Tim Đập Trên Đầu Lưỡi
Chương 1-1: Nụ hôn trên đầu lưỡi (1)
Editor: Tranh
Có một số việc Lâm Khả Tụng đập nát đầu mình cũng không tin nó sẽ xảy ra.
Chẳng hạn như nước sông Trường Giang Hoàng Hà chảy ngược, sao chổi Halley đụng Trái Đất.
Nhưng những thứ này cũng không sánh nổi Giang Thiên Phàm trước mắt.
Khoảnh khắc môi anh đụng vào môi Lâm Khả Tụng, cô cảm thấy mình như hồng tâm bị đạn bắn trúng, lảo đảo lui về phía sau, cố gắng nắm chặt thứ cô có thể nắm, bên tai vang lên tiếng ầm ầm, giống như cả thế giới bị đảo lộn.
Đầu lưỡi của anh cạy môi cô, phá vỡ định luật vô dục vô cầu, quấy nhiễu toàn bộ mọi thứ của cô, điên cuồng mà thiêu đốt trong hỗn loạn.
Lực độ như vậy làm cho Lâm Khả Tụng không chịu nổi, cho đến khi chân cô nhũn ra như sắp ngã xuống, cánh tay của đối phương mới nhẹ nhàng đỡ cô, dùng sức ép cô vào người anh, cái gáy cô bị giữ chặt, xương sọ đau đớn giống như bị tay đối phương bóp nát.
Anh hung hăng càn quấy môi cô như muốn đoạt đi hô hấp của cô, lướt dọc theo răng của cô, đột nhiên mạnh mẽ tấn công.
Máu trên người cô cũng vọt tới đầu lưỡi của anh.
Khi anh cắn môi cô rồi buông ra, Lâm Khả Tụng trợn to hai mắt nhìn anh.
Vẻ mặt Giang Thiên Phàm chưa từng thay đổi, anh chỉ giọng điệu trước sau như một nói: “Thu dọn nơi này sạch sẽ.”
Lâm Khả Tụng cố gắng tìm một chút manh mối từ cặp mắt đen láy của anh, chỉ tiếc cho tới bây giờ mắt của Giang Thiên Phàm không phải là cửa sổ tâm hồn. Chúng chỉ là vật trang trí cho đẹp mà thôi. Ngũ quan đẹp như điêu khắc của anh chẳng lộ ra tâm tình gì.
Lúc anh nói chuyện, đầu lưỡi vẫn như ẩn như hiện, đó là để trêu chọc người ta phát điên.
Cho đến khi Giang Thiên Phàm bước chân, tránh đi tất cả “chướng ngại vật”, bước chân ra khỏi phòng bếp, Lâm Khả Tụng mới cúi đầu xuống.
Trứng gà vỡ vụn đầy đất.
Các loại gia vị khác nhau vung vãi.
Trong không khí tràn ngập các loại mùi, hòa cùng một chỗ, khiến cho Lâm Khả Tụng càng thêm đau đầu chống mặt.
Mấy phút sau, đầu óc cô mới thanh tỉnh lại, cắn răng nghiến lợi nói với không khí: “Cái gì mà “thu dọn nơi này sạch sẽ” chứ?”
Vừa rồi anh ta mới làm cái gì?
Đây là phương pháp làm cho người ta phát điên của anh ta mới phát minh sao?
Cái tên biến thái này! Đại biến thái!
Lâm Khả tụng ngồi chồm hổm trên mặt đất, dùng sức cào đầu mình thành ổ gà.
Mà tất cả cái này bắt đầu vào nửa năm trước.
Đó là một buổi tối nồng nặc mùi tôm hùm chua cay.
Lâm Khả Tụng ngồi đối diện Tống Ý Nhiên.
Ánh đèn hoàng hôn khiến cho đuôi mày ngay khóe mắt của Tống Ý Nhiên càng thêm mờ nhạt.
“Anh có một tin tức cực sốc muốn nói cho em.”
Tống Ý Nhiên không tim không phổi cười, dung mạo của anh ta làm cho bầu không khí sôi trào, mấy cô gái xung quanh không hẹn mà đều quay lại nhìn.
Lâm Khả Tụng cũng học theo điệu cười không tim không phổi của anh ta, đeo găng tay vào bóc vỏ tôm hùm.
“Thế nào? Nhà anh cuối cùng cũng phá sản rồi à? Sau này anh không có tiền mời em ăn tôm hùm nữa à? Có nơi ngủ không? Nếu không có thì em cho anh mượn nhà vệ sinh của gia đình em.”
“Nhà vệ sinh nhà em nhỏ như thế, đến bồn tắm cũng chẳng có, cặp chân dài của anh sao duỗi thẳng được. Hơn nữa người đẹp muốn ngủ với anh nhiều đến nỗi cả laptop của em cũng không chứa nổi thì sao có thể không có chỗ ngủ được?”
