Tìm Đường
Chương 16
Lương Nghiên mở dần những trang về sau, tìm những chủ đề tương tự như thế. Có điều người ta hầu như chỉ hỏi cách tổ chức sinh nhật cho bạn trai hoặc ông xã. Lương Nghiên đọc xong cảm thấy đại để cũng giống nhau. Cô đã có dự tính bèn tắt trang web đó rồi đi ngủ.
Còn một tuần nữa là đến ngày mùng 2 tháng 11, Lương Nghiên còn rất nhiều thời gian chuẩn bị.
Khoảng thời gian này cô không liên lạc với Thẩm Phùng Nam nữa, nhưng không ngờ chiều thứ Năm lại vô tình gặp anh. Cô mang tài liệu đến cho thầy Đổng theo lệnh, vừa vào đã nhìn thấy Thẩm Phùng Nam cũng đang ở đó bàn việc với thầy Đổng, còn có cả mấy nghiên cứu sinh khác.
Khi Lương Nghiên gọi thầy Đổng, Thẩm Phùng Nam cũng quay đầu lại.
Ánh mắt họ vừa kịp chạm vào nhau đã bị đánh tan.
Thầy Đổng cầm một xấp tài liệu bảo Lương Nghiên mang tới cho thầy Chung.
Lương Nghiên suy nghĩ vài giây, không nghĩ ra được cái cớ nào để ở lại, đành ra về. Trước khi đi, cô đường hoàng đánh mắt nhìn Thẩm Phùng Nam, rồi cười với anh một cái.
Lương Nghiên bận tới hơn bảy giờ mới rời khỏi viện. Giờ này chỉ còn mấy nhà hàng quê là vẫn mở cửa.
Các em khóa dưới cùng giúp sức rủ cô đi ăn chung.
Lương Nghiên đang định đồng ý thì trong đầu chợt hiện ra một suy nghĩ, thế là cô khéo léo chối từ.
Các em gái thất vọng tự đi đến căng tin.
Trời đã tối, gió đêm cuối cùng cũng nổi lên.
Lương Nghiên lấy di động ra, vừa gọi điện vừa đi về phía cổng Tây của trường.
Bên cạnh toàn là các em gái xách giỏ đồ, loẹt quẹt dép lê đi về phía nhà tắm. Lương Nghiên dỏng tai lắng nghe từng tiếng chuông đổ giữa những âm thanh ồn ào.
Khi đi qua nhà ký túc, cuộc gọi đã được nhận, cô nghe thấy giọng Thẩm Phùng Nam.
“Em đây.” Lương Nghiên nói: “Em là Lương Nghiên”.
“Tôi biết.”
Giọng Thẩm Phùng Nam không rõ ràng lắm, Lương Nghiên nghe được tiếng ồn bên đường.
Cô hỏi: “Anh đang ở đâu vậy?”.
“Vừa rời khỏi trường cô, ở con đường phía sau.”
Thẩm Phùng Nam vừa nói xong, Lương Nghiên đã rảo nhanh bước chân và nói: “Vậy anh đợi em một lát”.
Thẩm Phùng Nam có chút kinh ngạc, vài giây sau, trong điện thoại vọng ra tiếng anh: “… Cô vẫn đang ở trường?”.
Lương Nghiên “ừm” một tiếng, nói: “Em đến ngay đây”.
Thẩm Phùng Nam còn định hỏi thêm thì cô đã ngắt máy.
Anh ngẫm nghĩ rồi quay ngược lại một đoạn, đứng trước cổng quán trà sữa đợi cô.
Bên cạnh có một loạt các hàng quà vặt: Bánh rán, thịt xiên nướng, canh cay… Xung quanh nồng nặc mùi thức ăn.
Thẩm Phùng Nam tùy ý đánh mắt nhìn khắp nơi. Mấy năm nay anh không còn đến con đường này nữa, bây giờ nhìn lại mới phát hiện quán cháo trước kia Tần Vy thích ăn nhất đã không còn nữa, đổi thành một cửa hàng đồ trang sức.
