Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng
Chương 43: Tiểu cô nương phấn đấu quên mình
Công kính quá nhanh như vậy khiến cho người ta khó mà phòng bị.
Mặc Ngưng Sơ nhanh chóng cầm lấy bình trà để trên bàn, đổ hết vào ống tay áo của mình, sau đó bịt miệng và mũi lại, chạy đến phía hành lang lầu một, đá cửa từng phòng từng phòng, khói bốc lên dần dần, làm cho tầm mắt mờ mịt.
Nàng kêu tên Tiểu Mỹ, nhưng mỗi phòng đều không có.
Gần như tất cả khắp nơi đều tìm mấy lần nhưng vẫn không thấy tung tích, nàng không chút do dự chạy vội lên tầng 2.
Không khí càng mù mịt làm người ta ngợp thở, nhưng bất chấp tất cả, nếu như càng kéo dài, người đó càng nguy hiểm, nàng không dám xem thường, nuốt vào một viên thuốc thanh độc, tạm thời chống đở khói đặc.
Cửa phòng bị đá văng, có người ở trong đó.
Nàng vui sướng, lại phát hiện là mấy thi thể. Vết máu cũ dày đặc, một đao trí mạng, xem trang phục thì là người hầu của Vi Lộ công chúa.
Nhất thời Mặc Ngưng Sơ có dự cảm không tốt, rời khỏi phòng đó tiếp tục đi vào phòng khác. Nhưng vừa muốn đi đến gian phòng thứ 3 thì đụng mặt Vi Lộ và Công tử Tịch đang lao đến, vai trái của hắn có một vết đao, đương nhiên là vừa mới giao chiến.
"Ngươi làm gì? Sao không chịu đi nhanh đi?" Công tử Tịch lên giọng trách móc.
Mặc Ngưng Sơ càng la lớn hơn "Ngươi có biết Tiểu Mỹ ở đâu hay không?"
"Tiểu Mỹ?" Công tử Tịch có chút khó hiểu.
"Con bé mập hay đi theo ta đó." Mặc Ngưng Sơ có chút khẩn trương "Trên y phục nàng có một cái nơ con bướm. Nàng không thể nói chuyện, không thể kêu cứu."
"Con nhỏ mập?" Vi Lộ công chúa kêu gào "Vậy nhất định là nàng phóng hỏa. Hơn nửa đêm ta thấy nàng và mấy hán tử áo đen bỏ đi. Kết quả là không bao lâu, thì phóng hỏa, giết rất nhiều người của ta."
"Nàng không có ở đây?" Mặc Ngưng Sơ không quan tâm đến câu cuối.
"Vô ích. Ngươi thấy hung thủ sẽ vẫn còn ở chỗ này sao?"
Quả nhiên Mặc Ngưng Sơ không tán đồng vô nghĩa với nàng, trong lòng như có cục đá lớn rơi xuống, xoay người hạ mình xông ra ngoài, công tử Tịch mím môi bắt kịp, Vi Lộ cũng ôm chặt vai hắn, mảnh mai yếu ớt như cạn sức. Ngọn lửa so với lúc trước càng mạnh hơn, dẫm xuống thang lầu đều cọt kẹt cọt kẹt run lên, bọn họ nhanh chóng vọt tới dưới lầu, Công tử Tịch đá văng cánh cửa cháy, lúc chạy ra ngoài, đã thấy Mặc Ngưng Sơ đột nhiên dừng lại. Nàng như suy nghĩ cái gì, lại mạnh mẽ chạy vào biển lửa.
"Ngươi làm gì? Ngươi điên rồi? Ngươi không thể đi lên." Công tử Tịch nắm chặt cổ tay Mặc Ngưng Sơ, nhưng đột nhiên tiểu cô nương xinh đẹp xoay người lại, đầu ngón tay bay ra một thanh tiểu đao, xướt qua da tay, khiến hăn đau đớn buông ra. Mặc Ngưng Sơ thừa cơ chạy trốn khỏi tay của hắn. Công tử Tịch lập tức muốn đuổi theo, lại bị Vi Lộ công chúa ôm lại, nàng khóc lớn "Tịch, chàng đừng đi, chàng đừng bỏ ta lại. Cảnh vệ của ta đều chết hết rồi. Người bọn họ muốn giết là ta. chàng đừng bỏ ta lại. Xin chàng."
"Ầm---"
Một cây xà ngang vĩ đại rơi xuống, làm tóe lên những bông lửa điên cuồng. Thân hình nhỏ xinh kia trong nháy mắt đã chìm ngập trong khói lửa, công tử Tịch nóng lòng muốn tiến lên, nhưng xà ngang đã nằm dài ở trước hàng hiên, không cách nào tiến lên được.
Vi Lộ phía sau khóc thê lương, hắn cắn răng, xoay người ôm Vi Lộ, chạy ra khỏi đám cháy.
