Tiểu Yêu Lưu Lạc
Chương 29-2: Càng muốn gần lại càng xa (2)
Mấy tiên tì nghe đứa nhỏ nói xong, bản tính nữ nhi liền nổi lên, dáng vẻ đầy kích động:
” Quả thật có người gác cổng tuấn mĩ ngần này sao? Chúng ta làm sao lại chậm thông tin đến vậy?”
Tuy nhiên ta sao có thể để các nàng rảnh rỗi như vậy? Một thân phi đến kéo tiểu hài tử sang một bên, sau lại trực tiếp giao nhiệm vụ.
Lục Hải điện khi này mới được hoàn thiện, ta đương nhiên cả ngày rất bận rộn, hơn nữa tiểu Du Lạc kia cũng rất không an phận, sớm ngày chạy nhảy, hại ta thật đứng ngồi không thoải mái.
Chúng ta rời tới đây mục đích chính là thay đổi số mệnh, mang Thần Thiên Phong ra khỏi kiếp nạn, sao có thể ngày đêm đều ở trong điện này? Ngày thứ ba liền lên kế hoạch thực hiện. Mặc dù sai thời điểm nhưng mà cũng không phải vô ích.
Trụ Song điện bấy giờ còn ngự hai vị Đế Quân. Một là Tam Vi Đế Quân Trụ Thiên, một là Bích Ứng Đế Quân Trụ Xích, về sau cũng không biết lí do gì mà chỉ còn một. Cái này chính là ta không rõ nhất. Thế nên mới bắt đầu từ đấy.
Ta từ xa đã ngó thấy bóng dáng sư phụ, tuy là nói họ rất giống nhau nhưng ta vừa nhìn lại có thể nhận ra. Hơn nữa cái hình dáng này khi xưa cũng vài lần trông thấy lão sư ngài hóa thành.
Gió một trận nhẹ thổi qua, ta vốn đã có cảm giác bản thân bại lộ lại cố chấp, kết quả là bị xốc cổ lôi ra, nhưng mà cái người kia không phải Trụ Xích mà là Thần Thiên Phong.
” Ngươi làm cái gì lén lút ở đây?”
Ta nhất thời rối loạn, bị chàng bất ngờ túm được, suy nghĩ cũng chưa kịp, nói đại:
” Ta thấy Bích Ứng quân thật là phi mạo mới sinh ngưỡng mộ thôi.”
Bích Ứng Quân nghe ta nói hơi cười, không nói gì. Thần Thiên Phong nhướn mày, giọng điệu chứa vài phần lạnh nhạt:
” Đây là Tam Vi Quân”
Ta nghe hắn nói liền phản kháng:
” Đâu nha, đây rõ ràng là...”
Chưa nói xong đã nghe “lão Bích” cười lớn:
” Nha đầu, lá gan cũng thật lớn, Thượng Thần cũng không cho vào mắt.”
Ta giật mình “ Á” lên một tiếng. Không đến nỗi nghiêm trọng vậy chứ? Chàng sẽ không đem ta đánh một trận chứ?
Cũng thật may có Bích Ứng quân nói đỡ, nếu không cũng không biết chàng sẽ làm gì ta. Thần Thiên Phong lúc này so với Tiêu Huyên còn giống đá lạnh hơn. Nhưng mà đá này không phải đá bào nha. Không ngon chút nào.
Tiểu Du Lạc đang chơi thấy ta liền vui vẻ gọi:
” Mẫu thân, con đang chơi diều, mẫu thân mau lại chơi với con!”
Thấy ta không có phản ứng gì lại ngọt ngào gọi thêm một câu:
” Ngoan nào, tiểu Vũ Vũ, mau qua đây.”
Ta không nén nổi buồn cười liền chạy lại chỗ nó.
Tiểu Du Lạc thả diều bay lên, chợt nhớ ra chuyện quan trọng mới quay sang:
” Đúng rồi, mẫu thân, hôm nay hài nhi thấy một tỷ tỷ xinh đẹp tới tìm phụ thân, hai người ở cùng một chỗ, tới giờ vẫn chưa thấy ra.”
Tiểu hài nhi này rốt cuộc là từ khi nào hứng thú rình mò? Có điều ta thật sự không vui nha.
