ chịu, chỉ có điều họ toàn nói về những người mà mình không biết… nên mình cảm thấy như bị bỏ ngoài cuộc và khá là cô độc… mặc dù cả buổi tối mọi người chạy tới xin chữ ký của mình không ngớt (và mẹ không ngừng gọi điện cho mình nhưng tất cả đều bị mình chuyển vào hộp thư thoại hết. Tại sao mẹ cứ làm phiền mình thế nhỉ? Mình đã 16 tuổi rưỡi rồi, có thể tự lo cho bản thân mà) và nhiều người quen cũ của Nikki Howard liên tục bước tới chào hỏi.
Được mọi người quý mến cũng thích thật.
Nhưng hôm nay quả là một ngày dài và mình chỉ muốn được về nhà chợp mắt một chút thôi!
Ước muốn nhỏ nhoi như thế cũng không được sao?
“À mà vụ quay trở lại trường là thế nào đấy?” – Lulu vừa hỏi vừa đong đưa nháy mắt với anh chàng vừa đứng dậy nhường chỗ cho cậu ấy. Công nhận, xinh đẹp cũng có cái hay của nó. Cứ nhìn cách các chàng trai đối xử với các cô gái đẹp mà xem, khác nhau một trời một vực với bình thường – “Tại sao cậu cứ khăng khăng đòi đi học thế?”.
“Bởi vì…” – mình thấy tốt nhất là không nên đả động gì tới Christopher hay Frida với cậu ấy hết – “Mình mốn một ngày nào đấy có thể vào đại học”.
“Đại học á?” – Lulu mặt ngẩn tò te nhìn mình – “Để làm gì?”.
“Thì để kiếm việc chứ sao” – mình cười – “Có thể là làm giáo viên chẳng hạn. Bố mẹ mình đều là giáo sư ở đại học nên mình cũng muốn được giống bố mẹ” – á, mình đang nói gì thế này??? – “Ý mình là…”
Nhưng Lulu không hề bận tâm tới lời nói đó bởi cậu ấy vẫn khăng khăng bám lấy cái thuyết hoán đổi linh hồn để giải thích cho những hành vi khó hiểu gần đây của cô bạn Nikki Howard, chứ nhất quyết không tin vào câu chuyện mất trí nhớ của mình.
“Thế cậu định dạy môn gì?” – Lulu hỏi tiếp. Anh phục vụ quầy bar tự động mang đồ uống lên cho Lulu mà không cần phải hỏi cậu ấy muốn uống gì. Thứ đồ uống tủ của Lulu là một loại nước có màu vàng vàng, bên trong là mấy cái lá xanh nổi trên bề mặt, viền quanh miệng ly là những hạt trắng li ti. Mình nếm thử vài hạt rơi trên mặt bàn và phát hiện ra đó là đường.
“Mình cũng chưa biết nữa. Mình thích nhiều môn lắm. Đó cũng là một trong những lý do mình muốn quay lại trường học. Để xác định xem nên chọn môn gì” – đột nhiên mình nảy ra một ý tưởng – “Này, sao cậu không đi học cùng mình nhỉ?”.
“C-cái gì?” – Lulu suýt nữa thì sặc ly nước đang uống dở.
“Mình thấy hay đấy chứ” – mình rất phấn khích với ý tưởng độc đáo này – “Đảm bảo bố cậu sẽ có cách xin cho cậu. Bố cậu nổi tiếng thế cơ mà. Trung học Tribeca Alternative chắc chắn sẽ rất mừng khi có được một học sinh như cậu vào học. Ngày mai đi cùng mình đi!”.
“Ừm… cám ơn cậu nhưng cho mình xin kiếu” – Lulu lè lưỡi rụt cổ.
Mình lắc đầu. “Lulu, cậu mới 17 tuổi. Đáng lẽ ra cậu vẫn phải đang đi học mới đúng. Thậm chí cậu chưa nên dọn ra sống riêng một mình như thế. Mà tại sao cậu lại sống một mình vậy?”.
