Tìm Chân Mệnh Thiên Tử
Chương 39
Vài canh giờ sau.
Đêm đã muộn hơn, Tử Thu chưa thấy về sao?
Vân Anh mở cửa phòng, sốt ruột nhìn ra ngoài hiên, trời bắt đầu đổ tuyết. Có khi nào đường xá xa xôi, y sẽ về chậm một vài ngày không?
Tử Thu… nàng cũng thấy có chút bất an, chỉ là đợi thêm một vài ngày, nhưng nỗi niềm này không đơn thuần là sôt ruột.
Thôi vậy, nàng đành lên giường đi ngủ. Nàng lại nhảy lên giường rải chăn, cuộn tròn mình.
Đêm nay tại sao tự nhiên lạnh quá, tiếng gió rít ghê gớm, dường như trời đổ bão tuyết. Có lẽ vì vậy Tử Thu mới không về kịp sao?
Cuộn mình trong chăn như vậy, nàng còn cảm thấy rét nữa là… Chợt nàng sực nhớ ra tên Tử Thiên hôn mê bất tỉnh đó, bấy giờ thì ai chăm sóc hắn?
Các huynh, tỉ ắt sẽ không có thời gian để tâm đến hắn, phải rồi, họ đã giao hắn cho nàng chăm sóc và theo dõi.
Nàng bật dậy, khoác thêm áo, bước ra cửa.
Nàng vô tình quên mất, phòng hắn nằm cũng hướng Bắc, trời lạnh thế này, có khi nào kẻ nằm đó như hắn sẽ bị lạnh. Nàng tự trách mình quá vô tâm, chỉ nghĩ đến bản thân mình, dù nàng có căm hận hắn, dẫu sao hắn cũng là người bệnh.
Nàng đẩy cửa bước vào phòng hắn, quả nhiên tiếng gió rit trong phòng còn nghe thấy rõ mồn một. Hắn vẫn nằm im bất động.
Nàng lại gần. Xem chừng chăn ấm không đủ, nàng vội chạy lấy thêm cái chăn bông, bê đến đắp lên người hắn cẩn thận. Trong lòng không yên tâm, nàng sờ tay thử lên khuôn mặt hắn.
A! Lạnh quá! Tại sao lạnh ngắt như vậy.
Nàng hoảng hốt, cầm tay hắn lên, cũng lạnh như vậy, lúc nãy mình hắn lạnh nhưng không đến mức thế này, còn đổ mồ hôi, tại sao bây giờ lại như cục băng khô như vậy?
Trong lòng bắt đầu hốt hoảng sợ hãi, tay nàng run rẩy đặt lên mũi hắn.
Không thể nào, lúc nãy vẫn còn thở mà…
Động mạch cổ cũng không còn đập!
Người hắn lạnh lẽo như băng.
Không thể nào!
Nàng chẳng thể nghĩ gì hơn ngoài vội vã lao ra khỏi cửa, chạy về phía phòng Lâm Khoát sư huynh, cả Lý Anh tỷ, la hét.
Nghe thấy tiếng nàng thất thanh, cả hai người họ cũng lập tức lao vào phòng, ngay lập tức Lâm Khoát cầm tay hắn lên bắt mạch, chợt mặt sư huynh của nàng cũng kinh hãi.
- Lý Anh! Lấy kim châm, nhang để đốt huyệt! Nhanh lên! – Vội vã giục.
Lý Anh tỷ cũng vội chạy ra lấy đồ. Vân Anh lúc này vẫn không khỏi kinh hãi, trong lòng bắt đầu đầy cắn rứt lo âu, như lửa đốt trong lòng.
- Vân Anh? Tại sao lại như vậy, muội không trông người bệnh sao? – Lâm Khoát sư huynh vội vã hỏi nàng.
Quay ra thấy mặt nàng cũng trắng bệch kinh hãi, bắt đầu run rẩy.
- Sư huynh… muội… – Miệng nàng còn chẳng nói được lên lời.
