Tiểu Yêu Lưu Lạc
Chương 23-3: Một đời nhẫn nhịn vạn kiếp tranh đoạt, một lần hờ hững vạn lần để tâm... (3)
Trời đêm vốn không sao, Thiên Đế nói khi ngủ phải thật thoải mái vì vậy chúng tiên đều phải tắt hết “đèn“. Lúc này bầu trời ấy bỗng chốc sáng rực ngàn vạn bông tuyết lấp lánh, tuy rằng chưa tới mùa đông nhưng hoa tuyết rơi rất đẹp, hơn thế nữa còn bị lực hấp dẫn của ta kéo lại, đáp xuống đất hoá thành ngàn vạn đóa sen hồng. Ta không kìm nổi, đưa tay đón lấy một cánh hoa, trong lòng rung động. Tuy nhiên bề ngoài lại biểu hiện trẻ con, gom chúng rồi tung lên, còn khen ngợi một câu:
” Thật đẹp!”
_
Một vài cánh sen rơi vào lòng lại rung lên tiếng nhạc. Ta không dám ngẩng đầu lên nhìn Thần Thiên Phong, đến khi Thiên Hậu lên tiếng mới giật mình.
_
” Thật náo nhiệt, là đang tranh thê tử sao? Sớm biết bổn cung đã kêu các người đăng kí!”
Lại quay sang Thiên Đế:
” Thần thiếp thấy không ít anh tài mến mộ nha đầu này, có phải nên “tranh đấu” không?”
_
Ta nghe Thiên Hậu nói vậy lần đầu tiên biết cái gọi là đỏ mặt, đắn đo một lúc liền hướng Tiêu Huyên cầu cứu:
” Đế Quân, việc ở đây ta tốt nhất không nên xen vào, chi bằng về Cung nghỉ ngơi.”
_
Người muốn nói không nói, người không muốn lại cướp lời. Thiên Đế có phần hứng thú:
” A đầu này xem ra rất có giá, ta có lẽ nên làm chủ tranh thê này.haha”
_
Tiêu Huyên nãy giờ trầm mặc bỗng lên tiếng:
” Thiên Đế nói rất phải, hơn nữa bản thân cũng muốn rước nàng làm thê.”
_
Chúng tiên lại được dịp hỗn loạn. Rốt cuộc đây là loại tình thế gì? Thật giống vở “anh hùng tranh đoạt mĩ nhân “ của hạ giới, mà ta chính là “đại mĩ nhân tuyệt sắc“. Trong giây phút đó suy nghĩ bất ngờ lệch khỏi quỹ đạo.
_
Ánh mắt nhìn lên lại bất ngờ chạm phải Thần Thiên Phong, bạch y trắng gợi lại bóng dáng xưa, cô đơn. Nơi đó chỉ có một mình hắn. Sao có thể thay đổi nhanh như vậy? Nửa khắc trước vẫn còn cùng Dương Tự đấu khẩu nửa khắc sau lại cùng nửa khắc trước không chút can hệ.
_
Không chỉ có hắn mà Tiêu Huyên, Dương Tự, Thiên Đế và toàn bộ chúng tiên đang đăm đăm nhìn, có vẻ câu trả lời rất quan trọng với họ. Thế nhưng với ta cũng không có gì khác nhau bởi từ đầu đã xác định:
” Tiêu Huyên, chàng nói gì lạ vậy? Ta đã hứa sẽ ở bên chàng tới khi.. chàng không cần ta nữa”
Dừng lại một chút lại nói tiếp, quả thật cũng là vô lễ với Thiên Đế:
” Ta buồn ngủ rồi, ta về trước. Chàng cũng nên trở về sớm một chút.”
Xong liền một mạch rời khỏi.
_
Quả thật là Liên Hoa kia đã hứa như vậy. Ta không nuốt lời, vốn không thể nuốt lời. Đầu tiên cứu ta một mạng, đối tốt với ta, mặc dù hắn trước đây lạnh lùng nhưng chưa hề vô tình, hơn nữa vì ta mà tình nguyện lưu đày phàm giới. Hắn cho ta nhiều ân tình tới vậy sao ta có thể phụ bạc? Chỉ cần hắn muốn ta sẽ không từ chối. Kiếp này vẫn là chỉ có thể phụ huynh không thể bạc đệ.
_
Về tới Ngược Miên Cung đã quá canh năm, cũng không muốn ngủ liền đi thẳng ra hậu viện, một mình ngồi “hóng sương“. Cả Cung rộng lớn lại rất yên tĩnh. Thật giống cảnh tượng Sát Thiên Thiên trước đêm Sư Phụ phiêu hồn. Cả Sát Thiên động ngập một màu bi xót. Trụ Xích sư phụ trước khi ra đi đã sắc phong ta Vương Hậu, truyền lại tất cả thuật pháp. Người nói muốn ta cai quản chúng yêu ma, không để hỗn loạn. Ta không làm được. Bây giờ không thể tiếp tục không làm được.