Mặc Ngưng Sơ nhanh chóng cầm lấy bình trà để trên bàn, đổ hết vào ống tay áo của mình, sau đó bịt miệng và mũi lại, chạy đến phía hành lang lầu một, đá cửa từng phòng từng phòng, khói bốc lên dần dần, làm cho tầm mắt mờ mịt.
Nàng kêu tên Tiểu Mỹ, nhưng mỗi phòng đều không có.
Gần như tất cả khắp nơi đều tìm mấy lần nhưng vẫn không thấy tung tích, nàng không chút do dự chạy vội lên tầng 2.
Không khí càng mù mịt làm người ta ngợp thở, nhưng bất chấp tất cả, nếu như càng kéo dài, người đó càng nguy hiểm, nàng không dám xem thường, nuốt vào một viên thuốc thanh độc, tạm thời chống đở khói đặc.
Cửa phòng bị đá văng, có người ở trong đó.
Nàng vui sướng, lại phát hiện là mấy thi thể. Vết máu cũ dày đặc, một đao trí mạng, xem trang phục thì là người hầu của Vi Lộ công chúa.
Nhất thời Mặc Ngưng Sơ có dự cảm không tốt, rời khỏi phòng đó tiếp tục đi vào phòng khác. Nhưng vừa muốn đi đến gian phòng thứ 3 thì đụng mặt Vi Lộ và Công tử Tịch đang lao đến, vai trái của hắn có một vết đao, đương nhiên là vừa mới giao chiến.
"Ngươi làm gì? Sao không chịu đi nhanh đi?" Công tử Tịch lên giọng trách móc.
Mặc Ngưng Sơ càng la lớn hơn "Ngươi có biết Tiểu Mỹ ở đâu hay không?"
"Tiểu Mỹ?" Công tử Tịch có chút khó hiểu.
"Con bé mập hay đi theo ta đó." Mặc Ngưng Sơ có chút khẩn trương "Trên y phục nàng có một cái nơ con bướm. Nàng không thể nói chuyện, không thể kêu cứu."
"Con nhỏ mập?" Vi Lộ công chúa kêu gào "Vậy nhất định là nàng phóng hỏa. Hơn nửa đêm ta thấy nàng và mấy hán tử áo đen bỏ đi. Kết quả là không bao lâu, thì phóng hỏa, giết rất nhiều người của ta."
"Nàng không có ở đây?" Mặc Ngưng Sơ không quan tâm đến câu cuối.
"Vô ích. Ngươi thấy hung thủ sẽ vẫn còn ở chỗ này sao?"
Quả nhiên Mặc Ngưng Sơ không tán đồng vô nghĩa với nàng, trong lòng như có cục đá lớn rơi xuống, xoay người hạ mình xông ra ngoài, công tử Tịch mím môi bắt kịp, Vi Lộ cũng ôm chặt vai hắn, mảnh mai yếu ớt như cạn sức. Ngọn lửa so với lúc trước càng mạnh hơn, dẫm xuống thang lầu đều cọt kẹt cọt kẹt run lên, bọn họ nhanh chóng vọt tới dưới lầu, Công tử Tịch đá văng cánh cửa cháy, lúc chạy ra ngoài, đã thấy Mặc Ngưng Sơ đột nhiên dừng lại. Nàng như suy nghĩ cái gì, lại mạnh mẽ chạy vào biển lửa.
"Ngươi làm gì? Ngươi điên rồi? Ngươi không thể đi lên." Công tử Tịch nắm chặt cổ tay Mặc Ngưng Sơ, nhưng đột nhiên tiểu cô nương xinh đẹp xoay người lại, đầu ngón tay bay ra một thanh tiểu đao, xướt qua da tay, khiến hăn đau đớn buông ra. Mặc Ngưng Sơ thừa cơ chạy trốn khỏi tay của hắn. Công tử Tịch lập tức muốn đuổi theo, lại bị Vi Lộ công chúa ôm lại, nàng khóc lớn "Tịch, chàng đừng đi, chàng đừng bỏ ta lại. Cảnh vệ của ta đều chết hết rồi. Người bọn họ muốn giết là ta. chàng đừng bỏ ta lại. Xin chàng."
"Ầm---"
Một cây xà ngang vĩ đại rơi xuống, làm tóe lên những bông lửa điên cuồng. Thân hình nhỏ xinh kia trong nháy mắt đã chìm ngập trong khói lửa, công tử Tịch nóng lòng muốn tiến lên, nhưng xà ngang đã nằm dài ở trước hàng hiên, không cách nào tiến lên được.
Vi Lộ phía sau khóc thê lương, hắn cắn răng, xoay người ôm Vi Lộ, chạy ra khỏi đám cháy.
Tác giả :
Chiêu Hạ