Lý Anh tỷ vừa vội vã mang nhang đến để đốt, xem ra tình hình rất nghiêm trọng rồi, cả gương mặt sư huynh, sư tỷ của nàng đều toát mồ hôi, đã đốt trên mấy huyệt, cũng sắp hết nhang rồi, thân thể của hắn có ấm lên được không.
- Sư huynh, liệu còn cứu được không? – Lý Anh lo lắng hỏi.
Lâm Khoát gương mặt thất sắc, lắc đầu nói:
- Khi nãy có lẽ vừa ngừng thở một chút thôi, lạnh là do độc dược phát… nhưng vì độc này quá lạ, không chắc châm cứu, đốt nhang có tác dụng, ngược lại nếu làm hỗn loạn kinh mạch, e rằng…
Lâm Khoát cuối cùng cũng quay sang nhìn Vân Anh:
- Vân Anh muội, cũng không thể trách muội, là huynh đã cố hết sức rồi…
Cuối cùng trước đôi mắt mở to không chớp của nàng, Lâm Khoát từ từ thu lại đám nhang đốt huyệt đã hết. Sau đó họ nhìn nhau, Lý Anh lên tiếng:
- Người này là vương gia, muội có quen biết sao? – Dường như Lý Anh cũng hết mực lo lắng, thân phận vương gia của hắn, còn là con rể Bạch gia, chuyện này không biết có gây ra họa không.
Nhưng nàng không hề để tâm đến thân phận hắn, trước mặt nàng, hắn sắp chết sao?
Hai vị huynh tỷ của nàng một phần thất vọng, tiếc thương cho người bệnh, một phần lại hết sức lo âu việc nếu một người vai vế như hắn chết ở đây, họ kéo nhau bỏ ra ngoài, có lẽ tính bàn bạc gì đó.
Còn lại mình nàng trong phòng và hắn…
Nàng rất sợ, nàng chưa từng chứng kiến một người từ từ chết trước mặt nàng.
Là hắn, tất cả là tại nàng, nàng từ chỗ làm vướng chân hắn, lại vì sơ suất mà khiến hắn bỏ mạng sao?
Nàng rất sợ.
Đôi chân của nàng vô thức lại gần hắn.
Tay của nàng chạm lên gương mặt hắn… lạnh lẽo thế này…
Hắn đã chết thật sao? Đôi mắt nàng trào ra những dòng lệ, vì rất nhiều nguyên nhân.
Vì hối hận. Vì oán trách bản thân mình.
Tử Thu cũng không về kịp, là nàng hại chết ca ca của y nữa… bây giờ phải làm sao?
Tử Thu… thực sự nàng rất sợ, tại sao khi y vừa đi mọi chuyện lại như vậy?
Nàng không những không làm được gì, còn hại chết người, người nàng hại chết là Tử Thiên, tuy giờ căm hận hắn, nhưng đúng là nàng từng thích hắn. Dẫu sao điều trước mắt cũng không thể là sự thật!
Tử Thiên… hắn chết sao?
Đôi tay run rẩy của nàng cố gắng chạm vào hắn, nàng cũng quỳ xuống bên cạnh giường. Gương mặt đẫm nước mắt thổn thức:
- Ngươi… làm ơn… đừng chết được không?
Không có trả lời, không có cảm nhận, không còn hơi thở, trái tim của hắn cũng đã ngừng đập.
Rõ ràng nàng không mong hắn chết. Tại sao? Vì nàng không muốn mang tội lỗi với y, với Tử Thu và chính mình sao? Hay vì nàng thương hại hắn? Nàng đã từng thích hắn, dù đó là chuyện quá khứ…
- Ngươi thật tàn nhẫn… ta không muốn ngươi chết… vì bất cứ lý do nào…
Nếu hắn chết, có lẽ suốt đời nàng cũng không hạnh phúc được. Vì nàng ân hận, vì Tử Thu liệu có oán hận nàng, vì cái chết của hắn mãi mãi ám ảnh nàng, giống như hình ảnh của hắn trong lòng nàng trước đây.
Tại sao hắn phải cứu nàng để chết chứ? Tại sao oan nghiệt nàng xuất hiện vào đúng lúc đó? Trong đám cưới của hắn? Tại sao không chỉ lướt qua như kẻ qua đường?