Nhìn thêm một chút mới phát hiện những thay đổi không chỉ có một chút như thế. Cửa hàng hoa quả ở ngã tư cũng đã biến mất, cửa hàng hoa đối diện đã thay bằng cửa hàng quần áo, bán thời trang nữ nhập ngoại, đôi ba cô gái khoác tay nhau bước vào trong.
Thẩm Phùng Nam quay đi, vừa quay đầu đã nhìn thấy Lương Nghiên.
“Anh ở đây à?” Cô dừng bước, nói trong tiếng thở dốc: “Anh ăn cơm chưa?”.
Thẩm Phùng Nam không trả lời mà nhìn cô: “Cô chạy đến đây à?”.
“Đúng vậy.” Nhịp thở của Lương Nghiên vẫn chưa ổn định trở lại.
Cô lại hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”.
Thẩm Phùng Nam trả lời: “Tôi đang định đi ăn”.
“Ồ, vậy đi chung nhé.”
Con đường này Lương Nghiên rất thân thuộc. Cô hỏi Thẩm Phùng Nam muốn ăn món gì, anh lại để cô tự chọn.
Lương Nghiên đi tới đầu đường, nhìn những quán ăn bên đường và nói: “Ăn bún được không?”.
Thẩm Phùng Nam gật đầu: “Được”.
Đối diện có một quán bún Vân Nam, họ bước vào tìm chỗ, bà chủ liền đi qua hỏi họ muốn ăn gì.
Lương Nghiên hỏi qua ý của Thẩm Phùng Nam rồi gọi hai bát bún bò Mỹ.
Bà chủ hỏi: “Ăn cay không?”.
“Vâng, hơi cay ạ.” Nói rồi, cô chợt nhớ ra chuyện gì, lập tức lên tiếng: “Một bát không cay ạ”.
Thẩm Phùng Nam đánh mắt nhìn cô.
Lương Nghiên đang nghiêm túc đọc menu chọn các món ăn kèm, cô chọn cho hai người y như nhau.
Trong lúc đợi đồ ăn, Lương Nghiên hỏi: “Hôm nay anh giúp việc cho thầy Đổng à?”.
Thẩm Phùng Nam đáp “Phải” rồi hỏi tiếp: “Mà sao cô cũng bận đến giờ này?”.
“Bên chỗ thầy hướng dẫn của em cũng có việc, bận đến tận giờ này.”
Thẩm Phùng Nam ngước mắt lên: “Thầy hướng dẫn?”.
“À, là thầy hướng dẫn tương lai của em.”
Thẩm Phùng Nam hiểu ra: “Cô muốn học lên cao học?”.
Lương Nghiên “ừm” một tiếng.
Bát bún được bê lên, Lương Nghiên đẩy bát bún không cay qua cho Thẩm Phùng Nam.
Họ mất khoảng nửa tiếng để ăn tối, khi rời khỏi quán đã là tám giờ.
Thẩm Phùng Nam hỏi: “Cô về trường?”.
Lương Nghiên không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh thì sao, còn việc gì không?”.
Thẩm Phùng Nam lắc đầu: “Hôm nay không còn việc gì nữa”.
Lương Nghiên nhìn anh: “Tức là, giờ anh rảnh?”.
Thẩm Phùng Nam không hiểu lắm, chỉ tiện miệng đáp theo.
“Vậy em có thể hẹn anh đi xem phim không?
Giọng cô không to không nhỏ, đủ để anh nghe rõ giữa không gian thành phố ồn ào.
Ánh đèn chiếu sáng mái tóc hơi rối và khuôn mặt trắng sáng của cô, mắt cô sáng ngời.
Thẩm Phùng Nam vô tình cảm thấy ngất ngây.
Lương Nghiên nhìn thẳng vào mắt anh, yên lặng chờ đợi câu trả lời.
Câu hỏi này nói gì thì nói cũng có chút đường đột, hơn nữa khác hẳn những câu hỏi trước đây của cô. Thẩm Phùng Nam nhìn cô, từ từ hoàn hồn lại. Mặc dù không đến mức bối rối nhưng ít nhiều anh cũng mơ màng.
Một suy nghĩ bật ra trong đầu anh, một giây sau lại rớt xuống.
Chắc là không phải đâu.
