Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng
Chương 48: Ngươi nợ ta, ta phải dùng ngươi cho tốt (1)
Mặc Ngưng Sơ đang ở trong hỗn độn, giống như đang ở trong hoang mạc thê lương khiến nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Nàng như là đang đi một con đường rất dài, nhưng không thể đi đến tận cùng. Chỉ có thể cô tịch trên đường, nàng hoảng hốt suy nghĩ, hoàn toàn cảm thấy bối rối.
Cho dù nàng ngụy trang rất nhiều, bảo vệ mình trong cảnh mộng khờ dại, bắt đầu lại từ đầu làm một người con gái vô ưu vô lo, đoạn tuyệt với phiền não của phàm trần thế tục.
Nhưng lúc quay đầu lại, lại phát hiện ra rằng nàng vẫn đi trên trần thế, không rời xa được.
Mỗi khắc nàng đều trốn tránh, nàng sợ, sợ có một ngày nàng bị phát hiện ra thiên phú hơn người, sẽ bị trở thành một quân cờ, bị người khác điều khiển trên bàn, thân bất do kỷ.
Cho đến khi có một tờ hôn thư đưa đến từ phương xa, thiên mệnh tôn uy của đế vương không thể phản kháng.
Có thể ván cờ đã sớm bắt đầu, người nhà của Tể tướng và hoàng thất vốn là dính líu chặt chẽ với nhau, Mặc gia nắm giữ một nửa quân quyền và một nửa triều chính, từ lúc bắt đầu đã gắn kết sinh tồn với thời đại này.
Nàng không thể chỉ lo cho thân mình.
.............. ..............
Mặc Ngưng Sơ trở mình một cái, thân thể liền bị đau đớn, nhíu mi lại, cố gắng mở mắt, lại phát hiện ra dường như mình bệnh rất nặng, mắt rất lâu không tiếp xúc với ánh sáng ban ngày, nên rất khó chịu. Mà trong lúc mông lung đó lại phát hiện ra một gương mặt như ngọc, trắng nõn mịn màng như da thịt con gái, lạnh lẽo mà mềm mại, khiến cho toàn thân nàng nóng rát dễ chịu lại, an tâm thoải mái.
Nàng hạ mi, đầu vừa đau vừa nặng, lấy đôi má đang nóng của mình nhẹ nhàng cọ xát vào.
Chưa cọ được vài cái, liền bị một ngón tay lạnh lẽo bắt lấy, giọng nói của Lân Xuyên có chút mỏi mệt vang trên đỉnh đầu. "Thương tích của ngươi còn chưa lành, đừng lộn xộn."
Mặc Ngưng Sơ cứng đờ, ngẩng đầu ngạc nhiên, mắt mờ mịt rất lâu, tròng mắt từ từ mới thấy được những hình ảnh nhập nhèm, sau đó mới nhìn rõ được người trước mặt là một nam nhân, hơn nữa là một nam nhân không có mặc quần áo.
Nàng lại đang cuộn mình vào lòng hắn, một chân vẫn gác lên bắp đùi hắn. Tay vẫn còn ôm eo hắn, mặt dán sát vào ngực hắn.
Hắn đang nghiêng mình, hiển nhiên là bị ép đến sát góc, nghiêng đầu nhìn xuống nàng, một đôi mắt đen âm u, tóc cũng rất hổn độn, nốt ruồi cũng không rõ ý vị, tư thế này lại càng có vẻ ái muội.
Mặc Ngưng Sơ đang hoảng sợ không biết làm sao, ngón tay hắn lại hạ xuống, nhẹ nhàng phủ lên trán nàng, một lúc lâu, mới thản nhiên nói "Còn nóng một chút, tự mình nằm xuống đi."
Sau đó lại lấy một tấm khăn mềm bên cạnh giường, lau mồ hôi trên thái dương nàng sạch sẽ, dừng một chút, lại xốc chăn lên, bình tĩnh lau khắp người nàng --
Lúc này nàng mới phát hiện, nàng không có mặc quần áo.