Nhưng hắn rõ ràng là đã chết.
Hắn chết rồi.
Nàng trong lòng từ rối bời lại vô cùng trống rỗng, chẳng còn suy nghĩ được gì, chẳng hiểu tại sao lại khóc òa lên như một đứa trẻ, hệt như hôm chạy theo hắn rồi bị hắn phũ phàng bỏ rơi.
Một lần nữa, thêm một lần nữa hắn lại dày vò nàng sao, nhưng lần này nàng mãi mãi không thoát được.
Có lẽ sư huynh sư tỷ của nàng cũng nghe thấy nàng khóc, nhìn vào cũng ái ngại, họ không tiện vào nữa, chỉ tìm cách làm thế nào giải thích cho Bạch gia, chuyện này rất hệ trọng, nhưng cũng không hẳn là chắc chắn cả y xá cũng mang tội, vì đến thái y cũng bó tay trước độc tính rồi.
….
Có lẽ lại khóc thêm mấy canh giờ, nàng cũng thấy thấm mệt, trước mắt nàng cũng thấy mông lung, mờ mịt…
Trong lòng khó chịu lắm.
Đó không đơn thuần là khó chịu thông thường, chính nàng cũng không ngờ được.
Vòng quay số mệnh…
Mỗi lúc, nàng cảm thấy càng mệt, một phần vì do khóc, một phần là do tự dưng trong người mỗi lúc một nôn nao… cho đến lúc nàng thiếp đi ngay bên xác hắn.
Vai nàng vẫn còn khẽ run vì lạnh, nhưng đôi mắt đã chìm vào mơ hồ…
………….
………….
Nơi này là đâu…
Nàng đang đứng đâu?
Trong mơ hồ, nàng nhìn xung quanh, đó là một sảnh lớn sao? Cung điện?
Một giấc mơ sao lại chân thực đến vậy? Nàng cảm thấy như chính chân mình bước trên thảm của điện. Chỉ có điều, cung điện to lớn này, u ám lạ thường.
Những chiếc cột trụ lớn, đều treo khăn trắng.
Nàng nhận ra trong điện này, mọi thứ đều phủ màu trắng tang thương, trong điện cũng có rất nhiều người, quỳ lạy than khóc, họ đều mặc đồ trắng.
Mơ hồ có người bước đến bên nàng, quỳ xuống dâng một bộ đồ trắng:
- Công chúa điện hạ, xin hãy mặc tang phục…
Có người chết sao? Đôi mắt nàng chứng kiến, nhưng bây giờ bản thân lại không kiểm soát được hành động, tự tay gạt bỏ bộ áo trên tay người đó, chạy lên phía trước.
Áo quan chưa đóng nắp, nằm bên trong đó là một nam tử. Đôi mắt khép chặt.
Tuy bất động nhưng thần khí vẫn toát lên vẻ thanh tuấn phi phàm, người đã chết sao lại có khí chất thiên tiên như vậy?
Nhưng rất lạnh lẽo… ai vậy? Tại sao trong mơ nàng vẫn cảm thấy đau lòng đến thế?
Chợt nàng muốn chạm tay vào…
- Công chúa, không được!
Có người vội ngăn nàng lại sao?
- Công chúa, độc chất, ma chú kì lạ của tà giáo đã cư ngụ trong cơ thể bệ hạ đã mấy năm, đến ngày phát tác không thể cứu chữa, người không thể chạm vào… đề phòng…
Nàng nghe thấy, nhìn thấy, dường như nàng đang trong cảm nhận của cô gái này, nhưng không hề điều khiển hoạt động.
Cảm thấy trên môi tự dưng có một nụ cười chua chát đau đớn vô ngần, tay nàng tự nắm lấy bàn tay lạnh lẽo trong áo quan kia, đưa lên áp lên má mình…
Bàn tay ấy đã lạnh lẽo, cả lòng bàn tay không còn chút hơi ấm nào…
Lòng bàn tay ấy… có thể nhìn rõ… những dấu vân tay hằn lên nhau, như hữu ý tạo thành chữ “ Thiên”
……….