Anh nhìn cô gái trước mặt mình, không chắc liệu có thể dùng những kinh nghiệm bình thường để lý giải hành động của cô hay không.
Rất lâu sau anh vẫn chưa nói gì, ngược lại Lương Nghiên thì không kìm được lòng. Cô cảm giác có lẽ anh không muốn đi.
“Nếu hôm nay anh không thích xem phim thì thôi vậy.” Cô nói một câu như vậy, rồi chỉ về phía cổng trường học: “Em về trường đây, anh định về nhà chưa?”.
Cô nói những lời này rất bình tĩnh, không nhận ra sự ủ dột, càng không nhận ra những cảm xúc khác.
Thẩm Phùng Nam im lặng nhìn cô một lúc rồi khẽ nói: “Muốn xem phim gì?”.
Hỏi xong, anh nhìn thấy rõ hai mắt cô chợt sáng lên.
Lương Nghiên nói: “Gần đây có hai bộ phim trinh thám đang chiếu, chúng ta đến đó chọn nhé?”.
Thẩm Phùng Nam nhớ lại câu hỏi lần trước cô đặt trên Weixin, lúc đó anh đã trả lời rằng: “Trinh thám cũng không tệ”.
Anh không nói gì nhiều, chỉ gật đầu.
Xuyên qua con đường sau trường, đi vài phút là có rạp chiếu phim. Đúng là có hai bộ phim trinh thám như lời Lương Nghiên. Họ chọn một trong hai, Thẩm Phùng Nam định đi mua vé bỗng bị cô ngăn lại.
“Để em.” Cô nói, “Em hẹn anh mà”.
Chưa đợi anh đáp lời, cô đã vọt đi.
Thẩm Phùng Nam nhìn theo bóng cô, ánh mắt đậm dần.
Bộ phim chẳng ra gì, khác xa với những gì pr trên poster. Lương Nghiên xem được nửa tiếng đã gần như không xem nổi nữa. Cô đổi tư thế ngồi, nhìn sang bên cạnh, thấy có hai cô cậu yêu nhau đang cầm cốc Coca và một túi bỏng ngô, cô chợt nhớ ra hình như mình quên mất chuyện này.
Cô không mua nước ngọt cho Thẩm Phùng Nam, cũng không mua bỏng ngô cho anh.
Mà bộ phim lại khó coi như vậy, thật sự có chút xấu hổ.
Dẫu sao cũng là lần đầu tiên hẹn hò, màn mào đầu này thật tồi tệ.
Lương Nghiên lại nhìn sang phía Thẩm Phùng Nam. Anh nhìn lên màn hình, thế mà lại xem rất nhập tâm.
Lương Nghiên không do dự, khẽ huých vào tay anh.
Thẩm Phùng Nam quay đầu lại, Lương Nghiên sát gần thêm một chút, nhỏ giọng nói: “Em ra ngoài một lát”.
Thẩm Phùng Nam tưởng cô muốn đi vệ sinh, bèn gật đầu.
Lương Nghiên đến thẳng khu vực bán đồ ăn.
Cô mua một túi bỏng ngô rồi lại lựa nước ngọt, chọn Cocacola. Nhớ đến cổ họng anh, cô lại đặt xuống, cuối cùng chọn nước cam vắt dịu mát.
Lương Nghiên trở về chỗ ngồi, đặt túi bỏng lên chân Thẩm Phùng Nam.
Thẩm Phùng Nam quay đầu, lại thấy một cốc nước cam đã được cắm sẵn ống mút dâng lên trước mặt.
“…”
Anh nhận lấy.
Lương Nghiên quay về, cắm ống mút cho cốc nước của mình.
Thẩm Phùng Nam nhìn cô một lúc, rồi quay đi.
Anh uống một hớp nước cam, dòng nước ngọt ngào, thanh mát tan ra trong cổ họng.
Túi bỏng ngô cuối cùng do Lương Nghiên và Thẩm Phùng Nam cùng nhau ăn hết, vì cô mua cả một thùng to, khi ra khỏi rạp cả hai đều đã ngang dạ rồi.