Lulu ngước mắt lên nhìn mình, mặt đầy bối rối: “Mình đâu có sống một mình. Mình sống cùng cậu mà”.
“Cái đấy mình biết. Nhưng ý mình là sao cậu không sống cùng bố mẹ?”.
“Bởi vì mẹ mình bỏ nhà đi theo ông thầy dạy trượt tuyết của mình và không hề muốn dính dáng gì tới mình nữa, cô ngốc ạ” – Lulu nói giọng tươi như hoa – “còn vợ mới của bố mình chỉ hơn mình có 5 tuổi. Cậu nghĩ mình có thể sống trong cái nhà kiểu như vậy được không?”.
Nói xong, cậu ấy tu cạn một hơi ly nước của mình, nhảy xuống ghế và quay trở lại sàn nhảy, bỏặc mình trơ trọi chỗ quầy bar.
Nhưng chỉ vài giây sau Justin Bay đã chạy tới thế chỗ của Lulu bên cạnh mình. “Không lẽ em muốn anh phải tin là em không còn nhớ gì – một tẹo tèo teo nào – về chúng ta… và Paris sao?”.
Mình nhìn anh phục vụ quầy bar và anh ấy đẩy tiếp cho mình một ly Nikki đặc biệt nữa.
“Anh không nên ngồi nói chuyện với tôi thế này” – mình nói với Justin – “Nên nhớ anh là bạn trai của Lulu. Và không, tôi chẳng hề nhớ cái gì hết. Vì thế người ta mới dùng từ mất trí nhớ dành cho tôi. Toàn bộ ký ức ngày xưa đã không còn. Theo định nghĩa của từ điển y khoa thì…”.
“Ôi… ôi…” – Justin quàng tay ôm lấy eo mình và cúi xuống hôn lên cổ mình – “Mới chỉ bị đập đầu một cái mà giờ em thành cô nàng mọt sách rồi sao? Em biết thừa là anh có cách lấy lại trí nhớ cho em mà…”.
Thật kinh khủng, cơ thể mình gần như có phản ứng tức thì ngay khi làn môi ấm áp của Justin đặt lên cổ mình, cảm giác giống như bị một luồng điện chạy dọc sống lưng. Nhưng mình không hề thấy thích thú một tẹo nào.
Khi mà Lulu đang nhảy nhót cách đó chưa đầy chục mét.
Nhanh như cắt, mình dốc cả ly cốc-tai anh phục vụ quầy vừa đẩy cho mình lên đầu Justin.
Mọi người đứng xung quanh đó hò reo cổ vũ ầm ỹ, trong khi Justin nhảy bổ xuống khỏi ghế, bàng hoàng trước những gì vừa xảy ra. Nước chảy tong tỏng từ trên đầu xuống mũi và mồm.
“Này, em uống nước lã đấy à?” – anh ta gào lên sửng sốt.
“Nó được đặt tên là Nikki hẳn hoi nhá” – mình bước xuống khỏi ghế đến trước mặt anh ta nói – “Tôi không xài rượu bia. Hay bạn trai của người khác. Tốt nhất là anh đừng có quên điều đó!”.
Sau đó mình quay lưng bỏ đi trong tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi người.
Mình tìm thấy Lulu, đang nhảy nhót điên cuồng cùng ba cô bạn gái khác, cả bốn đều ăn diện theo phong cách thời trang thập niên 1980. Không lẽ Lulu đã gửi tin nhắn bí mật tới đám bạn trước khi bọn mình rời khỏi nhà? Giờ mình đã là một trong những siêu mẫu đắt giá nhất thế giới, nhưng mình vẫn không biết phải ăn mặc ra sao cho đúng
“Lulu” – mình phải gào vào tai cậu ấy bởi nhạc quá to – “Mình về nhà đây. Cậu cứ ở lại đây nếu muốn nhưng mình phải về trước đây”.
Lulu đứng khựng lại. “Không! Bọn mình không bao giờ ra về mà không có người kia cả. Nếu cậu về thì mình cũng về. Để mình ra nói với Justin cái đã”.