Đêm vẫn rất lạnh, đôi vai của nàng run rẩy, cái lạnh kéo nàng ra khỏi giấc mơ mộng mị đó.
Nàng mở to đôi mắt đầy mơ hồ… giấc mơ nửa nhớ nửa quên… thật mông lung…
Nàng nhận ra bên mình là Tử Thiên đã chết sao? Lúc nãy, có phải cũng là giấc mơ về người nào đó chết.
A, tại sao đầu nàng đau đến vậy. Chẳng nhớ được chi tiết giấc mơ, chỉ có hình ảnh trong đầu, chữ “Thiên” nào đó trong bàn tay…
Tử Thiên…
“ Thiên” ư?
Mơ hồ quá, không hiểu sao nàng lại tự động cầm lấy bàn tay đã lạnh ngắt của Tử Thiên, mơ hồ giống như giấc mơ…
Bàn tay trái của hắn…
Lạnh lẽo quá, nàng khẽ tách những ngón tay trông như nắm hờ nhưng đã cứng lại của hắn…
Giật mình!
Đúng là có chữ “ Thiên”… y hệt như vậy!
Có một chuyện nàng chưa biết, đó là Lưu quý phi, sau khi sinh ra hắn, vì thấy lòng bàn tay của hắn có hình chữ “Thiên” như vậy, nên đã đặt tên là “Thiên” …
Nàng chưa khỏi hết kinh hãi, tay nàng vẫn cầm tay hắn như vậy, đôi mắt vẫn còn rưng rưng lệ, chẳng hiểu sao một dòng nước mắt lại trào ra, rớt xuống lòng bàn tay ấy. Đầu óc nàng hoàn toàn mơ hồ.
Giọt nước mắt đó lan ra khắp lòng bàn tay, nàng dường như hoa mắt sao? Chữ “ Thiên” đó dường như trong giây lát ánh lên ánh sáng màu bạc nhàn nhạt…
Cơ thể hắn đột nhiên có chuyển biến, bắt đầu từ các ngón tay, chính nàng cũng phải kinh ngạc thêm một phen.
Vội vã chạy ra ngoài kêu sư huynh sư tỉ. Ngay lập tức sau khi kiểm tra, cả Lâm Khoát và Lý Anh đều kinh ngạc như nàng.
- Có mạch đập lại rồi! Thật kì lạ, cần phải theo dõi!
……….
……….
Sau khi Lý Anh tỷ nói sẽ trực tiếp ở lại theo dõi, bảo nàng nên về nghỉ, nàng do dự một hồi rồi bước vào phòng.
Khép cửa, chùm chăn kín trên giường suy nghĩ, bản thân nàng còn ngỡ ngàng, hoàn toàn không hiểu.
Hắn rõ ràng là đã chết, vậy mà hồi nãy lại hồi phục lại như hồi chiều, tuy vẫn còn độc tính trong người… là nàng chút nữa đã hại chết hắn rồi.
Những gì nàng nhìn thấy không phải mơ… còn sự mơ hồ lúc nãy, thực sự nghĩ đến làm nàng đau đầu và mệt mỏi. Nàng không có muốn bất cứ suy nghĩ nào, nàng thực sự thấm mệt.
Cứ khi xuất hiện hắn tại sao lại mệt mỏi, ngạt thở như vậy…
Lẽ ra nàng có thể hạnh phúc bên Tử Thu… nàng thích Tử Thu, nàng muốn ở bên y…
Nàng muốn trân trọng những gì giữa nàng và y, những kỉ niệm chân thực ngọt ngào đó…
Nàng thực sự muốn đợi Tử Thu về, có phải sự có mặt của y sẽ làm nàng bình tâm như lúc trước không?
Tử Thu… và Tử Thiên đó…
Rốt cuộc họ là ai… đây rõ ràng chỉ là một câu chuyện xuyên không nàng mơ ước sao?
