Tiểu Yêu Tinh, Em Bẫy Được Tôi Rồi!
Chương 25: Thấu hiểu
Bác Văn chợt nhớ tới lời nói ẩn ý của Hạo Thiên lúc đến thăm Thư Di
_Ý của ba là nếu ba mẹ Thư Di vẫn còn sống, khả năng cao là vợ của Lý Hạo Thiên bây giờ chính là cô ấy ?
_Đúng vậy.
_Trước đây anh ta từng gặp qua vợ con chưa ?
Lục Kiến Quốc dừng lại nghiền ngẫm
_Có, nhưng chuyện đã lâu lắm rồi. Việt Bân kể cho ba nghe lần đó cả hai vô tình gặp một cậu bé đi lạc ở gần nhà. Lúc đó Thư Di mới chừng bốn tuổi. Thư Di đã năn nỉ Việt Bân để ở lại trò chuyện với cậu bé đến khi người tài xế tìm ra và đón về. Không ngờ qua mấy ngày sau, cậu bé đó lại tự tìm được đến tận nơi ở của Thư Di. Ba tìm hiểu thì biết đó chính là Hạo Thiên. Vì sợ bị bại lộ nên sau đó đã lập tức đưa Thi Di ra nước ngoài luôn.
_Vậy vợ con chỉ mới về nước gần đây theo lời yêu cầu của ba ?
_Trước đây ba thường bay đi bay về để thăm Thư Di. Mà ba cũng không để Thư Di ở một nơi nào quá lâu. Sau này đã lớn hơn, thỉnh thoảng con bé vẫn tự về đây thăm ba.
_Ba có nghĩ là Hạo Thiên còn nhớ chuyện đã gặp Thư Di không ?
_Cũng có thể.
Lục Kiến Quốc lại nói thêm
_Bác Văn, thế lực nhà chúng ta tuy lớn, nhưng không phải lúc nào cũng có thể lường trước được mọi bất trắc. Con là chồng, nhất định phải bảo vệ tốt cho vợ mình. Sau chuyện này, phải chú ý hơn, đừng để kẻ xấu có cơ hội ra tay lần nữa.
_Con hiểu rồi thưa ba.
****
Bác Văn trở về phòng, trong lòng ngổn ngang nhiều cảm xúc. Bấy lâu nay anh cứ ngỡ chỉ có mình là khác biệt. Lúc nhỏ đi học thì bị cô lập, về nhà lại bị cái bóng quá lớn của chị cả và anh hai che mờ. Cứ thế càng lớn càng không thể chia sẻ cùng ai. Cứ nghĩ mặc kệ tất cả, sống theo bản năng cho qua hết một đời.
Nhưng bây giờ gặp Thư Di, anh mới biết mình vẫn còn may mắn hơn cô rất nhiều. Ít ra anh vẫn còn có gia đình yêu thương, hậu thuẫn, có thể sống đường hoàng công khai. Còn vợ anh, mồ côi từ bé, sống nửa đời trốn chạy như một bóng ma, vậy mà lúc nào anh cũng thấy cô vui vẻ, yêu đời.
Bác Văn đứng ở cửa nhìn vợ, cô đang loay hoay trước bàn trang điểm, thử nhiều kiểu nón trùm đầu khác nhau. Lúc tỉnh dậy, biết tóc bị cạo hết, cô đã nhờ Việt Bân đi mua một lô nón này để che lại, chờ ngày tóc mọc dài ra. Nhưng mà thử tới thử lui vẫn cảm thấy chưa ưng lắm. Cái này không được, cái kia cũng không được.
Cảm giác có người đang nhìn, Thư Di quay lại thì thấy chồng mình đã đứng đó từ bao giờ, cô dang tay ra đòi ôm
_Ông xã !
Bác Văn mỉm cười, anh bước nhanh tới ôm trọn lấy thân hình bé nhỏ, rồi thuận thế bế cô lên giường
_Sao còn chưa ngủ ?
_Em đợi ông xã mà.