“Ờ” – mình vẫn tiếp tục hét lên – “Justin bây giờ có lẽ đang… hơi cáu đấy”.
“Thế à?” – Lulu có vẻ như vừa hiểu ra vấn đề – “Anh ta lại tán tỉnh cậu hả?”.
Giờ thì đến lượt mình đứng khựng lại. “Cậu biết chuyện đó sao?”.
Lulu nhếch mép cười: “Tất nhiên. Mình biết Nikki khó khăn trong việc nói “không” với bọn con trai khi bọn họ bắt đầu hôn cậu ấy… và hơn nữa bọn con trai cũng có vấn đề trong việc nói “không” với nụ hôn của Nikki. Nhưng mình cứ ngỡ chuyện này đã được giải quyết sau sự cố hoán đổi linh hồn rồi cơ đấy”.
“Lần này mình đã nói không. Và giờ thì anh ta đang nổi điên lên vì điều đó” – mình thấy không thoải mái khi cứ phải gào lên nói chuyện như thế này, chưa kể thằng cha mặc quần tụt bên cạnh càng lúc càng áp sát vào người mình hơn.
“Em là Nikki Howard đúng không?” – hắn ta nhe răng cười giả lả với mình.
“Không” – mình quay ngoắt mặt đi, tiếp tục nói chuyện với Lulu – “Ý cậu là cậu đã biết chuyện này từ trước?”.
“Mình mới nghi ngờ thôi” – Lulu nhún vai tỏ vẻ bất cần – “Hơn nữa mình và Justin Bay cũng đâu có ý định gắn bó cả đời với nhau đâu. Anh ta luôn tặng cho mình những món quà đắt tiền mỗi khi lăng nhăng với ai đó sau lưng mình. Mà kể từ sau chuyến biểu diễn của cậu ở Paris về, mình đã nhận được không ít quà đắt tiền từ anh ta”.
“Mình xin lỗi” – mình cảm thấy vô cùng xấu hổ với Lulu. Mặc dù người có lỗi không phải là mình, mà là Nikki.
Và mình không phải là Nikki. Chí ít là tại thời điểm cô ta làm những điều tồi tệ này với Lulu.
“Rõ ràng em là Nikki Howard mà” – tay quần tụt kia vẫn không chịu buông tha cho mình – “Cô em, trông cô em thật nóng bỏng
Mình quay ngoắt lại, lấy tay xô mạnh anh ta xuống sàn.
“Không sao đâu” – Lulu vỗ vai mình – “Trước giờ cậu luôn bất lực trước những nụ hôn mà, có phải cậu cố tình muốn thế đâu. Nếu bọn mình về bây giờ có lẽ phải gọi cả anh Brandon luôn thôi. Lần cuối mình thấy anh ta là khi… à, kia rồi. Thấy chưa, không ổn tẹo nào”.
Lulu chỉ tay về phía Brandon đang gân cổ tranh cãi gì đó với anh chàng DJ.
“Để mình” – nói rồi mình chạy thật nhanh lên chỗ bục DJ, vừa kịp nghe tiếng quát tháo của Brandon: “Ông chẳng bao giờ chịu chơi nhạc của tôi cả. Tại sao thế?”.
“Bởi vì nhạc của ông chẳng ra cái thể thống cống rãnh gì” – tay DJ kia cũng chẳng phải vừa.
Brandon lập tức giơ tay lên như sắp sửa đấm vào mặt gã DJ. Thấy thế mình nhào ngay tới đứng giữa hai người và giữ tay anh ta lại.
“Em làm cái quái gì thế?” – hơi thở của Brandon nồng nặc mùi bia – “Em có nghe thấy thằng cha này vừa nói gì không? Anh phải dạy cho nó một bài học mới được”.
“Không, đừng có làm thế” – mình can – “Chúng ta về thôi”.
“Không được” – Brandon giằng tay mình ra – “Anh phải giết thằng này trước”.
“Không” – mình dùng hết sức bình sinh giữ chặt anh ta lại – “Brandon, đừng thế mà. Đi về thôi. Xe limo đang đợi”.
