Tiểu Yêu Lưu Lạc
Chương 32: Chương kết: Chúng ta về nhà thôi
Người xưa vẫn hay nói “oan gia ngõ hẹp”, mà ta lúc này thật sự coi Mĩ Tuế Nguyệt là cái oan gia kia.
Nàng từ xa đã thấy ta, bày ra một bộ lễ nghi, nhún người xuống:
” Thần chủ.”
Đằg sau cũng lại truyền đến một âm thanh tương tự:
” Thần chủ đại nhân.”
Ách, cái này là sự tình gì? Lũ qủy sai ta liền có thể hiểu nhưng mà đến cả Diêm Vương cũng một bộ cung kính như vậy, ta nhất thời cũng không biết giải thích thế nào.
Diêm Vương lại hướng ta một mực nhận tội:
” Thần chủ thứ tội, tiểu thần không kịp đón rước.”
Hắn càng thể hiện thành ý ta lại càng ái ngại, đưa mắt nhìn Mĩ Tuế Nguyệt tìm kiếm câu trả lời. Nàng ta nhìn ta không có biểu hiện gì, một hồi lâu mới cất lời trang trọng:
” Nô tì bái kiến Thượng Thần, tiểu Tôn Thần.”
Trong lòng ta lúc này quả thực có chút tò mò, Thượng Thần kia lai lịch thế nào lại khiến nàng ta cúi thấp tới vậy, thế nhưng Diêm Vương trước mặt khiến bản thân không thể tự ý ngó ngoáy.
Minh Vương khi này từ chỗ ta đi ra hành lễ, cách một khóm cây ta nghe thấy hắn lại tiếp tục hối lỗi:
” Thượng thần, xin ngài trách tội, tiểu thần chậm trễ.”
Quá nhàm chán, tới câu thỉnh tội cũng lặp lại, thật không có sáng tạo.
” Ngươi biến đi!”
Thượng thần kia chưa có lên tiếng thế nhưng tiểu Tôn Thần nào đó đã bày tỏ giận dữ, mà giọng nói có chút khản, hình như không được khỏe. Thượng thần ngược lại, giọng điệu mấy phần ngọt ngào:
” Hài nhi, hôm nay sinh thần, sao còn nóng nảy như vậy?”
” Hứ, sinh thần của ta có liên quan gì đến ngài? Còn nữa, nơi này có thể tổ chức sinh thần sao?”
Tiểu Tôn thần này cũng thật không nể mặt Diêm Vương nha, hại ông ấy một phen hoảng sợ rồi. Ta đứng một bên suy nghĩ liền thấy thế nào cũng không trốn được, từ bụi cây bước ra, định bụng giúp đỡ một chúp làm giảm hỏa khí của hài tử.
” Thần chủ, ngài có thú vui nghe lén sao?”
Ta cơ miệng giật giập, ái ngại nói:
” Đâu có a, Thái tử điện hạ, ta thật không có cái sở thích đó...”
Sắc mặt hắn vẫn không mảy may thay đổi, ta đành nói thêm:
” Nhân tiện ngươi tới rồi, chúng ta cùng qua đó.”
” Thôi khỏi, ta tới đưa nương tử đi dạo, ngươi tốt nhất mau mang gia khuyến rời khỏi, mất công lão Diêm nhà ta bị tiểu Tôn Thần các người dọa đến đau tim.”
Ách, Diêm Vương có bệnh tim sao? Lại nghe hắn hướng Mĩ Tuế Nguyệt gọi hai tiếng “ nương tử“. Mĩ Tuế Nguyệt liền mỉm cười, hành lễ sau đó nhanh chóng đi lại chỗ hắn.
Sặc, thế này là thế nào?
” Nàng còn chưa muốn về sao?''
Giọng nói này? Ta hướng nơi phát ra âm thanh đó, sáu con mắt nhìn nhau. Tiểu Du Lạc sau một phút ngỡ ngàng liền chạy tới ôm trầm lấy ta, nghẹn ngào gọi:
” Mẫu.. thân, sao bỏ tiểu Lạc...?”
Nó lại nức nở.
Ta nhất thời không tin nổi mắt mình, toàn bộ cơ thể vẫn đứng im không nhúc nhích.
Thần Thiên Phong chậm rãi lại gần, ánh mắt thân thiết, giọng nói lại thật ấm áp:
” Nương tử, cha con ta tới đón nàng trở về. Chúng ta về thôi.”