_
Tin tức không ngờ lan truyền thật nhanh chóng. Sau một đêm toàn bộ đều biết chuyện. Từ Thành Hoàng, Thổ Địa tới tiểu qủy Minh ti không ai là không tường tận. Thế nhưng cái mà chúng nữ nhi tường tận hơn hết là thông tin về các “soái ca” thiên đình. Chiến công của bọn họ khi xưa lừng lẫy thế nào các nàng không rõ mà rõ tóc hôm nay cái nào rối, quần áo chỗ nào nhăn, Thượng Thần gặp gỡ ai, Đế Quân đi giầy màu gì, chỉ có ma tướng Dương Tự tuy không dám công khai nhưng vẫn lém lút bàn tán. Hai người kia từ khi nào lại mất uy như vậy?
” Thật đẹp!”
_
Một vài cánh sen rơi vào lòng lại rung lên tiếng nhạc. Ta không dám ngẩng đầu lên nhìn Thần Thiên Phong, đến khi Thiên Hậu lên tiếng mới giật mình.
_
” Thật náo nhiệt, là đang tranh thê tử sao? Sớm biết bổn cung đã kêu các người đăng kí!”
Lại quay sang Thiên Đế:
” Thần thiếp thấy không ít anh tài mến mộ nha đầu này, có phải nên “tranh đấu” không?”
_
Ta nghe Thiên Hậu nói vậy lần đầu tiên biết cái gọi là đỏ mặt, đắn đo một lúc liền hướng Tiêu Huyên cầu cứu:
” Đế Quân, việc ở đây ta tốt nhất không nên xen vào, chi bằng về Cung nghỉ ngơi.”
_
Người muốn nói không nói, người không muốn lại cướp lời. Thiên Đế có phần hứng thú:
” A đầu này xem ra rất có giá, ta có lẽ nên làm chủ tranh thê này.haha”
_
Tiêu Huyên nãy giờ trầm mặc bỗng lên tiếng:
” Thiên Đế nói rất phải, hơn nữa bản thân cũng muốn rước nàng làm thê.”
_
Chúng tiên lại được dịp hỗn loạn. Rốt cuộc đây là loại tình thế gì? Thật giống vở “anh hùng tranh đoạt mĩ nhân “ của hạ giới, mà ta chính là “đại mĩ nhân tuyệt sắc“. Trong giây phút đó suy nghĩ bất ngờ lệch khỏi quỹ đạo.
_
Ánh mắt nhìn lên lại bất ngờ chạm phải Thần Thiên Phong, bạch y trắng gợi lại bóng dáng xưa, cô đơn. Nơi đó chỉ có một mình hắn. Sao có thể thay đổi nhanh như vậy? Nửa khắc trước vẫn còn cùng Dương Tự đấu khẩu nửa khắc sau lại cùng nửa khắc trước không chút can hệ.
_
Không chỉ có hắn mà Tiêu Huyên, Dương Tự, Thiên Đế và toàn bộ chúng tiên đang đăm đăm nhìn, có vẻ câu trả lời rất quan trọng với họ. Thế nhưng với ta cũng không có gì khác nhau bởi từ đầu đã xác định:
” Tiêu Huyên, chàng nói gì lạ vậy? Ta đã hứa sẽ ở bên chàng tới khi.. chàng không cần ta nữa”
Dừng lại một chút lại nói tiếp, quả thật cũng là vô lễ với Thiên Đế:
” Ta buồn ngủ rồi, ta về trước. Chàng cũng nên trở về sớm một chút.”
Xong liền một mạch rời khỏi.
_
Quả thật là Liên Hoa kia đã hứa như vậy. Ta không nuốt lời, vốn không thể nuốt lời. Đầu tiên cứu ta một mạng, đối tốt với ta, mặc dù hắn trước đây lạnh lùng nhưng chưa hề vô tình, hơn nữa vì ta mà tình nguyện lưu đày phàm giới. Hắn cho ta nhiều ân tình tới vậy sao ta có thể phụ bạc? Chỉ cần hắn muốn ta sẽ không từ chối. Kiếp này vẫn là chỉ có thể phụ huynh không thể bạc đệ.
_
Về tới Ngược Miên Cung đã quá canh năm, cũng không muốn ngủ liền đi thẳng ra hậu viện, một mình ngồi “hóng sương“. Cả Cung rộng lớn lại rất yên tĩnh. Thật giống cảnh tượng Sát Thiên Thiên trước đêm Sư Phụ phiêu hồn. Cả Sát Thiên động ngập một màu bi xót. Trụ Xích sư phụ trước khi ra đi đã sắc phong ta Vương Hậu, truyền lại tất cả thuật pháp. Người nói muốn ta cai quản chúng yêu ma, không để hỗn loạn. Ta không làm được. Bây giờ không thể tiếp tục không làm được.
_
Tin tức không ngờ lan truyền thật nhanh chóng. Sau một đêm toàn bộ đều biết chuyện. Từ Thành Hoàng, Thổ Địa tới tiểu qủy Minh ti không ai là không tường tận. Thế nhưng cái mà chúng nữ nhi tường tận hơn hết là thông tin về các “soái ca” thiên đình. Chiến công của bọn họ khi xưa lừng lẫy thế nào các nàng không rõ mà rõ tóc hôm nay cái nào rối, quần áo chỗ nào nhăn, Thượng Thần gặp gỡ ai, Đế Quân đi giầy màu gì, chỉ có ma tướng Dương Tự tuy không dám công khai nhưng vẫn lém lút bàn tán. Hai người kia từ khi nào lại mất uy như vậy?
Tác giả :
Vũ Thơm