Bác Văn hôn lên trán vợ, muốn lột bỏ nón trùm đầu xuống. Thư Di vội vàng giữ tay anh lại
_Đừng, xấu lắm !
_Nghe anh, không xấu đâu.
Bác Văn nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, Thư Di đành để anh gỡ nón xuống. Vết sẹo lớn của cuộc phẫu thuật đang từ từ khép miệng, còn tóc con chỉ mới nhú lên một xíu xiu, Thư Di xấu hổ cúi gằm mặt.
Bác Văn đưa tay để lên cổ áo của cô, muốn cởi
_Anh muốn kiểm tra, được không vợ ?
Mặt Thư Di giờ đã đỏ như gấc, dù đã là vợ chồng, nhưng cô vẫn vô cùng ngại ngùng, huống hồ bộ dạng bây giờ của cô trông rất xấu.
Bác Văn không đợi cô đồng ý, anh bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo. Thư Di căng thẳng đến cứng người
_Thả lỏng đi vợ, anh chỉ muốn xem các vết thương thế nào thôi.
Lời nói của anh nghe vô cùng dụ dỗ, Thư Di đành chịu trận. Quần áo được trút bỏ, Thư Di bây giờ trần trụi để mặc anh ngắm nghía. Bác Văn nhìn thấy rõ vết mổ trêи người cô, cả những vết bầm tím lớn nhỏ đủ màu, những vết sẹo nhỏ chi chít khắp da thịt trắng nõn.
Anh cảm thấy hô hấp khó khăn, cảm giác đau đớn nhói lên trong tim. Bác Văn rê ngón tay chạm vào những dấu vết đó, từ cổ đến ngực, xuống đến bụng, đến cả vùng đùi non của vợ. Đến đâu, anh cũng để lại một nụ hôn. Thư Di quá xấu hổ vì hành động của anh, muốn né tránh nhưng Bác Văn vẫn không chịu ngừng lại.
_Ông xã, đừng mà...
_Có để lại sẹo không ?
Bác Văn úp mặt vào phần đùi trong của cô, mơn trớn tới lui, hành động hết sức nâng niu. Thư Di không chịu nổi những kϊƈɦ thích này, sự khó chịu đang len vào giữa hai chân
_Không...không có. Tạm thời cơ thể đang điều trị nên mới như vậy. Sau khi khỏi hẳn sẽ không để lại vết tích gì cả.
Bác Văn nghe cô nói mà như nhẹ cả người. Anh chỉ lo nếu để lại sẹo, tiểu yêu tinh này sẽ buồn lắm mà anh cũng không thể tha thứ cho bản thân.
Anh nhẹ nhàng xoay người để cô nằm gọn trong lòng mình. Bác Văn không biết cô có hiểu là anh lo lắng cho cô nhiều lắm không. Anh hôn lên đỉnh đầu của cô, thì thầm
_Bảo bối, xin lỗi vì đã không bảo vệ được em.
Thư Di rúc trong ngực anh, cô nghe tim mình thổn thức vì tình yêu của anh, cảm giác được nuông chiều vô cùng hạnh phúc
_Thư Di, nếu ba anh không phải là người đã nuôi dưỡng em từ bé, thì em có đồng ý gả cho anh không ?
Thư Di kinh ngạc, sao Bác Văn lại hỏi như vậy. Cô nhổm dậy, nhìn anh khó hiểu. Bác Văn mỉm cười, vuốt ve gương mặt của vợ. Anh muốn nghe câu trả lời từ miệng cô.
_Ba đã nói tất cả mọi chuyện cho anh biết rồi. Thư Di, em là thật lòng yêu anh hay là vì muốn trả ơn...
Thư Di không để anh nói hết câu. Cô hôn lên môi anh. Bác Văn nhắm mắt tận hưởng sự ngọt mềm nơi đầu lưỡi. Trước đây anh vốn không nghĩ nhiều, nhưng giờ khi đã biết tất cả. Anh lại sợ tình cảm lâu nay của cô chỉ là để báo đáp công tình mấy chục năm của ba mình. Anh muốn biết câu trả lời của cô, nhưng cũng sợ lời nói ra sẽ khiến anh tuyệt vọng.