Trên trán Tử Thu có bớt rồng đen…
Trên tay Tử Thiên có chữ “ Thiên”…
Đêm đã muộn hơn, Tử Thu chưa thấy về sao?
Vân Anh mở cửa phòng, sốt ruột nhìn ra ngoài hiên, trời bắt đầu đổ tuyết. Có khi nào đường xá xa xôi, y sẽ về chậm một vài ngày không?
Tử Thu… nàng cũng thấy có chút bất an, chỉ là đợi thêm một vài ngày, nhưng nỗi niềm này không đơn thuần là sôt ruột.
Thôi vậy, nàng đành lên giường đi ngủ. Nàng lại nhảy lên giường rải chăn, cuộn tròn mình.
Đêm nay tại sao tự nhiên lạnh quá, tiếng gió rít ghê gớm, dường như trời đổ bão tuyết. Có lẽ vì vậy Tử Thu mới không về kịp sao?
Cuộn mình trong chăn như vậy, nàng còn cảm thấy rét nữa là… Chợt nàng sực nhớ ra tên Tử Thiên hôn mê bất tỉnh đó, bấy giờ thì ai chăm sóc hắn?
Các huynh, tỉ ắt sẽ không có thời gian để tâm đến hắn, phải rồi, họ đã giao hắn cho nàng chăm sóc và theo dõi.
Nàng bật dậy, khoác thêm áo, bước ra cửa.
Nàng vô tình quên mất, phòng hắn nằm cũng hướng Bắc, trời lạnh thế này, có khi nào kẻ nằm đó như hắn sẽ bị lạnh. Nàng tự trách mình quá vô tâm, chỉ nghĩ đến bản thân mình, dù nàng có căm hận hắn, dẫu sao hắn cũng là người bệnh.
Nàng đẩy cửa bước vào phòng hắn, quả nhiên tiếng gió rit trong phòng còn nghe thấy rõ mồn một. Hắn vẫn nằm im bất động.
Nàng lại gần. Xem chừng chăn ấm không đủ, nàng vội chạy lấy thêm cái chăn bông, bê đến đắp lên người hắn cẩn thận. Trong lòng không yên tâm, nàng sờ tay thử lên khuôn mặt hắn.
A! Lạnh quá! Tại sao lạnh ngắt như vậy.
Nàng hoảng hốt, cầm tay hắn lên, cũng lạnh như vậy, lúc nãy mình hắn lạnh nhưng không đến mức thế này, còn đổ mồ hôi, tại sao bây giờ lại như cục băng khô như vậy?
Trong lòng bắt đầu hốt hoảng sợ hãi, tay nàng run rẩy đặt lên mũi hắn.
Không thể nào, lúc nãy vẫn còn thở mà…
Động mạch cổ cũng không còn đập!
Người hắn lạnh lẽo như băng.
Không thể nào!
Nàng chẳng thể nghĩ gì hơn ngoài vội vã lao ra khỏi cửa, chạy về phía phòng Lâm Khoát sư huynh, cả Lý Anh tỷ, la hét.
Nghe thấy tiếng nàng thất thanh, cả hai người họ cũng lập tức lao vào phòng, ngay lập tức Lâm Khoát cầm tay hắn lên bắt mạch, chợt mặt sư huynh của nàng cũng kinh hãi.
- Lý Anh! Lấy kim châm, nhang để đốt huyệt! Nhanh lên! – Vội vã giục.
Lý Anh tỷ cũng vội chạy ra lấy đồ. Vân Anh lúc này vẫn không khỏi kinh hãi, trong lòng bắt đầu đầy cắn rứt lo âu, như lửa đốt trong lòng.
- Vân Anh? Tại sao lại như vậy, muội không trông người bệnh sao? – Lâm Khoát sư huynh vội vã hỏi nàng.
Quay ra thấy mặt nàng cũng trắng bệch kinh hãi, bắt đầu run rẩy.
- Sư huynh… muội… – Miệng nàng còn chẳng nói được lên lời.
Lý Anh tỷ vừa vội vã mang nhang đến để đốt, xem ra tình hình rất nghiêm trọng rồi, cả gương mặt sư huynh, sư tỷ của nàng đều toát mồ hôi, đã đốt trên mấy huyệt, cũng sắp hết nhang rồi, thân thể của hắn có ấm lên được không.
