Tiểu Yêu Lưu Lạc
Chương 9-2: Lốt hồ ly (2)
Hồ ly một thân trắng tinh nằm vắt vẻo bên hồ sen. Thần Thiên Phong đã nói nếu như ta chịu khó tu luyện sẽ chẳng bao lâu mà biến thành hình người.Ta kì thực cảm thấy bộ dạng này rất bất tiện nhưng lại hoàn toàn không có một chút cảm hứng gì hết. Ngày ngày làm một con hồ ly nghịch ngợm,về sau lại thấy cũng chẳng có gì không tốt.
Một đám tiên tì đi tới, ai nấy đều mặt mày vui vẻ,gọi ta một tiếng:
”Tiểu Y Y”
Ta cũng chào lại bọn họ một tiếng:
”Tiên nữ tỉ tỉ”
Đấy gọi là có qua có lại. Chỉ riêng có tiểu Chi thì ta gọi nàng là muội muội, nàng cũng thân mật mà gọi ta là Ngược Miên tỷ.
_
Ta hôm nay là lần đầu tiên ra khỏi Lục Hải điện, cùng tiểu Chi chạy đến Hoa cung đưa thiếp mời Uyên Đào tiên tử đến dự Hội Vân Yên( trấn yên mây trời, ý nói khắp nơi không bị yêu ma quậy phá).
Thật ra việc này là do Túy Cung của Ngân Hoa tiên tử phụ trách, Thần Thiên Phong lại thấy bọn ta cả ngày nhàn rỗi mà kéo công việc về. Ta cũng không trách hắn.
_
Tiểu Chi đặt ta cùng với chỗ thiếp mời kia vào trong giỏ mây mang đến Hoa Cung. Ta lâu rồi chưa gặp Uyên Đào, dù gì ta với nàng khi xưa cũng được coi là tri kỉ. Trong lòng ta cũng khó tránh khỏi có chút háo hức.
_
Hoa cung chẳng mấy chốc mà hiện ra trước mắt ta. Trước cửa có một hồ sen tuyết. Quả nhiên loài hoa này rất được ưa chuộng bởi nó thanh tao, không vướng bụi. Tuy nhiên ta nhìn thế nào cũng thấy sen tuyết kia không đẹp bằng sen hồng ở Lục Hải điện.
Ta nhẹ nhàng nhảy ra khỏi giỏ mây chạy lên trước tiểu Chi. Nàng nhìn ta cười:
” Tỷ tỷ hình như rất vui”
Ta vẫn một mực đùa nghịch với đám hoa, nói vọng lại:
” Ta đương nhiên rất vui! Muội thấy đấy, ta ở trong Lục Hải điện đã mười năm rồi!”
Thời gian cũng trôi thật nhanh, kể từ ngày Thần Thiên Phong đưa ta từ trong Thỉ ngọc về cũng đã được mười năm. Quả thực 10 năm qua ta sống rất an nhàn.
_
Thoáng thấy trước mặt ta xuất hiện một dáng vẻ thướt tha, hồng y trên người nàng theo gió bay nhè nhẹ, hương hoa đào cũng theo đó mà lan tỏa. Tiểu Chi cúi đầu hành lễ:
” Nô tì bái kiến Hoa cung chủ”
Uyên Đào cười nhẹ, giọng nói thanh thoát vang lên:
” Ngươi tới đưa thiếp mời sao?”
Tiểu Chi lấy tấm thiệp ánh kim từ trong giỏ mây ra đưa cho nàng:
” Thượng thần phân phó ta cùng tiểu Y Y mang đến cho cung chủ”
Ta lúc này mời thấy nhắc đến mình liền chạy lại, cúi đầu hành lễ với nàng ta một cái.
Uyên Đào nhìn thấy ta liền vui vẻ:
” Không phải tiểu Hồ Ly trong Lục Hải điện sao? Ngươi lớn hơn trước rồi nha!”
_
Tuy thời gian qua ta không hề ra khỏi thần điện nhưng mấy năm trước ở trong điện có tiệc, lại là tiệc ngàn năm hiếm thấy tổ chức tại Lục Hải điện. Hầu hết các thần tiên đều có mặt, hiển nhiên cũng có cả Đế Quân. Ta cũng nhờ đó mà mở rộng quan hệ. Trừ các tiểu tiên mới tới ai cũng thân thiết gọi ta một tiếng “Tiểu Y Y“.