Khóe miệng Lâm Khả Tụng giật giật, cô chờ nghe xem tin tức của anh ta có thể shock đến cỡ nào. Những năm này, tin shock nhất của anh ta cũng chỉ là anh ta bỏ hoa hậu giảng đường, mà hoa khôi của trường lại tát cho anh ta mấy cái.
“Anh muốn đi Newyork du học.”
Ngón tay Lâm Khả Tụng cứng đờ, tôm hùm đã chấm nước sốt văng ra ngoài, người nào đó đối diện chưa kịp chuẩn bị thì đã dính vào mặt.
Tống Ý Nhiên nhắm mắt lại, dường như anh đã sớm đoán được kết quả, ngón tay gõ trên mặt bàn một cái.
Động tác kia đầy vẻ mất kiên nhẫn.
Lâm Khả Tụng nhanh như chớp rút khăn giấy trong túi xách ấn lên mặt anh ta, tránh để nước canh nhỏ xuống áo sơ mi của anh ta.
Bởi vì khoảng cách quá gần nên dung mạo của tên anh ta rõ ràng hơn, đôi mắt hoa đào thấp thoáng ý cười, khiến tim trong lòng ngực đập loạn xạ.
Theo đạo lý gương mặt này mình đã nhìn nhiều năm như vậy, gần như vậy, sao vẫn không bình tĩnh?
Từ trường cấp hai đến trường cấp ba rồi lên đại học, Tống Ý Nhiên vẫn luôn giữ vững ghế hotboy, tùy tiện đi dạo một vòng cũng có thể nhận được mấy bức thư làm quen.
Có điều tên này còn có gia cảnh rất tốt, ngày nào cũng kiếm cách đốt tiền, nếu không thì đã sớm thành công trở thành nam thần mới của showbiz rồi.
Lúc này, nam thần đang cười đến là yêu nghiệt, giơ tay lên: “Ông chủ! Thêm hai phần tôm hùm chua cay! Một phần sò xào cay! Một phần cá quế thối! Một phần ốc đồng kho! À, còn cả chim cút bọc giấy nữa!”
Lâm Khả Tụng trợn to hai mắt nhìn anh ta: “Này! Tống Ý Nhiên! Đây là bữa cơm cuối cùng sao? Anh muốn cho em ăn bể bụng luôn à?"
Có một số việc Lâm Khả Tụng đập nát đầu mình cũng không tin nó sẽ xảy ra.
Chẳng hạn như nước sông Trường Giang Hoàng Hà chảy ngược, sao chổi Halley đụng Trái Đất.
Nhưng những thứ này cũng không sánh nổi Giang Thiên Phàm trước mắt.
Khoảnh khắc môi anh đụng vào môi Lâm Khả Tụng, cô cảm thấy mình như hồng tâm bị đạn bắn trúng, lảo đảo lui về phía sau, cố gắng nắm chặt thứ cô có thể nắm, bên tai vang lên tiếng ầm ầm, giống như cả thế giới bị đảo lộn.
Đầu lưỡi của anh cạy môi cô, phá vỡ định luật vô dục vô cầu, quấy nhiễu toàn bộ mọi thứ của cô, điên cuồng mà thiêu đốt trong hỗn loạn.
Lực độ như vậy làm cho Lâm Khả Tụng không chịu nổi, cho đến khi chân cô nhũn ra như sắp ngã xuống, cánh tay của đối phương mới nhẹ nhàng đỡ cô, dùng sức ép cô vào người anh, cái gáy cô bị giữ chặt, xương sọ đau đớn giống như bị tay đối phương bóp nát.
Anh hung hăng càn quấy môi cô như muốn đoạt đi hô hấp của cô, lướt dọc theo răng của cô, đột nhiên mạnh mẽ tấn công.
Máu trên người cô cũng vọt tới đầu lưỡi của anh.
Khi anh cắn môi cô rồi buông ra, Lâm Khả Tụng trợn to hai mắt nhìn anh.
Vẻ mặt Giang Thiên Phàm chưa từng thay đổi, anh chỉ giọng điệu trước sau như một nói: “Thu dọn nơi này sạch sẽ.”
Lâm Khả Tụng cố gắng tìm một chút manh mối từ cặp mắt đen láy của anh, chỉ tiếc cho tới bây giờ mắt của Giang Thiên Phàm không phải là cửa sổ tâm hồn. Chúng chỉ là vật trang trí cho đẹp mà thôi. Ngũ quan đẹp như điêu khắc của anh chẳng lộ ra tâm tình gì.
Lúc anh nói chuyện, đầu lưỡi vẫn như ẩn như hiện, đó là để trêu chọc người ta phát điên.