Lương Nghiên về nhà, Thẩm Phùng Nam phải tới studio lấy xe, họ cùng đi trên con đường Học Uyển.
Bởi vì bộ phim quả thực quá tệ, Lương Nghiên không dám hỏi cảm nghĩ của Thẩm Phùng Nam.
Cô chỉ nói: “Lần sau em sẽ chọn một bộ phim hay hơn”.
Thẩm Phùng Nam hơi khựng lại, ánh mắt liếc qua, thấy cô đang đi bên vệ đường, nghiêng mặt nhìn mình.
Bóng cây hắt xuống người cô, mặt cô nửa sáng nửa tối.
Nhất thời anh không biết nên nói gì.
Còn cô thì đã đi vượt lên trước rồi.
Đi tới ngã tư, Lương Nghiên nói: “Em về từ đây rồi”.
Cô vẫy tay với anh. Đang định đi thì Thẩm Phùng Nam tới gần: “Để tôi đưa cô về”.
“Không cần đâu.”
Lương Nghiên nói: “Từ đây qua rất gần rồi”.
“Muộn quá rồi, đi một mình không an toàn.”
Thật ra Lương Nghiên cảm thấy không có vấn đề gì, chẳng phải trước đây cô vẫn ngày ngày đi đón Triệu Yên Tích sao, chỉ là hôm nay không đi xe thôi mà, không xa mấy. Nhưng Thẩm Phùng Nam nói vậy, cô cũng không từ chối.
“Vậy được.”
Thẩm Phùng Nam đưa cô tới trước cửa khu nhà, lúc này đã hơn mười giờ rồi. Anh quay về, di động bỗng rung lên.
Là điện thoại của Thẩm Nghệ.
Anh vừa bắt máy, giọng Thẩm Nghệ đã vọng tới: “Anh, chẳng phải anh nói sẽ gọi điện cho em sao? Đã bao lâu rồi, anh đang bận việc gì vậy?”.
“Không có gì, ban nãy anh đi xem phim.”
“Hả?” Giọng Thẩm Nghệ lộ rõ vẻ bất ngờ: “Anh đi xem phim? Đi cùng ai?”.
Thẩm Phùng Nam không để ý đến cô ấy: “Em quản quá nhiều rồi đấy”.
“… Em đâu có quản anh, chỉ hỏi thôi mà.” Thẩm Nghệ bĩu môi: “À, em muốn báo với anh một chuyện…”.
Sau hôm ấy, Lương Nghiên lại bận rộn hai hôm. Sáng Chủ Nhật cô đưa Triệu Yên Tích đi học rồi đi dạo phố.
Lương Nghiên rất ít đi mua sắm, tính mục đích của cô rất rõ ràng, cô chỉ đi tới những nơi có bán đồng hồ đeo tay.
Đi tới giữa trưa cô mới chọn được một chiếc đồng hồ nam.
Trên đường trở về, cô tiện đường rẽ vào tiệm bánh, hẹn trước với chủ quán chiều mai sẽ tới lấy bánh.
Sinh nhật của Thẩm Phùng Nam vào thứ Hai.
Lương Nghiên chọn nhắn tin cho anh vào chập tối: Hôm nay anh cũng ở studio sao?
Đợi được một lúc, Thẩm Phùng Nam nhắn lại: Hôm nay nghỉ ngơi, không đến studio.
Lương Nghiên cất kỹ di động, không chậm trễ phút nào, bỏ hộp đồng hồ đã được bọc rất đẹp vào trong balo rồi đạp xe qua lấy bánh gato, sau đó tới thẳng chung cư của Thẩm Phùng Nam.
Nơi đó lần trước cô đã từng đến nên cũng biết đường. Dọc đường chiếc xe đạp điện không gặp trở ngại nào, tới nơi mới vừa tròn bảy giờ.
Trời đã sắp tối mịt, cô đứng dưới nhìn quanh ngó quất, cuối cùng đỗ xe bên cạnh bồn hoa rồi khóa cẩn thận.
Cô một tay xách bánh gato, tay kia rút di động ra, chuẩn bị gọi cho anh.
Tay còn chưa ấn xuống, cô chợt liếc thấy có hai người đi tới cửa tòa nhà.