- Sư huynh, liệu còn cứu được không? – Lý Anh lo lắng hỏi.
Lâm Khoát gương mặt thất sắc, lắc đầu nói:
- Khi nãy có lẽ vừa ngừng thở một chút thôi, lạnh là do độc dược phát… nhưng vì độc này quá lạ, không chắc châm cứu, đốt nhang có tác dụng, ngược lại nếu làm hỗn loạn kinh mạch, e rằng…
Lâm Khoát cuối cùng cũng quay sang nhìn Vân Anh:
- Vân Anh muội, cũng không thể trách muội, là huynh đã cố hết sức rồi…
Cuối cùng trước đôi mắt mở to không chớp của nàng, Lâm Khoát từ từ thu lại đám nhang đốt huyệt đã hết. Sau đó họ nhìn nhau, Lý Anh lên tiếng:
- Người này là vương gia, muội có quen biết sao? – Dường như Lý Anh cũng hết mực lo lắng, thân phận vương gia của hắn, còn là con rể Bạch gia, chuyện này không biết có gây ra họa không.
Nhưng nàng không hề để tâm đến thân phận hắn, trước mặt nàng, hắn sắp chết sao?
Hai vị huynh tỷ của nàng một phần thất vọng, tiếc thương cho người bệnh, một phần lại hết sức lo âu việc nếu một người vai vế như hắn chết ở đây, họ kéo nhau bỏ ra ngoài, có lẽ tính bàn bạc gì đó.
Còn lại mình nàng trong phòng và hắn…
Nàng rất sợ, nàng chưa từng chứng kiến một người từ từ chết trước mặt nàng.
Là hắn, tất cả là tại nàng, nàng từ chỗ làm vướng chân hắn, lại vì sơ suất mà khiến hắn bỏ mạng sao?
Nàng rất sợ.
Đôi chân của nàng vô thức lại gần hắn.
Tay của nàng chạm lên gương mặt hắn… lạnh lẽo thế này…
Hắn đã chết thật sao? Đôi mắt nàng trào ra những dòng lệ, vì rất nhiều nguyên nhân.
Vì hối hận. Vì oán trách bản thân mình.
Tử Thu cũng không về kịp, là nàng hại chết ca ca của y nữa… bây giờ phải làm sao?
Tử Thu… thực sự nàng rất sợ, tại sao khi y vừa đi mọi chuyện lại như vậy?
Nàng không những không làm được gì, còn hại chết người, người nàng hại chết là Tử Thiên, tuy giờ căm hận hắn, nhưng đúng là nàng từng thích hắn. Dẫu sao điều trước mắt cũng không thể là sự thật!
Tử Thiên… hắn chết sao?
Đôi tay run rẩy của nàng cố gắng chạm vào hắn, nàng cũng quỳ xuống bên cạnh giường. Gương mặt đẫm nước mắt thổn thức:
- Ngươi… làm ơn… đừng chết được không?
Không có trả lời, không có cảm nhận, không còn hơi thở, trái tim của hắn cũng đã ngừng đập.
Rõ ràng nàng không mong hắn chết. Tại sao? Vì nàng không muốn mang tội lỗi với y, với Tử Thu và chính mình sao? Hay vì nàng thương hại hắn? Nàng đã từng thích hắn, dù đó là chuyện quá khứ…
- Ngươi thật tàn nhẫn… ta không muốn ngươi chết… vì bất cứ lý do nào…
Nếu hắn chết, có lẽ suốt đời nàng cũng không hạnh phúc được. Vì nàng ân hận, vì Tử Thu liệu có oán hận nàng, vì cái chết của hắn mãi mãi ám ảnh nàng, giống như hình ảnh của hắn trong lòng nàng trước đây.
Tại sao hắn phải cứu nàng để chết chứ? Tại sao oan nghiệt nàng xuất hiện vào đúng lúc đó? Trong đám cưới của hắn? Tại sao không chỉ lướt qua như kẻ qua đường?