Vì thế, Mặc Ngưng Sơ nhốn nháo.
Cho dù nàng ngụy trang rất nhiều, bảo vệ mình trong cảnh mộng khờ dại, bắt đầu lại từ đầu làm một người con gái vô ưu vô lo, đoạn tuyệt với phiền não của phàm trần thế tục.
Nhưng lúc quay đầu lại, lại phát hiện ra rằng nàng vẫn đi trên trần thế, không rời xa được.
Mỗi khắc nàng đều trốn tránh, nàng sợ, sợ có một ngày nàng bị phát hiện ra thiên phú hơn người, sẽ bị trở thành một quân cờ, bị người khác điều khiển trên bàn, thân bất do kỷ.
Cho đến khi có một tờ hôn thư đưa đến từ phương xa, thiên mệnh tôn uy của đế vương không thể phản kháng.
Có thể ván cờ đã sớm bắt đầu, người nhà của Tể tướng và hoàng thất vốn là dính líu chặt chẽ với nhau, Mặc gia nắm giữ một nửa quân quyền và một nửa triều chính, từ lúc bắt đầu đã gắn kết sinh tồn với thời đại này.
Nàng không thể chỉ lo cho thân mình.
.............. ..............
Mặc Ngưng Sơ trở mình một cái, thân thể liền bị đau đớn, nhíu mi lại, cố gắng mở mắt, lại phát hiện ra dường như mình bệnh rất nặng, mắt rất lâu không tiếp xúc với ánh sáng ban ngày, nên rất khó chịu. Mà trong lúc mông lung đó lại phát hiện ra một gương mặt như ngọc, trắng nõn mịn màng như da thịt con gái, lạnh lẽo mà mềm mại, khiến cho toàn thân nàng nóng rát dễ chịu lại, an tâm thoải mái.
Nàng hạ mi, đầu vừa đau vừa nặng, lấy đôi má đang nóng của mình nhẹ nhàng cọ xát vào.
Chưa cọ được vài cái, liền bị một ngón tay lạnh lẽo bắt lấy, giọng nói của Lân Xuyên có chút mỏi mệt vang trên đỉnh đầu. "Thương tích của ngươi còn chưa lành, đừng lộn xộn."
Mặc Ngưng Sơ cứng đờ, ngẩng đầu ngạc nhiên, mắt mờ mịt rất lâu, tròng mắt từ từ mới thấy được những hình ảnh nhập nhèm, sau đó mới nhìn rõ được người trước mặt là một nam nhân, hơn nữa là một nam nhân không có mặc quần áo.
Nàng lại đang cuộn mình vào lòng hắn, một chân vẫn gác lên bắp đùi hắn. Tay vẫn còn ôm eo hắn, mặt dán sát vào ngực hắn.
Hắn đang nghiêng mình, hiển nhiên là bị ép đến sát góc, nghiêng đầu nhìn xuống nàng, một đôi mắt đen âm u, tóc cũng rất hổn độn, nốt ruồi cũng không rõ ý vị, tư thế này lại càng có vẻ ái muội.
Mặc Ngưng Sơ đang hoảng sợ không biết làm sao, ngón tay hắn lại hạ xuống, nhẹ nhàng phủ lên trán nàng, một lúc lâu, mới thản nhiên nói "Còn nóng một chút, tự mình nằm xuống đi."
Sau đó lại lấy một tấm khăn mềm bên cạnh giường, lau mồ hôi trên thái dương nàng sạch sẽ, dừng một chút, lại xốc chăn lên, bình tĩnh lau khắp người nàng --
Lúc này nàng mới phát hiện, nàng không có mặc quần áo.
Vì thế, Mặc Ngưng Sơ nhốn nháo.
Tác giả :
Chiêu Hạ