Nhờ ánh đèn đường, Lương Nghiên nhìn thấy Thẩm Phùng Nam, cũng nhìn thấy cô gái đi bên cạnh anh…
Còn một tuần nữa là đến ngày mùng 2 tháng 11, Lương Nghiên còn rất nhiều thời gian chuẩn bị.
Khoảng thời gian này cô không liên lạc với Thẩm Phùng Nam nữa, nhưng không ngờ chiều thứ Năm lại vô tình gặp anh. Cô mang tài liệu đến cho thầy Đổng theo lệnh, vừa vào đã nhìn thấy Thẩm Phùng Nam cũng đang ở đó bàn việc với thầy Đổng, còn có cả mấy nghiên cứu sinh khác.
Khi Lương Nghiên gọi thầy Đổng, Thẩm Phùng Nam cũng quay đầu lại.
Ánh mắt họ vừa kịp chạm vào nhau đã bị đánh tan.
Thầy Đổng cầm một xấp tài liệu bảo Lương Nghiên mang tới cho thầy Chung.
Lương Nghiên suy nghĩ vài giây, không nghĩ ra được cái cớ nào để ở lại, đành ra về. Trước khi đi, cô đường hoàng đánh mắt nhìn Thẩm Phùng Nam, rồi cười với anh một cái.
Lương Nghiên bận tới hơn bảy giờ mới rời khỏi viện. Giờ này chỉ còn mấy nhà hàng quê là vẫn mở cửa.
Các em khóa dưới cùng giúp sức rủ cô đi ăn chung.
Lương Nghiên đang định đồng ý thì trong đầu chợt hiện ra một suy nghĩ, thế là cô khéo léo chối từ.
Các em gái thất vọng tự đi đến căng tin.
Trời đã tối, gió đêm cuối cùng cũng nổi lên.
Lương Nghiên lấy di động ra, vừa gọi điện vừa đi về phía cổng Tây của trường.
Bên cạnh toàn là các em gái xách giỏ đồ, loẹt quẹt dép lê đi về phía nhà tắm. Lương Nghiên dỏng tai lắng nghe từng tiếng chuông đổ giữa những âm thanh ồn ào.
Khi đi qua nhà ký túc, cuộc gọi đã được nhận, cô nghe thấy giọng Thẩm Phùng Nam.
“Em đây.” Lương Nghiên nói: “Em là Lương Nghiên”.
“Tôi biết.”
Giọng Thẩm Phùng Nam không rõ ràng lắm, Lương Nghiên nghe được tiếng ồn bên đường.
Cô hỏi: “Anh đang ở đâu vậy?”.
“Vừa rời khỏi trường cô, ở con đường phía sau.”
Thẩm Phùng Nam vừa nói xong, Lương Nghiên đã rảo nhanh bước chân và nói: “Vậy anh đợi em một lát”.
Thẩm Phùng Nam có chút kinh ngạc, vài giây sau, trong điện thoại vọng ra tiếng anh: “… Cô vẫn đang ở trường?”.
Lương Nghiên “ừm” một tiếng, nói: “Em đến ngay đây”.
Thẩm Phùng Nam còn định hỏi thêm thì cô đã ngắt máy.
Anh ngẫm nghĩ rồi quay ngược lại một đoạn, đứng trước cổng quán trà sữa đợi cô.
Bên cạnh có một loạt các hàng quà vặt: Bánh rán, thịt xiên nướng, canh cay… Xung quanh nồng nặc mùi thức ăn.
Thẩm Phùng Nam tùy ý đánh mắt nhìn khắp nơi. Mấy năm nay anh không còn đến con đường này nữa, bây giờ nhìn lại mới phát hiện quán cháo trước kia Tần Vy thích ăn nhất đã không còn nữa, đổi thành một cửa hàng đồ trang sức.
Nhìn thêm một chút mới phát hiện những thay đổi không chỉ có một chút như thế. Cửa hàng hoa quả ở ngã tư cũng đã biến mất, cửa hàng hoa đối diện đã thay bằng cửa hàng quần áo, bán thời trang nữ nhập ngoại, đôi ba cô gái khoác tay nhau bước vào trong.