“Được rồi” – Brandon đẩy mình ra phía trước – “Em đi trước đi. Anh sẽ ra ngay. Sau khi giết xong thằng này”.
Không biết phải làm sao để đánh lạc hướng anh ta, mình đành một tay vẫn nắm chặt lấy tay Brandon, một tay vòng qua cổ anh ta kéo xuống hôn lên môi mình.
Đúng như dự đoán của mình, anh ta ngay lập tức quên bẵng đi vụ gây gổ vừa rồi, quay sang ôm hôn mình đắm đuối. Nụ hôn có tác dụng kỳ diệu như vậy đấy, nó khiến cho mọi cơn nóng giận, bức xúc trôi tuột đi lúc nào không biết. Đến mình cũng suýt quên mất lý do thực sự tại sao mình lại hôn Brandon…
… Cho tới khi có người đứng gần đó hắng giọng ra hiệu. Mình vội vàng rời môi mình khỏi môi Brandon và tá hỏa phát hiện ra anh Grabriel Lu đang tròn mắt sửng sốt nhìn bọn mình, trên tay anh ấy là một chiếc đĩa CD.
“Ối” – mặt mình đỏ bừng lên vì ngượng. Lúc này cả người mình vẫn đang được Brandon bế bổng lên – “Chào anh”.
“Ừm… Chào em. Mọi chuyện vẫn ổn chứ?” – anh Gabriel gật đầu chào lại.
“À… ừm… vâng ạ” – mình cố gắng tỏ ra tự nhiên hết sức có thể – “Bọn em cũng đang chuẩn bị về. Brandon, bỏ em xuống đi”.
“Không” – mặt Brandon sưng sỉa lên khi nhìn thấy anh Gabriel. Rõ ràng anh ta nhận ra chàng trai trong bức ảnh hôm trước của mình.
“Ha ha” – mình đành quay sang cười nhạt với anh Gabriel – “Anh ý đang đùa đấy ạ. Thả em xuống, Brandon!”
“Không” – Brandon vẫn bướng bỉnh không chịu.
Mình nhắm mắt lại, thầm mong sẽ không xảy ra cuộc ẩu đả giữa anh ta và anh Gabriel.
Nhưng mình đã lo lắng thừa bởi anh Gabriel đâu có thích mình theo kiểu đó, nhất là khi trong mắt anh ta, Nikki Howard là một con nghiện đang cai. Lúc mình mở mắt ra, vẫn thấy anh ấy đang nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt ngạc nhiên hồi nãy.
Còn Lulu đang đứng lù lù đằng sau lưng anh ấy, mặt mày cau có. “Giờ ơi, sao lâu thế?” – cậu ấy sang sảng ra lệnh – “Xe đang đợi nãy giờ. Hai người có định đi về hay không thì bảo?”.
Brandon líu ríu ngoan ngoãn đi theo Lulu, dường như quên bẵng mất rằng vẫn đang ôm mình trên tay. Không biết phải làm gì hơn, mình đành giơ tay tạm biệt anh Gabriel qua đôi vai rộng của Brandon. Anh Gabriel cũng vẫy tay chào lại – nhưng rồi thu lại ngay, vì bị đám người xung quanh xô đẩy dạt sang một bên. “Ôi Chúa ơi – là Nikki Howard!” – một vài người lao theo xin chữ ký của mình nhưng Brandon vẫn cứ giữ vẻ mặt lạnh như tiền, không thèm dừng lại lấy một giây.
Thú thực, được bế ra khỏi vũ trường nổi tiếng nhất Manhattan lúc 2 giờ sáng, trên tay người bạn trai điển trai của Nikki Howard như thế này, thì chẳng có gì phải ngượng hết. Nhất là khi phải luồn qua hàng trăm paparazzi đang chầu chực trước cửa vũ trường và xe limo của bọn mình.
“Tuyệt! Không hiểu mọi người sẽ nghĩ gì về mình nữa” – sau khi Brandon thả mình vào trong xe limo, mình vừa đưa tay chỉnh lại váy (nãy giờ đã bị tớn lên tới tận hông) vừa quay sang nhăn nhó với Lulu.