Ta vốn còn muốn dạo chơi trong Hoa cung, lại nhìn chỗ thiệp còn lại trong giỏ mây đành phải nhanh chóng dời đi. Thần Thiên Phong hắn đối với việc xử phạt rất hà khắc, ta không thể hại tiểu Chi.
_
Ta cùng tiểu Chi trên đường đến Cao Minh cung của Vương mẫu lại vui vẻ tám chuyện.
” Uyên Đào tiên tử nàng ngày càng sinh đẹp!” ta dùng móng cào cào vào một tấm thiệp mời.
Tiểu Chi đối với lời nói này của ta rất tán thành:
” Đúng vậy, nàng là một trong Ngũ đại tiên tử xinh đẹp nhất Thiên Đình”
Ta gật gật đầu, lại hỏi:
” Nàng ấy không gả cho ai sao?”
Tiểu Chi ái ngại trả lời:
” Cái này muội cũng không rõ lắm, có điều...muội nghe nói nàng đã từ chối rất nhiều thần tiên...có thể nàng thấy họ không hợp với nàng..”
_
Ta nghe vậy liền “Hư” nhẹ một tiếng, vốn định nói nàng ấy không phải vì có ý với Thượng Thần nhà muội sao, xong lại thấy những lời này để nói với Thần Thiên Phong sẽ thú vị hơn liền im lặng.
_
Chúng ta vất vả một ngày cuối cùng cũng chỉ còn hai tấm thiệp. Một tấm là của Trụ Song điện, tấm còn lại là của Tiêu Huyền điện. Ta nhìn cái tên này lại nhìn tiểu Chi hỏi:
” Tiêu Huyền điện này là của ai?”
Tiểu Chi nhìn tấm thiệp trong tay ta trả lời:
” Điện này là của Nam Chiêu đế...nhưng mà ngài đi lịch kiếp còn chưa về, chúng ta lát nữa chỉ cần đưa nó cho tiên tử trong điện là được”
Nàng nói xong lại chỉ toà điện Uy nghiêm trước mặt nói:
” Tỷ xem, chúng ta đã đến Tiêu Huyện điện rồi!”
Ta để mặc nàng đi đưa thiệp, một mình đi dạo xung quanh. Điện này so với Lục Hải điện không hề thua kém, đủ để biết người kia có lai lịch thế nào. Mong là không phải lão sư râu trắng.
Một đám tiên tì đi tới, ai nấy đều mặt mày vui vẻ,gọi ta một tiếng:
”Tiểu Y Y”
Ta cũng chào lại bọn họ một tiếng:
”Tiên nữ tỉ tỉ”
Đấy gọi là có qua có lại. Chỉ riêng có tiểu Chi thì ta gọi nàng là muội muội, nàng cũng thân mật mà gọi ta là Ngược Miên tỷ.
_
Ta hôm nay là lần đầu tiên ra khỏi Lục Hải điện, cùng tiểu Chi chạy đến Hoa cung đưa thiếp mời Uyên Đào tiên tử đến dự Hội Vân Yên( trấn yên mây trời, ý nói khắp nơi không bị yêu ma quậy phá).
Thật ra việc này là do Túy Cung của Ngân Hoa tiên tử phụ trách, Thần Thiên Phong lại thấy bọn ta cả ngày nhàn rỗi mà kéo công việc về. Ta cũng không trách hắn.
_
Tiểu Chi đặt ta cùng với chỗ thiếp mời kia vào trong giỏ mây mang đến Hoa Cung. Ta lâu rồi chưa gặp Uyên Đào, dù gì ta với nàng khi xưa cũng được coi là tri kỉ. Trong lòng ta cũng khó tránh khỏi có chút háo hức.
_
Hoa cung chẳng mấy chốc mà hiện ra trước mắt ta. Trước cửa có một hồ sen tuyết. Quả nhiên loài hoa này rất được ưa chuộng bởi nó thanh tao, không vướng bụi. Tuy nhiên ta nhìn thế nào cũng thấy sen tuyết kia không đẹp bằng sen hồng ở Lục Hải điện.