Tiểu Du Lạc nhìn biểu hiện của ta liền cười:
” Mặt mẫu thân là vì sao đỏ như vậy? Người tức giận phụ thân sao?”
” Hài tử, mẫu thân con không thèm tức giận!”
Nói xong liền đưa cuộn dây cho nó:
” Con một mình chơi tiếp, ta có việc.”
A, cánh cửa đáng ghét, sao mà nó lại cách âm tốt như vậy chứ? Báo hại ta nãy giờ vẹo hết cột sống cũng không nghe thấy gì.
” Cửa sổ có mở nè, nghe như thế cũng thật vất vả.”
” A, a lão sư phụ, người tới từ lúc nào?”
” Vậy ngươi nghe lén từ lúc nàn? Với lại, ta nhìn giống lão sư phụ lắm sao?”
Ta bấy giờ mới ý thức ra mình lỡ lời, lập tức sửa đổi, lại thêm vài câu nịnh nọt:
” Đâu có, nô tì muốn nói Bích Ứng Đế Quân dung mạo xuất chúng, lão sư phụ “xinh đẹp “ của nô tì thật không bì nổi.”
” Lão Bích” nghe xong liền cười, lại gật gật đầu chuẩn bị bước vào. Lại bị ta túm lại:
” Còn điều này, nô tì chỉ là muốn xem Thượng Thần có sai bảo gì, ngài cũng không nhất thiết nói lại. Cũng do tai gần đây có chút không tốt.”
” Lão Bích” im lặng nghĩ ngợi gì đó, một hồi mới đồng ý.
Ta theo cửa mở nghé vào liền thấy toàn cảnh. Tính cả Bích Ứng Đế Quân cũng chỉ có ba người, tuyệt nhiên không có cái gọi là tỷ tỷ xinh đẹp. Người kia chính là Tiêu Huyên. Tiểu hài tử được lắm! Ta sẽ phạt cấm túc nó một ngày tự suy ngẫm.
” Oa...oa...mẫu thân quá đáng, hài nhi đâu nói người đi làm chuyện lém lút? Con sẽ mách phụ thân.”
Thật tốt. Con trai ta thông minh hơn ta rồi. Có điều vẫn phải phạt. Phạt nó tiếp tục làm nội gián.
” Quả thật có người gác cổng tuấn mĩ ngần này sao? Chúng ta làm sao lại chậm thông tin đến vậy?”
Tuy nhiên ta sao có thể để các nàng rảnh rỗi như vậy? Một thân phi đến kéo tiểu hài tử sang một bên, sau lại trực tiếp giao nhiệm vụ.
Lục Hải điện khi này mới được hoàn thiện, ta đương nhiên cả ngày rất bận rộn, hơn nữa tiểu Du Lạc kia cũng rất không an phận, sớm ngày chạy nhảy, hại ta thật đứng ngồi không thoải mái.
Chúng ta rời tới đây mục đích chính là thay đổi số mệnh, mang Thần Thiên Phong ra khỏi kiếp nạn, sao có thể ngày đêm đều ở trong điện này? Ngày thứ ba liền lên kế hoạch thực hiện. Mặc dù sai thời điểm nhưng mà cũng không phải vô ích.
Trụ Song điện bấy giờ còn ngự hai vị Đế Quân. Một là Tam Vi Đế Quân Trụ Thiên, một là Bích Ứng Đế Quân Trụ Xích, về sau cũng không biết lí do gì mà chỉ còn một. Cái này chính là ta không rõ nhất. Thế nên mới bắt đầu từ đấy.
Ta từ xa đã ngó thấy bóng dáng sư phụ, tuy là nói họ rất giống nhau nhưng ta vừa nhìn lại có thể nhận ra. Hơn nữa cái hình dáng này khi xưa cũng vài lần trông thấy lão sư ngài hóa thành.
Gió một trận nhẹ thổi qua, ta vốn đã có cảm giác bản thân bại lộ lại cố chấp, kết quả là bị xốc cổ lôi ra, nhưng mà cái người kia không phải Trụ Xích mà là Thần Thiên Phong.
” Ngươi làm cái gì lén lút ở đây?”
Ta nhất thời rối loạn, bị chàng bất ngờ túm được, suy nghĩ cũng chưa kịp, nói đại:
” Ta thấy Bích Ứng quân thật là phi mạo mới sinh ngưỡng mộ thôi.”