Thật rất lâu sau, mỗi lúc rảnh rỗi chàng đều mang chuyện này ra trêu chọc ta, nói ta khi ấy gương mặt thật kì dị, rất ngộ. Ta mỗi lần như thế liền nhẹ nhàng kêu một tiếng:
” Tiểu Du Lạc, phụ thân con bắt nạt ta.”
Hài nhi này lập tức phi đến, lẫm lẫm liệt liệt mang chàng ra đáng đòn. Nó sẽ ngồi lên lưng chàng sau đó thật mạnh ta vỗ mông, quát:
” Ngựa hư, hí cho ta!”
Ta nhìn bạch y nhuộm nâu của chàng ngán ngẩm:
” Thật là mất hình tượng, chàng từ nay tốt nhất nên chuyển sang mặc hắc bào, như vậy sẽ nhìn rất sạch sẽ.”
Không ngờ chàng lại ngoan ngoãn, lập tức đáp ứng:
” Được”
” Ngoan, thiếp sẽ nói hài nhi hôm nay chơi ngựa với chàng lâu một chút.”
“...”
Tiểu Du Lạc mấy hôm trước bị cảm ta đã đưa nó tới chỗ y thần thế nên sớm khỏi hẳn, lúc này lại không biết đang chạy nhảy phương nào.
” Chàng bóp lùi lên một chút, chỗ này rất mỏi.”
Ta thong thả hưởng thụ.
” Sau này nàng mệt đều có thể kêu ta, ta đều sẵn sàng phục vụ.”
” Chàng làm thiếp cảm động chết mất.”
Ta thoải mái quá liền ngủ thiếp đi lúc nào, tỉnh dậy đã thấy đang nằm trên giường, chàng có lẽ coi sách ở phòng bên. Trong lòng lại nghĩ tới mấy chuyện đã qua, có chút mệt mỏi nhưng mà dù sao cũng là quá khứ rồi, ba chúng ta còn có hiện tại. Chàng khi đó đã có thể từ bỏ hôn lễ ta liền có thể chọn đời yêu chàng. Còn về phần Mĩ Tuế Nguyệt, nàng xuống Tử Nguyệt Liên lại gặp được thái tử Minh cung, cùng chàng ta dệt mộng phu thê. Mọi chuyện âu cũng đã là duyên số.
” Canh cá chua ta nấu xong rồi, nàng dậy thì ra ăn cơm, tiểu Du Lạc đang đói rồi.”
” Thiếp ra ngay.”
” Phụ thân, mẫu thân, mời hai người dùng cơm.”
Nàng từ xa đã thấy ta, bày ra một bộ lễ nghi, nhún người xuống:
” Thần chủ.”
Đằg sau cũng lại truyền đến một âm thanh tương tự:
” Thần chủ đại nhân.”
Ách, cái này là sự tình gì? Lũ qủy sai ta liền có thể hiểu nhưng mà đến cả Diêm Vương cũng một bộ cung kính như vậy, ta nhất thời cũng không biết giải thích thế nào.
Diêm Vương lại hướng ta một mực nhận tội:
” Thần chủ thứ tội, tiểu thần không kịp đón rước.”
Hắn càng thể hiện thành ý ta lại càng ái ngại, đưa mắt nhìn Mĩ Tuế Nguyệt tìm kiếm câu trả lời. Nàng ta nhìn ta không có biểu hiện gì, một hồi lâu mới cất lời trang trọng:
” Nô tì bái kiến Thượng Thần, tiểu Tôn Thần.”
Trong lòng ta lúc này quả thực có chút tò mò, Thượng Thần kia lai lịch thế nào lại khiến nàng ta cúi thấp tới vậy, thế nhưng Diêm Vương trước mặt khiến bản thân không thể tự ý ngó ngoáy.
Minh Vương khi này từ chỗ ta đi ra hành lễ, cách một khóm cây ta nghe thấy hắn lại tiếp tục hối lỗi:
” Thượng thần, xin ngài trách tội, tiểu thần chậm trễ.”
Quá nhàm chán, tới câu thỉnh tội cũng lặp lại, thật không có sáng tạo.
” Ngươi biến đi!”
Thượng thần kia chưa có lên tiếng thế nhưng tiểu Tôn Thần nào đó đã bày tỏ giận dữ, mà giọng nói có chút khản, hình như không được khỏe. Thượng thần ngược lại, giọng điệu mấy phần ngọt ngào:
” Hài nhi, hôm nay sinh thần, sao còn nóng nảy như vậy?”
” Hứ, sinh thần của ta có liên quan gì đến ngài? Còn nữa, nơi này có thể tổ chức sinh thần sao?”