Ta nhẹ nhàng nhảy ra khỏi giỏ mây chạy lên trước tiểu Chi. Nàng nhìn ta cười:
” Tỷ tỷ hình như rất vui”
Ta vẫn một mực đùa nghịch với đám hoa, nói vọng lại:
” Ta đương nhiên rất vui! Muội thấy đấy, ta ở trong Lục Hải điện đã mười năm rồi!”
Thời gian cũng trôi thật nhanh, kể từ ngày Thần Thiên Phong đưa ta từ trong Thỉ ngọc về cũng đã được mười năm. Quả thực 10 năm qua ta sống rất an nhàn.
_
Thoáng thấy trước mặt ta xuất hiện một dáng vẻ thướt tha, hồng y trên người nàng theo gió bay nhè nhẹ, hương hoa đào cũng theo đó mà lan tỏa. Tiểu Chi cúi đầu hành lễ:
” Nô tì bái kiến Hoa cung chủ”
Uyên Đào cười nhẹ, giọng nói thanh thoát vang lên:
” Ngươi tới đưa thiếp mời sao?”
Tiểu Chi lấy tấm thiệp ánh kim từ trong giỏ mây ra đưa cho nàng:
” Thượng thần phân phó ta cùng tiểu Y Y mang đến cho cung chủ”
Ta lúc này mời thấy nhắc đến mình liền chạy lại, cúi đầu hành lễ với nàng ta một cái.
Uyên Đào nhìn thấy ta liền vui vẻ:
” Không phải tiểu Hồ Ly trong Lục Hải điện sao? Ngươi lớn hơn trước rồi nha!”
_
Tuy thời gian qua ta không hề ra khỏi thần điện nhưng mấy năm trước ở trong điện có tiệc, lại là tiệc ngàn năm hiếm thấy tổ chức tại Lục Hải điện. Hầu hết các thần tiên đều có mặt, hiển nhiên cũng có cả Đế Quân. Ta cũng nhờ đó mà mở rộng quan hệ. Trừ các tiểu tiên mới tới ai cũng thân thiết gọi ta một tiếng “Tiểu Y Y“.
Ta vốn còn muốn dạo chơi trong Hoa cung, lại nhìn chỗ thiệp còn lại trong giỏ mây đành phải nhanh chóng dời đi. Thần Thiên Phong hắn đối với việc xử phạt rất hà khắc, ta không thể hại tiểu Chi.
_
Ta cùng tiểu Chi trên đường đến Cao Minh cung của Vương mẫu lại vui vẻ tám chuyện.
” Uyên Đào tiên tử nàng ngày càng sinh đẹp!” ta dùng móng cào cào vào một tấm thiệp mời.
Tiểu Chi đối với lời nói này của ta rất tán thành:
” Đúng vậy, nàng là một trong Ngũ đại tiên tử xinh đẹp nhất Thiên Đình”
Ta gật gật đầu, lại hỏi:
” Nàng ấy không gả cho ai sao?”
Tiểu Chi ái ngại trả lời:
” Cái này muội cũng không rõ lắm, có điều...muội nghe nói nàng đã từ chối rất nhiều thần tiên...có thể nàng thấy họ không hợp với nàng..”
_
Ta nghe vậy liền “Hư” nhẹ một tiếng, vốn định nói nàng ấy không phải vì có ý với Thượng Thần nhà muội sao, xong lại thấy những lời này để nói với Thần Thiên Phong sẽ thú vị hơn liền im lặng.
_
Chúng ta vất vả một ngày cuối cùng cũng chỉ còn hai tấm thiệp. Một tấm là của Trụ Song điện, tấm còn lại là của Tiêu Huyền điện. Ta nhìn cái tên này lại nhìn tiểu Chi hỏi:
” Tiêu Huyền điện này là của ai?”
Tiểu Chi nhìn tấm thiệp trong tay ta trả lời:
” Điện này là của Nam Chiêu đế...nhưng mà ngài đi lịch kiếp còn chưa về, chúng ta lát nữa chỉ cần đưa nó cho tiên tử trong điện là được”
Nàng nói xong lại chỉ toà điện Uy nghiêm trước mặt nói:
” Tỷ xem, chúng ta đã đến Tiêu Huyện điện rồi!”
Ta để mặc nàng đi đưa thiệp, một mình đi dạo xung quanh. Điện này so với Lục Hải điện không hề thua kém, đủ để biết người kia có lai lịch thế nào. Mong là không phải lão sư râu trắng.
Tác giả :
Vũ Thơm