Thẩm Phùng Nam quay đi, vừa quay đầu đã nhìn thấy Lương Nghiên.
“Anh ở đây à?” Cô dừng bước, nói trong tiếng thở dốc: “Anh ăn cơm chưa?”.
Thẩm Phùng Nam không trả lời mà nhìn cô: “Cô chạy đến đây à?”.
“Đúng vậy.” Nhịp thở của Lương Nghiên vẫn chưa ổn định trở lại.
Cô lại hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”.
Thẩm Phùng Nam trả lời: “Tôi đang định đi ăn”.
“Ồ, vậy đi chung nhé.”
Con đường này Lương Nghiên rất thân thuộc. Cô hỏi Thẩm Phùng Nam muốn ăn món gì, anh lại để cô tự chọn.
Lương Nghiên đi tới đầu đường, nhìn những quán ăn bên đường và nói: “Ăn bún được không?”.
Thẩm Phùng Nam gật đầu: “Được”.
Đối diện có một quán bún Vân Nam, họ bước vào tìm chỗ, bà chủ liền đi qua hỏi họ muốn ăn gì.
Lương Nghiên hỏi qua ý của Thẩm Phùng Nam rồi gọi hai bát bún bò Mỹ.
Bà chủ hỏi: “Ăn cay không?”.
“Vâng, hơi cay ạ.” Nói rồi, cô chợt nhớ ra chuyện gì, lập tức lên tiếng: “Một bát không cay ạ”.
Thẩm Phùng Nam đánh mắt nhìn cô.
Lương Nghiên đang nghiêm túc đọc menu chọn các món ăn kèm, cô chọn cho hai người y như nhau.
Trong lúc đợi đồ ăn, Lương Nghiên hỏi: “Hôm nay anh giúp việc cho thầy Đổng à?”.
Thẩm Phùng Nam đáp “Phải” rồi hỏi tiếp: “Mà sao cô cũng bận đến giờ này?”.
“Bên chỗ thầy hướng dẫn của em cũng có việc, bận đến tận giờ này.”
Thẩm Phùng Nam ngước mắt lên: “Thầy hướng dẫn?”.
“À, là thầy hướng dẫn tương lai của em.”
Thẩm Phùng Nam hiểu ra: “Cô muốn học lên cao học?”.
Lương Nghiên “ừm” một tiếng.
Bát bún được bê lên, Lương Nghiên đẩy bát bún không cay qua cho Thẩm Phùng Nam.
Họ mất khoảng nửa tiếng để ăn tối, khi rời khỏi quán đã là tám giờ.
Thẩm Phùng Nam hỏi: “Cô về trường?”.
Lương Nghiên không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh thì sao, còn việc gì không?”.
Thẩm Phùng Nam lắc đầu: “Hôm nay không còn việc gì nữa”.
Lương Nghiên nhìn anh: “Tức là, giờ anh rảnh?”.
Thẩm Phùng Nam không hiểu lắm, chỉ tiện miệng đáp theo.
“Vậy em có thể hẹn anh đi xem phim không?
Giọng cô không to không nhỏ, đủ để anh nghe rõ giữa không gian thành phố ồn ào.
Ánh đèn chiếu sáng mái tóc hơi rối và khuôn mặt trắng sáng của cô, mắt cô sáng ngời.
Thẩm Phùng Nam vô tình cảm thấy ngất ngây.
Lương Nghiên nhìn thẳng vào mắt anh, yên lặng chờ đợi câu trả lời.
Câu hỏi này nói gì thì nói cũng có chút đường đột, hơn nữa khác hẳn những câu hỏi trước đây của cô. Thẩm Phùng Nam nhìn cô, từ từ hoàn hồn lại. Mặc dù không đến mức bối rối nhưng ít nhiều anh cũng mơ màng.
Một suy nghĩ bật ra trong đầu anh, một giây sau lại rớt xuống.
Chắc là không phải đâu.
Anh nhìn cô gái trước mặt mình, không chắc liệu có thể dùng những kinh nghiệm bình thường để lý giải hành động của cô hay không.