“Sao?” – Lulu rút gương ra thoa lại son bóng.
“Thì mọi người sẽ tưởng mình quá say nên không tự đi bộ được phải nhờ đến Brandon cõng ra chứ sao”.
“Thì sao?” – Lulu tự ngắm mình qua cái gương nạm pha lê Swarovski – “Cậu không biết phải làm gì ngoài nốc cho say mèm. Cậu chẳng còn nhớ gì hết. Cậu bị mất trí nhớ mà. Nhớ không? Này, đây là cái cớ hoàn hảo cho mọi chuyện đấy!”.
Brandon chui vào trong xe, thản nhiên ngả đầu lên lòng mình.
“Nhà em hay nhà anh?” – anh ta quay sang nói chuyện với cái bụng mình.
“Ôi giời ơi, anh ngồi dậy đi” – mình đẩy anh ta ra – “Tôi chẳng tới nhà anh và anh cũng sẽ không tới nhà tôi. Chẳng ai tới nhà ai hết. Mối quan hệ của chúng ta cũng chẳng phải như vậy. Lúc nãy tôi hôn anh để tránh cho anh khỏi bị tay DJ kia cho ăn đập thôi. Anh thì đánh nhau được với ai”.
“Em dễ thương thật” – Brandon vẫn không buồn nhúc nhích, trái lại còn rúc sâu vào lòng mình hơn – “Em giờ dễ thương hơn rất nhiều so với trước đây, trước khi em ngã vập đầu và bị chấn thương não ý. Trước đây em khá là ti tiện. Nhớ không, Lulu? Nikki luôn tỏ ra ti tiện với chúng ta nhỉ?”.
Lulu mở túi xách cất thỏi son bóng rồi đăm chiêu nhìn mình một lúc. “Cậu ấy bây giờ đỡ khinh người hơn rất nhiều. Chắc là do vụ hoán đổi linh hồn”.
“Không cần biết lý do là gì” – Brandon ôm lấy bụng mình, nói đầy hạnh phúc – “Anh rất vui vì cô ấy đã quay lại, và đáng yêu hơn nhiều”. Và chỉ vài giây sau đã thấy tiếng anh ta ngáy đều đều trong lòng mình.
“Làm sao bây giờ?” – mình cầu cứu Lulu.
“Lúc nào về đến nhà mình, cứ đẩy anh ta ra” – Lulu nhún vai – “Anh ấy sẽ không tỉnh dậy đâu mà lo. Anh Tom sẽ đưa anh ấy về căn hộ trên phố Charles. Sáng mai anh ta sẽ chẳng còn nhớ gì đâu. Lần nào chẳng thế”.
“Anh ta thường xuyên thế này à?” – mình nhìn xuống khuôn mặt đẹp trai đang ngủ ngon lành trên đùi.
“Brandon mê tiệc tùng lắm” – Lulu lẩm bẩm, sau đó cũng ngoẹo đầu sang một bên ngáy khò khò. Cậu ấy chắc cũng mệt ngang ngửa mình.
Mình sẽ phải giải quyết dứt điểm mối quan hệ với Brandon thôi. Nhưng không phải hôm nay. Hôm nay mình chỉ muốn leo lên giường đánh một giấc thôi.
Và đó cũng là việc đầu tiên mình làm sau khi về đến nhà – không quên đặt đồng hồ báo thức lúc 7 giờ sáng để mai còn dậy đi học. Chỉ còn 4 tiếng để ngủ thôi.
Giờ thì mình đã hiểu tại sao mọi người nói khó có thể cân bằng việc học ở trường với việc trở thành mẫu chuyên nghiệp.
Không biết phải làm như thế nào nhưng mình sẽ phả cố gắng thôi, nếu muốn sống một cuộc đời bình dị như bao người bình thường khác.
Một cuộc sống bình thường…
Với khuôn mặt của Nikki Howard và bộ não của Emerson Watts.
Chẳng phải đó là điều mình đang làm được hay sao?
Tác giả :
Meg Cabot