_Bác Văn, em yêu anh, em chỉ yêu duy nhất một mình anh thôi.
Bác Văn nghe như tim mình đã thoát khỏi tảng đá đè nặng.
_Anh không muốn em vì anh, vì gia đình anh mà chịu nhiều tổn thương. Thư Di, lúc nhìn em hôn mê trêи giường bệnh, ngày nào anh cũng cảm giác như là đang ở địa ngục. Anh thật sự không thể sống thiếu em được, bảo bối à.
Lời nói của anh vô cùng tha thiết, chân thành, Thư Di không ngờ có lúc lại nhìn thấy anh yếu đuối như vậy. Cô đã đoán được những lo nghĩ trong lòng anh.
_Bác Văn, yêu anh là em cam tâm tình nguyện. Anh đừng nghĩ là chuyện ơn nghĩa. Cả Lục gia và tập đoàn Mercy được như ngày hôm nay, hoàn toàn là do thực lực của ba Kiến Quốc và anh hai. May mắn vốn dĩ cũng chỉ là một đức tin mơ hồ mà thôi.
Thư Di hôn lên khắp mặt của chồng. Cô biết mình yêu người đàn ông này rất nhiều và anh cũng vậy
_Ông xã, đúng là lúc đầu em quay về gặp anh là theo mong muốn của ba, yêu anh là chuyện em không ngờ tới. Nhưng mà em cũng không muốn tiếp tục lẩn trốn nữa. Em chỉ muốn được sống một đời bình thường bên người em thương. Ông xã, anh có làm được không ?
Bác Văn nghe như có dòng nước mát lành chảy qua người, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô
_Vợ à, cả đời này anh sẽ luôn giữ chặt em, không bao giờ để em rời xa anh.
Tình yêu, không hẳn là cần bao lâu để chứng minh, mà là có thể thấu hiểu nhau được bao nhiêu. Dù là hạnh phúc hay đau khổ, đều có thể nghĩ cho đối phương, cùng nhau vượt qua tất cả.
_Ý của ba là nếu ba mẹ Thư Di vẫn còn sống, khả năng cao là vợ của Lý Hạo Thiên bây giờ chính là cô ấy ?
_Đúng vậy.
_Trước đây anh ta từng gặp qua vợ con chưa ?
Lục Kiến Quốc dừng lại nghiền ngẫm
_Có, nhưng chuyện đã lâu lắm rồi. Việt Bân kể cho ba nghe lần đó cả hai vô tình gặp một cậu bé đi lạc ở gần nhà. Lúc đó Thư Di mới chừng bốn tuổi. Thư Di đã năn nỉ Việt Bân để ở lại trò chuyện với cậu bé đến khi người tài xế tìm ra và đón về. Không ngờ qua mấy ngày sau, cậu bé đó lại tự tìm được đến tận nơi ở của Thư Di. Ba tìm hiểu thì biết đó chính là Hạo Thiên. Vì sợ bị bại lộ nên sau đó đã lập tức đưa Thi Di ra nước ngoài luôn.
_Vậy vợ con chỉ mới về nước gần đây theo lời yêu cầu của ba ?
_Trước đây ba thường bay đi bay về để thăm Thư Di. Mà ba cũng không để Thư Di ở một nơi nào quá lâu. Sau này đã lớn hơn, thỉnh thoảng con bé vẫn tự về đây thăm ba.
_Ba có nghĩ là Hạo Thiên còn nhớ chuyện đã gặp Thư Di không ?
_Cũng có thể.
Lục Kiến Quốc lại nói thêm
_Bác Văn, thế lực nhà chúng ta tuy lớn, nhưng không phải lúc nào cũng có thể lường trước được mọi bất trắc. Con là chồng, nhất định phải bảo vệ tốt cho vợ mình. Sau chuyện này, phải chú ý hơn, đừng để kẻ xấu có cơ hội ra tay lần nữa.
_Con hiểu rồi thưa ba.