Bích Ứng Quân nghe ta nói hơi cười, không nói gì. Thần Thiên Phong nhướn mày, giọng điệu chứa vài phần lạnh nhạt:
” Đây là Tam Vi Quân”
Ta nghe hắn nói liền phản kháng:
” Đâu nha, đây rõ ràng là...”
Chưa nói xong đã nghe “lão Bích” cười lớn:
” Nha đầu, lá gan cũng thật lớn, Thượng Thần cũng không cho vào mắt.”
Ta giật mình “ Á” lên một tiếng. Không đến nỗi nghiêm trọng vậy chứ? Chàng sẽ không đem ta đánh một trận chứ?
Cũng thật may có Bích Ứng quân nói đỡ, nếu không cũng không biết chàng sẽ làm gì ta. Thần Thiên Phong lúc này so với Tiêu Huyên còn giống đá lạnh hơn. Nhưng mà đá này không phải đá bào nha. Không ngon chút nào.
Tiểu Du Lạc đang chơi thấy ta liền vui vẻ gọi:
” Mẫu thân, con đang chơi diều, mẫu thân mau lại chơi với con!”
Thấy ta không có phản ứng gì lại ngọt ngào gọi thêm một câu:
” Ngoan nào, tiểu Vũ Vũ, mau qua đây.”
Ta không nén nổi buồn cười liền chạy lại chỗ nó.
Tiểu Du Lạc thả diều bay lên, chợt nhớ ra chuyện quan trọng mới quay sang:
” Đúng rồi, mẫu thân, hôm nay hài nhi thấy một tỷ tỷ xinh đẹp tới tìm phụ thân, hai người ở cùng một chỗ, tới giờ vẫn chưa thấy ra.”
Tiểu hài nhi này rốt cuộc là từ khi nào hứng thú rình mò? Có điều ta thật sự không vui nha.
Tiểu Du Lạc nhìn biểu hiện của ta liền cười:
” Mặt mẫu thân là vì sao đỏ như vậy? Người tức giận phụ thân sao?”
” Hài tử, mẫu thân con không thèm tức giận!”
Nói xong liền đưa cuộn dây cho nó:
” Con một mình chơi tiếp, ta có việc.”
A, cánh cửa đáng ghét, sao mà nó lại cách âm tốt như vậy chứ? Báo hại ta nãy giờ vẹo hết cột sống cũng không nghe thấy gì.
” Cửa sổ có mở nè, nghe như thế cũng thật vất vả.”
” A, a lão sư phụ, người tới từ lúc nào?”
” Vậy ngươi nghe lén từ lúc nàn? Với lại, ta nhìn giống lão sư phụ lắm sao?”
Ta bấy giờ mới ý thức ra mình lỡ lời, lập tức sửa đổi, lại thêm vài câu nịnh nọt:
” Đâu có, nô tì muốn nói Bích Ứng Đế Quân dung mạo xuất chúng, lão sư phụ “xinh đẹp “ của nô tì thật không bì nổi.”
” Lão Bích” nghe xong liền cười, lại gật gật đầu chuẩn bị bước vào. Lại bị ta túm lại:
” Còn điều này, nô tì chỉ là muốn xem Thượng Thần có sai bảo gì, ngài cũng không nhất thiết nói lại. Cũng do tai gần đây có chút không tốt.”
” Lão Bích” im lặng nghĩ ngợi gì đó, một hồi mới đồng ý.
Ta theo cửa mở nghé vào liền thấy toàn cảnh. Tính cả Bích Ứng Đế Quân cũng chỉ có ba người, tuyệt nhiên không có cái gọi là tỷ tỷ xinh đẹp. Người kia chính là Tiêu Huyên. Tiểu hài tử được lắm! Ta sẽ phạt cấm túc nó một ngày tự suy ngẫm.
” Oa...oa...mẫu thân quá đáng, hài nhi đâu nói người đi làm chuyện lém lút? Con sẽ mách phụ thân.”
Thật tốt. Con trai ta thông minh hơn ta rồi. Có điều vẫn phải phạt. Phạt nó tiếp tục làm nội gián.
Tác giả :
Vũ Thơm