Nhưng hắn rõ ràng là đã chết.
Hắn chết rồi.
Nàng trong lòng từ rối bời lại vô cùng trống rỗng, chẳng còn suy nghĩ được gì, chẳng hiểu tại sao lại khóc òa lên như một đứa trẻ, hệt như hôm chạy theo hắn rồi bị hắn phũ phàng bỏ rơi.
Một lần nữa, thêm một lần nữa hắn lại dày vò nàng sao, nhưng lần này nàng mãi mãi không thoát được.
Có lẽ sư huynh sư tỷ của nàng cũng nghe thấy nàng khóc, nhìn vào cũng ái ngại, họ không tiện vào nữa, chỉ tìm cách làm thế nào giải thích cho Bạch gia, chuyện này rất hệ trọng, nhưng cũng không hẳn là chắc chắn cả y xá cũng mang tội, vì đến thái y cũng bó tay trước độc tính rồi.
….
Có lẽ lại khóc thêm mấy canh giờ, nàng cũng thấy thấm mệt, trước mắt nàng cũng thấy mông lung, mờ mịt…
Trong lòng khó chịu lắm.
Đó không đơn thuần là khó chịu thông thường, chính nàng cũng không ngờ được.
Vòng quay số mệnh…
Mỗi lúc, nàng cảm thấy càng mệt, một phần vì do khóc, một phần là do tự dưng trong người mỗi lúc một nôn nao… cho đến lúc nàng thiếp đi ngay bên xác hắn.
Vai nàng vẫn còn khẽ run vì lạnh, nhưng đôi mắt đã chìm vào mơ hồ…
………….
………….
Nơi này là đâu…
Nàng đang đứng đâu?
Trong mơ hồ, nàng nhìn xung quanh, đó là một sảnh lớn sao? Cung điện?
Một giấc mơ sao lại chân thực đến vậy? Nàng cảm thấy như chính chân mình bước trên thảm của điện. Chỉ có điều, cung điện to lớn này, u ám lạ thường.
Những chiếc cột trụ lớn, đều treo khăn trắng.
Nàng nhận ra trong điện này, mọi thứ đều phủ màu trắng tang thương, trong điện cũng có rất nhiều người, quỳ lạy than khóc, họ đều mặc đồ trắng.
Mơ hồ có người bước đến bên nàng, quỳ xuống dâng một bộ đồ trắng:
- Công chúa điện hạ, xin hãy mặc tang phục…
Có người chết sao? Đôi mắt nàng chứng kiến, nhưng bây giờ bản thân lại không kiểm soát được hành động, tự tay gạt bỏ bộ áo trên tay người đó, chạy lên phía trước.
Áo quan chưa đóng nắp, nằm bên trong đó là một nam tử. Đôi mắt khép chặt.
Tuy bất động nhưng thần khí vẫn toát lên vẻ thanh tuấn phi phàm, người đã chết sao lại có khí chất thiên tiên như vậy?
Nhưng rất lạnh lẽo… ai vậy? Tại sao trong mơ nàng vẫn cảm thấy đau lòng đến thế?
Chợt nàng muốn chạm tay vào…
- Công chúa, không được!
Có người vội ngăn nàng lại sao?
- Công chúa, độc chất, ma chú kì lạ của tà giáo đã cư ngụ trong cơ thể bệ hạ đã mấy năm, đến ngày phát tác không thể cứu chữa, người không thể chạm vào… đề phòng…
Nàng nghe thấy, nhìn thấy, dường như nàng đang trong cảm nhận của cô gái này, nhưng không hề điều khiển hoạt động.
Cảm thấy trên môi tự dưng có một nụ cười chua chát đau đớn vô ngần, tay nàng tự nắm lấy bàn tay lạnh lẽo trong áo quan kia, đưa lên áp lên má mình…
Bàn tay ấy đã lạnh lẽo, cả lòng bàn tay không còn chút hơi ấm nào…
Lòng bàn tay ấy… có thể nhìn rõ… những dấu vân tay hằn lên nhau, như hữu ý tạo thành chữ “ Thiên”
……….
