Tiểu Yêu Truy Tìm Tình Yêu (Tiểu Yêu Tinh)
Chương 1 Nữ thần hoa đào
Cát vàng rợp trời.
Hắn mệt mỏi lê bước trên nền cát hanh khô.
Mỗi bước chân, nặng tựa chì.
Mỗi bước chân, bụi đất bám đầy.
Sau khi trốn thoát khỏi đám người truy sát, hắn đã lưu lạc đến vùng cát vàng này. Một mình ở trong sa mạc mênh mông vô tận được ba ngày.
Sức lực đã cạn kiệt, nhưng ý chí kiên cường vẫn giúp hắn từng bước tiến về phía trước; hắn sẽ không từ bỏ mà gục ngã.
Trước mắt dường như là ảo giác.
Sắc xanh dập dờn hiện ra, thậm chí bên tai còn nghe được tiếng nước rì rào.
Đây không phải lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này.
Hắn mỉm cười tự giễu, ra sức lắc đầu, dùng chút sức lực cuối cùng mà bặm môi – chỉ có đau đớn mới có thể khiến hắn không trầm mê, thoát khỏi ảo cảnh này.
Nhưng có phải vậy không?
Hắn lặng người trơ mắt nhìn khung cảnh trước mặt.
Sắc xanh của cây cỏ giữa bão lốc nóng rực của sa mạc sao mà mơn mởn non tươi đến thế; mà tiếng nước kia, sao mà gần đến vậy.
Trong hắn bỗng nhiên có một khát khao cháy bỏng.
Hắn suýt hụt bước, chạy nhanh đến phía trước: Nước!
Hắn sống rồi!
Bước vào trong trảng cây cỏ, nguồn nước hằng khát khao đã hiện ra trong tầm mắt, hắn khựng lại – trong dòng suối mát lành đủ cứu sống vô số vị lữ khách, có một người con gái.
Một người con gái trần truồng.
Nàng quay lưng về phía hắn, hình như đang tắm.
Làn tóc óng ả đen như mực buông xõa, bao phủ trên tấm thân trắng như tuyết, hai sắc màu tương phản đối lập ấy khiến người xung quanh không khỏi bị dụ hoặc đến mê muội.
Mái tóc dài buông lơi, lập lờ tấm lưng gợi cảm, còn lại đều chìm trong đáy nước.
Kinh diễm nhất là trên đường cong vai lưng tuyệt đẹp kia, có một hình xăm phượng hoàng lửa đương vươn cánh bay tới, tựa như trong phút chốc sẽ từ tấm thân cô gái phóng ra ngoài.
Làn nước tuy trong vắt nhưng bề mặt lại lấp loáng khuất lấp, khiến người ta không thể soi thấu xuống dưới, càng thêm tò mò.
Dù cho không nhìn thấy mặt, nhưng hắn chắc chắn, đây là một bậc mỹ nhân.
Hơn nữa, không phải là người con gái đến từ sa mạc quạnh hiu này.
Ngay khi đó, người con gái dường như đã cảm nhận được ánh mắt sau lưng, chậm rãi quay lại.
”Cắt!”
Đạo diễn hài lòng hô.
Nam chính Trương Hằng tựa như chưa thể thoát khỏi phân cảnh, anh còn đứng trân trân, mãi đến khi trợ lý bên tai nhắc nhở.
Hoàn hồn rồi Trương Hằng lại cảm thấy hổ thẹn – mấy phút ngắn ngủi nhập vai vừa rồi, anh thế mà lại có “phản ứng”.
Quả nhiên, xứng danh showbiz đệ nhất nữ thần.
Anh lại nhìn qua bên kia, lưu luyến thu lại ánh mắt, đi đến phòng nghỉ của mình.
Chung Tình bị vài trợ lý vây quanh. Từ trong nước bước ra, cô có mặc một mảnh quấn ngực màu trắng, không đến mức lõa lồ xuất hiện trước máy quay.
Có trợ lý mang nước đến cho cô súc miệng, có người dùng khăn tắm giúp cô lau khô mái tóc ướt nhẹp.
Chung Tình đảo mắt một vòng quanh phim trường, cuối cùng cũng phát hiện được mục tiêu của mình.
Chàng trai đó vẫn cúi đầu trầm lặng trong góc nhỏ như mọi khi, tựa như chẳng để tâm gì đến xung quanh.