Rất lâu sau anh vẫn chưa nói gì, ngược lại Lương Nghiên thì không kìm được lòng. Cô cảm giác có lẽ anh không muốn đi.
“Nếu hôm nay anh không thích xem phim thì thôi vậy.” Cô nói một câu như vậy, rồi chỉ về phía cổng trường học: “Em về trường đây, anh định về nhà chưa?”.
Cô nói những lời này rất bình tĩnh, không nhận ra sự ủ dột, càng không nhận ra những cảm xúc khác.
Thẩm Phùng Nam im lặng nhìn cô một lúc rồi khẽ nói: “Muốn xem phim gì?”.
Hỏi xong, anh nhìn thấy rõ hai mắt cô chợt sáng lên.
Lương Nghiên nói: “Gần đây có hai bộ phim trinh thám đang chiếu, chúng ta đến đó chọn nhé?”.
Thẩm Phùng Nam nhớ lại câu hỏi lần trước cô đặt trên Weixin, lúc đó anh đã trả lời rằng: “Trinh thám cũng không tệ”.
Anh không nói gì nhiều, chỉ gật đầu.
Xuyên qua con đường sau trường, đi vài phút là có rạp chiếu phim. Đúng là có hai bộ phim trinh thám như lời Lương Nghiên. Họ chọn một trong hai, Thẩm Phùng Nam định đi mua vé bỗng bị cô ngăn lại.
“Để em.” Cô nói, “Em hẹn anh mà”.
Chưa đợi anh đáp lời, cô đã vọt đi.
Thẩm Phùng Nam nhìn theo bóng cô, ánh mắt đậm dần.
Bộ phim chẳng ra gì, khác xa với những gì pr trên poster. Lương Nghiên xem được nửa tiếng đã gần như không xem nổi nữa. Cô đổi tư thế ngồi, nhìn sang bên cạnh, thấy có hai cô cậu yêu nhau đang cầm cốc Coca và một túi bỏng ngô, cô chợt nhớ ra hình như mình quên mất chuyện này.
Cô không mua nước ngọt cho Thẩm Phùng Nam, cũng không mua bỏng ngô cho anh.
Mà bộ phim lại khó coi như vậy, thật sự có chút xấu hổ.
Dẫu sao cũng là lần đầu tiên hẹn hò, màn mào đầu này thật tồi tệ.
Lương Nghiên lại nhìn sang phía Thẩm Phùng Nam. Anh nhìn lên màn hình, thế mà lại xem rất nhập tâm.
Lương Nghiên không do dự, khẽ huých vào tay anh.
Thẩm Phùng Nam quay đầu lại, Lương Nghiên sát gần thêm một chút, nhỏ giọng nói: “Em ra ngoài một lát”.
Thẩm Phùng Nam tưởng cô muốn đi vệ sinh, bèn gật đầu.
Lương Nghiên đến thẳng khu vực bán đồ ăn.
Cô mua một túi bỏng ngô rồi lại lựa nước ngọt, chọn Cocacola. Nhớ đến cổ họng anh, cô lại đặt xuống, cuối cùng chọn nước cam vắt dịu mát.
Lương Nghiên trở về chỗ ngồi, đặt túi bỏng lên chân Thẩm Phùng Nam.
Thẩm Phùng Nam quay đầu, lại thấy một cốc nước cam đã được cắm sẵn ống mút dâng lên trước mặt.
“…”
Anh nhận lấy.
Lương Nghiên quay về, cắm ống mút cho cốc nước của mình.
Thẩm Phùng Nam nhìn cô một lúc, rồi quay đi.
Anh uống một hớp nước cam, dòng nước ngọt ngào, thanh mát tan ra trong cổ họng.
Túi bỏng ngô cuối cùng do Lương Nghiên và Thẩm Phùng Nam cùng nhau ăn hết, vì cô mua cả một thùng to, khi ra khỏi rạp cả hai đều đã ngang dạ rồi.
Lương Nghiên về nhà, Thẩm Phùng Nam phải tới studio lấy xe, họ cùng đi trên con đường Học Uyển.
Bởi vì bộ phim quả thực quá tệ, Lương Nghiên không dám hỏi cảm nghĩ của Thẩm Phùng Nam.