Đêm vẫn rất lạnh, đôi vai của nàng run rẩy, cái lạnh kéo nàng ra khỏi giấc mơ mộng mị đó.
Nàng mở to đôi mắt đầy mơ hồ… giấc mơ nửa nhớ nửa quên… thật mông lung…
Nàng nhận ra bên mình là Tử Thiên đã chết sao? Lúc nãy, có phải cũng là giấc mơ về người nào đó chết.
A, tại sao đầu nàng đau đến vậy. Chẳng nhớ được chi tiết giấc mơ, chỉ có hình ảnh trong đầu, chữ “Thiên” nào đó trong bàn tay…
Tử Thiên…
“ Thiên” ư?
Mơ hồ quá, không hiểu sao nàng lại tự động cầm lấy bàn tay đã lạnh ngắt của Tử Thiên, mơ hồ giống như giấc mơ…
Bàn tay trái của hắn…
Lạnh lẽo quá, nàng khẽ tách những ngón tay trông như nắm hờ nhưng đã cứng lại của hắn…
Giật mình!
Đúng là có chữ “ Thiên”… y hệt như vậy!
Có một chuyện nàng chưa biết, đó là Lưu quý phi, sau khi sinh ra hắn, vì thấy lòng bàn tay của hắn có hình chữ “Thiên” như vậy, nên đã đặt tên là “Thiên” …
Nàng chưa khỏi hết kinh hãi, tay nàng vẫn cầm tay hắn như vậy, đôi mắt vẫn còn rưng rưng lệ, chẳng hiểu sao một dòng nước mắt lại trào ra, rớt xuống lòng bàn tay ấy. Đầu óc nàng hoàn toàn mơ hồ.
Giọt nước mắt đó lan ra khắp lòng bàn tay, nàng dường như hoa mắt sao? Chữ “ Thiên” đó dường như trong giây lát ánh lên ánh sáng màu bạc nhàn nhạt…
Cơ thể hắn đột nhiên có chuyển biến, bắt đầu từ các ngón tay, chính nàng cũng phải kinh ngạc thêm một phen.
Vội vã chạy ra ngoài kêu sư huynh sư tỉ. Ngay lập tức sau khi kiểm tra, cả Lâm Khoát và Lý Anh đều kinh ngạc như nàng.
- Có mạch đập lại rồi! Thật kì lạ, cần phải theo dõi!
……….
……….
Sau khi Lý Anh tỷ nói sẽ trực tiếp ở lại theo dõi, bảo nàng nên về nghỉ, nàng do dự một hồi rồi bước vào phòng.
Khép cửa, chùm chăn kín trên giường suy nghĩ, bản thân nàng còn ngỡ ngàng, hoàn toàn không hiểu.
Hắn rõ ràng là đã chết, vậy mà hồi nãy lại hồi phục lại như hồi chiều, tuy vẫn còn độc tính trong người… là nàng chút nữa đã hại chết hắn rồi.
Những gì nàng nhìn thấy không phải mơ… còn sự mơ hồ lúc nãy, thực sự nghĩ đến làm nàng đau đầu và mệt mỏi. Nàng không có muốn bất cứ suy nghĩ nào, nàng thực sự thấm mệt.
Cứ khi xuất hiện hắn tại sao lại mệt mỏi, ngạt thở như vậy…
Lẽ ra nàng có thể hạnh phúc bên Tử Thu… nàng thích Tử Thu, nàng muốn ở bên y…
Nàng muốn trân trọng những gì giữa nàng và y, những kỉ niệm chân thực ngọt ngào đó…
Nàng thực sự muốn đợi Tử Thu về, có phải sự có mặt của y sẽ làm nàng bình tâm như lúc trước không?
Tử Thu… và Tử Thiên đó…
Rốt cuộc họ là ai… đây rõ ràng chỉ là một câu chuyện xuyên không nàng mơ ước sao?
Trên trán Tử Thu có bớt rồng đen…
Trên tay Tử Thiên có chữ “ Thiên”…
Tác giả :
Tử Y