****
Bác Văn trở về phòng, trong lòng ngổn ngang nhiều cảm xúc. Bấy lâu nay anh cứ ngỡ chỉ có mình là khác biệt. Lúc nhỏ đi học thì bị cô lập, về nhà lại bị cái bóng quá lớn của chị cả và anh hai che mờ. Cứ thế càng lớn càng không thể chia sẻ cùng ai. Cứ nghĩ mặc kệ tất cả, sống theo bản năng cho qua hết một đời.
Nhưng bây giờ gặp Thư Di, anh mới biết mình vẫn còn may mắn hơn cô rất nhiều. Ít ra anh vẫn còn có gia đình yêu thương, hậu thuẫn, có thể sống đường hoàng công khai. Còn vợ anh, mồ côi từ bé, sống nửa đời trốn chạy như một bóng ma, vậy mà lúc nào anh cũng thấy cô vui vẻ, yêu đời.
Bác Văn đứng ở cửa nhìn vợ, cô đang loay hoay trước bàn trang điểm, thử nhiều kiểu nón trùm đầu khác nhau. Lúc tỉnh dậy, biết tóc bị cạo hết, cô đã nhờ Việt Bân đi mua một lô nón này để che lại, chờ ngày tóc mọc dài ra. Nhưng mà thử tới thử lui vẫn cảm thấy chưa ưng lắm. Cái này không được, cái kia cũng không được.
Cảm giác có người đang nhìn, Thư Di quay lại thì thấy chồng mình đã đứng đó từ bao giờ, cô dang tay ra đòi ôm
_Ông xã !
Bác Văn mỉm cười, anh bước nhanh tới ôm trọn lấy thân hình bé nhỏ, rồi thuận thế bế cô lên giường
_Sao còn chưa ngủ ?
_Em đợi ông xã mà.
Bác Văn hôn lên trán vợ, muốn lột bỏ nón trùm đầu xuống. Thư Di vội vàng giữ tay anh lại
_Đừng, xấu lắm !
_Nghe anh, không xấu đâu.
Bác Văn nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, Thư Di đành để anh gỡ nón xuống. Vết sẹo lớn của cuộc phẫu thuật đang từ từ khép miệng, còn tóc con chỉ mới nhú lên một xíu xiu, Thư Di xấu hổ cúi gằm mặt.
Bác Văn đưa tay để lên cổ áo của cô, muốn cởi
_Anh muốn kiểm tra, được không vợ ?
Mặt Thư Di giờ đã đỏ như gấc, dù đã là vợ chồng, nhưng cô vẫn vô cùng ngại ngùng, huống hồ bộ dạng bây giờ của cô trông rất xấu.
Bác Văn không đợi cô đồng ý, anh bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo. Thư Di căng thẳng đến cứng người
_Thả lỏng đi vợ, anh chỉ muốn xem các vết thương thế nào thôi.
Lời nói của anh nghe vô cùng dụ dỗ, Thư Di đành chịu trận. Quần áo được trút bỏ, Thư Di bây giờ trần trụi để mặc anh ngắm nghía. Bác Văn nhìn thấy rõ vết mổ trêи người cô, cả những vết bầm tím lớn nhỏ đủ màu, những vết sẹo nhỏ chi chít khắp da thịt trắng nõn.
Anh cảm thấy hô hấp khó khăn, cảm giác đau đớn nhói lên trong tim. Bác Văn rê ngón tay chạm vào những dấu vết đó, từ cổ đến ngực, xuống đến bụng, đến cả vùng đùi non của vợ. Đến đâu, anh cũng để lại một nụ hôn. Thư Di quá xấu hổ vì hành động của anh, muốn né tránh nhưng Bác Văn vẫn không chịu ngừng lại.
_Ông xã, đừng mà...
_Có để lại sẹo không ?
Bác Văn úp mặt vào phần đùi trong của cô, mơn trớn tới lui, hành động hết sức nâng niu. Thư Di không chịu nổi những kϊƈɦ thích này, sự khó chịu đang len vào giữa hai chân
_Không...không có. Tạm thời cơ thể đang điều trị nên mới như vậy. Sau khi khỏi hẳn sẽ không để lại vết tích gì cả.