Hắn mệt mỏi lê bước trên nền cát hanh khô.
Mỗi bước chân, nặng tựa chì.
Mỗi bước chân, bụi đất bám đầy.
Sau khi trốn thoát khỏi đám người truy sát, hắn đã lưu lạc đến vùng cát vàng này. Một mình ở trong sa mạc mênh mông vô tận được ba ngày.
Sức lực đã cạn kiệt, nhưng ý chí kiên cường vẫn giúp hắn từng bước tiến về phía trước; hắn sẽ không từ bỏ mà gục ngã.
Trước mắt dường như là ảo giác.
Sắc xanh dập dờn hiện ra, thậm chí bên tai còn nghe được tiếng nước rì rào.
Đây không phải lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này.
Hắn mỉm cười tự giễu, ra sức lắc đầu, dùng chút sức lực cuối cùng mà bặm môi – chỉ có đau đớn mới có thể khiến hắn không trầm mê, thoát khỏi ảo cảnh này.
Nhưng có phải vậy không?
Hắn lặng người trơ mắt nhìn khung cảnh trước mặt.
Sắc xanh của cây cỏ giữa bão lốc nóng rực của sa mạc sao mà mơn mởn non tươi đến thế; mà tiếng nước kia, sao mà gần đến vậy.
Trong hắn bỗng nhiên có một khát khao cháy bỏng.
Hắn suýt hụt bước, chạy nhanh đến phía trước: Nước!
Hắn sống rồi!
Bước vào trong trảng cây cỏ, nguồn nước hằng khát khao đã hiện ra trong tầm mắt, hắn khựng lại – trong dòng suối mát lành đủ cứu sống vô số vị lữ khách, có một người con gái.
Một người con gái trần truồng.
Nàng quay lưng về phía hắn, hình như đang tắm.
Làn tóc óng ả đen như mực buông xõa, bao phủ trên tấm thân trắng như tuyết, hai sắc màu tương phản đối lập ấy khiến người xung quanh không khỏi bị dụ hoặc đến mê muội.
Mái tóc dài buông lơi, lập lờ tấm lưng gợi cảm, còn lại đều chìm trong đáy nước.
Kinh diễm nhất là trên đường cong vai lưng tuyệt đẹp kia, có một hình xăm phượng hoàng lửa đương vươn cánh bay tới, tựa như trong phút chốc sẽ từ tấm thân cô gái phóng ra ngoài.
Làn nước tuy trong vắt nhưng bề mặt lại lấp loáng khuất lấp, khiến người ta không thể soi thấu xuống dưới, càng thêm tò mò.
Dù cho không nhìn thấy mặt, nhưng hắn chắc chắn, đây là một bậc mỹ nhân.
Hơn nữa, không phải là người con gái đến từ sa mạc quạnh hiu này.
Ngay khi đó, người con gái dường như đã cảm nhận được ánh mắt sau lưng, chậm rãi quay lại.
”Cắt!”
Đạo diễn hài lòng hô.
Nam chính Trương Hằng tựa như chưa thể thoát khỏi phân cảnh, anh còn đứng trân trân, mãi đến khi trợ lý bên tai nhắc nhở.
Hoàn hồn rồi Trương Hằng lại cảm thấy hổ thẹn – mấy phút ngắn ngủi nhập vai vừa rồi, anh thế mà lại có “phản ứng”.
Quả nhiên, xứng danh showbiz đệ nhất nữ thần.
Anh lại nhìn qua bên kia, lưu luyến thu lại ánh mắt, đi đến phòng nghỉ của mình.
Chung Tình bị vài trợ lý vây quanh. Từ trong nước bước ra, cô có mặc một mảnh quấn ngực màu trắng, không đến mức lõa lồ xuất hiện trước máy quay.
Có trợ lý mang nước đến cho cô súc miệng, có người dùng khăn tắm giúp cô lau khô mái tóc ướt nhẹp.
Chung Tình đảo mắt một vòng quanh phim trường, cuối cùng cũng phát hiện được mục tiêu của mình.
Chàng trai đó vẫn cúi đầu trầm lặng trong góc nhỏ như mọi khi, tựa như chẳng để tâm gì đến xung quanh.
Tác giả :
Tố Thủ Chiết Chi