Tiểu Tôn thần này cũng thật không nể mặt Diêm Vương nha, hại ông ấy một phen hoảng sợ rồi. Ta đứng một bên suy nghĩ liền thấy thế nào cũng không trốn được, từ bụi cây bước ra, định bụng giúp đỡ một chúp làm giảm hỏa khí của hài tử.
” Thần chủ, ngài có thú vui nghe lén sao?”
Ta cơ miệng giật giập, ái ngại nói:
” Đâu có a, Thái tử điện hạ, ta thật không có cái sở thích đó...”
Sắc mặt hắn vẫn không mảy may thay đổi, ta đành nói thêm:
” Nhân tiện ngươi tới rồi, chúng ta cùng qua đó.”
” Thôi khỏi, ta tới đưa nương tử đi dạo, ngươi tốt nhất mau mang gia khuyến rời khỏi, mất công lão Diêm nhà ta bị tiểu Tôn Thần các người dọa đến đau tim.”
Ách, Diêm Vương có bệnh tim sao? Lại nghe hắn hướng Mĩ Tuế Nguyệt gọi hai tiếng “ nương tử“. Mĩ Tuế Nguyệt liền mỉm cười, hành lễ sau đó nhanh chóng đi lại chỗ hắn.
Sặc, thế này là thế nào?
” Nàng còn chưa muốn về sao?''
Giọng nói này? Ta hướng nơi phát ra âm thanh đó, sáu con mắt nhìn nhau. Tiểu Du Lạc sau một phút ngỡ ngàng liền chạy tới ôm trầm lấy ta, nghẹn ngào gọi:
” Mẫu.. thân, sao bỏ tiểu Lạc...?”
Nó lại nức nở.
Ta nhất thời không tin nổi mắt mình, toàn bộ cơ thể vẫn đứng im không nhúc nhích.
Thần Thiên Phong chậm rãi lại gần, ánh mắt thân thiết, giọng nói lại thật ấm áp:
” Nương tử, cha con ta tới đón nàng trở về. Chúng ta về thôi.”
Thật rất lâu sau, mỗi lúc rảnh rỗi chàng đều mang chuyện này ra trêu chọc ta, nói ta khi ấy gương mặt thật kì dị, rất ngộ. Ta mỗi lần như thế liền nhẹ nhàng kêu một tiếng:
” Tiểu Du Lạc, phụ thân con bắt nạt ta.”
Hài nhi này lập tức phi đến, lẫm lẫm liệt liệt mang chàng ra đáng đòn. Nó sẽ ngồi lên lưng chàng sau đó thật mạnh ta vỗ mông, quát:
” Ngựa hư, hí cho ta!”
Ta nhìn bạch y nhuộm nâu của chàng ngán ngẩm:
” Thật là mất hình tượng, chàng từ nay tốt nhất nên chuyển sang mặc hắc bào, như vậy sẽ nhìn rất sạch sẽ.”
Không ngờ chàng lại ngoan ngoãn, lập tức đáp ứng:
” Được”
” Ngoan, thiếp sẽ nói hài nhi hôm nay chơi ngựa với chàng lâu một chút.”
“...”
Tiểu Du Lạc mấy hôm trước bị cảm ta đã đưa nó tới chỗ y thần thế nên sớm khỏi hẳn, lúc này lại không biết đang chạy nhảy phương nào.
” Chàng bóp lùi lên một chút, chỗ này rất mỏi.”
Ta thong thả hưởng thụ.
” Sau này nàng mệt đều có thể kêu ta, ta đều sẵn sàng phục vụ.”
” Chàng làm thiếp cảm động chết mất.”
Ta thoải mái quá liền ngủ thiếp đi lúc nào, tỉnh dậy đã thấy đang nằm trên giường, chàng có lẽ coi sách ở phòng bên. Trong lòng lại nghĩ tới mấy chuyện đã qua, có chút mệt mỏi nhưng mà dù sao cũng là quá khứ rồi, ba chúng ta còn có hiện tại. Chàng khi đó đã có thể từ bỏ hôn lễ ta liền có thể chọn đời yêu chàng. Còn về phần Mĩ Tuế Nguyệt, nàng xuống Tử Nguyệt Liên lại gặp được thái tử Minh cung, cùng chàng ta dệt mộng phu thê. Mọi chuyện âu cũng đã là duyên số.
” Canh cá chua ta nấu xong rồi, nàng dậy thì ra ăn cơm, tiểu Du Lạc đang đói rồi.”
” Thiếp ra ngay.”
” Phụ thân, mẫu thân, mời hai người dùng cơm.”
Tác giả :
Vũ Thơm