Cô chỉ nói: “Lần sau em sẽ chọn một bộ phim hay hơn”.
Thẩm Phùng Nam hơi khựng lại, ánh mắt liếc qua, thấy cô đang đi bên vệ đường, nghiêng mặt nhìn mình.
Bóng cây hắt xuống người cô, mặt cô nửa sáng nửa tối.
Nhất thời anh không biết nên nói gì.
Còn cô thì đã đi vượt lên trước rồi.
Đi tới ngã tư, Lương Nghiên nói: “Em về từ đây rồi”.
Cô vẫy tay với anh. Đang định đi thì Thẩm Phùng Nam tới gần: “Để tôi đưa cô về”.
“Không cần đâu.”
Lương Nghiên nói: “Từ đây qua rất gần rồi”.
“Muộn quá rồi, đi một mình không an toàn.”
Thật ra Lương Nghiên cảm thấy không có vấn đề gì, chẳng phải trước đây cô vẫn ngày ngày đi đón Triệu Yên Tích sao, chỉ là hôm nay không đi xe thôi mà, không xa mấy. Nhưng Thẩm Phùng Nam nói vậy, cô cũng không từ chối.
“Vậy được.”
Thẩm Phùng Nam đưa cô tới trước cửa khu nhà, lúc này đã hơn mười giờ rồi. Anh quay về, di động bỗng rung lên.
Là điện thoại của Thẩm Nghệ.
Anh vừa bắt máy, giọng Thẩm Nghệ đã vọng tới: “Anh, chẳng phải anh nói sẽ gọi điện cho em sao? Đã bao lâu rồi, anh đang bận việc gì vậy?”.
“Không có gì, ban nãy anh đi xem phim.”
“Hả?” Giọng Thẩm Nghệ lộ rõ vẻ bất ngờ: “Anh đi xem phim? Đi cùng ai?”.
Thẩm Phùng Nam không để ý đến cô ấy: “Em quản quá nhiều rồi đấy”.
“… Em đâu có quản anh, chỉ hỏi thôi mà.” Thẩm Nghệ bĩu môi: “À, em muốn báo với anh một chuyện…”.
Sau hôm ấy, Lương Nghiên lại bận rộn hai hôm. Sáng Chủ Nhật cô đưa Triệu Yên Tích đi học rồi đi dạo phố.
Lương Nghiên rất ít đi mua sắm, tính mục đích của cô rất rõ ràng, cô chỉ đi tới những nơi có bán đồng hồ đeo tay.
Đi tới giữa trưa cô mới chọn được một chiếc đồng hồ nam.
Trên đường trở về, cô tiện đường rẽ vào tiệm bánh, hẹn trước với chủ quán chiều mai sẽ tới lấy bánh.
Sinh nhật của Thẩm Phùng Nam vào thứ Hai.
Lương Nghiên chọn nhắn tin cho anh vào chập tối: Hôm nay anh cũng ở studio sao?
Đợi được một lúc, Thẩm Phùng Nam nhắn lại: Hôm nay nghỉ ngơi, không đến studio.
Lương Nghiên cất kỹ di động, không chậm trễ phút nào, bỏ hộp đồng hồ đã được bọc rất đẹp vào trong balo rồi đạp xe qua lấy bánh gato, sau đó tới thẳng chung cư của Thẩm Phùng Nam.
Nơi đó lần trước cô đã từng đến nên cũng biết đường. Dọc đường chiếc xe đạp điện không gặp trở ngại nào, tới nơi mới vừa tròn bảy giờ.
Trời đã sắp tối mịt, cô đứng dưới nhìn quanh ngó quất, cuối cùng đỗ xe bên cạnh bồn hoa rồi khóa cẩn thận.
Cô một tay xách bánh gato, tay kia rút di động ra, chuẩn bị gọi cho anh.
Tay còn chưa ấn xuống, cô chợt liếc thấy có hai người đi tới cửa tòa nhà.
Nhờ ánh đèn đường, Lương Nghiên nhìn thấy Thẩm Phùng Nam, cũng nhìn thấy cô gái đi bên cạnh anh…
Tác giả :
Quân Ước