Cho đến khi Giang Thiên Phàm bước chân, tránh đi tất cả “chướng ngại vật”, bước chân ra khỏi phòng bếp, Lâm Khả Tụng mới cúi đầu xuống.
Trứng gà vỡ vụn đầy đất.
Các loại gia vị khác nhau vung vãi.
Trong không khí tràn ngập các loại mùi, hòa cùng một chỗ, khiến cho Lâm Khả Tụng càng thêm đau đầu chống mặt.
Mấy phút sau, đầu óc cô mới thanh tỉnh lại, cắn răng nghiến lợi nói với không khí: “Cái gì mà “thu dọn nơi này sạch sẽ” chứ?”
Vừa rồi anh ta mới làm cái gì?
Đây là phương pháp làm cho người ta phát điên của anh ta mới phát minh sao?
Cái tên biến thái này! Đại biến thái!
Lâm Khả tụng ngồi chồm hổm trên mặt đất, dùng sức cào đầu mình thành ổ gà.
Mà tất cả cái này bắt đầu vào nửa năm trước.
Đó là một buổi tối nồng nặc mùi tôm hùm chua cay.
Lâm Khả Tụng ngồi đối diện Tống Ý Nhiên.
Ánh đèn hoàng hôn khiến cho đuôi mày ngay khóe mắt của Tống Ý Nhiên càng thêm mờ nhạt.
“Anh có một tin tức cực sốc muốn nói cho em.”
Tống Ý Nhiên không tim không phổi cười, dung mạo của anh ta làm cho bầu không khí sôi trào, mấy cô gái xung quanh không hẹn mà đều quay lại nhìn.
Lâm Khả Tụng cũng học theo điệu cười không tim không phổi của anh ta, đeo găng tay vào bóc vỏ tôm hùm.
“Thế nào? Nhà anh cuối cùng cũng phá sản rồi à? Sau này anh không có tiền mời em ăn tôm hùm nữa à? Có nơi ngủ không? Nếu không có thì em cho anh mượn nhà vệ sinh của gia đình em.”
“Nhà vệ sinh nhà em nhỏ như thế, đến bồn tắm cũng chẳng có, cặp chân dài của anh sao duỗi thẳng được. Hơn nữa người đẹp muốn ngủ với anh nhiều đến nỗi cả laptop của em cũng không chứa nổi thì sao có thể không có chỗ ngủ được?”
Khóe miệng Lâm Khả Tụng giật giật, cô chờ nghe xem tin tức của anh ta có thể shock đến cỡ nào. Những năm này, tin shock nhất của anh ta cũng chỉ là anh ta bỏ hoa hậu giảng đường, mà hoa khôi của trường lại tát cho anh ta mấy cái.
“Anh muốn đi Newyork du học.”
Ngón tay Lâm Khả Tụng cứng đờ, tôm hùm đã chấm nước sốt văng ra ngoài, người nào đó đối diện chưa kịp chuẩn bị thì đã dính vào mặt.
Tống Ý Nhiên nhắm mắt lại, dường như anh đã sớm đoán được kết quả, ngón tay gõ trên mặt bàn một cái.
Động tác kia đầy vẻ mất kiên nhẫn.
Lâm Khả Tụng nhanh như chớp rút khăn giấy trong túi xách ấn lên mặt anh ta, tránh để nước canh nhỏ xuống áo sơ mi của anh ta.
Bởi vì khoảng cách quá gần nên dung mạo của tên anh ta rõ ràng hơn, đôi mắt hoa đào thấp thoáng ý cười, khiến tim trong lòng ngực đập loạn xạ.
Theo đạo lý gương mặt này mình đã nhìn nhiều năm như vậy, gần như vậy, sao vẫn không bình tĩnh?
Từ trường cấp hai đến trường cấp ba rồi lên đại học, Tống Ý Nhiên vẫn luôn giữ vững ghế hotboy, tùy tiện đi dạo một vòng cũng có thể nhận được mấy bức thư làm quen.
Có điều tên này còn có gia cảnh rất tốt, ngày nào cũng kiếm cách đốt tiền, nếu không thì đã sớm thành công trở thành nam thần mới của showbiz rồi.
Lúc này, nam thần đang cười đến là yêu nghiệt, giơ tay lên: “Ông chủ! Thêm hai phần tôm hùm chua cay! Một phần sò xào cay! Một phần cá quế thối! Một phần ốc đồng kho! À, còn cả chim cút bọc giấy nữa!”
Lâm Khả Tụng trợn to hai mắt nhìn anh ta: “Này! Tống Ý Nhiên! Đây là bữa cơm cuối cùng sao? Anh muốn cho em ăn bể bụng luôn à?"
Tác giả :
Tiêu Đường Đông Qua