Bác Văn nghe cô nói mà như nhẹ cả người. Anh chỉ lo nếu để lại sẹo, tiểu yêu tinh này sẽ buồn lắm mà anh cũng không thể tha thứ cho bản thân.
Anh nhẹ nhàng xoay người để cô nằm gọn trong lòng mình. Bác Văn không biết cô có hiểu là anh lo lắng cho cô nhiều lắm không. Anh hôn lên đỉnh đầu của cô, thì thầm
_Bảo bối, xin lỗi vì đã không bảo vệ được em.
Thư Di rúc trong ngực anh, cô nghe tim mình thổn thức vì tình yêu của anh, cảm giác được nuông chiều vô cùng hạnh phúc
_Thư Di, nếu ba anh không phải là người đã nuôi dưỡng em từ bé, thì em có đồng ý gả cho anh không ?
Thư Di kinh ngạc, sao Bác Văn lại hỏi như vậy. Cô nhổm dậy, nhìn anh khó hiểu. Bác Văn mỉm cười, vuốt ve gương mặt của vợ. Anh muốn nghe câu trả lời từ miệng cô.
_Ba đã nói tất cả mọi chuyện cho anh biết rồi. Thư Di, em là thật lòng yêu anh hay là vì muốn trả ơn...
Thư Di không để anh nói hết câu. Cô hôn lên môi anh. Bác Văn nhắm mắt tận hưởng sự ngọt mềm nơi đầu lưỡi. Trước đây anh vốn không nghĩ nhiều, nhưng giờ khi đã biết tất cả. Anh lại sợ tình cảm lâu nay của cô chỉ là để báo đáp công tình mấy chục năm của ba mình. Anh muốn biết câu trả lời của cô, nhưng cũng sợ lời nói ra sẽ khiến anh tuyệt vọng.
_Bác Văn, em yêu anh, em chỉ yêu duy nhất một mình anh thôi.
Bác Văn nghe như tim mình đã thoát khỏi tảng đá đè nặng.
_Anh không muốn em vì anh, vì gia đình anh mà chịu nhiều tổn thương. Thư Di, lúc nhìn em hôn mê trêи giường bệnh, ngày nào anh cũng cảm giác như là đang ở địa ngục. Anh thật sự không thể sống thiếu em được, bảo bối à.
Lời nói của anh vô cùng tha thiết, chân thành, Thư Di không ngờ có lúc lại nhìn thấy anh yếu đuối như vậy. Cô đã đoán được những lo nghĩ trong lòng anh.
_Bác Văn, yêu anh là em cam tâm tình nguyện. Anh đừng nghĩ là chuyện ơn nghĩa. Cả Lục gia và tập đoàn Mercy được như ngày hôm nay, hoàn toàn là do thực lực của ba Kiến Quốc và anh hai. May mắn vốn dĩ cũng chỉ là một đức tin mơ hồ mà thôi.
Thư Di hôn lên khắp mặt của chồng. Cô biết mình yêu người đàn ông này rất nhiều và anh cũng vậy
_Ông xã, đúng là lúc đầu em quay về gặp anh là theo mong muốn của ba, yêu anh là chuyện em không ngờ tới. Nhưng mà em cũng không muốn tiếp tục lẩn trốn nữa. Em chỉ muốn được sống một đời bình thường bên người em thương. Ông xã, anh có làm được không ?
Bác Văn nghe như có dòng nước mát lành chảy qua người, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô
_Vợ à, cả đời này anh sẽ luôn giữ chặt em, không bao giờ để em rời xa anh.
Tình yêu, không hẳn là cần bao lâu để chứng minh, mà là có thể thấu hiểu nhau được bao nhiêu. Dù là hạnh phúc hay đau khổ, đều có thể nghĩ cho đối phương, cùng nhau vượt qua tất cả.
Tác giả :
Pé Ngọ